[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong
-
Quyển 3 - Chương 31: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (31)
[Ting! Mục tiêu Quách Quỳ, độ hảo cảm +10, hoàn thành công lược 60%]
[ Kí chủ, cô làm rất tốt nha, lần sau tiếp tục phát huy! ]
Phát huy cái thằng cha ngươi!
Nụ hôn đầu của bổn tiểu thư cứ thế mà mất sao?
Đã vậy còn ở một nơi oái ăm.
Từ đầu Tĩnh Hạ không hề có ý định đi công lược Quách Quỳ, tăng được bao nhiêu thì tăng, cô không quan tâm.
Cho dù làm nhiệm vụ ẩn cũng chỉ để cho nó có lệ.
[ Ký chủ, cô không hoàn thành nhiệm vụ là không thể rời khỏi đây đâu ] Hơn nữa đây là nụ hôn đầu của nguyên chủ, chứ đâu phải của cô.
Cùng lắm thì đợi tuổi thọ của nguyên chủ hết là được, lo gì chứ.
[ Đúng vậy, nhưng đến lúc đó thì cô sẽ phải quay lại điểm xuất phát, làm lại nhiệm vụ ] Hệ thống nói câu đó, giọng điệu trở nên băng lãnh.
"..."
[ Cho nên, cô cần phải làm nghiêm túc hơn, 5thing! ]
Hệ thống sau khi hết lời cổ vũ thì lại lặn mất tăm.
"..."
"Khụ". Một tiếng ho nhẹ truyền đến.
Tĩnh Hạ nhìn đến. Hiện tại cô đang ngồi trên ghế sofa, tâm tình không tốt lắm, ba tên trộm đã được cảnh sát dẫn đi, hiện tại chỉ còn Quách Quỳ ngồi đối diện.
Trên khuôn mặt hắn vẫn còn vài nét đỏ ửng khả nghi, ánh mắt lờ đi chỗ khác, không dám nhìn cô.
"Tôi... sẽ chịu trách nhiệm".
"..." Đừng nói mấy cái câu dễ gây hiểu lầm như vậy.
"Nếu cô muốn, chúng ta sẽ... đính hôn".
"..." Anh xuyên từ cổ đại đến sao?
Tĩnh Hạ bắt chéo chân, lười biếng chống cằm vào thành ghế.
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không cần đính hôn".
Cô hơi rũ mi nhìn vào cánh môi mỏng của Quách Quỳ.
Hừm.....
Thì ra cảm giác khi hôn là như vậy. Rất mới lạ.
Nhưng cô vẫn chưa thấy nó có gì đặc biệt, ngoại trừ...
Môi hắn rất mềm.
Nghĩ vậy, khóe môi cô không nhịn được kéo lên, khẽ nhếch lông mày, ánh mắt nâng lên nhìn Quách Quỳ
"Vậy.... cô muốn gì?" Sau một phen rối rắm, Quách Quỳ quyết định lên tiếng.
"Anh có bạn gái chưa?". Tĩnh Hạ hỏi thẳng.
Quách Quỳ hơi sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu.
"Vậy được, anh không cần chịu trách nhiệm, làm bạn trai tôi là được".
Cách thu phục tình cảm nhanh nhất chính là làm người yêu của nhau.
Chủ ý này cũng chỉ mới lóe lên trong đầu cô thôi.
[... ] Sao giọng điệu của ký chủ giống như bao tổng tài khác nói với tiểu kiều thê "Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần cô làm vợ tôi" là thế nào?
Quách Quỳ cúi đầu suy tư một lát.
Tĩnh Hạ đột nhiên nói như thế cũng làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Nhưng hắn cũng không ghét cô, thậm chí có một chút.... thích.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.
Giống như đang quyết định làm một sự kiện trọng đại gì đó vậy.
.....
"Cộp".
Một chiếc cốc nước thủy tinh được đặt lên bàn, tấm gương được đặt ở phía đối diện phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết sự sợ hãi.
"Tiểu Đào, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi".
Bạch Đào đang suy tư cái gì đó, chậm chạp gật đầu.
Tiêu Vĩnh Hiểu vỗ vai cô an ủi.
Sau khi Bạch Đào thoát khỏi trại giam thì được Tiêu Vĩnh Hiểu đón về nhà riêng của hắn, bây giờ thân thể cô ta vẫn chưa hết run rẩy.
Cô chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như vậy.
"Em cứ việc ở đây, ngôi nhà này không ai ở, em muốn ở bao lâu cũng được".
Bạch Đào cắn cắn môi, ánh mắt hơi phức tạp.
Cô ta quay đầu, nhìn người bên cạnh, nở một nụ cười hơi gượng gạo.
"Cảm ơn anh, Vĩnh Hiểu. Nhưng bây giờ... em muốn trở về".
"Em muốn đi tìm Tiêu Minh?".
Tiêu Vĩnh Hiểu nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi.
Bạch Đào nhìn đôi mắt tối dần của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Em đi tìm cái tên đó làm gì? Khi em bị bắt hắn chỉ trơ mắt nhìn em bị đưa đi, khi em vẫn ở trong trại giam hắn không tìm em lấy một lần. Giờ em vẫn còn nhớ đến cái kẻ bạc tình đó?".
"Không, Vĩnh Hiểu". Bạch Đào nắm lấy cánh tay hắn "Anh đừng nói như vậy, đại thần là anh họ của anh mà, anh ấy không phải người như vậy".
"Anh không có họ hàng như vậy". Tiêu Vĩnh Hiểu hừ lạnh một tiếng.
Nhưng Bạch Đào làm gì nghĩ nhiều như vậy, bây giờ cô ta chỉ nghĩ tới việc đi gặp Tiêu Minh.
Thấy Tiêu Vĩnh Hiểu không đồng ý, cô ta chỉ có thể cầu xin.
"Vĩnh Hiểu, giúp em đi, giờ em chỉ muốn nhìn thấy đại thần, muốn xem anh ấy như thế nào".
Thấy ánh mắt đầy khẩn cầu đó của Bạch Đào, hắn ta mới bất đắc dĩ đồng ý.
"Tuy nhiên, em phải đồng ý với anh một điều kiện".
"Điều kiện gì?".
"Nếu Tiêu Minh không tốt giống như em nghĩ, vậy thì em phải quay về với anh".
Nghe được điều kiện này, Bạch Đào hơi trố mắt, cảm thấy có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Tiêu Vĩnh Hiểu trở Bạch Đào trên con xe đắt tiền đi đến nhà riêng mà Tiêu Minh ở.
Khi chiếc xe dừng trước nhà, Bạch Đào vôi mở cửa chạy vào nhà.
Cửa chính không không có đóng, thậm chí là mở tang hoang. Bạch Đào không suy nghĩ nhiều chạy thẳng lên lầu, Tiêu Vĩnh Hiểu đứng im nhìn, nở nụ cười nham hiểm.
Dừng đến trước cửa phòng, Bạch Đào chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng động lạ.
Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ đồng loạt truyền vào tai người đứng ngoài.
Bạch Đào lập tức cứng người lại.
Dường như không thể tin được, bàn tay nhỏ nhắn cầm nắm cửa siết chặt, ánh mắt thẫn thờ.
Nhưng cuối cùng Bạch Đào hít thở thật sâu, trong lòng vẫn mong là cô nghe nhầm.
Đại thần tuyệt đối sẽ không phản bội cô.
Cánh cửa làm bằng gỗ lim lập tức được đẩy ra, cảnh tượng trước mắt làm Bạch Đào như khóc òa lên.
Một nam một nữ đang nằm trên giường, làm chuyện cá nước giao hoan.
Người phụ nữ nằm trên chuyển động lên xuống, người đàn ông nằm dưới hưởng thụ. Tuy bị thân thể người phụ nữ chắn ngang nhưng Bạch Đào vẫn nhận ra.
Người đàn ông đó là Tiêu Minh.
Cô lấy tay bịt miệng, lùi ra sau một bước.
Cả hai người trên giường thậm chị không thèm trùm chăn, cảnh tượng dâm loạn ấy cứ thế đập vào mắt người nhìn.
Bạch Đào nhìn bóng lưng của người phụ nữ có chút quen mắt.
Là Mã Lệ Giai, là cô ta.
Mã Lệ Giai vẫn hoạt động, mồ hôi đổ đầy thân thể nõn nà, thậm chí cô ta không quên quay đầu ra sau, nhìn Bạch Đào với ánh mắt đắc ý.
Bạch Đào như sắp gục ngã tới nơi, may thay được người đứng đằng sau đỡ lấy.
Cô ta tràn ngập nước mắt nhìn Tiêu Vĩnh Hiểu, dường như đã quá sốc không thể di chuyển, được hắn ta cẩn thận đỡ xuống nhà.
Trên đường về Bạch Đào vẫn khóc không thôi, đến nhà rồi vẫn còn thút thít.
"Nếu em mệt thì lên lầu nghỉ ngơ một lát, anh đi chuẩn bị bữa tối".
Bạch Đào không biết có nghe vào hay không, như cái xác không hồn từng bước đi lên nhà.
Đến bữa tối, Tiêu Vĩnh Hiểu lên gõ cửa phòng.
"Tiểu Đào, xuống ăn tối đi".
Sau một lúc lâu, cánh mới mở ra, cô gái ở trong phòng hình như đã khóc rất lâu, nước mắt vẫn còn đó, đôi mắt đẹp đỏ ửng cả lên.
Bộ dáng từ trên xuống không chỗ nào là không yếu ớt, để người thương cảm.
Cả hai lần lượt đi xuống, ngồi vào bàn ăn.
Chiếc bàn rộng lớn bày ra hai chiếc đĩa bít tết cùng ly rượu vang, đầu bàn còn có hai ngọn nến đang cháy.
Trong quá trình, Bạch Đào không ăn nhiều, chỉ uống rượu là chính.
Cô ta cứ uống hết lần này đến lần khác, cho tới khi sắp ngất tới nơi, Tiêu Vĩnh Hiểu mới ngăn lại.
"Tiểu Đào, đừng uống nhiều, không tốt cho sức khỏe".
"Anh tránh ra". Bạch Đào nhíu mày, đẩy tay hắn ra rồi tiếp tục rót.
Tiêu Vĩnh Hiểu đành cướp lấy ly rượu, ánh mắt Bạch Đào tuy mơ hồ nhưng chứa đầy lửa giận nhìn hắn.
"Sao đến cả anh nữa? Đến cả anh cũng cướp đồ của em đi, giống như họ....."
Gương mặt cô ta đỏ ửng đầy đáng yêu, giọng nói nghẹn ngào sắp khóc, lại khiến trong lòng Tiêu Vĩnh Hiểu ngứa ngứa.
Hắn ta kéo cô ta lại gần, nhìn thẳng vào mắt nói:" Em vẫn còn có anh".
Bạch Đào nở nụ cười ngây ngô của kẻ say, lại chủ động sát lại, hôn vào môi Tiêu Vĩnh Hiểu.
Đôi đồng tử của Tiêu Vĩnh Hiểu hơi trợn to, nhưng rất nhanh cũng đáp lại cô, sau rồi nhấc bổng cả người Bạch Đào lên, đi lên lầu.
[ Kí chủ, cô làm rất tốt nha, lần sau tiếp tục phát huy! ]
Phát huy cái thằng cha ngươi!
Nụ hôn đầu của bổn tiểu thư cứ thế mà mất sao?
Đã vậy còn ở một nơi oái ăm.
Từ đầu Tĩnh Hạ không hề có ý định đi công lược Quách Quỳ, tăng được bao nhiêu thì tăng, cô không quan tâm.
Cho dù làm nhiệm vụ ẩn cũng chỉ để cho nó có lệ.
[ Ký chủ, cô không hoàn thành nhiệm vụ là không thể rời khỏi đây đâu ] Hơn nữa đây là nụ hôn đầu của nguyên chủ, chứ đâu phải của cô.
Cùng lắm thì đợi tuổi thọ của nguyên chủ hết là được, lo gì chứ.
[ Đúng vậy, nhưng đến lúc đó thì cô sẽ phải quay lại điểm xuất phát, làm lại nhiệm vụ ] Hệ thống nói câu đó, giọng điệu trở nên băng lãnh.
"..."
[ Cho nên, cô cần phải làm nghiêm túc hơn, 5thing! ]
Hệ thống sau khi hết lời cổ vũ thì lại lặn mất tăm.
"..."
"Khụ". Một tiếng ho nhẹ truyền đến.
Tĩnh Hạ nhìn đến. Hiện tại cô đang ngồi trên ghế sofa, tâm tình không tốt lắm, ba tên trộm đã được cảnh sát dẫn đi, hiện tại chỉ còn Quách Quỳ ngồi đối diện.
Trên khuôn mặt hắn vẫn còn vài nét đỏ ửng khả nghi, ánh mắt lờ đi chỗ khác, không dám nhìn cô.
"Tôi... sẽ chịu trách nhiệm".
"..." Đừng nói mấy cái câu dễ gây hiểu lầm như vậy.
"Nếu cô muốn, chúng ta sẽ... đính hôn".
"..." Anh xuyên từ cổ đại đến sao?
Tĩnh Hạ bắt chéo chân, lười biếng chống cằm vào thành ghế.
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không cần đính hôn".
Cô hơi rũ mi nhìn vào cánh môi mỏng của Quách Quỳ.
Hừm.....
Thì ra cảm giác khi hôn là như vậy. Rất mới lạ.
Nhưng cô vẫn chưa thấy nó có gì đặc biệt, ngoại trừ...
Môi hắn rất mềm.
Nghĩ vậy, khóe môi cô không nhịn được kéo lên, khẽ nhếch lông mày, ánh mắt nâng lên nhìn Quách Quỳ
"Vậy.... cô muốn gì?" Sau một phen rối rắm, Quách Quỳ quyết định lên tiếng.
"Anh có bạn gái chưa?". Tĩnh Hạ hỏi thẳng.
Quách Quỳ hơi sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu.
"Vậy được, anh không cần chịu trách nhiệm, làm bạn trai tôi là được".
Cách thu phục tình cảm nhanh nhất chính là làm người yêu của nhau.
Chủ ý này cũng chỉ mới lóe lên trong đầu cô thôi.
[... ] Sao giọng điệu của ký chủ giống như bao tổng tài khác nói với tiểu kiều thê "Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần cô làm vợ tôi" là thế nào?
Quách Quỳ cúi đầu suy tư một lát.
Tĩnh Hạ đột nhiên nói như thế cũng làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Nhưng hắn cũng không ghét cô, thậm chí có một chút.... thích.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.
Giống như đang quyết định làm một sự kiện trọng đại gì đó vậy.
.....
"Cộp".
Một chiếc cốc nước thủy tinh được đặt lên bàn, tấm gương được đặt ở phía đối diện phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết sự sợ hãi.
"Tiểu Đào, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi".
Bạch Đào đang suy tư cái gì đó, chậm chạp gật đầu.
Tiêu Vĩnh Hiểu vỗ vai cô an ủi.
Sau khi Bạch Đào thoát khỏi trại giam thì được Tiêu Vĩnh Hiểu đón về nhà riêng của hắn, bây giờ thân thể cô ta vẫn chưa hết run rẩy.
Cô chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như vậy.
"Em cứ việc ở đây, ngôi nhà này không ai ở, em muốn ở bao lâu cũng được".
Bạch Đào cắn cắn môi, ánh mắt hơi phức tạp.
Cô ta quay đầu, nhìn người bên cạnh, nở một nụ cười hơi gượng gạo.
"Cảm ơn anh, Vĩnh Hiểu. Nhưng bây giờ... em muốn trở về".
"Em muốn đi tìm Tiêu Minh?".
Tiêu Vĩnh Hiểu nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi.
Bạch Đào nhìn đôi mắt tối dần của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Em đi tìm cái tên đó làm gì? Khi em bị bắt hắn chỉ trơ mắt nhìn em bị đưa đi, khi em vẫn ở trong trại giam hắn không tìm em lấy một lần. Giờ em vẫn còn nhớ đến cái kẻ bạc tình đó?".
"Không, Vĩnh Hiểu". Bạch Đào nắm lấy cánh tay hắn "Anh đừng nói như vậy, đại thần là anh họ của anh mà, anh ấy không phải người như vậy".
"Anh không có họ hàng như vậy". Tiêu Vĩnh Hiểu hừ lạnh một tiếng.
Nhưng Bạch Đào làm gì nghĩ nhiều như vậy, bây giờ cô ta chỉ nghĩ tới việc đi gặp Tiêu Minh.
Thấy Tiêu Vĩnh Hiểu không đồng ý, cô ta chỉ có thể cầu xin.
"Vĩnh Hiểu, giúp em đi, giờ em chỉ muốn nhìn thấy đại thần, muốn xem anh ấy như thế nào".
Thấy ánh mắt đầy khẩn cầu đó của Bạch Đào, hắn ta mới bất đắc dĩ đồng ý.
"Tuy nhiên, em phải đồng ý với anh một điều kiện".
"Điều kiện gì?".
"Nếu Tiêu Minh không tốt giống như em nghĩ, vậy thì em phải quay về với anh".
Nghe được điều kiện này, Bạch Đào hơi trố mắt, cảm thấy có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Tiêu Vĩnh Hiểu trở Bạch Đào trên con xe đắt tiền đi đến nhà riêng mà Tiêu Minh ở.
Khi chiếc xe dừng trước nhà, Bạch Đào vôi mở cửa chạy vào nhà.
Cửa chính không không có đóng, thậm chí là mở tang hoang. Bạch Đào không suy nghĩ nhiều chạy thẳng lên lầu, Tiêu Vĩnh Hiểu đứng im nhìn, nở nụ cười nham hiểm.
Dừng đến trước cửa phòng, Bạch Đào chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng động lạ.
Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ đồng loạt truyền vào tai người đứng ngoài.
Bạch Đào lập tức cứng người lại.
Dường như không thể tin được, bàn tay nhỏ nhắn cầm nắm cửa siết chặt, ánh mắt thẫn thờ.
Nhưng cuối cùng Bạch Đào hít thở thật sâu, trong lòng vẫn mong là cô nghe nhầm.
Đại thần tuyệt đối sẽ không phản bội cô.
Cánh cửa làm bằng gỗ lim lập tức được đẩy ra, cảnh tượng trước mắt làm Bạch Đào như khóc òa lên.
Một nam một nữ đang nằm trên giường, làm chuyện cá nước giao hoan.
Người phụ nữ nằm trên chuyển động lên xuống, người đàn ông nằm dưới hưởng thụ. Tuy bị thân thể người phụ nữ chắn ngang nhưng Bạch Đào vẫn nhận ra.
Người đàn ông đó là Tiêu Minh.
Cô lấy tay bịt miệng, lùi ra sau một bước.
Cả hai người trên giường thậm chị không thèm trùm chăn, cảnh tượng dâm loạn ấy cứ thế đập vào mắt người nhìn.
Bạch Đào nhìn bóng lưng của người phụ nữ có chút quen mắt.
Là Mã Lệ Giai, là cô ta.
Mã Lệ Giai vẫn hoạt động, mồ hôi đổ đầy thân thể nõn nà, thậm chí cô ta không quên quay đầu ra sau, nhìn Bạch Đào với ánh mắt đắc ý.
Bạch Đào như sắp gục ngã tới nơi, may thay được người đứng đằng sau đỡ lấy.
Cô ta tràn ngập nước mắt nhìn Tiêu Vĩnh Hiểu, dường như đã quá sốc không thể di chuyển, được hắn ta cẩn thận đỡ xuống nhà.
Trên đường về Bạch Đào vẫn khóc không thôi, đến nhà rồi vẫn còn thút thít.
"Nếu em mệt thì lên lầu nghỉ ngơ một lát, anh đi chuẩn bị bữa tối".
Bạch Đào không biết có nghe vào hay không, như cái xác không hồn từng bước đi lên nhà.
Đến bữa tối, Tiêu Vĩnh Hiểu lên gõ cửa phòng.
"Tiểu Đào, xuống ăn tối đi".
Sau một lúc lâu, cánh mới mở ra, cô gái ở trong phòng hình như đã khóc rất lâu, nước mắt vẫn còn đó, đôi mắt đẹp đỏ ửng cả lên.
Bộ dáng từ trên xuống không chỗ nào là không yếu ớt, để người thương cảm.
Cả hai lần lượt đi xuống, ngồi vào bàn ăn.
Chiếc bàn rộng lớn bày ra hai chiếc đĩa bít tết cùng ly rượu vang, đầu bàn còn có hai ngọn nến đang cháy.
Trong quá trình, Bạch Đào không ăn nhiều, chỉ uống rượu là chính.
Cô ta cứ uống hết lần này đến lần khác, cho tới khi sắp ngất tới nơi, Tiêu Vĩnh Hiểu mới ngăn lại.
"Tiểu Đào, đừng uống nhiều, không tốt cho sức khỏe".
"Anh tránh ra". Bạch Đào nhíu mày, đẩy tay hắn ra rồi tiếp tục rót.
Tiêu Vĩnh Hiểu đành cướp lấy ly rượu, ánh mắt Bạch Đào tuy mơ hồ nhưng chứa đầy lửa giận nhìn hắn.
"Sao đến cả anh nữa? Đến cả anh cũng cướp đồ của em đi, giống như họ....."
Gương mặt cô ta đỏ ửng đầy đáng yêu, giọng nói nghẹn ngào sắp khóc, lại khiến trong lòng Tiêu Vĩnh Hiểu ngứa ngứa.
Hắn ta kéo cô ta lại gần, nhìn thẳng vào mắt nói:" Em vẫn còn có anh".
Bạch Đào nở nụ cười ngây ngô của kẻ say, lại chủ động sát lại, hôn vào môi Tiêu Vĩnh Hiểu.
Đôi đồng tử của Tiêu Vĩnh Hiểu hơi trợn to, nhưng rất nhanh cũng đáp lại cô, sau rồi nhấc bổng cả người Bạch Đào lên, đi lên lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook