May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
-
Chương 40: Một đoá hoa đào
Dạo này Trạch thị có nhiều chuyện kì lạ xảy ra lắm. Từ việc Dung thư kí phản bội đến chuyện phòng marketing nhưng chuyện lạ lùng nhất phải kể đến chính là Tổng giám đốc dạo này rất thường xuyên đến công ty. Mà cái hình thức đi đến nó cũng lạ lùng lắm cơ.
Két……
Tiếng thắng xe ma sát với mặt đường vang lên. Trên chiếc xe máy đỏ, cậu thanh niên phía trước mặt áo len mỏng, cởi nón bảo hiểm đưa cặp cơm cho người phía sau.
Trạch tổng của bọn họ từ phía yên sau từ từ đi xuống, rất bình tĩnh xách gậy và cặp lồng cơm đi vào công ty.
“Chiều nay 6h em qua đón nhé.”
“Ừ, em đi cẩn thận.”
Đợi cậu trai khuất bóng trong dòng người, Trạch Đường Xuyên mới bình tĩnh đi lên. Thư kí Trương thật ra rất muốn hét to lên trời. Có chủ tịch nào như nhà hắn không cơ chứ. Rõ ràng giàu có tiền xe không thiếu, vậy mà ngày ngày đi trên con xe máy do “vợ” mình lái rong ruổi khắp các khu phố. Còn thư kí như hắn đây lại ngồi ô tô đi phía sau. Haizz làm thư kí cũng không dễ dàng gì a.
Trạch Đường Xuyên đang tập trung làm việc thì nghe được tiếng gõ cửa. Hắn những tưởng là thư kí Trương nhưng không ngờ người bước vào lại là một gương mặt vừa quen thuộc và xa lạ.
Người đó tiến tới choàng lấy cổ anh một cách thân thiết.
“Anh Đường Xuyên, em về rồi nè.”
Trạch Đường Xuyên ngẩng đầu. Đối diện anh chính là học trò cũ của ba anh, cũng là người em thân thiết chơi từ nhỏ Lộ Tiến Đan.
“Anh Đường Xuyên, anh bất ngờ không? Kinh hỉ không? Em hoàn thành xong chương trình học sớm về với anh nè.”
Lộ Tiến Đan từ nhỏ sống ở Trạch gia được ba Trạch chăm sóc có mối quan hệ rất tốt với Trạch Đường Xuyên, gần như là người thân vậy.
“Em vừa về sao lại đến thẳng đây vậy? Không về nhà gặp mẹ anh với ông nội à?”
Lộ Tiến Đan bĩu môi giận dỗi.
“Em lo cho anh nên mới đến thăm anh. Anh còn không cảm kích nữa chứ.”
Cậu tiến đến ngồi trên ghế sô pha một cách tự nhiên. Nhìn căn phòng có thiết kế ấm áp khác hẳn phong cách thường ngày của Trạch Đường Xuyên, Lộ Tiến Đan liền thắc mắc.
“Anh Đường Xuyên, phòng nội thất Trạch thị lần này ăn gan hùm hay sao mà dám thiết kế phòng anh như thế này vậy? Thật là không đúng ý anh gì cả để em làm lại cho?”
“Không cần. Đây là vợ anh thiết kế. Anh rất thích.”
Vừa nghe nhắc đến vợ Trạch Đường Xuyên, Lộ Tiến Đan lại không thể duy trì được nụ cười bình tĩnh nữa. Cậu đã cố không nhắc đến rồi thế mà người đó vẫn hiện hữu ở đây.
“Anh Đường Xuyên, em nghe nói là hai người kết hôn hợp đồng hả?”
Trạch Đường Xuyên nhíu mày. Chuyện này rất ít người biết, sao Lộ Tiến Đan mới từ nước ngoài về có thể biết được.
“Anh đừng giận. Là em vòi anh Tiếu Anh kể em nghe.”
Nếu là kết hôn hợp đồng thì cậu có cơ hội rồi. Đợi thêm mấy năm nữa, vị trí người bên gối anh sẽ là cậu. Đây là mơ ước từ nhỏ của Lộ Tiến Đan.
Trạch Đường Xuyên vẫn chăm chú làm việc, câu được câu mất nói chuyện với Lộ Tiến Đan. Cậu mơ hồ nhận ra dường như người vợ hợp đồng đó của anh đã dần dần xâm chiến vào trong cuộc sống của anh khiến cậu có chút ghen tị. Nếu như năm đó không nghe lời bố mẹ qua nước ngoài du học, có lẽ vào thời điểm anh Đường Xuyên gặp tai nạn, cậu đã có được cơ hội rồi.
Đúng 6h, Hạ Chi Nhạ đã dừng xe trước cửa Trạch thị. Lúc này, Trạch Đường Xuyên cũng vừa ra khỏi thang máy, chỉ là bên cạnh anh có một cậu con trai đang nói tíu tít, cả hai dường như rất thân thiết.
“Đường Xuyên.”
Hạ Chi Nhạ cười tươi roi rói, Trạch Đường Xuyên cũng tăng tốc độ tiến về phía trước khiến Tiến Đan có chút hụt hẫng. Cậu âm thầm đánh giá người vợ hờ này. Sau một hồi rút ra được kết luận là tầm thường, cực kì tầm thường.
“Chi Nhạ, giới thiệu với em đây là Lộ Tiến Đan, học trò cũ của bố anh.”
“Chào anh, tôi là bạn từ nhỏ của anh Đường Xuyên.”
Lộ Tiến Đan rất tự nhiên đi đến, thái độ thân thiết với Trạch Đường Xuyên làm Nhạ Nhạ có chút khó chịu.
“Giới thiệu với em đây là chồng hợp pháp của anh, Hạ Chi Nhạ.”
“Chào cậu.”
Hạ Chi Nhạ dù có đôi chút gượng gạo cũng đưa tay ra. Cậu không hiểu sao nhưng có thể cảm nhận được địch ý rõ ràng từ phía người trước mắt.
Trạch Đường Xuyên rất quen thuộc mà leo lên xe máy điện ôm lấy eo của Hạ Chi Nhạ trước sự ngạc nhiên của Lộ Tiến Đan.
“Anh ơi, em có ô tô…”
“Không cần, anh đi xe máy với Nhạ Nhạ. Nhạ Nhạ, chúng ta đến Điềm Mật làm bữa tẩy trần cho Tiến Đan đi.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng chiếc xe máy phóng về phía trước chỉ để lại một làn bụi mờ cho người đứng sau. Lộ Tiến Đan nắm chặt bàn tay, không ngờ anh Đường Xuyên lại có thể bỏ qua mình như vậy. Xem ra, mình cần phải tốc chiến tốc thắng mới được. Tên Hạ Chi Nhạ đó hoàn toàn không tầm thường như lời đồn.
Điềm Mật.
Trạch Đường Xuyên dù không ăn gì nhiều nhưng luôn tay luôn chân cắt thịt bỏ vào dĩa cho Hạ Chi Nhạ. Lộ Tiến Đan ngồi bên cạnh mà thấy nóng hết cả mắt.
“Anh Đường Xuyên, trước kia anh đâu thích ăn sườn cừu. Sao giờ lại ăn thế?”
Hạ Chi Nhạ đang gặm dở miếng thịt cừu nghe vậy thì quay lại nhìn về phía anh. Nhưng Trạch Đường Xuyên không để cậu khó xử đã lên tiếng:
“Anh ăn được rồi. Trước kia không ăn, giờ ăn lại thấy thích, con người luôn thay đổi mà.”
Trạch Đường Xuyên vừa nói vừa chăm chú gỡ phần thịt cừu ra khỏi xương cho vào dĩa Hạ Chi Nhạ, còn tri kỉ rưới thêm ít nước sốt.
“Em ăn đi.”
Nhạ Nhạ cười đỏ bừng cả mặt mũi, ăn nom rất ngon miệng. Lộ Tiến Đan cảm thấy bản thân cứ như người ngoài trên bàn tiệc này vậy. Đáng lẽ ra, anh Đường Xuyên phải thân thiết với cậu nhất mới đúng.
Lộ Tiến Đan như có như không nói chuyện với Hạ Chi Nhạ về Trạch Đường Xuyên, từng câu nói đến anh đều ngụ ý mình rất thân thiết, mình rất hiểu anh.
Trạch Đường Xuyên nhíu mày. Nhạ Nhạ có thể nghe không ra nhưng anh lại có thể. Lộ Tiến Đan ra nước ngoài mấy năm đã học được thói xấu này ở đâu vậy.
“Anh Đường Xuyên, thịt cua này tươi ngon, anh ăn đi.”
Lộ Tiến Đan gỡ gạch cua ra khỏi vỏ thì chồm qua thân thiết bỏ vào dĩa của anh. Trạch Đường Xuyên cũng nhận lấy nhưng sau đó lại đưa sang cho Nhạ Nhạ trước con mắt ngạc nhiên của người đối diện.
“Bác sĩ nói anh không nên ăn đồ ăn có tình hàn, để anh dâu em nhận lấy tấm chân tình của em thay anh vậy.”
Nhạ Nhạ có hơi ngạc nhiên nhìn anh. Bác sĩ không có nói vậy bao giờ a. Nhưng muỗng thịt cua vừa đút vào mồm cậu đã ngây ngất cả người. Ngon quá đi mất. Cậu quay sang cười với anh rồi nói lời cảm ơn tới người đối diện.
Bên kia, Lộ Tiến Đan thấy hình ảnh thân thiết trước mắt vẻ mặt gượng cười cũng không có giữ nổi nữa. Bàn tay phía dưới bấu chặt vào đùi. Lời cảm ơn vào tai cậu như một lời khiêu khích xấu xí vậy.
Kết thúc bữa ăn, Hạ Chi Nhạ đèo Trạch Đường Xuyên về nhà trên chiếc chiến mã của mình, cả người thoái mái thư thái còn ghé tiệm trà sữa mua hai ly trà sữa khoai môn. Cậu với anh chính là khách quen của tiệm đó.
“Đường Xuyên, sao lúc nãy anh nói dối vậy?”
Nói dối là không tốt đó.
“Anh không nói dối, anh chỉ là không muốn ăn đĩa cua đó thôi. Nhưng em thích ăn mà đúng không?”
“Đúng vậy, cua ngon lắm.”
Trạch Đường Xuyên cảm thấy Lộ Tiến Đan khác lạ hơn xưa rất nhiều. Về sau vẫn không nên cho Nhạ Nhạ tiếp xúc với cậu ta thì hơn.
Két……
Tiếng thắng xe ma sát với mặt đường vang lên. Trên chiếc xe máy đỏ, cậu thanh niên phía trước mặt áo len mỏng, cởi nón bảo hiểm đưa cặp cơm cho người phía sau.
Trạch tổng của bọn họ từ phía yên sau từ từ đi xuống, rất bình tĩnh xách gậy và cặp lồng cơm đi vào công ty.
“Chiều nay 6h em qua đón nhé.”
“Ừ, em đi cẩn thận.”
Đợi cậu trai khuất bóng trong dòng người, Trạch Đường Xuyên mới bình tĩnh đi lên. Thư kí Trương thật ra rất muốn hét to lên trời. Có chủ tịch nào như nhà hắn không cơ chứ. Rõ ràng giàu có tiền xe không thiếu, vậy mà ngày ngày đi trên con xe máy do “vợ” mình lái rong ruổi khắp các khu phố. Còn thư kí như hắn đây lại ngồi ô tô đi phía sau. Haizz làm thư kí cũng không dễ dàng gì a.
Trạch Đường Xuyên đang tập trung làm việc thì nghe được tiếng gõ cửa. Hắn những tưởng là thư kí Trương nhưng không ngờ người bước vào lại là một gương mặt vừa quen thuộc và xa lạ.
Người đó tiến tới choàng lấy cổ anh một cách thân thiết.
“Anh Đường Xuyên, em về rồi nè.”
Trạch Đường Xuyên ngẩng đầu. Đối diện anh chính là học trò cũ của ba anh, cũng là người em thân thiết chơi từ nhỏ Lộ Tiến Đan.
“Anh Đường Xuyên, anh bất ngờ không? Kinh hỉ không? Em hoàn thành xong chương trình học sớm về với anh nè.”
Lộ Tiến Đan từ nhỏ sống ở Trạch gia được ba Trạch chăm sóc có mối quan hệ rất tốt với Trạch Đường Xuyên, gần như là người thân vậy.
“Em vừa về sao lại đến thẳng đây vậy? Không về nhà gặp mẹ anh với ông nội à?”
Lộ Tiến Đan bĩu môi giận dỗi.
“Em lo cho anh nên mới đến thăm anh. Anh còn không cảm kích nữa chứ.”
Cậu tiến đến ngồi trên ghế sô pha một cách tự nhiên. Nhìn căn phòng có thiết kế ấm áp khác hẳn phong cách thường ngày của Trạch Đường Xuyên, Lộ Tiến Đan liền thắc mắc.
“Anh Đường Xuyên, phòng nội thất Trạch thị lần này ăn gan hùm hay sao mà dám thiết kế phòng anh như thế này vậy? Thật là không đúng ý anh gì cả để em làm lại cho?”
“Không cần. Đây là vợ anh thiết kế. Anh rất thích.”
Vừa nghe nhắc đến vợ Trạch Đường Xuyên, Lộ Tiến Đan lại không thể duy trì được nụ cười bình tĩnh nữa. Cậu đã cố không nhắc đến rồi thế mà người đó vẫn hiện hữu ở đây.
“Anh Đường Xuyên, em nghe nói là hai người kết hôn hợp đồng hả?”
Trạch Đường Xuyên nhíu mày. Chuyện này rất ít người biết, sao Lộ Tiến Đan mới từ nước ngoài về có thể biết được.
“Anh đừng giận. Là em vòi anh Tiếu Anh kể em nghe.”
Nếu là kết hôn hợp đồng thì cậu có cơ hội rồi. Đợi thêm mấy năm nữa, vị trí người bên gối anh sẽ là cậu. Đây là mơ ước từ nhỏ của Lộ Tiến Đan.
Trạch Đường Xuyên vẫn chăm chú làm việc, câu được câu mất nói chuyện với Lộ Tiến Đan. Cậu mơ hồ nhận ra dường như người vợ hợp đồng đó của anh đã dần dần xâm chiến vào trong cuộc sống của anh khiến cậu có chút ghen tị. Nếu như năm đó không nghe lời bố mẹ qua nước ngoài du học, có lẽ vào thời điểm anh Đường Xuyên gặp tai nạn, cậu đã có được cơ hội rồi.
Đúng 6h, Hạ Chi Nhạ đã dừng xe trước cửa Trạch thị. Lúc này, Trạch Đường Xuyên cũng vừa ra khỏi thang máy, chỉ là bên cạnh anh có một cậu con trai đang nói tíu tít, cả hai dường như rất thân thiết.
“Đường Xuyên.”
Hạ Chi Nhạ cười tươi roi rói, Trạch Đường Xuyên cũng tăng tốc độ tiến về phía trước khiến Tiến Đan có chút hụt hẫng. Cậu âm thầm đánh giá người vợ hờ này. Sau một hồi rút ra được kết luận là tầm thường, cực kì tầm thường.
“Chi Nhạ, giới thiệu với em đây là Lộ Tiến Đan, học trò cũ của bố anh.”
“Chào anh, tôi là bạn từ nhỏ của anh Đường Xuyên.”
Lộ Tiến Đan rất tự nhiên đi đến, thái độ thân thiết với Trạch Đường Xuyên làm Nhạ Nhạ có chút khó chịu.
“Giới thiệu với em đây là chồng hợp pháp của anh, Hạ Chi Nhạ.”
“Chào cậu.”
Hạ Chi Nhạ dù có đôi chút gượng gạo cũng đưa tay ra. Cậu không hiểu sao nhưng có thể cảm nhận được địch ý rõ ràng từ phía người trước mắt.
Trạch Đường Xuyên rất quen thuộc mà leo lên xe máy điện ôm lấy eo của Hạ Chi Nhạ trước sự ngạc nhiên của Lộ Tiến Đan.
“Anh ơi, em có ô tô…”
“Không cần, anh đi xe máy với Nhạ Nhạ. Nhạ Nhạ, chúng ta đến Điềm Mật làm bữa tẩy trần cho Tiến Đan đi.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng chiếc xe máy phóng về phía trước chỉ để lại một làn bụi mờ cho người đứng sau. Lộ Tiến Đan nắm chặt bàn tay, không ngờ anh Đường Xuyên lại có thể bỏ qua mình như vậy. Xem ra, mình cần phải tốc chiến tốc thắng mới được. Tên Hạ Chi Nhạ đó hoàn toàn không tầm thường như lời đồn.
Điềm Mật.
Trạch Đường Xuyên dù không ăn gì nhiều nhưng luôn tay luôn chân cắt thịt bỏ vào dĩa cho Hạ Chi Nhạ. Lộ Tiến Đan ngồi bên cạnh mà thấy nóng hết cả mắt.
“Anh Đường Xuyên, trước kia anh đâu thích ăn sườn cừu. Sao giờ lại ăn thế?”
Hạ Chi Nhạ đang gặm dở miếng thịt cừu nghe vậy thì quay lại nhìn về phía anh. Nhưng Trạch Đường Xuyên không để cậu khó xử đã lên tiếng:
“Anh ăn được rồi. Trước kia không ăn, giờ ăn lại thấy thích, con người luôn thay đổi mà.”
Trạch Đường Xuyên vừa nói vừa chăm chú gỡ phần thịt cừu ra khỏi xương cho vào dĩa Hạ Chi Nhạ, còn tri kỉ rưới thêm ít nước sốt.
“Em ăn đi.”
Nhạ Nhạ cười đỏ bừng cả mặt mũi, ăn nom rất ngon miệng. Lộ Tiến Đan cảm thấy bản thân cứ như người ngoài trên bàn tiệc này vậy. Đáng lẽ ra, anh Đường Xuyên phải thân thiết với cậu nhất mới đúng.
Lộ Tiến Đan như có như không nói chuyện với Hạ Chi Nhạ về Trạch Đường Xuyên, từng câu nói đến anh đều ngụ ý mình rất thân thiết, mình rất hiểu anh.
Trạch Đường Xuyên nhíu mày. Nhạ Nhạ có thể nghe không ra nhưng anh lại có thể. Lộ Tiến Đan ra nước ngoài mấy năm đã học được thói xấu này ở đâu vậy.
“Anh Đường Xuyên, thịt cua này tươi ngon, anh ăn đi.”
Lộ Tiến Đan gỡ gạch cua ra khỏi vỏ thì chồm qua thân thiết bỏ vào dĩa của anh. Trạch Đường Xuyên cũng nhận lấy nhưng sau đó lại đưa sang cho Nhạ Nhạ trước con mắt ngạc nhiên của người đối diện.
“Bác sĩ nói anh không nên ăn đồ ăn có tình hàn, để anh dâu em nhận lấy tấm chân tình của em thay anh vậy.”
Nhạ Nhạ có hơi ngạc nhiên nhìn anh. Bác sĩ không có nói vậy bao giờ a. Nhưng muỗng thịt cua vừa đút vào mồm cậu đã ngây ngất cả người. Ngon quá đi mất. Cậu quay sang cười với anh rồi nói lời cảm ơn tới người đối diện.
Bên kia, Lộ Tiến Đan thấy hình ảnh thân thiết trước mắt vẻ mặt gượng cười cũng không có giữ nổi nữa. Bàn tay phía dưới bấu chặt vào đùi. Lời cảm ơn vào tai cậu như một lời khiêu khích xấu xí vậy.
Kết thúc bữa ăn, Hạ Chi Nhạ đèo Trạch Đường Xuyên về nhà trên chiếc chiến mã của mình, cả người thoái mái thư thái còn ghé tiệm trà sữa mua hai ly trà sữa khoai môn. Cậu với anh chính là khách quen của tiệm đó.
“Đường Xuyên, sao lúc nãy anh nói dối vậy?”
Nói dối là không tốt đó.
“Anh không nói dối, anh chỉ là không muốn ăn đĩa cua đó thôi. Nhưng em thích ăn mà đúng không?”
“Đúng vậy, cua ngon lắm.”
Trạch Đường Xuyên cảm thấy Lộ Tiến Đan khác lạ hơn xưa rất nhiều. Về sau vẫn không nên cho Nhạ Nhạ tiếp xúc với cậu ta thì hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook