Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)
-
Chương 11
Bóng người cao lớn bước vào, Dung giật thót mình. Tại Dung đang mải gặm nhấm hạnh phúc Dung có được kể tận từ lúc Dung được cậu Minh cho theo cậu ở bìa rừng. Dung ngước mắt nhìn lên, cậu Minh chồng Dung bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt. Cậu khom người, cúi xuống ngồi cạnh Dung. Đôi mắt cậu nhìn Dung sáng như sao ấy, vừa say vừa đắm. Cậu nào đã bao giờ dám nhìn Dung như thế. Dung bối rối đỏ cả mặt. Ngượng ngùng mà hạnh phúc, Dung tủm tỉm cười.
- Anh Minh có say không vậy?
- Có… không phải say rượu, mà là… say Dung.
Dung luống cuống. Cậu Minh nói ngọt như mía, hại Dung cũng say theo. Bờ môi cậu kề sát môi Dung, cậu nhấm nháp từng chút một hương vị ngọt ngào của đôi môi xinh xắn ấy. Bàn tay cậu vòng qua vai ôm trọn Dung, kéo Dung ngả người xuống dưới, nơi chiếc chăn uyên ương đang chờ sẵn. Dung cũng hòa theo hơi thở và nhịp tim đập dồn dập của cậu. Mỗi tội, bụng Dung bỗng phá tan cái không khí yêu đương nồng đậm ấy, bởi là vì… nó đói.
Dung lại đỏ mặt, lần này là bởi vì Dung xấu hổ. Xấu hổ quá đi chứ, cái bụng réo lên ngay trước mặt cậu Minh mà.
- Ta ăn tối thôi!
Cậu nói rồi đi ra mũi thuyền, đó là nơi cậu cất vó, cũng đồng thời là căn bếp của mẹ con cậu. Ở đó có cái chạn nhỏ, cậu lấy ra chiếc bánh chưng với đĩa thịt gà để lại từ đám cưới đằng cậu. Gọi là đám cưới cho oai chứ bên nhà cậu có mỗi ba mâm à. Bởi lẽ, làm nhiều hơn cũng chả có người.
Dung nghe tiếng lạch cạch thì ngó ra xem, thấy cậu lúi húi nhóm bếp hâm lại thức ăn, Dung cũng ra mũi thuyền cùng cậu.
- Anh Minh để tôi, việc này là của đàn bà con gái mà.
Cậu cười, tay vẫn thoăn thoắt đánh lửa. Bó củi khô lâu ngày không dùng bị ẩm, mãi mới bén lửa, khói bốc lên mù mịt.
- Dung vào đi, khói.
Dung hò sụ sụ, chảy cả nước mắt, đành vào trong ngồi chờ. Được một lúc cậu cũng bước vào.
Bánh chưng chín mềm, bóc vỏ cắt khoanh gọn ghẽ. Thịt gà ta bốc khói thơm nưng nức. Dung nuốt ực một cái. Chẳng phải đợi lâu, một gách bánh chưng với miếng thịt gà đùi nóng hôi hổi đã ở trước mặt, hại Dung ăn vội ăn vàng quên cả xấu hổ. Úi chà ngon quá ấy!
Mà cậu không ăn, cậu cứ nhìn Dung cười cười thôi.
- Anh ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ!
Dung hấp tấp buông bát, xắn bánh gắp thịt để vào bát của cậu. Cậu lại cười, cầm lấy bát của Dung xơi ngon lành.
- Bát này mới ngon.
Cậu cứ làm Dung đỏ mặt mãi thôi. Dung cười tít, mắt cong lên nhìn người con trai mình ngày đêm mong nhớ, lòng thầm nghĩ trên đời này liệu có còn ai may mắn hơn Dung.
Vợ chồng trẻ ăn xong bữa cơm cũng là lúc lên đèn. Bóng đêm yên tĩnh bao trùm con thuyền nhỏ, nghe đâu đấy chỉ còn tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp thi thoảng gọi tình.
Trong thuyền, ánh nến dìu dịu như điểm thêm lên vẻ duyên dáng của cô dâu mới. Dung mới nhấp một chút rượu, má lại càng hây hây đỏ, đôi môi nhỏ chúm chím phảng phất mùi thơm nồng nàn.
Cậu Minh chẳng có thời gian mà nhìn cho rõ gương mặt đằm duyên ấy, bởi cậu còn đang mải hôn lên tóc, lên má, lên môi, lên cổ Dung. Sống mũi thẳng của cậu cứ cọ cọ vào làn da non mềm làm Dung nhồn nhột. Đôi môi mềm mại của cậu lướt qua những nơi mà cậu thèm khát. Mà, cậu thèm khát chả sót chỗ nào trên người Dung, thành thử, Dung cứ đỏ hồng cả người lên vì ngượng. Làn da trắng nõn nửa kín nửa hở khích động cậu khám phá mãi, xuống sâu thêm, sâu thêm một chút.
Bất chợt, cậu ngừng lại, vươn người lên ôm Dung vào lòng.
Cậu thơm lên trán Dung.
- Hôm nay Dung vất vả rồi, đi ngủ thôi!
Chuyện trai gái, đúng là Dung chẳng biết, chỉ nghe lỏm qua các câu chuyện rỉ tai to nhỏ. Nhưng Dung biết sẽ không chỉ có thế.
Dung ôm một bồ suy nghĩ chẳng dám ngỏ cùng ai. Lẽ nào cậu chê Dung không đẹp, nên cậu không thèm? Nhưng, được ở bên cậu là Dung hạnh phúc lắm, những tưởng chỉ có ở trong mơ thôi chứ. Nghiêng người qua thấy gương mặt đẹp đẽ của cậu đang nhắm mắt, Dung mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Ừm, cũng lâu lắm rồi Dung không được ngủ ngon...
- Anh Minh có say không vậy?
- Có… không phải say rượu, mà là… say Dung.
Dung luống cuống. Cậu Minh nói ngọt như mía, hại Dung cũng say theo. Bờ môi cậu kề sát môi Dung, cậu nhấm nháp từng chút một hương vị ngọt ngào của đôi môi xinh xắn ấy. Bàn tay cậu vòng qua vai ôm trọn Dung, kéo Dung ngả người xuống dưới, nơi chiếc chăn uyên ương đang chờ sẵn. Dung cũng hòa theo hơi thở và nhịp tim đập dồn dập của cậu. Mỗi tội, bụng Dung bỗng phá tan cái không khí yêu đương nồng đậm ấy, bởi là vì… nó đói.
Dung lại đỏ mặt, lần này là bởi vì Dung xấu hổ. Xấu hổ quá đi chứ, cái bụng réo lên ngay trước mặt cậu Minh mà.
- Ta ăn tối thôi!
Cậu nói rồi đi ra mũi thuyền, đó là nơi cậu cất vó, cũng đồng thời là căn bếp của mẹ con cậu. Ở đó có cái chạn nhỏ, cậu lấy ra chiếc bánh chưng với đĩa thịt gà để lại từ đám cưới đằng cậu. Gọi là đám cưới cho oai chứ bên nhà cậu có mỗi ba mâm à. Bởi lẽ, làm nhiều hơn cũng chả có người.
Dung nghe tiếng lạch cạch thì ngó ra xem, thấy cậu lúi húi nhóm bếp hâm lại thức ăn, Dung cũng ra mũi thuyền cùng cậu.
- Anh Minh để tôi, việc này là của đàn bà con gái mà.
Cậu cười, tay vẫn thoăn thoắt đánh lửa. Bó củi khô lâu ngày không dùng bị ẩm, mãi mới bén lửa, khói bốc lên mù mịt.
- Dung vào đi, khói.
Dung hò sụ sụ, chảy cả nước mắt, đành vào trong ngồi chờ. Được một lúc cậu cũng bước vào.
Bánh chưng chín mềm, bóc vỏ cắt khoanh gọn ghẽ. Thịt gà ta bốc khói thơm nưng nức. Dung nuốt ực một cái. Chẳng phải đợi lâu, một gách bánh chưng với miếng thịt gà đùi nóng hôi hổi đã ở trước mặt, hại Dung ăn vội ăn vàng quên cả xấu hổ. Úi chà ngon quá ấy!
Mà cậu không ăn, cậu cứ nhìn Dung cười cười thôi.
- Anh ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ!
Dung hấp tấp buông bát, xắn bánh gắp thịt để vào bát của cậu. Cậu lại cười, cầm lấy bát của Dung xơi ngon lành.
- Bát này mới ngon.
Cậu cứ làm Dung đỏ mặt mãi thôi. Dung cười tít, mắt cong lên nhìn người con trai mình ngày đêm mong nhớ, lòng thầm nghĩ trên đời này liệu có còn ai may mắn hơn Dung.
Vợ chồng trẻ ăn xong bữa cơm cũng là lúc lên đèn. Bóng đêm yên tĩnh bao trùm con thuyền nhỏ, nghe đâu đấy chỉ còn tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp thi thoảng gọi tình.
Trong thuyền, ánh nến dìu dịu như điểm thêm lên vẻ duyên dáng của cô dâu mới. Dung mới nhấp một chút rượu, má lại càng hây hây đỏ, đôi môi nhỏ chúm chím phảng phất mùi thơm nồng nàn.
Cậu Minh chẳng có thời gian mà nhìn cho rõ gương mặt đằm duyên ấy, bởi cậu còn đang mải hôn lên tóc, lên má, lên môi, lên cổ Dung. Sống mũi thẳng của cậu cứ cọ cọ vào làn da non mềm làm Dung nhồn nhột. Đôi môi mềm mại của cậu lướt qua những nơi mà cậu thèm khát. Mà, cậu thèm khát chả sót chỗ nào trên người Dung, thành thử, Dung cứ đỏ hồng cả người lên vì ngượng. Làn da trắng nõn nửa kín nửa hở khích động cậu khám phá mãi, xuống sâu thêm, sâu thêm một chút.
Bất chợt, cậu ngừng lại, vươn người lên ôm Dung vào lòng.
Cậu thơm lên trán Dung.
- Hôm nay Dung vất vả rồi, đi ngủ thôi!
Chuyện trai gái, đúng là Dung chẳng biết, chỉ nghe lỏm qua các câu chuyện rỉ tai to nhỏ. Nhưng Dung biết sẽ không chỉ có thế.
Dung ôm một bồ suy nghĩ chẳng dám ngỏ cùng ai. Lẽ nào cậu chê Dung không đẹp, nên cậu không thèm? Nhưng, được ở bên cậu là Dung hạnh phúc lắm, những tưởng chỉ có ở trong mơ thôi chứ. Nghiêng người qua thấy gương mặt đẹp đẽ của cậu đang nhắm mắt, Dung mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Ừm, cũng lâu lắm rồi Dung không được ngủ ngon...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook