May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
-
Chương 6: Bạn thân đến chơi
Ba người bạn tay xách nách mang đứng trước căn hộ của Trạch Đường Xuyên. Bởi thích sự riêng tư nên Trạch Đường Xuyên đã mua luôn cả một tầng 2 của khu chung cư cao cấp này, bản thân chỉ ở một phòng, các căn còn lại thì để trống.
“Này, các cậu nói xem tại sao Đường Xuyên lại đồng ý cho “cậu vợ” của mình ở chung nhà nhỉ? Sao không cho ở căn hộ khac?”
“Lão gia tử Trạch gia không phải người giấy đâu. Để ông biết thì có mà cạo đâu đi tu.”
“Không định bấm vào à?”
“Tớ hơi sợ. Các cậu nói xem, tuy là được mời đến nhưng liệu cậu ta có ăn thịt chúng ta không? Bình thường đã đủ đáng sợ rồi.”
“Yên tâm, chúng ta có ba người mà.”
…..
Trạch Đường Xuyên ngồi trên ghế sô pha gõ gõ lên thành ghế. Ba người bạn này của hắn đứng trước cửa nói xấu hắn nhưng lại nói vào loa liên lạc. Chính là muốn để hắn biết sao.
Hạ Chi Nhạ thì ghé tai vào loa để nghe. Vẻ mặt hưng phấn lạ thường. Cậu nghe Trạch tiên sinh nói rồi. Hôm nay bạn ngài ấy đến thăm, cứ cư xử như bình thường là được.
“Bạn của Trạch tiên sinh aaaaa?”
Ba người đang mải mê nói chuyện đằng trước cửa thì bị âm thanh làm cho giật bắn mình. Giọng nói trong trẻo hơi ngọt ngào, rõ ràng không phải của Trạch Đường Xuyên hay là dì Thẩm.
Cạch….
Tiếng mở cửa, kèm đó là một cái đầu xù bông hiện ra. Cậu trai có đôi mắt to tròn lén lút một cách “công khai” nhìn chằm chằm bọn họ. Đôi môi thì hé nụ cười
“Xin… chào.. tôi là Hạ Chi Nhạ.”
“Hello… chúng tôi là bạn của Đường Xuyên. Tôi là Vi Tiếu Anh, đây là Mạc Tinh Nhi, đây là Dịch Phàm.”
Hạ Chi Nhạ nhoẻn miệng nở nụ cười lộ ra hai cái khểnh, bộ dáng vui vẻ có hơi ngốc ngốc của cậu khiến ba người đứng trước cửa không biết làm gì cho phải. Dù sao chuyện của cậu ba người đã được Đường Xuyên cảnh báo trước rồi.
“Lô… lô… lô là cái gì cơ?”
Chi Nhạ nãy giờ vẫn cố gắng “loading” từ hello của Vi Tiếu Anh. Cậu từ nhỏ không được học tiếng nước ngoài nên không hiểu anh nói gì, chỉ tưởng đó là một loại mật ngữ gì.
“Cậu ta miệng nói bậy nói bạ đó. Đừng để ý. Vào trong đi.”
Trạch Đường Xuyên chống gậy ra ngoài giải vây cho cậu. Ba người thở dài nhìn ông bạn thân lâu năm của mình.
Sáu tháng chưa gặp mặt, Trạch Đường Xuyên gần như khoác lên người một chiếc áo tang thương. Mặt bên phải có nhiều vết sẹo chồng chéo lên nhau, chân đi khập khiễng. Bộ dáng có hơi chút luống cuống khi gặp ba người bạn.
Vi Tiếu Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự nhiên xách đồ đạc đi vào phòng khách. Hắn không muốn trước mặt bạn mình tỏ vẻ đau đớn. Như thế càng khiến Đường Xuyên khó chịu thêm thôi.
“Bọn tớ mua nhiều đồ lắm. Các cậu cữ giữ lại mà xài. Toàn là đồ hữu dụng thôi.”
Hạ Chi Nhạ lúc này như một chú mèo nhỏ, thấy thùng cac tong lại thấy ngứa ngày tay chân. Trạch Đường Xuyên ngồi trên sô pha với bạn mình nhìn qua cậu thì thấy ánh mắt “meo meo” của cậu nhìn mình.
“Hạ Chi Nhạ, cậu mở đồ rồi sắp xếp giúp tôi nhé.”
Chi Nhạ gật gật đầu như mấy chú chó trên ô tô. Vẻ rạo rực không thể kiềm chế được.
“Có vet hai người sống rất hoà hợp nhỉ? Tớ còn tưởng cậu sẽ ghẻ lạnh người ta nữa đấy.”
“Dù sao cũng làm bạn cùng nhà trong ba năm, tớ cũng không thể xem như không thấy được.”
“Yeahh. Đưa tiền ra đât. Mỗi người 1 triệu.”
Vừa nghe Trạch Đường Xuyên nói ba năm, Dịch Phàm liền nhảy cẩng cả lên khiến hắn ta chấm hỏi đầy đầu.
“Cái gì thế? Các cậu lại lấy tôi ra cá cược nữa à?”
Mạc Tinh Nhi vẻ mặt nhăn nhó, nhìn Trạch Đường Xuyên bằng ánh mắt thất vọng.
“Tớ không ngờ sức chịu đựng cậu kém như vậy. Mới ba năm mà đã đòi kết thúc. Tớ cược cậu 5 năm nè.”
“Hừ, tận ba năm. Tên tiểu tử này sao chịu được hay vậy? Tớ cược cậu 1 năm thôi.”
Trạch Đường Xuyên đầu đầy lửa giận nghe mấy đứa bạn chó của mình oán than. Qua thăm hắn không nói được lời hay thì thôi đi, còn tiền với bạc nữa chứ.
“Mà cậu không định dấu diếm cái hợp đồng hôn nhân đó sao? Ông nội cậu mà biết.”
“Không sợ. Dù sao tớ cũng theo lời ông kết hôn ở chung nhà. Tớ cũng không hứa là sẽ không ly hôn hay không có cam kết gì. Ba năm sau, quyền lực Trạch gia cũng ở trong tay tớ rồi.”
Bốn người thảo luận khí thế ngất trời còn Hạ Chi Nhạ thì vui vẻ ở bên cạnh khui hộp. Quà mừng tân hôn ba người chuẩn bị rất phong phú a. Không chỉ có quà cho Trạch Đường Xuyên mà của cậu cũng không thiếu.
Nào là hộp màu mực đắt tiền, bảng vẽ chuyên dụng cho người thiết kế, Dịch Phàm còn đặt một con gấu bông rất to làm quà nữa. Hạ Chi Nhạ liên tục nói cảm ơn bọn họ. Cậu chưa làm gì được cả mà đã được cho quà rồi.
“Cảm ơn các vị nhiều lắm.”
“Đừng khách sao. Chỉ chút quà mừng tân hôn thôi. Lâu rồi mới tới là chúng tôi có lỗi.”
Hạ Chi Nhạ cười rất tươu, hàm răng trắng bóc. Hai má đỏ hây hây chứng tỏ cậu đang rất xúc động, vui mừng.
Trạch Đường Xuyên ngẫm nghĩ hình như mình cũng chưa có chuẩn bị quà cáp gì đặc biệt cho cậu cả. Dù sao cũng ăn của người ta mấy bữa, vẫn nên chuẩn bị tặng quà thì hơn. Nhưng quà gì thì được nhỉ.
“Này, hai người không đeo nhẫn hả? Thế có làm lão gia tử hài lòng không?”
“Khụ… có chứ. Tớ đang chuẩn bị.”
Thật ra thì hắn cũng không có ý định đeo nhẫn kết hôn với Hạ Chi Nhạ. Nhưng nghĩ đến người bây giờ tạm thời là của mình, vẫn nên làm một cặp nhẫn đánh dấu chủ quyền, cho cậu ấy một danh phận để người ngoài không bắt nạt.
Hạ Chi Nhạ rút ra từ tròn chiếc hộp cuối cùng một chiếc váy đen dài. Cậu không nhận ra sự khác biệt nhưng người có tâm liếc qua một cái liền biết. Váy lụa kết hợp với phần ngực được kết bằng ren, chất liệu mỏng tan. Mặc vào là thấy hết bên trong. Cậu không biết nên tưởng đây là áo gì đó kì lạ đứng dậy xem thư.
Vi Tiếu Anh liếc qua liền hoảng hồn. Cái áo này chả phải hắn mua cho tiểu tình nhân nhà mình sao? Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây.
Thế là bốn người trong căn phòng được chứng kiến màn dịch chuyển nhanh của Vi Tiếu Anh. Từ trên sô pha, hắn đâm đầu bay tới cầm lấy chiếc váy trên tay Hạ Chi Nhạ. Tu thế bay tạo thành một đường cong hoàn hảo, cuối cùng đâm đầu vào đống hộp giấy đang chất đó.
“Cái tên hâm này, cậu tặng quà kiểu gì thế hả?”
“Tớ thề với trời. Đây chính là một hiểu nhầm… oái… Đường Xuyên đừng dùng gậy đánh tớ… oái… tớ không có ý định tặng quà như vậy đâu… cứu cứu, hiểu lầm mà….”
Vi Tiếu Anh vừa tránh vừa la oai oái, nhét chiếc váy lụa vào trong áo khoác của mình.
“Tên chết bầm nhà cậu, sao lần nào cũng bất cẩn thế hả….?”
Hạ Chi Nhạ đứng ngơ ngác trước khung cảnh rối loạn này. Bất quá cậu thấy không khí ở đây rất vui. Cậu thấy mình nên làm cuộc vui này sinh động nhưng không biết nói gì, liên tưởng đến chiếc váy thì bỗng nhớ ra gì đó.
“Chiếc váy… giống nhà của tôi đó.”
Không gian im lặng.
“Lúc nhỏ từng thấy dì bạn thân của phụ thân mặc. Trông hơi kì nhưng mà cũng đẹp. Tuy lần đó tôi bị phụ thân mắng nhưng sau đó lại được dì cho chiếc áo đó, nhưng mà đừng nên mặc váy đen như vậy, mặc sẽ bị mẫu thân đánh. Dì bạn thân bị mẹ đánh rất mạnh.”
Không gian im lặng. Nhà họ Hạ xem ra rối loạn nhỉ?
Tiếng la oai oái của Vi Tiếu Anh càng to hơn. Trạch Đường Xuyên lại càng tăng thêm lực đạo.
Cuối cùng vẫn là bữa cơm trưa của dì Thẩm giải thoát hắn.
“Này, các cậu nói xem tại sao Đường Xuyên lại đồng ý cho “cậu vợ” của mình ở chung nhà nhỉ? Sao không cho ở căn hộ khac?”
“Lão gia tử Trạch gia không phải người giấy đâu. Để ông biết thì có mà cạo đâu đi tu.”
“Không định bấm vào à?”
“Tớ hơi sợ. Các cậu nói xem, tuy là được mời đến nhưng liệu cậu ta có ăn thịt chúng ta không? Bình thường đã đủ đáng sợ rồi.”
“Yên tâm, chúng ta có ba người mà.”
…..
Trạch Đường Xuyên ngồi trên ghế sô pha gõ gõ lên thành ghế. Ba người bạn này của hắn đứng trước cửa nói xấu hắn nhưng lại nói vào loa liên lạc. Chính là muốn để hắn biết sao.
Hạ Chi Nhạ thì ghé tai vào loa để nghe. Vẻ mặt hưng phấn lạ thường. Cậu nghe Trạch tiên sinh nói rồi. Hôm nay bạn ngài ấy đến thăm, cứ cư xử như bình thường là được.
“Bạn của Trạch tiên sinh aaaaa?”
Ba người đang mải mê nói chuyện đằng trước cửa thì bị âm thanh làm cho giật bắn mình. Giọng nói trong trẻo hơi ngọt ngào, rõ ràng không phải của Trạch Đường Xuyên hay là dì Thẩm.
Cạch….
Tiếng mở cửa, kèm đó là một cái đầu xù bông hiện ra. Cậu trai có đôi mắt to tròn lén lút một cách “công khai” nhìn chằm chằm bọn họ. Đôi môi thì hé nụ cười
“Xin… chào.. tôi là Hạ Chi Nhạ.”
“Hello… chúng tôi là bạn của Đường Xuyên. Tôi là Vi Tiếu Anh, đây là Mạc Tinh Nhi, đây là Dịch Phàm.”
Hạ Chi Nhạ nhoẻn miệng nở nụ cười lộ ra hai cái khểnh, bộ dáng vui vẻ có hơi ngốc ngốc của cậu khiến ba người đứng trước cửa không biết làm gì cho phải. Dù sao chuyện của cậu ba người đã được Đường Xuyên cảnh báo trước rồi.
“Lô… lô… lô là cái gì cơ?”
Chi Nhạ nãy giờ vẫn cố gắng “loading” từ hello của Vi Tiếu Anh. Cậu từ nhỏ không được học tiếng nước ngoài nên không hiểu anh nói gì, chỉ tưởng đó là một loại mật ngữ gì.
“Cậu ta miệng nói bậy nói bạ đó. Đừng để ý. Vào trong đi.”
Trạch Đường Xuyên chống gậy ra ngoài giải vây cho cậu. Ba người thở dài nhìn ông bạn thân lâu năm của mình.
Sáu tháng chưa gặp mặt, Trạch Đường Xuyên gần như khoác lên người một chiếc áo tang thương. Mặt bên phải có nhiều vết sẹo chồng chéo lên nhau, chân đi khập khiễng. Bộ dáng có hơi chút luống cuống khi gặp ba người bạn.
Vi Tiếu Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự nhiên xách đồ đạc đi vào phòng khách. Hắn không muốn trước mặt bạn mình tỏ vẻ đau đớn. Như thế càng khiến Đường Xuyên khó chịu thêm thôi.
“Bọn tớ mua nhiều đồ lắm. Các cậu cữ giữ lại mà xài. Toàn là đồ hữu dụng thôi.”
Hạ Chi Nhạ lúc này như một chú mèo nhỏ, thấy thùng cac tong lại thấy ngứa ngày tay chân. Trạch Đường Xuyên ngồi trên sô pha với bạn mình nhìn qua cậu thì thấy ánh mắt “meo meo” của cậu nhìn mình.
“Hạ Chi Nhạ, cậu mở đồ rồi sắp xếp giúp tôi nhé.”
Chi Nhạ gật gật đầu như mấy chú chó trên ô tô. Vẻ rạo rực không thể kiềm chế được.
“Có vet hai người sống rất hoà hợp nhỉ? Tớ còn tưởng cậu sẽ ghẻ lạnh người ta nữa đấy.”
“Dù sao cũng làm bạn cùng nhà trong ba năm, tớ cũng không thể xem như không thấy được.”
“Yeahh. Đưa tiền ra đât. Mỗi người 1 triệu.”
Vừa nghe Trạch Đường Xuyên nói ba năm, Dịch Phàm liền nhảy cẩng cả lên khiến hắn ta chấm hỏi đầy đầu.
“Cái gì thế? Các cậu lại lấy tôi ra cá cược nữa à?”
Mạc Tinh Nhi vẻ mặt nhăn nhó, nhìn Trạch Đường Xuyên bằng ánh mắt thất vọng.
“Tớ không ngờ sức chịu đựng cậu kém như vậy. Mới ba năm mà đã đòi kết thúc. Tớ cược cậu 5 năm nè.”
“Hừ, tận ba năm. Tên tiểu tử này sao chịu được hay vậy? Tớ cược cậu 1 năm thôi.”
Trạch Đường Xuyên đầu đầy lửa giận nghe mấy đứa bạn chó của mình oán than. Qua thăm hắn không nói được lời hay thì thôi đi, còn tiền với bạc nữa chứ.
“Mà cậu không định dấu diếm cái hợp đồng hôn nhân đó sao? Ông nội cậu mà biết.”
“Không sợ. Dù sao tớ cũng theo lời ông kết hôn ở chung nhà. Tớ cũng không hứa là sẽ không ly hôn hay không có cam kết gì. Ba năm sau, quyền lực Trạch gia cũng ở trong tay tớ rồi.”
Bốn người thảo luận khí thế ngất trời còn Hạ Chi Nhạ thì vui vẻ ở bên cạnh khui hộp. Quà mừng tân hôn ba người chuẩn bị rất phong phú a. Không chỉ có quà cho Trạch Đường Xuyên mà của cậu cũng không thiếu.
Nào là hộp màu mực đắt tiền, bảng vẽ chuyên dụng cho người thiết kế, Dịch Phàm còn đặt một con gấu bông rất to làm quà nữa. Hạ Chi Nhạ liên tục nói cảm ơn bọn họ. Cậu chưa làm gì được cả mà đã được cho quà rồi.
“Cảm ơn các vị nhiều lắm.”
“Đừng khách sao. Chỉ chút quà mừng tân hôn thôi. Lâu rồi mới tới là chúng tôi có lỗi.”
Hạ Chi Nhạ cười rất tươu, hàm răng trắng bóc. Hai má đỏ hây hây chứng tỏ cậu đang rất xúc động, vui mừng.
Trạch Đường Xuyên ngẫm nghĩ hình như mình cũng chưa có chuẩn bị quà cáp gì đặc biệt cho cậu cả. Dù sao cũng ăn của người ta mấy bữa, vẫn nên chuẩn bị tặng quà thì hơn. Nhưng quà gì thì được nhỉ.
“Này, hai người không đeo nhẫn hả? Thế có làm lão gia tử hài lòng không?”
“Khụ… có chứ. Tớ đang chuẩn bị.”
Thật ra thì hắn cũng không có ý định đeo nhẫn kết hôn với Hạ Chi Nhạ. Nhưng nghĩ đến người bây giờ tạm thời là của mình, vẫn nên làm một cặp nhẫn đánh dấu chủ quyền, cho cậu ấy một danh phận để người ngoài không bắt nạt.
Hạ Chi Nhạ rút ra từ tròn chiếc hộp cuối cùng một chiếc váy đen dài. Cậu không nhận ra sự khác biệt nhưng người có tâm liếc qua một cái liền biết. Váy lụa kết hợp với phần ngực được kết bằng ren, chất liệu mỏng tan. Mặc vào là thấy hết bên trong. Cậu không biết nên tưởng đây là áo gì đó kì lạ đứng dậy xem thư.
Vi Tiếu Anh liếc qua liền hoảng hồn. Cái áo này chả phải hắn mua cho tiểu tình nhân nhà mình sao? Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây.
Thế là bốn người trong căn phòng được chứng kiến màn dịch chuyển nhanh của Vi Tiếu Anh. Từ trên sô pha, hắn đâm đầu bay tới cầm lấy chiếc váy trên tay Hạ Chi Nhạ. Tu thế bay tạo thành một đường cong hoàn hảo, cuối cùng đâm đầu vào đống hộp giấy đang chất đó.
“Cái tên hâm này, cậu tặng quà kiểu gì thế hả?”
“Tớ thề với trời. Đây chính là một hiểu nhầm… oái… Đường Xuyên đừng dùng gậy đánh tớ… oái… tớ không có ý định tặng quà như vậy đâu… cứu cứu, hiểu lầm mà….”
Vi Tiếu Anh vừa tránh vừa la oai oái, nhét chiếc váy lụa vào trong áo khoác của mình.
“Tên chết bầm nhà cậu, sao lần nào cũng bất cẩn thế hả….?”
Hạ Chi Nhạ đứng ngơ ngác trước khung cảnh rối loạn này. Bất quá cậu thấy không khí ở đây rất vui. Cậu thấy mình nên làm cuộc vui này sinh động nhưng không biết nói gì, liên tưởng đến chiếc váy thì bỗng nhớ ra gì đó.
“Chiếc váy… giống nhà của tôi đó.”
Không gian im lặng.
“Lúc nhỏ từng thấy dì bạn thân của phụ thân mặc. Trông hơi kì nhưng mà cũng đẹp. Tuy lần đó tôi bị phụ thân mắng nhưng sau đó lại được dì cho chiếc áo đó, nhưng mà đừng nên mặc váy đen như vậy, mặc sẽ bị mẫu thân đánh. Dì bạn thân bị mẹ đánh rất mạnh.”
Không gian im lặng. Nhà họ Hạ xem ra rối loạn nhỉ?
Tiếng la oai oái của Vi Tiếu Anh càng to hơn. Trạch Đường Xuyên lại càng tăng thêm lực đạo.
Cuối cùng vẫn là bữa cơm trưa của dì Thẩm giải thoát hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook