Nghe thấy thấy sắc mặt Tử Bạch không tốt, trực tiếp không để ý tới, nghiêm túc nhìn tay mình, làm trong lòng Vương Tiêm cảm nhận một cổ tâm tình không thoải mái.
Đây là Tử Bạch tức giận, Vương Tiêm vội vàng làm nũng, vẻ mặt hi hi tiếu tiếu dựa nói:" Tử Bạch ca ca ~ cậu cho người ta đi với, được không."
Tử Bạch nghe thấy thế lỗ ai rạng mây đỏ, nhưng vẫn không để ý đến.
" Tử Bạch ca ca, người ta cũng muốn đến để cổ vũ cậu, huống chi tớ cũng là một phần trong võ quán." Vương Tiêm bắt đầu hình thưc làm nũng, từng tiếng nị người truyền ra, thường thường lôi kéo tay áo Tử Bạch.
" Ais." Tử Bạch than hạ khí, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Tiêm, " Lúc đó là cuối tuần, nên phải ở đó một đêm đấy."
" Ân ân, có thể, Tử Bạch cho tớ đi theo đi, cậu liền đồng ý đi, nếu cậu không đồng ý tớ cũng đi theo." Vương Tiêm gật gật đầu
" Cậu a...." Tử Bạch điểm nhẹ dưới ót Vương Tiêm.
" Hắc hắc, Tử Bạch tốt nhất." Vương Tiêm biết hắn đã đáp ứng rồi, trức tiếp cọ đầu trên người hắn.
Như bậy cọ một hồi, toàn bộ tóc Vương Tiêm dựng đứng lên, thoạt nhìn rất là buồn cười.
Tử Bạch nén cười đem tóc kia vuốt phẳng lại, thấp giọng nói:" Đời này muốn thua trong tay nha đầu này."
" Cái gì?" Vương Tiêm không nghe rõ, ngưỡng mặt nhìn Tử Bạch.
" Không có gì." Tử Bạch thấy toàn bộ tóc đã được vuốt phẳng, liền quay đầu tiếp tục xem.
Vương Tiêm nhấp môi, thấy thầy đi vào, cũng ngồi thẳng thân mình lên.
Cô hiện tại tuy lớn lên không đẹp bằng Tử Tuệ, nhưng cũng được coi là thanh tú, thành tích lại là học bá, cho nên cô ở trường cũng giống với Tử Tuệ.
Cho nên nhận được lời tỏ tình cũng không ít, nhưng chuyện này Tử Bạch lại không biết, hắn chỉ biết mình là mấy phong thư gì thôi.
Nhưng ở một ngày nào dó, tâm tình hắn lập tức lao nhanh, vì cái gì cô bé từ nhỏ mập mạp luôn đi theo phía sau hắn lại được nhiều người theo đuổi như vậy.
Tử Bạch chỉ thấy đối diện cách đó không xa là một nam sinh không quen biết, thân hình rất cao, sắc mặt có điểm ngượng ngùng, chàng trại bị các huynh đẹ phía sau đẩy đến trước mặt Vương Tiêm, Vương Tiêm nhìn nam sinh đối diện lễ phép cười, trên khuôn mặt trẻ con loáng thoáng có thể thấy lúm đồng tiền.
Hừ, Tử Bạch thầm nghĩ, cũng chưa chắc hắn lớn lên sẽ đẹp.
Chàng trai thấy Vương Tiêm cười, trên mặt càng ngượng ngùng, bởi vì xa quá nên Tử Bạch không biết hắn đang nói cái gì. Chỉ thấy Vương Tiêm lễ phép lắc đầu, lại chỉ xa xa nơi Tử Bạch đang nhìn lén nói cái gì đó.
Chàng trai thấy Tử Bạch sắc mặt liền không tốt, trên mặt thực hổ thẹn hướng tới Vương Tiêm gật gật đầu, nói lại chút gì đó liền mang huynh đệ rời đi.
Vương Tiêm thấy người đã đi, lập tức chạy tới trước mặt Tử Bạch hi hi tiếu tiếu.
Tử Bạch biết mình đã bị phát hiện, có điểm xấu hổ quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được ngắm về hướng cô gái đang cười với hắn.
" Tử Bạch, chúng ta đi thôi." Vương Tiêm lôi kéo cánh tay Tử Bạch liền đi, lúc này đã tan học, lục tục có rất nhiều người đi ra.
" Vừa nãy đó là ai vậy?" Tử Bạch nhịn không được tò mò hỏi.
" Hỏi tớ WC ở đâu thôi." Vương Tiêm tùy ý nói.
Tử Bạch cảm thấy có mồ hôi chảy, kia cảm giác sao có thể hỏi WC ở đâu được.
Đây là Tử Bạch tức giận, Vương Tiêm vội vàng làm nũng, vẻ mặt hi hi tiếu tiếu dựa nói:" Tử Bạch ca ca ~ cậu cho người ta đi với, được không."
Tử Bạch nghe thấy thế lỗ ai rạng mây đỏ, nhưng vẫn không để ý đến.
" Tử Bạch ca ca, người ta cũng muốn đến để cổ vũ cậu, huống chi tớ cũng là một phần trong võ quán." Vương Tiêm bắt đầu hình thưc làm nũng, từng tiếng nị người truyền ra, thường thường lôi kéo tay áo Tử Bạch.
" Ais." Tử Bạch than hạ khí, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Tiêm, " Lúc đó là cuối tuần, nên phải ở đó một đêm đấy."
" Ân ân, có thể, Tử Bạch cho tớ đi theo đi, cậu liền đồng ý đi, nếu cậu không đồng ý tớ cũng đi theo." Vương Tiêm gật gật đầu
" Cậu a...." Tử Bạch điểm nhẹ dưới ót Vương Tiêm.
" Hắc hắc, Tử Bạch tốt nhất." Vương Tiêm biết hắn đã đáp ứng rồi, trức tiếp cọ đầu trên người hắn.
Như bậy cọ một hồi, toàn bộ tóc Vương Tiêm dựng đứng lên, thoạt nhìn rất là buồn cười.
Tử Bạch nén cười đem tóc kia vuốt phẳng lại, thấp giọng nói:" Đời này muốn thua trong tay nha đầu này."
" Cái gì?" Vương Tiêm không nghe rõ, ngưỡng mặt nhìn Tử Bạch.
" Không có gì." Tử Bạch thấy toàn bộ tóc đã được vuốt phẳng, liền quay đầu tiếp tục xem.
Vương Tiêm nhấp môi, thấy thầy đi vào, cũng ngồi thẳng thân mình lên.
Cô hiện tại tuy lớn lên không đẹp bằng Tử Tuệ, nhưng cũng được coi là thanh tú, thành tích lại là học bá, cho nên cô ở trường cũng giống với Tử Tuệ.
Cho nên nhận được lời tỏ tình cũng không ít, nhưng chuyện này Tử Bạch lại không biết, hắn chỉ biết mình là mấy phong thư gì thôi.
Nhưng ở một ngày nào dó, tâm tình hắn lập tức lao nhanh, vì cái gì cô bé từ nhỏ mập mạp luôn đi theo phía sau hắn lại được nhiều người theo đuổi như vậy.
Tử Bạch chỉ thấy đối diện cách đó không xa là một nam sinh không quen biết, thân hình rất cao, sắc mặt có điểm ngượng ngùng, chàng trại bị các huynh đẹ phía sau đẩy đến trước mặt Vương Tiêm, Vương Tiêm nhìn nam sinh đối diện lễ phép cười, trên khuôn mặt trẻ con loáng thoáng có thể thấy lúm đồng tiền.
Hừ, Tử Bạch thầm nghĩ, cũng chưa chắc hắn lớn lên sẽ đẹp.
Chàng trai thấy Vương Tiêm cười, trên mặt càng ngượng ngùng, bởi vì xa quá nên Tử Bạch không biết hắn đang nói cái gì. Chỉ thấy Vương Tiêm lễ phép lắc đầu, lại chỉ xa xa nơi Tử Bạch đang nhìn lén nói cái gì đó.
Chàng trai thấy Tử Bạch sắc mặt liền không tốt, trên mặt thực hổ thẹn hướng tới Vương Tiêm gật gật đầu, nói lại chút gì đó liền mang huynh đệ rời đi.
Vương Tiêm thấy người đã đi, lập tức chạy tới trước mặt Tử Bạch hi hi tiếu tiếu.
Tử Bạch biết mình đã bị phát hiện, có điểm xấu hổ quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được ngắm về hướng cô gái đang cười với hắn.
" Tử Bạch, chúng ta đi thôi." Vương Tiêm lôi kéo cánh tay Tử Bạch liền đi, lúc này đã tan học, lục tục có rất nhiều người đi ra.
" Vừa nãy đó là ai vậy?" Tử Bạch nhịn không được tò mò hỏi.
" Hỏi tớ WC ở đâu thôi." Vương Tiêm tùy ý nói.
Tử Bạch cảm thấy có mồ hôi chảy, kia cảm giác sao có thể hỏi WC ở đâu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook