Cô ta sợ rằng Mộ Tắc Ninh ra muộn sẽ không nhìn thấy, nên lại kéo Mộ Vân bên cạnh, "Chị! Chị mau nói với chú đi! Là Mộ Tử đã làm em bị thương!"

Mộ Vân bị bàn tay dính đầy máu của em gái túm lấy, cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong lòng vừa giận vừa tức!

Giận vì Mộ Linh vụng về, không biết làm gì nên hồn, và tức vì Mộ Tử dám cả gan chống trả!

Cô ta lập tức quát thẳng vào mặt Mộ Tử: "Mày bị điên à?! Xem mày đã làm cái gì!"

Mộ Tử lạnh lùng nhìn những người trước mặt, bình tĩnh đến mức gần như vô cảm, "Cô ta định túm tóc tôi, tôi chỉ né ra thôi, ai ngờ cô ta lại ngã.

"

"Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế?!"

Mộ Vân tức đến phát điên, Mộ Tử dám nói dối! Cô ta tưởng mọi người đều mù hay sao?!

Kiều Tĩnh Gia lấy khăn giấy từ trong túi ra, giúp Mộ Linh lau vết máu bên khóe miệng, lo lắng nói: "Đừng cãi nhau nữa, mau đưa em đến bệnh viện thôi, Mộ Linh chảy nhiều máu lắm! Không biết có bị hỏng răng không?"

Mặt Mộ Linh lập tức tái mét.


Cắn môi chảy máu thì không sao, nhưng nếu bị hỏng răng cửa, sau này chẳng lẽ phải lắp răng giả giống mấy bà già sao?!


Mộ Linh trong lòng hận không chịu nổi! Ánh mắt nhìn Mộ Tử như muốn tóe lửa!

Mộ Tắc Ninh bị cuộc cãi vã này làm đau đầu.

Anh ta vốn không thích Mộ Vân và Mộ Linh, hai người quá kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng anh ta cũng chẳng có cảm tình với Mộ Tử, người luôn trầm lặng và lập dị.


Tang lễ của vợ vừa kết thúc, mà họ đã gây rối ầm ĩ trong nhà như vậy, thật là không biết điều!
"Để tôi lái xe đưa mọi người đến bệnh viện.

" Mộ Tắc Ninh nói với vẻ khó chịu.


"Anh đã uống rượu, không thể lái xe được, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, để Tiểu Trương đưa chúng tôi đi là được rồi.

" Kiều Tĩnh Gia nói.


Giọng điệu của cô ta nghe thật thân quen.


Mộ Tử lặng lẽ siết chặt nắm đấm, ghi nhớ trong lòng: Kiều Tĩnh Gia rất quen thuộc với nhà họ Mộ, thậm chí còn biết cả tên của tài xế.


Mộ Tắc Ninh nhức đầu không chịu nổi, "Để Tiểu Trương lái xe, tôi đi cùng mọi người.

" Anh trai không có ở đây, cháu gái bị thương, anh ta không thể mặc kệ.


Cả nhóm vội vàng bước ra ngoài, Mộ Linh vừa ôm môi vừa nức nở không ngừng.


Không hiểu sao, Mộ Tắc Ninh quay đầu nhìn lại.


Ở xa, Mộ Tử vẫn đứng yên tại chỗ, trên khuôn mặt cô không có chút biểu cảm nào, không buồn không vui, nhưng thoáng qua lại lộ ra một sự oán hận lạnh lẽo.



Mộ Tắc Ninh ngây người.


! Là ảo giác chăng? Sao lại cảm thấy cô ấy đang nhìn mình?

Chỉ trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, Mộ Tử đã quay người bước đi, dứt khoát như thể chuyện này không liên quan gì đến cô.


Mộ Linh dù thường bắt nạt Mộ Tử, nhưng dù sao cũng là người một nhà, phản ứng của Mộ Tử trong mắt Mộ Tắc Ninh quá lạnh nhạt.


Đứa trẻ nuôi từ bên ngoài về, dẫu sao cách dạy dỗ cũng kém hơn một chút.


Mộ Tắc Ninh nghĩ thầm.


!

Mộ Tử thản nhiên quay về ngôi nhà nhỏ trong vườn.


Trên đường, cô gặp Bạch Vi đang đi tìm mình.


Bạch Vi nhìn về hướng sau lưng Mộ Tử, hỏi: "Phía trước có chuyện gì à? Mẹ nghe hình như Mộ Linh đang khóc?"

Tâm trạng Mộ Tử đã bình tĩnh trở lại, cô đáp hờ hững: "Ồ, cô ta ngã một cái, giờ đang đi bệnh viện.


"

Bạch Vi tin là thật, dẫn con gái về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không gây rắc rối cho con là tốt rồi, tính khí của hai chị em nhà Mộ gia kiêu ngạo quá, thật chẳng ra gì.

Hay chúng ta dọn ra ngoài ở đi, con đừng lo, mấy năm nay mẹ đã dành dụm được chút ít! "

Dọn ra ngoài?

Sao có thể được? Không còn nơi nào thích hợp hơn ở đây để điều tra sự thật.


Hơn nữa, cô còn muốn nhìn xem người chồng sắp cưới mà cô từng yêu sâu đậm, thực chất là loại người thế nào!

Mộ Tử lắc đầu, "Ở đây cũng tốt mà mẹ.

"

Bạch Vi nghe vậy, trong lòng thở dài, bà cũng đâu muốn dọn đi?

——Mỗi một bông hoa, mỗi một chiếc lá ở đây đều chứa đựng những kỷ niệm quý giá của bà, thật sự dọn đi rồi, không biết sẽ nhớ nhung thế nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương