Mau Yêu Anh Đi
-
Chương 9: Thời gian tiếp nhận
Tôi từng nghe một câu hỏi: " Người yêu cũ kết hôn? "
***
Khuôn mặt tượng tạc của Hoắc Dư Viễn trở nên lạnh lùng bội phần.
Quả nhiên, cô ta còn dám nói dối hắn, còn hại cả bé con của hắn trở nên như vậy.
Tần Diệp Ly, lá gan của cô thật to!
Từ Ngôn Hy thấy khuôn mặt của hắn dần trở nên lạnh lẽo thì sợ hãi, vội nói
" Này, anh mau thả tôi ra, tôi còn phải làm việc a! "
" Bị thương vậy còn làm việc sao? "
Cô nghe vậy liền chống chế lại
" Tôi chỉ bị bỏng, không có tàn phế a. Còn có, nếu tôi nghỉ sẽ bị trừ lương a, trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, tôi không làm trái quy định công ty "
Hoắc Dư Viễn nhếch miệng, quy định là do hắn đặt ra, hắn cũng có thể vô hiệu với cô
" Tôi cho em nghỉ, tôi là tổng giám đốc, em dám chống lại tổng giám đốc của mình? "
Thật ra chính là nghĩ, em dám chống lại ông xã tương lai của mình sao?
" Anh.. "
" Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tôi đưa em về "
Hoắc Dư Viễn lấy áo khoác lên người Từ Ngôn Hy, ôm ra xe mặc cho cô ở trong lòng phản kháng kịch liệt. Mà sự phản kháng đó đối với hắn giống như gãi ngứa.
Từ Ngôn Hy thầm than trong lòng thật may là chưa tan tầm nên không có nhiều người nhìn thấy a. Nếu có người nhìn thấy khẳng định cô sẽ bị chỉnh chết đi sống lại.
Từ Ngôn Hy ngồi trên chiếc Ferrari màu trắng số lượng có hạn không khỏi ngạc nhiên. Lần trước là Lamborghini, lần này là Ferrari. Quả nhiên xe đắt tiền có khác, ngồi thật thoải mái.
Cảm thấy con đường phía trước không phải đường về nhà, cô liền lên tiếng hỏi
" Này, anh đi đâu thế, đây không phải đường về nhà tôi "
" Đưa em đi ăn rồi sau đó chúng ta mới về nhà "
" Ra vậy..! "
Từ Ngôn Hy quay người lại, sau đó phát hiện ra một cái vô cùng không hợp lí.
Chúng ta? Ai là chúng ta, cô với hắn sao? Nghe giọng của hắn thật giống như hắn với cô là một cặp vợ chồng vậy. Nghĩ đến đó, khuôn mặt của cô không tự chủ được liền đỏ lên.
Hoắc Dư Viễn ngồi bên cạnh nâng cao khóe miệng, hắn không nghĩ cô đáng yêu đến vậy!
Chiếc xe sang trọng dừng lại ở một nhà hàng năm sao sang trọng. Từ Ngôn Hy ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu. Là nhà hàng lần trước cô đến.
Còn đang ngây ngốc thì một người đàn ông từ trong nhà hàng đi ra. Chính là Doãn Thiên Phách, nhà hàng này là của anh ta.
Sau khi nghe tin Hoắc Dư Viễn đến cùng thiên sứ nhỏ liền bỏ mọi công việc chạy ra nghênh đón. Chủ yếu muốn tìm cơ hội chọc tức cái tên lạnh lùng kia, bù đắp cho nỗi tổn thương bị hắn sai bảo, hại anh không thể đi chơi cùng bạn gái.
Nhìn thấy Từ Ngôn Hy, Doãn Thiên Phách liền giang hai tay ra, làm một động tác thân thiện thoải mái chào hỏi
" Chúng ta lại gặp nhau, baby girl! "
Từ Ngôn Hy thấy anh nhiệt tình cũng làm một động tác giống như anh, tính ôm lại anh.
Kết quả Hoắc Dư Viễn liền đen mặt đưa tay kéo cô lại, sau đó đưa mắt liếc Doãn Thiên Phách một cái, khiến cho anh một phen lạnh sống lưng.
" Mau vào đi, ở ngoài này rất lạnh! "
Nói xong liền trực tiếp lôi Từ Ngôn Hy đi vào nhà hàng, bỏ rơi Doãn Thiên Phách lại ở phía sau.
Quả nhiên, trọng sắc bỏ rơi bạn, Doãn Thiên Phách ủy khuất chạy theo vào.
Sau khi một phen ăn uống no say trước đôi mắt cưng chiều của Hoắc Dư Viễn cùng con mắt ngạc nhiên của Doãn Thiên Phách, cô liền đòi về.
Doãn Thiên Phách một phen sửng sốt, thiên sứ nhỏ ăn thật nhiều, cứ như bị bỏ đói ba năm vậy.
Còn Hoắc Dư Viễn chính là nhìn thấy cô ăn uống ngon như vậy cũng cưng chiều gắp đồ ăn liên tục vào bát cô. Hắn cứ tưởng cô sẽ giữ khoảng cách với hắn, chỉ ăn như có lệ rồi đòi về, không ngờ cô có thể ăn đồ ăn hắn gắp, chính là không ghét bỏ hắn. Hoắc Dư Viễn cảm thấy rất hài lòng. Hắn sẽ cho cô thời gian tiếp nhận anh.
***
Sau khi tắm rửa thoải mái, cô liền ôm laptop lên mạng coi một chút tin tức.
Tay cô liền dừng lại ở một mục tin tức với tiêu đề màu đỏ vô cùng chói mắt " Giám đốc tập đoàn Đình Gia tuyên bố sẽ kết hôn cùng con gái tập đoàn Mạc Gia "
Kết hôn sao?
Đình Ngụy Phi kết hôn cùng Mạc Vân Kỳ, tin tức này đối với cô chẳng là gì nữa, cô đã dứt khoát cắt đứt tình cảm của mình cùng anh ta.
Chỉ là muốn xem, hai người bọn họ có thể hạnh phúc được bao lâu. Cô nhếch nhẹ mép. Một đôi cẩu nam nữ thật hợp!
Điện thoại một phen chấn động. Từ Ngôn Hy bò lên đầu giường chộp lấy điện thoại. Là số điện thoại lạ, cô bắt máy
" Alo, ai đó? "
Hoắc Dư Viễn nhíu mày, cô cư nhiên không có lưu số điện thoại của hắn, giọng có chút không vui
" Là tôi!"
Nghe ra giọng bá đạo lạnh lùng của Hoắc Dư Viễn, cô liền như con rùa rụt cổ, run run khóe miệng hỏi
" Ách.. tổng giám đốc, anh gọi có việc gì a? "
" Phải có việc gì tôi mới được gọi cho em sao? "
Tất nhiên rồi a. Cô rút rút khóe miệng. Bây giờ đã là ngoài giờ làm việc rồi nha, không có việc gì thì gọi làm gì cơ chứ!
Bên đầu dây kia lại vang lên giọng nói trầm trầm
" Sáng mai 7h tôi sẽ đến đón em "
Không cho cô có cơ hội từ chối liền cúp máy.
Cô ngồi ngây ngốc một lúc lâu. Hắn sao lại đến đón cô a? Tự cô đi làm cũng được mà. Nếu hắn đến đón cô, khẳng định sẽ bị mọi người trong công ty nhìn thấy đi?
Sáng hôm sau...
Ách, là hôm qua suy này nghĩ nọ nên Từ Ngôn Hy ngủ quá muộn. Và hậu quả là.. bây giờ một tay cầm túi xách, một tay cột tóc lại, trên miệng ngậm một cái bánh mì sanwich nhỏ, chạy như bay đến chiếc Lamborghini.
Hoắc Dư Viễn cau mày nhìn cô đầu tóc lộn xộn ngồi phịch vào trong xe.
" Xin lỗi, tôi ngủ dậy hơi muộn hì hì "
Hắn không nói gì, đưa tay lấy từ trong chiếc hộp ở ghế sau ra một bịch sữa tươi đưa cho cô. Sau đó lái xe rời đi.
Xe dừng lại trước tòa nhà cao chọc trời của công ty Song Y.
Từ Ngôn Hy liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ngập ngừng mở miệng
" Tổng giám đốc! Tôi xuống trước, đợi một chút anh vào sau nhé! "
Hoắc Dư Viễn nhíu mày nhìn cô khó hiểu
" Tại sao không vào cùng nhau? "
" Chuyện là.. tôi và anh, đi cùng nhau có hơi.. không hợp lí! "
Hắn lại nhíu mày, toàn thân bắt đầu tỏa hơi lạnh, giọng trầm thấp lạnh lẽo
" Tại sao không hợp lí? "
" Thì là.. là.. " Cô bắt đầu lắp bắp
" Chúng ta vào cùng nhau! "
" Nhưng.. "
" Không nhưng nhị gì hết, em dám chống lại tổng giám đốc? " Hoắc Dư Viễn nhíu đôi mày kiếm lại nhìn Từ Ngôn Hy, cô sợ hãi nín bặt, đau khổ chấp nhận số phận làm thư kí ngoan hiền của tổng giám đốc
Hoắc Dư Viễn bước xuống xe, tây trang tôn lên khí phách xuất chúng vốn có. Hắn vòng qua xe tiêu sái bước vào công ty.
Cảm thấy cái người trong xe vẫn đang ngây ngốc giả chết không chịu xuống xe, hắn quay đầu lại cau mày nhìn cô.
Không xuống xe? Đây là muốn hắn đích thân kéo cô đi sao? Được! Hắn chiều theo cô...
Từ Ngôn Hy ngồi trong xe sống chết không xuống. Cuối cùng thấy Hoắc Dư Viễn bước tới gần sợ hãi lui vào sau ghế, liền bị hắn nắm lấy tay lôi ra ngoài.
Chịu thôi, sức hắn so với sức cô từ trước đến giờ vẫn luôn là cô thua.
Trong đại sảnh tầng một xảy ra một màn như thế này. Tổng giám đốc lạnh lùng như một tảng băng trôi dạt ở Nam Cực không thích để phụ nữ đến gần, lại đi nắm tay, à không, là kéo tay một cô gái, làm cho chị em phụ nữ trong công ty ghen tị gần chết. Mà cô gái kia, khuôn mặt kiểu như " Là tôi bị ép a! "
Lúc này trong đầu Từ Ngôn Hy liền cảm thấy hối hận.
Nếu lúc nãy tự nguyện đi, có lẽ chỉ phải đi sau hắn mà thôi. Cố chấp làm chi để bây giờ mặc cho hắn tay ra sức nắm lấy tay cô mà kéo đi giữa đại sảnh vậy hả trời!
***
Khuôn mặt tượng tạc của Hoắc Dư Viễn trở nên lạnh lùng bội phần.
Quả nhiên, cô ta còn dám nói dối hắn, còn hại cả bé con của hắn trở nên như vậy.
Tần Diệp Ly, lá gan của cô thật to!
Từ Ngôn Hy thấy khuôn mặt của hắn dần trở nên lạnh lẽo thì sợ hãi, vội nói
" Này, anh mau thả tôi ra, tôi còn phải làm việc a! "
" Bị thương vậy còn làm việc sao? "
Cô nghe vậy liền chống chế lại
" Tôi chỉ bị bỏng, không có tàn phế a. Còn có, nếu tôi nghỉ sẽ bị trừ lương a, trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, tôi không làm trái quy định công ty "
Hoắc Dư Viễn nhếch miệng, quy định là do hắn đặt ra, hắn cũng có thể vô hiệu với cô
" Tôi cho em nghỉ, tôi là tổng giám đốc, em dám chống lại tổng giám đốc của mình? "
Thật ra chính là nghĩ, em dám chống lại ông xã tương lai của mình sao?
" Anh.. "
" Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tôi đưa em về "
Hoắc Dư Viễn lấy áo khoác lên người Từ Ngôn Hy, ôm ra xe mặc cho cô ở trong lòng phản kháng kịch liệt. Mà sự phản kháng đó đối với hắn giống như gãi ngứa.
Từ Ngôn Hy thầm than trong lòng thật may là chưa tan tầm nên không có nhiều người nhìn thấy a. Nếu có người nhìn thấy khẳng định cô sẽ bị chỉnh chết đi sống lại.
Từ Ngôn Hy ngồi trên chiếc Ferrari màu trắng số lượng có hạn không khỏi ngạc nhiên. Lần trước là Lamborghini, lần này là Ferrari. Quả nhiên xe đắt tiền có khác, ngồi thật thoải mái.
Cảm thấy con đường phía trước không phải đường về nhà, cô liền lên tiếng hỏi
" Này, anh đi đâu thế, đây không phải đường về nhà tôi "
" Đưa em đi ăn rồi sau đó chúng ta mới về nhà "
" Ra vậy..! "
Từ Ngôn Hy quay người lại, sau đó phát hiện ra một cái vô cùng không hợp lí.
Chúng ta? Ai là chúng ta, cô với hắn sao? Nghe giọng của hắn thật giống như hắn với cô là một cặp vợ chồng vậy. Nghĩ đến đó, khuôn mặt của cô không tự chủ được liền đỏ lên.
Hoắc Dư Viễn ngồi bên cạnh nâng cao khóe miệng, hắn không nghĩ cô đáng yêu đến vậy!
Chiếc xe sang trọng dừng lại ở một nhà hàng năm sao sang trọng. Từ Ngôn Hy ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu. Là nhà hàng lần trước cô đến.
Còn đang ngây ngốc thì một người đàn ông từ trong nhà hàng đi ra. Chính là Doãn Thiên Phách, nhà hàng này là của anh ta.
Sau khi nghe tin Hoắc Dư Viễn đến cùng thiên sứ nhỏ liền bỏ mọi công việc chạy ra nghênh đón. Chủ yếu muốn tìm cơ hội chọc tức cái tên lạnh lùng kia, bù đắp cho nỗi tổn thương bị hắn sai bảo, hại anh không thể đi chơi cùng bạn gái.
Nhìn thấy Từ Ngôn Hy, Doãn Thiên Phách liền giang hai tay ra, làm một động tác thân thiện thoải mái chào hỏi
" Chúng ta lại gặp nhau, baby girl! "
Từ Ngôn Hy thấy anh nhiệt tình cũng làm một động tác giống như anh, tính ôm lại anh.
Kết quả Hoắc Dư Viễn liền đen mặt đưa tay kéo cô lại, sau đó đưa mắt liếc Doãn Thiên Phách một cái, khiến cho anh một phen lạnh sống lưng.
" Mau vào đi, ở ngoài này rất lạnh! "
Nói xong liền trực tiếp lôi Từ Ngôn Hy đi vào nhà hàng, bỏ rơi Doãn Thiên Phách lại ở phía sau.
Quả nhiên, trọng sắc bỏ rơi bạn, Doãn Thiên Phách ủy khuất chạy theo vào.
Sau khi một phen ăn uống no say trước đôi mắt cưng chiều của Hoắc Dư Viễn cùng con mắt ngạc nhiên của Doãn Thiên Phách, cô liền đòi về.
Doãn Thiên Phách một phen sửng sốt, thiên sứ nhỏ ăn thật nhiều, cứ như bị bỏ đói ba năm vậy.
Còn Hoắc Dư Viễn chính là nhìn thấy cô ăn uống ngon như vậy cũng cưng chiều gắp đồ ăn liên tục vào bát cô. Hắn cứ tưởng cô sẽ giữ khoảng cách với hắn, chỉ ăn như có lệ rồi đòi về, không ngờ cô có thể ăn đồ ăn hắn gắp, chính là không ghét bỏ hắn. Hoắc Dư Viễn cảm thấy rất hài lòng. Hắn sẽ cho cô thời gian tiếp nhận anh.
***
Sau khi tắm rửa thoải mái, cô liền ôm laptop lên mạng coi một chút tin tức.
Tay cô liền dừng lại ở một mục tin tức với tiêu đề màu đỏ vô cùng chói mắt " Giám đốc tập đoàn Đình Gia tuyên bố sẽ kết hôn cùng con gái tập đoàn Mạc Gia "
Kết hôn sao?
Đình Ngụy Phi kết hôn cùng Mạc Vân Kỳ, tin tức này đối với cô chẳng là gì nữa, cô đã dứt khoát cắt đứt tình cảm của mình cùng anh ta.
Chỉ là muốn xem, hai người bọn họ có thể hạnh phúc được bao lâu. Cô nhếch nhẹ mép. Một đôi cẩu nam nữ thật hợp!
Điện thoại một phen chấn động. Từ Ngôn Hy bò lên đầu giường chộp lấy điện thoại. Là số điện thoại lạ, cô bắt máy
" Alo, ai đó? "
Hoắc Dư Viễn nhíu mày, cô cư nhiên không có lưu số điện thoại của hắn, giọng có chút không vui
" Là tôi!"
Nghe ra giọng bá đạo lạnh lùng của Hoắc Dư Viễn, cô liền như con rùa rụt cổ, run run khóe miệng hỏi
" Ách.. tổng giám đốc, anh gọi có việc gì a? "
" Phải có việc gì tôi mới được gọi cho em sao? "
Tất nhiên rồi a. Cô rút rút khóe miệng. Bây giờ đã là ngoài giờ làm việc rồi nha, không có việc gì thì gọi làm gì cơ chứ!
Bên đầu dây kia lại vang lên giọng nói trầm trầm
" Sáng mai 7h tôi sẽ đến đón em "
Không cho cô có cơ hội từ chối liền cúp máy.
Cô ngồi ngây ngốc một lúc lâu. Hắn sao lại đến đón cô a? Tự cô đi làm cũng được mà. Nếu hắn đến đón cô, khẳng định sẽ bị mọi người trong công ty nhìn thấy đi?
Sáng hôm sau...
Ách, là hôm qua suy này nghĩ nọ nên Từ Ngôn Hy ngủ quá muộn. Và hậu quả là.. bây giờ một tay cầm túi xách, một tay cột tóc lại, trên miệng ngậm một cái bánh mì sanwich nhỏ, chạy như bay đến chiếc Lamborghini.
Hoắc Dư Viễn cau mày nhìn cô đầu tóc lộn xộn ngồi phịch vào trong xe.
" Xin lỗi, tôi ngủ dậy hơi muộn hì hì "
Hắn không nói gì, đưa tay lấy từ trong chiếc hộp ở ghế sau ra một bịch sữa tươi đưa cho cô. Sau đó lái xe rời đi.
Xe dừng lại trước tòa nhà cao chọc trời của công ty Song Y.
Từ Ngôn Hy liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ngập ngừng mở miệng
" Tổng giám đốc! Tôi xuống trước, đợi một chút anh vào sau nhé! "
Hoắc Dư Viễn nhíu mày nhìn cô khó hiểu
" Tại sao không vào cùng nhau? "
" Chuyện là.. tôi và anh, đi cùng nhau có hơi.. không hợp lí! "
Hắn lại nhíu mày, toàn thân bắt đầu tỏa hơi lạnh, giọng trầm thấp lạnh lẽo
" Tại sao không hợp lí? "
" Thì là.. là.. " Cô bắt đầu lắp bắp
" Chúng ta vào cùng nhau! "
" Nhưng.. "
" Không nhưng nhị gì hết, em dám chống lại tổng giám đốc? " Hoắc Dư Viễn nhíu đôi mày kiếm lại nhìn Từ Ngôn Hy, cô sợ hãi nín bặt, đau khổ chấp nhận số phận làm thư kí ngoan hiền của tổng giám đốc
Hoắc Dư Viễn bước xuống xe, tây trang tôn lên khí phách xuất chúng vốn có. Hắn vòng qua xe tiêu sái bước vào công ty.
Cảm thấy cái người trong xe vẫn đang ngây ngốc giả chết không chịu xuống xe, hắn quay đầu lại cau mày nhìn cô.
Không xuống xe? Đây là muốn hắn đích thân kéo cô đi sao? Được! Hắn chiều theo cô...
Từ Ngôn Hy ngồi trong xe sống chết không xuống. Cuối cùng thấy Hoắc Dư Viễn bước tới gần sợ hãi lui vào sau ghế, liền bị hắn nắm lấy tay lôi ra ngoài.
Chịu thôi, sức hắn so với sức cô từ trước đến giờ vẫn luôn là cô thua.
Trong đại sảnh tầng một xảy ra một màn như thế này. Tổng giám đốc lạnh lùng như một tảng băng trôi dạt ở Nam Cực không thích để phụ nữ đến gần, lại đi nắm tay, à không, là kéo tay một cô gái, làm cho chị em phụ nữ trong công ty ghen tị gần chết. Mà cô gái kia, khuôn mặt kiểu như " Là tôi bị ép a! "
Lúc này trong đầu Từ Ngôn Hy liền cảm thấy hối hận.
Nếu lúc nãy tự nguyện đi, có lẽ chỉ phải đi sau hắn mà thôi. Cố chấp làm chi để bây giờ mặc cho hắn tay ra sức nắm lấy tay cô mà kéo đi giữa đại sảnh vậy hả trời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook