Mẫu thân xấu xa là thần y
-
Chương 132: Chương 132:
CHƯƠNG 132: CAO THỦ ĐÁNG SỢ
Edit: Lan Anh
Ở nhà lão tam, đại bá mẫu run rẩy mở mắt ra, bà nhìn thấy cây xà nhà lạ lẫm, sững sờ một hồi mới nhớ đây là phòng của Khương thị.
Hôm qua A Uyển mất tích, mọi người đều đi ra ngoài tìm, bà lưu lại đây trông nom Khương thị cùng với hai đứa bé.
Tiểu Thiết Đản với Tiểu Trăn Trăn không hề có hình tượng mà nằm ngáy o o, còn Khương thị thì không thấy đâu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại bá mẫu tim như muốn nhảy lên cổ, vội vàng chạy ra ngoài tìm Khương thị, đi chưa được mấy bước thì thấy Khương thị tiến vào từ cửa sau.
Đại bá mẫu sợ hãi nói: “Đệ muội đi đâu vậy? Ta tỉnh lại không thấy muội đâu, quả thực bị hù chết!”
Có trời mới biết là làm sao bà lại ngủ quên? Rõ ràng bà đã tự nhủ là mình phải trông coi suốt đêm...
Khương thị cười cười: “Muội tỉnh dậy không ngủ được nữa, nên mới tùy tiện đi dạo.”
Đại bá mẫu thấy trên giày của Khương thị là lá rách cùng với bùn lầy, mi tâm nhảy một cái: “Muội ra ngoài?”
Khương thị ngậm cười nói: “Đi ra hậu viện đào hai cây măng.”
Gánh nặng trong lòng đại bá mẫu liền được giải thoát: “Thì ra là hậu viện, ta còn sợ muội nghĩ quẩn, chạy lên núi tìm A Uyển. Ta biết muội lo lắng cho A Uyển, nhưng muội cũng đừng làm chuyện điên rồ, có người đi tìm con bé rồi, không cho muội đi, biết chưa? Còn nữa, thể chất của muội không tốt, những việc nặng như thế này đừng làm nữa, muốn ăn măng thì nói ta, ta đi đào!”
Khương thị cười một tiếng: “Đã biết, đại tẩu!”
Đại bá mẫu vẫn lo lắng Khương thị sẽ vụng trộm chạy đi, nói gì cũng không chịu để nàng rời khỏi tầm mắt của mình, ôm mấy cái bắp ngô đi vào phòng Khương thị, cùng nàng tách hạt bắp.
Ai ngờ tách chưa được hai trái, Khương thị đã ngủ thiếp đi.
Đại bá mẫu buồn bực: “Không phải mới ngủ dậy sao? Sao lại ngủ nữa rồi?”
...
Lại nói đến Du Uyển và chủ tớ Yến Cửu Triêu sau khi rời khỏi sơn cốc, bắt đầu đi về hướng thôn Liên Hoa, đi được nửa đường thì gặp đám người thợ săn, Lý Chính và Xuyên Tử.
Không ai để ý Bạch đại thẩm đã trà trộn thành công vào đội ngũ.
Bạch đại thẩm lớn giọng lại ồn ào, cả thôn đều biết Du Uyển được Vạn công tử tìm trở về, đương nhiên chuyện này có chút khác biệt với việc của Quách Tiện Nguyệt và Vương mặt rỗ, hai người một không có đụng chạm thân thể - thực chất ôm ấp cả đêm, hai là không có cô nam quả nữ - ván đã đóng chắc thành thuyền, thật sự vô cùng thanh bạch!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người vô cùng thanh bạch đi đến trước cửa nhà mình, bình thản ung dung bước vào nhà!
Sau khi khép cửa lại, Ảnh Thập Tam kể sự tình cao thủ dùng lá cây với Yến Cửu Triêu.
Ảnh Lục cũng ở đây, sau khi nghe xong, hắn có hơi suy nghĩ: “Có phải là Ngọc Tử Quy? Du cô nương là hắn hại rơi xuống vách núi, nhất định hắn cũng ở gần đó.”
Ảnh Thập Tam lắc đầu: “Ta đã từng giao thủ với Ngọc Tử Quy, hắn xác thực lợi hại, nhưng...”
Không phải loại lợi hại gần như biến thái như vậy.
Cao thủ như vậy rất khó tìm ra người thứ hai ở Trung Nguyên, mà người thứ nhất là ở Ma giáo.
“Thiếu chủ, chuyện này cần phải tra rõ!” Ảnh Thập Tam cảnh giác nói.
Yến Cửu Triêu vân đạm phong khinh: “Không cần, đối phương nếu không có ác ý, vậy cũng nên để người ta thanh tịnh.”
Ảnh Thập Tam hơi chần chờ: “...Tuân lệnh!”
...
Chuyện Du Uyển mất tích gây chấn động không nhỏ, nhất là người Du gia, toàn bộ đều bị dọa sợ.
Du Phong cau mày nói: “Huynh đã nói với muội như thế nào? Không được một mình lên núi, muội đã quên rồi sao?”
Đại bá mẫu nghiêm túc nói: “Đúng vậy A Uyển, sao lá gan của con lại lớn như vậy? Phía sau núi có bao nhiêu là nguy hiểm, con một cô nương sao có thể đến đó?”
Du Uyển không dám nói với mọi người là do mình gặp Ngọc Tử Quy nên mới ngã xuống vách núi, nguy hiểm là cái tên Ngọc Tử Quy kia a, chứ không phải là nàng nhiều lần lên núi.
“Lần sau con sẽ cẩn thận.” Du Uyển nói.
“Còn có lần sau?” đại bá mẫu cất cao âm lượng, nghĩ đến Khương thị đang ngủ liền tự động giảm thấp xuống, “Mấy người các ngươi, từ sau đều sẽ không được lên núi!”
Du Phong khổ sở nói: “Nương, trên núi có cá!”
Đại bá mẫu quát khẽ: “Có cá cũng không cho đi.”
Đại bá mẫu chính là đang nóng giận, mấy huynh muội bọn họ tự biết không lay chuyển được bà, liền ngoan ngoãn ngồi nghe, về phần nghe vào bao nhiêu thì không biết được.
Đại bá mẫu sau khi quở trách đủ rồi, chỉ chỉ cái ghế: “Tất cả ngồi xuống, ăn cơm!”
Du Phong với Du Uyển thức thời ngồi xuống, Du Tùng lại nghiêm mặt đi ra ngoài.
Đại bá mẫu gọi hắn lại: “Lại đi đâu? Quay trở lại cho ta!”
Du Tùng dừng lại ngay ngưỡng cửa ra vào, quật cường không chịu quay lại.
Du Phong nhìn đệ đệ một chút, đem sự tình Du Tùng leo xuống vách núi tìm Du Uyển, trời tối như bưng, hắn một người không biết mệt mỏi mà tìm hơn nửa đêm, không phải Du Phong kiên quyết túm hắn lên, sợ rằng bây giờ hắn vẫn còn đang treo trên vách núi.
Du Uyển không ngờ người nhị ca ngày thường luôn xa cách với mình, thời khắc mấu chốt lại lo lắng cho mình như vậy.
Du Uyển cảm thấy ấm lòng, đứng dậy đi tới sau lưng Du Tùng, cong khóe môi nói: “Nhị ca, vết thương trên đầu huynh thế nào rồi? Để muội xem một chút!”
“Có cái gì tốt mà nhìn?” Du Tùng lẩm bẩm liền cất bước đi ra ngoài.
“Ngươi!” đại bá mẫu còn tưởng tiểu nhi tử đang trong giai đoạn làm trái ý bà, tức giận quá chừng!
Du Uyển lại kéo cổ tay Du Tùng, cũng không dùng bao nhiêu lực, nhưng lại có thể khiến thân thể Du Tùng đứng lại.
“Vào đi.” Du Uyển dắt Du Tùng vào phòng mình, đè nhẹ bả vai hắn.
Du Tùng cứ như vậy ngoan ngoãn bị Du Uyển bắt ngồi trên ghế.
Du Uyển tháo băng gạc trên đầu hắn, vết thương nguyên bản đã khép lại không sai, nhưng chắc đêm qua leo xuống vách đá bị đụng trúng nên bây giờ có chút sưng đỏ.
“Có đau không nhị ca?” Du Uyển nhẹ giọng nói.
“Không đau.” Du Tùng nói mà mặt không hề có biểu cảm gì.
Du Uyển mở hòm thuốc ra, lấy ra cây kéo đã khử trùng giúp hắn cắt chỉ, sau khi rút chỉ thì bôi lên một chút cao chống sưng: “Nhị ca cầm hủ cao này về đi, sáng tối xức một lần, nếu vết thương khó chịu thì bôi nhiều hơn một chút cũng không sao.”
Du Tùng không nhúc nhích.
Du Uyển nhét hủ cao vào trong tay hắn.
Du Tùng cúi đầu nhìn hủ cao vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng: “Đêm đó người đi cùng muội là hắn đúng không?”
Cái gì đêm đó? Cái gì đi cùng hắn? Ai?
Du Uyển không hiểu ra sao.
Du Tùng cũng không nói gì nữa mà cầm dược đi ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook