Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin
-
Chương 26: Bắt cóc và Nghiệt duyên
Buổi tối ta đang ngủ thật ngon, lại bị một đợt thuốc mê bay vào làm cho tỉnh dậy.
Chẳng lẽ là do Liễu Ngâm Tiếu?
Ta nghĩ ngợi.
Chắc không phải đâu… Thuốc này vừa ngửi đã biết là kém chất lượng. Liễu Ngâm Tiếu là người theo chủ trương tốt gỗ hơn tốt nước sơn, chắc chắn sẽ không dùng loại hàng giả như vậy.
Mùi thuốc mê này, thực là chẳng ra gì.
Hơn nữa, Liễu Ngâm Tiếu còn ở bên cạnh Ức Khanh, phải quý trọng sinh mạng nha ~
Ta nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra đầu mối thì cửa sổ đã “cọt kẹt” mở ra, ta vội nhắm mắt lại giả vờ bất tỉnh.
“Tam Ca, tiểu quỷ đây à?”
Một giọng nói chói tai vang lên trên giường của ta.
“Tiểu thư điều tra tốt lắm, không sai chính là căn phòng này.”
Giọng nói cộc cằn thô lỗ của tên Tam Ca này, mặc dù đã hạ giọng vẫn khiến lỗ tai ta tê dại.
“Được rồi. Tiểu Tứ Nhi, bỏ vào bao tải!”
Ta vừa định lật người đánh ngã tên vừa tới, đột nhiên lại nhớ tới câu của Lâu Truỵ phụ thân: “Yên lặng theo dõi biến!”
Chẳng lẽ là Phủ Đầu bang phái người tới?
Ý nghĩ vừa loé lên, ta đã bị tống vào một cái bao bố, tên mang bao bố đang khiêng ở trên bả vai.
Ta nhanh trí trong lúc loạn đã kịp lấy cái túi nhỏ để ở dưới gối, nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ tung bột thuốc trong này ra.
Nhưng dùng thuốc tốt như vậy ở trên người bọn họ, thật đau lòng.
Điên ơi là điên, một cảm giác thất vọng ùa tới.
Bọn họ nhảy xuống bằng cửa sổ sao?
Ta vừa mới phán đoán, lại là cái giọng nam thô kệch kia, cũng không phải người mới vừa trói ta: “Tam Ca, bên Lâu Trụy chúng ta cũng đã sắp xếp tốt rồi.”
Trong lòng ta liền thoáng kinh ngạc.
Thì ra mục tiêu ban đầu của họ không phải chỉ có một mình ta.
Dùng thân thủ của Lâu Truỵ thì giết chết cái đám phế vật này như búng ngón tay thôi, nhưng ông ấy lại không có phản kháng gì nhất định là cũng có suy nghĩ giống ta, yên lặng theo dõi biến thôi?
Nghĩ tới đây ta liền không nhịn được muốn xông tới phá bao bố chạy đi bắt tay với Lâu Truỵ.
Cha con bọn ta thật là ăn ý nha~~!!
Tục ngữ nói rất đúng, hổ phụ vô khuyển tử!
Khinh công của người khiêng ta sao lại thối nát đến mực này, lục phủ ngũ tạng của ta đều muốn rớt ra hết rồi khiến cho ta nhiều lần cảm thấy không còn kiên nhẫn được nữa.
Tức giận nói với hắn ta: “Ngươi buông ta xuống, ta tự đi được!”…
Tính toán một chút, thôi thì vì chân tướng thì chuyện nhỏ này có là gì…
Nhưng các người sao lại phải chạy lâu như vậy! Ta nhớ là Phủ Đầu Bang cách khách sạn này của ta rất gần cơ mà!
Tất cả khổ nạn đều có kết thúc.
Suốt chặng đường dài đi khinh công lắc lư khó chịu, cuối cùng cũng kết thúc.
…đến nơi rồi.
Chớp mắt một cái, thích nghi với ánh sáng thông qua khe bao tải, ta nghe được tiếng nữ nhân cười hai tiếng rồi thét lên: “Mở bao tải!”
Ta vội nhắm mắt nguỵ trang thành một thi thể.
Chỉ một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng sột sột soạt soạt mở dây thừng.
Miệng bao bố vừa mở, không khí trong lành ùa vào, ta lặng lẽ hít thật sau hai cái.
Bên tai vang lên hai tiếng ba ba trầm đục, hình như là nữ nhân kia bước tới đây.
“…Mang nước lại giội cho nó tỉnh!”
Nghĩ đến chuyện này, nửa đêm bị giội nước lã thì sẽ tổn thương đến cả tâm hồn lẫn thể xác, ta liền hợp tác mở mắt ra.
“ôi ôi ôi! Tiểu thư, cô ta tỉnh rồi!”
Âm thanh lanh lảnh của nam nhân kêu lên.
“Ba~!”
Một tiếng bạt tai thanh thuý vang lên. Nàng ta hướng về phía nam nhân kia quát: “Ta không có mắt nhìn sao?! Đồ lắm mồm!”
Tên nam nhân lanh lảnh kia lập tức câm như hến.
Lợi dụng thời gian xung đột ngắn ngủi này, ta nhìn thật kỹ nàng ta.
Mắt hạnh, mặt trái xoan cũng không tệ, ở Ngũ Lương phái còn có thể hơn được cả trăm người.
Nhưng trên đầu đầy trâm cài tóc, nàng ta không thấy nặng sao…
Thiên kim đại tiểu thư ngang ngược được nuông chiều từ bé!
Mới nhìn như vậy ta đã đưa ra được kết luận, nàng ta đem hết sự chú ý chuyển lên trên người của ta: “Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao?!”
Thật nực cười.
Lúc này, Lâu Truỵ cũng từ từ tỉnh dạy làm mặt ngơ ngác: “Đây là đâu?”
Diễn xuất tuyệt vời của Lâu Truỵ làm cho ta cảm thấy thật ấn tượng.
Diễn quá giống, quá giống! Lâu Truỵ phụ thân người quả nhiên là nhân trung long phượng, diễn xuất đạt đến cảnh giới vua của siêu sao nha! Nặc Nhi ta không thể nghĩ ra được việc nói ra câu ấy làm tăng tính chân thật cho hiện trường.
“Lâu minh chủ, đã lâu không gặp!”
Nữ nhân kia phẩy tay áo một cái, tay chống bàn tư thế cao ngạo hướng mắt nhìn xuống Lâu Truỵ.
Lâu Truỵ tiêu sái vịn đất ngồi dậy, lạnh nhạt nói: “Từ lần trước từ biệt ở Họa Sơn luận kiếm, Lâu mỗ đã hai năm không gặp Vương tiểu thư rồi”
Vương tiểu thư hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi biết điều”
“Vậy là năm mũi tên của Ngũ Lương phái kia là do Vương tiểu thư phân phó xuống?”
“Không sai” Vương tiểu thư gõ gõ cái bàn, “Nếu như người chịu hợp tác với ta, ta nhất định sẽ không làm khó Trần Thiên Ngữ kia”
Eh~! Tình huống này là sao?
Chẳng lẽ Vương tiểu thư này thầm yêu Lâu Truỵ phụ thân nhiều năm, giờ muốn dùng mẫu than để áp chế Lâu Truỵ muốn Lâu Truỵ chịu thua nàng?
Tên mẫu thân trong miệng Vương tiểu thư vừa nói ra, ánh mắt Lâu Truỵ liền thay đổi.
Bóng trắng trước mặt chợt loé lên, Lâu Truy lướt đến sau lung Vương tiểu thư bóp chặt cổ nàng: “Nói! Ngươi giấu Thiên Ngữ ở đâu?”
Nhìn thấy sắc mặt của Vương tiểu thư trắng bệch, ta đối với chỉ số thông minh ít ỏi của nàng cũng có chút đồng tình.
Vương tiểu thư à, trước khi đánh thức người bị trói dậy thì phải đem họ nhốt vào chứ!
Mặc dù đối với Lâu Truỵ mà nói, khoá sắt kia chỉ là thường thôi, nhưng mà có chút ít vẫn còn hơn không nha…
Chớp mắt tình thế chuyển biến đột ngột, vốn là Vương tiểu thư chiếm thế thượng phong nhưng giờ phút này đã trở thành cá trong chậu, chờ Lâu Truỵ chậm rãi đùa giỡn.
A.
Mà những thứ đang bắt giữ ta đúng là chân tôm, hai ba cái mà đã bị ta đẩy ngã.
Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị. Vương tiểu thư ngươi cứ nghe lời Lâu Truỵ đi.
Không thấy Vương tiểu thư có phản ứng, Lâu Truỵ tăng thêm sức lực trên tay: “Nói mau! Ngươi rốt cuộc đang chơi trò bịp bợm gì?”
Ai ngờ cái nàng Vương tiểu thư chỉ số thông minh không lớn ấy, tính tình lại rất mạnh mẽ, quan trọng hơn là hàm răng không chịu khai.
Đương nhiên, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng nàng bị Lâu Truỵ bóp thở không ra hơi, nói không nên lời…
Hai người giằng co không có điểm dừng, một quả bóng lăn vào trong phòng hướng Lâu Truỵ ngượng nghịu quỳ gối: “Con gái ta còn trẻ người non dạ, Lâu minh chủ cùng Vương mỗ mấy năm nay giao tình không nhỏ, tha cho nó đi!”
Ta tập trung nhìn vào, hoá ra cái người tròn vo kia là bang chủ Phủ Đầu bang.
Thấy Vương bảng chủ này, sắc mặt Lâu Truỵ thu lại mấy phần giận dữ, sức lực trên tay cũng nới lỏng một ít: “Vương tiểu thư bắt giữ Lâu mỗ như thế, nguyên do là sao?”
Vương tiểu thư nghe vậy dậm chân, khó thở: “Cha! Người ngàn vạn lần đừng nói chuyện với tên này!”
“…” Trên mặt Vương bang chủ màu sắc thay đổi liên tục, mới thở dài một tiếng nói: “Đây không phải là do Hữu hộ pháp Thiên Lôi giáo – Tư Không Cảnh dẫn đến một đoạn nghiệt duyên…”
Vô cùng nghẹn họng nhìn trăn trối.
Chuyện này sao lại kéo đến Tư Không Cảnh rồi hả?!
Lâu Truỵ nghe Vương bang chủ nói như thế hơi ngẩn ra, mới hỏi: “Lời này nên hiểu thế nào?”
Vương bang chủ thở dài một cái, ánh mắt hướng về phía xa: “Chuyện này phải nói từ hai năm trước sau khi tiểu nữ bại dưới tay của môn chủ Kiếm Nam Môn – Cảnh Ức Khanh ……”
“Cha! Người còn nhiều chuyện nữa con sẽ cắn lưỡi tự vẫn!”
Vương tiểu thư dậm chân đập mạnh có thể so sánh với dao phay băm thịt bò.
Vương tiểu thư uy hiếp như vậy, Vương bang chủ có hơi chần chừ.
Chuyện gì đây!
Ta nổi giận: “Vương bang chủ ông cứ việc nói, cắn lười mà chết vừa đau vừa khó coi, ta thấy Vương tiểu thư phải chết cũng sẽ không chọn cách này để chết,”
“Ngươi không tin ta lập tức liền cắn!?”
Vương tiểu thứ vừa nói khiêu khích vừa vươn đầu lưỡi về phía ta.
Trên trán Vương bang chủ mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Lâu Truỵ nhíu mày một cái, cấp tốc đưa tay điểm huyệt Vương tiểu thư, ngay cả huyệt á khẩu của nàng cũng điểm, nói: “Vương bang chủ, không còn lo ngại nữa”
Vương bang chủ lau một dòng mồ hôi, liếc mắt cẩn thận nhìn phía Vương tiểu thư, Vương tiểu thư đang hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
Vương bang chủ run lên một cái, rung rung đi tới bên cạnh bàn bưng một ly trà ngửa đầu uống cạn, thở hổn hển hai cái.
Một cảm giác kính sợ tự nhiên sinh ra.
Nhà có nữ nhân hung hãn, ngươi nghĩ dễ dàng sao?!
Ta ý vị thâm trường nhìn về phía Lâu Truỵ —— người có con gái như con còn không mau đi thắp nhang thơm cầu nguyện cảm tạ tổ tiên tích đức?!
Việc nhỏ chen ngang xong xuôi, Vương bang chủ bắt đầu kể chuyện tình yêu của nữ nhân hung hãn cùng ác nam.
Tuổi dậy thì, Vương tiểu thư sùng bái một người tên là Lâu Truỵ đại anh hùng, đi theo cha đến Hoa Sơn luận kiếm may mắn được nhìn thấy Lâu Truỵ đại hiệp anh hùng, nhưng quá là thất vọng —— Lâu Truy hóa ra cũng chỉ như vậy, cùng các vị đại hiệp khác trong truyền thuyết cũng chẳng có gì khác biệt.
Có câu nói là, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Lần này có thể chiêm ngưỡng phong thái của Lâu Truỵ từ Họa Sơn núi về, Vương tiểu thư tâm tình rất không ổn định, thấy phòng huỷ đi phòng, gặp người đánh người, gặp quỷ giết quỷ, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi. Quả thật là Tu La tái thế, người thần đều sợ.
Sau đó, Tư Không Cảnh xuất hiện…
Nói tới đây, Vương bang chủ lại rót một chén trà thấm giọng.
Vương tiểu thư gần như đem nộ khí cả đời đều tụ tập đến lúc này mà phát lên, mà Lâu Truỵ tâm tình bất định biến hoá bất thường.
Ta đột nhiên có chút lo lắng đến an nguy của vị Vương bang chủ xả thân quên mình kể chuyện xưa này.
Hoà hoãn xong xuôi, tiếp tục câu chuyện.
Vương Kim Hoa cùng Tư Không Cảnh gặp nhau là ở Vân Nam Đại Lý.
Lúc ấy đang là chính lễ của lễ hội “Tam Nguyệt Nhai” truyền thống của Bạch tộc, Đại Lý dưới chân núi Thương Sơn, các cô nương vô cùng náo nhiệt chúc mừng ngày hội.
Vương bang chủ nghĩ, không bằng mượn thời gian vui vẻ này làm giảm căng thẳng cho Vương Kim Hoa, liền mướn một chiếc xe ngựa kéo Vương Kim Hoa đi chơi náo nhiệt.
Kỳ lạ là bánh xe ngựa trên nửa đường bị hỏng.
Trong lúc mọi người đang xoay sở còn Vương Kim Hoa đang mặt thối hò hét, một nam nhân mặc quần áo và trang sức trắng, cưỡi bạch mã xuất hiện.
Thanh niên kia mày xanh mắt đẹp tuấn lãng phi phàm, Vương Kim Hoa tự nhiên vừa gặp đã thương.
Vương bang chủ nhìn con gái thần sắc thẹn thùng, trong lòng biết có hi vọng, vội cản nam tử Bạch tộc, nhờ hắn sửa giúp xe ngựa.
Nam tử Bạch tộc hào sảng nhận lời, thoải mái đem bánh xe đi lắp ráp.
Vương bang chủ vừa muốn cảm ơn, xa xa lại vang lên một hồi tiếng trống, hoá ra là trận đấu đua ngựa đã bắt đầu.
Nam tử Bạch tộc chẳng thèm tạm biệt, vội vàng lên ngựa chạy về phía trường đua.
Vương Kim Hoa không để ý hình tượng nữ nhi rụt rè, nôn nóng khinh công theo sau.
Mặc dù đến rất trễ, nam tử Bạch tộc vẫn không chịu thua kém, một mạch cúi người nhặt cờ đỏ, không chút hoang mang, không hề sợ hãi bấn loạn.
Người sau vượt người trước, đoạt được giải nhất hạng mục.
Vương Kim Hoa không kìm được vui mừng, xông tới cầm khăn tay thêu hoa dúi vào người nam tử Bạch tộc…
Lần thứ hai gặp nhau, là ở bên suối Hồ Điệp.
Nhìn những con bướm tung tăng bay lượn bên bờ suối kia, Vương Kim Hoa trăm mối lo.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng ca du dương trong trẻo.
“Đại Lý tháng ba phong cảnh ôi thật đẹp, bên suối Hồ Điệp cùng điểm trang…”
Khi Vương Kim Hoa đáp lại tiếng hát ấy, nàng đã không thể chùn bước mà rơi vào lưới tình nam tử kia dệt ra…
Nghe đến đó ta đã mơ màng buồn ngủ.
Câu chuyện quá dài dòng, khiến cho người ta chán ghét.
Nhìn về phía Vương Kim Hoa, trong mắt nàng đã thoáng hiện ra nước mắt.
“Nghiệt duyên…”
Vương bang chủ cảm than một tiếng.
Chuyện kế tiếp, ta đoán cũng không khác nhau lắm.
Sauk hi ly biệt, nam tử Bạch tộc kia cũng không xuất hiện nữa, mà Vương Kim Hoa bất khuất thề phải tìm cho bằng được nam tử Bạch tộc.
Vượt qua tam giang*, dạo ngũ nhạc**, lật chín châu***, cuối cùng sau một năm Vương Kim Hoa vẫn không tìm được nam tử kia.
Chú thích:
*tam giang: 3 con sông lớn của Trung Quốc là Hoàng Hà, Trường Giang, Dương Tử
**ngũ nhạc: Năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn
***chín châu: Gồm Ký châu, Duyện châu, Thanh châu, Từ châu, Dương châu, Kinh châu, Lương châu, Ung châu
Lúc nàng gần như tuyệt vọng, thì nàng gặp Thiên Lôi giáo Tả hộ pháp Tư Không Tuần.
Đang mừng như điên thì sự thất vọng lại lần nữa đập vào mặt, người này không phải là người nàng muốn tìm.
Biển người mênh mông, nàng đi nơi nào tìm đây?
Thời gian không phụ lòng người, Vương Kim Hoa rốt cuộc cũng tìm được này nam tử Bạch tộc —— Tư Không Cảnh.
Nhưng mà, quay đầu, đã là cả đời người.
Tư Không cảnh vẫn là Tư Không cảnh, nhưng hắn lại không hề nhớ rõ hai người bọn họ từng trải qua ngọt ngào.
Nàng rất hận.
Nàng không chỉ có hận mình Tư Không Cảnh, cũng hận Tư Không Cảnh kia luôn miệng nhắc đến tiểu nhân.
Ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được!
Vương Kim Hoa hạ quyết tâm, còn sống, nhất định phải khống chế được Thiên Lôi giáo, bắt Tư Không Cảnh liếm láp chân của nàng, cầu xin nàng để mắt tới.
… Câu chuyện dừng ở đây, tiếp đó không biết…
Ta rất im lặng,Vương Kim Hoa này năng lực ảo tưởng quá lớn khiến người ta hận chết mất thôi!
Ngươi cho là võ lâm này là do nhà ngươi mở sao?
Chuyện chưa nói xong, hết đoạn cảnh báo.
Vương Kim Hoa được Lâu Truỵ giải huyệt rồi.
Vương Kim Hoa quật cường mà quệt nước mắt, ngẩng lên đầu nói với Lâu Truỵ:
“Ta dùng an nguy của Trần Thiên Ngữ cùng ngươi trao đổi một điều kiện, ngươi có đáp ứng hay không?”
Lâu Truỵ nhăn nhíu mày: “Nói.”
“Hai ta hợp tác, cùng diệt Thiên Lôi giáo!”
Chẳng lẽ là do Liễu Ngâm Tiếu?
Ta nghĩ ngợi.
Chắc không phải đâu… Thuốc này vừa ngửi đã biết là kém chất lượng. Liễu Ngâm Tiếu là người theo chủ trương tốt gỗ hơn tốt nước sơn, chắc chắn sẽ không dùng loại hàng giả như vậy.
Mùi thuốc mê này, thực là chẳng ra gì.
Hơn nữa, Liễu Ngâm Tiếu còn ở bên cạnh Ức Khanh, phải quý trọng sinh mạng nha ~
Ta nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra đầu mối thì cửa sổ đã “cọt kẹt” mở ra, ta vội nhắm mắt lại giả vờ bất tỉnh.
“Tam Ca, tiểu quỷ đây à?”
Một giọng nói chói tai vang lên trên giường của ta.
“Tiểu thư điều tra tốt lắm, không sai chính là căn phòng này.”
Giọng nói cộc cằn thô lỗ của tên Tam Ca này, mặc dù đã hạ giọng vẫn khiến lỗ tai ta tê dại.
“Được rồi. Tiểu Tứ Nhi, bỏ vào bao tải!”
Ta vừa định lật người đánh ngã tên vừa tới, đột nhiên lại nhớ tới câu của Lâu Truỵ phụ thân: “Yên lặng theo dõi biến!”
Chẳng lẽ là Phủ Đầu bang phái người tới?
Ý nghĩ vừa loé lên, ta đã bị tống vào một cái bao bố, tên mang bao bố đang khiêng ở trên bả vai.
Ta nhanh trí trong lúc loạn đã kịp lấy cái túi nhỏ để ở dưới gối, nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ tung bột thuốc trong này ra.
Nhưng dùng thuốc tốt như vậy ở trên người bọn họ, thật đau lòng.
Điên ơi là điên, một cảm giác thất vọng ùa tới.
Bọn họ nhảy xuống bằng cửa sổ sao?
Ta vừa mới phán đoán, lại là cái giọng nam thô kệch kia, cũng không phải người mới vừa trói ta: “Tam Ca, bên Lâu Trụy chúng ta cũng đã sắp xếp tốt rồi.”
Trong lòng ta liền thoáng kinh ngạc.
Thì ra mục tiêu ban đầu của họ không phải chỉ có một mình ta.
Dùng thân thủ của Lâu Truỵ thì giết chết cái đám phế vật này như búng ngón tay thôi, nhưng ông ấy lại không có phản kháng gì nhất định là cũng có suy nghĩ giống ta, yên lặng theo dõi biến thôi?
Nghĩ tới đây ta liền không nhịn được muốn xông tới phá bao bố chạy đi bắt tay với Lâu Truỵ.
Cha con bọn ta thật là ăn ý nha~~!!
Tục ngữ nói rất đúng, hổ phụ vô khuyển tử!
Khinh công của người khiêng ta sao lại thối nát đến mực này, lục phủ ngũ tạng của ta đều muốn rớt ra hết rồi khiến cho ta nhiều lần cảm thấy không còn kiên nhẫn được nữa.
Tức giận nói với hắn ta: “Ngươi buông ta xuống, ta tự đi được!”…
Tính toán một chút, thôi thì vì chân tướng thì chuyện nhỏ này có là gì…
Nhưng các người sao lại phải chạy lâu như vậy! Ta nhớ là Phủ Đầu Bang cách khách sạn này của ta rất gần cơ mà!
Tất cả khổ nạn đều có kết thúc.
Suốt chặng đường dài đi khinh công lắc lư khó chịu, cuối cùng cũng kết thúc.
…đến nơi rồi.
Chớp mắt một cái, thích nghi với ánh sáng thông qua khe bao tải, ta nghe được tiếng nữ nhân cười hai tiếng rồi thét lên: “Mở bao tải!”
Ta vội nhắm mắt nguỵ trang thành một thi thể.
Chỉ một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng sột sột soạt soạt mở dây thừng.
Miệng bao bố vừa mở, không khí trong lành ùa vào, ta lặng lẽ hít thật sau hai cái.
Bên tai vang lên hai tiếng ba ba trầm đục, hình như là nữ nhân kia bước tới đây.
“…Mang nước lại giội cho nó tỉnh!”
Nghĩ đến chuyện này, nửa đêm bị giội nước lã thì sẽ tổn thương đến cả tâm hồn lẫn thể xác, ta liền hợp tác mở mắt ra.
“ôi ôi ôi! Tiểu thư, cô ta tỉnh rồi!”
Âm thanh lanh lảnh của nam nhân kêu lên.
“Ba~!”
Một tiếng bạt tai thanh thuý vang lên. Nàng ta hướng về phía nam nhân kia quát: “Ta không có mắt nhìn sao?! Đồ lắm mồm!”
Tên nam nhân lanh lảnh kia lập tức câm như hến.
Lợi dụng thời gian xung đột ngắn ngủi này, ta nhìn thật kỹ nàng ta.
Mắt hạnh, mặt trái xoan cũng không tệ, ở Ngũ Lương phái còn có thể hơn được cả trăm người.
Nhưng trên đầu đầy trâm cài tóc, nàng ta không thấy nặng sao…
Thiên kim đại tiểu thư ngang ngược được nuông chiều từ bé!
Mới nhìn như vậy ta đã đưa ra được kết luận, nàng ta đem hết sự chú ý chuyển lên trên người của ta: “Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao?!”
Thật nực cười.
Lúc này, Lâu Truỵ cũng từ từ tỉnh dạy làm mặt ngơ ngác: “Đây là đâu?”
Diễn xuất tuyệt vời của Lâu Truỵ làm cho ta cảm thấy thật ấn tượng.
Diễn quá giống, quá giống! Lâu Truỵ phụ thân người quả nhiên là nhân trung long phượng, diễn xuất đạt đến cảnh giới vua của siêu sao nha! Nặc Nhi ta không thể nghĩ ra được việc nói ra câu ấy làm tăng tính chân thật cho hiện trường.
“Lâu minh chủ, đã lâu không gặp!”
Nữ nhân kia phẩy tay áo một cái, tay chống bàn tư thế cao ngạo hướng mắt nhìn xuống Lâu Truỵ.
Lâu Truỵ tiêu sái vịn đất ngồi dậy, lạnh nhạt nói: “Từ lần trước từ biệt ở Họa Sơn luận kiếm, Lâu mỗ đã hai năm không gặp Vương tiểu thư rồi”
Vương tiểu thư hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi biết điều”
“Vậy là năm mũi tên của Ngũ Lương phái kia là do Vương tiểu thư phân phó xuống?”
“Không sai” Vương tiểu thư gõ gõ cái bàn, “Nếu như người chịu hợp tác với ta, ta nhất định sẽ không làm khó Trần Thiên Ngữ kia”
Eh~! Tình huống này là sao?
Chẳng lẽ Vương tiểu thư này thầm yêu Lâu Truỵ phụ thân nhiều năm, giờ muốn dùng mẫu than để áp chế Lâu Truỵ muốn Lâu Truỵ chịu thua nàng?
Tên mẫu thân trong miệng Vương tiểu thư vừa nói ra, ánh mắt Lâu Truỵ liền thay đổi.
Bóng trắng trước mặt chợt loé lên, Lâu Truy lướt đến sau lung Vương tiểu thư bóp chặt cổ nàng: “Nói! Ngươi giấu Thiên Ngữ ở đâu?”
Nhìn thấy sắc mặt của Vương tiểu thư trắng bệch, ta đối với chỉ số thông minh ít ỏi của nàng cũng có chút đồng tình.
Vương tiểu thư à, trước khi đánh thức người bị trói dậy thì phải đem họ nhốt vào chứ!
Mặc dù đối với Lâu Truỵ mà nói, khoá sắt kia chỉ là thường thôi, nhưng mà có chút ít vẫn còn hơn không nha…
Chớp mắt tình thế chuyển biến đột ngột, vốn là Vương tiểu thư chiếm thế thượng phong nhưng giờ phút này đã trở thành cá trong chậu, chờ Lâu Truỵ chậm rãi đùa giỡn.
A.
Mà những thứ đang bắt giữ ta đúng là chân tôm, hai ba cái mà đã bị ta đẩy ngã.
Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị. Vương tiểu thư ngươi cứ nghe lời Lâu Truỵ đi.
Không thấy Vương tiểu thư có phản ứng, Lâu Truỵ tăng thêm sức lực trên tay: “Nói mau! Ngươi rốt cuộc đang chơi trò bịp bợm gì?”
Ai ngờ cái nàng Vương tiểu thư chỉ số thông minh không lớn ấy, tính tình lại rất mạnh mẽ, quan trọng hơn là hàm răng không chịu khai.
Đương nhiên, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng nàng bị Lâu Truỵ bóp thở không ra hơi, nói không nên lời…
Hai người giằng co không có điểm dừng, một quả bóng lăn vào trong phòng hướng Lâu Truỵ ngượng nghịu quỳ gối: “Con gái ta còn trẻ người non dạ, Lâu minh chủ cùng Vương mỗ mấy năm nay giao tình không nhỏ, tha cho nó đi!”
Ta tập trung nhìn vào, hoá ra cái người tròn vo kia là bang chủ Phủ Đầu bang.
Thấy Vương bảng chủ này, sắc mặt Lâu Truỵ thu lại mấy phần giận dữ, sức lực trên tay cũng nới lỏng một ít: “Vương tiểu thư bắt giữ Lâu mỗ như thế, nguyên do là sao?”
Vương tiểu thư nghe vậy dậm chân, khó thở: “Cha! Người ngàn vạn lần đừng nói chuyện với tên này!”
“…” Trên mặt Vương bang chủ màu sắc thay đổi liên tục, mới thở dài một tiếng nói: “Đây không phải là do Hữu hộ pháp Thiên Lôi giáo – Tư Không Cảnh dẫn đến một đoạn nghiệt duyên…”
Vô cùng nghẹn họng nhìn trăn trối.
Chuyện này sao lại kéo đến Tư Không Cảnh rồi hả?!
Lâu Truỵ nghe Vương bang chủ nói như thế hơi ngẩn ra, mới hỏi: “Lời này nên hiểu thế nào?”
Vương bang chủ thở dài một cái, ánh mắt hướng về phía xa: “Chuyện này phải nói từ hai năm trước sau khi tiểu nữ bại dưới tay của môn chủ Kiếm Nam Môn – Cảnh Ức Khanh ……”
“Cha! Người còn nhiều chuyện nữa con sẽ cắn lưỡi tự vẫn!”
Vương tiểu thư dậm chân đập mạnh có thể so sánh với dao phay băm thịt bò.
Vương tiểu thư uy hiếp như vậy, Vương bang chủ có hơi chần chừ.
Chuyện gì đây!
Ta nổi giận: “Vương bang chủ ông cứ việc nói, cắn lười mà chết vừa đau vừa khó coi, ta thấy Vương tiểu thư phải chết cũng sẽ không chọn cách này để chết,”
“Ngươi không tin ta lập tức liền cắn!?”
Vương tiểu thứ vừa nói khiêu khích vừa vươn đầu lưỡi về phía ta.
Trên trán Vương bang chủ mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Lâu Truỵ nhíu mày một cái, cấp tốc đưa tay điểm huyệt Vương tiểu thư, ngay cả huyệt á khẩu của nàng cũng điểm, nói: “Vương bang chủ, không còn lo ngại nữa”
Vương bang chủ lau một dòng mồ hôi, liếc mắt cẩn thận nhìn phía Vương tiểu thư, Vương tiểu thư đang hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
Vương bang chủ run lên một cái, rung rung đi tới bên cạnh bàn bưng một ly trà ngửa đầu uống cạn, thở hổn hển hai cái.
Một cảm giác kính sợ tự nhiên sinh ra.
Nhà có nữ nhân hung hãn, ngươi nghĩ dễ dàng sao?!
Ta ý vị thâm trường nhìn về phía Lâu Truỵ —— người có con gái như con còn không mau đi thắp nhang thơm cầu nguyện cảm tạ tổ tiên tích đức?!
Việc nhỏ chen ngang xong xuôi, Vương bang chủ bắt đầu kể chuyện tình yêu của nữ nhân hung hãn cùng ác nam.
Tuổi dậy thì, Vương tiểu thư sùng bái một người tên là Lâu Truỵ đại anh hùng, đi theo cha đến Hoa Sơn luận kiếm may mắn được nhìn thấy Lâu Truỵ đại hiệp anh hùng, nhưng quá là thất vọng —— Lâu Truy hóa ra cũng chỉ như vậy, cùng các vị đại hiệp khác trong truyền thuyết cũng chẳng có gì khác biệt.
Có câu nói là, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Lần này có thể chiêm ngưỡng phong thái của Lâu Truỵ từ Họa Sơn núi về, Vương tiểu thư tâm tình rất không ổn định, thấy phòng huỷ đi phòng, gặp người đánh người, gặp quỷ giết quỷ, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi. Quả thật là Tu La tái thế, người thần đều sợ.
Sau đó, Tư Không Cảnh xuất hiện…
Nói tới đây, Vương bang chủ lại rót một chén trà thấm giọng.
Vương tiểu thư gần như đem nộ khí cả đời đều tụ tập đến lúc này mà phát lên, mà Lâu Truỵ tâm tình bất định biến hoá bất thường.
Ta đột nhiên có chút lo lắng đến an nguy của vị Vương bang chủ xả thân quên mình kể chuyện xưa này.
Hoà hoãn xong xuôi, tiếp tục câu chuyện.
Vương Kim Hoa cùng Tư Không Cảnh gặp nhau là ở Vân Nam Đại Lý.
Lúc ấy đang là chính lễ của lễ hội “Tam Nguyệt Nhai” truyền thống của Bạch tộc, Đại Lý dưới chân núi Thương Sơn, các cô nương vô cùng náo nhiệt chúc mừng ngày hội.
Vương bang chủ nghĩ, không bằng mượn thời gian vui vẻ này làm giảm căng thẳng cho Vương Kim Hoa, liền mướn một chiếc xe ngựa kéo Vương Kim Hoa đi chơi náo nhiệt.
Kỳ lạ là bánh xe ngựa trên nửa đường bị hỏng.
Trong lúc mọi người đang xoay sở còn Vương Kim Hoa đang mặt thối hò hét, một nam nhân mặc quần áo và trang sức trắng, cưỡi bạch mã xuất hiện.
Thanh niên kia mày xanh mắt đẹp tuấn lãng phi phàm, Vương Kim Hoa tự nhiên vừa gặp đã thương.
Vương bang chủ nhìn con gái thần sắc thẹn thùng, trong lòng biết có hi vọng, vội cản nam tử Bạch tộc, nhờ hắn sửa giúp xe ngựa.
Nam tử Bạch tộc hào sảng nhận lời, thoải mái đem bánh xe đi lắp ráp.
Vương bang chủ vừa muốn cảm ơn, xa xa lại vang lên một hồi tiếng trống, hoá ra là trận đấu đua ngựa đã bắt đầu.
Nam tử Bạch tộc chẳng thèm tạm biệt, vội vàng lên ngựa chạy về phía trường đua.
Vương Kim Hoa không để ý hình tượng nữ nhi rụt rè, nôn nóng khinh công theo sau.
Mặc dù đến rất trễ, nam tử Bạch tộc vẫn không chịu thua kém, một mạch cúi người nhặt cờ đỏ, không chút hoang mang, không hề sợ hãi bấn loạn.
Người sau vượt người trước, đoạt được giải nhất hạng mục.
Vương Kim Hoa không kìm được vui mừng, xông tới cầm khăn tay thêu hoa dúi vào người nam tử Bạch tộc…
Lần thứ hai gặp nhau, là ở bên suối Hồ Điệp.
Nhìn những con bướm tung tăng bay lượn bên bờ suối kia, Vương Kim Hoa trăm mối lo.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng ca du dương trong trẻo.
“Đại Lý tháng ba phong cảnh ôi thật đẹp, bên suối Hồ Điệp cùng điểm trang…”
Khi Vương Kim Hoa đáp lại tiếng hát ấy, nàng đã không thể chùn bước mà rơi vào lưới tình nam tử kia dệt ra…
Nghe đến đó ta đã mơ màng buồn ngủ.
Câu chuyện quá dài dòng, khiến cho người ta chán ghét.
Nhìn về phía Vương Kim Hoa, trong mắt nàng đã thoáng hiện ra nước mắt.
“Nghiệt duyên…”
Vương bang chủ cảm than một tiếng.
Chuyện kế tiếp, ta đoán cũng không khác nhau lắm.
Sauk hi ly biệt, nam tử Bạch tộc kia cũng không xuất hiện nữa, mà Vương Kim Hoa bất khuất thề phải tìm cho bằng được nam tử Bạch tộc.
Vượt qua tam giang*, dạo ngũ nhạc**, lật chín châu***, cuối cùng sau một năm Vương Kim Hoa vẫn không tìm được nam tử kia.
Chú thích:
*tam giang: 3 con sông lớn của Trung Quốc là Hoàng Hà, Trường Giang, Dương Tử
**ngũ nhạc: Năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn
***chín châu: Gồm Ký châu, Duyện châu, Thanh châu, Từ châu, Dương châu, Kinh châu, Lương châu, Ung châu
Lúc nàng gần như tuyệt vọng, thì nàng gặp Thiên Lôi giáo Tả hộ pháp Tư Không Tuần.
Đang mừng như điên thì sự thất vọng lại lần nữa đập vào mặt, người này không phải là người nàng muốn tìm.
Biển người mênh mông, nàng đi nơi nào tìm đây?
Thời gian không phụ lòng người, Vương Kim Hoa rốt cuộc cũng tìm được này nam tử Bạch tộc —— Tư Không Cảnh.
Nhưng mà, quay đầu, đã là cả đời người.
Tư Không cảnh vẫn là Tư Không cảnh, nhưng hắn lại không hề nhớ rõ hai người bọn họ từng trải qua ngọt ngào.
Nàng rất hận.
Nàng không chỉ có hận mình Tư Không Cảnh, cũng hận Tư Không Cảnh kia luôn miệng nhắc đến tiểu nhân.
Ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được!
Vương Kim Hoa hạ quyết tâm, còn sống, nhất định phải khống chế được Thiên Lôi giáo, bắt Tư Không Cảnh liếm láp chân của nàng, cầu xin nàng để mắt tới.
… Câu chuyện dừng ở đây, tiếp đó không biết…
Ta rất im lặng,Vương Kim Hoa này năng lực ảo tưởng quá lớn khiến người ta hận chết mất thôi!
Ngươi cho là võ lâm này là do nhà ngươi mở sao?
Chuyện chưa nói xong, hết đoạn cảnh báo.
Vương Kim Hoa được Lâu Truỵ giải huyệt rồi.
Vương Kim Hoa quật cường mà quệt nước mắt, ngẩng lên đầu nói với Lâu Truỵ:
“Ta dùng an nguy của Trần Thiên Ngữ cùng ngươi trao đổi một điều kiện, ngươi có đáp ứng hay không?”
Lâu Truỵ nhăn nhíu mày: “Nói.”
“Hai ta hợp tác, cùng diệt Thiên Lôi giáo!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook