Đương nhiên, cậu Minh không làm gì Dung là thật. Cậu chỉ là thi thoảng mộng du mà thôi. Mà cậu mộng du lạ lắm, cứ nhằm vào Dung mà ôm. Mỗi lúc như thế, tim Dung lại đập thình thịch, có khi cậu cũng cảm nhận được ấy. Dung không nỡ đẩy cậu ra. Sao cái ôm của cậu ấm áp quá, lại còn quen thuộc nữa. Dung thấy… thinh thích. Hình như từ lúc có cậu nằm cạnh, Dung ngủ ngon hơn hẳn.

Dung ở nhà cậu Minh đâu có mấy ngày mà da dẻ đã hồng hào trở lại, đôi mắt lại long lanh, gò má lại ửng hồng. Cô Thanh thấy thế, cô trêu Dung là hợp hơi chồng quá ha, cậu Minh nghe thế cười cười gãi tai, hại Dung ngượng chín.

Tâm trạng của Dung hình như rất tốt, dù thi thoảng Dung cũng hơi nhoi nhói trước những câu nói chua ngoa của mẹ cậu Minh. Cơ mà Dung kệ, cậu Minh ở đâu là Dung ở đó, Dung chả cần quan tâm đến bà Trâm nữa.

Dung dần quen hơn với các việc trong nhà. Cậu Minh bảo Dung làm được bao nhiêu thì làm, nhưng Dung tự thấy mình cần có trách nhiệm làm việc để không phải là ăn bám gia đình cậu. Bà Trâm ghét thì ghét Dung thật, nhưng cũng phải thầm công nhận con Dung ấy chăm chỉ nhanh nhẹn, đỡ đần nhà bà ối việc.

Công việc hàng ngày cũng chẳng có gì khó. Mỗi sáng, Dung sẽ theo cậu ra ruộng tưới dâu, rồi mỗi chiều chiều hái lá dâu đem về nuôi tằm. Mà Dung sợ tằm, nên là Dung chỉ theo cậu đến cửa phòng thôi. Khi tằm đóng kén, tằm sẽ được lột kén lấy tơ. Công đoạn này cô Thanh thực hiện. Đến lúc dệt vải, Dung lại được cô Thanh hướng dẫn để chị em cùng làm. Cô Thanh hiền hòa, Dung thích lắm. Những lúc có cô Thanh, Dung để cậu Minh làm gì thì làm, không bám theo cậu nữa.

Cậu Minh chịu trách nhiệm đem vải lên huyện bán. Thế nên, đôi lúc cậu vắng nhà. Cậu cũng muốn đưa Dung theo, nhưng hiện tại cậu chưa có xe ngựa, cậu đành để Dung ở nhà với cô Thanh.

Sáng hôm ấy, cậu Minh lên phố huyện, cậu dặn Dung ở nhà, nhớ đừng ra ngoài. Cậu không ngờ bà Trâm mẹ cậu lại sai Dung ra ruộng hái cho bà ít ớt tươi, để bà làm tương ớt cay cay ăn cho ngon cơm. Dung ngoan ngoãn vâng lời.

***

Khi người ta không có cái gì đó ngon lành, hẳn là người ta thèm nhưng chỉ là thèm chơi chơi. Nhưng, khi cái miếng ngon đó đã đến tận miệng rồi mà lại bị cướp mất, thì nỗi thèm thuồng ấy chắc chắn phải là ghê gớm lắm. Hơn nữa, cô Dung ấy đâu chỉ là một miếng ngon. Thế nên, cứ nhìn cậu Bính là hiểu.

Cậu Bính phái người đi lùng sục khắp nơi, quyết tìm cho ra bằng được cô Dung.

Cậu đã sớm được mẹ Dung cho hay việc Dung bị mất trí nhớ.

Mẹ Dung than thân trách phận quá chừng, con gái con đứa nuôi cần ấy tuổi đầu, chả trông mong nhờ cậy được gì thì thôi, giờ đến thầy đến mẹ nó mà nó còn quên mất. Còn thầy Dung, thầy Dung chỉ lặng thinh. Thầy cũng buồn lắm chứ, nhưng thầy tin tác dụng phụ của thuốc rồi cũng sẽ tan dần.

Tuy nhiên, thầy mẹ Dung không trách cậu Bính, cậu cũng chỉ là vì muốn tốt cho Dung. Có điều, khi cậu muốn xin “chịu trách nhiệm” thì thầy mẹ Dung cũng chỉ biết nhìn nhau. Con gái là con người ta, thằng Minh nó chẳng chịu xa con bé Dung đâu, nên là cậu Bính hãy quên con Dung nhà chúng tôi đi thôi.

Thế cho nên lần này, việc cậu Bính cất công bắt người, hẳn là đã được lên kế hoạch đâu ra đấy.

***

Có lẽ không quá khó để cậu Bính tìm ra được nhà ngoại cậu Minh, bởi làng Đạo chỉ cách làng Ái có mỗi một con sông, ba cây cầu nhỏ và trăm mẫu ruộng dâu tằm xanh ngút mắt.

Cậu Bính đã cho người theo dõi nhà cậu Minh. Thằng ôn kia giữ cô Dung chằm chặp ấy. Mà đấu tay đôi với nó, ít nhất cũng phải cần đến bốn đứa to con, mới hòng vừa hạ gục nó, vừa cướp được cô Dung. Cơ mà, cái làng Đạo này đâu phải đất của cậu Bính, nên không đơn giản để cướp người huyên náo giữa ban ngày ban mặt, không chừng còn bị làng bắt trói lại trước khi bắt được người ấy chứ. Thế nên, cậu Bính quyết định phải hành động bí mật.

Nghe tin cậu Bính đang cần trộm người, nhóm Quạ Đen vội vàng đến xin làm miễn phí, bởi bọn họ nóng lòng phục thù mối nhục cách đây không lâu.

Cả bọn điều thằng út đi rửa nhục. Nó ăn nằm vạ vật bên ngoài nhà cậu Minh mấy hôm nay rồi, mệt phờ râu ấy nhưng mà đành cố, kẻo không xong việc lại bị các anh quật cho nát mông.

Sáng hôm ấy, thằng út nấp sau bụi chuối, đang ngáp ngắn ngáp dài, tưởng chừng đâu lại thêm một ngày dài chán ngắt. Bỗng, mắt nó sáng lên. Cô Dung kia rồi, cô đang cầm cái giỏ đi ra, mà quan trọng hơn cả, ấy là cô đi một mình.

Thằng út chỉ chờ có thế. Ngay lập tức, nó xông ra từ phía sau cô Dung, đưa chiếc khăn tẩm thuốc mê vào miệng cô, rồi vác cô lên ngựa, phi một mạch về làng Ái giao người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương