Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
-
Chương 69
Câu trả lời của Trần Việt Sinh đương nhiên không đủ thoả mãn fan hâm mộ.
Không ít fan còn nghe được thông tin chuyến bay của Đường Quả, trực tiếp đổ bộ đến sân bay.
Kết quả chính là Đường Quả vừa bước khỏi máy bay, ngay lập tức đã bị kẹt trong vòng tay của dan hâm mộ.
"Quả Quả, vì sao cô lại quyết định rời khỏi giới âm nhạc?"
"Quả Quả, hôm nay chị nhất thiết phải cho chúng em một lời giải thích rõ ràng."
Các fan hùng hổ xông lên, tựa như nếu không cho họ một lời giải thích, không dễ gì họ để cô rời đi.
Cô gái kia vừa tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, cái cằm hơn nhòn nhọn. Nhưng nụ cười tươi sáng vẫn luôn in dấu trên đôi môi. Ngược lại với sự vui vẻ, sáng lạn của nụ cười kia, cái hốc hác, gầy yếu của gương mặt lại đập vào mắt fan hâm mộ. Cái tay của thần tượng bọn họ cũng thật gầy yếu, dù vậy phong thái của cô vẫn vô cùng tinh tế.
Chỉ với một động tác nhỏ thôi, nhìn thấy thần tượng của bọn họ bị áp lực đến kiệt quệ. Nỗi uất hận trong lòng bị nghẹn lại. Vẫn có một vài người không đành lòng mà nói ra.
"Quả Quả, chúng em luyến tiếc chị."
Đường Quả hơi hơi mỉm cười: "Dù sao thời gian chị ở trong giới giải trí cũng rất ít xuất hiện trước mắt mọi người có đúng không. Dù sao từ đầu đến cuối, tiếng ca của chị vẫn luôn là hành trang ở bên, làm bạn cùng mọi người. Nó đâu thể biến mất, đúng không?"
"Cả đời này chị luôn cố gắng với ước mơ của bản thân. Hiện tại, khi quyết định sẽ dừng lại, cũng là lúc đã sáng tác được mấy trăm bài hát. Việc này kéo dài liên tục xuất mấy năm cũng khiến chị cảm thấy rất mệt mỏi. Về sau, nếu không có chị, những bài hát này sẽ thay chị đi cùng mọi người, bầu bạn, sẻ chia được không."
"Tuy rằng chị quyết định rời khỏi giới âm nhạc, nhưng những bài hát kia vẫn ở đó. Đúng rồi, vào ngày chín tháng chín ngày, chị sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng trong nước. Đến lúc đó chị sẽ trình bày 20 ca khúc mới. Mong chúng có thể thay chị hướng đến mọi người lời chào tạm biệt."
"Quả Quả......"
Đường Quả nghiêm túc nhìn fan hâm mộ đang vây xung quanh mình, nhẹ nhàng nói ra: "Mấy năm nay, trong thời gian rảnh rỗi chị đã viết một quyển sách. Quyển sách này sẽ rất nhanh được xuất bản. Đến lúc đó, mong được sự ủng hộ từ mọi người."
Các fan nghe được có sản phẩm mới, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
"Quả Quả, chẳng lẽ cô muốn rời khỏi ngành giải trí, sau đó tiến vào thế giới văn học sao?"
"Nếu chuyện này là thật, em sẽ một bên đọc sách, một bên nghe nhạc. Cảm xúc lúc ấy nhất định sẽ rất tuyệt vời."
"Kỳ thật, nghĩ lại tôi thấy cũng không tệ. Suốt mấy năm qua, Đường Quả đã viết được 500 bài hát. Sau sẽ công bố thêm 20 bài mới. Như vậy vừa tròn 520 ca khũ."
"Oa, chẳng lẽ đây là Quả Quả muốn biểu đạt tình yêu với chúng em sao? Nếu không sao có thể vừa vặn 520 ca khúc, đúng không?"
Trong thời điểm các fan hâm mộ đang tự bổ não, Vưu Ngọc nhân cơ hội kéo Đường Quả rời đi.
Đến lúc tất cả bừng tỉnh, thiếu chút nữa họ đã quăng vỡ điện thoại trong tay. Không ngờ bọn họ lại quên hỏi tiểu thuyết mới nhất của Đường Quả tên là gì mất rồi.
Nhưng mà, Quả Quả không phải nói sẽ rất nhanh được đưa ra thị trường hay sao?
...
Mới bước khỏi sân bay, Đường Quả ngay lập tức thấy được bóng dáng một người đàn ông đứng ngoài đợi sẵn.
Khóe miệng cô treo lên nụ cười. Nhanh chân chạy đến phía người đàn ông đang đứng đợi. Nhưng cũng chỉ chạy đến trước mặt hắn, không làm bất cứ hành động nào quá phận.
"Lãnh Duệ, lúc này, em rất muốn được ôm ngài vào lòng."
Nghe được âm thanh tiếc nuối của cô gái kia, trái tim của Lãnh Duệ như bị người ta bóp nát.
Hắn kéo cửa xe ra, nói: "Đi thôi."
Đường Quả ngồi xuống, Lãnh Duệ đem cửa đóng laii. Sau đó, hắn cất bước đi tới một chiếc xe khác. Ngay lúc này, Đường Quả vui vẻ hỏi:
"Lãnh Duệ, hôm nay ngài có thể ngồi cùng xe với em được không?"
Lãnh Duệ dừng bước, quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa sổ xe. Thật đáng tiếc, hiện tại hắn không nhìn ra biểu tình của Đường Quả.
Sau đó giọng nữ kia lại vang lên một lần nữa:
"Haha. Em chỉ đùa ngài thôi."
"Bác tài, mau lái xe đi."
Xe khởi động, động tác kéo cửa xe của Lãnh Duệ vốn dĩ sắp đạt được giờ lại thu hồi. Sau đó hắn đi tới một chiếc xe khác, ngồi vào.
"Nhanh một chút, tôi muốn được đi song song với xe của em ấy." Lãnh Duệ nói.
Không ít fan còn nghe được thông tin chuyến bay của Đường Quả, trực tiếp đổ bộ đến sân bay.
Kết quả chính là Đường Quả vừa bước khỏi máy bay, ngay lập tức đã bị kẹt trong vòng tay của dan hâm mộ.
"Quả Quả, vì sao cô lại quyết định rời khỏi giới âm nhạc?"
"Quả Quả, hôm nay chị nhất thiết phải cho chúng em một lời giải thích rõ ràng."
Các fan hùng hổ xông lên, tựa như nếu không cho họ một lời giải thích, không dễ gì họ để cô rời đi.
Cô gái kia vừa tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, cái cằm hơn nhòn nhọn. Nhưng nụ cười tươi sáng vẫn luôn in dấu trên đôi môi. Ngược lại với sự vui vẻ, sáng lạn của nụ cười kia, cái hốc hác, gầy yếu của gương mặt lại đập vào mắt fan hâm mộ. Cái tay của thần tượng bọn họ cũng thật gầy yếu, dù vậy phong thái của cô vẫn vô cùng tinh tế.
Chỉ với một động tác nhỏ thôi, nhìn thấy thần tượng của bọn họ bị áp lực đến kiệt quệ. Nỗi uất hận trong lòng bị nghẹn lại. Vẫn có một vài người không đành lòng mà nói ra.
"Quả Quả, chúng em luyến tiếc chị."
Đường Quả hơi hơi mỉm cười: "Dù sao thời gian chị ở trong giới giải trí cũng rất ít xuất hiện trước mắt mọi người có đúng không. Dù sao từ đầu đến cuối, tiếng ca của chị vẫn luôn là hành trang ở bên, làm bạn cùng mọi người. Nó đâu thể biến mất, đúng không?"
"Cả đời này chị luôn cố gắng với ước mơ của bản thân. Hiện tại, khi quyết định sẽ dừng lại, cũng là lúc đã sáng tác được mấy trăm bài hát. Việc này kéo dài liên tục xuất mấy năm cũng khiến chị cảm thấy rất mệt mỏi. Về sau, nếu không có chị, những bài hát này sẽ thay chị đi cùng mọi người, bầu bạn, sẻ chia được không."
"Tuy rằng chị quyết định rời khỏi giới âm nhạc, nhưng những bài hát kia vẫn ở đó. Đúng rồi, vào ngày chín tháng chín ngày, chị sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng trong nước. Đến lúc đó chị sẽ trình bày 20 ca khúc mới. Mong chúng có thể thay chị hướng đến mọi người lời chào tạm biệt."
"Quả Quả......"
Đường Quả nghiêm túc nhìn fan hâm mộ đang vây xung quanh mình, nhẹ nhàng nói ra: "Mấy năm nay, trong thời gian rảnh rỗi chị đã viết một quyển sách. Quyển sách này sẽ rất nhanh được xuất bản. Đến lúc đó, mong được sự ủng hộ từ mọi người."
Các fan nghe được có sản phẩm mới, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
"Quả Quả, chẳng lẽ cô muốn rời khỏi ngành giải trí, sau đó tiến vào thế giới văn học sao?"
"Nếu chuyện này là thật, em sẽ một bên đọc sách, một bên nghe nhạc. Cảm xúc lúc ấy nhất định sẽ rất tuyệt vời."
"Kỳ thật, nghĩ lại tôi thấy cũng không tệ. Suốt mấy năm qua, Đường Quả đã viết được 500 bài hát. Sau sẽ công bố thêm 20 bài mới. Như vậy vừa tròn 520 ca khũ."
"Oa, chẳng lẽ đây là Quả Quả muốn biểu đạt tình yêu với chúng em sao? Nếu không sao có thể vừa vặn 520 ca khúc, đúng không?"
Trong thời điểm các fan hâm mộ đang tự bổ não, Vưu Ngọc nhân cơ hội kéo Đường Quả rời đi.
Đến lúc tất cả bừng tỉnh, thiếu chút nữa họ đã quăng vỡ điện thoại trong tay. Không ngờ bọn họ lại quên hỏi tiểu thuyết mới nhất của Đường Quả tên là gì mất rồi.
Nhưng mà, Quả Quả không phải nói sẽ rất nhanh được đưa ra thị trường hay sao?
...
Mới bước khỏi sân bay, Đường Quả ngay lập tức thấy được bóng dáng một người đàn ông đứng ngoài đợi sẵn.
Khóe miệng cô treo lên nụ cười. Nhanh chân chạy đến phía người đàn ông đang đứng đợi. Nhưng cũng chỉ chạy đến trước mặt hắn, không làm bất cứ hành động nào quá phận.
"Lãnh Duệ, lúc này, em rất muốn được ôm ngài vào lòng."
Nghe được âm thanh tiếc nuối của cô gái kia, trái tim của Lãnh Duệ như bị người ta bóp nát.
Hắn kéo cửa xe ra, nói: "Đi thôi."
Đường Quả ngồi xuống, Lãnh Duệ đem cửa đóng laii. Sau đó, hắn cất bước đi tới một chiếc xe khác. Ngay lúc này, Đường Quả vui vẻ hỏi:
"Lãnh Duệ, hôm nay ngài có thể ngồi cùng xe với em được không?"
Lãnh Duệ dừng bước, quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa sổ xe. Thật đáng tiếc, hiện tại hắn không nhìn ra biểu tình của Đường Quả.
Sau đó giọng nữ kia lại vang lên một lần nữa:
"Haha. Em chỉ đùa ngài thôi."
"Bác tài, mau lái xe đi."
Xe khởi động, động tác kéo cửa xe của Lãnh Duệ vốn dĩ sắp đạt được giờ lại thu hồi. Sau đó hắn đi tới một chiếc xe khác, ngồi vào.
"Nhanh một chút, tôi muốn được đi song song với xe của em ấy." Lãnh Duệ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook