Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 6: Không muốn có con
Thân thể của cô vui vẻ, linh hồn lại như bị gông xiềng nặng nề giữ chặt.
Anh ta bắt đầu tăng tốc, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, mồ hôi trên trán nhỏ giọt lên ngực và mặt cô, Hải Diêu bỗng nhiên hơi nâng cần cổ thon dài lên, hai cánh tay cô quấn quanh cổ anh ta, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ bỗng nhiên dán lên bên tai anh ta nhẹ nhàng cắn nơi mẫn cảm đó một cái, Lục Thế Quân sắp rút ra lại bị động tác đột ngột đó làm cho dừng lại, anh ta gầm nhẹ một tiếng, thân thể nặng nề áp xuống, Hải Diêu gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng lại len lén thở dài một hơi.
Anh ta ôm lấy cô thật lâu, hình như sau khi kết thúc còn hôn lên mặt cô như đang trấn an.
Sau khi hô hấp của hai người dần vững vàng, trong không khí mơ hồ có chút ngột ngạt, Lục Thế Quân đứng dậy, hai người tách nhau ra, cảm giác khác thường khiến Hải Diêu từ từ nhắm hai mắt lại không dám nhìn anh ta.
"Anh đi tắm trước, em nghỉ ngơi một lát đi." Anh ta quan tâm mở miệng, trong giọng nói còn lộ ra sự khàn khàn và mệt mỏi sau khi được thỏa mãn, Hải Diêu im lặng gật đầu, xương cốt cả người đều đau xót mỏi mệt, dứt khoát liền chợp mắt một hồi.
Không biết qua bao lâu, hình như cô nghe thấy có người gọi tên mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Thế Quân phóng đại trước mắt, Hải Diêu xoa xoa đôi mắt, giống như một đứa bé nhu thuận nhìn anh ta.
"Đi tắm rửa đi Diêu Diêu." Giọng nói của anh ta tràn ngập ma lực với cô, Hải Diêu ngồi dậy cầm lấy áo choàng tắm mà anh ta đưa qua.
Sau khi tắm xong đi ra, lại nhìn thấy anh ta vẫn ngồi ở cạnh giường, chỉ là trên tủ đầu giường nhiều hơn một cốc nước cùng hai viên thuốc.
Trong lòng Hải Diêu có cảm giác nặng nề, trên mặt lại không biểu lộ chút gì, cô trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Thế Quân, em muốn sinh con cho anh, mẹ cũng một mực thúc giục chúng ta sinh con..."
"Anh biết, thế nhưng Hải Diêu, lần này không được." Đáp án của anh ta như chém đinh chặt sắt, lạnh lùng không cho đường thương lượng, giống như người vừa mới tầm hoan với cô không phải là anh ta.
"Vì sao?" Cô ngẩng đầu lẳng lặng nhìn anh ta, nhìn khuôn mặt vô hại đẹp mắt kia, anh ta lớn lên rất tốt, là kiểu người mà cô ưa thich, trắng nõn, ôn hòa, nho nhã, gầy gò, không giống như người cô thích lúc tuổi còn nhỏ chưa biết gì, vừa đen vừa cường tráng lại cao đến dọa người, còn tinh lực dồi dào rất thích vận động, mỗi lần đá bóng lúc chạy đến chỗ cô lấy nước luôn là cả người đầy mồ hôi khiến cô phải bịt chặt mũi.
Bỗng nhiên nhớ tới trước kia, Hải Diêu ngược lại sửng sốt một chút, nhưng chợt ném những chuyện cũ ra sau đầu.
Lục Thế Quân đưa tay sờ tóc cô, vẫn ôn hòa cười; "Diêu Diêu, em nhìn xem, chúng ta chưa chuẩn bị tốt để có con, cũng chưa kiểm tra sức khoẻ, anh cũng chưa kịp cai thuốc kiêng rượu, như vậy đối với con rất không tốt... Cho nên, em nghe lời đi."
Anh ta cúi đầu hôn lên trán cô: "Uống thuốc đi, anh sẽ giải thích với mẹ cho."
Trong cổ họng Hải Diêu đắng chát khó chịu, giống như nghẹn một cục đá không thể nào nuốt trôi được, cô cúi đầu, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cũng nghẹn trở về.
"Được." Cô gần như khàn giọng trầm thấp nói một chữ, quay người lấy thuốc và nước uống xuống, viên thuốc nhỏ như vậy, cô lại mất hết khí lực mới có thể nuốt trôi, cốc nước trong tay cạch một cái đặt lên bàn, cô chậm rãi ngồi xuống giường, thân thể thon gầy lại bắt đầu run rẩy không ngừng.
Anh ta bắt đầu tăng tốc, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, mồ hôi trên trán nhỏ giọt lên ngực và mặt cô, Hải Diêu bỗng nhiên hơi nâng cần cổ thon dài lên, hai cánh tay cô quấn quanh cổ anh ta, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ bỗng nhiên dán lên bên tai anh ta nhẹ nhàng cắn nơi mẫn cảm đó một cái, Lục Thế Quân sắp rút ra lại bị động tác đột ngột đó làm cho dừng lại, anh ta gầm nhẹ một tiếng, thân thể nặng nề áp xuống, Hải Diêu gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng lại len lén thở dài một hơi.
Anh ta ôm lấy cô thật lâu, hình như sau khi kết thúc còn hôn lên mặt cô như đang trấn an.
Sau khi hô hấp của hai người dần vững vàng, trong không khí mơ hồ có chút ngột ngạt, Lục Thế Quân đứng dậy, hai người tách nhau ra, cảm giác khác thường khiến Hải Diêu từ từ nhắm hai mắt lại không dám nhìn anh ta.
"Anh đi tắm trước, em nghỉ ngơi một lát đi." Anh ta quan tâm mở miệng, trong giọng nói còn lộ ra sự khàn khàn và mệt mỏi sau khi được thỏa mãn, Hải Diêu im lặng gật đầu, xương cốt cả người đều đau xót mỏi mệt, dứt khoát liền chợp mắt một hồi.
Không biết qua bao lâu, hình như cô nghe thấy có người gọi tên mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Thế Quân phóng đại trước mắt, Hải Diêu xoa xoa đôi mắt, giống như một đứa bé nhu thuận nhìn anh ta.
"Đi tắm rửa đi Diêu Diêu." Giọng nói của anh ta tràn ngập ma lực với cô, Hải Diêu ngồi dậy cầm lấy áo choàng tắm mà anh ta đưa qua.
Sau khi tắm xong đi ra, lại nhìn thấy anh ta vẫn ngồi ở cạnh giường, chỉ là trên tủ đầu giường nhiều hơn một cốc nước cùng hai viên thuốc.
Trong lòng Hải Diêu có cảm giác nặng nề, trên mặt lại không biểu lộ chút gì, cô trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Thế Quân, em muốn sinh con cho anh, mẹ cũng một mực thúc giục chúng ta sinh con..."
"Anh biết, thế nhưng Hải Diêu, lần này không được." Đáp án của anh ta như chém đinh chặt sắt, lạnh lùng không cho đường thương lượng, giống như người vừa mới tầm hoan với cô không phải là anh ta.
"Vì sao?" Cô ngẩng đầu lẳng lặng nhìn anh ta, nhìn khuôn mặt vô hại đẹp mắt kia, anh ta lớn lên rất tốt, là kiểu người mà cô ưa thich, trắng nõn, ôn hòa, nho nhã, gầy gò, không giống như người cô thích lúc tuổi còn nhỏ chưa biết gì, vừa đen vừa cường tráng lại cao đến dọa người, còn tinh lực dồi dào rất thích vận động, mỗi lần đá bóng lúc chạy đến chỗ cô lấy nước luôn là cả người đầy mồ hôi khiến cô phải bịt chặt mũi.
Bỗng nhiên nhớ tới trước kia, Hải Diêu ngược lại sửng sốt một chút, nhưng chợt ném những chuyện cũ ra sau đầu.
Lục Thế Quân đưa tay sờ tóc cô, vẫn ôn hòa cười; "Diêu Diêu, em nhìn xem, chúng ta chưa chuẩn bị tốt để có con, cũng chưa kiểm tra sức khoẻ, anh cũng chưa kịp cai thuốc kiêng rượu, như vậy đối với con rất không tốt... Cho nên, em nghe lời đi."
Anh ta cúi đầu hôn lên trán cô: "Uống thuốc đi, anh sẽ giải thích với mẹ cho."
Trong cổ họng Hải Diêu đắng chát khó chịu, giống như nghẹn một cục đá không thể nào nuốt trôi được, cô cúi đầu, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cũng nghẹn trở về.
"Được." Cô gần như khàn giọng trầm thấp nói một chữ, quay người lấy thuốc và nước uống xuống, viên thuốc nhỏ như vậy, cô lại mất hết khí lực mới có thể nuốt trôi, cốc nước trong tay cạch một cái đặt lên bàn, cô chậm rãi ngồi xuống giường, thân thể thon gầy lại bắt đầu run rẩy không ngừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook