Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu
-
Chương 20
Mẹ Đại Lâm và Đại Lâm ở nhà đang thấp thỏm lo lắng, hi vọng mẹ Thúy Thúy không sao, nếu không thì Thúy Thúy chắc chắn sẽ đòi ly hôn, mẹ Đại Lâm còn tiếc số tiền lương 1 vạn tệ của Thúy Thúy lắm. Khi cảnh sát đến gõ cửa, nhà Đại Lâm mới biết mẹ Thúy Thúy đã chết.
Mẹ Đại Lâm “ôi” lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống ghế, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, kêu ù ù. “Sao lại chết rồi? Buổi chiều vẫn ổn cơ mà, sao lại chết được chứ?” Hồi lâu, mẹ Đại Lâm vẫn không có phản ứng, sau đó khóc: “Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ đi trút giận thôi, tôi không rắp tâm đâu! Cái miệng thối này của tôi!” Đại Lâm cũng mệt mỏi ủ dột ngồi trên ghế sô-fa, nước mắt thi nhau rơi xuống. Mẹ Thúy Thúy từ trước đến giờ đều đối xử rất tốt với anh, thật không ngờ giờ đây đã bị người mẹ đẻ của anh chửi cho đến chết, cuộc hôn nhân của anh coi như đã xong! Anh không muốn mất Thúy Thúy, anh cũng không thể tưởng tượng nổi những tháng ngày không có Thúy Thúy sẽ sống ra sao. Anh nhất định phải đi gặp Thúy Thúy nói cho rõ, nói mẹ anh không hề cố ý, cầu xin Thúy Thúy tha thứ. Thúy Thúy vẫn luôn là người dịu dàng dễ bảo, cô sẽ không để cho chồng bị mất mặt, cô sẽ tha thứ cho anh, không để anh bị kẹt ở giữa khó xử. Đại Lâm nhất định bảo mẹ anh xin lỗi bố con Thúy Thúy, đợi Thúy Thúy tha thứ cho anh, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Phụ nữ rất dễ nịnh. Nghĩ vậy, Đại Lâm liền đứng dậy đi tìm Thúy Thúy để giải thích. Thúy Thúy yêu anh, về điều này, Đại Lâm rất tự tin. Đương nhiên Thúy Thúy sẽ khóc, sẽ tức giận, anh phải dỗ dành, rồi sau cơn mưa, trời lại sáng thôi. Đại Lâm mặc kệ sự can ngăn của mẹ, lao ra khỏi nhà. Sau đó, anh nghiến răng nghiến lợi, bỏ tiền ra mua một bó hoa hồng. Anh chưa bao giờ nỡ bỏ tiền ra mua hoa tặng cho Thúy Thúy, lát nữa, khi Thúy Thúy nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực này, rồi lại nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của anh, chắc chắn sẽ rất cảm động. Sẽ có người cho rằng, lúc này Đại Lâm đi tìm Thúy Thúy thì là tự mình chui đầu vào rọ. Không! Đại Lâm còn tỉnh táo lắm, nhà anh ta đâu có gen thiểu não! Bây giờ xảy ra sự việc nghiêm trọng thế này, nếu anh lẩn trốn, không lộ diện, thì Thúy Thúy sẽ nhìn anh thế nào chứ? Thúy Thúy sẽ càng căm giận anh. Anh biết, lúc này đây Thúy Thúy đang căm hận anh và mẹ anh đến tận xương tủy, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể liều mình lao về phía trước.
Giờ đây, anh dũng cảm ngẩng cao đầu đi tìm gặp Thúy Thúy, nhân lúc tinh thần Thúy Thúy đang hoảng loạn (nhà anh vẫn chưa biết Thúy Thúy có vấn đề về thần kinh), cố hết sức nói những câu nhẹ nhàng ngọt ngào, an ủi giúp lo liệu việc ma chay, để Thúy Thúy cảm nhận được chồng cô là một nam tử hán đội trời đạp đất! Là lỗi của mẹ anh, anh sẽ bảo mẹ anh xin lỗi Thúy Thúy, giết người cũng không bằng dập đầu xuống đất lạy, mẹ chồng xin lỗi con dâu rồi, con dâu còn làm căng đến bao giờ? Vẫn còn phải sống chứ! Anh yêu Thúy Thúy, anh biết bây giờ Thúy Thúy rất buồn, anh phải đi an ủi cô, đem lại cho cô sự ấm áp. Còn một điều quan trọng hơn, nhà Vương Hinh chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu anh có thể kéo Thúy Thúy về phía mình, Thúy Thúy sẽ trở thành tấm lá chắn tốt nhất của anh trước mặt gia đình Vương Hinh. Cho dù Thúy Thúy không thể tha thứ cho mẹ anh, nhưng Thúy Thúy vẫn là vợ anh, cô có thể nhìn anh chết sao? Hôm đó toàn là mẹ cất lời chửi bới, anh không nói một câu nào. Đại Lâm thận trọng bước vào cửa bệnh viện, men theo bức tường vây đi vào, không muốn gây sự chú ý của mọi người, hai mắt lướt nhanh xem có thấy bóng dáng gia đình Vương Hinh hay không.
Lần theo tiếng khóc thảm thiết, anh dễ dàng tìm ra được chỗ nằm của mẹ Thúy Thúy. Anh nép người vào góc khuất, thò đầu ra nhìn thấy thi thể cứng đờ của mẹ Thúy Thúy. Đại Lâm lập tức cảm thấy đau xót, sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã. Mẹ Thúy Thúy trước nay vẫn luôn chăm sóc anh rất chu đáo. Bây giờ bà mất rồi, Đại Lâm sao lại không buồn được chứ? Con người là sinh vật có tình cảm. Đại Lâm lau nước mắt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thúy Thúy. Thúy Thúy quay lưng lại phía anh đứng. Đại Lâm không có gan đi vào tìm Thúy Thúy, anh nhờ một cô y tá gọi Thúy Thúy ra, nói có người tìm cô.
Cô y tá lấy làm lạ, hỏi: “Sao anh không tự đi tìm cô ấy?” Đại Lâm vội nói: “Những người bên cạnh cô ấy đều muốn chúng tôi ly hôn!” Cô y tá nhìn anh một lát, thấy anh cũng có chút dáng vẻ của người có văn hóa, không giống kẻ xấu, bèn đi vào nói nhỏ với Thúy Thúy có người tìm cô. Mọi người đều đang khóc lóc đau đớn, không ai chú ý đến Thúy Thúy. Thúy Thúy mơ hồ nghe thấy tiếng nói của cô y tá, không chú ý, cũng không nhúc nhích. Cô y tá tốt bụng, thấy Thúy Thúy mơ màng, bèn kéo Thúy Thúy đến trước mặt Đại Lâm. Đại Lâm vui mừng hết lời cảm ơn cô y tá. Rồi vội vàng kéo Thúy Thúy đi thật nhanh, quành mấy lần, khi nhìn thấy xung quanh không có ai mới dừng lại.
Thúy Thúy bị anh kéo đi bước thấp bước cao suýt rơi giày, cũng mơ mơ màng màng đi theo anh. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, gần như không nhận ra Đại Lâm. Đại Lâm ngọt ngào nói với Thúy Thúy: “Bà xã à, là tại mẹ anh không tốt, bà đã sai rồi, em tha thứ cho bà nhé? Mẹ anh thực sự không cố ý đâu, miệng bà nói cay nghiệt, nhưng tấm lòng lại tốt, chẳng phải em rất thích lời bài hát: ‘Điều lãng mạn nhất chính là cùng anh dắt tay nhau đến già sao?’ Thúy Thúy, em có nghe anh nói không?” Thúy Thúy nhìn anh, ánh mắt mơ màng, như thể không nhận ra anh. Đại Lâm cuống lên, nói nãy giờ đều là công cốc rồi, a nh nghĩ Thúy Thúy bị sốc bởi mẹ cô ra đi quá đột ngột. Anh lắc Thúy Thúy, Thúy Thúy vẫn không có phản ứng gì. Đại Lâm lo lắng, nghĩ một lúc, rồi quyết định kéo Thúy Thúy ra ngoài đường, bắt taxi đưa Thúy Thúy về nhà. Anh nghĩ, Thúy Thúy nhất thời đầu óc không tỉnh táo, thà là anh đưa Thúy Thúy về nhà để tẩy não, còn hơn để gia đình Vương Hinh tẩy não cho Thúy Thúy. Dù sao, Thúy Thúy là vợ anh, anh đưa cô về nhà là rất hợp với luân thường đạo lý.
Mẹ Đại Lâm thấy anh đưa Thúy Thúy về nhà, rất kinh ngạc. Bà định thần lại, sau đó nặn ra nụ cười chào đón Thúy Thúy, kéo tay cô ngồi xuống ghê sô-fa, hiền từ nói: “Con gái à, con về là mẹ yên tâm rồi. Những chuyện trước đâu đều là lỗi ở mẹ, mẹ thực sự không cố ý, nếu mẹ cố ý, thì để mẹ bị sét đánh chết ngay. Chuyện trước đây, mẹ cũng hối hận lắm, người chết không thể sống lại, con gái, con cũng đừng quá đau buồn…” Nói rồi, bà lấy tay lau nước mắt, giọt nước mắt này là thật, không giả tạo chút nào. Đại Lâm nói Thúy Thúy bị sốc, bảo mẹ anh mau đi nấu cháo để Thúy Thúy định tâm lại. Bình thường Thúy Thúy thích ăn cháo hương thơm lứng. Mẹ Đại Lâm lau nước mắt rồi vội vào bếp nấu cháo, vừa vo gạo vừa khóc, hồi tưởng lại cuộc sống khó khăn của cả đời mình. Từ nhỏ bà đã rất nghèo khó, bố bà là công nhân, mẹ không có việc làm, nuôi dưỡng bà và em trai đã đủ vất vả rồi. Bà cũng biết điều, chẳng bao giờ đòi ăn ngon mặc đẹp, nhưng bà vô cùng ngưỡng mộ những bạn gái khác gia đình khá giả ăn ngon mặc đẹp hơn bà gấp trăm lần. Khi tết đến, các bạn nữ khác đều có những bộ quần áo mới rực rỡ, đẹp đẽ, còn bà được nhận bộ quần áo chữa lại từ bộ đồ công nhân của bố. Bên ngoài, mẹ Đại Lâm không thể hiện điều không vui, nhưng đêm đến khóc thầm suốt đêm. Đời người con gái, chỉ có một lần ở tuổi dậy thì đẹp nhất, nhưng mẹ Đại Lâm lại phải trải qua những tháng ngày đó trong sự nghèo đói, bà gắng sức học hành, cuối cùng cũng có được một công việc là làm giáo viên. Thế nhưng, cậu em trai bà yêu chiều, nâng niu lại không có chút ý chí tiến thủ nào, cả đời lêu lổng, thậm chí đến đứa con trai mình cũng không muốn nuôi dưỡng. Mẹ đẻ mẹ Đại Lâm chết do quá lao lực, bà cả ngày đi khắp nơi làm công việc theo giờ, làm việc nặng nhọc, ăn uống lại không đủ chất, cuối cùng không trụ nổi, lâm bệnh mà chết. Bố bà nhanh chóng tái hôn. Mẹ Đại Lâm lúc đó mới sinh Đại Lâm, rồi lại đón Bá Bá về nuôi. Vì việc này mà bà phải chịu đựng sự khó chịu của bố mẹ chồng, suýt nữa ly hôn với bố Đại Lâm.
Từ nhỏ đã phải sống trong tự ti và nghèo đói khiến mẹ Đại Lâm trở nên vô cùng mẫn cảm và yêu quý đồng tiền. Bởi bà biết, mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt, kiếm được thật không dễ dàng gì. Bà trở nên tham lam vô độ, gắng hết sức để kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nhưng không nỡ tiêu một đồng nào. Bà sắp nghỉ hưu, vì muốn có tiền lương hưu, cho dù chủ nhiệm giáo vụ có sỉ nhục bà thế nào, bà đều phải nhẫn nhịn. Bá Bá còn chưa kết hôn, còn chưa có nhà. Đại Lâm lại kiếm được ít tiền như vậy, tất cả những điều này thúc đẩy bà ra sức đi cướp giật từng xu. Không có phụ nữa nào vừa sinh ra đã áp độc, đều là hoàn cảnh xô đẩy cả thôi. Những năm tháng tuổi dậy thì, mẹ Đại Lâm cũng giống như bao cô gái dưới ngòi bút Quỳnh Dao: thuần khiết và ưu tư, hay suy nghĩ vẩn vơ. Chính cuộc sống đã giẫm đạp giày vò bà trở nên không còn chút nữ tính nào, ngược lại giống như là một con khỉ thành tinh ranh mãnh.
Lúc đầu, mẹ Đại Lâm cũng không định công kích gì Thúy Thúy, về sau nhiều chuyện xảy ra, cứ từng bước, từng bước một, càng lúc càng sai. Khi bà vừa nghe thấy tin mẹ Thúy Thúy chết, bà đờ đẫn cả người, trong lòng biết bao cảm xúc thật khó mà miêu tả nổi. Bà hiểu, cái nhà này đã tiêu tan rồi. Bố Thúy Thúy và gia đình Vương Hinh sẽ không tha cho bà và Đại Lâm. Hiệu trưởng và chủ nhiệm sẽ nhân cơ hội này để xử lý bà, có khi còn kiện ra tòa. Nếu như bà bị khai trừ, số tiền 10 vạn tệ cầm cố ngôi nhà này cũng không thể nào trả nổi. Tiền lương của bố Đại Lâm không nhiều, còn phải lo tiền viện phí của bố mẹ chồng. Nếu căn nhà này bị tịch thu, cả gia đình bà sẽ không có nhà để ở. Nếu Thúy Thúy ly hôn với Đại Lâm, Đại Lâm không có nhà, đi đâu tìm vợ đây? Còn cả số tiền 10 vạn tệ nợ nhà Thúy Thúy nữa, lấy gì mà trả? Cho dù chỉ trả 5 vạn, nhà Đại Lâm lúc này cũng không có. Người ta biết bà chửi thông gia đến chết, ai còn dám gả con gái cho Đại Lâm? Bà bị lừa mất 20 vạn tệ, khiến bà xót xa mất ngủ cả đêm, biết rõ bị bố Vương Hinh lừa, nhưng vẫn không điều tra ra được. Bà vốn nghĩ, nếu thực sự không còn cách nào, bà sẽ đến cầu xin mẹ Thúy Thúy giúp bà lấy lại tiền, dù sao hai chị em gái họ cũng dễ nói chuyện. Có nằm mơ bà cũng không ngờ được, mẹ Thúy Thúy đột ngột qua đời.
Mẹ Thúy Thúy chết như vậy, mẹ Đại Lâm cũng không thể nào tiếp nhận được, đối diện với Thúy Thúy mơ màng, mẹ Đại Lâm vô cùng ân hận, tự trách mình. Bà cũng không phải là người xấu bẩm sinh. Mẹ Đại Lâm vừa khóc vừa nấu cháo, nước mắt ướt đẫm cả chiếc khăn tay.
Mẹ Đại Lâm “ôi” lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống ghế, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, kêu ù ù. “Sao lại chết rồi? Buổi chiều vẫn ổn cơ mà, sao lại chết được chứ?” Hồi lâu, mẹ Đại Lâm vẫn không có phản ứng, sau đó khóc: “Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ đi trút giận thôi, tôi không rắp tâm đâu! Cái miệng thối này của tôi!” Đại Lâm cũng mệt mỏi ủ dột ngồi trên ghế sô-fa, nước mắt thi nhau rơi xuống. Mẹ Thúy Thúy từ trước đến giờ đều đối xử rất tốt với anh, thật không ngờ giờ đây đã bị người mẹ đẻ của anh chửi cho đến chết, cuộc hôn nhân của anh coi như đã xong! Anh không muốn mất Thúy Thúy, anh cũng không thể tưởng tượng nổi những tháng ngày không có Thúy Thúy sẽ sống ra sao. Anh nhất định phải đi gặp Thúy Thúy nói cho rõ, nói mẹ anh không hề cố ý, cầu xin Thúy Thúy tha thứ. Thúy Thúy vẫn luôn là người dịu dàng dễ bảo, cô sẽ không để cho chồng bị mất mặt, cô sẽ tha thứ cho anh, không để anh bị kẹt ở giữa khó xử. Đại Lâm nhất định bảo mẹ anh xin lỗi bố con Thúy Thúy, đợi Thúy Thúy tha thứ cho anh, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Phụ nữ rất dễ nịnh. Nghĩ vậy, Đại Lâm liền đứng dậy đi tìm Thúy Thúy để giải thích. Thúy Thúy yêu anh, về điều này, Đại Lâm rất tự tin. Đương nhiên Thúy Thúy sẽ khóc, sẽ tức giận, anh phải dỗ dành, rồi sau cơn mưa, trời lại sáng thôi. Đại Lâm mặc kệ sự can ngăn của mẹ, lao ra khỏi nhà. Sau đó, anh nghiến răng nghiến lợi, bỏ tiền ra mua một bó hoa hồng. Anh chưa bao giờ nỡ bỏ tiền ra mua hoa tặng cho Thúy Thúy, lát nữa, khi Thúy Thúy nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực này, rồi lại nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của anh, chắc chắn sẽ rất cảm động. Sẽ có người cho rằng, lúc này Đại Lâm đi tìm Thúy Thúy thì là tự mình chui đầu vào rọ. Không! Đại Lâm còn tỉnh táo lắm, nhà anh ta đâu có gen thiểu não! Bây giờ xảy ra sự việc nghiêm trọng thế này, nếu anh lẩn trốn, không lộ diện, thì Thúy Thúy sẽ nhìn anh thế nào chứ? Thúy Thúy sẽ càng căm giận anh. Anh biết, lúc này đây Thúy Thúy đang căm hận anh và mẹ anh đến tận xương tủy, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể liều mình lao về phía trước.
Giờ đây, anh dũng cảm ngẩng cao đầu đi tìm gặp Thúy Thúy, nhân lúc tinh thần Thúy Thúy đang hoảng loạn (nhà anh vẫn chưa biết Thúy Thúy có vấn đề về thần kinh), cố hết sức nói những câu nhẹ nhàng ngọt ngào, an ủi giúp lo liệu việc ma chay, để Thúy Thúy cảm nhận được chồng cô là một nam tử hán đội trời đạp đất! Là lỗi của mẹ anh, anh sẽ bảo mẹ anh xin lỗi Thúy Thúy, giết người cũng không bằng dập đầu xuống đất lạy, mẹ chồng xin lỗi con dâu rồi, con dâu còn làm căng đến bao giờ? Vẫn còn phải sống chứ! Anh yêu Thúy Thúy, anh biết bây giờ Thúy Thúy rất buồn, anh phải đi an ủi cô, đem lại cho cô sự ấm áp. Còn một điều quan trọng hơn, nhà Vương Hinh chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu anh có thể kéo Thúy Thúy về phía mình, Thúy Thúy sẽ trở thành tấm lá chắn tốt nhất của anh trước mặt gia đình Vương Hinh. Cho dù Thúy Thúy không thể tha thứ cho mẹ anh, nhưng Thúy Thúy vẫn là vợ anh, cô có thể nhìn anh chết sao? Hôm đó toàn là mẹ cất lời chửi bới, anh không nói một câu nào. Đại Lâm thận trọng bước vào cửa bệnh viện, men theo bức tường vây đi vào, không muốn gây sự chú ý của mọi người, hai mắt lướt nhanh xem có thấy bóng dáng gia đình Vương Hinh hay không.
Lần theo tiếng khóc thảm thiết, anh dễ dàng tìm ra được chỗ nằm của mẹ Thúy Thúy. Anh nép người vào góc khuất, thò đầu ra nhìn thấy thi thể cứng đờ của mẹ Thúy Thúy. Đại Lâm lập tức cảm thấy đau xót, sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã. Mẹ Thúy Thúy trước nay vẫn luôn chăm sóc anh rất chu đáo. Bây giờ bà mất rồi, Đại Lâm sao lại không buồn được chứ? Con người là sinh vật có tình cảm. Đại Lâm lau nước mắt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thúy Thúy. Thúy Thúy quay lưng lại phía anh đứng. Đại Lâm không có gan đi vào tìm Thúy Thúy, anh nhờ một cô y tá gọi Thúy Thúy ra, nói có người tìm cô.
Cô y tá lấy làm lạ, hỏi: “Sao anh không tự đi tìm cô ấy?” Đại Lâm vội nói: “Những người bên cạnh cô ấy đều muốn chúng tôi ly hôn!” Cô y tá nhìn anh một lát, thấy anh cũng có chút dáng vẻ của người có văn hóa, không giống kẻ xấu, bèn đi vào nói nhỏ với Thúy Thúy có người tìm cô. Mọi người đều đang khóc lóc đau đớn, không ai chú ý đến Thúy Thúy. Thúy Thúy mơ hồ nghe thấy tiếng nói của cô y tá, không chú ý, cũng không nhúc nhích. Cô y tá tốt bụng, thấy Thúy Thúy mơ màng, bèn kéo Thúy Thúy đến trước mặt Đại Lâm. Đại Lâm vui mừng hết lời cảm ơn cô y tá. Rồi vội vàng kéo Thúy Thúy đi thật nhanh, quành mấy lần, khi nhìn thấy xung quanh không có ai mới dừng lại.
Thúy Thúy bị anh kéo đi bước thấp bước cao suýt rơi giày, cũng mơ mơ màng màng đi theo anh. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, gần như không nhận ra Đại Lâm. Đại Lâm ngọt ngào nói với Thúy Thúy: “Bà xã à, là tại mẹ anh không tốt, bà đã sai rồi, em tha thứ cho bà nhé? Mẹ anh thực sự không cố ý đâu, miệng bà nói cay nghiệt, nhưng tấm lòng lại tốt, chẳng phải em rất thích lời bài hát: ‘Điều lãng mạn nhất chính là cùng anh dắt tay nhau đến già sao?’ Thúy Thúy, em có nghe anh nói không?” Thúy Thúy nhìn anh, ánh mắt mơ màng, như thể không nhận ra anh. Đại Lâm cuống lên, nói nãy giờ đều là công cốc rồi, a nh nghĩ Thúy Thúy bị sốc bởi mẹ cô ra đi quá đột ngột. Anh lắc Thúy Thúy, Thúy Thúy vẫn không có phản ứng gì. Đại Lâm lo lắng, nghĩ một lúc, rồi quyết định kéo Thúy Thúy ra ngoài đường, bắt taxi đưa Thúy Thúy về nhà. Anh nghĩ, Thúy Thúy nhất thời đầu óc không tỉnh táo, thà là anh đưa Thúy Thúy về nhà để tẩy não, còn hơn để gia đình Vương Hinh tẩy não cho Thúy Thúy. Dù sao, Thúy Thúy là vợ anh, anh đưa cô về nhà là rất hợp với luân thường đạo lý.
Mẹ Đại Lâm thấy anh đưa Thúy Thúy về nhà, rất kinh ngạc. Bà định thần lại, sau đó nặn ra nụ cười chào đón Thúy Thúy, kéo tay cô ngồi xuống ghê sô-fa, hiền từ nói: “Con gái à, con về là mẹ yên tâm rồi. Những chuyện trước đâu đều là lỗi ở mẹ, mẹ thực sự không cố ý, nếu mẹ cố ý, thì để mẹ bị sét đánh chết ngay. Chuyện trước đây, mẹ cũng hối hận lắm, người chết không thể sống lại, con gái, con cũng đừng quá đau buồn…” Nói rồi, bà lấy tay lau nước mắt, giọt nước mắt này là thật, không giả tạo chút nào. Đại Lâm nói Thúy Thúy bị sốc, bảo mẹ anh mau đi nấu cháo để Thúy Thúy định tâm lại. Bình thường Thúy Thúy thích ăn cháo hương thơm lứng. Mẹ Đại Lâm lau nước mắt rồi vội vào bếp nấu cháo, vừa vo gạo vừa khóc, hồi tưởng lại cuộc sống khó khăn của cả đời mình. Từ nhỏ bà đã rất nghèo khó, bố bà là công nhân, mẹ không có việc làm, nuôi dưỡng bà và em trai đã đủ vất vả rồi. Bà cũng biết điều, chẳng bao giờ đòi ăn ngon mặc đẹp, nhưng bà vô cùng ngưỡng mộ những bạn gái khác gia đình khá giả ăn ngon mặc đẹp hơn bà gấp trăm lần. Khi tết đến, các bạn nữ khác đều có những bộ quần áo mới rực rỡ, đẹp đẽ, còn bà được nhận bộ quần áo chữa lại từ bộ đồ công nhân của bố. Bên ngoài, mẹ Đại Lâm không thể hiện điều không vui, nhưng đêm đến khóc thầm suốt đêm. Đời người con gái, chỉ có một lần ở tuổi dậy thì đẹp nhất, nhưng mẹ Đại Lâm lại phải trải qua những tháng ngày đó trong sự nghèo đói, bà gắng sức học hành, cuối cùng cũng có được một công việc là làm giáo viên. Thế nhưng, cậu em trai bà yêu chiều, nâng niu lại không có chút ý chí tiến thủ nào, cả đời lêu lổng, thậm chí đến đứa con trai mình cũng không muốn nuôi dưỡng. Mẹ đẻ mẹ Đại Lâm chết do quá lao lực, bà cả ngày đi khắp nơi làm công việc theo giờ, làm việc nặng nhọc, ăn uống lại không đủ chất, cuối cùng không trụ nổi, lâm bệnh mà chết. Bố bà nhanh chóng tái hôn. Mẹ Đại Lâm lúc đó mới sinh Đại Lâm, rồi lại đón Bá Bá về nuôi. Vì việc này mà bà phải chịu đựng sự khó chịu của bố mẹ chồng, suýt nữa ly hôn với bố Đại Lâm.
Từ nhỏ đã phải sống trong tự ti và nghèo đói khiến mẹ Đại Lâm trở nên vô cùng mẫn cảm và yêu quý đồng tiền. Bởi bà biết, mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt, kiếm được thật không dễ dàng gì. Bà trở nên tham lam vô độ, gắng hết sức để kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nhưng không nỡ tiêu một đồng nào. Bà sắp nghỉ hưu, vì muốn có tiền lương hưu, cho dù chủ nhiệm giáo vụ có sỉ nhục bà thế nào, bà đều phải nhẫn nhịn. Bá Bá còn chưa kết hôn, còn chưa có nhà. Đại Lâm lại kiếm được ít tiền như vậy, tất cả những điều này thúc đẩy bà ra sức đi cướp giật từng xu. Không có phụ nữa nào vừa sinh ra đã áp độc, đều là hoàn cảnh xô đẩy cả thôi. Những năm tháng tuổi dậy thì, mẹ Đại Lâm cũng giống như bao cô gái dưới ngòi bút Quỳnh Dao: thuần khiết và ưu tư, hay suy nghĩ vẩn vơ. Chính cuộc sống đã giẫm đạp giày vò bà trở nên không còn chút nữ tính nào, ngược lại giống như là một con khỉ thành tinh ranh mãnh.
Lúc đầu, mẹ Đại Lâm cũng không định công kích gì Thúy Thúy, về sau nhiều chuyện xảy ra, cứ từng bước, từng bước một, càng lúc càng sai. Khi bà vừa nghe thấy tin mẹ Thúy Thúy chết, bà đờ đẫn cả người, trong lòng biết bao cảm xúc thật khó mà miêu tả nổi. Bà hiểu, cái nhà này đã tiêu tan rồi. Bố Thúy Thúy và gia đình Vương Hinh sẽ không tha cho bà và Đại Lâm. Hiệu trưởng và chủ nhiệm sẽ nhân cơ hội này để xử lý bà, có khi còn kiện ra tòa. Nếu như bà bị khai trừ, số tiền 10 vạn tệ cầm cố ngôi nhà này cũng không thể nào trả nổi. Tiền lương của bố Đại Lâm không nhiều, còn phải lo tiền viện phí của bố mẹ chồng. Nếu căn nhà này bị tịch thu, cả gia đình bà sẽ không có nhà để ở. Nếu Thúy Thúy ly hôn với Đại Lâm, Đại Lâm không có nhà, đi đâu tìm vợ đây? Còn cả số tiền 10 vạn tệ nợ nhà Thúy Thúy nữa, lấy gì mà trả? Cho dù chỉ trả 5 vạn, nhà Đại Lâm lúc này cũng không có. Người ta biết bà chửi thông gia đến chết, ai còn dám gả con gái cho Đại Lâm? Bà bị lừa mất 20 vạn tệ, khiến bà xót xa mất ngủ cả đêm, biết rõ bị bố Vương Hinh lừa, nhưng vẫn không điều tra ra được. Bà vốn nghĩ, nếu thực sự không còn cách nào, bà sẽ đến cầu xin mẹ Thúy Thúy giúp bà lấy lại tiền, dù sao hai chị em gái họ cũng dễ nói chuyện. Có nằm mơ bà cũng không ngờ được, mẹ Thúy Thúy đột ngột qua đời.
Mẹ Thúy Thúy chết như vậy, mẹ Đại Lâm cũng không thể nào tiếp nhận được, đối diện với Thúy Thúy mơ màng, mẹ Đại Lâm vô cùng ân hận, tự trách mình. Bà cũng không phải là người xấu bẩm sinh. Mẹ Đại Lâm vừa khóc vừa nấu cháo, nước mắt ướt đẫm cả chiếc khăn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook