Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
-
Chương 19: Tường vi bí ẩn – 19
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ nhất:
Tường vi bí ẩn
19.
Thanh âm Haley truyền tới tai nghe thật bình thản, lại tựa như khúc thánh ca êm đềm được ngân vang trong thánh đường.
Thế nhưng, đối với gã Campolam, nó lại giống một mũi nhọn kích thích sắc bén.
“Cậu nói cái gì Cậu dám bảo tôi vô năng sao Dám nói tôi thấp hèn Tôi nói cho cậu biết, tất cả những người thừa kể của gia tộc Campolam đều vô cùng cao quý” Sắc mặt gã Campolam đỏ bừng, tay ghì chặt mép bàn, ánh mắt phát ra lửa giận.
Gã tựa như sắp mất đi khống chế.
Ian biết, chỉ cần một mồi lửa nữa thôi, người kia sẽ lộ ra bản chất nguyên thủy của mình.
“Cao quý Ông cao quý ở đâu hả? Ông rất có hứng thú với tôi đi?” Haley khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp mà vô cùng đặc biệt, tựa như mũi dao nhọn đâm vào nơi sâu nhất trong tâm trí của gã Campolam. “Nhưng cuối cùng thì sao? Ông rốt cuộc chỉ có thể dựa vào bữa tiệc tối tưởng niệm Lucy để mời tôi Thế thì tự tin ở chỗ nào? Ông như vậy có thể lưu loát tiếp nối truyền thống của gia tộc Campolam sao? Ông như vậy đến cả dũng khí cầm dao cắt yết hầu Anne cũng không có Thời điểm cô ấy chờ trong ngôi nhà gỗ kia, phát hiện người đến là ông, cô ấy liền lộ ra biểu tình khinh thường, người cô ấy muốn gặp là Lawrence Mà ông sau khi bắt gặp ánh mắt coi khinh trong mắt cô ấy, chỉ có thể im lặng khép cửa lại, tựa như kẻ đào ngũ chạy trốn thật xa Ông là tên cuồng đồ vật yếu đuối”
“Tao không hề trốn Là tao tự tay giết nó Mày nếu còn lập lại cách gọi kia, tao sẽ cắt yết hầu mày giống hệt như vậy” Gã Campolam rống lên, đứng phắt dậy.
“Ông không cần vì tranh cãi với tôi mà phải nói dối như vậy Ông đã dùng dao săn giết người sao? Ông căn bản không dám làm”
“Tao giết con bé đó Tao dùng tay bịt chặt miệng nó, làm nó ngất đi Sau đó tao treo ngược nó lên Đợi đến khi nó tỉnh lại, thảm thiết cầu xin tha thứ Tao mở máy hát lên Là âm nhạc của tao Tay trái tao bóp chặt cằm nó, tay phải thì cắt đứt yết hầu Tôi thưởng thức tiếng nức nở của nó hòa trong thứ âm nhạc tuyệt diệu kia, linh hồn như được phóng thích khỏi tù đày, toàn bộ thế giới xoay tròn” Gã Campolam đấm mạnh một cái xuống mặt bàn, trong mắt là một loại mê muội.
Haley thản nhiên ngồi lại vào bàn, thu hồi nét cười, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, ngài Campolam, ông không cần vì muốn thắng tôi mà phải nói dối. Nếu ông thật sự giết Anne, vì sao lại không đưa cô ấy về chôn trong huyệt mộ bên dưới bụi tường vi? Vì sao lại để cô ấy ở lại trong căn nhà gỗ, để kiểm lâm phát hiện, đến tai cảnh sát trong thị trấn, còn khiến cho nhiều người như vậy trông thấy?”
“Bởi vì tao chán ghét đem nó coi như vật phẩm mà che dấu bên trong phế tích của gia tộc Campolam. Mày không phải vừa nói sao? Cái chết của Anne là một loại nghệ thuật. Mà nghệ thuật – hẳn nên được cả thế giới thưởng thức.”
Gã Campolam chồm người về phía Haley, trong ánh mắt là điên cuồng khó mà diễn tả thành lời.
“Tôi quên nói với ông, Anne cũng lưu lại dấu ấn trên người ông, không phải sao? Cô ấy cắn ông. Mới đầu, chúng tôi cho rằng hung thủ bị cắn ở mu bàn tay hoặc cánh tay, nhưng lại quên mất một điều, Anne bị treo ngược lên. Cho nên, thời điểm ông tiếp cận cô ấy, vị trí đối phương cắn không phải mu bàn tay hay cánh tay, mà là vùng vai hoặc cổ. Dấu răng cũng tựa như vân tay, là độc nhất vô nhị. Có lẽ, chúng tôi không đủ bằng chứng buộc tội ông giết hai người trẻ tuổi cách đây hai mươi năm. Nhưng căn cứ vào biểu hiện nãy giờ của ông, còn có dấu răng trên vai, và vết cắt của dao săn tìm thấy trong phòng ông khớp với vết thương trên người Anne, chúng tôi đã đủ căn cứ thành lập án. Chính ông đã giết Anne, hơn nữa còn là mưu sát.”
Haley nhướn mày, để lộ biểu tình trêu tức.
Mà gã Campolam hiện tại chỉ có thể nhắm nghiền mắt, thở dài thườn thượt.
Gã chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, khôi phục dáng vẻ của một quý tộc, hướng Haley chìa ra bàn tay phải của mình, “Tôi có thể chạm vào cậu một lần nữa không? Cậu là thiên sứ duy nhất mà cả cuộc đời này tôi được tận mắt nhìn thấy.”
Haley lắc đầu, cười bí hiểm, “Không được đâu. Đồng sự của tôi sẽ mất hứng a.”
Nói xong, Haley đứng lên, lạnh lùng ra khỏi cửa, tựa như hình ảnh ngày đấy y ghé thăm, mà tất thảy những chuyện vừa xảy ra không thật sự tồn tại.
Mà Ian đứng trong phòng quan sát, vẫn không hề có một tia cảm xúc bất thường.
Sau khi xem từ đầu đến cuối quá trình thẩm vấn, vị đội trưởng đội cảnh sát thở dài, “Đồng sự của anh thật không tồi. Cậu ấy giống như đọc được suy nghĩ trong đầu gã Campolam, nhìn thấu toàn bộ tâm tư của đối phương.”
“…Đọc được suy nghĩ của gã Campolam sao…” Ian siết chặt nắm đấm.
Cửa phòng quan sát bị đẩy ra, Haley hướng Ian lộ ra nụ cười sáng chói, khiến vị đội trưởng kia cũng phải ngây ngẩn nhìn.
“Ian nè Anh có cảm giác được khi nãy hình tượng tôi rất ngầu không?”
“Hoàn toàn không,” Ian lướt qua Haley, bỏ ra ngoài.
Luật sư riêng của gia tộc Campolam cuối cùng cũng đến, chỉ tiếc rằng đã muộn.
“Ian Ian nè” Haley quyết không bỏ cuộc, bám gót phía sau Ian.
“Lúc ở nhà Campolam, sau khi màn gọi hồn kia chấm dứt, cậu đến cùng là vẫn tỉnh táo, hay thật sự phát sốt vậy?”
Đây là điểm Ian có nghĩ đến nát óc cũng không hiểu được. Dù cho, ngay cả khi sắp bị vợ chồng Campolam hùa nhau ném khỏi cửa sổ, Ian vẫn tin Haley đang diễn trò. Y luôn cẩn thận quan sát, lợi dụng một màn giả thần giả quỷ, khiến hai vợ chồng nhà kia hỗn loạn. Thế nhưng, Ian chắc chắn, đêm đó Haley thật sự phát sốt.
“Thật ra, tôi bị dị ứng nhẹ với nấm.” Haley xấu xa cười.
Ian ngừng lại một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra. Tiệc tối hôm đó, soup nấm rất đậm đà, mà tên này cũng ăn không ít.
“Cậu muốn lên gặp Chúa sao?”
“Chỉ là dị ứng cấp độ nhẹ thôi mà. Không có mấy vụ khoa trương cỡ như không hô hấp được dẫn đến tử vong đâu.”
Haley cúi người, từ bên dưới nhìn lên Ian, giống như muốn đem biểu tình của hắn vạch trần toàn bộ.
“Chú Ian của tôi, anh có phải đang lo lắng cho tôi không?”
“Không hề.” Ian đẩy gương mặt Haley ra, bước nhanh về phía trước.
Lúc ra đến cửa cảnh cục, ánh nắng nhàn nhạt đã rọi xuống trên người cả hai.
Ian hít sâu một hơi, trong không khí thoang thoảng hương cà phê, đậm đà khiến cho tâm trí bừng tỉnh.
“Haley.”
“Hử? Ian, anh muốn uống cả phê không? Tôi mời anh cà phê nhé” Haley có chút vui vẻ tựa như một đứa trẻ nhỏ.
“Tôi hỏi cậu, tâm linh tương thông của cậu, nói cho cùng là ở khía cạnh người bị hại hay hung thủ?” Ian xoay người, nhìn Haley.
Gương mặt lạnh lùng dưới ánh mặt trời tựa hồ ôn hòa đi vài phần, mà thanh âm lại như lọt thỏm vào trong tiếng xe cộ qua lại buổi sớm.
“Ian… Anh sao vậy? Anh cảm thấy tôi dùng góc độ của người bị hại tái hiện vụ án không hiệu quả bằng góc độ của hung thủ sao?”
Ánh mắt Haley phủ lên một tầng sương mờ buồn tủi.
“Cậu biết tôi không có ý đó.” Ánh mắt Ian lạnh lùng nhìn đối phương, không chút lưu tình vạch trần mặt nạ của y, kéo ra ánh sáng bản chất thật sự của người trước mặt, “Tôi chỉ cảm giác lúc thẩm vấn gã Campolam, cậu có vẻ hiểu rất rõ đối phương?”
“…Ian à, mấy cái tôi nói đều lấy từ báo cáo của giáo sư tâm lý tội phạm đó.” Haley giơ tay.
“Cậu không phải từng nói những thứ bọn họ viết không đáng tin sao?”
“Thế nhưng những phân tích về mấy trường hợp đặc biệt như gã Campolam vẫn dùng được a? Ian, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Ian vừa nói vừa rẽ vào một con đường khác. Hắn xoay người, hướng Haley nhàn nhạt cười, vẫy vẫy tay.
Mà đối phương thì ngẩn người, phân trần đuổi theo.
“Ian, tôi không nghe lầm chứ, anh vừa nãy muốn mời tôi uống cà phê à?”
“Ba đồng rưỡi một ly cà phê hòa tan.”
“Không sao hết, chỉ cần anh mời là chịu hết”
Tuy rằng cà phê hòa tan đối với Haley nhiều năm hưởng thụ cuộc sống xa hoa dứt khoát là một trận ngược đãi vị giác. Nhưng y chỉ im lặng, không hề tỏ vẻ chán ghét, chậm rãi ngồi bên cạnh Ian nhấm nháp từng ngụm từng ngụm nhỏ.
“Sao không nói gì hết vậy?” Ian vẫn cho rằng đối phương sẽ mở miệng oán trách đủ điều, ví như việc phải đợi đèn đỏ, đoàn xe chậm chạp nhích từng chút một.
“Bởi vì chỉ cần tôi lên tiếng, anh sẽ lại thấy phiền.” Haley nhướn mày, ánh mắt tựa như tiếng vó ngựa vọng từ xa tới, san bằng hết thảy, đánh mạnh lên thị giác của Ian.
Hắn dừng lại một hồi, “Vậy sau này cậu ít nói một chút đi.”
“Nhưng lời tôi nói đều có giá trị mà.” Đầu ngón tay Haley nhẹ nhàng mơn trớn cốc giấy trong tay, ánh mắt hơi rũ xuống, “Ian nè, anh có điều gì muốn hỏi tôi không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Không có gì… Tôi cứ nghĩ anh sẽ hỏi tôi thích uống cà phê loại gì.”
“Tôi không có hứng thú muốn biết.”
Haley cúi đầu, bất đắc dĩ gãi gãi chóp mũi mình, “Ian, tuy bề ngoài tỏ ra không sợ sệt điều gì, nhưng kỳ thực anh vốn là chưa trải qua nỗi sợ chân chính.”
“Sợ hãi sao?”
Ian hơi nhướn đuôi mày. Hắn lăn lộn trên chiến trường tám năm, chưa từng có một phút giây nào nghĩ đến việc lùi bước. Cho dù, thời điểm đó là khi mất đi tất cả đồng đội của mình.
“Mọi người đều sợ hãi cái chết, là vì chưa từng trải qua nó. Thế nhưng, cái chết đối với anh mà nói, là một kết thúc tất yếu, cho nên anh không cảm thấy sợ. Nhưng mà, anh lại rất sợ tôi.”
“Tôi sợ cậu cái gì chứ?”
Haley bước đến trước mặt Ian, nghiêng đầu tới sát bên hắn. Động tác vô cùng thong thả, ánh mắt tựa như đóa hoa bừng nở trong bóng đêm.
Ian vốn nghĩ bản thân có thể đứng vững, nhưng đến cuối cùng, hắn lại vô thức lùi lại nửa bước.
Haley cười, “Vì sao phải lùi lại? Cho dù tôi có thật sự hôn anh một cái cũng đâu có sao? Nụ hôn của tôi chẳng lẽ lại đáng sợ giống như viên đạn, xuyên thủng ***g ngực anh? Hay là nhiệt độ của tôi, so với pháo cối còn có lực sát thương hơn?”
“Tôi không có hứng thú với cậu.”
“Lo lắng lúc đôi môi tôi chạm vào anh, tim anh sẽ đập mạnh như con ngựa hoang thoát cương.”
Hô hấp của Haley phả lên môi Ian, tựa hồ cố chấp muốn len vào nơi ấm áp kia.
“Anh sợ rằng một khi đầu lưỡi tôi luồn qua kẽ răng anh, anh sẽ không biết phải làm như thế nào đẩy ra.”
Haley lại nhích tới một bước, đầu ngón tay Ian khẽ run rẩy. Haley vươn tay giúp hắn cầm chắc lại ly cà phê của mình.
“Nếu tôi nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của anh, anh lo lắng chính mình sẽ hoàn toàn mất đi khống chế.”
Chóp mũi đối phương chỉ còn cách hắn không đến một cm. Khoảng cách quá gần khiến bờ vai Ian vô thức cứng lại.
“Haley này, cậu thật sự rất tự kỷ.” Ian xoay người, đem ly cà phê còn uống dở ném vào thùng rác.
“Không thể khống chế, đối với anh là nỗi sợ ‘chưa từng biết’ qua.”
“Đây là phân tích tâm lý của cậu về tôi à?”
“Này là lời thổ lộ của tôi dành cho anh.”
Hai tay đút sâu trong túi quần, chỉ duy mỗi hắn biết hai tay mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Anh hoài nghi tôi, kỳ thực cũng là phương thức anh bảo vệ tôi.”
Thanh âm Haley từ đằng sau vang lên.
còn tiếp…
Vụ án thứ nhất:
Tường vi bí ẩn
19.
Thanh âm Haley truyền tới tai nghe thật bình thản, lại tựa như khúc thánh ca êm đềm được ngân vang trong thánh đường.
Thế nhưng, đối với gã Campolam, nó lại giống một mũi nhọn kích thích sắc bén.
“Cậu nói cái gì Cậu dám bảo tôi vô năng sao Dám nói tôi thấp hèn Tôi nói cho cậu biết, tất cả những người thừa kể của gia tộc Campolam đều vô cùng cao quý” Sắc mặt gã Campolam đỏ bừng, tay ghì chặt mép bàn, ánh mắt phát ra lửa giận.
Gã tựa như sắp mất đi khống chế.
Ian biết, chỉ cần một mồi lửa nữa thôi, người kia sẽ lộ ra bản chất nguyên thủy của mình.
“Cao quý Ông cao quý ở đâu hả? Ông rất có hứng thú với tôi đi?” Haley khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp mà vô cùng đặc biệt, tựa như mũi dao nhọn đâm vào nơi sâu nhất trong tâm trí của gã Campolam. “Nhưng cuối cùng thì sao? Ông rốt cuộc chỉ có thể dựa vào bữa tiệc tối tưởng niệm Lucy để mời tôi Thế thì tự tin ở chỗ nào? Ông như vậy có thể lưu loát tiếp nối truyền thống của gia tộc Campolam sao? Ông như vậy đến cả dũng khí cầm dao cắt yết hầu Anne cũng không có Thời điểm cô ấy chờ trong ngôi nhà gỗ kia, phát hiện người đến là ông, cô ấy liền lộ ra biểu tình khinh thường, người cô ấy muốn gặp là Lawrence Mà ông sau khi bắt gặp ánh mắt coi khinh trong mắt cô ấy, chỉ có thể im lặng khép cửa lại, tựa như kẻ đào ngũ chạy trốn thật xa Ông là tên cuồng đồ vật yếu đuối”
“Tao không hề trốn Là tao tự tay giết nó Mày nếu còn lập lại cách gọi kia, tao sẽ cắt yết hầu mày giống hệt như vậy” Gã Campolam rống lên, đứng phắt dậy.
“Ông không cần vì tranh cãi với tôi mà phải nói dối như vậy Ông đã dùng dao săn giết người sao? Ông căn bản không dám làm”
“Tao giết con bé đó Tao dùng tay bịt chặt miệng nó, làm nó ngất đi Sau đó tao treo ngược nó lên Đợi đến khi nó tỉnh lại, thảm thiết cầu xin tha thứ Tao mở máy hát lên Là âm nhạc của tao Tay trái tao bóp chặt cằm nó, tay phải thì cắt đứt yết hầu Tôi thưởng thức tiếng nức nở của nó hòa trong thứ âm nhạc tuyệt diệu kia, linh hồn như được phóng thích khỏi tù đày, toàn bộ thế giới xoay tròn” Gã Campolam đấm mạnh một cái xuống mặt bàn, trong mắt là một loại mê muội.
Haley thản nhiên ngồi lại vào bàn, thu hồi nét cười, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, ngài Campolam, ông không cần vì muốn thắng tôi mà phải nói dối. Nếu ông thật sự giết Anne, vì sao lại không đưa cô ấy về chôn trong huyệt mộ bên dưới bụi tường vi? Vì sao lại để cô ấy ở lại trong căn nhà gỗ, để kiểm lâm phát hiện, đến tai cảnh sát trong thị trấn, còn khiến cho nhiều người như vậy trông thấy?”
“Bởi vì tao chán ghét đem nó coi như vật phẩm mà che dấu bên trong phế tích của gia tộc Campolam. Mày không phải vừa nói sao? Cái chết của Anne là một loại nghệ thuật. Mà nghệ thuật – hẳn nên được cả thế giới thưởng thức.”
Gã Campolam chồm người về phía Haley, trong ánh mắt là điên cuồng khó mà diễn tả thành lời.
“Tôi quên nói với ông, Anne cũng lưu lại dấu ấn trên người ông, không phải sao? Cô ấy cắn ông. Mới đầu, chúng tôi cho rằng hung thủ bị cắn ở mu bàn tay hoặc cánh tay, nhưng lại quên mất một điều, Anne bị treo ngược lên. Cho nên, thời điểm ông tiếp cận cô ấy, vị trí đối phương cắn không phải mu bàn tay hay cánh tay, mà là vùng vai hoặc cổ. Dấu răng cũng tựa như vân tay, là độc nhất vô nhị. Có lẽ, chúng tôi không đủ bằng chứng buộc tội ông giết hai người trẻ tuổi cách đây hai mươi năm. Nhưng căn cứ vào biểu hiện nãy giờ của ông, còn có dấu răng trên vai, và vết cắt của dao săn tìm thấy trong phòng ông khớp với vết thương trên người Anne, chúng tôi đã đủ căn cứ thành lập án. Chính ông đã giết Anne, hơn nữa còn là mưu sát.”
Haley nhướn mày, để lộ biểu tình trêu tức.
Mà gã Campolam hiện tại chỉ có thể nhắm nghiền mắt, thở dài thườn thượt.
Gã chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, khôi phục dáng vẻ của một quý tộc, hướng Haley chìa ra bàn tay phải của mình, “Tôi có thể chạm vào cậu một lần nữa không? Cậu là thiên sứ duy nhất mà cả cuộc đời này tôi được tận mắt nhìn thấy.”
Haley lắc đầu, cười bí hiểm, “Không được đâu. Đồng sự của tôi sẽ mất hứng a.”
Nói xong, Haley đứng lên, lạnh lùng ra khỏi cửa, tựa như hình ảnh ngày đấy y ghé thăm, mà tất thảy những chuyện vừa xảy ra không thật sự tồn tại.
Mà Ian đứng trong phòng quan sát, vẫn không hề có một tia cảm xúc bất thường.
Sau khi xem từ đầu đến cuối quá trình thẩm vấn, vị đội trưởng đội cảnh sát thở dài, “Đồng sự của anh thật không tồi. Cậu ấy giống như đọc được suy nghĩ trong đầu gã Campolam, nhìn thấu toàn bộ tâm tư của đối phương.”
“…Đọc được suy nghĩ của gã Campolam sao…” Ian siết chặt nắm đấm.
Cửa phòng quan sát bị đẩy ra, Haley hướng Ian lộ ra nụ cười sáng chói, khiến vị đội trưởng kia cũng phải ngây ngẩn nhìn.
“Ian nè Anh có cảm giác được khi nãy hình tượng tôi rất ngầu không?”
“Hoàn toàn không,” Ian lướt qua Haley, bỏ ra ngoài.
Luật sư riêng của gia tộc Campolam cuối cùng cũng đến, chỉ tiếc rằng đã muộn.
“Ian Ian nè” Haley quyết không bỏ cuộc, bám gót phía sau Ian.
“Lúc ở nhà Campolam, sau khi màn gọi hồn kia chấm dứt, cậu đến cùng là vẫn tỉnh táo, hay thật sự phát sốt vậy?”
Đây là điểm Ian có nghĩ đến nát óc cũng không hiểu được. Dù cho, ngay cả khi sắp bị vợ chồng Campolam hùa nhau ném khỏi cửa sổ, Ian vẫn tin Haley đang diễn trò. Y luôn cẩn thận quan sát, lợi dụng một màn giả thần giả quỷ, khiến hai vợ chồng nhà kia hỗn loạn. Thế nhưng, Ian chắc chắn, đêm đó Haley thật sự phát sốt.
“Thật ra, tôi bị dị ứng nhẹ với nấm.” Haley xấu xa cười.
Ian ngừng lại một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra. Tiệc tối hôm đó, soup nấm rất đậm đà, mà tên này cũng ăn không ít.
“Cậu muốn lên gặp Chúa sao?”
“Chỉ là dị ứng cấp độ nhẹ thôi mà. Không có mấy vụ khoa trương cỡ như không hô hấp được dẫn đến tử vong đâu.”
Haley cúi người, từ bên dưới nhìn lên Ian, giống như muốn đem biểu tình của hắn vạch trần toàn bộ.
“Chú Ian của tôi, anh có phải đang lo lắng cho tôi không?”
“Không hề.” Ian đẩy gương mặt Haley ra, bước nhanh về phía trước.
Lúc ra đến cửa cảnh cục, ánh nắng nhàn nhạt đã rọi xuống trên người cả hai.
Ian hít sâu một hơi, trong không khí thoang thoảng hương cà phê, đậm đà khiến cho tâm trí bừng tỉnh.
“Haley.”
“Hử? Ian, anh muốn uống cả phê không? Tôi mời anh cà phê nhé” Haley có chút vui vẻ tựa như một đứa trẻ nhỏ.
“Tôi hỏi cậu, tâm linh tương thông của cậu, nói cho cùng là ở khía cạnh người bị hại hay hung thủ?” Ian xoay người, nhìn Haley.
Gương mặt lạnh lùng dưới ánh mặt trời tựa hồ ôn hòa đi vài phần, mà thanh âm lại như lọt thỏm vào trong tiếng xe cộ qua lại buổi sớm.
“Ian… Anh sao vậy? Anh cảm thấy tôi dùng góc độ của người bị hại tái hiện vụ án không hiệu quả bằng góc độ của hung thủ sao?”
Ánh mắt Haley phủ lên một tầng sương mờ buồn tủi.
“Cậu biết tôi không có ý đó.” Ánh mắt Ian lạnh lùng nhìn đối phương, không chút lưu tình vạch trần mặt nạ của y, kéo ra ánh sáng bản chất thật sự của người trước mặt, “Tôi chỉ cảm giác lúc thẩm vấn gã Campolam, cậu có vẻ hiểu rất rõ đối phương?”
“…Ian à, mấy cái tôi nói đều lấy từ báo cáo của giáo sư tâm lý tội phạm đó.” Haley giơ tay.
“Cậu không phải từng nói những thứ bọn họ viết không đáng tin sao?”
“Thế nhưng những phân tích về mấy trường hợp đặc biệt như gã Campolam vẫn dùng được a? Ian, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Ian vừa nói vừa rẽ vào một con đường khác. Hắn xoay người, hướng Haley nhàn nhạt cười, vẫy vẫy tay.
Mà đối phương thì ngẩn người, phân trần đuổi theo.
“Ian, tôi không nghe lầm chứ, anh vừa nãy muốn mời tôi uống cà phê à?”
“Ba đồng rưỡi một ly cà phê hòa tan.”
“Không sao hết, chỉ cần anh mời là chịu hết”
Tuy rằng cà phê hòa tan đối với Haley nhiều năm hưởng thụ cuộc sống xa hoa dứt khoát là một trận ngược đãi vị giác. Nhưng y chỉ im lặng, không hề tỏ vẻ chán ghét, chậm rãi ngồi bên cạnh Ian nhấm nháp từng ngụm từng ngụm nhỏ.
“Sao không nói gì hết vậy?” Ian vẫn cho rằng đối phương sẽ mở miệng oán trách đủ điều, ví như việc phải đợi đèn đỏ, đoàn xe chậm chạp nhích từng chút một.
“Bởi vì chỉ cần tôi lên tiếng, anh sẽ lại thấy phiền.” Haley nhướn mày, ánh mắt tựa như tiếng vó ngựa vọng từ xa tới, san bằng hết thảy, đánh mạnh lên thị giác của Ian.
Hắn dừng lại một hồi, “Vậy sau này cậu ít nói một chút đi.”
“Nhưng lời tôi nói đều có giá trị mà.” Đầu ngón tay Haley nhẹ nhàng mơn trớn cốc giấy trong tay, ánh mắt hơi rũ xuống, “Ian nè, anh có điều gì muốn hỏi tôi không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Không có gì… Tôi cứ nghĩ anh sẽ hỏi tôi thích uống cà phê loại gì.”
“Tôi không có hứng thú muốn biết.”
Haley cúi đầu, bất đắc dĩ gãi gãi chóp mũi mình, “Ian, tuy bề ngoài tỏ ra không sợ sệt điều gì, nhưng kỳ thực anh vốn là chưa trải qua nỗi sợ chân chính.”
“Sợ hãi sao?”
Ian hơi nhướn đuôi mày. Hắn lăn lộn trên chiến trường tám năm, chưa từng có một phút giây nào nghĩ đến việc lùi bước. Cho dù, thời điểm đó là khi mất đi tất cả đồng đội của mình.
“Mọi người đều sợ hãi cái chết, là vì chưa từng trải qua nó. Thế nhưng, cái chết đối với anh mà nói, là một kết thúc tất yếu, cho nên anh không cảm thấy sợ. Nhưng mà, anh lại rất sợ tôi.”
“Tôi sợ cậu cái gì chứ?”
Haley bước đến trước mặt Ian, nghiêng đầu tới sát bên hắn. Động tác vô cùng thong thả, ánh mắt tựa như đóa hoa bừng nở trong bóng đêm.
Ian vốn nghĩ bản thân có thể đứng vững, nhưng đến cuối cùng, hắn lại vô thức lùi lại nửa bước.
Haley cười, “Vì sao phải lùi lại? Cho dù tôi có thật sự hôn anh một cái cũng đâu có sao? Nụ hôn của tôi chẳng lẽ lại đáng sợ giống như viên đạn, xuyên thủng ***g ngực anh? Hay là nhiệt độ của tôi, so với pháo cối còn có lực sát thương hơn?”
“Tôi không có hứng thú với cậu.”
“Lo lắng lúc đôi môi tôi chạm vào anh, tim anh sẽ đập mạnh như con ngựa hoang thoát cương.”
Hô hấp của Haley phả lên môi Ian, tựa hồ cố chấp muốn len vào nơi ấm áp kia.
“Anh sợ rằng một khi đầu lưỡi tôi luồn qua kẽ răng anh, anh sẽ không biết phải làm như thế nào đẩy ra.”
Haley lại nhích tới một bước, đầu ngón tay Ian khẽ run rẩy. Haley vươn tay giúp hắn cầm chắc lại ly cà phê của mình.
“Nếu tôi nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của anh, anh lo lắng chính mình sẽ hoàn toàn mất đi khống chế.”
Chóp mũi đối phương chỉ còn cách hắn không đến một cm. Khoảng cách quá gần khiến bờ vai Ian vô thức cứng lại.
“Haley này, cậu thật sự rất tự kỷ.” Ian xoay người, đem ly cà phê còn uống dở ném vào thùng rác.
“Không thể khống chế, đối với anh là nỗi sợ ‘chưa từng biết’ qua.”
“Đây là phân tích tâm lý của cậu về tôi à?”
“Này là lời thổ lộ của tôi dành cho anh.”
Hai tay đút sâu trong túi quần, chỉ duy mỗi hắn biết hai tay mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Anh hoài nghi tôi, kỳ thực cũng là phương thức anh bảo vệ tôi.”
Thanh âm Haley từ đằng sau vang lên.
còn tiếp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook