Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 58: Thịnh yến – 10

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ tư:

Thịnh yến

10.

“Anh có biết chính mình vừa làm chuyện tốt gì không?” Xavier nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi không biết. Cho tới hiện tại, chuyện duy nhất tôi làm là theo cậu đi ra ngoài đó, rồi cùng trở về.”

“Cùng tôi ra ngoài rồi trở về sao? Như vậy suốt quá trình này thì thế nào? Anh hướng đám lợn dưới sàn kia bày ra cái mị lực chết tiệt gì kia? Thời điểm hai ta cùng một chỗ, tôi như thế nào lại không cảm giác được anh có khả năng mê hoặc, quyến rũ lòng người a.”

“Nếu cậu muốn chỉ trích tôi gì đó, mời nói thẳng ra.”

Xavier che đi hai mắt, cố gắng hết sức đè thấp giọng lại mà mắng: “Shit Shit Shit”

“Rốt cuộc là sao?”

“Tôi đã nhắc Shia vì anh tận lực thiết kế trang phục tầm thường một chút Tôi cũng nói anh ấy ngàn vạn lần đừng khiến đám ngốc đó chú ý tới anh”

“Cậu và Shia đã làm rất tốt cơ mà.”

“Cơ bản là chúng tôi đã xem nhẹ Joseph Sherman. Mắt nhìn người của gã không giống người thường.”

“Cậu có thể nói cho tôi biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì không? Các người hao hết tâm tư giúp tôi che giấu ưu điểm không để kẻ khác nhìn ra, có phải hay không liên quan tới thứ gọi là Thịnh yến kia?”

“Xem ra các người đã điều tra được khá sâu rồi đi.”

“Nói cho tôi đi, Xavier. Tôi muốn biết sự thật.”

“Tôi nói ra, anh sẽ tin sao?” Xavier lộ ra biểu tình trào phúng.

“Đúng thế, tôi sẽ tin.” Trong mắt Ian không hề có chút hoài nghi.

Xavier thở dài thường thượt, tránh đi ánh mắt Ian.

“Đám lợn ngoài kia anh cũng thấy rồi đi? Trong đó có một ông trùm ngành vận chuyển, đại gia bất động sản, thậm chí cả Nghị viên Quốc hối. Bọn họ nắm trong tay tiền tài cùng quyền lực, muốn gì được nấy, vì thế đám người đó muốn tìm thêm càng nhiều thú tiêu khiến hay ho hơn nữa. Đó chính là dùng quyền lực cùng vị thế của mình để khống chế cuộc sống kẻ khác, coi họ như thú cưng mà nắm trong tay. Hôm nay, chúng muốn cho anh lên, anh lên vươn tới trời. Ngày mai, bọn họ muốn tỏ rõ quyền khống chế của mình, lập tức làm cho anh từ trên cao rơi thẳng xuống đáy, ngập trong bùn lầy. Hơn nữa, chỉ cần chúng cần sẽ liền đòi hỏi, mãi cho đến khi anh buông bỏ toàn bộ tôn nghiêm, hoàn toàn đánh mất chính mình.”

“Cậu cho rằng, ngoài kia có rấ nhiều người chờ mong khống chế tôi sao?”

“Đúng thế. Cho nên, nhớ kỹ đây… Đừng chấp nhận lời mời của bất kỳ người nào, hay khiến họ cảm thấy chính mình có thể thỏa mãn mong muốn của anh. Tôi dám đánh cược, Sherman rất nhanh sẽ mời gọi anh tiến vào một nơi trông giống như Thiên đường vậy. Nhưng, thật ra nó chính là Địa ngục.”

“Cám ơn cậu.” Ian khẽ giọng nói.

Xavier nhìn thẳng vào mắt Ian, lộ ra biểu tình thất vọng, “Nhưng anh vẫn sẽ đi, đúng chứ?”

“Tôi đến đây chính vì phải điều tra cái thế giới ‘Thiên đường’ trong miệng bọn họ.”

“Anh sẽ rơi xuống đó mất.”

Xavier lùi lại nửa bước, mở chốt cửa, rời khỏi toilet.

Không lâu sau, Sherman liền ôm một bó baby trắng thật lớn đi vào trong hậu trường.

“Ian a, cậu còn ở nơi này, may mắn tôi không tới muộn.”

“Ngài Sherman, tôi đã trải nghiệm cái ‘thế giới khác’ mà anh nói. Bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

“Trước đó, xin nhận lấy bó hoa tôi tặng cậu đây. Kỳ thực, cậu rất thích hoa baby, đúng không nào? Bởi vì hôm nay, lúc ở trong phòng nghỉ, cậu không nỡ ném bó hoa kia đi.”

Ian không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nói: “Tôi có chút mệt, nếu anh không ngại, tôi muốn ngủ một giấc.”

“Ngày mai thì sao? Trên du thuyền có rất nhiều hoạt động hay ho, ví như câu cá này. Cậu có vẻ là kiểu người kiên nhẫn, nhất định hợp với những hoạt động thế này.”

“Tôi muốn ở trong phòng nghỉ, đọc nốt quyển sách đang dang dở của mình.”

Ian chuẩn bị rời đi thì cổ tay bị Sherman nắm lại.

“Đừng gấp, tôi đưa cậu trở về.”

“Tôi biết đường về phòng mà.”

“Cái này không liên quan đến việc biết đường gì cả. Ở nơi này, rất nhiều người đối với cậu như hổ đói rình mồi, cậu không biết nhưng chưa chắc đồng nghĩ với việc bọn họ chẳng tồn tại.”

Nói xong, Sherman đem áo khoác của mình vắt trên tay choàng qua vai Ian, sau đó cùng hắn rời khỏi hậu trường buổi trình diễn.

Dọc đường đi, Ian quả thật có thể cảm nhận được những tầm mắt bất thường hướng về phía mình.

Ví như thời điểm đi trên boong tàu, một ông trùm truyền thông hắn từng bắt gặp xuất hiện trên báo, đang ôm một cậu trai trẻ đứng đầu ngọn gió, nói mấy câu tán tỉnh. Thế nhưng khi Ian vừa đi ngang qua, tầm mắt đối phương lập tức bám theo hắn.

Sự phản cảm lại dâng trào trong lòng Ian.

Chỉ khi bọn họ thấy Sherman đi bên cạnh hắn, tầm mắt mới phần nào thu liễm.

Về đến trước cửa phòng, Ian mới nói với Sherman: “Thời gian đã chẳng còn sớm, tôi không thể mời anh ở lại dùng cà phê rồi.”

Sherman tỏ ý không quá bận tâm: “Chẳng sao cả, muộn vậy còn uống cà phê, chẳng phải cậu muốn tôi một đêm mất ngủ sao?”

Sau khi Sherman đã rời đi, Ian mới cảm giác bụng mình đang đói. Nói chung, cả tối nay hắn chưa kịp có gì bỏ bụng đã phải chạy đi tham gia show diễn thời trang kia.

Ian đành gọi cho nhân viên phục vụ, kêu tới phòng một phần mỳ Ý. Đừng xem nhẹ một dĩa mỳ này, giá của nó bằng cả một tháng tiền lương của hắn, đương nhiên mùi vị cũng khá tốt.

Ăn xong, Ian cảm giác cơn buồn ngủ đã ấp tới.

Hắn lắc lắc đầu, ngồi xuống bên mép giường, chợt cảm giác có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Ian phát hiện vài gã đàn ông mặc tây trang đang tiến tới.

“Các người là ai?” Ian híp mắt, cố hết sức giữ bản thân tỉnh táo, nhưng lại chẳng có tác dụng.

Đáng ra, hắn không nên gọi thức ắn.

Nhất định có kẻ lợi dụng bỏ thuốc vào trong đó.

Những người xông vào phòng không hề trả lời Ian, chỉ im lặng đứng đó, chờ cho hắn ngủ thiếp đi.

“Ai phái các người đến?”

“Các người muốn làm gì?”

Ian liên tục đặt câu hỏi nhưng vẫn không nhận lại đáp án. Những người này giống như tượng đá, hờ hững đứng nhìn hắn.

Giống như bị sương mù bao phủ, hắn cảm giác được cơ thể mình bị người nâng lên, đặt vào thứ gì đó, sau cùng bị đẩy đến một phòng khác.

Mà lúc này, Gubole đang ở trong phòng riêng của mình. Haley lười biếng lắc lư ly rượu whiskey, nhìn chằm chằm chất lỏng màu vàng đến ngẩn người.

Gubole lăn xe đến trước mặt y, cầm lấy ly rượu để sang một bên, sau đó cầm một chiếc mặt nạ tinh xảo đeo lên mặt người nào đó.

“Ặc… Đây là cái gì?” Haley hỏi.

“Cậu muốn hỏi mặt nạ này là gì, hay tác dụng của nó?”

“Ừm, vừa nãy tôi liếc qua, hình như làm bằng bạch kim, kim cương và cả ngọc bích nữa. Rất xa xỉ.”

“Chất liệu không khác là bao, vậy còn tác dụng thì sao?” Gubole cười hỏi.

“Tham gia vũ hội hóa trang? Điểm mấu chốt này hơi bị nhàm chán nha.”

“Không, đây là vé vào Thịnh yến chân chính. Đéo nó lên, cậu sẽ là kẻ săn mồi đứng ở đỉnh Kim tự tháp, không phải là con mồi. Đi nào, cậu trai.”

Haley đứng lên, đẩy Gubole rời khoảng phòng, “Hiện tại thì nghe có vẻ thú vị.”

Bọn họ bước vào thang máy, Gubole vươn tay ấn nút tầng cuối cùng của du thuyền.

Thời điểm thang máy mở ra, bên ngoài là hai nhân viên phục vụ mặc áo măng tô phẳng phiu. Trên mặt họ cũng đeo mặt nạ, chỉ là không xa xỉ như của Haley.

“Chào buổi tối, ngài Gubole.” Người phục vụ đứng đầu cúi gập thắt lưng chào lão.

Haley cúi đầu hỏi: “Vì cái gì ngài không đeo mặt nạ?”

“Ta ngồi trên cái này, cho dù có mang mặt nạ, chẳng lẽ kẻ khác còn không nhận ra sao?”

Gubole vỗ vỗ lên tay vịn của xe lăn.

“Ngược lại a.”

Haley đẩy Gubole qua dãy hành lang u ám, thời điểm cánh cửa đầu tiên mở ra, trước mặt họ hiện ra một sân khấu hình vòm cung giống những sân khấu kịch bình thường khác. Thế nhưng nơi này không có bục biễu diễn, chỉ có khu vực trung tâm dựng thành một cái đài bốn góc trang bị kính cường lực.

“Đây là hội đấu giá sao?” Haley buồn cười hỏi.

Gubole thấp giọng cười, “Có thể xem như một hội đấu giá. Nếu nhìn trúng thứ gì trong đó, nhớ nói cho ta biết đấy.”

“A, ngài sẽ mua tặng tôi sao?”

“Không, ta sẽ hủy diệt nó.” Ngữ khí Gubole tựa như lời đùa bình thường, nhưng không ai cho rằng đó chỉ là câu nói giỡn.

Vị trí của bọn họ là nơi cao nhất cũng rộng nhất ở đây, một ban công độc lập.

Liên tục có những khán giả ngồi vào vị trí của mình, bọn họ cũng giống như Haley, mặc tây trang đen, mang mặt nạ. Mặt nạ của mỗi người đều khác nhau, ghế ngồi đánh dấu bằng một thẻ bài poker phân thành nhiều màu, thể hiện địa vị của từng cá nhân.

Haley bất ngờ phá cười thành tiếng.

“Sao thế?”

“Nhìn thấy gã đầu hói bụng bự bên kia chứ, hình như là một bông hoa số 6? Gã không phải chủ tịch công ty bất động sản sao? Cho dù có đeo mặt nạ thì người khác cũng vẫn nhận ra.”

Gubole cũng cười: “Không ngờ cậu có trí nhớ tốt đến vậy.”

“Thế thân phận của ngài là gì? Quốc vương đi?” Haley nghiền ngẫm vị trí của từng người, không phát hiện được một trật tự nhất định nào.

“Quốc vương cũng không phải ta.”

Một người phục vụ mang đến cho họ rượu vang. Haley nâng ly, vểnh tai nghe, sau đó tán thưởng: “A, đây mới là nguyên nhân đáng để tôi vứt bỏ cuối tuần nha.”

“Tin ta đi, còn có những thứ tốt hơn cái này cơ.”

Một gã mặc tây trang trắng đi đến bên cạnh đài thủy tinh, cúi đầu chào quan khách.

Gubole hướng Haley phất tay, y lập tức cúi người xuống. Lão liền đeo cho y một tai nghe bluetooth.

“Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham dự Thịnh yến đêm nay. Đêm nay, ta chính là quốc vương.”

Thanh âm người này sau khi đã được xử lý, nghe vào tai có vẻ cao quý mà nhẹ nhàng.

“Nghe nói đêm nay có vài tân khách gia nhập Thịnh yến của chúng ta, với vai trò là Quốc vương duy trì trật tự, ta phải nhắc lại một số quy tắc ở đây.”

Haley chớp chớp mắt, “Cái gọi là tân khách, chẳng lẽ ý chỉ tôi sao?”

Gubole mỉm cười, trả lời, “Cậu trai của ta, cậu là tân khách duy nhất ở đây nha.”

“A, thật sự là một đãi ngộ ghê gớm a”

“Bên trong đài thủy tinh này sẽ bày ra bữa tối vô cùng ngon miệng.” Quốc vương mang bao tay màu trắng, ái muội mơn trớn lớp kính thủy tinh không dính một hạt bụi. Ánh mắt gã ta hướng thẳng tới Haley ngồi ngay bên cạnh Gubole, tựa chừng đang nhắc nhở y phải chú ý nghe rõ, “Nhưng không phải ai cũng sẽ được thưởng thức bữa tối ngon miệng này. Không sai, mỗi bữa tối ở đây đều phải qua một vòng đấu giá. Lợi thế ngoài trừ tiền bạc, còn nhiều điều kiện khác nữa. Nói cách khác, nếu ngài Gubole nhìn trúng bữa tối này, ra giá một trăm vạn dollar. Đồng thời, một người bạn của ngài ấy cũng có hứng thú, có thể trả giá cao hơn, hoặc đưa ra một điều kiện khiến cho ngài Gubole cam tâm tình nguyện buông tay. Ví dụ, người đó có thể trao đổi bằng một ‘bữa tối’ ngon mắt hơn, hoặc nắm trong tay bằng chứng đối tượng ngoại tình của người kia, nếu chính mình không giành được ‘bữa tối’ này sẽ đem tin tức công bố cho truyền thông, hay bất cứ cách nào khác khiến ngài Gubole chịu nhường lại.”

“A, cho nên có thể coi như đây là điều kiện để uy hiếp, hoặc giúp đỡ đi?”

Gubole gật gật đầu.

“Nếu dùng điều kiện khiến cho đối phương buông tay mà nói, vậy ít nhất phải đoán được người đằng sau mặt nạ là ai đi?”

“Đúng thế. Trò chơi này có khá nhiều biến số, không phải sao?”

“Ừm –” Haley sờ sờ cằm, “Quả nhiên thú vị nha.”

Quốc vương tiếp tục giải thích: “Mà những vị khách khác nếu cảm thấy hứng thú với ‘bữa tối’ trên này, phải ra giá ít nhất hai trăm vạn dollar, hoặc hướng bạn của ngài Gubole ra một điều kiện hấp dẫn cụ thể. Sau đây, Thịnh yến xin bắt đầu. Xin cho cách khách quý của chúng ta bữa tối thứ nhất.”

Lúc này, phần đáy của đài thủy tinh mở ra, một người được đặt nằm ngay ngắn trên sô pha từ từ được đẩy lên cao.

“Hình như là… Shia Pace, nhà thiết kế của buổi trình diễn thời trang hôm nay đi?”

“Yên tâm a, vì tiền đồ của bản thân, cậu ta tình nguyện xuất hiện ở nơi này.” Gubole lộ ra nụ cười.

Rất nhanh liền có người ra giá, có giá trả bằng tiền, cũng có cái là điều kiện.

Tất cả đều được phát trực tiếp ra tai nghe, Haley có thể nghe được rõ ràng từng câu từng chữ.

“Những điều kiện này đều được công khai sao?” Haley hiếu kỳ hỏi.

“Không, chỉ có cậu và ta, hoặc những người ta tin tưởng nhất mới nghe được những điều kiện này.”

“Ngài không sợ tôi đem những điều kiện này phát tán ra sao?”

“A, cậu trai của ta, ta để cậu nghe chính là hy vọng những thứ này có thể giúp cậu giành được càng nhiều hộ khác. Cậu sẽ trở thành quản lý sáng chói của phố Wall a.”

Haley cúi đầu, khóe môi có chút rũ xuống.

“Ngài Gubole, ngài muốn tôi trở thành ma cà rồng hút máu sao?”

“Đừng sợ, cậu trai của ta. Có ta ở đây, cậu sẽ thu về tài sản nhiều không kể xiết, cùng với cảm giác đạt được thành tựu. Chỉ cần ta còn sống một ngày, cậu sẽ không phải lo lắng cảnh từ trên cao rơi xuống.”

‘Bữa tối’ bên trong rương thủy tinh không ngừng được thay đổi, Haley đồng thời nghe được rất nhiều tin tức khiến người thường phải há hốc miệng.

“Ta không thể không bội phục ngài, ngài Gubole.”

“Bội phục ta cái gì?”

“Trong buổi Thịnh yến này, cho dù người cuối cùng chiếm được ‘bữa tối’ là ai, ngài cũng là kẻ thắng cuối cùng. Vô số những ‘điều kiện’ khiến kẻ khác động tâm mà khuất phục càng tỏ rõ sự tư bản của ngài. Những người đó khoe ra tiền tài cũng quyền lực của mình, nhưng đồng dạng đều có thể phải đem thứ quan trọng của mình giao vào tay ngài. Trách không được, ngài có thể ngồi trên cái vị trí đứng đầu trong một lĩnh vực mà không kẻ nào dám khiêu chiến.”

Gubole cười, “Phấn khích còn ở phía sau cơ.”

Thời gian từng giờ từng phút cứ trôi qua, không ít những ‘bữa tối’ đã được đưa đến bên cạnh khách mua.

Quốc vương vỗ vỗ tay, hưng phấn nói tiếp: “Tiếp đây, ta xin giới thiệu với các vị món ngon cuối cùng của đêm nay. Cho dù các vị khách quý vừa nãy giành được phần mỹ vị thế nào đấy, nhưng nếu bỏ qua lần này, nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.”

Mọi người không hẹn cùng nghiêng người tới trước.

Thời điểm bục gỗ trong đài thủy tinh chậm rãi nhô lên, xung quanh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

Giữa ghế sô pha là một người đàn ông, không giống những ‘bữa tối’ trước đó, thoạt nhìn hào nhoáng thu hút tầm mắt mọi người.

Người nọ sắc mặt ửng hồng, giống như đang cố gắng trấn áp hô hấp dồn dập của mình. Mấy lọn tóc rũ xuống, phất phơ theo từng nhịp thở, như có như không quẹt qua chóp mũi.

Hắn giống như không có ý định ngồi thẳng dậy, hoặc bày ra bất kỳ tư thế quyến rũ nào, chỉ lạnh lùng ngước mặt, nhìn thẳng vào từng vị khách đang đeo mặt nạ.

Giống như ở nơi này, hắn không phải là ‘bữa tối’ chờ người ta đến thưởng thức, mà là thợ săn tùy thời nhảy ra, hiện tại còn đang ngủ đông, chứ không hề khuất phục, chậm rãi chờ đợi cơ hội đến với mình.

Tầm mắt mọi người lia qua lia lại trên mặt đối phương, từ khuôn mặt, đến cổ rồi thắt lưng.

Mà Haley cũng xoay đầu lại.

“Ngài khiến tôi vô cùng sửng sốt đấy, ngài Gubole. Ngài như thế nào thuyết phục được Ian đem bản thân dâng cho buổi thịnh yến lần này thế?”

“Là ông bạn già Sherman của ta nha.”

“Tôi dám chắc không phải chỉ thuyết phục, mà còn dùng tới thủ đoạn xấu nào đó đi.” Haley lắc lắc ly vang trên tay, ánh mắt quét qua đài thủy tinh, dừng lại bên cần cổ Ian.

“Bạn cậu thật sự ngoan cố, cho nên Sherman phảu dùng đến chút thủ đoạn cũng dễ hiểu thôi. Hắn cũng không phải người đầu tiên từ chối trở thành ‘bữa tối’, nhưng ta dám cá, người này cũng như bao kẻ may mắn khác trong đêm nay. Ở nơi này tìm được một chỗ dựa tiền tài cùng quyền lực, chỉ cần là thứ họ muốn, bất chấp điều gì, mộng đẹp đều có khả năng trở thành sự thực.”

Haley cúi đầu, khóe môi méo mó kéo thành nét cười trào phúng mà mê hoặc.

Lúc này, Quốc vương đang vun tay, dùng tông giọng vô cùng kích động mà nói: “Các vị ở đây, ta có thể nghe được tiếng tim đập của từng người Các vị đang tâm huyết sôi trào Các vị muốn người này Không trả giá thì không thể thu hoạch Nói cho ta biết đi – ưu thế của các vị”

Haley đối sang tư thế khác, tay trái nâng khuỷu tay phải, bên tai y có thể nghe được rõ ràng tiếng người kêu to: “Một trăm vạn dollar.”

Sau đó, y khẽ cười nhẹ.

“Cậu đang cười điều gì?”

“Một trăm vạn sao, những kẻ này quá keo kiệt rồi.”

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Cậu không muốn biết anh bạn của mình rốt cuộc đáng giá thế nào sao?”

Lúc này, trong tai nghe lại có kẻ hô lên: “Hai trăm vạn.”

Bảng giá không ngừng được đẩy lên, chưa tới một phút đồng hồ, con số đã đạt tới một ngàn vạn.

“A, đã thật lâu ta chưa được nghe một đợt trả giá nhiệt tình như vậy.”

“Thật lâu chưa nghe, hay là chưa từng có?”

“Là Shia Pace. Khi đó cậu ta vẫn còn là một người mẫu chưa có danh tiếng.” Gubole lộ ra một biểu tình hoài niệm, “Ánh mắt khi đó tràn đầy sợ hãi, cũng vô cùng hiếu kỳ với thế giới này.”

Haley cười mà không nói.

Thời điểm giá đạt tới cột mốc hai ngàn vạn, khóe môi Gubole nở nụ cười, “Ta thích nhất là cảnh tượng bọn họ dưới tình thế ép buộc mà bày ra bộ dáng điên cuồng. Cậu đoán xem, cuối cùng ai sẽ có được anh bạn của mình?”

“Tôi không cảm thấy thú vị gì.”

“Đừng lo, Haley à. Tôi có thể cam đoan, bạn cậu cuối cùng sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào.”

Haley nhìn Ian, mà đối phương cũng ngước mắt nhìn về phía y.

Đáy mắt hắn sắc bén tựa như muốn đem không khí cắt vụn ra.

“A… Anh bạn kia hình như đã phát hiện ra cậu. Xem ra tình cảm giữa hai người phát sinh mâu thuẫn đi.”

“Ngài Gubole, ngài đã nói sai hai điều rồi.” Haley lạnh nhạt mở miệng.

Phảng phất trong bóng đêm tĩnh lặng, bên dưới mặt biển là hố sâu không thấy đáy.

Gubole theo bản năng quay đầu, “Cậu là người đầu tiên dám nói ta sai lầm, lại đến tận hai cái. Có thể nói cho ta biết hai sai lầm này là gì chứ?”

“Thứ nhất, giữa tôi và Ian không có tình bạn.”

“A, ta thay Ian cảm giác tiếc nuối.”

“Thứ hai, cũng không chỉ một lại cam đoan của ngài Gubole có thể khiến Ian không phải chịu bất cứ thương tổn nào.”

“Cậu đang khiêu chiến với quyền lực của ta sao?”

“Bằng không chúng ta xem tiếp đi.” Haley cười nói.

Bảng giá vẫn tiếp tục được nâng lên, thậm chí đã tới ba ngàn vạn.

“Nếu chỉ so xem ai nhiều tiền hơi, vậy thì chẳng vui chút nào.” Haley ngáp một cái.

“Đương nhiên chiến tranh tiền tài sẽ sớm chấm dứt, còn lại chính là phần hay ho nhất.” Gubole khẽ cười.

Lúc này, bên tai Haley vang lên một thanh âm quen thuộc.

“Ngài Cade, khu dân cư cao cấp ở phía đông New York thuộc khối điền sản của công ty ngài hình như có dính tới vấn đề gây ô nhiễm thì phải. Nếu tin tức này bị đưa lên báo, không chỉ ngay cả một mảnh nhỏ của nơi này chẳng bán được, mà ngay cả tập đoàn bất động sản của ngài sẽ bị khởi tố nha.”

“Tôi chịu thua.”

Ngay khi đoạn đối thoại này chấm dứt, Quốc vương chủ trì Thịnh yến liền vỗ tay nói: “Chúc mừng vị khách Át Bích đã thuyết phục được ngài Vua Cơ ra giá ba ngàn dollar tự nguyện buông tay với mỹ vị lần này. Nếu có người muốn giành lấy ‘bữa tối’ này từ tay ngài Át Bích, hoặc là các vị trả giá cao hơn ba ngàn vạn hoặc thuyết phục để ngài ấy buông tay.”

Haley nhìn về phía Gubole, “Cho nên, quý ngài Vua Cơ ra giá ba ngàn vạn dollar là chủ tịch tập đoàn bất động sản Cade? Phần bất động sản của ông ta có vấn đề sao?”

Gubole đem một ngón tay để trước miệng mình, “Điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả.”

“Vậy giao dịch giữa hai vị Át Bích và Vua Cơ có phải chỉ có hai chúng ta nghe đi?”

“Đúng thế.”

“Rất thú vị.” Haley chớp mắt.

Ngay lúc này, vị 4 Rô lại vung tay, ra giá ba ngàn một trăm vạn.

Quốc vương vỗ vỗ tay, lên tiếng: “Vậy vị Át Bích đây, ngài có nguyện ý ra giá cao hơn ba ngàn một trăm vạn dollar để khiến ngài 4 Rô buông tay với ‘bữa tối’ này chứ?”

Át Bích khẽ nhếch khóe môi, không nhanh không chậm lên tiếng: “Ngài House, tháng trước vợ ngài bị bệnh đúng chứ. Bất quá bà ấy hình như vẫn muốn tiếp tục việc ly hôn với ngài. Một khi vụ ly hôn này thành công, bảng xếp hạng tài phú của New York sẽ xuất hiện thêm một nữ tỷ phú đi.”

“Bà ấy được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, việc này có vấn đề gì sao?” 4 Rô nói.

“Ngài mua một chút đá phóng xạ từ một phòng nghiên cứu nào đó rắc lên đệm lưng của chiếc ghế dựa vợ mình thường ngồi. Bà ấy ngồi trên ghế kia ba tháng, thành ra u ác tính. Ghế dựa kia, ngài xác định mình đã xử lý tốt rồi chứ?”

“…Tôi chịu thua.” Không tình nguyện, nhưng chẳng thể chống lại.

“Cám ơn.”

Quốc vương vỗ vỗ tay, thanh âm càng thêm phần kích động: “Chúc mừng ngài Át Bích đã thuyết phục được ngài 4 Rô buông tha cho ‘bữa tối’ cuối cùng trong đêm nay. Mà giá món hàng hiện tại đã lên đến ba ngàn một trăm vạn Cón vị nào nguyện ý ra giá cao hơn không?”

Haley gõ gõ tay, lộ ra biểu tình trẻ con: “ Thì ra trong thương giới cũng có nhiều bí mật nho nhỏ mà ít ai biết được.”

“Cậu thì sao? Có bí mật nhỏ thú vị gì không?” Gubole dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu Haley, trong tươi cười lại thêm vài phần bí hiểm.

“Ngài muốn biết?” Haley hỏi ngược lại.

“Cậu nguyện ý nói ra sao?”

Lúc này, 3 Chuồn cũng giơ tay, ra giá ba ngàn hai trăm vạn.

“A, bất qá chỉ là một lần làm tình thôi lại có thể nâng giá đến ba ngàn hai trăm vạn. Tôi cũng muốn thay Ian thử một lần.” Haley ra vẻ nghiền ngẫm, “Theo hiểu biết của tôi về Ian, toàn bộ sở hữu của anh ấy cũng không vượt quá ba ngàn hai trăm vạn. Mối làm ăn này đối với Ian có thể tính là khá hời rồi.”

“Đối với ta mà nói, cậu không chỉ có giá ba ngàn hai trăm vạn kia. Nếu cậu xuất hiện bên trong dài thủy tinh kia thật sự là hành vi nhục nhã đối với tạo hóa.” Gubole vươn tay ra, vòng qua eo Haley.

Nhưng kiểu lấy lòng này chẳng thể khiến y động tâm.

“Tôi hiện tại chỉ muốn biết Át Bích sẽ dùng cách nào để đối phó với 3 Chuồn.”

“Ngài Cavendish, nếu tôi nhớ không lầm, tháng trước ngài vừa cho nhổ neo một con tàu chuyển hàng đi Venezuela. Hàng hóa chuyên chở vốn không phải khoai tây, mà là đạn pháo đi? Phải cẩn thận chứ, đừng để hình cảnh quốc tế còn cả cơ quan tình báo trung ướng rình rập không tha nha, những ngày sắp tới sẽ không dễ chịu lắm đâu.”

“Không có bằng chứng, đây chính là phỉ báng.”

“Tôi có một đoạn băng ghi hình, ngài muốn xem chứ?”

“…Tôi chịu thua.”

Haley bày ra biểu tình sửng sốt, lắc lắc đầu, “Không nghĩ tới hãng vận chuyển Cavendish cũng có mặt tối như vậy, tôi thật sự thất vọng với thế giới này rồi.”

Quốc vương lại vỗ tay, kích thích đám khách quý tiếp tục đọ giá.

Thế nhưng, liên tiếp ba người nữa đều bị Át Bích thu phục. Tất cả mọi người âm thầm suy đoán vị Át Bích này là ai, có phải hay không cũng nắm trong tay bí mật của mình. Không một ai tiếp tục thăm dò mấu chốt của đối phương nữa, vì thế toàn bộ hội trường rốt cuộc im ắng trở lại.

Quốc vương bắt đầu đếm ngược thời gian kết thúc, Át Bích lộ ra một nụ cười thỏa mãn, rũ mắt xuống, nhìn Ian bên trong đài thủy tinh.

Mà Ian cũng nhìn lại gã, trong ánh mắt biểu lộ rõ hắn đã biết Át Bích là kẻ nào.

“Át Bích là chủ biên Sherman, đúng không?” Haley cúi thấp người, ghé vào bên tại Gubole hỏi nhỏ.

“Cậu làm sao đoán được? Vì nghe ra thanh âm đối phương sao?”

“Không chỉ có giọng nói của người kia, còn có vóc dáng và khí chất nữa. Thế nào, tôi đoán đúng không?” Haley hỏi.

“Giả như cậu đoán đúng, vậy Sherman làm cách nào có được những tin tức quan trọng kia? Tuy rằng địa vị của hắn trong giới thời trang tuyệt đối không thấp, thế nhưng ở giữa thương trường, hắn kỳ thực không tính là gì.” Gubole hứng thú đánh giá Haley.

“Mỗi năm, ‘bữa tối’ trong Thịnh yến không phải đều là người của ngài và chủ biên Sherman sao? Thời điểm đám người kia ở cùng với ‘bữa tối’ của mình, khó tránh khỏi đôi khi lơ đãng, để lộ ra một vài bí mật. Sau đó, những bí mật này đều lọt vào tai Sherman. Còn có, bỏ thêm chút công sức tìm vài bằng chứng, sau cùng những nhân vật oai phong một cõi này đều bị các người nắm trong tay.”

“Cậu thật thông mình, so với tưởng tượng của ta còn thông minh hơn rất nhiều đấy.”

còn tiếp…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương