Mau Xuyên: Phản Phái Chuyên Nghiệp Hộ
-
Chương 1
“Lão phu nhân, nên dậy rồi.” Tiểu nha hoàn nhỏ giọng kêu, âm thanh hơi rung động, hai tay rũ xuống kéo vạt áo.
“Ừm, Thanh Diệp đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng xuyên qua lớp màn truyền đến.
“Hồi lão phu nhân, Thanh cô cô sáng nay đi ra ngoài rồi ạ”. Tiểu nha hoàn ngồi xổm, cúi thân đáp lời, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nàng bị Cảnh phủ mua về vào nửa năm trước, lão phu nhân nhìn nàng tuổi còn nhỏ đã biến tiến biết lui, giữ ở bên người dốc lòng dạy dỗ, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Lục Liễu cô cô.
Cảnh lão phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, hạ nhân làm sai nhẹ thì đuổi ra phủ, nặng thì phạt roi. Cái roi kia có gai, phần đầu dính nước muối, chuyên quất vào chỗ mềm của người, cho nên hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ khiến lão phu nhân không vui, bị đuổi ra phủ thì chẳng nói gì, nếu bị đánh thì không chết cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Tiểu nha hoàn giật mình, đầu càng cúi thấp hơn
“Rửa mặt đi.” Lão phu nhân khoát tay thản nhiên nói.
Đụng tới rèm che lạnh buốt, Tử Hà tay đang run run lập tức trở nên bình tĩnh, kéo rèm che bồi lão phu nhân thay quần áo.
Trên giường là một lão phu nhân tuổi đã qua 60, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt in đậm dấu vết tháng năm, tựa như người mẹ thân thiết dễ gần.
Tử Hà trong lòng an tâm hơn, lão phu nhân có vẻ không giống trong lời đồn.
“Ngươi lui ra sau đi.” Bà mở mắt ra, thanh âm hơi trầm xuống.
“Vâng.” Tử Hà cuối cùng cũng yên tâm.
--- ------
“Thiếu gia ở đâu?” Lão phu nhân bỗng nhiên cất tiếng gọi, Tử Hà bị tiếng nói ấy làm giật mình, suýt thì ném cốc sứ ở trong tay đi.
“Hồi lão phu nhân, thiếu gia còn ở thư phòng.” Từ Hà cẩn thận đáp.
“Nói mọi người không được phép đem đồ ăn cho thiếu gia.” Âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên dọa Tử Hà rùng mình một cái.
“Vâng, lão phu nhân.” Tử Hà khẽ run.
Đóng cửa lại, Tử Hà nhẹ nhàng thở ra, lão phu nhân quả nhiên rất nghiêm khắc, hôm nay là ngày đầu tiên nàng hầu hạ, có thể nói là nơm nớp lo sợ, bên ngoài dù thanh danh lão phu nhân tàn nhẫn, nhưng đối với hạ nhân thì thưởng rất phong phú, nếu không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đãi ngộ ở đây tốt hơn nơi khác rất nhiều, đây cũng là lí do mặc dù phu nhân tàn nhẫn nhưng người làm trong phủ vẫn rất nhiều.
Nghĩ đến thiếu gia, Tử Hà lắc đầu, cái người này lớn rồi mà vẫn luôn khiến người ta lo lắng. Nàng đã gặp qua thiếu gia một lần, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất phi phàm, bởi vì là con trai duy nhất trong phủ, lão phu nhân quản lý rất nghiêm, từ nhỏ đã mời danh sư dạy bảo, năm nay chuẩn bị thi hương, không ngờ trên đường cứu được một nữ tử. Anh hùng cứu mĩ nhân xưa nay luôn là một câu chuyện đẹp, thế nhưng cô gái kia lại là một nữ tử thanh lâu, thiếu gia còn nói nếu không phải cô nương ấy sẽ không cưới. Hiện nay, thành Dương Châu nghị luận rất nhiều về chuyện này.
Hôm qua lão phu nhân đã cho hạ nhân trong phủ đi bắt thiếu gia trở về, buộc hắn quỳ gối trong thư phòng, cũng phân phó người trông coi thật kĩ. Cũng không biết lão phu nhân nghĩ gì, một lúc sau, bà gọi.
“Ngươi, lại đây.” Phu nhân dựa vào gối mềm kêu
“Dạ lão phu nhân.” Tiểu nha đầu cất tiếng nói.
“Đi gọi Tần Quản Sự đến.” Phu nhân thản nhiên nói.
“Vâng.”
Lão phu nhân xoa mặt mình, cảm xúc thô ráp dưới ngón tay cho nàng biết, nàng đã già.
Nàng đời này cũng sắp hết, cuộc sống thăng trầm, ngọt bùi cay đắng đã biến nàng thành thế này, nàng không biết cuộc đời mình là vì sao mà sống, không biết ý nghĩa cuộc đời mình ở đâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
“Lão phu nhân, trần quản sự tới.” Ngoài cửa âm thanh cẩn thận truyền đến.
“Đưa hắn ra phòng trước đi.” Phu nhân cất tấm gương đi rồi nói.
“Vâng.”
Rửa mặt xong, lão phu nhân để nha hoàn dìu ra phòng trước, một người nông dân rầm ba bốn mươi tuổi đang lẳng lặng chờ, thấy lão phu nhân tới, hắn vội vàng đứng lên hành lễ.
“Các ngươi đều lui ra đi.” Lão phu nhân ngồi lên chủ vị nói.
“Ừm, Thanh Diệp đâu?” Thanh âm nhẹ nhàng xuyên qua lớp màn truyền đến.
“Hồi lão phu nhân, Thanh cô cô sáng nay đi ra ngoài rồi ạ”. Tiểu nha hoàn ngồi xổm, cúi thân đáp lời, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nàng bị Cảnh phủ mua về vào nửa năm trước, lão phu nhân nhìn nàng tuổi còn nhỏ đã biến tiến biết lui, giữ ở bên người dốc lòng dạy dỗ, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Lục Liễu cô cô.
Cảnh lão phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn, hạ nhân làm sai nhẹ thì đuổi ra phủ, nặng thì phạt roi. Cái roi kia có gai, phần đầu dính nước muối, chuyên quất vào chỗ mềm của người, cho nên hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ khiến lão phu nhân không vui, bị đuổi ra phủ thì chẳng nói gì, nếu bị đánh thì không chết cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Tiểu nha hoàn giật mình, đầu càng cúi thấp hơn
“Rửa mặt đi.” Lão phu nhân khoát tay thản nhiên nói.
Đụng tới rèm che lạnh buốt, Tử Hà tay đang run run lập tức trở nên bình tĩnh, kéo rèm che bồi lão phu nhân thay quần áo.
Trên giường là một lão phu nhân tuổi đã qua 60, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt in đậm dấu vết tháng năm, tựa như người mẹ thân thiết dễ gần.
Tử Hà trong lòng an tâm hơn, lão phu nhân có vẻ không giống trong lời đồn.
“Ngươi lui ra sau đi.” Bà mở mắt ra, thanh âm hơi trầm xuống.
“Vâng.” Tử Hà cuối cùng cũng yên tâm.
--- ------
“Thiếu gia ở đâu?” Lão phu nhân bỗng nhiên cất tiếng gọi, Tử Hà bị tiếng nói ấy làm giật mình, suýt thì ném cốc sứ ở trong tay đi.
“Hồi lão phu nhân, thiếu gia còn ở thư phòng.” Từ Hà cẩn thận đáp.
“Nói mọi người không được phép đem đồ ăn cho thiếu gia.” Âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên dọa Tử Hà rùng mình một cái.
“Vâng, lão phu nhân.” Tử Hà khẽ run.
Đóng cửa lại, Tử Hà nhẹ nhàng thở ra, lão phu nhân quả nhiên rất nghiêm khắc, hôm nay là ngày đầu tiên nàng hầu hạ, có thể nói là nơm nớp lo sợ, bên ngoài dù thanh danh lão phu nhân tàn nhẫn, nhưng đối với hạ nhân thì thưởng rất phong phú, nếu không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đãi ngộ ở đây tốt hơn nơi khác rất nhiều, đây cũng là lí do mặc dù phu nhân tàn nhẫn nhưng người làm trong phủ vẫn rất nhiều.
Nghĩ đến thiếu gia, Tử Hà lắc đầu, cái người này lớn rồi mà vẫn luôn khiến người ta lo lắng. Nàng đã gặp qua thiếu gia một lần, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất phi phàm, bởi vì là con trai duy nhất trong phủ, lão phu nhân quản lý rất nghiêm, từ nhỏ đã mời danh sư dạy bảo, năm nay chuẩn bị thi hương, không ngờ trên đường cứu được một nữ tử. Anh hùng cứu mĩ nhân xưa nay luôn là một câu chuyện đẹp, thế nhưng cô gái kia lại là một nữ tử thanh lâu, thiếu gia còn nói nếu không phải cô nương ấy sẽ không cưới. Hiện nay, thành Dương Châu nghị luận rất nhiều về chuyện này.
Hôm qua lão phu nhân đã cho hạ nhân trong phủ đi bắt thiếu gia trở về, buộc hắn quỳ gối trong thư phòng, cũng phân phó người trông coi thật kĩ. Cũng không biết lão phu nhân nghĩ gì, một lúc sau, bà gọi.
“Ngươi, lại đây.” Phu nhân dựa vào gối mềm kêu
“Dạ lão phu nhân.” Tiểu nha đầu cất tiếng nói.
“Đi gọi Tần Quản Sự đến.” Phu nhân thản nhiên nói.
“Vâng.”
Lão phu nhân xoa mặt mình, cảm xúc thô ráp dưới ngón tay cho nàng biết, nàng đã già.
Nàng đời này cũng sắp hết, cuộc sống thăng trầm, ngọt bùi cay đắng đã biến nàng thành thế này, nàng không biết cuộc đời mình là vì sao mà sống, không biết ý nghĩa cuộc đời mình ở đâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
“Lão phu nhân, trần quản sự tới.” Ngoài cửa âm thanh cẩn thận truyền đến.
“Đưa hắn ra phòng trước đi.” Phu nhân cất tấm gương đi rồi nói.
“Vâng.”
Rửa mặt xong, lão phu nhân để nha hoàn dìu ra phòng trước, một người nông dân rầm ba bốn mươi tuổi đang lẳng lặng chờ, thấy lão phu nhân tới, hắn vội vàng đứng lên hành lễ.
“Các ngươi đều lui ra đi.” Lão phu nhân ngồi lên chủ vị nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook