Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua
-
Chương 59: Gặp lại – đoàn tụ
Gió lạnh thê thê, bia mộ lạnh như băng đó ở trong không gian u ám có vẻ cô độc lại thê lương. Hậu Thụy Phong đứng ở trước bia mộ, lẳng lặng nhìn bia văn. Dưới lòng đất này, chôn cất người mẹ ruột của hắn. An Quốc Công cả đời nhung mã, không thích phô trương lãng phí, cho nên liền ngay cả lăng mộ cũng xây dựng rất đơn giản, không khí phái giống vương hầu quý tộc. Nhìn phần mộ phu nhân của An Quốc Công còn tưởng rằng là mộ của dân thường.
Lưu Tam Nương đứng phía sau Hậu Thụy Phong, thần sắc ngưng trọng: “Tướng quân, người xem cỏ trên phần mộ của phu nhân.”
Hậu Thụy Phong cẩn thận nhìn chằm chằm trên đất, nghe Lưu Tam Nương nói: “Mấy năm trước khi phu nhân vừa hạ táng, bên cạnh mộ phần này còn rất nhiều cỏ dại, nô tì cùng với phụ thân mỗi tháng đều phải đi diệt cỏ dại. Nhưng tướng quân người xem, nay mộ phần này một ngọn cỏ cũng không có.”
Lúc này Hậu Thụy Phong mới phát hiện, lời nói Lưu Tam Nương không giả, đất ở trân phần mộ của mẫu thân thật là không có một ngọn cỏ. Có chuyện kỳ quái, Hậu Thụy Phong quay đầu nhìn về phía Lưu Tam Nương, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.
Lưu Tam Nương tiếp tục nói: “Ước chừng hơn hai năm trước, kinh thành bị một trận mưa to, đem bùn đất trên sườn núi chảy xuống dưới, khi đó lăng mộ phu nhân cũng chìm trong nước. Cha nô tì nói trận mưa này chỉ sợ đều thấm vào trong quan tài. Sau đó nước trong quan tài đều thấm vào bùn đất chung quanh, rồi sau đó cỏ dại mọc chung quanh đều chết hết. Lúc đầu nô tì chưa chú ý nhiều, nhưng là sau đó, bùn đất chung quanh quan tài này, cũng không thấy cỏ mọc lên nữa.”
Lưu Tam Nương nói xong, Hậu Thụy Phong liền gắt gao nhíu mày lại. Lưu Tam Nương cũng không quản Hậu Thụy Phong phản ứng như thế nào, tiếp tục nói: “Nô tì cảm thấy có kỳ quái, liền đi chung quanh hỏi thăm. Có một người khám nghiệm tử thi lớn tuổi nói cho nô tì biết, loại tình huống này, là vì người trong quan tài trúng độc mà chết, mà lần đó bị ngâm nước mưa, đem chất độc tích tụ trong thi hài thấm ra ngoài, rồi sau đó dung nhập vào trong bùn đất, cho nên khu đất này, cũng sẽ không thấy mọc cỏ lên nữa.”
“Tuyệt không có khả năng này, nương ta là chết bệnh, đều không phải là trúng độc.”Hậu Thụy Phong đánh gãy lời của Lưu Tam Nương, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Năm đó thân thể mẫu thân một năm không bằng một năm, phụ thân tìm vô số danh y, đều nói nương ta là bị bệnh. Phụ thân cũng từng hoài nghi là trúng độc, từng âm thầm tra rõ ẩm thực mỗi ngày của mẫu thân, đều không vấn đề, di nương trong phủ mặc dù có tâm tranh sủng, nhưng cũng tính là an phận, cũng không hành động hại người. Huống hồ, mấy năm này chuyện lớn nhỏ trong phủ đều từ mẫu thân tự mình để ý, việc ăn uống hằng ngày của mẫu thân cũng đều phải qua tay muội muội Uyển Tâm. Trước khi mẫu thân chết bệnh, mẫu thân và muội muội cùng ăn cùng uống, nếu là trong thức ăn có độc, như vậy muội muội cũng sớm bị trúng độc.”
Khóe miệng Lưu Tam Nương tràn ra một tia cười lạnh, nói: “Đại tiểu thư tự nhiên là sẽ không gia hại thân mẫu, nhưng là có người bụng dạ khó lường, thì không chắc đâu. Tướng quân, thứ Tam Nương nói thẳng, tam tiểu thư đều không phải là người thuần lương hiếu thuận như bên ngoài, Tam Nương hoài nghi, cái chết của phu nhân có liên quan tới tam tiểu thư.”
“Không có khả năng!” Hậu Thụy Phong nhíu mày nói: “Uyển Vân tâm tư đơn thuần, rất hiếu thuận, năm đó mẫu thân cùng Uyển Tâm cũng rất yêu thích con bé. Khi mẫu thân bệnh nặng con bé ở bên hầu hạ, trắng đêm không ngủ cũng không một tia oán giận. Mẫu thân mặc dù không phải là mẹ đẻ của con bé, nhưng con bé đối đãi như mẹ ruột, mẹ con các nàng tình thâm, Uyển Vân như thế nào gia hại mẫu thân? Tam Nương, ta niệm ngươi là con của gia đinh hồi môn của nương, lại là khăn tay chi giao của Uyển Tâm, mới không cùng ngươi so đo hồ ngôn loạn ngữ của ngươi, chính là ly gián ta cùng với thứ muội, sau này chớ nhắc lại.”
Lưu Tam Nương chính là người tâm chí kiên nghị, cũng không úy kỵ Hậu Thụy Phong, nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tướng quân hàng năm bên ngoài hành quân đánh giặc, sao biết xấu xa bên trong? Có vài người chính là hai mặt, trước một bộ sau một bộ, tướng quân chớ để bị lừa dối bởi bề ngoài điềm đạm đáng yêu này.Tướng quân biết rõ binh pháp, tự nhiên biết đạo lý hư hư thự thực binh bất yếm trá, có khi chứng kiến trước mắt, nhưng không phải là sự thật chân chính. Thực không dám đấu diếm, từ lúc Tam Nương phát hiện cái chết của phu nhân có kỳ quái, từ hơn hai năm trước đây lấy thân phận thị nữ tiến vào Hầu phủ, trở thành thị nữ bên người tam tiểu thư Hậu Uyển Vân, nay là nô tì hồi môn của tam tiểu thư đi Khương gia. Tam Nương cùng Hậu Uyển Vân sớm chiều ở chung, tam tiểu thư trước mặt người khác là bộ dáng thiện lương vô hại, nhưng sau lưng người, lại tâm ngoan thủ lạt, độc như rắn rết. Tam Nương cả gan hoài nghi, không riêng gì cái chết của phu nhân có liên quan tới tam tiểu thư, liền ngay cả cái chết của đại tiểu thư, tam tiểu thư cũng thoát không được can hệ.”
Giọng nói Hậu Thụy Phong khàn khàn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Tam Nương, lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi tố cáo, sự tình quan trọng, ngươi có chứng cớ sao?”
Lưu Tam Nương nhíu mày, lắc đầu, nói: “Trước mắt Tam Nương cũng không chứng cớ. Chính là bằng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, mỗi ngày quan sát ngôn hành cử chỉ của tam tiểu thư mà phỏng đoán. Lúc đầu Tam Nương tưởng di nương trong phủ vì tranh sủng mà hại chết phu nhân, nhưng sau khi điều tra, vài di nương đều không đủ điều kiện, người duy nhất khả nghi, chính là tam tiểu thư Hậu Uyển Vân.”
Lưu Tam Nương nhấp hé miệng, từ lúc thị nữ bên người Hậu Uyển Vân là Xảo Hạnh thất sủng, nàng liền cùng Xảo Hạnh ở chung một phòng ở. Trước đó vài ngày nàng theo đuôi Xảo Hạnh nghe được vài lời, tựa hồ là có liên quan tới cái chết của đại tiểu thư. Lưu Tam Nương vốn muốn xuống tay từ Xảo Hạnh đó, tìm ra càng nhiều tin tức, nhưng nha đầu Xảo Hạnh đó tâm tư sâu sắc, Lưu Tam Nương sợ đánh rắn động cỏ, chỉ có thể tạm hoãn điều tra, chờ đợi thời cơ thích hợp. Nay nàng không nắm giữ được nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, không dám một ngụm cắn chết cái chết của đại tiểu thư có liên quan tới Hậu Uyển Vân.
Lưu Tam Nương ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt Hậu Thụy Phong. Hậu Thụy Phong đối với lời nói của Lưu Tam Nương, bán tín bán nghi, trong lòng Lưu Tam Nương đang tính toán, vẫn là tạm thời không cần đem tin tức nghe từ Xảo Hạnh nói cho Hậu Thụy Phong. Nếu Hậu Thụy Phong không tin nàng, để lộ tiếng gió, làm cho Hậu Uyển Vân biết được, tám phần sẽ giết người diệt khẩu, như vậy Xảo Hạnh liền dữ nhiều lành ít.
Sắc mặt Hậu Thụy Phong càng ngày càng kém, trong lòng hắn không tin tưởng lắm lời nói Lưu Tam Nương. Dù sao Hậu Uyển Tâm là thứ muội cùng cha khác mẹ của hắn, trong thường ngày lại nhu thuận hiếu thuận, muốn cho hắn trong lúc nhất thời nhận Hậu Uyển Vân là một độc phụ tâm địa rắn rết, phiên chuyển hoán này quá lớn, Hậu Thụy Phong trong khoảng thời gian ngắn còn không thể nhận. Huống hồ Lưu Tam Nương tuy rằng là nữ nhi của gã sai vặt hồi môn của mẫu thân, nhưng Hậu Thụy Phong cùng Lưu Tam Nương cũng không tiếp xúc quá sâu, hắn cũng không đoán được Lưu Tam Nương đột nhiên chạy đến nói cho hắn mấy chuyện này, là hoài tâm tư gì, đánh chủ ý gì.
Lưu Tam Nương thở dài, nói: “Tướng quân, Tam Nương vô năng, không thể điều tra ra chân tướng cái chết của phu nhân. Chính là tướng quân nếu không tin lời nói của Tam Nương, thì có thể tự mình phái người đi điều tra, nhìn xem tam tiểu thư Hậu Uyển Vân có như lời Tam Nương nói hay không, là đồ độc phụ trong ngoài không đồng nhất.” Rồi sau đó Lưu Tam Nương quỳ một gối xuống, hai tay nhẹ nhàng chạm vào trên bùn đất, nhẹ nhàng nói: “Bùn đất ở trong này, đại tướng quân có thể gọi người đến kiểm tra, nhìn xem đất này có phải có vấn đề hay không.”
Thám tử thủ hạ của Hậu Thụy Phong, chính là thành viên tổ chức tình báo cao nhất ở Thiên triều, liền ngay cả chuyện hậu cung đều có thể hỏi thăm nhất thanh nhị sở, càng đừng nói đi điều tra một nữ tử khuê các trong kinh thành Thiên triều phẩm tính như thế nào.
Lưu Tam Nương đứng dậy, trong suốt cúi đầu với Hậu Thụy Phong, nói: “Tam Nương nghe nói tướng quân sắp đi sứ Nam Cương, cho nên trước khi tướng quân đi, Tam Nương muốn tới gặp và bẩm báo mọi chuyện. Tam Nương cũng nghe nói, Nam Cương không hề thiếu kỳ nhân dị sự, thông hiểu các loại thiên môn tả đạo, vu y Nam Cương có thể nhìn ra môn đạo bên trong bùn đất này. Tam Nương vốn là một người thủ mộ, không nên vượt qua bổn phận. Nhưng Lưu gia nô tì vẫn dựa vào phu nhân chiếu cố, thuở nhỏ Tam Nương lại cùng đại tiểu thư giao hảo, không thể ngồi yên không để ý đến. Nay đem mọi chuyện kỳ quái đều bẩm báo cho tướng quân, Tam Nương dĩ nhiên là không thẹn với lương tâm, cũng là không làm thất vọng sự quan tâm của phu nhân cùng tiểu thư.”
Lưu Tam Nương nói xong, xoay người bước đi. Lưu lại Hậu Thụy Phong một mình quỳ gối trước mộ mẫu thân, một bàn tay vùi ở trong bùn đất, rất nhanh một tay bốc ít đất, tay kia thì long ở trong tay áo, gắt gao nắm lấy tình báo thám tử đưa tới về Bình Thân vương phi Cố Vãn Tình. Lần này hắn đi sứ Nam Cương, cũng là muốn đi điều tra thuật di hồn.Tuy nói tràng đại hỏa đó làm cho Bình Thân vương phi hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Hậu Thụy Phong vẫn muốn biết, nàng rốt cuộc có phải muội muội Hậu Uyển Tâm của mình hay không.
Nay… Hậu Thụy Phong nhìn đám đất trụi lủi này, theo bên hông gở ra một ống trúc, thật cẩn thận cầm lên một nắm bùn đất, để vào bên trong ống trúc.
Thu hồi ống trúc, Hậu Thụy Phong nâng nâng tay, một thám tử lập tức từ trong cây cối phía sau xuất hiện. Hậu Thụy Phong nói: “Ta mệnh ngươi đi âm thầm điều tra Hậu Uyển Vân, đem ngôn hành cử chỉ thường ngày của nàng ta đều điều tra rõ cho ta, viết thành tập báo cáo cho ta…”
Thám tử lĩnh mệnh mà đi, trong đầu kỳ quái, lòng nghĩ: trong ngày thường tướng quân không phải điều tra quân tình địch quốc, chính là điều tra nội chính địch quốc, như thế nào hôm nay lại thay đổi tính tình, đầu tiên là điều tra thông gia Bình Thân vương phi, rồi lại điều tra muội muội ruột? Thật sự là kỳ quái!
Hậu Thụy Phong lĩnh mệnh đi sứ Nam Cương. Mà tràng đại hỏa trong hoàng cung cháy ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng dập tắt.
Khương Hằng đứng ba ngày ba đêm, đợi ba ngày ba đêm, đại hỏa đó dập tắt, hy vọng trong lòng hắn cũng tắt. Khi Hoắc lão gia nghe tin Hoắc Hi Thần gặp nạn, đương trường liền sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Hoắc phu nhân thì khóc thiên hôn địa ám, ngất vài lần. Hai danh môn thế gia Khương gia cùng Hoắc gia, một nhà chết chủ mẫu cùng đại tiểu thư, một nhà chết nhi tử trưởng được sủng ái nhất, chuyện này oanh động toàn bộ kinh thành.
“Nguyên Bảo, bên ngoài tình huống như thế nào? Giờ đã ba ngày, có thể đi ra ngoài chưa?” Cố Vãn Tình nằm ở trên sofa, ném xuống cuốn “trọng sinh Vương gia phong lưu phi” trong tay, ba ngày này nàng đem tiểu thuyết trong thư phòng Hậu Uyển Vân đều xem một lần, vì thế nàng đã biết, nàng chính là nữ trọng sinh trong truyền thuyết, mà thứ muội Hậu Uyển Vân của nàng, là nữ xuyên qua trong sách viết. Chẳng qua nàng thực bất hạnh, không có gặp được nữ xuyên qua thánh mẫu Mary Sue thiện lương, mà là người tâm ngoan thủ lạt không hay ho gì.
Nguyên Bảo nằm bên cạnh Cố Vãn Tình ngủ gà ngủ gật, nửa híp mắt, gãi gãi lông lỗ tai, nói: “Hiện tại bên ngoài lửa đã dập tắt, nhưng đang là ban ngày, nếu chúng ta hiện tại đi ra ngoài, từ trong đám cháy trống rỗng ban ngày đi ra ngoài, còn không bị cho rằng là yêu quái sẽ bị bắt rồi thiêu chết sao! Chờ một chút đi, đến ban đêm lại đi ra.”
Cố Vãn Tình thở dài, trắng liếc mắt Nguyên Bảo một cái: em vốn chính là yêu quái. Nguyên Bảo làm như cảm ứng được cái gì, hai chân trước đứng dậy, bập bẹ cả giận: “Nhân gia mới không phải yêu quái, nhân gia là thần tiên!”
Cố Vãn Tình không khỏi bật cười, bất an trong lòng cũng bị Nguyên Bảo ồn ào như vậy làm tiêu biến không ít. Chính là, nàng thật sự lo lắng Khương Hằng, không biết hắn nghĩ đến chính mình đã chết, sẽ rất thương tâm.
Khương Huệ Như đã nhiều ngày đều ngâm mình ở trước máy tính, mặc dù có Nguyên Bảo dạy nàng sử dụng máy tính, nhưng loại đồ chơi công nghệ cao này đối với một tiểu thư khuê phòng cổ đại mà nói thật sự là quá khó khăn. Cho nên Nguyên Bảo đơn giản mở ra game “thực vật đại chiến cương thi” cho nàng, dạy nàng quy tắc trò chơi cơ bản, sau đó Khương Huệ Như không thể tự kềm chế được liền trầm mê trong đó, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm, ngủ chính là đi đánh cương thi.
Game “thực vật đại chiến cương thi” = Plant vs Zombie
Hoắc Hi Thần là người bận rộn nhất. Vị thần y cổ đại này tiếp xúc đến công cụ chữa bệnh hiện đại, quả thực rất bái phục! Khoa học kỹ thuật hiện đại mấy ngàn năm sau, làm cho hắn rất bái phục, hận không thể một hơi đem toàn bộ mấy bộ sách này học xong hết. Trong giá sách của Hậu Uyển Vân có sách giáo khoa từ năm nhất đại học đến trước khi tốt nghiệp, thành một hệ thống dạy học y học hiện đại đầy đủ. Hoắc Hi Thần cơ hồ ba ngày ba đêm không ngủ không ăn, giống như đói đọc sách, thỉnh thoảng lại vào phòng thí nghiệm, đùa nghịch dụng cụ chữa bệnh cùng các loại thuốc thử dược phẩm thần kỳ này.
Chuyện ăn cua gạch với kim tiền quất sẽ trúng độc mà Cố Vãn Tình từng nói, ở trong sách từng nhắc qua. Chứng bệnh dị ứng Hậu Uyển Vân nói với Hậu Uyển Tâm trước khi chết, ở trong sách có đầy đủ giải thích, liền ngay cả cách sử dụng hai bình tinh dầu thơm ngào ngạt trong phòng tắm cũng bị Hoắc Hi Thần biết được.
Lại qua nửa ngày, không gian bên ngoài đã muốn vào đêm, lòng Cố Vãn Tình là nôn nóng, Khương Huệ Như ôm máy tính luyến tiếc, mà Hoắc Hi Thần lại hận không thể ở trong không gian không đi ra.
Bởi vì âm kém dương sai giúp Nguyên Bảo độ kiếp thành công, cho nên Nguyên Bảo nhận thức Cố Vãn Tình làm chủ nhân. Cố Vãn Tình nhìn hai người đó lưu luyến không rời, không muốn rời đi, cười đồng ý hai người, không gian tùy thời mở ra cho hai người bọn họ, chỉ cần bọn họ muốn tiến vào, đến nói một tiếng với mình liền được.
Khương Huệ Như cùng Hoắc Hi Thần được Cố Vãn Tình đồng ý, vui mừng quá đỗi. Khương Huệ Như cảm ơn đại bá mẫu, lại ôm Nguyên Bảo vừa hôn vừa xoa, liên tục nói: “Nguyên Bảo thật giỏi, không hổ là hồ ly vĩ đại nhất Thanh Khâu quốc!”
Nguyên Bảo cau mày trốn tránh nửa ngày, bất đắc dĩ nó là một chàng trai mới lớn, lại bị Khương Huệ Như ôm vào trong ngực, trốn cũng trốn không xong, đành phải bị nàng hôn không dứt, sau đó run lỗ tai, xù lông cả người, chọc Khương Huệ Như liên tục đánh hắt xì, rốt cục buông tay buông tha nó.
Nguyên Bảo nhảy đến trên đất, có chút đắc ý đá hai cái đuôi của nó, nói: “Ta mới tu luyện hai cái đuôi thôi, khi tu luyện ra cái đuôi thứ ba, không gian này còn có thể tiến hóa.”
“Ồ, còn có thể tiến hóa?” Khương Huệ Như lại chạy qua ôm lấy Nguyên Bảo, cọ đến cọ đi trên lông cổ của nó, nói: “Nguyên Bảo ngoan, mau nói cho tỷ biết, khi đó còn có đồ chơi tốt gì? Chơi vui hơn so với đánh cương thi sao?”
Nguyên Bảo khó khăn giãy khỏi ma chưởng, lại bởi vì chính mình đắc ý khoe ra, lại bị Khương Huệ Như bắt trở về chà đạp, thật sự là chuyển tảng đá đập chân mình, quá thất sách! Nguyên Bảo lập tức cúi đầu xuống dưới, vươn móng vuốt đầy lông, chỉ vào cửa chống trộm của phòng trọ, nói: “Nếu không có gì sai, đợi cho ta dài ra cái đuôi thứ ba, cánh cửa đó có thể mở ra.”
Ba người đồng loạt nhìn phía cánh cửa đó. Cố Vãn Tình từng bởi vì tò mò muốn đi mở ra cánh cửa đó, nhưng cánh cửa đó căn bản là mở không được. Khi đó Nguyên Bảo nói, sau cửa này là hư không, cho nên mở ra không được. Nhưng nếu cửa này có thể mở được, sau cánh cửa đó là cái gì?
Nguyên Bảo nhìn cánh cửa đó, nói: “Các ngươi còn nhớ rõ ta từng nói không, ta am hiểu là không gian pháp thuật, dùng thông đạo đi qua các thời không khác nhau. Không gian tùy thân này là trạm dịch của hai thời không. Nay cái thông đạo này một mặt là thời không chỗ các ngươi, đợi cho tương lai ta tu luyện thăng cấp, như vậy một cái thời không khác cửa sẽ mở ra. Cánh cửa đó, chính là đến thế giới của Hậu Uyển Vân, một nơi mà các ngươi gọi tên là ‘tương lai’.”
Tương lai… Ba người không khỏi cảm thấy cả người phát lạnh. Nguyên Bảo run run lông, mềm mại tựa vào ngực Khương Huệ Như: “Linh thú tu luyện không dễ, thời gian ta tu luyện ra cái đuôi thứ hai này tiêu phí gần trăm năm, thời gian luyện ra cái đuôi thứ ba tiêu phí sẽ càng nhiều, chờ đến lúc đó, các ngươi đã sớm hóa thành đất, đợi không được thời điểm cánh cửa đó mở ra.”
Nguyên Bảo dứt lời, nhắm mắt cảm ứng tình huống không gian bên ngoài một chút, sau đó nói với mọi người: “Bên ngoài ngọn lửa đã tắt, hơi nóng đã rút đi, đã vào đêm, chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Rồi sau đó ba người chỉ cảm thấy trước mắt đen thui, khi mở mắt, phát hiện chính mình nằm trong một chỗ đổ nát thê lương khô cằn. Nguyên Bảo khiêu trên mặt đất, không biết mặc niệm cái gì, rồi sau đó trên đất xuất hiện một cái hầm to. Nói ba người trốn vào trong, Khương Huệ Như đỡ Cố Vãn Tình, ba người nhanh chóng dùng than củi chung quanh ở trên người vẽ loạn, nếu từ trong đám cháy chạy ra vẫn là một bộ dáng không dính bụi trần, chọc người hoài nghi. Mà Nguyên Bảo lại trực tiếp, tại trong bụi lăn một vòng, từ một tiểu hồ ly tuyết trắng lập tức biến thành một cục than tròn đen thui, sau đó nhảy vào trong lòng Cố Vãn Tình lăn vài cái, cọ vào trên vạt áo của nàng đầy bụi than.
“Có thể đi?” Cố Vãn Tình nhìn ba người mặt mày xám tro nói.
“Được rồi.” Nguyên Bảo trầm mặc đọc chú ngữ, hóa thân thành một tiểu cung nữ, rồi sau đó đi ra nói, bắt đầu hô to: “Mau tới đi! Mau tới đi! Nơi này có người!”
Ban đêm yên tĩnh, tiếng la phá lệ vang dội. Khương Hằng vốn đã mất hết can đảm, lúc này nghe thấy có người ở trong phế tích la to, trong lòng chấn động: là phát hiện Vãn Tình các nàng sao? Rồi sau đó không để ý thân mình đã trở nên gầy yếu, bắt đầu chạy về phía phế tích.
Lửa tắt không lâu, có vài chỗ còn đầy khói đen, có vài chỗ trên mặt đất vẫn còn nóng hừng hực, lòng bàn chân của Khương Hằng rất nhanh đã bị hơi nóng tổn thương đến chảy máu. Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không cảm thấy thân thể đau đớn, một lòng chạy tới phương hướng cung nữ đó.
Chạy đến chỗ đó, tiểu cung nữ mặt dính đầy bụi hướng Khương Hằng nói: “Đại nhân, nô tỳ phát hiện ở phía dưới có một cái hầm, bên trong tựa hồ có người!”
Khương Hằng vội vàng tiến lên, quỳ rạp trên mặt đất, làm cho đầy người đều là bụi, kêu to vào trong hầm: “Vãn Tình! Huệ Như! Là hai người sao!?”
Cố Vãn Tình nghe thấy giọng nói của Khương Hằng trong nháy mắt cảm thấy huyết dịch toàn thân đều ngừng lại, nước mắt không cầm được chảy ra ào ào, cổ họng nghẹn ngào: “Phu quân, là thiếp!”
“Đại bá!” Khương Huệ Như cũng kích động hô.
Khương Hằng nhất thời cảm thấy giống như tim đã ngừng đập nhất thời sống lại, hắn đột nhiên từ trong đại chấn lấy lại tinh thần, nhảy xuống cái hầm đó, nương ánh trăng hôn ám, thấy rõ người đang ngồi trong góc hầm.
“Vãn Tình!” Khương Hằng tiến lên, gắt gao đem thê tử chính mình mất mà lại được ôm vào trong ngực, nước mắt như vỡ đê mãnh liệt rơi xuống. Cái gì con nối dòng, cái gì nối dõi tông đường, ở trước sự an nguy sinh tử của nàng cái gì cũng không bằng, còn có cái gì trọng yếu hơn chuyện nàng vẫn còn sống chứ? Khương Hằng gắt gao ôm nàng, giống như muốn đem nàng bóp vỡ nhét vào trong ngực, dung tiến trong lòng. Hắn thề nhất định sẽ không làm cho nàng lại gặp nguy hiểm, lại chịu ủy khuất.
Lưu Tam Nương đứng phía sau Hậu Thụy Phong, thần sắc ngưng trọng: “Tướng quân, người xem cỏ trên phần mộ của phu nhân.”
Hậu Thụy Phong cẩn thận nhìn chằm chằm trên đất, nghe Lưu Tam Nương nói: “Mấy năm trước khi phu nhân vừa hạ táng, bên cạnh mộ phần này còn rất nhiều cỏ dại, nô tì cùng với phụ thân mỗi tháng đều phải đi diệt cỏ dại. Nhưng tướng quân người xem, nay mộ phần này một ngọn cỏ cũng không có.”
Lúc này Hậu Thụy Phong mới phát hiện, lời nói Lưu Tam Nương không giả, đất ở trân phần mộ của mẫu thân thật là không có một ngọn cỏ. Có chuyện kỳ quái, Hậu Thụy Phong quay đầu nhìn về phía Lưu Tam Nương, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.
Lưu Tam Nương tiếp tục nói: “Ước chừng hơn hai năm trước, kinh thành bị một trận mưa to, đem bùn đất trên sườn núi chảy xuống dưới, khi đó lăng mộ phu nhân cũng chìm trong nước. Cha nô tì nói trận mưa này chỉ sợ đều thấm vào trong quan tài. Sau đó nước trong quan tài đều thấm vào bùn đất chung quanh, rồi sau đó cỏ dại mọc chung quanh đều chết hết. Lúc đầu nô tì chưa chú ý nhiều, nhưng là sau đó, bùn đất chung quanh quan tài này, cũng không thấy cỏ mọc lên nữa.”
Lưu Tam Nương nói xong, Hậu Thụy Phong liền gắt gao nhíu mày lại. Lưu Tam Nương cũng không quản Hậu Thụy Phong phản ứng như thế nào, tiếp tục nói: “Nô tì cảm thấy có kỳ quái, liền đi chung quanh hỏi thăm. Có một người khám nghiệm tử thi lớn tuổi nói cho nô tì biết, loại tình huống này, là vì người trong quan tài trúng độc mà chết, mà lần đó bị ngâm nước mưa, đem chất độc tích tụ trong thi hài thấm ra ngoài, rồi sau đó dung nhập vào trong bùn đất, cho nên khu đất này, cũng sẽ không thấy mọc cỏ lên nữa.”
“Tuyệt không có khả năng này, nương ta là chết bệnh, đều không phải là trúng độc.”Hậu Thụy Phong đánh gãy lời của Lưu Tam Nương, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Năm đó thân thể mẫu thân một năm không bằng một năm, phụ thân tìm vô số danh y, đều nói nương ta là bị bệnh. Phụ thân cũng từng hoài nghi là trúng độc, từng âm thầm tra rõ ẩm thực mỗi ngày của mẫu thân, đều không vấn đề, di nương trong phủ mặc dù có tâm tranh sủng, nhưng cũng tính là an phận, cũng không hành động hại người. Huống hồ, mấy năm này chuyện lớn nhỏ trong phủ đều từ mẫu thân tự mình để ý, việc ăn uống hằng ngày của mẫu thân cũng đều phải qua tay muội muội Uyển Tâm. Trước khi mẫu thân chết bệnh, mẫu thân và muội muội cùng ăn cùng uống, nếu là trong thức ăn có độc, như vậy muội muội cũng sớm bị trúng độc.”
Khóe miệng Lưu Tam Nương tràn ra một tia cười lạnh, nói: “Đại tiểu thư tự nhiên là sẽ không gia hại thân mẫu, nhưng là có người bụng dạ khó lường, thì không chắc đâu. Tướng quân, thứ Tam Nương nói thẳng, tam tiểu thư đều không phải là người thuần lương hiếu thuận như bên ngoài, Tam Nương hoài nghi, cái chết của phu nhân có liên quan tới tam tiểu thư.”
“Không có khả năng!” Hậu Thụy Phong nhíu mày nói: “Uyển Vân tâm tư đơn thuần, rất hiếu thuận, năm đó mẫu thân cùng Uyển Tâm cũng rất yêu thích con bé. Khi mẫu thân bệnh nặng con bé ở bên hầu hạ, trắng đêm không ngủ cũng không một tia oán giận. Mẫu thân mặc dù không phải là mẹ đẻ của con bé, nhưng con bé đối đãi như mẹ ruột, mẹ con các nàng tình thâm, Uyển Vân như thế nào gia hại mẫu thân? Tam Nương, ta niệm ngươi là con của gia đinh hồi môn của nương, lại là khăn tay chi giao của Uyển Tâm, mới không cùng ngươi so đo hồ ngôn loạn ngữ của ngươi, chính là ly gián ta cùng với thứ muội, sau này chớ nhắc lại.”
Lưu Tam Nương chính là người tâm chí kiên nghị, cũng không úy kỵ Hậu Thụy Phong, nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tướng quân hàng năm bên ngoài hành quân đánh giặc, sao biết xấu xa bên trong? Có vài người chính là hai mặt, trước một bộ sau một bộ, tướng quân chớ để bị lừa dối bởi bề ngoài điềm đạm đáng yêu này.Tướng quân biết rõ binh pháp, tự nhiên biết đạo lý hư hư thự thực binh bất yếm trá, có khi chứng kiến trước mắt, nhưng không phải là sự thật chân chính. Thực không dám đấu diếm, từ lúc Tam Nương phát hiện cái chết của phu nhân có kỳ quái, từ hơn hai năm trước đây lấy thân phận thị nữ tiến vào Hầu phủ, trở thành thị nữ bên người tam tiểu thư Hậu Uyển Vân, nay là nô tì hồi môn của tam tiểu thư đi Khương gia. Tam Nương cùng Hậu Uyển Vân sớm chiều ở chung, tam tiểu thư trước mặt người khác là bộ dáng thiện lương vô hại, nhưng sau lưng người, lại tâm ngoan thủ lạt, độc như rắn rết. Tam Nương cả gan hoài nghi, không riêng gì cái chết của phu nhân có liên quan tới tam tiểu thư, liền ngay cả cái chết của đại tiểu thư, tam tiểu thư cũng thoát không được can hệ.”
Giọng nói Hậu Thụy Phong khàn khàn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Tam Nương, lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi tố cáo, sự tình quan trọng, ngươi có chứng cớ sao?”
Lưu Tam Nương nhíu mày, lắc đầu, nói: “Trước mắt Tam Nương cũng không chứng cớ. Chính là bằng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, mỗi ngày quan sát ngôn hành cử chỉ của tam tiểu thư mà phỏng đoán. Lúc đầu Tam Nương tưởng di nương trong phủ vì tranh sủng mà hại chết phu nhân, nhưng sau khi điều tra, vài di nương đều không đủ điều kiện, người duy nhất khả nghi, chính là tam tiểu thư Hậu Uyển Vân.”
Lưu Tam Nương nhấp hé miệng, từ lúc thị nữ bên người Hậu Uyển Vân là Xảo Hạnh thất sủng, nàng liền cùng Xảo Hạnh ở chung một phòng ở. Trước đó vài ngày nàng theo đuôi Xảo Hạnh nghe được vài lời, tựa hồ là có liên quan tới cái chết của đại tiểu thư. Lưu Tam Nương vốn muốn xuống tay từ Xảo Hạnh đó, tìm ra càng nhiều tin tức, nhưng nha đầu Xảo Hạnh đó tâm tư sâu sắc, Lưu Tam Nương sợ đánh rắn động cỏ, chỉ có thể tạm hoãn điều tra, chờ đợi thời cơ thích hợp. Nay nàng không nắm giữ được nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, không dám một ngụm cắn chết cái chết của đại tiểu thư có liên quan tới Hậu Uyển Vân.
Lưu Tam Nương ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt Hậu Thụy Phong. Hậu Thụy Phong đối với lời nói của Lưu Tam Nương, bán tín bán nghi, trong lòng Lưu Tam Nương đang tính toán, vẫn là tạm thời không cần đem tin tức nghe từ Xảo Hạnh nói cho Hậu Thụy Phong. Nếu Hậu Thụy Phong không tin nàng, để lộ tiếng gió, làm cho Hậu Uyển Vân biết được, tám phần sẽ giết người diệt khẩu, như vậy Xảo Hạnh liền dữ nhiều lành ít.
Sắc mặt Hậu Thụy Phong càng ngày càng kém, trong lòng hắn không tin tưởng lắm lời nói Lưu Tam Nương. Dù sao Hậu Uyển Tâm là thứ muội cùng cha khác mẹ của hắn, trong thường ngày lại nhu thuận hiếu thuận, muốn cho hắn trong lúc nhất thời nhận Hậu Uyển Vân là một độc phụ tâm địa rắn rết, phiên chuyển hoán này quá lớn, Hậu Thụy Phong trong khoảng thời gian ngắn còn không thể nhận. Huống hồ Lưu Tam Nương tuy rằng là nữ nhi của gã sai vặt hồi môn của mẫu thân, nhưng Hậu Thụy Phong cùng Lưu Tam Nương cũng không tiếp xúc quá sâu, hắn cũng không đoán được Lưu Tam Nương đột nhiên chạy đến nói cho hắn mấy chuyện này, là hoài tâm tư gì, đánh chủ ý gì.
Lưu Tam Nương thở dài, nói: “Tướng quân, Tam Nương vô năng, không thể điều tra ra chân tướng cái chết của phu nhân. Chính là tướng quân nếu không tin lời nói của Tam Nương, thì có thể tự mình phái người đi điều tra, nhìn xem tam tiểu thư Hậu Uyển Vân có như lời Tam Nương nói hay không, là đồ độc phụ trong ngoài không đồng nhất.” Rồi sau đó Lưu Tam Nương quỳ một gối xuống, hai tay nhẹ nhàng chạm vào trên bùn đất, nhẹ nhàng nói: “Bùn đất ở trong này, đại tướng quân có thể gọi người đến kiểm tra, nhìn xem đất này có phải có vấn đề hay không.”
Thám tử thủ hạ của Hậu Thụy Phong, chính là thành viên tổ chức tình báo cao nhất ở Thiên triều, liền ngay cả chuyện hậu cung đều có thể hỏi thăm nhất thanh nhị sở, càng đừng nói đi điều tra một nữ tử khuê các trong kinh thành Thiên triều phẩm tính như thế nào.
Lưu Tam Nương đứng dậy, trong suốt cúi đầu với Hậu Thụy Phong, nói: “Tam Nương nghe nói tướng quân sắp đi sứ Nam Cương, cho nên trước khi tướng quân đi, Tam Nương muốn tới gặp và bẩm báo mọi chuyện. Tam Nương cũng nghe nói, Nam Cương không hề thiếu kỳ nhân dị sự, thông hiểu các loại thiên môn tả đạo, vu y Nam Cương có thể nhìn ra môn đạo bên trong bùn đất này. Tam Nương vốn là một người thủ mộ, không nên vượt qua bổn phận. Nhưng Lưu gia nô tì vẫn dựa vào phu nhân chiếu cố, thuở nhỏ Tam Nương lại cùng đại tiểu thư giao hảo, không thể ngồi yên không để ý đến. Nay đem mọi chuyện kỳ quái đều bẩm báo cho tướng quân, Tam Nương dĩ nhiên là không thẹn với lương tâm, cũng là không làm thất vọng sự quan tâm của phu nhân cùng tiểu thư.”
Lưu Tam Nương nói xong, xoay người bước đi. Lưu lại Hậu Thụy Phong một mình quỳ gối trước mộ mẫu thân, một bàn tay vùi ở trong bùn đất, rất nhanh một tay bốc ít đất, tay kia thì long ở trong tay áo, gắt gao nắm lấy tình báo thám tử đưa tới về Bình Thân vương phi Cố Vãn Tình. Lần này hắn đi sứ Nam Cương, cũng là muốn đi điều tra thuật di hồn.Tuy nói tràng đại hỏa đó làm cho Bình Thân vương phi hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Hậu Thụy Phong vẫn muốn biết, nàng rốt cuộc có phải muội muội Hậu Uyển Tâm của mình hay không.
Nay… Hậu Thụy Phong nhìn đám đất trụi lủi này, theo bên hông gở ra một ống trúc, thật cẩn thận cầm lên một nắm bùn đất, để vào bên trong ống trúc.
Thu hồi ống trúc, Hậu Thụy Phong nâng nâng tay, một thám tử lập tức từ trong cây cối phía sau xuất hiện. Hậu Thụy Phong nói: “Ta mệnh ngươi đi âm thầm điều tra Hậu Uyển Vân, đem ngôn hành cử chỉ thường ngày của nàng ta đều điều tra rõ cho ta, viết thành tập báo cáo cho ta…”
Thám tử lĩnh mệnh mà đi, trong đầu kỳ quái, lòng nghĩ: trong ngày thường tướng quân không phải điều tra quân tình địch quốc, chính là điều tra nội chính địch quốc, như thế nào hôm nay lại thay đổi tính tình, đầu tiên là điều tra thông gia Bình Thân vương phi, rồi lại điều tra muội muội ruột? Thật sự là kỳ quái!
Hậu Thụy Phong lĩnh mệnh đi sứ Nam Cương. Mà tràng đại hỏa trong hoàng cung cháy ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng dập tắt.
Khương Hằng đứng ba ngày ba đêm, đợi ba ngày ba đêm, đại hỏa đó dập tắt, hy vọng trong lòng hắn cũng tắt. Khi Hoắc lão gia nghe tin Hoắc Hi Thần gặp nạn, đương trường liền sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Hoắc phu nhân thì khóc thiên hôn địa ám, ngất vài lần. Hai danh môn thế gia Khương gia cùng Hoắc gia, một nhà chết chủ mẫu cùng đại tiểu thư, một nhà chết nhi tử trưởng được sủng ái nhất, chuyện này oanh động toàn bộ kinh thành.
“Nguyên Bảo, bên ngoài tình huống như thế nào? Giờ đã ba ngày, có thể đi ra ngoài chưa?” Cố Vãn Tình nằm ở trên sofa, ném xuống cuốn “trọng sinh Vương gia phong lưu phi” trong tay, ba ngày này nàng đem tiểu thuyết trong thư phòng Hậu Uyển Vân đều xem một lần, vì thế nàng đã biết, nàng chính là nữ trọng sinh trong truyền thuyết, mà thứ muội Hậu Uyển Vân của nàng, là nữ xuyên qua trong sách viết. Chẳng qua nàng thực bất hạnh, không có gặp được nữ xuyên qua thánh mẫu Mary Sue thiện lương, mà là người tâm ngoan thủ lạt không hay ho gì.
Nguyên Bảo nằm bên cạnh Cố Vãn Tình ngủ gà ngủ gật, nửa híp mắt, gãi gãi lông lỗ tai, nói: “Hiện tại bên ngoài lửa đã dập tắt, nhưng đang là ban ngày, nếu chúng ta hiện tại đi ra ngoài, từ trong đám cháy trống rỗng ban ngày đi ra ngoài, còn không bị cho rằng là yêu quái sẽ bị bắt rồi thiêu chết sao! Chờ một chút đi, đến ban đêm lại đi ra.”
Cố Vãn Tình thở dài, trắng liếc mắt Nguyên Bảo một cái: em vốn chính là yêu quái. Nguyên Bảo làm như cảm ứng được cái gì, hai chân trước đứng dậy, bập bẹ cả giận: “Nhân gia mới không phải yêu quái, nhân gia là thần tiên!”
Cố Vãn Tình không khỏi bật cười, bất an trong lòng cũng bị Nguyên Bảo ồn ào như vậy làm tiêu biến không ít. Chính là, nàng thật sự lo lắng Khương Hằng, không biết hắn nghĩ đến chính mình đã chết, sẽ rất thương tâm.
Khương Huệ Như đã nhiều ngày đều ngâm mình ở trước máy tính, mặc dù có Nguyên Bảo dạy nàng sử dụng máy tính, nhưng loại đồ chơi công nghệ cao này đối với một tiểu thư khuê phòng cổ đại mà nói thật sự là quá khó khăn. Cho nên Nguyên Bảo đơn giản mở ra game “thực vật đại chiến cương thi” cho nàng, dạy nàng quy tắc trò chơi cơ bản, sau đó Khương Huệ Như không thể tự kềm chế được liền trầm mê trong đó, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm, ngủ chính là đi đánh cương thi.
Game “thực vật đại chiến cương thi” = Plant vs Zombie
Hoắc Hi Thần là người bận rộn nhất. Vị thần y cổ đại này tiếp xúc đến công cụ chữa bệnh hiện đại, quả thực rất bái phục! Khoa học kỹ thuật hiện đại mấy ngàn năm sau, làm cho hắn rất bái phục, hận không thể một hơi đem toàn bộ mấy bộ sách này học xong hết. Trong giá sách của Hậu Uyển Vân có sách giáo khoa từ năm nhất đại học đến trước khi tốt nghiệp, thành một hệ thống dạy học y học hiện đại đầy đủ. Hoắc Hi Thần cơ hồ ba ngày ba đêm không ngủ không ăn, giống như đói đọc sách, thỉnh thoảng lại vào phòng thí nghiệm, đùa nghịch dụng cụ chữa bệnh cùng các loại thuốc thử dược phẩm thần kỳ này.
Chuyện ăn cua gạch với kim tiền quất sẽ trúng độc mà Cố Vãn Tình từng nói, ở trong sách từng nhắc qua. Chứng bệnh dị ứng Hậu Uyển Vân nói với Hậu Uyển Tâm trước khi chết, ở trong sách có đầy đủ giải thích, liền ngay cả cách sử dụng hai bình tinh dầu thơm ngào ngạt trong phòng tắm cũng bị Hoắc Hi Thần biết được.
Lại qua nửa ngày, không gian bên ngoài đã muốn vào đêm, lòng Cố Vãn Tình là nôn nóng, Khương Huệ Như ôm máy tính luyến tiếc, mà Hoắc Hi Thần lại hận không thể ở trong không gian không đi ra.
Bởi vì âm kém dương sai giúp Nguyên Bảo độ kiếp thành công, cho nên Nguyên Bảo nhận thức Cố Vãn Tình làm chủ nhân. Cố Vãn Tình nhìn hai người đó lưu luyến không rời, không muốn rời đi, cười đồng ý hai người, không gian tùy thời mở ra cho hai người bọn họ, chỉ cần bọn họ muốn tiến vào, đến nói một tiếng với mình liền được.
Khương Huệ Như cùng Hoắc Hi Thần được Cố Vãn Tình đồng ý, vui mừng quá đỗi. Khương Huệ Như cảm ơn đại bá mẫu, lại ôm Nguyên Bảo vừa hôn vừa xoa, liên tục nói: “Nguyên Bảo thật giỏi, không hổ là hồ ly vĩ đại nhất Thanh Khâu quốc!”
Nguyên Bảo cau mày trốn tránh nửa ngày, bất đắc dĩ nó là một chàng trai mới lớn, lại bị Khương Huệ Như ôm vào trong ngực, trốn cũng trốn không xong, đành phải bị nàng hôn không dứt, sau đó run lỗ tai, xù lông cả người, chọc Khương Huệ Như liên tục đánh hắt xì, rốt cục buông tay buông tha nó.
Nguyên Bảo nhảy đến trên đất, có chút đắc ý đá hai cái đuôi của nó, nói: “Ta mới tu luyện hai cái đuôi thôi, khi tu luyện ra cái đuôi thứ ba, không gian này còn có thể tiến hóa.”
“Ồ, còn có thể tiến hóa?” Khương Huệ Như lại chạy qua ôm lấy Nguyên Bảo, cọ đến cọ đi trên lông cổ của nó, nói: “Nguyên Bảo ngoan, mau nói cho tỷ biết, khi đó còn có đồ chơi tốt gì? Chơi vui hơn so với đánh cương thi sao?”
Nguyên Bảo khó khăn giãy khỏi ma chưởng, lại bởi vì chính mình đắc ý khoe ra, lại bị Khương Huệ Như bắt trở về chà đạp, thật sự là chuyển tảng đá đập chân mình, quá thất sách! Nguyên Bảo lập tức cúi đầu xuống dưới, vươn móng vuốt đầy lông, chỉ vào cửa chống trộm của phòng trọ, nói: “Nếu không có gì sai, đợi cho ta dài ra cái đuôi thứ ba, cánh cửa đó có thể mở ra.”
Ba người đồng loạt nhìn phía cánh cửa đó. Cố Vãn Tình từng bởi vì tò mò muốn đi mở ra cánh cửa đó, nhưng cánh cửa đó căn bản là mở không được. Khi đó Nguyên Bảo nói, sau cửa này là hư không, cho nên mở ra không được. Nhưng nếu cửa này có thể mở được, sau cánh cửa đó là cái gì?
Nguyên Bảo nhìn cánh cửa đó, nói: “Các ngươi còn nhớ rõ ta từng nói không, ta am hiểu là không gian pháp thuật, dùng thông đạo đi qua các thời không khác nhau. Không gian tùy thân này là trạm dịch của hai thời không. Nay cái thông đạo này một mặt là thời không chỗ các ngươi, đợi cho tương lai ta tu luyện thăng cấp, như vậy một cái thời không khác cửa sẽ mở ra. Cánh cửa đó, chính là đến thế giới của Hậu Uyển Vân, một nơi mà các ngươi gọi tên là ‘tương lai’.”
Tương lai… Ba người không khỏi cảm thấy cả người phát lạnh. Nguyên Bảo run run lông, mềm mại tựa vào ngực Khương Huệ Như: “Linh thú tu luyện không dễ, thời gian ta tu luyện ra cái đuôi thứ hai này tiêu phí gần trăm năm, thời gian luyện ra cái đuôi thứ ba tiêu phí sẽ càng nhiều, chờ đến lúc đó, các ngươi đã sớm hóa thành đất, đợi không được thời điểm cánh cửa đó mở ra.”
Nguyên Bảo dứt lời, nhắm mắt cảm ứng tình huống không gian bên ngoài một chút, sau đó nói với mọi người: “Bên ngoài ngọn lửa đã tắt, hơi nóng đã rút đi, đã vào đêm, chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Rồi sau đó ba người chỉ cảm thấy trước mắt đen thui, khi mở mắt, phát hiện chính mình nằm trong một chỗ đổ nát thê lương khô cằn. Nguyên Bảo khiêu trên mặt đất, không biết mặc niệm cái gì, rồi sau đó trên đất xuất hiện một cái hầm to. Nói ba người trốn vào trong, Khương Huệ Như đỡ Cố Vãn Tình, ba người nhanh chóng dùng than củi chung quanh ở trên người vẽ loạn, nếu từ trong đám cháy chạy ra vẫn là một bộ dáng không dính bụi trần, chọc người hoài nghi. Mà Nguyên Bảo lại trực tiếp, tại trong bụi lăn một vòng, từ một tiểu hồ ly tuyết trắng lập tức biến thành một cục than tròn đen thui, sau đó nhảy vào trong lòng Cố Vãn Tình lăn vài cái, cọ vào trên vạt áo của nàng đầy bụi than.
“Có thể đi?” Cố Vãn Tình nhìn ba người mặt mày xám tro nói.
“Được rồi.” Nguyên Bảo trầm mặc đọc chú ngữ, hóa thân thành một tiểu cung nữ, rồi sau đó đi ra nói, bắt đầu hô to: “Mau tới đi! Mau tới đi! Nơi này có người!”
Ban đêm yên tĩnh, tiếng la phá lệ vang dội. Khương Hằng vốn đã mất hết can đảm, lúc này nghe thấy có người ở trong phế tích la to, trong lòng chấn động: là phát hiện Vãn Tình các nàng sao? Rồi sau đó không để ý thân mình đã trở nên gầy yếu, bắt đầu chạy về phía phế tích.
Lửa tắt không lâu, có vài chỗ còn đầy khói đen, có vài chỗ trên mặt đất vẫn còn nóng hừng hực, lòng bàn chân của Khương Hằng rất nhanh đã bị hơi nóng tổn thương đến chảy máu. Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không cảm thấy thân thể đau đớn, một lòng chạy tới phương hướng cung nữ đó.
Chạy đến chỗ đó, tiểu cung nữ mặt dính đầy bụi hướng Khương Hằng nói: “Đại nhân, nô tỳ phát hiện ở phía dưới có một cái hầm, bên trong tựa hồ có người!”
Khương Hằng vội vàng tiến lên, quỳ rạp trên mặt đất, làm cho đầy người đều là bụi, kêu to vào trong hầm: “Vãn Tình! Huệ Như! Là hai người sao!?”
Cố Vãn Tình nghe thấy giọng nói của Khương Hằng trong nháy mắt cảm thấy huyết dịch toàn thân đều ngừng lại, nước mắt không cầm được chảy ra ào ào, cổ họng nghẹn ngào: “Phu quân, là thiếp!”
“Đại bá!” Khương Huệ Như cũng kích động hô.
Khương Hằng nhất thời cảm thấy giống như tim đã ngừng đập nhất thời sống lại, hắn đột nhiên từ trong đại chấn lấy lại tinh thần, nhảy xuống cái hầm đó, nương ánh trăng hôn ám, thấy rõ người đang ngồi trong góc hầm.
“Vãn Tình!” Khương Hằng tiến lên, gắt gao đem thê tử chính mình mất mà lại được ôm vào trong ngực, nước mắt như vỡ đê mãnh liệt rơi xuống. Cái gì con nối dòng, cái gì nối dõi tông đường, ở trước sự an nguy sinh tử của nàng cái gì cũng không bằng, còn có cái gì trọng yếu hơn chuyện nàng vẫn còn sống chứ? Khương Hằng gắt gao ôm nàng, giống như muốn đem nàng bóp vỡ nhét vào trong ngực, dung tiến trong lòng. Hắn thề nhất định sẽ không làm cho nàng lại gặp nguy hiểm, lại chịu ủy khuất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook