Edit: Cá Muối

__________

Thất hoàng tử lấy một cái hộp ra từ trong ống tay áo to rộng.

“Đây là lúc thần đệ ở biên quan ngẫu nhiên có được một viên thiên châu, nghe nói có thể trừ tà dưỡng thân, mong tẩu tẩu nhận lấy.”

Nghe được lời này, Đường Oản nhìn về phía Phượng Tê Đồng.

Phượng Tê Đồng vô cùng hài lòng khi mọi việc nàng đều quan tâm đến thái độ của hắn, lập tức mỉm cười gật đầu.

Lúc này Đường Oản mới duỗi tay tiếp nhận hộp gỗ.

Phượng Tê Đồng lại nói: “Đa tạ thất đệ!”

“Hoàng huynh khách khí! Ta phải vào cung yết kiến phụ hoàng mẫu hậu đã!” Thất hoàng tử cười nói.

“Ân! Đi thôi.” Phượng Tê Đồng gật đầu, tự mình đưa người đưa ra ngoài phủ Thái Tử.

Chờ sau khi Thất hoàng tử rời đi, Phượng Tê Đồng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Đường Oản, không rõ ý vị nói: “Không nghĩ tới ái phi của ta…… Còn tinh thông dược lý.”

Lâu bệnh thành y, vì chữa khỏi chứng bệnh của mình, hắn cũng nghiên cứu qua y thuật, bởi vậy tất nhiên cũng nhìn ra được những phương thuốc điều phối trà thảo mộc mà Đường Oản đưa cho thất đệ, nhìn như đơn giản, lại không hề đơn giản.

Trong lòng Đường Oản lộp bộp một cái, nhưng vẻ mặt khiêm tốn cười nói: “Phu quân quá khen, thần thϊế͙p͙ chỉ là xem qua một hai quyển y thư mà thôi, chưa thể xem là tinh thông.”

“Ái phi quá khiêm nhượng.” Ánh mắt Phượng Tê Đồng mang theo ý cười nhìn nàng, sau đó không hề hỏi thêm gì nữa, trực tiếp tiến lên ôm lấy eo Đường Oản đi đến tẩm điện.

Trong lòng Đường Oản thả lỏng, nàng thật sự sợ Phượng Tê Đồng sẽ tiếp tục truy cứu.

Nhưng mà người có thể trở thành Thái Tử, quả nhiên không tầm thường, nàng luôn có cảm giác loại chuyện gì cũng không thể giấu được đôi mắt của Phượng Tê Đồng.

Hy vọng đó chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng nàng lại không biết rằng, lúc này ám vệ của Phượng Tê Đồng đã nhận mệnh lệnh của hắn, lại lần nữa đi điều tra Đường Oản.

……

Hôm sau.

Sáng sớm, Đường Oản đã bị thị nữ đánh thức.

Bởi vì hôm nay phải vào cung đi bái kiến Hoàng đế và Hoàng Hậu.

Sau khi thay triều phục của Thái Tử Phi, Đường Oản nhìn chính mình trong gương, không khỏi âm thầm cảm thán vẻ đẹp của trang phục cổ đại.

Một thân quần áo này, thật sự rất xinh đẹp!

Đúng lúc này, Phượng Tê Đồng đột nhiên tiến lên đặt hai tay lên vai nàng, sau đó nghiêng đầu hôn lên gương mặt Đường Oản một cái, “Ái phi của cô, thật là đặc biệt thích hợp với một thân triều phục này, không biết lúc nàng mặc phượng bào sẽ xinh đẹp đến mức nào?”

Nghe được lời này, Đường Oản không khỏi có chút khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía hắn.

Gia hỏa này, cũng quá lớn mật đi?

Hoàng đế còn đang tuổi trung niên thôi, hắn cư nhiên đã muốn làm Hoàng đế?

Nếu lời này truyền đến tai Hoàng đế, sẽ đưa tới cho hắn bao nhiêu phiền toái, hắn không biết sao?

……

Nhìn hai mắt Đường Oản trừng đến tròn xoe, tầm tình Phượng Tê Đồng lại rất tốt mà nở nụ cười, “Ái phi đây là làm sao vậy? Lo lắng lời này để phụ hoàng biết, sẽ trị tội cô?”

“Biết như vậy, ngươi còn nói?” Đường Oản phồng mặt lên nhìn hắn.

Phượng Tê Đồng bị bộ dáng của nàng lúc này manh đến trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được nói: “Nàng hôn cô một cái, cô sẽ nói cho nàng biết vì sao cô không sợ.”

Nghe vậy, Đường Oản do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên chạm vào trêи mặt Phượng Tê Đồng một chút.

“Ái phi, phải hôn nơi này mới tính!” Phượng Tê Đồng nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Đường Oản thấy thế liền bày ra biểu tình ngươi chơi xấu, nhưng cuối cùng vẫn thỏa mãn hắn, hôn lên môi.

Vốn định chạm vào một cái sẽ lập tức tách ra, ai ngờ thằng nhãi lại giống như thuốc cao bôi da chó, dính vào liền xé không ra!

Son môi mới vừa tô xong lại bị Phượng Tê Đồng ăn hết, Đường Oản thật vất vả mới tránh khỏi hắn, thở hồng hộc vội vàng nói: “Phu quân, lập tức sẽ phải tiến cung, trì hoãn không tốt!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương