Lâm gia xuất thân gia tộc danh giá lâu đời.

Nghe nói ông cố Lâm lão gia tử từng là hoàng thân quốc thích nên trong gia tộc cực kì coi trọng chuyện gia giáo lễ phong.

Tuy nhiên đến đời Lâm lão gia tử hiện giờ thì có chút lụn bại, so với Trạch gia Thẩm gia mới phất lên thì hơi thua kém một chút.
Nhưng trong lòng Lâm lão gia vẫn luôn coi mình là người của Hoàng tộc, coi thường hết thảy những gia tộc xung quanh mình.

Đối với ông, những con người phàm chi tục tử đó không là gì, chỉ có dòng máu hoàng gia như ông mới cao quý mà thôi.
Lâm Hạc Tích cũng không ngờ mình giữ gìn mặt mũi gia tộc mấy chục năm, cuối cùng lại sụp đổ trong tay của chính mình.

Nhưng mà chuyện đó là chuyện sau này, bây giờ, Lâm Hạc Tích cả người lửa giận nộ thiên đi thẳng vào nhà chính.

Vừa nhìn thấy đứa cháu gái mình hằng yêu quý đang quỳ dưới đất, ông lập tức xông lên cho một bạt tai thật mạnh.
“Con đàn bà lăng loàn.

Sao mày còn sống vậy hả? Sao mày không chết đi?”
Lâm lão gia tức đến thổ huyết, mặt mày tái nhợt.

Đứa con trai cả của ông vội vã vuốt giận cho ông.
Lâm Yến Yến quỳ dưới đất khóc rấm rứt như mưa xuân.

Cô là thiên chi kiều nữ nhà Lâm gia, là đứa con út mà Lâm lão gia cực kì yêu thương.

Từ nhỏ đã hưởng hết mọi sủng ái của người xung quanh, không những vậy còn được dạy bảo cực kì cẩn thận làm sao để trở thành người vợ hiền dịu nết na nhất có thể.
Lâm Yến Yến vừa sinh ra đã được cha mình định sẵn là như những người cô người dì của cô trở thành công cụ “gả bán” đem lại lợi ích cho gia tộc.

Nhưng cuối cùng mọi thứ chệch đường ray, để lại hậu quả cực kì nghiêm trọng.


Một cái thai không biết của ai, Vương gia cũng tức giận từ chối hôn sự.
“Mày xem em gái mày đi.

Nó phá nát hết tất cả công sức tao gây dựng rồi.

Vương gia thậm chí đã đưa lễ vật qua dạm hỏi nhưng cuối cùng thì sao, nó lại… nó lại… nó lại có bầu với một lão già đã có vợ.

Nếu chỉ cần là năm năm trước thôi, tao đã đem nó ngâm lồng heo rồi.”
Lâm Hạc Tích vừa nói vừa đay nghiến con gái mình.

Vương gia là mối hôn sự tốt lành bao nhiêu, lại để rơi vào tay nhà khác, bảo sao ông không tức giận cho được.
Lâm Yến Yến lúc này rũ rượi nằm trên sàn như kẻ điên.

Lúc phát hiện mình có thai, cô thật sự hoảng sợ.

Cô biết cha mình sẽ giết mình, cô đã uống thuốc phá thai mấy lần nhưng đứa nhỏ quá cứng nên không chịu đi.

Lúc bị cha phát hiện thì đứa nhỏ đã lớn quá không phá được nữa.

Cuối cùng cô vẫn sinh đứa nhỏ ra, nhưng cô cực kì căm ghét nó, nếu không phải tại nó, cô cũng không rơi vào hoàn cảnh này.

Cô cũng không bị cha mình cấm túc mấy tháng gần một năm liền.
“Tại mày, tao đã nói mày vứt đứa nhỏ đi xa rồi.

Tại sao mày lại vứt gần như vậy, mày thấy không.

Mày thấy… thấy nó không?”
Lâm Hạc Tích chuyển qua mắng thằng con trai cả của mình.


Đúng vậy, chỉ liếc nhìn một cái thôi, ông đã nhận ra ngay lập tức cháu trai Trạch gia mới nhận nuôi chính là đứa cháu trai mà ông đã sai người vứt đi, là nỗi nhục của gia tộc họ Lâm nhà ông.
“Cha… nếu nó đã được nhận nuôi thì…”
“Không được.

Phải khiến nó biến mất.

Trạch gia lớn như vậy, lỡ điều tra ra thân thế của nó chẳng phải sẽ trở thành vết nhơ của Lâm gia hay sao.

Phải khiến nó biến mất.

Đáng lẽ lúc đó tao không nên mềm lòng.

Còn này Lâm Yến Yến, chuẩn bị đi, tao tìm được nhà đầu tư ngoại quốc rồi, mày chuẩn bị gả đi.”
Lâm lão gia tử bước đi vừa nói lầm bẩm vừa nghiến răng, lúc đi ngang qua con gái mình đang quỳ trên sàn còn sẵn tiện đạp một cú vào bụng cô ta.
Con trai cả Lâm gia chau mày khó chịu, vẻ mặt thẩn thờ đau khổ.

Ông đã cố ý để đứa bé lại trước cửa cô nhi viện Hạnh Phúc chính là mong đứa bé có cuộc sống ổn một chút.

Lúc nhìn Trạch Đường Xuyên dẫn A Bảo ra, ông cũng có chút ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là vui mừng.

Vui vì đứa cháu của mình tìm được gia đình tốt, vui vì tội lỗi gánh nặng trút đi được phần nào.

Nhưng nhìn lại gia đình mình, ông lại thở dài một hơi.
Gia đình hoàng tộc cái gì cơ chứ? Hoàng tộc đã mất từ rất lâu rồi.

Đến đời của cha ông chút kí ức đó cũng nhạt phai rồi.


Cha ông không hiểu sao càng ngày càng mất nhân tính.

Từ việc ép gả hàng loạt nữ nhân trong tộc để đổi lấy lợi ích đến việc ra tay tàn nhẫn bỏ rơi cháu của mình.

Điều nào cũng khiến ông chết tâm cả.
Cha ông càng già càng hồ đồ.

Đừng nói là hai nhà Thẩm Trạch, chỉ một Trạch gia cũng đủ nghiền nát họ như con kiến rồi.
Lâm gia từ khi nào đã tàn lụi đến mức này rồi.
Lâm Yến Yến nằm dưới sàn nghe cha và đại ca mình nói cũng hiểu được mọi chuyện.

Thì ra thằng nhóc đen đủi đó được Trạch gia nhận nuôi.

Tại sao nó lại tốt số như vậy? Cô tân tân khổ khổ sinh nó ra không được hưởng chút nào vậy mà nó lại bám được vào Trạch gia.
Lâm Yến Yến phát điên, cô đinh ninh chắc chắn thằng nhỏ đó đã hút hết vận khí của mình.

Đúng chính là như vậy.

Cô phải khiến nó biến mất thì vận khí của cô mới quay lại được.
Hai chồng chồng Nhạ Nhạ Trạch Đường Xuyên không hề hay biết có kẻ đang nhắm đến gia đình mình.

Lúc này, cả hai tập trung đùa tiểu bánh bao của mình cười toe toét.
Nhạ Nhạ phát hiện A Bảo rất thích màu vàng, đi mua sắm chỉ cần đồ nào có màu vàng bé sẽ kéo tay anh chọn món đó.
“A Bảo thích sao?”
Nhạ Nhạ chỉ vào một bộ chén muỗng cho trẻ con ăn hình vịt vàng to tướng.

A Bảo gật đầu mạnh mẽ, chỉ liên tục vào đó lại nhìn ba nhỏ mình bằng đôi mắt lung linh ngây thơ.

Muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Làm sao Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ có thể chịu được con trai mình làm nũng.

Lập tức quẹt thẻ thôi.

Nhạ Nhạ phát hiện con trai mình tinh ranh lắm.

Lúc muốn thứ gì đó sẽ không mè nheo khóc nhè ăn vạ như các đứa trẻ khác đâu, bé chỉ lăm lăm nhìn ba ba cùng với bắn ra ánh mắt đầy sao sáng của mình.

Dù cho ba ba từ chối không mua bé cũng không khóc không nháo, chỉ đơn giản là chào tạm biệt món đồ đó mà thôi.

Sau đó sẽ quay lưng bước đi.
Trạch Đường Xuyên vẫn nói con trai họ giống y hệt anh hồi bé.
Ba người đi mua sắm thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của người trong TTTM quay lại nhìn, quả thực quá mức đẹp đôi hạnh phúc mà.

Trạch Đường Xuyên cũng cực kì hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người khác giành cho mình.
Có con thì không gian riêng tư cũng bớt đi để dành cho con.

Chẳng hạn cuối tuần hai người thường tự mình bám dính lấy nhau, pha cà phê nằm trong vườn hưởng thụ cuộc sống lười nhác.

Nhưng từ khi có con, hai chồng chồng lại thích đi TTTM mua sắm cho con, mang con đi hai nhà Thẩm Trạch chơi với ông bà.
Nhưng Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ lại yêu quý sự bận rộn đó.

Trạch Đường Xuyên hiêut bản thân phải may mắn nhiều lắm mới gặp được hai hạnh phúc trọn đời trong lòng mình.
Hai chồng chồng cùng con cái hạnh phúc càn quét hết tất cả các khu trong TTTM, thậm chí Trạch Đường Xuyên còn thể hiện uy lực gắp thú bông của mình cho A Bảo xem khiến bé con há hốc mồm ngưỡng mộ ba lớn của mình.
Nhạ Nhạ che miệng cười, cũng không biết Đường Xuyên lén lút tập luyện lúc nào.

Lần trước anh còn đứng cả buổi tối cơ.

Đợi sau này con lớn rồi cậu sẽ kể chuyện này cho con nghe.
Trạch Đường Xuyên tập trung biễu diễn skill gắp thú thần sầu của mình cho bé con xem.

Bất quá hắn vẫn nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt chằm chằm nhìn vào con của mình của người phụ nữ mặc đồ đen đứng đằng xa kia.
Hắn nở nụ cười tươi tắn với A Bảo.

Kẻ nào muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cứ việc tìm đến vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương