Mặc dù nàng nói câu “Muội thích huynh”, thế nhưng hắn biết rõ, thật ra nàng không hề tình nguyện, chỉ là tạm thời tùy cơ ứng biến mà thôi. Hắn biết rõ tình cảm không phải chỉ nửa khắc là có thể bồi dưỡng ra được, ngoại trừ uy hiếp mới có thể thôi, hắn sẽ cho nàng thời gian chậm rãi để nàng thích hắn, hắn có lòng tin này.

Hắn đặt tay lên vai nàng, hơi dùng sức nắm một cái, ôn nhu nói: “Ti Điềm, ta nhất định sẽ đối tốt với muội.”

Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, giọng nói hắn trầm thấp ổn trọng, mang theo khẳng định và kiên quyết không thể nghi ngờ.

Nàng cúi đầu không nói nhưng trong lòng rất loạn.

Hắn bỗng nhiên thổ lộ, ngang ngược huỷ hôn làm nàng trở tay không kịp, cho đến bây giờ chỉ có cảm giác choáng váng cứ ngỡ như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Hắn nắm chặt cổ áo của nàng, thấp giọng nói: “Trở về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Cứ như vậy bỏ qua cho nàng sao? Nàng có chút không tin, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong bóng đêm nhìn không rõ nét mặt của hắn. Nhưng hắn cao lớn đứng ở trước mặt, bất giác làm cho nàng cảm thấy bình yên. Loại cảm giác này so với Bùi Vân Khoáng hoàn toàn khác biệt.

Quen biết hắn một năm, từ đầu tới cuối hắn cũng chỉ thổ lộ hai câu tình cảm, một câu là ta thích muội, một câu là ta nhất định sẽ đối tốt với muội.

Nàng xoay người quay về phòng, đốt nến sáng lên.

Ngồi phía trước cửa sổ, sắp xếp lại tâm sự mơ hồ rối loạn, suy nghĩ như một ngọn lửa khiêu khích, khi thì là hắn, khi thì là hắn kia.

Nàng phiền não tắt đèn, đi ngủ.

***

Sơ cửu* hôm nay, người trong phủ tả tướng đưa tiểu công tử Tả Thịnh đến Vân Kỳ Xã.

*初九 một loại quẻ trong kinh dịch, mình xem mà chả hiểu nổi, các bạn có thể lên anh Google để tìm hiều thêm nhé.

Đây là một tiểu hài tử bảy tuổi, nhưng trông y như ông cụ non, dáng vẻ giơ tay nhấc chân cũng mang theo phong phạm và quy củ của con em thế gia.

Hắn nhìn thấy Tạ Thông, vung áo bào lên định dập đầu, Tạ Thông vội vàng cười đỡ cánh tay của hắn.

Tả Thịnh nghiêm mặt nói: “Chúc mừng năm mới sư phụ.”

“Có mang lễ vật cho sư phụ không?”

Hắn nghiêm trang trả lời: “Có mang theo. Là một quyển sách dạy đánh cờ.”

Tạ Thông cố ý lộ ra vẻ thất vọng: “Tại sao không tặng cho sư phụ một cô nương xinh đẹp?”

Ti Điềm liếc hắn, Thông ca như vậy không phải dạy hư tiểu hài tử sao?

“Sư phụ, thánh nhân nói, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi. Sư phụ phải tự trọng.”

Lời nói “Cổ hủ” thốt ra từ trong miệng một đứa bé, vô cùng buồn cười đáng yêu. Ti Điềm nhịn cười không được, đứa nhỏ này, so với cha hắn thì khiến người khác yêu thích hơn nhiều.

Tạ Thông sờ sờ tóc của hắn, cười nói: “Đồ đệ ngoan.”

Hai người đi vào kỳ thất (phòng chơi cờ), hai hạ nhân Tả phủ đứng hầu hạ ở ngoài cửa. Ti Điềm suy nghĩ một chút, tiểu hài tử nhất định thích ngọt, liền đi phòng bếp lấy ít bánh điểm tâm, lại làm một ly trà táo đỏ, dự định đưa vào trong.

Không ngờ lại hai hạ nhân ở ngoài cửa ngăn cản.

“Công tử nhà ta có mang đồ ăn theo, không làm phiền cô nương.”

Ngữ khí hai người này tuy khách khí, nhưng vẻ mặt lại không khách khí. Mọi người nói, người gác cổng cho Tể tướng cũng là quan tam phẩm, hai người này thật ứng với những lời này.

Ti Điềm không để ý đem đồ trở về.

Một hài tử bảy tuổi có thể nán lại nửa canh giờ trong kỳ thất với Tạ Thông, thực sự làm cho người khác ngạc nhiên. Tiễn Tả Thịnh về, Ti Điềm thở dài: “ Hài tử này thật có tính nhẫn nại.”

Tạ Thông thở dài: “Tả tướng xem hắn là hòn ngọc quý trên tay, tuổi còn nhỏ đã mời tới bảy tám sư phụ, học họa, học kỳ (chơi cờ), học tứ thư ngũ kinh, làm đứa nhỏ này bận tối mắt tối mũi.”

“ Đúng là vất vả quá.”

Tạ Thông thấp giọng nói: “Lần tới khi hắn đến, muội vẩy ngân câu* trên bàn cờ tướng cho ta.”

*银勾 không biết là gì, nhưng mình đoán là 1 loại mê dược làm rối loạn thần trí, bạn nào biết thi góp ý để mình chỉnh sửa nhé.

Ti Điềm chấn động: “Tại sao?”

“Vương gia dặn dò. Muội làm theo là được.”

Trong lòng nàng bất an, ngân câu là trước khi tới đây Bùi Vân Khoáng giao cho của nàng, bảo nàng nghe theo sự sắp xếp của Tạ Thông. Cho dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới sẽ dùng thứ này để đối phó một đứa nhỏ bảy tuổi. Rốt cuộc ngân câu là bột thuốc gì?

Lần đầu tiên nàng do dự trước dặn dò của Bùi Vân Khoáng. Thiệu Bồi đã từng nói, nhất định sẽ không để nàng đi làm chuyện thiên lương hại lý, thế nhưng việc này lại liên quan đến một đứa bé, trong lòng nàng càng nghĩ càng lo sợ bất an, suy đi nghĩ lại, nàng vẫn lo lắng như cũ, lần này nàng phải đi hỏi cho rõ ràng.

Hôm nay là tết nguyên tiêu, nàng biết Bùi Vân Khoáng nhất định sẽ được tuyên triệu tiến cung. Khi mặt trời lặn, nàng liền thay đổi nam trang chờ trên đường Huyền Vũ, nàng biết Bùi Vân Khoáng từ hoàng cung quay về vương phủ, nhất định sẽ đi qua con phố này.

Bóng đêm dần dần hiện lên, trong kinh thành đèn hoa rực rỡ, ngựa xe như nước, đây là một đêm náo nhiệt nhất trong một năm qua ở kinh thành. Hai bên đường Huyền Vũ đeo đầy đèn lồng, rất nhiều dân chúng sau khi dùng cơm tối xong liền ra ngoài xem đèn, ngắm trăng, đoán đố đèn, một bức hoạ ca múa thanh bình trong sự phồn vinh thịnh thế.

Trong tay nàng nắm túi ngân câu, không lòng dạ nào ngắm đèn, sốt ruột chờ cỗ kiệu của hắn.

Đợi gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũngnhìn thấy đỉnh kiệu quen thuộc kia, thị vệ cận thân đi theo bên cạnh kiệu của hắn nàng cũng đều biết. Khi cỗ kiệu đi đến bên cạnh nàng, nàng tiến lên vài bước, ngăn cản một người thị vệ, thấp giọng nói: “Ta có lời muốn nóivới Vương gia.”

Thị vệ kia vội vàng ghé sát vào mành vải bên cạnh cỗ kiệu bẩm báo một tiếng.

Bùi Vân Khoáng bảo ngừng kiệu, vén mành vải bên cạnh lên liền thấy nàng đang đứng dưới đèn hoa đăng. Đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu đỏ dịu dàng, làm khuôn mặt của nàng như ráng mây tươi đẹp, hai hàng chân mày mang theo một chút ưu sầu, càng làm lộ rõ dáng vẻ động lòng người.

Hắn thấp giọng nói: “Mời nàng ấy lên kiệu.”

Thị vệ vẫy tay với nàng, nàng đến gần, hơi do dự một chút cuối cùng cũng bước lên kiệu.

Trong kiệu chỉ có một chiếc đèn, hai người ngồi song song nhau, bỗng nhiên làm lộ ra vẻ mất tự nhiên, khí tức mập mờ tràn ngập, ánh sáng ngọn đèn phát ra càng thêm mông lung.

Hắn ôn nhu hỏi: “Có việc gì sao?”

“Vương gia, ngân câu là thuốc gì?” Nàng lo lắng ngại ngùng, nhưng vẫn không quên mục đích mình đến tìm hắn.

Hắn không trả lời ngay mà quay đầu cười khẽ.

Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy mặt bên và nếp nhăn trên mặt khi cười của hắn.

Hắn phân phó bên ngoài cỗ kiệu: “Đi thuyền ven sông.”

Nàng không biết hắn có suy nghĩ gì, cả gan hỏi một câu: “Vương gia, ngân câu là thuốc gì?” Nàng quyết định, nếu là độc dược, nàng tình nguyện cho dù bị hắn trách phạt cũng không làm như vậy.

Hắn nghiêng mặt qua, vô cùng ôn nhu cười cười với nàng: “Đừng nóng vội, đợi lát nữa rồi hãy nói.”

Nàng ngồi ở trong kiệu như sống một ngày bằng một năm, không gian quá nhỏ, khoảng cách lại quá gần. Có thể nghe thấy rõ ràng mùi vị trên người hắn, trong kiệu cũng tràn ngập khí tức của hắn, áp bách lấy nàng bao vây lấy nàng, nàng cảm giác mình sắp bị chìm ngập.

Hắn không nói gì, dường như đang hưởng thụ loại trầm mặc mập mờ này.

Cỗ kiệu rốt cũng cuộc ngừng lại.

Nàng bước xuống cỗ kiệu, trước mặt là một dòng sông. Trên sông có vài ngọn liên hoa đăng (đèn hoa đăng hình hoa sen), nhẹ nhàng lay động trên mặt sông gợn sóng, cùng hòa mình dưới ánh trăng. Ánh sáng lập loè lấp lánh, giống như những ngôi sao trên dãy ngân hà.

Hắn bước xuống thềm đá bên cạnh bờ, leo lên một chiếc thuyền nhỏ đang đỗ cạnh bờ. Nàng đành phải thuận đi theo phía sau hắn bước lên thuyền.

Thị vệ và kiệu phu hầu ở bờ bên cạnh, bốn phía yên tĩnh chỉ có vài tiếng chó sủa ở xa xa.

Trên thuyền nhỏ này gọn gàng sạch sẽ, trong khoang thuyền cực kỳ đơn giản, chỉ có mấy cái đôn, có đôi khi hắn mượn cớ câu cá hẹn người đến nơi này dặn dò một ít chuyện quan trọng.

Trước tiên hắn ngồi xuống một cái đôn thấp, sau đó chỉ chỉ cái đôn thấp đối diện bàn nhỏ, nói: “Ngồi đi.”

Nàng theo lời ngồi đối diện với hắn, cách hắn chỉ có ba thước.

Hắn mỉm cười lãnh đạm, dưới ngọn đèn dầu khuôn mặt hắn vô cùng ôn nhu. Nàng chợt ngẩn người, cảm thấy hắn tuấn dật không giống như người thật.

Một ông lão bưng trà đến.

Hắn ngẩng đầu cười nói: “Tề bá, hôm nay cho ta một bầu rượu đi.”

Ông lão lần nữa cầm một bầu rượu và hai cái ly đến, sau đó lại yên lặng thối lui ra ngoài khoang thuyền.

“Đây là tổ phụ của Tề Dương.” Hắn cười rót hai chén rượu, đặt trước mặt nàng một ly.

Nàng ngẩn người, tổ phụ của Tề Dương? Tại sao lại ở chỗ này?

Hắn nhấp một ngụm rượu, chén rượu dừng ở bên môi, ánh mắt thoáng nheo lại, mỉm cười nhìn nàng: “Ti Điềm, ba người ta, Lâm Giang vương và Nhạc Bình vương, có một người sẽ đoạt được ngôi vị hoàng đế. Nếu Như muội không phải là người của ta, muội cảm thấy ai thích hợp nhất?”

Một đề tài nặng nề nhạy cảm kiêng kị như vậy, sao nàng có thể trả lời? Trong lòng nàng hoảng hốt, thấp giọng nói: “Muội, muội không dám nói.” Thật ra trong lòng nàng vẫn hy vọng là hắn, cũng hiểu được hắn là người tốt nhất, thích hợp nhất.

Hắn cười cười: “Lâm Giang vương người này, dã tâm lớn hơn năng lực, lại cực kì hiếu chiến, đặc biệt là thích tính toán người khác. Hắn hạ độc ta, không nghĩ tới điểm tâm đã bị một người đánh tráo, kết quả độc chết Vương Phi. Hắn còn băn khoăn quặng sắt trên núi Lan Chu của ta. Cho nên nếu hắn đăng cơ, tất nhiên sẽ mượn cớ diệt trừ ta, thu hồi đất phong của ta.”

Hắn thản nhiên nói ra, nàng lại âm thầm kinh hãi.

Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Nhạc Bình vương lão gian cự hoạt, suốt ngày lấy cớ dưỡng bệnh cũng đã nhiều năm. Chuyện gì cũng bảo con của hắn ra mặt, tương lai có chuyện gì tốt cũng đổ lên trên người nhi tử. Muội nói xem một người ngay cả con của mình cũng không thương, còn có thể yêu thương lê dân bách tính sao? Thế nhưng, con người thế tử thì rất tốt, nhân phẩm tài học không thể bắt bẻ. Nếu Hoàng Thượng bỏ qua Nhạc Bình vương trực tiếp truyền ngôi cách cho hắn, cũng không tệ.”

Nàng không hiểu, hắn nói những thứ này rốt cuộc có quan hệ gì với ngân câu?

“Thật ra ta cũng không nhất định phải đoạt được ngôi vị hoàng đế. Nhưng tương lai bất kể là ta hay Nhạc Bình vương đăng cơ, ta cũng hy vọng triều cục có thể thay đổi, không giống như bây giờ. Muội biết phụ thân Tô Phiên không? Hắn là viện sử Thái y viện, cũng bởi vì góp lời ăn đan dược không thể trường sinh mà bị giết. Còn có Tạ Thông, Tề Dương, trên đầu mỗi người đều có án oan.”

Hắn mấp máy bờ môi, trầm giọng nói: “Cho nên, bất luận ta có thể đăng vị hay không, ta đều phải diệt trừ một vài khối u ác tính trong triều. Trương Quốc sư chính là một đại nhân vật trong số đó.”

Hắn đặt chén rượu xuống, nhìn nàng: “Ngân câu không phải là độc dược, chỉ là một ngòi nổ, người nếm qua đan dược sau đó dùng ngân câu, sẽ khiến cho bệnh cũ trong cơ thể phát ra, khi còn bé Tả thịnh bệnh nặng, ta tiến cử Lương Quốc Nhân chữa lành cho hắn, về sau Trương Quốc sư vì nịnh nọt tả tướng, đặc biệt vì Tả thịnh luyện thuốc dưỡng đan, nói là có thể cường thân kiện thể. Hiện tại ngân câu khiến cho bệnh cũ của Tả thịnh tái phát, Lương Quốc Nhân sẽ nói với tả tướng là đan dược có độc. Từ đó, trong lòng tả tướng sẽ ghi hận với Trương Quốc sư, người này có cừu tất báo, đợi lật đổ được Trương Quốc sư, hắn sẽ không còn tinh lực nữa. Thế lực trong triều của hắn không thể đánh giá thấp, rất nhiều người là môn sinh của hắn, Lâm Nhất Sơn cũng thế.”

Hắn nói xong một câu cuối cùng, lẳng lặng nhìn nàng, đợi phản ứng của nàng.

Nàng cực kì ngạc nhiên, vì sao hắn lại nhắc tới Lâm Nhất Sơn, chẳng lẽ hắn biết chuyện gì rồi?

Hắn nghiêm mặt nói: “Ta từng phái người điều tra chuyện mẹ muội trúng độc, tám chín phần là do Lâm Nhất Phong làm. Hẳn là tả tướng muốn báo thù mẹ muội năm ấy trốn hôn, cho nên mới bày mưu đặt kế cho hắn làm như thế.”

Nàng ngây dại, Lâm Nhất Phong, tả tướng!

Nàng bắt đầu nhớ lại, càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Nhất Phong có khả năng lớn nhất. Khóe mắt nàng ươn ướt, bàn tay nắm thật chặc. Hận ý trong lòng mãnh liệt, hắn thiếu Tiểu Ngạn một mạng.

Hắn vươn tay ra, phủ lên mi mắt nàng, ngăn nước mắt chảy vào lòng bàn tay của hắn.

“Sau này, ta sẽ báo thù cho muội. Trước hết muội hãy nhẫn nại.”

Hắn cầm chén rượu lên, đặt trong lòng bàn tay nàng, ôn nhu nói: “Uống chút rượu, trong lòng sẽ khá hơn một chút.”

Nàng cúi đầu nhìn chén rượu, trong lòng thống khổ đan xen, nâng chén uống một hơi cạn sạch, lập tức bị sặc chỉ có thể ra sức ho khan.

Hắn vội vàng đứng lên, vỗ vai nàng, nói: “Nha đầu ngốc, sao uống vội vã như vậy?”

Nàng lau nước mắt, bản thân lại rót một chén, như cũ uống một hơi cạn sạch. Rất nhanh đã uống bốn chén rượu mạnh.

Hắn nhìn nàng hào sảng uống rượu, chỉ sợ một hồi sẽ say, vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Trở về đi.”

Hắn đỡ cánh tay của nàng bước lên bờ.

Hoa sen trong nước một đóa lại một đóa, từng hình ảnh lần lượt lướt qua mắt nàng. Nàng nhìn đến si ngốc, nhớ tới khi còn bé, đã từng cùng với Tiểu Ngạn thả đèn trên sông. Tiểu Ngạn, tỷ nhất định sẽ báo thù cho đệ.

Hắn thấy vẻ mặt nàng sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào mặt nước, khe khẽ thở dài, nói: “Sau này, non xanh nước biếc, ta sẽ cho muội xem.”

Những lời này của hắn làm cảm giác say rượu của nàng hoảng sợ bay mất!

Nàng ở trong kiệu bắt đầu mịt mờ, nếu như trong lòng có buồn có hận, có khổ có nước mắt, rất nhanh sẽ có cảm giác say.

Đợi nàng tỉnh lại lần nữa đã là buổi sáng ngày thứ hai.

Đầu của nàng vẫn có chút chóng mặt, khi mở mắt ra, nàng hơi hoảng hốt, bỗng nhiên, nàng phát hiện trên giường mình còn nằm một người.

Nàng lật đật ngồi dậy, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhìn kỹ lại liền thở dài một hơi, là Thương Vũ. Tại sao hắn lại ở chỗ này? Hắn ngủ trên giường bên cạnh, cau mày, có vẻ như rất mệt rất vất vả.

Nàng vội cúi đầu nhìn y phục của mình, áo ngoài không phải là trang phục nam tử, bên trong là quần áo của nữ nhân. Áo ngoài có phải do hắn cởi ra hay không? Trên mặt nàng bắt đầu nóng lên, đêm qua làm sao về được tới đây, nàng một chút cũng không nhớ.

Chân mày hắn giật giật, nàng vội vàng rụt rụt mặt lại, ngồi ở góc giường thấp giọng nói: “Đại sư huynh.

Hắn lập tức thanh tỉnh, ngồi dậy nhìn nàng, cười khổ một cái. Bỗng nhiên hắn lập tức nhào về phía trước. Nàng bị hắn dọa hết hồn, vội vàng lui lại phía sau.

Hắn cách khuôn mặt của nàng chỉ có một xích (0,33m ), nhìn ánh mắt của nàng, mang theo ý tứ muốn tính sổ, hỏi: “Ngày hôm qua muội uống rượu!”

“Muội, muội.”

Hắn ngồi dậy, thoải mái nói: “Được rồi, niệm tình tâm tình muội không tốt, tha cho muội một lần, lần sau không được như vậy nữa.”

Hắn làm sao biết tâm tình nàng không tốt? Nàng lo lắng kéo chăn lên che đến cằm.

“Muội, tại sao muội lại ở chỗ này?”

Hắn nhíu mày, bất mãn nói: “Ta vốn định tới tìm muội đi ngắm đèn, muội lại không ở đây. Làm ta chờ cả buổi mới thấy muội được thủ hạ Vương gia đưa về, còn say nữa chứ!” Hắn thật sự rất thất vọng, tết nguyên tiêu vốn định mang nàng đi chơi một chút, thế mà nàng còn say khướt được người ta đưa về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng maày là về đến nhà gặp mình nàng còn biết nhận lỗi, thì ra là chuyện nhà của nàng và cừu gia.

Hắn cười nói: “Muội uống rượu say rất dài dòng, lôi kéo ta nói một đống lời, không cho ta đi, dài dòng không để ta yên. Sau này, nếu muốn nghe lời trong lòng muội, xem ra chuốc say muội là được.”

Mặt nàng hồng như ánh bình minh, vội la lên: “Nói bậy.”

Hắn cười cười ha ha: “Ta biết ngay muội sẽ chống chế mà.”

“Muội không có như vậy.”

Hắn độ lượng đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người mình, nói: “Được rồi, đều là người trong nhà, ta cũng sẽ không ghét bỏ muội.”

Nàng càng thêm xấu hổ, ai là người trong nhà hắn hả.

“Hôm nay ta phải đi bộ binh rồi, rảnh sẽ tới thăm muội.”

Nàng nhẹ nhàng thở ra, sáng sớm cùng nằm trên giường với hắn thật sự rất xấu hổ, hắn mau nhanh nhanh đi đi.

Hắn giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại cúi xuống nói với nàng: “Đúng rồi, đêm qua muội đã làm một chuyện rất mất mặt chuyện đối với ta.”

Chuyện rất mất mặt! Mặt của nàng bị dọa trắng bách, lập tức suy đoán.

“Là ... Chuyện gì?”

Hắn dừng một chút: “Chính là, có liên quan đến việc mặc quần áo.”

Mặt của nàng càng trắng bệch, sau đó bắt đầu phiếm hồng, quả nhiên là vậy.

Hắn thở dài: “Khí lực của muội rất lớn, ta không cho, muội không nên.”

Nàng xấu hổ và giận dữ đến sắp té xỉu.

Hắn bất đắc dĩ nhíu lông mày: “ Sau này, ta nghĩ nếu như sau này là người một nhà, sớm làm chút gì đó cũng không sao, liền, liền tùy ý muội thôi.”

Nàng vùi mặt vào trong chăn, không còn mặt mũi nhìn hắn, chỉ cầu hắn đừng nói thêm gì nữa.

Hắn kéo mặt nàng ra khỏi chăn, khiều khiều cằm của nàng, nghiêm mặt nói: “Muội xem, trên quần áo ta toàn là nước mũi của muội. Muội phải bồi thường cho ta một bộ mới, phải tự tay làm.”

Hù chết nàng, nàng còn cho là mình say rượu làm ẩu, cứng rắn đòi cởi quần áo hắn. Thì ra chỉ là lau nước mũi trên quần áo hắn thôi, nàng ngẩng đầu lên, đỏ mặt liếc hắn, hắn quả thực cố tình hù dọa nàng mà.

Nàng hừ một tiếng: “ Mơ tưởng.”

Hắn chồm tới híp mắt cười: “Ti Điềm, từ mơ tưởng này, sau này đừng có dùng, lần này, muội mơ tưởng là được rồi? Ngoan ngoãn cho ta làm một bộ y phục, bằng không thì...”

“Bằng không thì như thế nào?”

“Bằng không thì, ta cũng hủy một bộ y phục của muội.” Hắn giả vờ hung tợn uy hiếp nàng, thật ra trong lòng sắp cười ra tiếng, vừa rồi hắn cố ý trêu chọc nàng, nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng thật sự đáng yêu làm hắm muốn cắn một chút hôn một chút, thế nhưng hắn vẫn phải nhịn lại.

Hủy như thế nào? Nàng tự nói với mình là không được hiểu sai, thế nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ sai, vì vậy thẹn quá hoá giận: “Muội không biết số đo y phục của huynh.”

“Bây giờ muội có thể đo mà.”

“Muội không có cây thước.”

“Muội có tay.” Hắn cảm thấy nha đầu này phải ép đến không còn đường thối lui mới có thể nghe lời, trước mắt hắn cũng chỉ đùa giỡn vô lại, không thì vẫn không có cách nào đến gần nàng hơn một chút.

Dùng tay? không phải sẽ sờ tới sờ lui sao? Nàng vội vàng đầu hàng, thấp giọng nói: “Hôm nay muội sẽ đi mua thước, còn có vải nữa.”

Hắn cười cười, đứng dậy rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương