May Mắn Gặp Được Em
-
Chương 87: PHIÊN NGOẠI 4
Năm nay sinh nhật Lương Tranh rơi đúng vào thứ 6.
Buổi sáng, văn phòng Luật họp một mạch đến tận 10h hơn. Từ phòng họp đi ra, thì nhận được điện thoại của bên phòng lễ tân gọi đến: “Lương luật sư, có người tìm cô.”
Lương Tranh không đoán được là ai, nhưng vừa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy một người ôm một bó hoa hồng lớn, che hết nửa mặt, nhưng cô vẫn nhận ra là Vương trợ lý.
Cô nhoẻn miệng cười hiền hòa nói: “Vương trợ lý, giờ cậu còn kiêm luôn cả việc ship hoa à?”
Vương trợ lý cười tươi rói, hớn hở nói: “Chu tổng nhiều việc, em giúp anh ấy mấy việc chân tay này là chuyện nên làm mà.”
Lương Tranh nhận hoa, cười rộ lên: “Vậy cậu phải tìm sếp cậu đòi thanh toán phí ship nhé, không thể giúp anh ấy không công được. Yên tâm Chu Tổng nhà cậu cái gì cũng có, có nhiều nhất là điều kiện. Đừng ngại.”
Tiểu Vương cười ha ha, đem bó hoa khổng lồ trao tận tay Lương Tranh, lễ phép chào hỏi sau đó mới trở về công ty.
Lương Tranh vui vẻ ôm hoa lên lầu, thuận tiện gọi điện cho Chu Húc.
Điện thoại vừa reo lập tức có người bắt máy, tâm tình Lương Tranh rất tốt, giọng nói cũng mang theo ý cười tươi tắn: “Chu thiếu gia, đã nhận được quà của anh.”
Chu Húc mỉm cười, dịu dàng nói: “Thích không?”
Lương Tranh cười cười: “Em thích lắm. Nhưng mà anh đột nhiên lãng mạn như thế, em có chút không quen.”
Chu Húc thấp giọng: “Ý gì đây? Chẳng lẽ trước kia anh không lãng mạn.”
Lương Tranh bĩu môi: “Anh tự cảm nhận đi. Hừm muốn nghe anh nói một câu ngọt ngào còn khó khăn nữa là.”
Chu Húc bật cười: “Làm gì có chuyện ấy, oan uổng quá.”
Lương Tranh bị anh chọc cười, cuối cùng không đùa nữa, nghiêm túc hỏi: “Tối nay anh có về không?”
Chu Húc nói: “Chắc là không?”
Mấy hôm nay công việc của Chu Húc khá bận rộn, thường đi sớm về muộn, có khi phải đi công tác liền mấy ngày. Lương Tranh cũng đoán hôm nay anh đại khái không về, vì vậy cười nói: “Vậy anh làm việc đi, đừng quá sức. Chú ý nghỉ ngơi.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, hỏi cô: “Tối nay em định làm gì?”
Thang máy đã lên đến tầng làm việc của cô, Lương Tranh ôm bó hồng đi ra, vui vẻ nói: “Chu Nha nói tối nay muốn tổ chức tiệc BBQ ngoài trời, xong việc, em qua tham gia cùng mấy nhóc đó.”
Vừa nghĩ đến bữa tiệc nho nhỏ tối nay, cô liền cao hứng, Chu Húc ở đầu dây bên kia như cảm nhận được, ghen tuông nói: “Không được phép vui vẻ như thế!”
Lương Tranh suýt nữa cười sắc: “Vì sao chứ? Chu Húc, từ bao giờ anh thành người không biết nói đạo lý thế này?”
Chu Húc mặc kệ, ngang ngạnh tuyên bố: “Anh không cho em đi, không được vui vẻ với người khác như thế.”
Lương Tranh bật cười: “Chu Húc anh đúng là đáng yêu chết mất. Thế anh không cho em vui, vậy em khóc cho anh xem nhé.”
Chu Húc bị cô chọc cười, cưng chiều nói cô là đồ ngốc, sau đó nghiêm túc căn dặn Lương Tranh: “Nhớ cẩn thận, đừng để bị bỏng, giá nướng ngoài trời rất nguy hiểm, hay bị bắn than ra.”
“Em biết rồi.” Lương Tranh ngọt ngào cười, dịu dàng nói: “Anh cũng thế. Đừng làm việc quá sức, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên trầm giọng gọi: “Tranh Tranh.” Tiếng “Tranh Tranh” này có bao nhiêu tình tứ, bao nhiêu ấm áp. Trái tim cô khẽ rung lên, cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm?”
Chu Húc thấp giọng: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đây là sinh nhật thứ tư của hai người họ sau 4 năm kết hôn, 7 năm bên nhau.
7 năm tình cảm vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Đáy lòng Lương Tranh không nén được vui vẻ, cảm giác hạnh phúc viên mãn này theo cô cả ngày, nụ cười cứ thế đậu trên môi suốt cả ngày.
Chu Nha đi mua đồ, thuận tiện đến đón cô.
Lương Tranh ôm bó hoa khổng lồ leo lên xe. Chu Nha oa lên một tiếng đầy ngưỡng mộ: “Anh họ tặng chị à? GATO chết mất!”
Lương Tranh cười: “Ừ! Anh trai em tự nhiên ngọt ngào, sến sẩm làm chị có chút không quen.”
Chu Nha ha ha cười: “Anh ấy cũng chỉ đối với chị mới đặc biệt thế thôi, chứ trước mặt chúng em thì vẫn lạnh lùng, khó ở như cũ.”
Lúc Lương Tranh và Chu Nha trở về, cánh Chu Kỳ đang ở trong sân dựng lều, và nhóm bếp. Nhóm Thiến Thiến thì đi rửa đồ ăn, bưng ra, vừa thấy Lương Tranh lập tức hớn hở hô lên: “A nhân vật chính của chúng ta đây rồi.”
Lương Tranh hào hứng chạy đến, nhìn đống đồ ăn, hai mắt sáng lên: “Oa chân gà ngon quá. Tí mình phải ăn cho đã mới được.”
Phùng Thiến cười vang, hối thúc cô: “Vậy cậu nhanh đi thay quần đi, rồi xuống nướng đồ.”
Lương Tranh cười nói: “Thôi nha nàng, hôm nay là sinh nhật mình, mình chỉ ăn thôi, không nướng.”
Cô vừa nói vừa hớn hở ôm hoa về phòng. Sau khi đổi quần áo, chạy xuống, mọi người đã chuẩn bị đâu vào đó, đang ngồi một chỗ tập trung nướng đồ. Cả đám vây thành một vòng nói cười rôm rả.
Tâm tình Lương Tranh vô cùng thoải mái, cô trở về phòng khách tìm bình hoa, ngồi bên bàn trà, tỉ mỉ lấy bó hoa Chu Húc tặng, cắt tỉa cẩn thận, cắm vào bình.
Cắm xong, ra đến bên ngoài thì trời cũng đã tối, xa xa trăng non ung dung vắt vẻo giữa bầu trời đêm, không khí dễ chịu, thi thoảng lại có làn gió nhè nhẹ thổi qua.
Dương Thăng kêu lên: “Các cậu ơi, tìm cái đèn bật lên đi.”
Lương Tranh chạy đến, mở đèn trong sân lên.
Cả khu vườn bừng sáng.
Mọi người quây quần bên nhau vừa nướng, vừa ăn. Thiến Thiến đưa cho Lương Tranh một sâu chân gà, hào hứng nói: “Cái này ăn ngon cực kỳ. Thử đi.”
Lương Tranh bị mùi thơm mê hoặc, hai mắt sáng lên, lập tức cầm lấy cắn một miếng lớn. Đúng là ngon không tưởng, nhưng hơi nóng, khiến cô suýt bỏng lưỡi.
Lương Tranh vội vàng tìm nước uống.
Trên bàn có rất nhiều bia và nước ngọt.
Cô kéo ghế, ngồi xuống, vặn một chai nước hoa quả ra uống. Vừa uống được một ngụm thì một cô bé gái kháu khỉnh, ung dung chạy tới.
Lương Tranh vừa nhìn thấy đứa bé này là lại muốn cưng nựng, cô cúi người, bế cô bé lên: “Thu Thu, con đúng là quỷ đáng yêu. Muốn ăn gì không? Dì Lương Tranh lấy cho con?”
Nhóc con gật gật đầu, chỉ vào mân chân gà, nũng nịu nói: “Măm măm 1 cái ạ. Ma ma không cho con ăn nhiều.”
Lương Tranh cưng chiều nói: “Đúng rồi còn bé không nên ăn nhiều chân gà.”
Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, nhéo nhéo má cô nhóc kia, nheo nheo mắt nói: “Quỷ tinh ranh này, biết mình không cho nó ăn nhiều, nó liền chạy đi tìm cậu.”
Lương Tranh bật cười, cúi đầu thân thiết nói chuyện với cô nhóc: “Thu Thu lại thơm dì Lương Tranh một cái, dì sẽ bế con đi ăn chân gà.”
Tiểu nha đầu quả nhiên chạy đến ôm cổ cô, hào phóng hôn lên hai má Lương Tranh.
Lương Tranh cười đến chảy cả nước mắt, hài lòng lấy cho nha đầu tinh ranh này một cái chân gà.
Tiểu Vũ ngồi đối diện nhìn hai dì cháu, cười cảm khái: “Thời gian trôi qua nhanh thật, nhoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi.”
Lương Tranh gật đầu: “Đúng thế, đã bao năm trôi qua rồi.”
Cô nhìn mọi người xa xa, bỗng nhiên xúc động. Từ thời đại học đến bây giờ, bạn bè bên cạnh cô và Chu Húc đều không thay đổi, vẫn là những con người đó, gương mặt đó, thân thương và đầy kỉ niệm.
Tiểu Vũ nói: “Đã nhiều năm như vậy, cậu và Chu Húc vẫn yêu nhau vẹn nguyên như lúc đầu. Mỗi lần nhìn hai người, mình lại có cảm giác như trở về thời đại học.” Cô cười nói: “Lúc ấy cậu và cậu ấy quả chẳng dễ gì, đã yêu xa lại còn mỗi người một nước. Mình nhớ khi đó mỗi lần Chu Húc lặn lội về thăm cậu, nha đầu cậu vui vẻ như đến Tết.”
Lương Tranh cong mắt cười: “Có sao?”
Cô đột nhiên nhớ đến những lời khi đó nói với anh: Anh thấy em yêu anh nhiều thế nào chưa, lâu lắm mới có thời gian về thăm em, thế mà em chẳng nhõng nhẽo gây sự với anh bao giờ.
Lần trước nghe cô nói thế, Chu Húc chỉ cười, kéo cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu dịu dàng hôn cô.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng, phủ lên người hai người, khung cảnh vừa ấm áp, vừa hạnh phúc.
Mọi người chơi đến tận đêm khuya mới chia tay nhau ra về.
Lương Tranh vốn không biết uống rượu, nhưng hôm nay ngồi tâm sự cùng bạn bè, không tránh khỏi uống một chút.
Tiễn mọi người về xong xuôi, Lương Tranh mới trở lại phòng tắm rửa, rồi chui vào chăn làm một giấc.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận thấy hình như Chu Húc đã về.
Anh ngồi bên giường, trìu mến nắm tay cô, nhìn cô chăm chú.
Lương Tranh mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, ngập ngừng nói: “Chu Húc?… A nhớ quá nằm mơ luôn rồi.”
Chu Húc nghe cô tự nói, tự trả lời, nhịn không được bật cười, xoa xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”
Lương Tranh ngẩn người, mất một lúc mới hoàn hồn, cô lập tức ngồi dậy, hưng phấn đáp: “Anh về rồi.”
Chu Húc cười, ôn nhu ôm eo cô, cúi đầu dịu dàng môi chạm môi.
Rất nhanh hai người quấn lấy nhau, một trận cuồng nhiệt qua đi, đến tận khi Chu Húc rời môi đi, cô vẫn chưa hết bối rối, đôi mắt long lanh, cảm động nhìn anh. Từ ngỡ ngàng chuyển thành vỡ òa hạnh phúc, Lương Tranh vui vẻ nhào vào lòng anh, reo lên: “Không phải mấy ngày nữa anh mới trở lại ạ.”
Chu Húc nhìn cô, nới lỏng cà vạt trên cổ, thấp giọng nói: “Sợ em quá nhớ anh.”
Lương Tranh ngẩng đầu lên, hai tay đặt lên đầu vai anh, giả vờ hờn dỗi: “Anh thôi tự mình đa tình đi, em không hề nhớ anh chút nào.”
Chu Húc cười nhại cô, nắm lấy cằm Lương Tranh, nheo mắt nói: “Vậy vừa rồi ai còn nhớ anh đến độ trong mơ cũng gọi tên anh nhỉ?”
Lương Tranh nhịn không được cười, giơ tay che miệng anh: “Không cho anh nói nữa. Cấm ngôn.”
Chu Húc bắt lấy tay cô, đưa lên miệng hôn một cái, sau đó đột ngột bế bổng cô lên.
Lương Tranh “A” một tiếng, kêu thất thanh: “Anh làm gì thế?”
Chu Húc bế cô về phía nhà tắm, thản nhiên, bình tĩnh nói: “Đi tắm.”
Lương Tranh: “Em tắm rồi.”
Cô giãy dụa muốn xuống, Chu Húc đương nhiên không để cô thực hiện ý đồ, dán sát môi vào tai cô thì thầm: “Tắm thêm lần nữa, tắm giúp anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook