Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 41: Đứa bé trai, môi lạnh như băng

Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Tần Giai nói xong câu này, ánh mắt lại trở nên ảm đạm: “Quan hệ của hai nhà bọn mình tốt, ba mẹ cậu ấy còn từng muốn cho mình gả qua nhà cậu ấy làm con dâu. Ban đầu mình chướng mắt cậu ấy, cảm thấy cậu ấy có bệnh, nhưng mà tiếp xúc bốn năm đại học, mình dần dần thích cậu ấy, mình thấy đề nghị này thật không tệ, tiếc là… cậu ấy đã sớm có người trong lòng rồi.”

Nói đến đây, ánh mắt cô ấy phức tạp mà nhìn thoáng qua Nam Tầm.

Nam Tầm bị cô nhìn đến hoảng sợ, giọng nói khô khốc: “Tần Giai, cậu nén bi thương.”

Tần Giai thở dài một tiếng: “Cậu nói xem, cậu ấy còn trẻ như vậy, đang lúc sự nghiệp thành công, sao nói đi thì đi chứ?”

Nam Tầm trong nhất thời cũng có chút cảm thán, thật là quá trẻ tuổi.

“Tiểu Bát, tại sao kỳ tài ngút trời trên đời này đều là xảy ra tai nạn giao thông mà chết chứ? Ngươi xem ta, khi còn sống cũng là không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông, haizz… Ta với Phó Vũ thật đúng là đồng bệnh tương liên (*).”

(*) Đồng bệnh tương liên: người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau. [Nguồn: hvdic.thivien.net]

Tiểu Bát ngủ, bằng không nghe nói như vậy nhất định muốn cãi lại một câu: “Ngươi con mẹ nó kỳ tài ngút trời cái gì hả?”

“Bạch Mạt, rốt cuộc làm sao cậu nhận được tin tức? Cậu biến mất nhiều năm như vậy, thành phố A lại lớn như vậy, tìm cậu cũng không dễ. Chẳng lẽ cậu vẫn luôn giữ liên lạc với những bạn học khác mấy năm nay?” Tần Giai bỗng hỏi.

Nam Tầm ngẩn ra, nói đúng sự thật: “Thật là có người gọi điện thoại cho mình tự xưng là Phó Vũ. Nhưng nếu Phó Vũ đã mất rồi, chắc người nào đó đùa dai thôi.”

Tần Giai hơi nhíu mày: “Trò đùa dai à? Cho dù có người muốn đùa dai, vậy thì đầu tiên phải biết phương thức liên lạc của cậu, mình và Phó… Mấy năm nay mình vẫn luôn hỏi thăm tin tức của cậu mà cũng không biết, một người chơi trò đùa dai sẽ biết dễ dàng như vậy à?”

Nam Tầm im lặng, cân nhắc nói: “Có thể không phải là Phó Vũ, là chính mình nghe nhầm.”

Tần Giai nhìn chằm chằm cô hồi lâu, không có lại tiếp tục đề tài này.

Cô ấy cầm điện thoại lên, mở ra danh bạ xóa số điện thoại của Phó Vũ, có hơi thương cảm nói: “Sau này số điện thoại này cũng không gọi được nữa…”

Nam Tầm nhìn dãy số kia, bỗng cảm thấy hơi quen mắt, liền tìm trong điện thoại mình nhật ký cuộc gọi mấy ngày trước.

Này vừa nhìn, Nam Tầm sợ đến lạnh cả sống lưng, số đuôi của người gọi điện thoại đó lại giống số đuôi mà Tần Giai xóa đi như đúc!

Sao lại là số điện thoại của Phó Vũ?

“Bạch Mạt, sao vậy?” Tần Giai thấy vẻ mặt cô có gì đó không đúng, hỏi một câu.

Nam Tầm lắc đầu nói không sao.

Có thể là người chơi trò đùa dai đó dùng số điện thoại của Phó Vũ để gọi cho cô… nhỉ?

Nam Tầm có trực giác không thể nghĩ sâu chuyện này, vì vậy cô vội vàng dừng lại, nên làm gì thì làm.

Họp lớp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

Đợi đến còn lại một mình Nam Tầm, cô không nhịn được mắng một tiếng. Lúc cô đến là bắt xe đến, bây giờ giữa rừng cây hoang vắng này, cô đi đâu mà bắt xe! 

Cuối cùng Nam Tầm hỏi mượn bà chủ của Nông Gia Nhạc một chiếc xe đạp, chuẩn bị đạp xe đi về.

Đường dài mười mấy cây số, con mẹ nó phải đạp đến trời tối đen.

Nam Tầm đẩy xe vội vàng ra ngoài, kết quả không chú ý đụng phải một bé trai.

Đứa bé trai này mặc một cái áo phông nhỏ màu trắng, một cái quần đùi jeans, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, đôi môi có hơi mỏng, hơi mím môi, giống như một búp bê tinh xảo.

Trên tay cậu bé nắm một bó hoa cúc dại, đang ngước đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Nam Tầm.

Nam Tầm từng gặp, đây là con trai nhỏ của bà chủ, chỉ là lúc trước cô nhìn thấy tên nhóc kia, nhìn thấy cậu vẫn bắt dế với một đám nhóc thôn quê, rất hoạt bát, không im lặng giống như bây giờ.

Khuôn mặt tinh tế của đứa bé không có chút biểu cảm nào, đôi mắt to kia cũng không có cảm xúc gì, một mảng yên lặng vắng vẻ bên trong.

Nam Tầm lúng túng cười cười, liền vội vàng hỏi: “Em trai, mới vừa rồi có bị chị đụng đau hay không? Chị xin lỗi em có được hay không?”

Đứa bé trai không nói gì.

Nam Tầm không nhịn được ngồi xổm người xuống ngang với cậu, cười híp mắt nói: “Chị làm một trò ảo thuật cho em, em xem, biến biến biến, một viên chocolate!”

Nam Tầm đưa chocolate biến ra đến trong tay nhỏ bụ bẫm của đứa bé trai kia.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua chocolate trong tay, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn cô, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng kia lại làm cho Nam Tầm đọc được vài phần thâm trầm.

Nam Tầm xác định cậu không có bị mình đụng đau, đưa tay vuốt vuốt đầu tóc mềm mại của cậu, sau đó đẩy xe đi.

Đi ra vài bước, Nam Tầm vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cậu vẫn là lẳng lặng nhìn cô như vậy, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hơi nhếch lên một độ cong.

Nam Tầm cũng cong khóe môi theo, còn không quên đắc ý với Tiểu Bát ở trong lòng: “Ta biết mà, ta vừa ra tay, đứa bé có khó chăm sóc thế nào cũng sẽ bị ta thu phục.”

Dĩ nhiên là Tiểu Bát đang ngủ mê không có trả lời.

Đứa bé trai chầm chậm đi đến, từng bước từng bước một, đi rất ổn định, một chút cũng không giống như đứa bé hoạt bát bình thường.

Cậu đưa hoa cúc dại trong tay cho Nam Tầm.

Nam Tầm nói: “Hoa này là tặng cho chị sao? Cám ơn em nha.”

Đứa bé trai không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Nam Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế kia, khẽ cười cười, ngồi xổm người xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Đứa bé trai lại hơi nghiêng đầu đi, cô liền hôn một cái ở trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kia.

Một cảm giác lạnh lẽo từ trên môi truyền thẳng đến đầu trái tim trong nháy mắt, lạnh đến Nam Tầm bất giác rùng mình một cái.

Nam Tầm sờ sờ đầu củ cải nhỏ: “Sao trời nóng mà trên người lại lạnh như vậy? Đừng ham chơi, nhớ về nhà sớm một chút, nếu như bị cảm, ba mẹ sẽ lo lắng.”

Nam Tầm bỏ hoa đầu củ cải tặng vào trong giỏ xe, sau đó đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo rời đi, đường núi này thật sự không dễ đi.

Mới đạp đến nửa giờ, sắc trời liền tối xuống.

Nam Tầm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên liền thấy được ruộng hoang trong mấy chỗ ngôi mộ, lúc này đúng lúc gặp phải một cơn gió lạnh thổi qua.

Nam Tầm rùng mình một cái, có hơi hoảng sợ.

Cũng không biết có phải ảo giác không, Nam Tầm đạp xe đạp, lại có loại cảm giác càng đạp càng nặng, giống như chỗ ngồi phía sau trên xe đạp bỗng có thêm… sức nặng của một người.

Nam Tầm bị so sánh bất thình lình của mình dọa hết hồn, cô vội vàng tăng thêm sức lực, tốc độ đạp xe nhanh hơn một chút.

Dường như gió buổi tối hơi lớn, còn có hơi lạnh, luôn có một luồng khí lạnh quấn xung quanh người cô không đi, chỉ có điều may mà bây giờ là trời mùa hè, gió lạnh như vậy ngược lại làm cả người thoải mái.

“Này —— ”

“Này —— ”

Nam Tầm bỗng nghe thấy phía xa ở sau lưng có từng tiếng kêu như vậy, dường như đang gọi cô.

Nam Tầm muốn quay đầu lại theo bản năng, nhưng một giọng nói cô lại chợt quay đầu về.

Không thể quay đầu lại không thể quay đầu lại.

Nam Tầm đổ mồ hôi lạnh đầy trán, cứ hoảng sợ như vậy mà đạp xe hồi lâu, một đường nghe thấy tiếng kêu của ếch và dế, cuối cùng về tới nội thành.

Nam Tầm vọt đi tắm rửa, nằm ở trên giường thành hình chữ đại (大).

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Nam Tầm lại đi xuống lầu một chuyến, lấy hoa cúc dại trong giỏ xe đạp ra.

Nói thế nào cũng là một đứa bé dễ thương tặng cô, cứ vứt đi như vậy không tốt lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương