Editor: hemaniko
Người đáng thương luôn có chỗ đáng giận, tương lai thê thảm của nguyên chủ là do cô ta chính mình làm nên.

Có một ông chồng giỏi giang hơn người, cùng với một đứa con trai dễ thương, cô ta vẫn một mực hướng tới người ngoài.
Nghĩ đến đây Tống Kiêu Kiêu không nhịn được mà cười lạnh một chút, cô vô cùng ưu nhã đặt ly cà phê xuống, sau đó vén tóc mai lộn xộn của mình cười nói:
"Trần tiểu thư, không cần lớn tiếng như vậy, sẽ làm con trai của ta hoảng sợ."
Tống Kiêu Kiêu lựa chọn quán cà phê cao cấp một xíu, khách bên trong toàn là tình nhân hoặc sinh viên im lặng học tập.

Bình thường là tuyệt đối yên tĩnh, có ít người như Trần La Nghiên lớn tiếng ồn ào như vậy.
Cho nên lúc mà Trần La Nghiên nói chuyện, không ít người đang chú ý tình cảnh bên này.
Nhìn thấy bốn phía không ít người nhìn qua đây, Trần La Nghiên chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Kiêu Kiêu, sau đó nổi giận quay người rời đi.
Lúc cô ta rời đi.

Vốn nghĩ Tống Kiêu Kiêu sẽ đứng lên đuổi theo cô ta giải thích.


Trước kia chỉ cần cô ta nổi giận một chút, Tống Kiêu Kiêu liền tạm thời nhân nhượng vì lợi ích mà xin lỗi cô ta, qua vài ngày nói không chừng cho cô ta không ít trang sức cùng quần áo.
Nhưng cô ta đã đi ra ngoài cửa hàng, Tống Kiêu Kiêu vẫn không có bất kỳ hành động nào cả.
Trần La Nghiên nhịn không được mắng ở trong lòng: Tốt, bản lĩnh hai ngày nay tăng lên không ít, dám ném sắc mặt cho cô ta.

Đợi đến khi sinh nhật của anh trai cô, nhất định Tống Kiêu Kiêu phải khóc lóc nói xin lỗi cô ngay.
Nghĩ như vậy, Trần La Nghiên sửa sang mái tóc của mình, sau đó đắc ý nâng mặt đi khỏi.
Sau khi Tân Sóc Ngôn họp xong, liền phát hiện định vị của con trai phát sáng gần ngay một cái trung tâm thương mại.
Hắn có chút ngoài ý muốn, Tống Kiêu Kiêu vậy mà mang An An ra khỏi nhà? Sau khi lấy ra điện thoại lần nữa, đã nhìn thấy bảo mẫu trong nhà nhắn tin tới.
Bảo mẫu: Ngài Tấn, phu nhân mang theo tiểu Bình An ra ngoài mua quần áo.
Hai ngày nay Tấn Sóc Ngôn bận rộn việc công ty đã giải quyết xong, hắn nhìn đồng hồ phát hiện mới ba giờ chiều.
Không yên tâm Tống Kiêu Kiêu mang An An ra bên ngoài, hơn nữa trung tâm thương mại kia gần công ty bọn họ, Tấn Sóc Ngôn tính toán muốn ra ngoài tìm hai người họ.
Nghĩ như vậy Tấn Sóc Ngôn đem văn kiện giao lại cho bí thư Vương, sau đó nhìn vào định vị ở trên điện thoại ra khỏi văn phòng.
Bí thư Vương là một người có thân hình nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo, năm nay vừa tròn 25 tuổi, chính là một bông hoa hiếm có.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Boss, nhịn không được suy nghĩ không biết đã xảy ra chuyện lớn gì?
Đối với suy đoán của bí thư Vương, Boss nhà mình là tên cuồng công việc, ngày thường giải trí cũng ít, cũng sẽ không đi ăn chơi đàng điếm.

Lúc cô mới tới công ty, cũng đã bị ông sếp mê hoặc tới thần hồn điên đảo.

Một cái nam nhân thành công mọi mặt như vậy, chỉ có xuất hiện bên trong tiểu thuyết.
Không nói tới hắn dựa vào thực lực dựng nghiệp bằng bàn tay trắng, chỉ cần nói hắn là người không có thói phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt, tính cách trầm ổn lại đẹp trai, là nam thần trong lòng vô số nữ nhân ở công ty.
Nhưng sau khi tin tức Tấn Sóc Ngôn kết hôn truyền ra, không ít giấc mộng bá tổng của thiếu nữ biến mất.
Bí thư Vương cũng vì vậy mà buồn một thời gian, nhưng thời gian gần đây cô đang say mê một nam minh tinh, liền không có tâm trạng thương xuân thu buồn*
*thất tình á =)))

Nhìn thấy Tấn Sóc Ngôn tan tầm sớm, suy nghĩ trong lòng bí thư Vương không ngừng bay cao.
Sau khi Tấn Sóc Ngôn tới cái trung tâm kia, liền gọi cho con trai.
An An bên kia vừa mới giơ kem lên, chuông đồng hồ vang lên.
Đợi đến trên màn hình xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc của papa, An An theo bản năng giấu kem sau lưng.
Động tác này của An An Tống Kiêu Kiêu đều nhìn thấy, nghĩ rằng: Gương mặt của Tấn Sóc Ngôn đối với người nào cũng lạnh như vậy, nhìn xem đem tiểu Bình An dọa thành bộ dáng nào rồi kìa."
Đầu bên kia video Tấn Sóc Ngôn đang nhẹ nhàng hướng tới trung tâm thương mại trong định vị kia, hắn vừa đi vừa hỏi An An:
"An An, con bây giờ đang ở đâu?."
Đây là lần đầu tiên An An tới đây, bé trừng lớn đôi mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó dùng bộ mặt nhỏ nghiêm túc đánh giá nơi này.
"Con đang ở một nơi thật nhiều người, có rất nhiều bạn nhỏ giống con."
Nghe được lời đánh giá ngây thơ của bé, trán Tấn Sóc Ngôn chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhịn không được thầm mắng sự ngu ngốc của mình.
Hắn ngay lập tức nói với An An: "Đưa cho mẹ con nói chuyện với ta"
An An nghe vậy nhanh chóng giơ đồng hồ của mình về phía mẹ.
Cô nhẹ nhàng ấn váy ngôi xổm xuống, sau đó nhìn về phía đồng hồ của An An.
Bởi vì một loạt động tác của cô, mái tóc dài rơi xuống đầu vai, cô lấy tay hắt tóc ra sau.
Bên kia đập vào mắt Tấn Sóc Ngôn đầu tiên, chính là xương vai xanh tinh xảo.

Sau đó Tống Kiêu Kiêu cúi xuống chút lộ ra đôi môi đầy đặn, ướŧ áŧ.
Đôi môi của Tống Kiêu Kiêu rất đẹp, mang theo vẻ dễ thương của con gái đôi mươi.


Khóe miệng cô có chút sâu, lúc cô không cười cũng vô cùng ngọt ngào.
Một khi cô cười lên, trong nháy mắt giống như nụ hoa đón gió nở rộ, mang theo sự ngọt ngào hấp dẫn vô số người.
Lúc trước hắn thích Tống Kiêu Kiêu nguyên nhân cũng vì cô rất xinh đẹp.
Thân là một người con trai bình thường, Tấn Sóc Ngôn không thể phủ nhận Tống Kiêu Kiêu lớn lên vô cùng xinh đẹp.

Là thể loại như con chim nhỏ cần được bảo vệ, là một loại hình mà con trai vô cùng thích.
Lúc trước hắn chính là bị vẻ ngây thơ của cô mê hoặc.
Hôm nay nhìn lại vẻ đẹp ấy, cứ tưởng sẽ là vô hạn chán ghét.

Cứ tưởng là mình đã miễn dịch với vẻ đẹp của cô, hay bởi vì biểu hiện gần đây của Tống Kiêu Kiêu, làm hắn cảm thấy cô gần đây lại đẹp?
=======
He: đối với đàn ông tiếng sét ái tình hay yêu từ cái nhìn đầu tiên cùng là cảm thấy nữ nhân ấy là gu của mình thôi =((((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương