Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
-
Chương 2: Thế giới 1 - Công lược bạn học cao lãnh (2)
" Tiểu thư, tiểu thư. Đến giờ dậy rồi " tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đấy là giọng nói nhẹ nhàng của bác Lam- quản gia của chủ thể vang vọng ở ngoài.
" Đến đây, đến đây!"
Vân Di ngáp dài, dụi dụi mắt, trở mình mà ngồi dậy. Cô vội vàng xỏ đôi dép bông màu hồng vào, lồm cồm đứng dậy, tặc lưỡi đầy chán nản. Haiz! Chủ thể đúng cuồng màu hồng trong truyền thuyết. Đến cái dép cũng không tha.
Vân Di xoa xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu làm cho nó rối tung cả lên, không hề giữ một chút hình tượng nào, mắt nhắm mắt mở, giọng làu bàu khó chịu.
" Phòng gì mà rộng thế, đi mỏi cả chân. Đúng là nhà thượng lưu có khác ".
Bác Lam nhìn thấy cô tiểu thư nhỏ mở cửa xuất hiện, lôi thôi trước mặt mình thì chỉ biết tròn mắt ra nhìn, không thốt lên được lời nào, vô cùng ngạc nhiên.
Như thường lệ thì bà sẽ gõ cửa để mang thức ăn sáng vào cho tiểu thư hoặc hôm nào lão gia và phu nhân ở nhà, bà có nhiệm vụ gọi tiểu thư dậy để xuống ăn sáng. Khi bà lên phòng thì tiểu thư đã quần áo chỉnh đề, an tĩnh đọc sách, ngồi ung dung nhấm nháp vị cafe buổi sáng đón ánh nắng mặt trời mọc.
Từ nhỏ tiểu thư đã lão gia và phu nhân huấn luyện để trở thành một quý cô thực thụ. Vậy nên tiểu thư trước giờ trong đôi mắt của bà là một cô gái vô cùng tự giác, khí chất cao quý.
Nhưng giờ nhìn xem, thật không thể nhận ra nổi đây là tiểu thư yêu quý của mình.
Thấy quản gia ngây ngốc nhìn mình. Vân Di cắn môi, than thầm trong đầu, cô quên mất rằng tiểu thư nhà này gia giáo từ nhỏ, tính cách hoàn toàn hướng nội. Thôi không trách được quản gia, lỗi tại cô quá sơ ý.
Vân Di thoắt cái đã thay đổi thái độ, gương mặt ngái ngủ vừa rồi lập tức thay bằng vẻ mặt điềm tĩnh. Aydzoo! Vân Di tự thấy phục mình. Cô nên đi nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm không nhỉ?
Tiểu Hắc "..." kí chủ không có tiền đồ. Thật đáng xấu hổ.
" Bác Lam! có chuyện gì không? "
Quản gia nhắm mắt, đưa tay xoa xoa dụi dụi lại mắt mình. Chắc do bà từ nãy nhìn nhầm phải không? Đây mới là tiểu thư của mình. Từ này cái người lôi thôi lếch thếch vừa rồi, chắc là do tưởng tượng thôi! Đúng rồi đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng!
Quản gia mỉm cười lấy lại bình tĩnh, rất chuyên nghiệp nói.
" Tiểu thư! Tôi mang đồ ăn sáng lên. Hôm nay lão gia và phu nhân đến công ty sớm nên không thể ăn cùng tiểu thư được ".
" Tôi biết rồi, bác để lên bàn cho tôi, xong bác xuống trước đi lát tôi xuống " cô gật đầu, đỡ lấy khay thức ăn từ quản gia. Đợi quản gia đi khỏi thì mới từ từ đóng cửa phòng lại.
Vân Di rất nhanh đã xử lí đồ ăn sáng, thay một bộ quần áo, ưng ý ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương thấy vừa lòng mới bước xuống.
Phải công nhận một điều rằng chủ thể của Vân Di sở hữu một gương mặt khá diễm lệ. Mắt hạnh long lanh, đôi môi đỏ mọng, sống mũi thẳng, làn da trắng như bạch ngọc. Mái tóc nâu óng ả buông xõa trượt xuống hai bờ vai mảnh khảnh. Thoạt nhìn tổng quát là một mỹ nữ có vẻ đẹp cao lãnh khó gần.
Gia đình chủ thể này có mỗi mình chủ thể là con gái nên hết mực cưng chiều. Chỉ cần là thứ gì mà chủ thể thích thì nhất định đều có thể lấy được.
Bạn hỏi tại hạ là tại sao chủ thể không dùng quyền và tiền ép Dương Thuần đến với chủ thể à? ( nhún vai) Làm sao mà tại hạ biết được! Có thể là do chủ thể muốn một tình yêu tự nguyện chăng?
Vân Di bước xuống từ chiếc xe sang chảnh, cô thong dong đi bộ vào trường.
Chắc là khá quen với sự xuất hiện của cô nên cũng không có người bàn tán lắm. Mà nếu có thì cũng có thể là mấy bé tân sinh viên dễ thương thôi.
Có lẽ với những tiết mới mở đầu của buổi sáng, sinh viên chưa có tiết mấy nên trường cũng khá ít người. Lác đác cũng chỉ vài lớp học.
" Tiểu Hắc, bay như thế không sợ người khác phát hiện à?".
Tiểu Hắc cười rất tươi " Không sao, không sao, có mỗi mình cô nhìn thấy tôi thôi. Còn lại không ai nhìn thấy tôi cả ".
Vân Di " ừ " một tiếng không mấy bận tâm, tiếp đó bỏ thêm một miếng bim bim vào miệng mà thật sự trông chẳng hợp với hình tượng cao quý của mình. Hử! Làm như cô quan tâm vậy. Lão nương thích là được, có hiểu không?
Tiểu Hắc đang định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại bị Vân Di khẽ liếc nhìn một cái, toàn bộ lời phải nói đang định thốt ra, đành ngậm ngùi nuốt trở lại.
Phải cười thật tươi, thật thân thiện. Trong lòng con mèo nhỏ nước mắt sắp thành sông được rồi. Hic! Nếu không phải sáng nay Vân Di nói bóng nói gió thì nó sao có thể khổ sở như thế này.
" Tiểu Hắc bỗng dưng tôi đau vai quá, rất muốn đánh ai đó. Tiểu Hắc nghĩ thử xem, không biết thịt mèo máy có ngon không nhỉ?".
Kí chủ à! Cô có biết lời mình nói đáng sợ đến mức nào không? Đi tù đấy!
Tiểu Hắc khịt khịt mũi đáng thương, rõ ràng nó nhớ chắc chắn là khi ấy kí chủ đã ngủ say sưa lắm rồi. Thế quái nào mà chuyện nó đá kí chủ, cô ấy có thể biết được cơ chứ.
Vân Di! tôi biết lỗi rồi! Đừng đánh tôi, đừng làm thịt tôi. Thịt mèo máy không ngon chút nào. Chỉ làm cô đau răng lên thôi. Tha cho tôi đi kí chủ dễ thương!
Thế nên sáng nay, Tiểu Hắc của chúng ta vô cùng ngoan ngoãn, rất biết điều, một mực lấy lòng Vân Di. Nguyện làm chân chó đi theo sau.
[ Ting: Mục tiêu xuất hiện ].
Lập tức trước mặt Vân Di hiện lên một bảng thông báo kèm hình ảnh vị trí hiện tại của Dương Thuần.
Vân Di bước vào phòng học, cô đảo mắt một lượt khắp phòng, nháy mắt rất nhanh đã phát hiện ra được mục tiêu.
Không hổ danh nam thần, công nhận rất đẹp trai. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt hẹp dài rũ xuống chăm chú vào quyển sách trước mặt, cánh môi mỏng khẽ mím, lông mày hổ phách cau lại, điệu bộ suy tư. Tuy nhiên vẫn không giấu nổi tư chất nho nhã thư sinh trên người, đến việc chống cằm lật từng trang sách đang đọc thôi cũng toát lên vẻ cao siêu hơn người rồi.
Chậc! Đây có nên gọi là hiệu ứng cánh bướm không nhỉ? Soái thật, chăng trách chủ thể có thể bị say nắng trước Dương Thuần.
" Kí chủ! tôi đi trước nhé! Có gì cô cứ gọi tôi " Tiểu Hắc thấy vậy, liền quay trở không gian nhường lại việc chính cho Vân Di.
Cô tùy tiện phất phất tay, sau đó thẳng hướng chỗ Dương Thuần mà đi.
" Tôi có thể ngồi đây không?".
Dương Thuần rời mắt khỏi quyển sách quay sang giọng nói vừa rồi, bắt gặp ánh mắt mong chờ của Vân Di đang phi về phía mình, không nói gì, chỉ khẽ nhích sang một bên, nhường chỗ cho. Xong rồi lại cắm đầu vào đọc sách tiếp.
Ồ! Lạnh lùng hơn cô nghĩ. Quả nhiên xứng vai nam chính, đối cái gì cũng không có hứng thú nhất định.
Chậc! Điều này châm ngòi khơi dậy hưng phấn của Vân Di. Hay đấy! Được! Dương Thuần, chào mừng cậu đến với sự công lược của lão nương.
" Đến đây, đến đây!"
Vân Di ngáp dài, dụi dụi mắt, trở mình mà ngồi dậy. Cô vội vàng xỏ đôi dép bông màu hồng vào, lồm cồm đứng dậy, tặc lưỡi đầy chán nản. Haiz! Chủ thể đúng cuồng màu hồng trong truyền thuyết. Đến cái dép cũng không tha.
Vân Di xoa xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu làm cho nó rối tung cả lên, không hề giữ một chút hình tượng nào, mắt nhắm mắt mở, giọng làu bàu khó chịu.
" Phòng gì mà rộng thế, đi mỏi cả chân. Đúng là nhà thượng lưu có khác ".
Bác Lam nhìn thấy cô tiểu thư nhỏ mở cửa xuất hiện, lôi thôi trước mặt mình thì chỉ biết tròn mắt ra nhìn, không thốt lên được lời nào, vô cùng ngạc nhiên.
Như thường lệ thì bà sẽ gõ cửa để mang thức ăn sáng vào cho tiểu thư hoặc hôm nào lão gia và phu nhân ở nhà, bà có nhiệm vụ gọi tiểu thư dậy để xuống ăn sáng. Khi bà lên phòng thì tiểu thư đã quần áo chỉnh đề, an tĩnh đọc sách, ngồi ung dung nhấm nháp vị cafe buổi sáng đón ánh nắng mặt trời mọc.
Từ nhỏ tiểu thư đã lão gia và phu nhân huấn luyện để trở thành một quý cô thực thụ. Vậy nên tiểu thư trước giờ trong đôi mắt của bà là một cô gái vô cùng tự giác, khí chất cao quý.
Nhưng giờ nhìn xem, thật không thể nhận ra nổi đây là tiểu thư yêu quý của mình.
Thấy quản gia ngây ngốc nhìn mình. Vân Di cắn môi, than thầm trong đầu, cô quên mất rằng tiểu thư nhà này gia giáo từ nhỏ, tính cách hoàn toàn hướng nội. Thôi không trách được quản gia, lỗi tại cô quá sơ ý.
Vân Di thoắt cái đã thay đổi thái độ, gương mặt ngái ngủ vừa rồi lập tức thay bằng vẻ mặt điềm tĩnh. Aydzoo! Vân Di tự thấy phục mình. Cô nên đi nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm không nhỉ?
Tiểu Hắc "..." kí chủ không có tiền đồ. Thật đáng xấu hổ.
" Bác Lam! có chuyện gì không? "
Quản gia nhắm mắt, đưa tay xoa xoa dụi dụi lại mắt mình. Chắc do bà từ nãy nhìn nhầm phải không? Đây mới là tiểu thư của mình. Từ này cái người lôi thôi lếch thếch vừa rồi, chắc là do tưởng tượng thôi! Đúng rồi đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng!
Quản gia mỉm cười lấy lại bình tĩnh, rất chuyên nghiệp nói.
" Tiểu thư! Tôi mang đồ ăn sáng lên. Hôm nay lão gia và phu nhân đến công ty sớm nên không thể ăn cùng tiểu thư được ".
" Tôi biết rồi, bác để lên bàn cho tôi, xong bác xuống trước đi lát tôi xuống " cô gật đầu, đỡ lấy khay thức ăn từ quản gia. Đợi quản gia đi khỏi thì mới từ từ đóng cửa phòng lại.
Vân Di rất nhanh đã xử lí đồ ăn sáng, thay một bộ quần áo, ưng ý ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương thấy vừa lòng mới bước xuống.
Phải công nhận một điều rằng chủ thể của Vân Di sở hữu một gương mặt khá diễm lệ. Mắt hạnh long lanh, đôi môi đỏ mọng, sống mũi thẳng, làn da trắng như bạch ngọc. Mái tóc nâu óng ả buông xõa trượt xuống hai bờ vai mảnh khảnh. Thoạt nhìn tổng quát là một mỹ nữ có vẻ đẹp cao lãnh khó gần.
Gia đình chủ thể này có mỗi mình chủ thể là con gái nên hết mực cưng chiều. Chỉ cần là thứ gì mà chủ thể thích thì nhất định đều có thể lấy được.
Bạn hỏi tại hạ là tại sao chủ thể không dùng quyền và tiền ép Dương Thuần đến với chủ thể à? ( nhún vai) Làm sao mà tại hạ biết được! Có thể là do chủ thể muốn một tình yêu tự nguyện chăng?
Vân Di bước xuống từ chiếc xe sang chảnh, cô thong dong đi bộ vào trường.
Chắc là khá quen với sự xuất hiện của cô nên cũng không có người bàn tán lắm. Mà nếu có thì cũng có thể là mấy bé tân sinh viên dễ thương thôi.
Có lẽ với những tiết mới mở đầu của buổi sáng, sinh viên chưa có tiết mấy nên trường cũng khá ít người. Lác đác cũng chỉ vài lớp học.
" Tiểu Hắc, bay như thế không sợ người khác phát hiện à?".
Tiểu Hắc cười rất tươi " Không sao, không sao, có mỗi mình cô nhìn thấy tôi thôi. Còn lại không ai nhìn thấy tôi cả ".
Vân Di " ừ " một tiếng không mấy bận tâm, tiếp đó bỏ thêm một miếng bim bim vào miệng mà thật sự trông chẳng hợp với hình tượng cao quý của mình. Hử! Làm như cô quan tâm vậy. Lão nương thích là được, có hiểu không?
Tiểu Hắc đang định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại bị Vân Di khẽ liếc nhìn một cái, toàn bộ lời phải nói đang định thốt ra, đành ngậm ngùi nuốt trở lại.
Phải cười thật tươi, thật thân thiện. Trong lòng con mèo nhỏ nước mắt sắp thành sông được rồi. Hic! Nếu không phải sáng nay Vân Di nói bóng nói gió thì nó sao có thể khổ sở như thế này.
" Tiểu Hắc bỗng dưng tôi đau vai quá, rất muốn đánh ai đó. Tiểu Hắc nghĩ thử xem, không biết thịt mèo máy có ngon không nhỉ?".
Kí chủ à! Cô có biết lời mình nói đáng sợ đến mức nào không? Đi tù đấy!
Tiểu Hắc khịt khịt mũi đáng thương, rõ ràng nó nhớ chắc chắn là khi ấy kí chủ đã ngủ say sưa lắm rồi. Thế quái nào mà chuyện nó đá kí chủ, cô ấy có thể biết được cơ chứ.
Vân Di! tôi biết lỗi rồi! Đừng đánh tôi, đừng làm thịt tôi. Thịt mèo máy không ngon chút nào. Chỉ làm cô đau răng lên thôi. Tha cho tôi đi kí chủ dễ thương!
Thế nên sáng nay, Tiểu Hắc của chúng ta vô cùng ngoan ngoãn, rất biết điều, một mực lấy lòng Vân Di. Nguyện làm chân chó đi theo sau.
[ Ting: Mục tiêu xuất hiện ].
Lập tức trước mặt Vân Di hiện lên một bảng thông báo kèm hình ảnh vị trí hiện tại của Dương Thuần.
Vân Di bước vào phòng học, cô đảo mắt một lượt khắp phòng, nháy mắt rất nhanh đã phát hiện ra được mục tiêu.
Không hổ danh nam thần, công nhận rất đẹp trai. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt hẹp dài rũ xuống chăm chú vào quyển sách trước mặt, cánh môi mỏng khẽ mím, lông mày hổ phách cau lại, điệu bộ suy tư. Tuy nhiên vẫn không giấu nổi tư chất nho nhã thư sinh trên người, đến việc chống cằm lật từng trang sách đang đọc thôi cũng toát lên vẻ cao siêu hơn người rồi.
Chậc! Đây có nên gọi là hiệu ứng cánh bướm không nhỉ? Soái thật, chăng trách chủ thể có thể bị say nắng trước Dương Thuần.
" Kí chủ! tôi đi trước nhé! Có gì cô cứ gọi tôi " Tiểu Hắc thấy vậy, liền quay trở không gian nhường lại việc chính cho Vân Di.
Cô tùy tiện phất phất tay, sau đó thẳng hướng chỗ Dương Thuần mà đi.
" Tôi có thể ngồi đây không?".
Dương Thuần rời mắt khỏi quyển sách quay sang giọng nói vừa rồi, bắt gặp ánh mắt mong chờ của Vân Di đang phi về phía mình, không nói gì, chỉ khẽ nhích sang một bên, nhường chỗ cho. Xong rồi lại cắm đầu vào đọc sách tiếp.
Ồ! Lạnh lùng hơn cô nghĩ. Quả nhiên xứng vai nam chính, đối cái gì cũng không có hứng thú nhất định.
Chậc! Điều này châm ngòi khơi dậy hưng phấn của Vân Di. Hay đấy! Được! Dương Thuần, chào mừng cậu đến với sự công lược của lão nương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook