Thôi thị và Lưu thị ngồi phía trên thu tất thảy những biểu tình của nữ nhi vào mắt, tỷ muội hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng đã tỏ. Ánh mắt Thôi thị đong đầy ý cười nhìn về phía công tử Trịnh gia đang đứng ở giữa, ánh mắt ấy đã có phần thay đổi, hệt như ánh mắt nhạc mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn lại càng vừa ý.

Ninh Viễn Hầu hướng sang nhìn về phía Bùi Thiên Hề , trên mặt ông lộ ra ý cười tựa như đã sáng tỏ. Xem ra hôm nay, có thể thu xếp được việc chung thân đại sự của hai nữ nhi nhà ông rồi.

Ánh mắt lang quân Bùi gia nhìn Thiên Ngưng, chăm chú nóng rực, như sói hoang nhìn chằm chằm con mồi ở phương xa, một khi đã vừa ý rồi thì nhất định sẽ ngậm chặt lấy con mồi rồi tha về hang. Bình thường hắn thường khéo léo che dấu điều này bằng vẻ ngoài điềm tĩnh nên người khác khó lòng mà phát hiện được.

Có lẽ vì không khí hôm nay quá náo nhiệt cũng có lẽ vì vị lang quân đang đứng bên cạnh phong thái không tầm thường khiến hắn cảm thấy trong lòng hơi áp lực, rốt vô thức bộc phát mà không cần che dấu.

Tình cảm của thiếu niên mà.

Ninh Viễn Hầu như nhìn thấy hình dáng của mình hơn mười năm trước, vì một thoáng kinh hồng mà trái tim rung động, để rồi ngày đêm nhung nhớ không nguôi. Đến bây giờ, tuy tuổi tác đã cao, chớp mắt một cái năm tháng đã qua không hẹn ngày gặp lại, nhưng tận sâu trong lòng ông lại chẳng có gì mảy may thay đổi. Ánh mắt ông lại nhìn về phía lang quân Trịnh gia, trong lòng không khỏi tấm tắc hài lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Hoàng hôn trong ánh đèn ngọn đuốc, như minh chứng đôi ta ý hợp tâm đầu.

Hôm sau, Nhị tỷ và lang quân Trịnh gia đính hôn.


Hôn kỳ (1) là tháng ba năm sau, ngày hoa đào nở rộ cũng là ngày Nhị tỷ sẽ xuất giá theo người.

Trong phủ, Vân Thiên Ngưng đang chống cằm, ngồi trên chiếc ghế chạm khắc họa tiết hoa lê, ghé sát hào hứng nhìn Nhị tỷ thêu hỉ phục, thoáng chốc rũ đầu không rõ đang nghĩ gì, rồi lại ngẩng đầu lên thấp giọng hỏi Vân Tinh Diểu:

“Nhị tỷ, tỷ rất thích công tử Trịnh gia kia đúng không?”

Vân Tinh Diểu bị muội muội hỏi câu này, gương mặt trắng mịn như ngọc không khỏi ửng hồng. Thật đẹp, Vân Thiên Ngưng chưa từng thấy dáng vẻ trầm tĩnh dịu dàng của Nhị tỷ như thế này bao giờ. Nàng cười trộm thò đầu lại gần cẩn thận nhìn thật kỹ.

Gương mặt Nhị tỷ đỏ hây hây, dẫu trăm phấn ngàn son cũng chẳng thể đẹp bằng.

Vân Thiên Ngưng không tiếc lời mà ca ngợi, càng nói gương mặt Nhị tỷ lại càng ửng đỏ đậm hơn. Tiểu cô nương cười xấu xa, một hai hỏi đến cùng, nàng lắc lắc cánh tay của Nhị tỷ:

“Nhị tỷ, tỷ nói cho A Ngưng nghe đi, tỷ đối với Trịnh công tử là thế nào?”

Vân Tinh Diệu rốt cuộc cũng dừng cây kim bạc trên tay, nhìn muội muội đang hiếu kỳ trước mắt, ánh mắt mờ mịt tựa như đang hồi tưởng lại kí ức về vị công tử thanh nhã kia, nàng chậm rãi cất lời tâm sự cùng A Ngưng:


“Thật ra, lần đầu ta gặp huynh ấy là trên đường đến hoàng cung.”

Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt nàng dịu dàng ấm áp tựa như cảnh xuân bên ngoài cửa sổ, Vân Thiên Ngưng yên lặng chăm chú lắng nghe.

“Khi đó ta vừa được bổ nhiệm làm nữ quan, cầm sổ ghi tên trong tay định đến Hàn Lâm Viện nhậm chức. Ai ngờ trên đường lại gặp trận mưa to, xe ngựa mắc kẹt giữa đường, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Mắt thấy sắp đến giờ nhậm chức rồi thế nên trong lòng ta lại càng lo lắng, không biết phải làm thế nào cả. Cho dù lúc đó xuống xe chạy đến, thì chắc chắn vẫn sẽ bỏ lỡ giờ nhậm chức.”

Vân Tinh Diểu nhớ lại chuyện nửa năm trước, môi vô thức mang theo ý cười. Nhị tỷ là người luôn an tĩnh đoan trang, đây là lần đầu Vân Thiên Ngưng thấy được dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng của nàng, trong lòng ngoài tò mò ra còn có một ý nghĩ kỳ lạ, tựa như nhớ về ai đó, nhưng lúc này câu chuyện tình của Nhị tỷ mới là chuyện quan trọng hơn, nên ý nghĩ nhanh chóng bị cô vứt ra sau đầu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

“Sau đó thì sao, Trịnh công tử anh hùng cứu mỹ nhân, còn Nhị tỷ thì vừa gặp đã thương người ta, muốn lấy thân báo đáp?”

Tiểu cô nương từng lén lút xem qua mấy loại thoại bản (2) tình yêu, thế nên lúc này không khỏi liên tưởng đến những tình tiết quen thuộc.

Vân Tinh Diểu khẽ cười, nhẹ nhàng chọc lên đầu mũi của muội muội: “Nào có khoa trương như thế?”

“Khi đó Trịnh công tử vừa vặn cũng đang trên đường vào cung, tình cờ gặp ta giữa đường, liền đem xe ngựa của mình cho ta. Còn nói mẫu thân cả hai có quen biết, huynh ấy cũng đã từng nghe qua về ta vài lần, xe ngựa kia sau này không cần trả lại. Ta trong lòng vô cùng biết ơn cúi đầu cảm tạ Trịnh công tử, rốt cuộc cũng thuận lợi đến Hàn Lâm Viện.”


Bên ngoài tường thành Trường An, mưa phùn rả rích, gió nghiêng cành, một thân công tử thanh y xoay người xuống ngựa, nét cười ấm áp tựa nắng mai. Nói với nàng vài câu rồi từ biệt, tay cầm ô thẳng bước đi. Hoàng thành uy nghiêm, bóng người tiêu sái thanh trong, từng cử chỉ một như mang theo phong thái đoan chính của cả một gia tộc.

“Nhị tỷ, tỷ lại thất thần rồi!”

m thanh mềm mại gọi tâm trí Vân Tinh Diểu về, nàng từ trong miên man hồi ức định thần trở lại. Nhìn muội muội tình đầu chưa chớm, ánh mắt như nước xuân trong lành, nàng đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của muội muội:

“Sau này, A Ngưng cũng sẽ gặp được.”

Vân Thiên Ngưng không nghĩ nhiều thế, lay lay Nhị tỷ, lại hỏi:

“Lúc đó, Nhị tỷ đã thích Trịnh công tử rồi phải không?”

“Không phải, khi đó chỉ đơn thuần là lòng sinh hảo cảm thôi, về sau có gặp lại huynh ấy vài lần. Nhưng nếu nói là thật sự động lòng thì có lẽ chính là vào hôm qua.”

Hôm qua, hắn đứng giữa đám người, trong tay cầm cung tên. Lúc kéo dây cung, không kiềm được mà liếc mắt về phía nàng, những lời muốn nói dường như đều chứa đựng cả trong ánh mắt. Trong chốc lát, nàng cảm thấy bất luận là ai, bất luận xa cách như thế nào, thì trong mắt nàng cũng chỉ có mỗi mình bóng hình hắn.

Có lẽ trái tim nàng đã sớm có ý với hắn từ trước, hôm qua xem ra chỉ đơn thuần là cơ hội mà thôi, một cơ hội quan trọng để nàng nhìn lại lòng mình, nó cũng đến vừa đúng lúc, tiện để nước chảy thành sông. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.


Mọi thứ như không cần phải nói ra thành lời, vì tự trong lòng nàng biết, người trước mắt đây sẽ có thể dắt tay nàng đến cùng trời cuối đất, vĩnh viễn không xa rời.

Vân Thiên Ngưng nghe xong những lời Nhị tỷ nói, thoáng trầm tư một hồi, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nhị tỷ, thế nào là động lòng?”

Giữa dòng suy nghĩ nửa rõ nửa mông lung, nàng ngẩng đầu hỏi.

Vân Tinh Diểu trầm tư một lát, xoa xoa mái tóc của muội muội: “Chính là khi muội nhìn thấy người kia, thì trong mắt muội sẽ không thể chứa đựng được bất kì hình bóng nào khác.”

Dừng một chút, nàng cúi đầu trêu ghẹo nói: “A Ngưng thì sao? Đã gặp được người làm muội động lòng chưa?”

Vân Thiên Ngưng ngẩng người, không biết vì sao trong tâm trí nàng bỗng nhớ đến một người.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương