Mấy Thằng Kia, Mau Biến!
-
Chương 47-2: Ngoại truyện: Trung thu
Hôm nay là ngày rằm tháng tám, cũng là ngày lễ trung thu ở các nước Châu Á (chém chứ ta cũng không rõ lắm.)
Màn đêm buông xuống một màu tĩnh mịch quen thuộc, từng cơn gió nhẹ vi vu rong đuổi trên đường phố nhộn nhịp ánh đèn. Trên bầu trời xa xăm hiện lên giữa những đám mây bồng bềnh là một mặt trăng tròn khe khẽ soi sáng màn đêm với ánh trăng hài hòa.
Trương Mĩ Tuyết bước đi trên con phố tấp nập ánh đèn từ các sạp bánh trung thu đang được bày bán. Hôm nay là lễ, lại nhằm vào chủ nhật nên số người đi ra ngoài chơi không hề ít, nhất là ở khu vực trung tâm thành phố. Lượng người đi lại đông đến nỗi không còn chỗ để xe hơi chạy qua, thế là cô lại phải cuốc bộ từ công ty về nhà.
Đây là lần đầu tiên Trương Mĩ Tuyết được đón tết trung thu của người Châu Á, cũng là lần đầu tiên cô đón một ngày lễ gia đình sum họp.
À mà cũng không hẳn là sum họp đúng nghĩa bởi vì Winter với Lisa đã lên kế hoạch đi chơi riêng rồi, mấy tên ngu ngốc kia cũng bận bịu việc gì đấy tới tận khuya mới về được.
Sum họp. Chắc có lẽ bởi vì cuối cùng cô cũng có thể gặp lại người cha mình yêu thương, có thể buông bỏ hết mọi thứ và có một gia đình hạnh phúc.
Nhiều lúc nghĩ đến bản thân Trương Mĩ Tuyết lại thấy buồn cười.
Một đứa trẻ từng bị vứt bỏ, một đứa trẻ chỉ biết báo thù, một người con gái chỉ thờ ơ sống qua ngày như cô vậy mà lại được ông trời ưu ái tới vậy. Có một cuộc sống mới, gặp được người mình yêu thương, đoàn tụ với người thân và được bắt đầu lại từ đầu.
- Thật may mắn.
Mỉm cười nhìn bầu trời xa xăm mịt mờ được soi sáng bởi mặt trăng tạo nên bức tranh hài hòa tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với cảnh ồn ào lúc này, tâm trí cô thấy lại bình yên vô cùng.
Chợt phía sau có một thứ gì đó ấm áp được khoác lên người, một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên.
- Thời tiết dạo này trở lạnh thất thường, nếu bệnh vẫn nên mặc ấm một chút.
- Anh.
- Vì sao lại không về nhà mà lại đứng đây? Còn có tâm sự gì mà lại ngẩn ngơ giữa đường như vậy.
- Không có, em chỉ là nghĩ chút chuyện. Anh đến đây làm gì?
- Anh đi dạo chút thôi. Mau về nhà đi, mọi người đều chờ chỉ có mình nhóc thôi đấy.
- Ách! Em xin lỗi! Vì kẹt đường cho nên mới trễ. Mình đi thôi!
Người đàn ông kia không nói, trên môi là nụ cười ôn nhu quen thuộc, cánh tay vươn lên chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô rồi cùng đi về hướng ngôi biệt thự gần đó.
Nơi mà cô đang ở là một căn biệt thự gần trung tâm thành phố để tiện cho việc đi lại giữa tập đoàn và nhà. Tuy là vậy nhưng có lẽ bởi vì hôm nay mọi người đều đi chơi trung thu nên xung quanh so với ngày thường yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng chỉ có vài ánh đèn đường yếu ớt chiếu trên đường đi tới.
Kì quặc là căn biệt thự lúc nào cũng sáng đèn hôm nay lại đột nhiên tối om không chút sức sống, âm u đen tối đến đáng sợ.
Anh đi ra ngoài dạo, trong nhà ít nhất phải còn cha mẹ chứ? Hai người chẳng lẽ cũng đã ra ngoài rồi sao?
- Trung thu vui như vậy ở nhà cũng thật tiếc. Chắc cha mẹ chỉ ra ngoài một lát, chốc nữa sẽ về thôi.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, người đi bên cạnh đã lên tiếng trả lời, không quên bước tới mở cổng đứng chờ.
Trương Mĩ Tuyết gật đầu, trong lòng có chút hụt hẫng, buồn buồn nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên môi mà bước theo sau anh vào nhà.
Tách! Tách!
Khoảnh khắc cô vừa bước vào bên trong, xung quanh lại vang lên tiếng đèn mở sáng rực cả sân trước, lộng lẫy còn hơn cả ngoài phố.
Thế nhưng chưa được mấy giây sau lại tắt ngủm đi, kèm theo đó là tiếng vỗ tay vừa định vang lên dứt giữa chừng.
Sân trước tĩnh mịch bỗng chốc rầm rộ tiếng cãi vã ồn ào cùng tiếng thở dài bất lực. Có tiếng đổ tội của Bạch Thượng Thiên, tiếng la hét của Lãnh Thiên Hạo, tiếng Lisa, tiếng can ngăn của Diệp Phong và Winter.
Tất cả cứ dồn dập truyền vào đại não yếu ớt của Trương Mĩ Tuyết khiến cô không thể nào tiếp nhận được hoàn chỉnh mà đần người ra giữa khung cảnh hoảng loạn kia.
Cuối cùng sau một hồi cãi vã, nhờ có ánh lửa truyền đến từ một góc sân mới khiến mọi người bình tĩnh lại.
Anh đứng bên đống lửa rực cháy, ho ho ra hiệu không nói chỉ tay về phía cô. Tất cả ánh mắt đều theo đó dừng lại trên người thân ảnh bé nhỏ còn ngẩn ngơ.
Một nốt nhạc sau đó, dường như có một mệnh lệnh vô hình khiến mọi người trong sân ngay lập tức chỉnh sửa tác phong nghiêm trang như ban đầu. Một trong số đó bước lên, cất giọng bất đắc dĩ.
- Thật ngại quá. Định làm em bất ngờ không ngờ cuối cùng lại là phản tác dụng.
Là giọng của Winter.
- Thật ra, bọn tui không cố ý nói xạo bà là bận việc đâu. Tại muốn tạo bất ngờ cho bà thôi. Dù sao cũng là lễ trung thu đầu tiên! - Kèm sau đó là giọng của Lisa.
Cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!
Dường như nhận ra sự hoang mang chưa dứt trong cô, một người tốt bụng đã bước tới lay lay hai bả vai giúp cô tỉnh lại.
Lúc này Trương Mĩ Tuyết mới thực tiêu hóa hết đống thông tin, nhìn một bãi chiến trường đèn trung thu đến bánh trung thu, bàn ghế đầy một sân mà không nhìn được co giật khóe môi.
Thật bất ngờ!
- Vậy...rốt cuộc là mọi người định làm gì vậy?
- À! Chỉ là trang trí đồ trung thu rồi mua bánh trung thu về tổ chức tiệc nhỏ ngoài sân mừng gia đình bà đoàn tụ thôi mà! Ai ngờ đâu...
- Ngờ đâu cúp điện giữa chừng làm mọi chuyện hỏng be bét hết! - Lãnh Thiên Hạo giọng bực tức giậm chân nói.
Cô nhìn mọi thứ xung quanh, rồi lại nhìn những người vì cái "tiệc trung thu" này mà tốn công bày vẽ, môi nở nụ cười ấm áp, hạnh phúc.
- Không sao đâu! Trung thu ngồi quây quần bếp lửa dưới trăng ăn bánh trung thu cũng thú vị mà không phải sao!
- Ờ há! Sao mình không nghĩ ra nhờ! Còn đứng đó làm gì! Mau xếp ghế đi mấy ông! - Lisa đứng một bên vươn tay bắt đầu chỉ trích một đám những tên đứng nhàn rỗi không việc bên kia mà sai bảo.
Mọi việc diễn ra hết sức nhanh chóng. "Bếp lửa" cũng được dời ra để giữa sân trong sự hào hứng, tất nhiên cả trong mệt mỏi của hai kẻ đáng thương là Trương Tử Minh và Bạch Thượng Thiên.
Đêm trung thu diễn ra như những gì cô nói. Ngồi bên bếp lửa ăn bánh trung thu ngắm trăng kể chuyện, và những màn cãi nhau của mấy thành phần năng động trong nhà. Có thể nói nó khá đơn sơ và nhàn rỗi.
Nhưng biết sao đây, trung thu là đêm sum họp mà.
_End_
------------------------------------------------------
Hello mọi người. Chúc mọi người trung thu vui vẻ nha! Một chap ngoại truyện gửi tặng các ment để che lấp sự thiếu ý tưởng của ta. =))) Có ai nhận ra trong chương này có một thanh niên khá bí ẩn xuất hiện không nhở?:>
Bonus thêm khúc sau truyện:
Mồi lửa mà anh trai bí ẩn dùng để đốt là mấy chậu cây cảnh quý giá của Hiên Viên ảnh đế. Sau đó bữa tiệc kết thúc trong nước mắt của vị ảnh đế đáng thương.
Màn đêm buông xuống một màu tĩnh mịch quen thuộc, từng cơn gió nhẹ vi vu rong đuổi trên đường phố nhộn nhịp ánh đèn. Trên bầu trời xa xăm hiện lên giữa những đám mây bồng bềnh là một mặt trăng tròn khe khẽ soi sáng màn đêm với ánh trăng hài hòa.
Trương Mĩ Tuyết bước đi trên con phố tấp nập ánh đèn từ các sạp bánh trung thu đang được bày bán. Hôm nay là lễ, lại nhằm vào chủ nhật nên số người đi ra ngoài chơi không hề ít, nhất là ở khu vực trung tâm thành phố. Lượng người đi lại đông đến nỗi không còn chỗ để xe hơi chạy qua, thế là cô lại phải cuốc bộ từ công ty về nhà.
Đây là lần đầu tiên Trương Mĩ Tuyết được đón tết trung thu của người Châu Á, cũng là lần đầu tiên cô đón một ngày lễ gia đình sum họp.
À mà cũng không hẳn là sum họp đúng nghĩa bởi vì Winter với Lisa đã lên kế hoạch đi chơi riêng rồi, mấy tên ngu ngốc kia cũng bận bịu việc gì đấy tới tận khuya mới về được.
Sum họp. Chắc có lẽ bởi vì cuối cùng cô cũng có thể gặp lại người cha mình yêu thương, có thể buông bỏ hết mọi thứ và có một gia đình hạnh phúc.
Nhiều lúc nghĩ đến bản thân Trương Mĩ Tuyết lại thấy buồn cười.
Một đứa trẻ từng bị vứt bỏ, một đứa trẻ chỉ biết báo thù, một người con gái chỉ thờ ơ sống qua ngày như cô vậy mà lại được ông trời ưu ái tới vậy. Có một cuộc sống mới, gặp được người mình yêu thương, đoàn tụ với người thân và được bắt đầu lại từ đầu.
- Thật may mắn.
Mỉm cười nhìn bầu trời xa xăm mịt mờ được soi sáng bởi mặt trăng tạo nên bức tranh hài hòa tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với cảnh ồn ào lúc này, tâm trí cô thấy lại bình yên vô cùng.
Chợt phía sau có một thứ gì đó ấm áp được khoác lên người, một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên.
- Thời tiết dạo này trở lạnh thất thường, nếu bệnh vẫn nên mặc ấm một chút.
- Anh.
- Vì sao lại không về nhà mà lại đứng đây? Còn có tâm sự gì mà lại ngẩn ngơ giữa đường như vậy.
- Không có, em chỉ là nghĩ chút chuyện. Anh đến đây làm gì?
- Anh đi dạo chút thôi. Mau về nhà đi, mọi người đều chờ chỉ có mình nhóc thôi đấy.
- Ách! Em xin lỗi! Vì kẹt đường cho nên mới trễ. Mình đi thôi!
Người đàn ông kia không nói, trên môi là nụ cười ôn nhu quen thuộc, cánh tay vươn lên chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô rồi cùng đi về hướng ngôi biệt thự gần đó.
Nơi mà cô đang ở là một căn biệt thự gần trung tâm thành phố để tiện cho việc đi lại giữa tập đoàn và nhà. Tuy là vậy nhưng có lẽ bởi vì hôm nay mọi người đều đi chơi trung thu nên xung quanh so với ngày thường yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng chỉ có vài ánh đèn đường yếu ớt chiếu trên đường đi tới.
Kì quặc là căn biệt thự lúc nào cũng sáng đèn hôm nay lại đột nhiên tối om không chút sức sống, âm u đen tối đến đáng sợ.
Anh đi ra ngoài dạo, trong nhà ít nhất phải còn cha mẹ chứ? Hai người chẳng lẽ cũng đã ra ngoài rồi sao?
- Trung thu vui như vậy ở nhà cũng thật tiếc. Chắc cha mẹ chỉ ra ngoài một lát, chốc nữa sẽ về thôi.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, người đi bên cạnh đã lên tiếng trả lời, không quên bước tới mở cổng đứng chờ.
Trương Mĩ Tuyết gật đầu, trong lòng có chút hụt hẫng, buồn buồn nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ trên môi mà bước theo sau anh vào nhà.
Tách! Tách!
Khoảnh khắc cô vừa bước vào bên trong, xung quanh lại vang lên tiếng đèn mở sáng rực cả sân trước, lộng lẫy còn hơn cả ngoài phố.
Thế nhưng chưa được mấy giây sau lại tắt ngủm đi, kèm theo đó là tiếng vỗ tay vừa định vang lên dứt giữa chừng.
Sân trước tĩnh mịch bỗng chốc rầm rộ tiếng cãi vã ồn ào cùng tiếng thở dài bất lực. Có tiếng đổ tội của Bạch Thượng Thiên, tiếng la hét của Lãnh Thiên Hạo, tiếng Lisa, tiếng can ngăn của Diệp Phong và Winter.
Tất cả cứ dồn dập truyền vào đại não yếu ớt của Trương Mĩ Tuyết khiến cô không thể nào tiếp nhận được hoàn chỉnh mà đần người ra giữa khung cảnh hoảng loạn kia.
Cuối cùng sau một hồi cãi vã, nhờ có ánh lửa truyền đến từ một góc sân mới khiến mọi người bình tĩnh lại.
Anh đứng bên đống lửa rực cháy, ho ho ra hiệu không nói chỉ tay về phía cô. Tất cả ánh mắt đều theo đó dừng lại trên người thân ảnh bé nhỏ còn ngẩn ngơ.
Một nốt nhạc sau đó, dường như có một mệnh lệnh vô hình khiến mọi người trong sân ngay lập tức chỉnh sửa tác phong nghiêm trang như ban đầu. Một trong số đó bước lên, cất giọng bất đắc dĩ.
- Thật ngại quá. Định làm em bất ngờ không ngờ cuối cùng lại là phản tác dụng.
Là giọng của Winter.
- Thật ra, bọn tui không cố ý nói xạo bà là bận việc đâu. Tại muốn tạo bất ngờ cho bà thôi. Dù sao cũng là lễ trung thu đầu tiên! - Kèm sau đó là giọng của Lisa.
Cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!
Dường như nhận ra sự hoang mang chưa dứt trong cô, một người tốt bụng đã bước tới lay lay hai bả vai giúp cô tỉnh lại.
Lúc này Trương Mĩ Tuyết mới thực tiêu hóa hết đống thông tin, nhìn một bãi chiến trường đèn trung thu đến bánh trung thu, bàn ghế đầy một sân mà không nhìn được co giật khóe môi.
Thật bất ngờ!
- Vậy...rốt cuộc là mọi người định làm gì vậy?
- À! Chỉ là trang trí đồ trung thu rồi mua bánh trung thu về tổ chức tiệc nhỏ ngoài sân mừng gia đình bà đoàn tụ thôi mà! Ai ngờ đâu...
- Ngờ đâu cúp điện giữa chừng làm mọi chuyện hỏng be bét hết! - Lãnh Thiên Hạo giọng bực tức giậm chân nói.
Cô nhìn mọi thứ xung quanh, rồi lại nhìn những người vì cái "tiệc trung thu" này mà tốn công bày vẽ, môi nở nụ cười ấm áp, hạnh phúc.
- Không sao đâu! Trung thu ngồi quây quần bếp lửa dưới trăng ăn bánh trung thu cũng thú vị mà không phải sao!
- Ờ há! Sao mình không nghĩ ra nhờ! Còn đứng đó làm gì! Mau xếp ghế đi mấy ông! - Lisa đứng một bên vươn tay bắt đầu chỉ trích một đám những tên đứng nhàn rỗi không việc bên kia mà sai bảo.
Mọi việc diễn ra hết sức nhanh chóng. "Bếp lửa" cũng được dời ra để giữa sân trong sự hào hứng, tất nhiên cả trong mệt mỏi của hai kẻ đáng thương là Trương Tử Minh và Bạch Thượng Thiên.
Đêm trung thu diễn ra như những gì cô nói. Ngồi bên bếp lửa ăn bánh trung thu ngắm trăng kể chuyện, và những màn cãi nhau của mấy thành phần năng động trong nhà. Có thể nói nó khá đơn sơ và nhàn rỗi.
Nhưng biết sao đây, trung thu là đêm sum họp mà.
_End_
------------------------------------------------------
Hello mọi người. Chúc mọi người trung thu vui vẻ nha! Một chap ngoại truyện gửi tặng các ment để che lấp sự thiếu ý tưởng của ta. =))) Có ai nhận ra trong chương này có một thanh niên khá bí ẩn xuất hiện không nhở?:>
Bonus thêm khúc sau truyện:
Mồi lửa mà anh trai bí ẩn dùng để đốt là mấy chậu cây cảnh quý giá của Hiên Viên ảnh đế. Sau đó bữa tiệc kết thúc trong nước mắt của vị ảnh đế đáng thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook