Mau Yêu Anh Đi
-
Chương 25: Bắt cóc
Tên cướp không có phản đối, liền đem túi xách quăng tới cho cô. Nhưng là, túi xách chưa chạm tới tay cô, thì một chiếc khăn đã bịt lấy mặt cô, một mùi hương lạ xộc vào mũi. Sau đó mọi thứ dần trở nên mơ hồ, cuối cùng chìm vào bóng tối..
Hoắc Dư Viễn nhìn đồng hồ trên tay. Hơn tám rưỡi rồi. Tiểu Hy sao lại còn chưa tới. Nếu là ngủ quên, không thể nào, sáng nay cô còn gọi điện từ chối hắn cơ mà. Nếu là kẹt xe, cũng không thể quá lâu như vậy, vả lại hôm nay đường đến công ty rất thuận lợi, không hề tắc đường tí nào. Việc đột xuất, nếu vậy thì sao không điện thoại báo cáo một tiếng.
Rốt cuộc là bị sao rồi chứ?
" Viễn! Cô ấy đã rời khỏi nhà từ sáu giờ rưỡi, lên xe buýt đi làm. Nhưng sau đó hình như có chuyện gì đó nên cô ấy không thể đến công ty nữa " Doãn Thiên Phách bước vào báo cáo ngắn gọn, có chút lo lắng. Tốc độ làm việc luôn nhanh chóng.
" Tiếp tục điều tra, cho người nhanh chóng đi tìm Từ Ngôn Hy " Giọng nói trầm trầm ra lệnh.
" Còn có, bên Đình Ngụy Phi có hành động lạ. Hắn ra tay phản kích lại dự án đang bàn bạc của chúng ta. Còn có cả tư liệu mật dự án đó của công ty chúng ta đều rơi vào tay hắn. Hiện tại đã có vài công ty lớn nhỏ hợp tác để đối đầu chúng ta ". Doãn Thiên Phách không nhanh không chậm nói ra sự tình mới thu lược được.
Dám đối đầu cùng công ty Song Y ư?
Để Doãn Thiên Phách ra khỏi phòng, Hoắc Dư Viễn liền lấy điện thoại ra, bấm một dãy số gọi vào số Từ Ngôn Hy. Hai ba cuộc đều không bắt máy, hắn có chút nóng nảy. Đến lần thứ năm, điện thoại liền kết nối. Nhưng là chưa kịp vui vẻ, đã nghe được một giọng nói của một người đàn ông
" Chào Hoắc tổng! "
" Ngươi là ai? " Hoắc Dư Viễn lạnh giọng
" Là ai ư? haha, sao anh có thể nhanh chóng như vậy liền quên tôi hả. Như thế này Đình Ngụy Phi tôi thật không có hứng thú cùng Hoắc tổng tranh giành người phụ nữ của anh a " Bên kia truyền đến một giọng nói đầy cợt nhả.
Toàn thân Hoắc Dư Viễn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói hoàn toàn như một khối băng cực hàn
" Ngươi đang giữ Từ Ngôn Hy? "
" Haha, đúng vậy! Hoắc Dư Viễn, thời của anh đã hết rồi. Công ty của anh sẽ nhanh chóng sụp đổ dưới tay tôi thôi. Nhìn đi, tư liệu mật của các ngươi đã bị ta nắm giữ. Còn có, Từ Ngôn Hy cũng sẽ thuộc về ta mà thôi "
Một tràng cười sảng khoái vang lên cùng giọng nói đắc ý giễu cợt, sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Hoắc Dư Viễn rơi vào trầm mặc. Hắn chính là sợ Đình Ngụy Phi sẽ không dễ dàng buông tay, nên mới cho người theo dõi Đình Ngụy Phi, đồng thời hôm nay sẽ phân bố vệ sĩ ngầm bên người Từ Ngôn Hy, chỉ là chưa kịp phân phó, cô đã xảy ra chuyện.
Hắn chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì, nếu như cô có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối không tha cho cả dòng họ tên khốn kiếp kia.
Doãn Thiên Phách lại gõ cửa bước vào, đặt lên bàn một cái bọc nhỏ.
" Viễn, là chuyển phát nhanh của Đình Ngụy Phi "
Hoắc Dư Viễn nhíu mày, đem bọc nhỏ mở ra.
Bên trong là một tấm hình Từ Ngôn Hy đang ngồi trong một ngôi nhà tối, ngôi nhà này chắc là một khu nhà hoang. Cô bị một dải băng đen bịt lấy mắt, gục đầu ngồi đó.
Ngoài tấm hình đó ra, còn có một bản hợp đồng giao nộp một khoản tiền vô cùng lớn cùng hợp đồng dự án hiện tại mà công ty Song Y đang bàn bạc. Còn có một tờ giấy nhỏ
<< Nếu anh kí vào hai bản hợp đồng này, giao lại cho tôi. Tôi sẽ trả lại người phụ nữ của anh. Còn nếu không, hậu quả anh tự biết >>
Thoáng chốc, cả người hắn tỏa ra đầy lãnh khốc, ngọn lửa đỏ ti tí bên trong đôi mắt kia, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền.
Đình Ngụy Phi có thể trao đổi dễ dàng vậy ư? Chỉ sợ là hắn lợi dụng cô để anh kí hợp đồng, sau đó người sẽ không thấy đâu, mà sẽ không dễ dàng trả Từ Ngôn Hy về.
Hoắc Dư Viễn nhếch mép cười lạnh. Đình Ngụy Phi, anh đối đầu cùng tôi, thật sự là sai lầm!
Doãn Thiên Phách nhanh chóng tìm ra địa điểm Từ Ngôn Hy bị bắt cóc, chính là con hẻm gần toàn nhà Song Y. Sau đó bọn chúng mang cô tới một khu nhà hoang ở ngoại ô. Chỗ đó hiện tại cũng chính là địa điểm giao hẹn.
Từ Ngôn Hy dần dần tỉnh lại từ bóng tối, chỉ là trước mắt không hề thấy gì. Dường như mắt cô bị bịt một một dải khăn đen. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô sợ nhất chính là mình không thấy gì, mãi mãi chìm trong một màu đen, ngay cả tay chân cũng bị trói chặt, không thể động đậy gì, những sợi dây thừng mạnh mẽ chà xát vào cánh tay trắng nõn của cô, hiện lên những vệt hằn đỏ trên tay, chốc lát vùng vẫy, đã làm xước đi một mảng da.
Đình Ngụy Phi ngồi trên chiếc ghế da vô cùng sang trọng, một chân bắt chéo nhìn cô gái trước mặt vùng vẫy. Ban nãy chính là biết đối phương đã tra ra địa điểm, liền mang cô đến khách sạn Đình gia.
Chuyện mang cô đi này, sớm muộn cũng sẽ thực hiện, chi bằng thực hiện sớm một chút. Sau khi Hoắc Dư Viễn giao nộp bản hợp đồng, cũng chính là thời điểm hắn cũng mất đi quyền lực lẫn người phụ nữ của hắn!
Đình Ngụy Phi biết Từ Ngôn Hy chính là sợ bóng tối, trước mắt mình không thấy được gì.
Người phụ nữ này sau khi chia tay anh, gần như thay đổi ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người, tựa như thiên sứ không dính chút bụi bẩn. Mà cô ấy lại vì Hoắc Dư Viễn mà không quay trở lại cùng anh. Đúng là anh phản bội cô, nhưng trước đó anh thật sự yêu cô. Nhưng cô quá bảo thủ, một mực giữ lấy trinh tiết cho đêm tân hôn.
Đình Ngụy Phi nhếch mép, thời hiện đại, ai còn bảo thủ như vậy nữa. Ba năm bên cạnh cô, nhiều nhất cũng chỉ là những cái nắm tay, ôm hôn. Cái quan trọng nhất cũng chưa thuộc về anh, nhưng mà hôm nay, cô sẽ thuộc về anh mà thôi.
Đình Ngụy Phi đứng dậy, đem khăn bịt mắt của cô tháo ra.
Từ Ngôn Hy vừa được tháo bịt mắt, ánh sáng chiếu vào làm cho cô không kịp thích ứng mà nhíu chặt đôi mắt lại. Hồi lâu sau mới dần dần mở ra. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh cô những năm trước.
Lại không ngờ đến, người bắt cóc cô, chính là Đình Ngụy Phi!
" Anh mau thả tôi ra ". Từ Ngôn Hy nhìn hắn, nghiến răng nói.
Đình Ngụy Phi nhìn cô, nhếch mép, đưa tay vuốt lấy mấy sợi tóc của cô
" Hy Hy, anh đâu thể nào dễ dàng thả em đi như vậy được. Thời điểm này, anh đã đánh đổi rất nhiều công sức, sao có thể nói thả là thả được hả. Ngày hôm nay em sẽ trở thành của anh "
Từ Ngôn Hy né tránh bàn tay dơ bẩn của hắn, sợ hãi nhưng vẫn cố chấp hỏi
" Anh tính làm gì? "
" Làm gì ư? Haha, em vì Hoắc Dư Viễn mà nhất quyết không quay về bên anh. Nhưng không sao, hiện tại anh đã tóm được hắn, công ty của hắn sẽ sớm là của anh, còn em sẽ thuộc về anh! Hahaha ".
Khuôn mặt của hắn giờ phút này, người đứng trước mặt Từ Ngôn Hy, tựa như không phải hắn nữa.
" Anh bị điên rồi sao? Anh tính là gì Viễn? "
Đình Ngụy Phi đang cười sảng khoái, đột nhiên tức giận, nắm lấy tóc cô
" Em gọi hắn là gì? "
Từ Ngôn Hy nhìn hắn, hắn giống như một kẻ điên dại. Cô hung hăng nhịn đau trên da đầu hét to trả lời
" Tôi chính là gọi anh ấy là Viễn "
Hắn càng tức giận hơn, đôi tay từ nắm tóc chuyển sang cổ cô. Hung hăng siết mà gào lên
" Tôi không cho phép em gọi hắn thân mật như vậy. Em phải thân mật như vậy với tôi mới đúng "
Từ Ngôn Hy cảm thấy bắt đầu khó thở, vùng cổ trở nên đau rát. Nhưng cô vẫn cố chấp gọi tên Hoắc Dư Viễn
" Vi.. Viễn! "
Hoắc Dư Viễn nhìn đồng hồ trên tay. Hơn tám rưỡi rồi. Tiểu Hy sao lại còn chưa tới. Nếu là ngủ quên, không thể nào, sáng nay cô còn gọi điện từ chối hắn cơ mà. Nếu là kẹt xe, cũng không thể quá lâu như vậy, vả lại hôm nay đường đến công ty rất thuận lợi, không hề tắc đường tí nào. Việc đột xuất, nếu vậy thì sao không điện thoại báo cáo một tiếng.
Rốt cuộc là bị sao rồi chứ?
" Viễn! Cô ấy đã rời khỏi nhà từ sáu giờ rưỡi, lên xe buýt đi làm. Nhưng sau đó hình như có chuyện gì đó nên cô ấy không thể đến công ty nữa " Doãn Thiên Phách bước vào báo cáo ngắn gọn, có chút lo lắng. Tốc độ làm việc luôn nhanh chóng.
" Tiếp tục điều tra, cho người nhanh chóng đi tìm Từ Ngôn Hy " Giọng nói trầm trầm ra lệnh.
" Còn có, bên Đình Ngụy Phi có hành động lạ. Hắn ra tay phản kích lại dự án đang bàn bạc của chúng ta. Còn có cả tư liệu mật dự án đó của công ty chúng ta đều rơi vào tay hắn. Hiện tại đã có vài công ty lớn nhỏ hợp tác để đối đầu chúng ta ". Doãn Thiên Phách không nhanh không chậm nói ra sự tình mới thu lược được.
Dám đối đầu cùng công ty Song Y ư?
Để Doãn Thiên Phách ra khỏi phòng, Hoắc Dư Viễn liền lấy điện thoại ra, bấm một dãy số gọi vào số Từ Ngôn Hy. Hai ba cuộc đều không bắt máy, hắn có chút nóng nảy. Đến lần thứ năm, điện thoại liền kết nối. Nhưng là chưa kịp vui vẻ, đã nghe được một giọng nói của một người đàn ông
" Chào Hoắc tổng! "
" Ngươi là ai? " Hoắc Dư Viễn lạnh giọng
" Là ai ư? haha, sao anh có thể nhanh chóng như vậy liền quên tôi hả. Như thế này Đình Ngụy Phi tôi thật không có hứng thú cùng Hoắc tổng tranh giành người phụ nữ của anh a " Bên kia truyền đến một giọng nói đầy cợt nhả.
Toàn thân Hoắc Dư Viễn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói hoàn toàn như một khối băng cực hàn
" Ngươi đang giữ Từ Ngôn Hy? "
" Haha, đúng vậy! Hoắc Dư Viễn, thời của anh đã hết rồi. Công ty của anh sẽ nhanh chóng sụp đổ dưới tay tôi thôi. Nhìn đi, tư liệu mật của các ngươi đã bị ta nắm giữ. Còn có, Từ Ngôn Hy cũng sẽ thuộc về ta mà thôi "
Một tràng cười sảng khoái vang lên cùng giọng nói đắc ý giễu cợt, sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Hoắc Dư Viễn rơi vào trầm mặc. Hắn chính là sợ Đình Ngụy Phi sẽ không dễ dàng buông tay, nên mới cho người theo dõi Đình Ngụy Phi, đồng thời hôm nay sẽ phân bố vệ sĩ ngầm bên người Từ Ngôn Hy, chỉ là chưa kịp phân phó, cô đã xảy ra chuyện.
Hắn chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì, nếu như cô có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối không tha cho cả dòng họ tên khốn kiếp kia.
Doãn Thiên Phách lại gõ cửa bước vào, đặt lên bàn một cái bọc nhỏ.
" Viễn, là chuyển phát nhanh của Đình Ngụy Phi "
Hoắc Dư Viễn nhíu mày, đem bọc nhỏ mở ra.
Bên trong là một tấm hình Từ Ngôn Hy đang ngồi trong một ngôi nhà tối, ngôi nhà này chắc là một khu nhà hoang. Cô bị một dải băng đen bịt lấy mắt, gục đầu ngồi đó.
Ngoài tấm hình đó ra, còn có một bản hợp đồng giao nộp một khoản tiền vô cùng lớn cùng hợp đồng dự án hiện tại mà công ty Song Y đang bàn bạc. Còn có một tờ giấy nhỏ
<< Nếu anh kí vào hai bản hợp đồng này, giao lại cho tôi. Tôi sẽ trả lại người phụ nữ của anh. Còn nếu không, hậu quả anh tự biết >>
Thoáng chốc, cả người hắn tỏa ra đầy lãnh khốc, ngọn lửa đỏ ti tí bên trong đôi mắt kia, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền.
Đình Ngụy Phi có thể trao đổi dễ dàng vậy ư? Chỉ sợ là hắn lợi dụng cô để anh kí hợp đồng, sau đó người sẽ không thấy đâu, mà sẽ không dễ dàng trả Từ Ngôn Hy về.
Hoắc Dư Viễn nhếch mép cười lạnh. Đình Ngụy Phi, anh đối đầu cùng tôi, thật sự là sai lầm!
Doãn Thiên Phách nhanh chóng tìm ra địa điểm Từ Ngôn Hy bị bắt cóc, chính là con hẻm gần toàn nhà Song Y. Sau đó bọn chúng mang cô tới một khu nhà hoang ở ngoại ô. Chỗ đó hiện tại cũng chính là địa điểm giao hẹn.
Từ Ngôn Hy dần dần tỉnh lại từ bóng tối, chỉ là trước mắt không hề thấy gì. Dường như mắt cô bị bịt một một dải khăn đen. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô sợ nhất chính là mình không thấy gì, mãi mãi chìm trong một màu đen, ngay cả tay chân cũng bị trói chặt, không thể động đậy gì, những sợi dây thừng mạnh mẽ chà xát vào cánh tay trắng nõn của cô, hiện lên những vệt hằn đỏ trên tay, chốc lát vùng vẫy, đã làm xước đi một mảng da.
Đình Ngụy Phi ngồi trên chiếc ghế da vô cùng sang trọng, một chân bắt chéo nhìn cô gái trước mặt vùng vẫy. Ban nãy chính là biết đối phương đã tra ra địa điểm, liền mang cô đến khách sạn Đình gia.
Chuyện mang cô đi này, sớm muộn cũng sẽ thực hiện, chi bằng thực hiện sớm một chút. Sau khi Hoắc Dư Viễn giao nộp bản hợp đồng, cũng chính là thời điểm hắn cũng mất đi quyền lực lẫn người phụ nữ của hắn!
Đình Ngụy Phi biết Từ Ngôn Hy chính là sợ bóng tối, trước mắt mình không thấy được gì.
Người phụ nữ này sau khi chia tay anh, gần như thay đổi ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người, tựa như thiên sứ không dính chút bụi bẩn. Mà cô ấy lại vì Hoắc Dư Viễn mà không quay trở lại cùng anh. Đúng là anh phản bội cô, nhưng trước đó anh thật sự yêu cô. Nhưng cô quá bảo thủ, một mực giữ lấy trinh tiết cho đêm tân hôn.
Đình Ngụy Phi nhếch mép, thời hiện đại, ai còn bảo thủ như vậy nữa. Ba năm bên cạnh cô, nhiều nhất cũng chỉ là những cái nắm tay, ôm hôn. Cái quan trọng nhất cũng chưa thuộc về anh, nhưng mà hôm nay, cô sẽ thuộc về anh mà thôi.
Đình Ngụy Phi đứng dậy, đem khăn bịt mắt của cô tháo ra.
Từ Ngôn Hy vừa được tháo bịt mắt, ánh sáng chiếu vào làm cho cô không kịp thích ứng mà nhíu chặt đôi mắt lại. Hồi lâu sau mới dần dần mở ra. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh cô những năm trước.
Lại không ngờ đến, người bắt cóc cô, chính là Đình Ngụy Phi!
" Anh mau thả tôi ra ". Từ Ngôn Hy nhìn hắn, nghiến răng nói.
Đình Ngụy Phi nhìn cô, nhếch mép, đưa tay vuốt lấy mấy sợi tóc của cô
" Hy Hy, anh đâu thể nào dễ dàng thả em đi như vậy được. Thời điểm này, anh đã đánh đổi rất nhiều công sức, sao có thể nói thả là thả được hả. Ngày hôm nay em sẽ trở thành của anh "
Từ Ngôn Hy né tránh bàn tay dơ bẩn của hắn, sợ hãi nhưng vẫn cố chấp hỏi
" Anh tính làm gì? "
" Làm gì ư? Haha, em vì Hoắc Dư Viễn mà nhất quyết không quay về bên anh. Nhưng không sao, hiện tại anh đã tóm được hắn, công ty của hắn sẽ sớm là của anh, còn em sẽ thuộc về anh! Hahaha ".
Khuôn mặt của hắn giờ phút này, người đứng trước mặt Từ Ngôn Hy, tựa như không phải hắn nữa.
" Anh bị điên rồi sao? Anh tính là gì Viễn? "
Đình Ngụy Phi đang cười sảng khoái, đột nhiên tức giận, nắm lấy tóc cô
" Em gọi hắn là gì? "
Từ Ngôn Hy nhìn hắn, hắn giống như một kẻ điên dại. Cô hung hăng nhịn đau trên da đầu hét to trả lời
" Tôi chính là gọi anh ấy là Viễn "
Hắn càng tức giận hơn, đôi tay từ nắm tóc chuyển sang cổ cô. Hung hăng siết mà gào lên
" Tôi không cho phép em gọi hắn thân mật như vậy. Em phải thân mật như vậy với tôi mới đúng "
Từ Ngôn Hy cảm thấy bắt đầu khó thở, vùng cổ trở nên đau rát. Nhưng cô vẫn cố chấp gọi tên Hoắc Dư Viễn
" Vi.. Viễn! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook