"Yến Nhi cô nương, ngươi..." Nam Cung Phá Thiên lần đầu tiên bị lừa.

Anh ta không thể tin được nhìn người mình bảo vệ phía sau, lại phát hiện sau lưng sớm đã không có một bóng người.
Lan Vọng Sinh ngẩng cao đầu cười giễu cợt: "Tên trộm đó đã chạy từ lâu rồi."
Trúc Ẩn Trần: "Hơi thở của nàng ta biến mất."
Lan Vọng Sinh: "Hẳn là một loại công pháp đặc thù nào đó, bằng không ta suýt nữa đã không bắt được."
"Tất cả giải tán đi, thay vì xem náo nhiệt còn không bằng cẩn thận kiểm tra túi trữ vật của mình.

Chúng ta không quan tâm đến việc bắt trộm." Các tu sĩ của Chấp Pháp Đường xem diễn cũng đủ rồi, sau khi đám đông giải tán liền rời đi tiếp tục tuần tra ở nơi khác.
Về phần tên trộm kia trốn thoát, bọn họ lại không cha mẹ cơm ăn áo mặc giúp đám tu sĩ này, quản lý trật tự cũng là vì thuận tiện cho bản thân.
Trên đường phố các tu sĩ sôi nổi che túi trữ vật của mình lại, vội vàng rời đi.
Nam Cung Phá Thiên xấu hổ đứng tại chỗ, mặc dù có chút vấn đề về mắt, nhưng anh ta vẫn có đức tính cơ bản của nhân vật chính, đó chính là giữ lời hứa.
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, trong túi trữ vật này có mười vạn linh thạch, xin đạo hữu hãy nhận lấy, mọi người đều không quen biết, dư hai ngàn linh thạch cũng bồi thường cho đạo hữu, thuận tiện kết giao bằng hữu."
Lan Vọng Sinh tiếp nhận túi trữ vật, lấy ra 8000 linh thạch rồi ném lại: "Ta lấy 8000, đây là ta xứng đáng còn lại 2000 lấy về đi, bởi vì ta không muốn kết bạn với một người mù."
Nam Cung Phá Thiên càng thêm xấu hổ, trước nay vẫn luôn thuận buồn xuôi gió bây giờ anh ta liên tiếp chạm vào hai cái đinh sắt, trước nay luôn coi trọng thể diện không nhịn được cầm túi trữ vật xẹp lép hậm hực rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Trúc Ẩn Trần hỏi tiểu sư muội: "Nguyệt Nhã sao muội lại đến đại hội tân tú một mình? Sư phụ đâu? Còn người tên Nam Cung kia sao lại thế này?"
Tư Nguyệt Nhã: "Sư phụ vẫn đang ở bí cảnh.

Có một loại bí cảnh chỉ có tu sĩ Xuất Khiếu kỳ mới có thể đi vào.


Sư phụ nói có dự cảm trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ ra không được, liền đưa muội ra trước, lão tổ của Nam Cung gia cũng ở bên trong, hắn cũng bị trưởng bối ném ra ngoài, tiện đường đi chung phi thuyền."
"Sư phụ nói để muội đến đại hội tân tú thi đấu lấy thứ hạng, thuận tiện đến Thương Hoa Kiếm tông tìm một kiếm tu lợi hại để học, còn nói nếu sư huynh và tam sư tỷ có hứng thú có thể tới thử xem, nếu không có hứng thú thì đợi nàng quay lại.

Muội truyền hạc giấy cho hai người, kết quả không có ai đáp lại." Tư Nguyệt Nhã nói xong, cuối cùng phồng má oán giận.
Lan Vọng Sinh nghe vậy có hứng thú nói: "Hàn Trúc, sư phụ ngươi thật sự là...lòng dạ cởi mở." Bảo đồ đệ của mình đến tông môn khác bái sư, anh vẫn là lần đầu tiên thấy.
Trúc Ẩn Trần: "Sư phụ không câu nệ tiểu tiết.

Về phần hạc giấy, Nguyệt Nhã ta vẫn chưa nhận được."
Tư Nguyệt Nhã bĩu môi: "Quên đi, nửa đường bị gió thổi cũng không chừng, thứ này mấy lần cũng không chuyển được thành công."
Hạc giấy truyền tin rất không đáng tin cậy, giống bồ câu đưa tin, có khả năng bị mấy con thú bắt đi, hoặc người nhận có thể ở quá xa, mất linh lực giữa chừng hoặc những tình huống bất ngờ khác.
Vì vậy, nhìn chung sẽ không có ai sử dụng pháp thuật này để truyền đi thông tin quan trọng hoặc tương đối riêng tư, trừ khi khoảng cách đủ gần, chắc chắn rằng đối phương có thể nhận được.
Trúc Ẩn Trần kéo tay áo Lan Vọng Sinh, kéo đến trước mặt sư muội: "Đây là một trong hai người bạn mà ta đã nhắc đến trước đó với muội, Lan Vọng Sinh, biệt hiệu Mặc Lan, cảm thấy thuận miệng cái nào thì gọi cái đó."
"Đừng kéo, quần áo này chất liệu rất kém, kéo ra sẽ rách giống như có một lớp giấy dán trên người.

Ngoài ra ta tự giới thiệu bản thân mới có thành ý, làm lại lần nữa."
Lan Vọng Sinh vén tay áo lên, đối mặt với Tư Nguyệt Nhã, tay phải đặt vào lòng bàn tay trái, làm động tác chào phổ biến kiểu giang hồ: "Tại hạ Lan Vọng Sinh, trong giới dùng Mặc Lan, tên tự, tạm thời không có."
Tư Nguyệt Nhã kinh ngạc: "Ngươi chưa cập quan?"
Dưới tình huống bình thường sau khi cập quan đều có trưởng bối ban tên tự.


Nếu trong nhà không có trưởng bối cũng sẽ tự lấy cho mình một cái, nàng khi còn nhỏ đã có tên tự.
Sư huynh nói năm nàng mười tuổi gặp được hai người bạn tốt, mấy năm qua anh còn chưa cập quan, chẳng lẽ lúc gặp sư huynh người này cũng chưa tới mười lăm?
Nàng cho rằng bạn tốt của sư huynh không chỉ bằng tuổi mà chiều cao còn bằng nhau mới đúng.
Trúc Ẩn Trần: "Trong nhà bọn họ, đạo hào chính là tên tự, Mặc Lan còn chưa bái sư, không có sư trưởng ban danh, nên không có tên tự."
"Quy củ kỳ quái.

Ta tên Tư Nguyệt Nhã, tên tự Huyền Hoạ, có thể gọi ta là Nguyệt Nhã, A Nhã, tiểu Nhã đều có thể." Tư Nguyệt Nhã cũng chắp tay, thi lễ với Lan Vọng Sinh.
Vì Trúc Ẩn Trần, hai người đều có thái độ thân thiện, bởi vậy cảm quan với nhau cũng khá tốt.
Sư muội Hàn Trúc đúng như y nói, hoạt bát đáng yêu, dương quang chói rọi.
Bạn tốt sư huynh tuy rằng nhìn có chút hung dữ, nhưng lại có tính cách phóng khoáng dễ gần.
Sờ vào túi trữ vật bị mất, có thêm bạn tốt ở bên cạnh, Lan Vọng Sinh cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, khí tức u ám trên người cũng tiêu tán, cả người trở nên sáng sủa hơn.
Tửu lâu mà Trúc Ẩn Trần ngồi trước đó đã được bao cả ngày.

Bây giờ thời hạn chưa hết, y liền đưa hai người đến phòng.
Dọc đường đi Tư Nguyệt Nhã không ngừng nói chuyện, cảm thấy cái gì thú vị đều nói hết ra bên ngoài.
"Sư huynh, muội nói cho huynh biết, trong bí cảnh có rất nhiều đồ vật, muội cùng sư phụ ở bên trong gặp được một đám tiểu thảo linh, nhỏ nhất chỉ lớn bằng ngón tay, đi đường uốn éo uốn éo, nhìn đáng yêu lắm, còn nữa sư huynh huynh biết không, thảo tinh vương còn nói mình nhất kiến chung tình với sư phụ."
"Khụ, không có việc gì, muội cứ nói tiếp đi." Trúc Ẩn Trần tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, liền cảm thấy vừa vô lý vừa buồn cười.
Lan Vọng Sinh có hứng thú: "Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"
Tư Nguyệt Nhã rất vui vì có người tiếp lời cho mình, càng nói càng hăng: "Những chuyện xảy ra sau đó còn kỳ quái hơn.


Thảo tinh vương có một người ái mộ, là một con điểu tinh.

Khi Thảo vương tinh tỏ tình với sự phụ, nó tình cờ đi tìm Thảo vương tinh, vừa vặn chạm mặt."
Lan Vọng Sinh vỗ tay: "Tốt lắm, con điểu tinh này sợ là muốn tức chết."
Tư Nguyệt Nha: "Không phải sao, con điểu tinh tức giận đến mức nghĩ mình bị cắm sừng, trực tiếp tấn công sư phụ."
Trúc Ẩn Trần: "Sư phụ không bị làm sao chứ?"
"Đương nhiên, sư phụ của chúng ta là ai chứ, sao có thể chịu bị con điểu này đánh, trực tiếp dùng một kiếm đánh ngã, rồi cùng một đánh một trận với Thảo tinh vương." Vẻ mặt Tư Nguyệt Nhã kiêu ngạo, phảng phất như người động thủ lúc ấy là nàng.
Lan Vọng Sinh vỗ tay: "Phục Dao chân nhân quả nhiên lợi hại, hai con yêu kia hẳn là thành thật được rồi."
"Đâu chỉ có vậy." Tư Nguyệt Nhã tới gần vẻ mặt có chút cổ quái: "Con điểu tinh kia sau khi bị đánh cũng tỏ tình với sư phụ."
Trúc Ẩn Trần nhìn tách trà đưa lên miệng, may mắn vì mình vẫn chưa uống.
Lan Vọng Sinh mấy năm nay đi du lịch khắp đại lục, được coi là người hiểu biết nhất trong ba người, cho nên không thấy kỳ quái.
"Bình thường Yêu tộc quật cường, ta nghe nói nếu có Yêu tộc nào đó thích một Yêu tộc khác, sẽ yêu cầu bọn họ đấu một trận để chứng minh thực lực của mình, nếu thắng, hai Yêu tộc sẽ ở bên nhau."
Tư Nguyệt Nhã tò mò: "Nếu thua thì sao?"
Lan Vọng Sinh: "Thua thì từ bỏ hoặc tìm cơ hội khác tiếp tục khiêu chiến.

Nếu có yêu tộc khác nhảy vào thì để hai yêu tộc đó tỷ thí, người thắng sẽ có tư cách theo đuổi người mình thích, thua cũng chỉ có thể trách thực lực của mình vô dụng."
Tư Nguyệt Nhã cầm một miếng trái cây ném vào miệng, vừa nhai vừa cà lăm nói không rõ ràng: "Nghe hơi dã man."
Trúc Ẩn Trần cầm cốc nước ấm nhìn làn khói trắng từ từ bốc lên: "Con người khác với yêu, muội cảm thấy dã man nhưng ở trong mắt Yêu tộc điều này là bình thường."
Lan Vọng Sinh: "Kỳ thật không phải yêu nào cũng như vậy, bọn họ cơ bản đều là một chủng tộc quy củ, có quá nhiều lời để giải thích cặn kẽ."
Sau một hồi trò chuyện, Tư Nguyệt Nhã và Lan Vọng Sinh đã quen nhau hơn, có chút khó hiểu hỏi: "Sao ngươi lại dùng túi trữ vật cấp thấp vậy?"
Nụ cười thoải mái của Lan Vọng Sinh cứng đờ trên mặt, sắc mặt lập tức tối sầm.
Tư Nguyệt Nhã giật mình, tưởng mình đã hỏi điều không nên hỏi, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, có phải ta nói sai cái gì rồi không, chúng ta đổi chủ đề nha?"

"A ~" Trúc Ẩn Trần cười khẽ: "Nguyệt Nhã không sao đâu, cậu ta vốn là vậy.

Khi không cười, đối với mọi người giống như kẻ thù giết cha, không phải nhìn gương mặt như trứng thối đấy.

Cậu ta không cần túi trữ vật chỉ là nghèo thôi."
"A?" miệng Tư Nguyệt Nhã khẽ nhếch, nàng không hiểu lắm, một tu sĩ Kim Đan sao có thể—— nghèo?
"Ai, một lời khó nói hết, có lẽ là thiên phú của ta quá cao, ngoại hình quá mức xuất sắc, lại thông minh tài giỏi, một thân tài đến nỗi ông trời còn ghen ghét.

Cho nên vận khí mới trắc trở như vầy, mất tiền, v.v., tất cả đều là chuyện thường ngày.

"
Giọng điệu phẫn uất của Lan Vọng Sinh cộng với vẻ mặt cay đắng hận thù của anh, kết hợp với nhau, toát ra một vẻ mặt hung ác.
Trúc Ẩn Trần sớm đã quen, nhàn nhạt nói: "Cười lên hoặc đeo mặt nạ đi, đừng dọa sư muội của ta."
Lan Vọng Sinh nhe răng với y, lộ ra vẻ mặt hung ác mang theo nụ cười, sau đó mí mắt cong cong quay sang Tư Nguyệt Nhã: "Sư muội, muội nhìn ta như vậy còn đáng sợ không?"
Tư Nguyệt Nhã chớp chớp mắt: "Không có." Thần kỳ quá!
Vẻ mặt luôn mang nụ cười của Lan Vọng Sinh nhìn qua chính là một thư sinh tuấn tú, trầm tính, còn có vài phần hiền lành.
Nhưng khi sắc mặt anh trầm xuống, khí tức đột nhiên đảo ngược, mọi thứ trên người đều giải thích một câu: Người này tuyệt đối không phải người tốt.
Việc thay đổi biểu cảm của tạo nên sự khác biệt lớn, giống như có một bộ bộ lọc phản diện trên người.
Bộ lọc phản diện...
Trúc Ẩn Trần đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhìn Lan Vọng Sinh từ khóe mắt.
Huynh đệ ngươi không phải là một phản diện trong sách đi?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương