Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)
-
Chương 33
Không gian im ắng, cánh cửa phòng cũng đã được khép chặt.
Cậu Minh vừa tắm xong. Cậu cài then cửa lại, bước vào trong phòng. Chiếc chõng tre nho nhỏ đặt ở mé cửa cũng đã được yên vị ngoài hiên, bởi giờ nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Dung đang ngồi đơm lại cái cúc áo cho cậu. Ánh đèn dầu hắt lên đôi hàng mi cong dài, tạo thành vệt mờ mờ ảo ảo trên khuôn mặt diễm lệ. Từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt Dung như bừng sáng dưới ánh đèn. Dung ngẩng mặt nhìn lên, thấy cậu Minh đang bước lại. Dung đặt áo lên thành tủ, hồi hộp chờ đợi.
Cậu Minh ngồi xuống cạnh Dung, đưa tay chạm nhẹ vào gò má ửng hồng nóng bừng của Dung. Dung đánh bạo quay người sang nhìn cậu. Cậu thơm quá, mùi thơm thảo mộc tươi mát quen thuộc phảng phất trên mái tóc ướt, trên gương mặt thanh tú làm Dung nhung nhớ. Cậu nhìn sâu vào mắt Dung mỉm cười, hại Dung bối rối cúi xuống. Bỗng, cậu ghé sát mặt Dung hít hà:
- Dung thơm quá!
Dung thích thú cong mắt cười. Dung đã hái mấy bông hoa hồng trong vườn nhà ngâm trong nước tắm mà. Dung muốn mình thật thơm trước cậu. Dung định nói là cậu cũng thơm lắm, nhưng chưa kịp nói thì miệng Dung đã được bao phủ bởi bờ môi dịu dàng của cậu. Cậu kéo Dung nằm xuống, bàn tay thô mộc mon men vuốt lưng Dung cởi dây dải yếm đào.
Bất chợt, Dung giữ tay cậu lại. Dung thực sự chưa sẵn sàng. Dù đã thương cậu nhiều, nhưng thân mật quá thế này Dung sợ. Dung mới quen cậu được ít ngày. Dung không phải là cô gái si mê cậu nhiều năm như lúc trước, nên Dung cảm thấy áp lực. Đúng là Dung đòi hỏi quá mà, Dung cũng thầm trách mình như thế. Có thể Dung làm cậu buồn mất thôi. Dung áy náy:
- Để tôi khôi phục lại trí nhớ đã, được không anh Minh?
Cậu Minh im lặng. Rồi cậu mỉm cười, ôm Dung vào lòng. Có ai lấy vợ bao nhiêu ngày mà chưa được làm gì như cậu không nhỉ? Cậu chỉ bảo Dung:
- Dung yên tâm, tôi sẽ chờ Dung thực sự sẵn sàng. Hơn thế nữa, hoàn cảnh của chúng ta hiện tại chưa thích hợp, nên vốn là Dung không cần lo.
Ra là cậu đã sớm có tính toán riêng. Thế mà Dung hiểu lầm cậu. Nhưng mà dễ hiểu lầm quá đi ấy chứ. Dung xấu hổ đấm vào ngực cậu. Cậu chỉ cười cười, chọc chọc cù cù Dung, hại Dung cười chảy cả nước mắt.
Cậu nheo nheo mắt hỏi Dung:
- Cứ gần như thế này có được không Dung?
- Biết rồi mà còn…
Dung chưa nói hết câu đã lại chìm đắm trong những nụ hôn nồng nàn của cậu Minh.
***
Thuốc thầy Dung cho vốn là thuốc bổ thần kinh, Dung lại uống đều kết hợp với tinh thần của một cô gái đang yêu và được yêu, nên thuốc đã phát huy tác dụng. Khi thuốc tích tụ đủ lâu trong cơ thể, chừng một tuần sau khi Dung uống, tự dưng Dung thấy hoa mắt choáng váng rồi ngất lịm trong khi đang hái lá dâu. Cậu Minh đứng ngay đó, cậu vội bế Dung chạy một mạch về nhà.
Lần này Dung chỉ lịm đi trong vòng một canh giờ. Cả nhà đang xanh mặt lo lắng cho Dung, trừ mẹ chồng Dung, thì bỗng đâu Dung tỉnh lại. Nhìn thấy gương mặt thân quen của cậu Minh đang phấn khởi khi Dung mở mắt, Dung hỏi cậu:
- Tôi đã ngủ bao lâu rồi hả anh Minh?
- Dung mới ngủ có một canh giờ thôi.
- Thôi chết, tôi còn chưa giải thích với mẹ tại sao chúng ta mãi mới về chào mẹ được.
Nói rồi Dung vội vàng vùng dậy, định đi tìm mẹ cậu Minh. Cậu Minh thấy vậy mừng quá, cậu kéo tay Dung giật lại rồi ôm cô vào lòng. Dung của cậu đã quay trở về rồi.
- Không cần đâu. Dung đã bị mất trí nhớ khoảng ba tuần nay, Dung có nhớ gì về quãng thời gian đó không?
Dung cứ tưởng quãng thời gian đó là Dung nằm mơ thôi chứ, hóa ra là có thật. Dung gật đầu.
- Dung cứ nghỉ ngơi đi. Tôi ra lấy xe đẩy về cho tằm ăn lượt cuối rồi thôi.
Dung vâng dạ cậu rồi xuống bếp phụ cô Thanh làm cơm. Cô Thanh nấu ăn khéo, anh Tri chồng cô chỉ thích ăn cơm cô nấu, nên là Dung cũng được nhàn rỗi một chút. Dung có thời gian rảnh thì xuống bếp phụ cô Thanh, không thì Dung cứ làm việc của mình, ăn xong bữa cơm thì dọn dẹp là được.
Dung thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng khá thoải mái, không đáng sợ như Dung hình dung ban đầu.
Chỉ có điều, mẹ chồng Dung không ưa Dung ra mặt, Dung cũng chạnh lòng. Dung đã cố gắng cư xử để chiều lòng bà lắm nhưng sao vẫn chẳng có tác dụng. Bởi, nguyên nhân đơn giản là không phải do lỗi của Dung, chỉ tại vì bà ghen với con dâu bà mà thôi. Vì Dung mà cậu Minh lơ bà, thằng con trai duy nhất bà cưng bà chiều giờ nó đi cưng đi chiều đứa khác. Như thế thì có ai mà chịu được cơ chứ. Bà là bà chẳng thể nguôi ngoai cho được.
Cậu Minh vừa tắm xong. Cậu cài then cửa lại, bước vào trong phòng. Chiếc chõng tre nho nhỏ đặt ở mé cửa cũng đã được yên vị ngoài hiên, bởi giờ nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Dung đang ngồi đơm lại cái cúc áo cho cậu. Ánh đèn dầu hắt lên đôi hàng mi cong dài, tạo thành vệt mờ mờ ảo ảo trên khuôn mặt diễm lệ. Từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt Dung như bừng sáng dưới ánh đèn. Dung ngẩng mặt nhìn lên, thấy cậu Minh đang bước lại. Dung đặt áo lên thành tủ, hồi hộp chờ đợi.
Cậu Minh ngồi xuống cạnh Dung, đưa tay chạm nhẹ vào gò má ửng hồng nóng bừng của Dung. Dung đánh bạo quay người sang nhìn cậu. Cậu thơm quá, mùi thơm thảo mộc tươi mát quen thuộc phảng phất trên mái tóc ướt, trên gương mặt thanh tú làm Dung nhung nhớ. Cậu nhìn sâu vào mắt Dung mỉm cười, hại Dung bối rối cúi xuống. Bỗng, cậu ghé sát mặt Dung hít hà:
- Dung thơm quá!
Dung thích thú cong mắt cười. Dung đã hái mấy bông hoa hồng trong vườn nhà ngâm trong nước tắm mà. Dung muốn mình thật thơm trước cậu. Dung định nói là cậu cũng thơm lắm, nhưng chưa kịp nói thì miệng Dung đã được bao phủ bởi bờ môi dịu dàng của cậu. Cậu kéo Dung nằm xuống, bàn tay thô mộc mon men vuốt lưng Dung cởi dây dải yếm đào.
Bất chợt, Dung giữ tay cậu lại. Dung thực sự chưa sẵn sàng. Dù đã thương cậu nhiều, nhưng thân mật quá thế này Dung sợ. Dung mới quen cậu được ít ngày. Dung không phải là cô gái si mê cậu nhiều năm như lúc trước, nên Dung cảm thấy áp lực. Đúng là Dung đòi hỏi quá mà, Dung cũng thầm trách mình như thế. Có thể Dung làm cậu buồn mất thôi. Dung áy náy:
- Để tôi khôi phục lại trí nhớ đã, được không anh Minh?
Cậu Minh im lặng. Rồi cậu mỉm cười, ôm Dung vào lòng. Có ai lấy vợ bao nhiêu ngày mà chưa được làm gì như cậu không nhỉ? Cậu chỉ bảo Dung:
- Dung yên tâm, tôi sẽ chờ Dung thực sự sẵn sàng. Hơn thế nữa, hoàn cảnh của chúng ta hiện tại chưa thích hợp, nên vốn là Dung không cần lo.
Ra là cậu đã sớm có tính toán riêng. Thế mà Dung hiểu lầm cậu. Nhưng mà dễ hiểu lầm quá đi ấy chứ. Dung xấu hổ đấm vào ngực cậu. Cậu chỉ cười cười, chọc chọc cù cù Dung, hại Dung cười chảy cả nước mắt.
Cậu nheo nheo mắt hỏi Dung:
- Cứ gần như thế này có được không Dung?
- Biết rồi mà còn…
Dung chưa nói hết câu đã lại chìm đắm trong những nụ hôn nồng nàn của cậu Minh.
***
Thuốc thầy Dung cho vốn là thuốc bổ thần kinh, Dung lại uống đều kết hợp với tinh thần của một cô gái đang yêu và được yêu, nên thuốc đã phát huy tác dụng. Khi thuốc tích tụ đủ lâu trong cơ thể, chừng một tuần sau khi Dung uống, tự dưng Dung thấy hoa mắt choáng váng rồi ngất lịm trong khi đang hái lá dâu. Cậu Minh đứng ngay đó, cậu vội bế Dung chạy một mạch về nhà.
Lần này Dung chỉ lịm đi trong vòng một canh giờ. Cả nhà đang xanh mặt lo lắng cho Dung, trừ mẹ chồng Dung, thì bỗng đâu Dung tỉnh lại. Nhìn thấy gương mặt thân quen của cậu Minh đang phấn khởi khi Dung mở mắt, Dung hỏi cậu:
- Tôi đã ngủ bao lâu rồi hả anh Minh?
- Dung mới ngủ có một canh giờ thôi.
- Thôi chết, tôi còn chưa giải thích với mẹ tại sao chúng ta mãi mới về chào mẹ được.
Nói rồi Dung vội vàng vùng dậy, định đi tìm mẹ cậu Minh. Cậu Minh thấy vậy mừng quá, cậu kéo tay Dung giật lại rồi ôm cô vào lòng. Dung của cậu đã quay trở về rồi.
- Không cần đâu. Dung đã bị mất trí nhớ khoảng ba tuần nay, Dung có nhớ gì về quãng thời gian đó không?
Dung cứ tưởng quãng thời gian đó là Dung nằm mơ thôi chứ, hóa ra là có thật. Dung gật đầu.
- Dung cứ nghỉ ngơi đi. Tôi ra lấy xe đẩy về cho tằm ăn lượt cuối rồi thôi.
Dung vâng dạ cậu rồi xuống bếp phụ cô Thanh làm cơm. Cô Thanh nấu ăn khéo, anh Tri chồng cô chỉ thích ăn cơm cô nấu, nên là Dung cũng được nhàn rỗi một chút. Dung có thời gian rảnh thì xuống bếp phụ cô Thanh, không thì Dung cứ làm việc của mình, ăn xong bữa cơm thì dọn dẹp là được.
Dung thấy cuộc sống ở nhà chồng cũng khá thoải mái, không đáng sợ như Dung hình dung ban đầu.
Chỉ có điều, mẹ chồng Dung không ưa Dung ra mặt, Dung cũng chạnh lòng. Dung đã cố gắng cư xử để chiều lòng bà lắm nhưng sao vẫn chẳng có tác dụng. Bởi, nguyên nhân đơn giản là không phải do lỗi của Dung, chỉ tại vì bà ghen với con dâu bà mà thôi. Vì Dung mà cậu Minh lơ bà, thằng con trai duy nhất bà cưng bà chiều giờ nó đi cưng đi chiều đứa khác. Như thế thì có ai mà chịu được cơ chứ. Bà là bà chẳng thể nguôi ngoai cho được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook