Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
-
Chương 44: Thế giới 4 - Công lược IT xảo trá (4)
Giản Ngôn vui vẻ kể chuyện hắn ta nghịch ngợm phần mền chính phủ như thế nào, hay nói trong đấy có những bí mật gì.
" Không sợ tôi tố giác anh hả?" Vân Di không mặn không nhạt đáp.
" Tôi không cản " Giản Ngôn nhún vai, dơ tay như đấy là điều hiển nhiên " Cô thích là được " nói rồi quay sang Vân Di cười thích thú nhìn cô " Đành nào cũng ở tù rồi, vài năm nữa cũng chả nhằm nhò gì với tôi " hai bàn tay của hắn đan vào nhau, dựa cả người vào tường, trông rất thoải mái.
Vân Di hừ lạnh, không thèm đáp, quay đi.
" Tôi biết là cô sẽ chẳng thèm để ý mà " hắn nhìn thấy vậy, phì cười.
Mấy chốc vang lên tiếng chuông báo đến giờ trở về phòng giam, Giản Ngôn dừng mấy câu chuyện mình kể dở với Vân Di, đứng dậy phủi bụi " Cũng đến giờ tôi phải đi về phòng giam rồi, tạm biệt cô "
Vân Di phất tay, không thèm đoái hoài đến. Dù sao, cũng đến hết giờ cô canh gác rồi, nên đi nghỉ thôi...
Ở một góc khuất nào đó, từng ngụm máu cứ vậy phun ra, mặt mũi nhìn nhận ra không nổi, tiếng đánh vang lên không dứt, mãnh mẽ, vô cùng tàn nhẫn. Tiếng rên rỉ to nhỏ hoàn lẫn vào nhau. Giản Ngôn mỉn cười, ghét bỏ lấy một cái áo gần đấy lau máu trên tay. Thật bẩn, tùy tiện ném đi. Hắn ngồi xụp xuống, tóm lấy tóc của gã mà hắn vừa đánh xong, hơi thở tỏa ra nguy hiểm, giọng nói sắc bén cảnh cáo, đảo mắt xung quanh.
" Chúng mày nghe đây, từ giờ bấy cứ thằng khốn nào đưa ánh mắt bẩn thỉu mà nhìn người con gái vừa rồi. Đừng trách sao mắt mình lại bị mù "
Nói xong, Giản Ngôn hết sức nhẹ nhàng đập đầu gã đấy xuống đất " oanh " một tiếng. Khiến mấy người ở đó rùng mình không thôi.
" Thằng này làm gương, rõ chưa? "
" Đại...ca... chúng em.. xin lỗi, đảm bảo không có... lần sau " đám tù nhân yếu đuối đáp.
" Tốt " Giản Ngôn sảng khoái đứng dậy, vươn vai " Chuyện hôm nay, đứa nào nói ra, sẽ không còn lưỡi mà cảm nhận thức ăn, liệu mà giữ cái miệng chúng mày lại " rồi huýt sáo vui vẻ, tiêu sái bước đi, mặc cho đám người sống không bằng chết ở dưới đất.
Đám tù nhân vô cùng ân hận, chẳng qua nhìn thấy nữ cai ngục kia dáng người chuẩn ba vòng, mặt thì xinh đẹp, đầy quyến rũ trong bộ quân phục màu đen thì... mẹ nó...thằng đàn ông nào chẳng phấn khích chưa kể đến ở trong tù lâu vậy toàn đàn ông, không có phụ nữ đâm ra lại thèm chút hương sắc, bọn họ chắc chắn rằng thiếu đi một nữ cai ngục cùng lắm là điều tra qua loa để có lệ thôi, rồi cũng chìm xuống chẳng ai quan tâm cho mà xem.
Cũng vì thế mà hồi trước cũng có mấy việc xảy ra tương tự, kết quả số nữ ở đây tính được trên đầu ngón tay, trừ mỗi vài người ở bên tổ y tế là mấy nữ nhân già già, thì hình như bên cai quản có mỗi mình Vân Di là nữ. Thịt vào hang sói, không ăn sao được, không ngờ rằng lại chọc trúng người mà Giản Ngôn để ý, thôi thà nhịn còn hơn là mất mạng.
Giản Ngôn vào đến phòng giam, viên quản ngục cau mày, khó chịu, không có một chút nào sắc mặt tốt dành cho hắn " Đi đâu giờ mời về, tiếng báo hiệu từ rất lâu rồi mà ".
Giản Ngôn cười xòa, cà lơ bước vào trong phòng, lười biếng đáp lời tên quản ngục một " Đi vệ sinh ".
Nghe được tiếng chửi lầm bầm, thêm cả tiếng khóa cửa lạch cạch của cửa phòng giam phát ra, Giản Ngôn nhún vai, liếc ba người cùng phòng trước trước mặt.
" Đại ca, em vừa đổi ga giường cho đại ca. Anh xem có ưng ý không? " tên Hà Ưng vội nhường đường chỉ đến chiếc giường ở tần một cho hắn. Nghe giọng điệu biết ngay là sáu phần sợ sệt, bốn phần vuốt đuôi ngựa.
" Đúng...đúng, đại ca, chúng em vất vả để chuẩn bị cho anh đấy " hai tên còn lại rất ăn khớp gật đầu, nịnh nọt.
Thật ra, mới đầu đến đây, tên Hà Ưng này, người đậm chất giang hồ có tiền án đã từng giết nhiều người, cưỡng bức phụ nữ chính là tên cầm đầu trong cái phòng này, tai tiếng ở tù này cũng khá, tuy nhiên sau khi chứng kiến được uy lực của Giản Ngôn, lập tức quay sang trở thành chân chó cho hắn. Hai tên còn lại là Sách La và Hồ Khai, tội danh là buôn bán thuốc cấm.
Giản Ngôn không thể hiện gì, ung dung bước đến giường, nằm xuống giường, từ kẽ răng phát ra " Cút ".
Ba người gấp rút tránh ra xa nhấp có thể.
Ánh trăng hắt qua ô cửa sổ nhỏ sắt trên cao, Gian Ngôn mở mắt, suy tư. Cô gái Vân Di này làm cho hắn thấy có hứng thú.
Vân Di mà biết Giản Ngôn đối với mình có hứng thú...CMN...nhất định cô sẽ chửi tục lấy mấy câu.
Giản Ngôn khẽ xoa mái tóc mình, cơn buồn ngủ kéo đến, hắn ngáp dài, thôi thì, chơi đùa với cô ta chút vậy.
" Không sợ tôi tố giác anh hả?" Vân Di không mặn không nhạt đáp.
" Tôi không cản " Giản Ngôn nhún vai, dơ tay như đấy là điều hiển nhiên " Cô thích là được " nói rồi quay sang Vân Di cười thích thú nhìn cô " Đành nào cũng ở tù rồi, vài năm nữa cũng chả nhằm nhò gì với tôi " hai bàn tay của hắn đan vào nhau, dựa cả người vào tường, trông rất thoải mái.
Vân Di hừ lạnh, không thèm đáp, quay đi.
" Tôi biết là cô sẽ chẳng thèm để ý mà " hắn nhìn thấy vậy, phì cười.
Mấy chốc vang lên tiếng chuông báo đến giờ trở về phòng giam, Giản Ngôn dừng mấy câu chuyện mình kể dở với Vân Di, đứng dậy phủi bụi " Cũng đến giờ tôi phải đi về phòng giam rồi, tạm biệt cô "
Vân Di phất tay, không thèm đoái hoài đến. Dù sao, cũng đến hết giờ cô canh gác rồi, nên đi nghỉ thôi...
Ở một góc khuất nào đó, từng ngụm máu cứ vậy phun ra, mặt mũi nhìn nhận ra không nổi, tiếng đánh vang lên không dứt, mãnh mẽ, vô cùng tàn nhẫn. Tiếng rên rỉ to nhỏ hoàn lẫn vào nhau. Giản Ngôn mỉn cười, ghét bỏ lấy một cái áo gần đấy lau máu trên tay. Thật bẩn, tùy tiện ném đi. Hắn ngồi xụp xuống, tóm lấy tóc của gã mà hắn vừa đánh xong, hơi thở tỏa ra nguy hiểm, giọng nói sắc bén cảnh cáo, đảo mắt xung quanh.
" Chúng mày nghe đây, từ giờ bấy cứ thằng khốn nào đưa ánh mắt bẩn thỉu mà nhìn người con gái vừa rồi. Đừng trách sao mắt mình lại bị mù "
Nói xong, Giản Ngôn hết sức nhẹ nhàng đập đầu gã đấy xuống đất " oanh " một tiếng. Khiến mấy người ở đó rùng mình không thôi.
" Thằng này làm gương, rõ chưa? "
" Đại...ca... chúng em.. xin lỗi, đảm bảo không có... lần sau " đám tù nhân yếu đuối đáp.
" Tốt " Giản Ngôn sảng khoái đứng dậy, vươn vai " Chuyện hôm nay, đứa nào nói ra, sẽ không còn lưỡi mà cảm nhận thức ăn, liệu mà giữ cái miệng chúng mày lại " rồi huýt sáo vui vẻ, tiêu sái bước đi, mặc cho đám người sống không bằng chết ở dưới đất.
Đám tù nhân vô cùng ân hận, chẳng qua nhìn thấy nữ cai ngục kia dáng người chuẩn ba vòng, mặt thì xinh đẹp, đầy quyến rũ trong bộ quân phục màu đen thì... mẹ nó...thằng đàn ông nào chẳng phấn khích chưa kể đến ở trong tù lâu vậy toàn đàn ông, không có phụ nữ đâm ra lại thèm chút hương sắc, bọn họ chắc chắn rằng thiếu đi một nữ cai ngục cùng lắm là điều tra qua loa để có lệ thôi, rồi cũng chìm xuống chẳng ai quan tâm cho mà xem.
Cũng vì thế mà hồi trước cũng có mấy việc xảy ra tương tự, kết quả số nữ ở đây tính được trên đầu ngón tay, trừ mỗi vài người ở bên tổ y tế là mấy nữ nhân già già, thì hình như bên cai quản có mỗi mình Vân Di là nữ. Thịt vào hang sói, không ăn sao được, không ngờ rằng lại chọc trúng người mà Giản Ngôn để ý, thôi thà nhịn còn hơn là mất mạng.
Giản Ngôn vào đến phòng giam, viên quản ngục cau mày, khó chịu, không có một chút nào sắc mặt tốt dành cho hắn " Đi đâu giờ mời về, tiếng báo hiệu từ rất lâu rồi mà ".
Giản Ngôn cười xòa, cà lơ bước vào trong phòng, lười biếng đáp lời tên quản ngục một " Đi vệ sinh ".
Nghe được tiếng chửi lầm bầm, thêm cả tiếng khóa cửa lạch cạch của cửa phòng giam phát ra, Giản Ngôn nhún vai, liếc ba người cùng phòng trước trước mặt.
" Đại ca, em vừa đổi ga giường cho đại ca. Anh xem có ưng ý không? " tên Hà Ưng vội nhường đường chỉ đến chiếc giường ở tần một cho hắn. Nghe giọng điệu biết ngay là sáu phần sợ sệt, bốn phần vuốt đuôi ngựa.
" Đúng...đúng, đại ca, chúng em vất vả để chuẩn bị cho anh đấy " hai tên còn lại rất ăn khớp gật đầu, nịnh nọt.
Thật ra, mới đầu đến đây, tên Hà Ưng này, người đậm chất giang hồ có tiền án đã từng giết nhiều người, cưỡng bức phụ nữ chính là tên cầm đầu trong cái phòng này, tai tiếng ở tù này cũng khá, tuy nhiên sau khi chứng kiến được uy lực của Giản Ngôn, lập tức quay sang trở thành chân chó cho hắn. Hai tên còn lại là Sách La và Hồ Khai, tội danh là buôn bán thuốc cấm.
Giản Ngôn không thể hiện gì, ung dung bước đến giường, nằm xuống giường, từ kẽ răng phát ra " Cút ".
Ba người gấp rút tránh ra xa nhấp có thể.
Ánh trăng hắt qua ô cửa sổ nhỏ sắt trên cao, Gian Ngôn mở mắt, suy tư. Cô gái Vân Di này làm cho hắn thấy có hứng thú.
Vân Di mà biết Giản Ngôn đối với mình có hứng thú...CMN...nhất định cô sẽ chửi tục lấy mấy câu.
Giản Ngôn khẽ xoa mái tóc mình, cơn buồn ngủ kéo đến, hắn ngáp dài, thôi thì, chơi đùa với cô ta chút vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook