Mây đến từ nơi nào
-
Chương 30:
Bùi Thiên Hề cau mày, đôi mắt phượng hẹp dài thu lại hết thảy những cảm xúc lúc này của nàng. Hắn tưởng rằng nàng đang làm nũng, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, nhỏ giọng dỗ dành hệt như ngày bé lúc dỗ nàng uống thuốc:
“A Ngưng đừng sợ, có ta ở bên nàng mà. Chỉ gọi đại phụ đến xem một lát thôi có được không?”
Vân Thiên Ngưng biết hắn làm thế cũng chỉ vì muốn mình mau khỏe lại nhưng nhìn Thiên Hề ca ca mãi không thỏa hiệp, sau một hồi đấu tranh tư tưởng không còn cách nào khác nàng đành cắn răng, ghé đầu nhỏ đến thì thầm tình huống của mình với thiếu niên bên cạnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Nguyệt sự… Nguyệt sự của A Ngưng đến rồi?”
Lần đầu tiên gương mặt trong trẻo lạnh lùng như ánh trắng bạc của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên đến phát ngốc. Thấy dáng vẻ này của hắn Vân Thiên Ngưng không nhịn được mà cười khẽ. Tâm tình cũng vì thế mà khá lên được đôi chút, nàng nhẹ nhàng nắm lấy ngón ra thon dài của hắn, dịu dàng nói:
“Thế nên Thiên Hề ca ca không cần phải tìm đại phu đâu.”
“Vậy… ta nên làm gì đây?”
Bùi Thiên Hề lần đầu tiên gặp loại chuyện thế này, tay chân không khỏi luống cuống. Bàn tay đang nắm ngón tay hắn có vẻ hơi lạnh, hắn vô thức lật tay lại, nắm lấy sưởi ấm bàn tay nàng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp tựa như cái nắng đầu hè, chẳng mấy chốc đã khiến bàn tay nhỏ của nàng ấm lên. Lát sau dường như vẫn còn chưa yên lòng, bàn tay to kia lại bọc lấy tay nàng đưa lên miệng hà hơi, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn nàng:
“A Ngưng có thấy khá hơn chút nào chưa?”
Vân Thiên Ngưng thấy tâm tình lúc này của hắn, trái tim cũng theo đó mà ấm áp không thôi, nàng nhẹ nhàng “Ừm.” một tiếng.
Tuy thế nhưng tình hình hạ thân nàng lúc này đang càng lúc càng gấp, nếu không sớm tìm ra cách, vết máu sẽ thấm đến nhu quần vậy thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười của thiên hạ mất sao.
Rối rắm một hồi, tiểu cô nương không còn cách nào khác đành đỏ mặt quay sang nói với Thiên Hề ca ca:
“Thiên Hề ca ca… A Ngưng muốn… muốn thay y phục chúng ta về phòng trước có được không?”
“Được.”Bùi Thiên Hề nhanh chóng đáp, dứt lời không bận tâm lễ nghĩa liền bế nàng lên, vội vàng đi về dãy sương phòng ở sân sau chùa.
Hắn đã mười lăm tuổi, đủ mạnh để bế được người mình yêu trong lòng, dẫu đi qua biết bao bậc thềm đá nhưng bước chân hắn vẫn vững vàng như tùng như bách khiến lòng Vân Thiên Ngưng cảm thấy an tâm vô cùng.
Đôi tay nhỏ của nàng đan vào nhau ôm chặt lấy gáy hắn, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên nhìn dáng vẻ gấp gáp của chàng thiếu niên. Trên chóng mũi hắn thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc ánh mặt trời chiếu vào những hạt mồ hôi li ti ấy sáng óng ánh cả lên.
Hai tay Vân Thiên Ngưng càng ôm chặt hơn, cả cơ thể nhỏ bé khẽ dụi một cái trong lòng hắn.
Có Thiên Hề ca ca ở đây, nàng không sợ gì cả.
Bùi Thiên Hề nhạy cảm nhận ra những động tác nhỏ của nàng, cánh môi hắn khẽ cong cong, trong lòng vừa nôn nóng vừa mềm mại. Bàn tay to đang ôm nàng siết chặt hơn, nhanh chóng đưa nàng về sương phòng dành cho khách quý trong chùa.
Bài trí trong sương phòng này rất lịch sự, tao nhã, đồ đạc gì cũng có cả ngoại trừ đai kinh nguyệt. Vân Thiên Ngưng vốn định mượn của Nhị tỷ nhưng Lưu Anh vừa báo lại rằng Nhị tỷ đã đi thưởng sen cùng Trịnh công tử, giờ đuổi theo thì đã không còn kịp nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Thiên Hề ca ca, huynh… huynh ra ngoài trước đi.”
Gò má Vân Thiên Ngưng đỏ ửng, gấp gáp đưa tay đẩy đẩy chàng thiếu niên đang ngồi trên ghế. Vừa dứt lời, bụng dưới của nàng bỗng truyền đến một hồi đau nhói tựa như có một thanh chùy bất ngờ đâm vào nàng khiến nàng không khỏi kêu lên một tiếng.
“A Ngưng!”
Thấy nàng như thế, Bùi Thiên Hề lo lắng vô cùng, vội đỡ lấy thiếu nữ mặt mày tái nhợt, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của nàng để dựa vào lòng hắn, rồi lớn tiếng gọi:
“A Phong!”
A Phong đang đợi ở ngoài lập tức đáp lại, nghe công tử dặn dò mình đi nấu một chén trà gừng đường đỏ trong lòng không khỏi nghi hoặc, đang mùa hè cơ mà sao lại muốn uống thứ này chứ?
Nhưng chủ tử đã lạnh lùng quả quyết, hắn cũng không dám hỏi thêm, lập tức đi làm ngay.
Lúc nãy trên đường bế A Ngưng về sương phòng, trong đầu Bùi Thiên Hề đã cố nhớ lại một phần kiến thức trước đây mình từng đọc được trong sách. Nữ tử lần đầu có nguyệt sự sẽ có rất nhiều vấn đề khó chịu, tỷ như đau bụng hoặc cả người rét run, những lúc như thế có thể uống trà gừng đường đỏ và dùng khăn ấm áp lên bụng để giảm bớt đau đớn.
Ban đầu chuyện xảy ra quá đột ngột khiến hắn nhất thời không biết phải làm thế nào. Bây giờ đã nhớ được những kiến thức kia rồi trong lòng hắn cũng thầm xác định được cách giải quyết.
Nhìn thiếu nữ trong người đang khó chịu, Bùi Thiên Hề dịu dàng an ủi nhưng cũng tựa như đang an ủi chính mình: “A Ngưng, đừng sợ, không sao, không sao đâu.”
Dứt lời, ‘Xẹt’ một tiếng, vạt áo trung y trắng tinh đã bị xé ra một mảnh lớn.
Ngoại y che trung y khỏi những bụi bẩn bên ngoài lại cách da thịt một lớp đồ lót nên đây hẳn sẽ là phần vải sạch sẽ nhất. Nghĩ thế hắn không do dự đưa tay xé một mảnh vải lớn trên đó rồi dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng nàng, nhẹ giọng gọi:
“A Ngưng, A Ngưng.”
“Ưm… đau…” Vân Thiên Ngưng không hiểu sao lúc nãy rõ ràng đã thấy khá hơn rồi thế mà giờ đây lại tiếp tục âm ỉ đau như cũ. Ngay cả giọng điệu đáp lại tiếng gọi của hắn cũng trở nên mềm nhũn tựa như một chú chim non yếu đuối đang run rẩy nằm trong vòng tay của Bùi Thiên Hề. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Nhìn nàng thế này, e rằng không thể tự mình mang đai kinh nguyệt được.
“Thiên Hề ca ca… đau quá…”
Bàn tay nhỏ của Vân Thiên Ngưng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, ý chí yết ớt cũng hắn cũng theo đó mà lung lay. Mắt hắn tối sầm lại, ôm thật chặt thiếu nữ trong lòng, cúi đầu dỗ dành:
“Vậy A Ngưng mở chân ra đi, để ta giúp nàng mặc vào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook