Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)
-
Chương 11: Xạ thủ.
Chương 11: Xạ thủ.
Cái này là do Phương Tri Hành chạm vào cung tên nên điều kiện mới bị phát động à?
Tế cẩu nhìn chằm chằm thằng bạn nối khố của mình, kinh ngạc nói: “Hack của mày là gì đấy? Điều kiện max cấp là ý gì”
Phương Tri Hành trầm ngâm một lát, nói: “Dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tao thì đây chắc là <hack max cấp>. Chính là chỉ cần thoả mãn điều kiện đưa ra, chỉ cần chớp mắt sẽ đạt được kết quả. Ví dụ: trở thành Xạ Thủ Học Nghề max cấp có 2 điều kiện, vậy thì tao chỉ cần rập khuôn hoàn thành là được rồi.”
Tế cẩu cả kinh nói: “Ý mày là cắt được nguyên cả quá trình ở giữa, một bước đúng luôn? Vừa gieo hạt đã nở hoa, hoa vừa ở đã gặp phật à?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Chính là kiểu đấy.”
Tế cẩu cảm thấy y như truyện khoa học viễn tưởng, không thể nào tin được. Chó ta líu lưỡi nói: “Nếu thật là như thế thì, con mẹ nó, nghịch thiên quá luôn.”
Phương Tri Hành lại nói: “Hack của mày kìa, nhìn cũng trâu bò vãi chưởng.”
Tế cẩu nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiên phú của tao là kiểu < ràng buộc >. Hình như chỉ cần khoá chặt với một nhân tài là có thể phát huy hiệu quả. Khoá với ai thì tốt nhể?”
Phương Tri Hành nghe thế thì cười nhạt, nói: “Có ý gì đây. Hoá ra mày không định trói buộc với tao à? Còn định giữ giá làm nộm hả mày?”
Tế cẩu cười khặc khặc: “Người một nhà không cần nói nhiều, mày hiểu tao mà. Tốt xấu gì tao cũng là một con chó được bật hack, không tìm mấy em gái xinh đẹp làm bạn thì hơi bị có lỗi với bản thân í!”
Phương Tri Hành đã hiểu. Con chó chết này vừa bật hack là bộc lộ bản chất, lên mây ngay!
Cậu nghiêm túc lại, chân thành nói: “ Cái [Số mạng còn lại: 2] kia là gì? Chẳng có lẽ mày lại có đến 2 cái mạng?”
“Hai cái mạng!!”
Tế cẩu nhìn chằm chằm vào giao diện, đầu lưỡi liên tục thè ra thụt vào, cực kỳ phấn khởi: “Ừm, ừ. Để tao ngâm cứu lại xem nào.”
Phút chốc sau, cái bóng dưới chân Tế cẩu bỗng phình to, nhô lên. Sau đó ‘phốc’ một cái vỡ tan, giống như bơm hơi quá đà.
Khoảnh khắc cái bóng bị vỡ, có một con chó nhỏ thoáng hiện ra, ngoại hình y chang Tế cẩu.
Phương Tri Hành hình hai con Tế cẩu, đúng là không khác nhau tí nào. Cậu kinh ngạc nói: “Đậu xanh rau muống, ảo ảnh phân thân à?”
“Ừ, cũng na ná thế.” Tế cẩu lập tức đắc ý, đáp: “Tao có mấy cái mạng thì sẽ tạo ra được từng đấy bản thể. Cũng tương tự, giết một tao thì vẫn còn một tao khác.”
Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu, nói: “Mày có thể sống lại, cái này còn không trâu bò hả?”
“Khửa khửa khửa. Cũng đúng.”
Tế cẩu cười đến nhe răng trợn mắt. Giờ nó đã có 2 cái mạng, có thể chết thêm một lần.
Đối với ‘chó’ sinh mà nói thì có nghĩa là nó có thêm một cơ hội để thử lỗi.
Phương Tri Hành tấm tắc bảo lạ, vừa định khen thêm mấy câu thì đã thấy hai con chó rượt đuổi chạy vòng vòng còn liếm lông cho nhau…làm không biết mệt là gì.
Phương Tri Hành không nhịn được, khinh bỉ: “Về sau mày sẽ không còn cô đơn nữa.”
Tế cẩu bỗng trịnh trọng nói: “Mau lên, thử hack của mày đi. Xem có dùng được hay không?”
Phương Tri Hành lại một lần nữa nhìn về phía giao diện của mình.
"Chống đẩy liên tục 20 cái. . ."
Cậu hít thở thật sâu rồi lập tức nằm rạp xuống. Hai tay chống lên mặt đất, nâng cơ thể lên.
Ép xuống, nâng lên!
Ép xuống, nâng lên!
“Hộc hộc!” Phương Tri Hành mới làm được hai cái đã bắt đầu thở dốc.
Tế cẩu đứng bên cạnh xem kịch vui, còn hô lên: “Rốt cuộc thì mày có ‘lên’ được hay không hả?”
Phương Tri Hành không trả lời, cắn răng làm thêm 3 cái.
Lúc này hai tay cậu đã bắt đầu run rẩy, cảm thấy mỏi nhừ.
Tế cẩu xoay tới xoay lui, rặt một vẻ lo lắng suông.
Phương Tri Hành thở hổn hển mấy hơi, làm tiếp 3 lần nhưng miễn cưỡng lắm mới chống lên được. Hai cánh tay rung như người bị parkinson.
Tế cẩu chép miệng, nói: “Toang rồi toang rồi. Mày vô dụng quá.”
Lời vừa nói xong đã nghe cái ‘phịch’! Phương Tri Hành nằm bẹp trên mặt đất, tổng cộng mới làm được có 8 cái.
Cậu lật người lại, nằm trên đất. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả người đều thấy đau nhức khó chịu.
Hết cách rồi. Cơ thể này thiếu dinh dưỡng trường kỳ, thể năng chênh lệch muốn chết. Có thể một hơi hít được 8 cái đã là thành tích khá lắm rồi.
Tc khinh bỉ nói: “Mày thế là không được rồi. Tao luôn nghĩ mày là thiên tài cơ, ai dè chỉ là thanh gỗ mục.”
Phương Tri Hành cũng cực kỳ buồn bực, im lặng một lát mới nói: “Chưa ăn sáng, không có sức.”
Vừa nhắc đến ‘ăn’, Tế cẩu lập tức thấy đói.
Một người một chó nhanh chóng nhất chí với nhau: Ra ngoài đánh bắt.
Phương Tri Hành xe nhẹ đường quen, xuống sông mò sò với ốc nhồi. Cậu còn tiện tay bắt được mấy con tôm lẫn trong đám rong rêu lơ lửng.
Nướng đồ, ăn cơm thôi.
Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng xong, Phương Tri Hành lại thử hít đất. Lần này có tiến bộ, liên tục chống đẩy được tận 10 cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook