“Nhã Như, sao em lại không hiểu chuyện như vậy, anh đã nói rồi, hội nghị hôm nay rất quan trọng, em đừng gây sự, xong hội nghị anh sẽ quay về.” Chính Lục Thế Quân cũng cảm thấy xấu hổ, anh ta vội vàng nói ra mấy câu rồi tắt máy.

Bầu không khí trên xe rất quỷ dị, ngay cả tài xế cũng len lén nhìn vào gương, may mắn cũng đến nơi, Lúc Thế Quân trả tiền, lúc này anh ta mới thở dài nhẹ nhõm.

“Mấy ngày nay cô ấy không thoải mái, tính tình có chút cổ quái, anh đi một lúc, cô ấy liền gọi điện thoại không ngừng.”

Lục Thế Quân bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt hiện lên sự áy náy, ảo não và u sầu.

“Vậy anh nhanh về đi.” Hải Diêu cầm chìa khóa, mở cửa, Lục Thế Quân vẫn luôn đi theo sau cô, cô xoay người lạnh lùng nhìn về phía anh ta.”Lục Thế Quân, anh đi đi.”

“Diêu Diêu, anh chỉ muốn chăm sóc cho em và con…….”

“Tôi và con không cần một người vô trách nhiệm, một người ba đang chăm sóc cho một người phụ nữ khác.” Hải Diêu châm chọc nói.

Lục Thế Quân lẳng lặng đứng ở nơi đó, Hải Diêu đứng ở cách anh ta không xa, nhưng gần như vậy lại xa như thế. Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy thất vọng, mất mát.

Những ngày gần đây, anh ta vẫn cho là anh để ý đến đứa bé trong bụng cô, đối với Trình Nhã Như anh ta có sự thất vọng, nhưng vẫn yêu cô ta như lúc đầu, nhưng dần dần, anh ta phát hiện ra, trái tim mình đã thoát ly khỏi quỹ đạo. 

Một lúc sau, Hải Diêu mới xoay người lại, cô cho rằng anh ta đã sớm rời đi, nhưng không ngờ anh ta vẫn đứng bên ngoài cửa hàng, giống như một cây trúc đúng đó, thời gian vô tình đã mang theo tình yêu say đắm và những ảo tưởng của cô về anh ta đã biến mất không còn một dấu vết.

Hải Diêu cảm thấy mũi có chút chua xót, cô quay người sang chỗ khác, không cho phép chính mình quay đầu lại nhìn anh ta.

Thứ mà không thể chia sẻ cùng người khác, ngoại trừ bàn chải đánh răng thì chính là đàn ông, Lục Thế Quân lên giường của người phụ nữ khác, cô không biện pháp nào để anh ta tiếp cận với chính mình.

Cuối cùng, anh ta cũng không có giống như cô trước đó, chờ đợi rõng rã một ngày một đêm, chờ anh ta, một giây một phút cũng không rời.

Hải Diêu nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài, chỉ ăn vài miếng rồi buông xuống, cô nhìn thời gian cũng sắp đến giờ đi làm sàn lọc trước khi sinh, cô thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.

Sau khi làm kiểm tra, bác sĩ chậm chạp không cho cô biết kết quả, Hải Diêu có chút nóng này, lại có một y tá nhỏ đến nói cho cô, nói bác sĩ muốn mời cô qua đó một chuyến.

Hải Diêu gõ cửa đi vào, nhìn thấy mấy bác sĩ đang thảo luận kết quả kiểm tra của cô, thấy cô đến, mấy người đó xoay người nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên sự đồng tình.

Tâm Hải Diêu như chìm vào đáy vực, trong nháy mắt, tay chân cô lạnh buốt, há miệng muốn hỏi nhưng lại phát hiện cổ họng của mình không thể phát ra âm thanh nào, cô vừa vội lại vừa sợ, vành mắt đỏ lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương