Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 48: Thế giới anh và em – 13 (kết thúc vụ án)

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ ba:

Thế giới anh và em

13.

“Evan này, loại người giống như chúng ta, thủ đoạn hữu hiệu nhất để đạt được mục đích kỳ thực không phải là mưu trí, mà chính là sự nhẫn nại. Muốn trở thành thiên tài cao cao tại thượng vốn là việc dễ dàng, nhưng vấp ngã lại càng dễ hơn. Chỉ khi nhóc có thể đem bản thân giấu vào trong lớp da cừu, để cho tâm trí mình thanh tĩnh, coi mọi thứ như nước chảy bèo trôi, tự nhiên sẽ có kẻ khác thay nhóc hoàn thành nguyện vọng của mình.”

Hô hấp Evan dần dần dịu xuống. Cậu nhóc lạnh lùng nhìn Haley, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Rất tốt, phải thế chứ.”

Haley đem mớ chocolate viên trả về như cũ, rồi làm tư thế ‘mời’.

“Cuộc sống còn dài lắm, bàn cờ này có lẽ phải đánh lâu thật lâu a. Phải kiên nhẫn, Evan à. Chờ đợi chú lộ ra sơ hở, chờ cho chính mình thu đủ thực lực, chờ cơ hội đến. Sau đó, lại học cách hưởng thụ quá trình chờ đợi, nhóc khi ấy sẽ phát hiện bản thân liền vui vẻ hơn bất kỳ ai. Không kẻ nào có thể nắm được cảm xúc của nhóc, bởi vì chỉ có bản thân nhóc mới khống chế được chính mình.”

Thái độ Evan vẫn hết sức bình tĩnh, bình thản tiếp tục trò cờ chocolate.

Như thể chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

Đúng lúc này, Ian vừa trở lại sau buổi gặp mặt với Caroline, biểu tình của hắn vô cùng nghiêm trọng.

Thời khắc cửa mở ra, Evan ngay lập tức chạy nhào đến, sà vào lòng hắn.

“A, nhóc con này Hôm nay con vẫn khỏe chứ? Chú Russell có nói cái gì quá đáng với con không?” Ian vừa nhìn về phía Haley vừa nói.

Haley ngồi bên bàn trà, nhún nhún vai.

Tối đó, sau khi Evan ngủ, Ian cùng Haley dựa vào ban công, mặc cho gió đêm thổi phần phật.

“Anh gặp Caroline rồi phải không? Cảm giác như thế nào?”

“Cô ấy… Có một chút giống Jennifer, nếu Evan nhìn thấy người nhất định sẽ có cảm giác quen thuộc. Cô ấy rất có giáo dưỡng, nói chuyện khéo láo, cho dù chúng tôi đang thảo luận vấn đề nhạy cảm, cô ấy vẫn vô cùng kiên nhẫn. Hơn nữa, công việc của cô ấy và chồng mình khá ổn định, lại còn rất khá giả. Giáo dục trong trường phổ thông không thể dùng với Evan, thế nhưng Caroline đã hứa sẽ cho thằng bé được nhận một loại giáo dục đặc thù thích hợp. Hơn nữa, cô ấy cũng có rất nhiều thời gian để ở bên cạnh Evan.”

“Cho nên, anh cảm giác, bất luận là vật chất, giáo dục, hoặc ở góc độ tinh thần mà nói, không tìm được khuyết điểm để soi mói Caroline đi.”

“Đúng thế.” Ian đỡ trán mình, “Cô ấy thậm chí còn đồng ý sẽ giúp tôi giấu chuyện mình không phải cha ruột của Evan, mãi đến khi Evan đến tuổi trưởng thành có đủ năng lực thừa nhận sự thật này.”

Thời khắc ấy, nét cười của Haley dưới ánh đèn thành phố chói lòa chợt có vẻ mong manh, dễ vỡ.

Y nghiêng người, chống cằm nhìn Ian, “Hắc, vì sao lại nhìn chằm chằm tôi như thế? Anh rất ít khi nhìn tôi vượt quá ba giây nha.”

“Vì cho cậu cơ hội tiếp tục tự kỷ đấy.”

Nét cười nơi khóe môi Haley càng thêm rõ ràng, chẳng rõ một tên lớn đầu như thế nào lại trông như đứa trẻ mới được thưởng kẹo.

Trong màn đêm, ánh sáng nơi đáy mắt y tựa như đang nhảy nhót.

Thời điểm Ian lấy lại được phản ứng, ngón tay người nào đó đã vươn qua, những khớp ngón tay y lướt nhẹ qua mi mắt hắn.

Đối phương nhẹ nhàng bắt lấy những ngón tay Ian, sau đó dâng môi lên.

“Nếu tiến thêm bước nữa, anh sẽ phát hiện tôi không phải mãnh thú cắn bị thương mình, vậy thì đừng lùi về phía sau a. Bởi vì chỉ cần anh lùi về một bước thôi cũng giống như dao nhọn đâm vào người tôi.”

Ian dừng bước, hai người lặng im đứng trong gió đêm.

Haley từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, khó có được dịp đối phương không lên tiếng khiến Ian lại thêm khốn quẫn.

Hôm sau là ngày nghỉ cuối cùng của Ian, hắn mang theo Evan đi một chuyến đến công viên giải trí.

Đây là nơi vẫn thường khiến đám con nít vui vẻ cười rộ, nhưng Evan lại chỉ cúi đầu im lặng, tay nắm chặt góc áo Ian, tựa như đã đoán được này sẽ là khoảng thời gian cuối cùng được ở bên cha mình.

Giữa trưa, Ian cùng nhóc con ngồi trên băng ghế của công viên giải trí. Hắn thở dài một tiếng, sau đó quyết định nói những lời cần nói.

“Evan, con cũng biết mấy hôm trước cha đang khi giải quyết một vụ án, suýt chút nữa thì không về được rồi. Cha bị nhốt trong một thùng xe, nơi đó thực oi bức, cảm giác choáng váng, không thể hít thở được. Cha biết, nếu một khi mình ngủ mất, nhất định sẽ không thể tỉnh lại nữa.

Evan bất ngờ nghiêng người, siết chặt eo Ian, đầu rúc vào trong ngực hắn.

Ian cuoi cười, cũng ôm lấy nó, “Khi ấy, cha đã rất lo lắng. Trời ơi, nếu mình không về được nữa, Evan của mình sẽ làm sao bây giờ?”

Đầu Evan vẫn chôn sâu trong lòng Ian, không thể xem thấy biểu tình của nó.

“Evan a, những chuyện như vậy sau này vẫn còn có thể xảy ra. Cha không thể cứ để con một mình ở nhà chơi cờ chocolate đợi mình, cũng chẳng có cách nào cho một cái hứa hẹn không thể thực hiện được. Cha rất muốn nuôi dưỡng con đến khi trưởng thành, nhưng lại phát hiện bản thân không thể hoàn thành chuyện này. Cho nên, cha quyết định phải giao con lại cho dì Caroline.”

Bả vai Evan run lên, giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ giữa đồng hoang, tùy thời có thể bị bóng tối ăn tươi nuốt sống.

Ian có thể cảm giác được áo khoác của mình đang ướt

Nhóc con này rất khi để lộ cảm xúc, cho dù ngày ấy mẹ nó qua đời, thằng bé vẫn chỉ im lặng chơi rubik.

“Xin lỗi Evan, cha đã khiến con thất vọng rồi.”

Mái đầu nhỏ của Evan đột nhiên lắc thật mạnh.

“Cha không thể buộc con phải đồng ý với quyết định của mình. Chỉ xin con, để dì Caroline chăm sóc con, có được không?”

Evan cúi đầu, mất thật lâu sau, ngón tay nó mới gõ gõ lên mu bàn tay Ian.

Đó là mã Morse, dịch ra nghĩa là, yes.

Nó không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng phương thức vô cùng không tình nguyện kia để đồng ý lời đề nghị của đối phương.

Ian ôm chầm lấy Evan, hắn không biết đứa nhỏ này có hay không hiểu được bản thân không phải muốn vứt bỏ nó. Hắn chỉ muốn cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh, có người làm bạn với nhóc con, để nó được kết nối với thế giới này.

Chiều hôm đó, sau khi rời khỏi công viên giải trí, Ian mang theo Evan đến trung tâm thương mại tổng hợp.

Hắn biết Evan không cần bất cứ món đồ chơi con nít nào. Haley cũng từng nói qua, chỉ số IQ của Evan thậm chí còn cao hơn người trưởng thành. Cho nên, Ian chỉ mua cho thằng bé rất nhiều đồ dùng sinh hoạt mới, ví như áo ngủ in hình con gấu, dép lê bằng lông nhung. Evan thậm chí mặc mãi bộ áo ngủ kai không chịu cởi ra, trở thành đứa trẻ duy nhất trong khu mua sắm mặc áo ngủ đi dạo khắp nơi.

Ian không giống như những bậc cha mẹ khác buộc con mình phải cởi áo ngủ ra, mà tùy ý thằng bé muốn làm thế nào cũng được. Thậm chí, hắn còn ôm Evan đứng trước tượng công chúa Bạch Tuyết trong khu mua sắm để chụp hình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé dán sát vào mặt Ian, mềm mềm, ấm ấm, khiến cho hắn thật luyến tiếc đem nhóc con giao cho người khác.

Thời điểm Ian kéo Evan đi ngang qua khu bán đồ công nghệ cao, hiếm có dịp thằng bé kéo tay hắn vòng ngược lại.

Vóc dáng thấp bé của nó, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn gần như dán chặt lên cửa kính thủy tinh.

Ian buồn cười bế thằng bé lên, để nó có thể nhìn rõ những chiếc notebook được trưng bày bên trong.

Sau đó, Evan nhìn chằm chằm một chiếc notebook màu bạc, nhất quyết không chịu rời đi.

Ian cúi đầu nhìn theo, phát hiện chiếc notebook này là loại vô cùng đắt tiền, chính là lô hàng mới sản xuất của công ty này cách đây nửa năm.

Nhân viên tiếp thị sản phẩm đi tới, mỉm cười chuyên nghiệp với hắn, “Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”

“A…” Vừa nhìn Ian liền có thể thấy hắn không phải dân chơi công nghệ, hoặc thành phần trí thức am hiểu các đồ dùng công nghệ cao, căn bản không có khả năng sử dụng loại notebook chuyên dụng thế này.

“Thưa anh, tôi có thể giới thiệu cho anh một số sản phẩm tính năng đơn giản hơn.” Nhân viên tiếp thị sản phẩm hết sức chuyên nghiệp giúp Ian bớt được phần nào xấu hổ.

Thế nhưng, mọi chuyện lại phát sinh ngoài dự liệu.

“Cha, con muốn nó.”

Một giọng trẻ con non nớt vang lên bên tai Ian.

“Cái gì? Con vừa nói gì?” Ian trợn tròn hai mắt.

“Cha, con muốn nó.” Evan chậm rãi lập lại từng từ một cho Ian.

Ian ngây ngẩn cả người, “Evan, lập lại lần nữa a?”

“Cha, con muốn nó.”

Vị nhân viên tiếp thị cũng sững người, cậu không rõ vị phụ huynh này vì cái gì khi nghe con trai mình nói vậy lại tỏ ra giật mình như thế.

“Con xác định muốn thứ đó? Con xác định sẽ biết cách dùng nó sao?” Ian vô cùng nghiêm túc hỏi.

Evan gật gật đầu.

Ian quay đầu, nói với nhân viên tiếp thị sản phẩm: “Vậy tôi sẽ mua cái notebook này. Lập tức liền đi thanh toán.”

“Anh xác định chứ? Đối với một đứa trẻ mà nói, chiếc máy tính này phối trí khá cao…”

“Con tôi thông minh hơn rất nhiều người trên thế giới này.” Ian vô cùng khẳng định.

Vị nhân viên tiếp thị sản phẩm còn đang hoài nghi, thế nhưng Ian lại vô củng sảng khoái quẹt thẻ, thanh toán toàn bộ một lần, sau đó dắt tay con trai, mang theo một đống đồ linh tinh rời đi.

“Hiện tại, cha mẹ chiều con nhỏ càng lúc càng thái quá a.”

Tối hôm đó, sau khi về nhà, Caroline, dì của Evan cũng lập tức chạy qua.

Ian đem tất cả đồ dùng cá nhân của Evan đóng gói gọn gàng, rồi giao cho Caroline.

“Trong này có một chiếc chăn nhung giữ ấm, nhóc con nhất định phải có nó mới chịu đi ngủ. Nếu như cô thấy nó bày thứ gì đó trên bàn, ví như những viên kẹo chocolate bọc đường này nọ, đừng mắng nó. Bởi vì thằng bé không giống những đứa trẻ bình thường, nó có khả năng đang dùng chúng để chơi một loại cờ nào đó theo quy tắc của riêng mình, hoặc suy nghĩ vấn đề kỳ diệu nào đó mà tất cả chúng ta đều không hiểu. Nếu cô hỏi Evan cái gì đó mà nó không trả lời lại, đừng vội vàng tức giận, thằng bé sẽ dùng cách khác để biểu đạt mong muốn của mình, ví như một cái rubik có gắn chữ lên, hoặc mã Morse. Nhóc con có thể ngoan ngoãn ăn tất cả các loại rau củ, trừ cà rốt. Nếu đồ ăn có lẫn cà rốt, nó nhất quyết sẽ không chịu ăn cơm…”

Ian vô cùng nghiêm túc liệt kê từng chú ý một cho Caroline.

“Anh là một người cha rất tốt.” Caroline nói với hắn.

Ian bất đắc dĩ lắc đầu, “Không, tôi không thể chăm sóc cho nó, cho nên tôi không phải như thế.”

“Cái này phải xem kỹ hàm nghĩa của hai chữ ‘chăm sóc’ mới được. Nhiều bậc cha mẹ, bọn họ có rất nhiều thời gian để ở cùng con mình, cho chúng những thứ vật chất và phương thức giáo dục tốt nhất, nhưng bọn họ vĩnh viễn không cách nào tiến vào trong tim đứa nhỏ. Thế nhưng anh đã làm được điều đó.”

Ian bế Evan xuống lầu, đem nó đặt vào trong xe của Caroline. Thời điểm sắp rút tay mình lại, Evan dùng sức hôn lên mặt hắn một cái thật mạnh.

“Đừng quên con nhé, cha.” Nó nói rất ngắn gọn, giống như vì không có thói quen trò chuyện, cho nên mỗi từ thốt lên đều như cố gắng hết sức.

“Cha cũng vĩnh viễn không quên được con, nhóc con à.”

Nhìn theo chiếc xe chạy càng lúc càng xa, trong lòng Ian lại thêm phiền muộn.

Hắn trở lại căn hộ của mình, nhìn lên bức tranh ‘Nắng chiều’ Lance để lại. Trong lòng chợt nghĩ, có phải tất cả những người từng làm bạn bên cạnh mình, đến cuối cùng rồi sẽ rời đi. Ví như, Kobe – người chiến hữu từng sát cánh chiến đấu, Lance, rồi cả Evan.

Khoan đã, đa sầu đa cảm thế này vốn không phải phong cách của hắn.

Ian trở vào gian bếp, mở tủ lạnh ra, thế nhưng lại phát hiện bên trong trống rỗng.

Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa nhà hắn.

Chính là Haley ôm theo một bó hoa hồng trắng lớn.

“Sao cậu lại tới đây?” Ian khoanh tay hỏi.

Haley nghiêng người, đi vòng qua Ian, bước vào phòng khách, rồi lười biếng ngồi xuống, “Evan đi rồi, chú Ian của tôi nhất định sẽ cảm thấy cô đơn, vắng vẻ, một lần nữa chờ đợi người mới tiến vào lòng mình.”

Thời điểm nút bần gỗ được mở ra, mùi rượu đỏ lâu năm say lòng người lan tràn khắp không gian.

Ian nhắm chính xác cẳng chân Haley đạp một cái, “Đứng lên. Ra ngoài dùng bữa tối.”

Haley bất ngờ một tay chụp lấy bắp chân Ian, ngón tay cố tình vẽ vòng tròn nơi mắt cá chân hắn, “Anh như vậy có tính là đang dụ dỗ tôi không?”

Ian bất ngờ rút chân mình lại, “Vậy cậu cứ việc ở trong này đợi, tôi đi ăn cơm tối đây.”

“Đừng vậy chứ, cùng đi a”

“Lại nói, cậu mắc gì lại đem hoa tới nữa. Tôi nhất địn cắm hết bọn chúng lên mặt cậu đấy.”

“Anh không thích hoa sao? Lần sau đến đây, tôi nên mang cho anh cái gì đây?”

“Bia, thịt nướng hoặc là mỹ nữ.”

“…Ian, anh thật dung tục quá. Bằng không, tôi đem cho anh một con cún nhé? Như vậy, nếu có kẻ dám quấy rối anh, con cún kia có thể bảo vệ anh.”

“Cuộc sống của tôi, ngoại trừ cậu, còn có thứ khác dám quấy rối sao?”

Bọn họ sóng vai đi dưới đèn đường, những chiếc xe hơi cứ thế vùn vụt lướt qua hai người.

Đèn đường trên đầu phát ra tiếng ong ong, giống như dòng điện không được ổn định.

Ian theo bản năng ngước mắt lên, nhất thời cảm giác có thứ mềm mại nào đó áp lên mặt mình. Là nụ hôn của Haley.

Thời điểm quay mặt lại, Haley đang nhìn hắn.

“Cậu làm gì đấy?” Ian hỏi.

“Xem thử anh có đánh tôi không.” Haley cố tình đem đầu kê lại thật gần.

Rất lâu sau, Ian bất ngờ cười khẽ, ngón tay búng lên trán đối phương một cái, rồi xoay người tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Haley chớp chớp mắt, vươn tay sờ sờ trán mình, rồi vội vàng đuổi theo, “Vừa nãy cũng tính là anh đánh tôi sao?”

“Đừng thử tôi. Bên trong thùng xe kia, cậu đã chứng minh được những thứ mình muốn rồi.”

“Vậy tôi có thể muốn hôn anh là hôn được sao?”

“Nói vậy, tôi nhất định sẽ đập cậu một trận.”

“Ian, vừa này anh cười phải không?”

“Bị cậu hôn một cái, chẳng lẽ tôi nên khóc sao?”

Hôm sau, Ian quay lại văn phòng, nghênh đón những vụ án khó giải quyết mới.

Mà Haley đang nhàn nhã ngồi trước bàn làm việc thưởng thức cà phê, đeo headphone nghe ‘Phantom in the Opera’.

Bỗng nhiên, màn hình máy tính y biến đen.

Trên mặt hình hiện ra những con chữ màu trắng.

Đừng lừa gạt ông ấy.

Đừng nói dối ông ấy.

Đừng tổn thương ông ấy.

Haley chớp mắt, hứng trí chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Lúc này, di động của y cũng nhận được một tin nhắn mới: Tôi sẽ luôn quan sát chú.

Số điện thoại chủ của tin nhắn đã bị che giấu.

Haley sờ sờ cằm, nở nụ cười.

“Xem ra, mình vừa tạo cho bản thân một đối thủ ghê gớm nha…”

Mấy ngày này, Ian khó có dịp không gặp phải những vụ án hóc búa.

Mà New York lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho tuần lễ thời trang mùa thu. Không ít những nhà thiết kế thời trang nổi danh bên châu Âu sang đây, chuẩn bị trình diễn thiết kế của mình.

Văn phòng đối diện, Jessica mỗi ngày đều lùng sục như thế nào để đi xem các show biểu diễn của các nhà thiết kế kia.

Càng náo nhiệt, lòng người lại càng không yên tĩnh được.

Ian đỡ trán, hắn có thể tưởng tượng ra những ngày tới sẽ bận rộn thế nào.

“Hắc, chú Ian thân ái của tôi, anh thấy tôi nhìn thế nào?” Haley tựa người trước cửa văn phòng của Haley, trên người y là bộ tây trang màu đen bằng sa tanh, khiến cho hương vị cổ kính cùng thanh lịch của gia tộc Russell được phơi bày ra hết thảy.

Tóc y được vuốt ngược ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng, ưu nhã. Sóng mũi cao ngất khiến cho người ta theo bản năng muốn lướt tay dọc theo đó. Đáy mắt y lại càng thêm sâu, khóe môi ẩn ẩn nhếch cao, mang theo mấy phần tà khí, lại phảng phất chút hồn nhiên.

Ian có đôi khi lại cảm thấy rất thần kỳ, vì cái gì trên đời này lại có kẻ đem được hai loại khí chất trái ngược này cùng dung hợp một chỗ, khiến người ngoài chẳng cách nào nhìn thấu y.

“Cậu không phải cả ngày đều giống như con khổng tước, ở trong văn phòng mình làm đẹp đấy chứ?”

“Đừng nói thế chứ. Tôi phải tham gia một buổi trình diễn thời trang, ra mắt bộ sưu tập mới của nhà thiết kê Shia nha.”

“À.” Ian cúi đầu, quay trở lại với màn hình của mình.

Haley ngồi xuống một góc bàn làm việc của hắn, thời điểm y cúi thấp trọng tâm, Ian có thể ngửi được loại khí tức độc đáo mà chỉ người này mới có.

Này cũng không mùi nước hoa nam đắt giá nào đó.

Nhất là khi tên kia ghé sát lại bên gò má Ian, hương vị này càng thêm rõ ràng, “Anh đang xem gì thế? Chú Ian của tôi? Ừm hử? Những hồ sơ vụ án cũ của Cục điều tra sao? Anh đang sắm vai một học sinh chăm ngoan học tập đấy à?”

Ian rốt cuộc cũng phân biệt được rõ ràng khí tức trên người đối phương, đó là mùi sữa tắm nam.

Hắn chợt liên tưởng tới một thảo nguyên rộng thênh thang, có ánh nắng ấm áp, cùng bầu trời cao không gợn chút mây.

“Ian, anh xem lại những án lệ này căn bản sẽ không có chỗ dùng đâu. Nhân tâm con người thay đổi liên tục, không theo bất cứ quy luật nào. Nếu anh đem quy luật tuần hoàn này áp dụng vào phá án, sẽ như tự trói buộc chính mình mà thôi.”

Haley cách Ian thật sự gần, đến nỗi cả mặt y giống như đã dán sát vào mặt hắn. Cũng không rõ vì cái gì, Ian lại cảm thấy thanh âm của đối phương tựa như từ đầu bên kia thế giới truyền đến, tựa hồ một loại ảo giác không giải thích được.

“Tôi chỉ muốn xem thử một chút.”

Haley hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào ian.

“Anh có biết vừa nãy mình đã ở rất sát tôi không?”

“Hả? Có sao?” Ian không lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Ngón tay hắn vẫn đè chặt con chuột, lật sang bản án tiếp theo.

“Nếu không phải tôi đã kéo giãn khoảng cách, thật nghĩ anh có khi nào đã hôn cổ tôi không nhỉ.”

Bả vai Ian theo bản năng cứng lại.

“Anh rất thích cổ tôi, đúng chứ?”

Đôi môi Haley cong lên.

Đó là nét cười Ian đã rất quen thuộc.

Tên kia đang dụ dỗ hắn.

“Nếu cậu không có việc gì để nói, có thể lăn đi tham gia show trình diễn thời trang của mình rồi đấy.”

“Anh có cảm giác muốn cởi áo tôi không?” Haley giống như không nghe được Ian nói gì, tiếp tục huyên thuyên không ngừng.

“Không nghĩ đến.”

“Thật không nghĩ tới sao?” Ngón tay Haley vuốt ve chính cổ áo mình, chậm rãi cởi ra cái nút đầu tiên.

“Hôm nay cậu lại quên uống thuốc phải không?” Ian vừa quay ghế dựa của mình đi hướng khác thì bị Haley đè lại.

Y phá cười thành tiếng, khiến bầu không khí xung quanh cũng có chút chấn động theo.

“Đừng đùa thế, đây là văn phòng.”

Ian trong lòng chợt cảm thấy tên này được một tấc lại tiến một thước. Hắn bất giác có chút hối hận vì sao bản thân lại hôn đối phương.

“Vậy anh giúp tôi cài lại nút áo đi, tôi sẽ không đùa nữa.”

“Tự cậu cởi thì tự cậu cài lại đi.”

“Muốn chúng ta tiếp túc thế không, đến lúc ấy có khí lại bị mọi người vây xem đó. Ví như cô nàng Jessica lắm mồm kia, cô ta nhất định rất thích nhìn thấy cảnh này nha.”

Ian nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng đánh tên này một trận ra trò, sau đó vươn tay giúp y cài lại chiếc cúc nơi cổ áo.

Haley rũ mắt, đó là động tác ưu nhã, câu nhân nhất của y.

Ian biết, đối phương đang nhìn chằm chằm mình. Trái tim hắn bất giác tăng tốc.

Hắn chợt có một loại cảm giác, tựa như có gười đem một món quà đã được bóc ra bày trước mặt mình, nhưng bản thân lại cẩn thận đem nó gói kỹ lại, giấu ở nơi duy nhất một mình hắn biết.

“Cài lại rồi đấy, cậu có thể cút.”

“Còn nơ nữa.” Haley mặt dày, được một tấc lại tiến một thước.

Ian cau mày trừng y.

Haley vô cùng chắc nịch, lập lại lần nữa: “Nơ a.”

Ian thay y đeo lại chiếc nơ bướm đã bị tháo xuống, sau đó ghì chặt vai đối phương, đẩy y cách xa mình ra.

Ngay lúc đó, Haley bất ngờ hôn xuống.

Không hề có một tín hiệu báo trước nào.

Ian kinh ngạc không kịp phòng bị, chỉ có thể theo bản năng ngửa đầu tránh đi.

Ghế xoay không chịu nổi sức mạnh của cả hai, bị ép đến suýt nữa thì đổ ngửa. Haley vòng tay giữ chặt lưng ghế dựa, đầu gối tỳ xuống ghế, tất cả trong nháy mắt cân bằng, nhưng đó lại là bắt đầu của một nụ hôn điên cuồng.

Đốt lửa rồi chiếm lấy, đầu lưỡi của y đánh một vòng trong khoang miệng Ian.

Thậm chí không rõ từ lúc nào, Ian đã bị Haley kéo dậy khỏi ghế xoay, hoàn toàn mất đi điểm tựa của chính mình.

Mãi đến khi Haley buông hắn ra, đầu lưỡi của y vẫn lưu luyến không rời nơi đôi môi người nào đó.

Ian theo bản năng hít sâu một hơi, sau đó lại phát hiện chính mình không biết từ lúc nào đã bị đối phương ôm vào lòng, trong khi ghế xoay bị đẩy ngã qua một bên.

Haley mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua hàng mi của hắn, “Tôi đi đây, đêm nay nhất định anh sẽ mơ thấy tôi đấy.”

Ian đè chặt trán mình, huyệt thái dương của hắn lại phát đau. Thật vất vả tên kia mới cút xa hắn một chút, trả lại im lặng cho không gian xung quanh, nếu bản thân cố tình nghĩ nữa không phải là tự ngược sao?

Cliff lái xe tới đón Haley, hòa vào dòng giao thông sầm uất của phố xá New York. Hai bên đường là những màn hình quảng cáo đủ loại màu sắc lóe sáng, truyền đi những hình ảnh trên các sàn catwalk. Toàn bộ New York như được chìm ngập trong thứ nhịp điệu này.

“Cậu chủ, vì sao cậu không mời thanh tra Connor đi cùng mình?”

“Ian là một người vô cùng nghiêm túc.”

“Nhưng như vậy có liên quan gì đến việc đi xem trình diễn thời trang chứ?”

“Đương nhiên là có. Anh ta sẽ thật nghiêm túc nhìn đám phụ nữ và đàn ông trên sàn chữ T. Ông cảm thấy tôi sẽ chịu nổi sao?” Haley cười hỏi.

“Thì ra là vậy.”

Tan tầm, Ian lái xe trở lại chung cư.

Thời điểm rời khỏi Mỹ, Lance đã đem chìa khóa căn hộ của mình giao lại cho Ian. Lance từng nói, cậu không muốn bán căn hộ này đi, bởi vì nơi đó có quá nhiều hồi ức về người mẹ quá cố của mình.

Nhưng hôm qua, Lance có gửi cho hắn một bức email ngắn, kể rằng mình vừa quen được một người bạn mới ở Ý. Mà người bạn này vừa lúc cần ở lại New York vài ngày. Cậu ta không thích ở trong khách sạn, cho nên Lance đã đồng ý đem căn hộ của mình cho người bạn này ở tạm vài ngày.

Ian có phần sửng sốt, với tính cách hướng nội của Lance, chỉ ngắn ngủi vài tháng mà cậu trai đã quen được bạn mới.

Vì muốn chuẩn bị tốt cho bạn của Lance, Ian đã bỏ cả một buổi tối đem căn hộ kia quét dọn sạch sẽ một lần, còn thay cả ga giường mới.

Mà lúc này, hẳn anh bạn của Lance đã tới New York rồi.

Ian vội vàng trở lại chung cư để giao chìa khóa cho đối phương.

Giao thông vào giờ cao điểm ở New York luôn khiến cho người ta phải nghẹn lời. Đương nhiên, Ian tin chắc đây là căn bệnh chung của tất cả thành thị phồn hoa trên thế giới.

Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Ian bị buộc phải dừng lại.

Di động đổ chuông, là một dãy số xa lạ.

“Xin chào, tôi là Ian Connor.”

“Tuy rằng tôi rất muốn nói ‘Xin chào’ với anh, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không có tâm tình để chào hỏi gì. Tôi đã chờ anh ở chỗ này hơn nửa giờ rồi.”

Thanh âm đầu bên kia nghe thực đặc biệt, vài phần biếng nhác, lại thêm chút tùy hứng của những người trẻ tuổi, mà âm sắc của đối phương cũng khiến liên tưởng của Ian như hạt mưa từ hơn ngàn mét trên trời rơi thẳng xuống đất, dừng lại trên mái hiên bằng tôn, phát ra những tiếng động lanh canh.

Rõ ràng đối phương không có chút lễ độ, nhưng vì thanh âm đặc biệt của cậu ta, Ian không cách nào tức giận với người này được.

Kết thúc vụ án 3

còn tiếp…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương