Mẫu Đơn Chi Luyến
-
Chương 9: Tớ đồng ý !!!
Nụ cười làm cho thủy Mẫn Đan trái tim nhảy nhót điên cuồng, gương mặt siêu cấp lolita hơi hồng hồng
“Bốp “
Hà Tử Khung vỗ tay, lập tức có rất nhiều người cường tráng đem hàng trăm chiếc thùng hoa lệ đi vào chiếm hơn nửa đại sảnh làm cho rất nhiều người bất mãn
“Hà thiếu a! Cậu muốn làm gì a?”
Một vị khách lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút say mê cùng khó hiểu
Người này không ai khác chính là Hạng Phù An
Hà Tử Khung nghe vậy liền liếc nhìn về phía hạng Phù An khiến tim cô ta muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để chạy đến bên cạnh Hà Tử Khung. Trong ý nghĩ của cô, Thủy Mẫn Đan chính là 1 cô gái nhà nông không gia giáo, chỉ có cô - Hạng Phù An mới xứng với Hà Tử Khung
Nếu mọi người mà biết ý nghĩ này của cô ta chắc sẽ cười rụng răng mất
“Tôi muốn cầu hôn Thủy Mẫn Đan”
Lời nói của cậu nói ra làm cả đại sảnh im lặng
Hóa đá
Đúng vậy, tất cả mọi người hóa đá
Một làn gió thổi qua, tảng đá vỡ vụn
Xôn xao
Lại một trận xôn xao nổi lên
Thủy gia và Hà gia vốn là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất châu lục, nếu 2 gia tộc hợp nhất....e là.....
Mọi người không tự chủ rùng mình
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
“Không! Cô ta không xứng với cậu đâu! Cô ta không xứng”
Hạng Phù An như đại diện cho chính nghĩa hét ầm lên. Cha mẹ cô ta bị dọa cho hồn bay về Tây Thiên luôn rồi, hàng ngày chiều hư quen rồi, không sao nhưng bây giờ thì không ổn
Hà Tử Khung nghe vậy lạnh lùng nhìn những người ở dưới. Phải chăng họ cũng không muốn hắn và Mẫn Đan ở cùng một chỗ?
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng rét lạnh của Hà Tử Khung, Hạng giám đốc của công ty số 78 Thủy thị sợ hãi quát con gái cưng của mình
“Phù An! Đủ rồi”
Nghe ba ba quát mình, Hạng Phù An ngây người rồi lại bật khóc mếu máo
“Ba ba mắng con! ba ba lại vì đứa nhà quê kia mà mắng con... ưm ưm”
Không đợi Hạng Phù An nói hết, Hạng giám đốc như bị điện giật mạnh mẽ bịt miệng con gái mình lại, nếu không dạy dỗ đứa con gái này cho đàng hoàng, ngày sau nhất định nó sẽ hại chết họ mà
Nghĩ xong, ông quay lại nhìn Thủy Minh Hạo với ý xin lỗi
Thấy vậy, Thủy Minh Hạo lơ hắn đi ngay lập tức, rõ ràng là khinh thường hắn, Thủy Minh Hạo hắn đây còn đang nghĩ cách từ chối hợp lý để con gái bảo bối không bị rơi vào miệng sói đây. Hắn làm gì còn dư thời gian quan tâm tới ánh mắt của Hạng giám đốc cơ chứ? Lơ đi là tốt nhất.
Hạng giám đốc thấy Thủy Minh Hạo lơ mình cũng thấy tức giận, tốt xấu gì hắn cũng là giám đốc 1 công ty của Thủy gia. Vậy mà hắn cứ lơ là lơ như vậy sao? Tức chết hắn rồi!
( Người ta có hơn trăm công ty thì làm sao nhớ đây? Có lẽ người ta còn chẳng nhớ nổi tên công ty kìa ( -_-ll) Ông này ngu)
Lòng tự tôn của Hạng giám đốc bị tổn hại nghiêm trọng. Ông là giám đốc của 1 công ty thuộc Thủy thị, người ta nịnh bợ ông còn không hết quả thật chưa từng có ai đối với ông lạnh nhạt như vậy. Ông thật sự là tức chết rồi. Hạng giám đốc của chúng ta cũng đã quên thân phận của Thủy Minh Hạo, có lẽ ông cũng đã đánh đồng Thủy Minh Hạo với những người bình thường
“Tôi mặc kệ mấy người nghĩ gì nhưng nếu ai có dị nghị thì bước lên đây. Cho tôi một lý do chính đáng”
Hà Tử Khung lạnh lùng nhìn xuống dưới, khí thế cao quý lại không tự chủ được mà tản ra. ánh mắt lạnh lùng sắc bén thăm dò từng người
Cảm giác hạnh phúc bất ngờ dâng trào trong lòng Thủy Mẫn Đan, cô thậm chí còn cảm thấy đầu lưỡi ngọt lịm
Cô cứ thẫn người như vậy, chẳng để ý từ lúc nào mà Hà Tử Khung đã quỳ xuống cầu hôn cô
“Mẫn Đan! Làm hôn thê của mình nhé”
Thủy Mẫn Đan giờ mới hoàn hồn, nhìn khuôn mặt tuấn tú chết người của Hà Tử Khung
“Tớ... tớ...”
Nghe Thủy Mẫn Đan trả lời ấp úng, tay Hà Tử Khung bất giác nắm chặt tay hơn. Nhìn thấy như vậy, nội tâm Thủy Mẫn Đan liền ấm áp nhẹ nhàng cười
“Tớ đồng ý!!!”
Lời nói của cô như tia sét đánh thẳng vào đáy lòng từng người
(Chắc Lôi thần mệt lắm đây)
Nghe vậy Hà tử Khung vui vẻ đeo lên cổ Thủy Mẫn Đan 1 chiếc dây chuyền đính đá quý màu tím mà cô thích coi như vật đính ước làm không biết bao nhiêu bé gái ghen ghét
Mà Thủy Mẫn Đan cũng chẳng có dư thời gian đi quan tâm tới suy nghĩ của họ, cô còn đang chìm trong ấm áp và hạnh phúc. Khuôn mặt Thủy Mẫn Đan đỏ lên, kiều diễm mà lại dễ thương
“Bốp “
Hà Tử Khung vỗ tay, lập tức có rất nhiều người cường tráng đem hàng trăm chiếc thùng hoa lệ đi vào chiếm hơn nửa đại sảnh làm cho rất nhiều người bất mãn
“Hà thiếu a! Cậu muốn làm gì a?”
Một vị khách lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút say mê cùng khó hiểu
Người này không ai khác chính là Hạng Phù An
Hà Tử Khung nghe vậy liền liếc nhìn về phía hạng Phù An khiến tim cô ta muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để chạy đến bên cạnh Hà Tử Khung. Trong ý nghĩ của cô, Thủy Mẫn Đan chính là 1 cô gái nhà nông không gia giáo, chỉ có cô - Hạng Phù An mới xứng với Hà Tử Khung
Nếu mọi người mà biết ý nghĩ này của cô ta chắc sẽ cười rụng răng mất
“Tôi muốn cầu hôn Thủy Mẫn Đan”
Lời nói của cậu nói ra làm cả đại sảnh im lặng
Hóa đá
Đúng vậy, tất cả mọi người hóa đá
Một làn gió thổi qua, tảng đá vỡ vụn
Xôn xao
Lại một trận xôn xao nổi lên
Thủy gia và Hà gia vốn là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất châu lục, nếu 2 gia tộc hợp nhất....e là.....
Mọi người không tự chủ rùng mình
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
“Không! Cô ta không xứng với cậu đâu! Cô ta không xứng”
Hạng Phù An như đại diện cho chính nghĩa hét ầm lên. Cha mẹ cô ta bị dọa cho hồn bay về Tây Thiên luôn rồi, hàng ngày chiều hư quen rồi, không sao nhưng bây giờ thì không ổn
Hà Tử Khung nghe vậy lạnh lùng nhìn những người ở dưới. Phải chăng họ cũng không muốn hắn và Mẫn Đan ở cùng một chỗ?
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng rét lạnh của Hà Tử Khung, Hạng giám đốc của công ty số 78 Thủy thị sợ hãi quát con gái cưng của mình
“Phù An! Đủ rồi”
Nghe ba ba quát mình, Hạng Phù An ngây người rồi lại bật khóc mếu máo
“Ba ba mắng con! ba ba lại vì đứa nhà quê kia mà mắng con... ưm ưm”
Không đợi Hạng Phù An nói hết, Hạng giám đốc như bị điện giật mạnh mẽ bịt miệng con gái mình lại, nếu không dạy dỗ đứa con gái này cho đàng hoàng, ngày sau nhất định nó sẽ hại chết họ mà
Nghĩ xong, ông quay lại nhìn Thủy Minh Hạo với ý xin lỗi
Thấy vậy, Thủy Minh Hạo lơ hắn đi ngay lập tức, rõ ràng là khinh thường hắn, Thủy Minh Hạo hắn đây còn đang nghĩ cách từ chối hợp lý để con gái bảo bối không bị rơi vào miệng sói đây. Hắn làm gì còn dư thời gian quan tâm tới ánh mắt của Hạng giám đốc cơ chứ? Lơ đi là tốt nhất.
Hạng giám đốc thấy Thủy Minh Hạo lơ mình cũng thấy tức giận, tốt xấu gì hắn cũng là giám đốc 1 công ty của Thủy gia. Vậy mà hắn cứ lơ là lơ như vậy sao? Tức chết hắn rồi!
( Người ta có hơn trăm công ty thì làm sao nhớ đây? Có lẽ người ta còn chẳng nhớ nổi tên công ty kìa ( -_-ll) Ông này ngu)
Lòng tự tôn của Hạng giám đốc bị tổn hại nghiêm trọng. Ông là giám đốc của 1 công ty thuộc Thủy thị, người ta nịnh bợ ông còn không hết quả thật chưa từng có ai đối với ông lạnh nhạt như vậy. Ông thật sự là tức chết rồi. Hạng giám đốc của chúng ta cũng đã quên thân phận của Thủy Minh Hạo, có lẽ ông cũng đã đánh đồng Thủy Minh Hạo với những người bình thường
“Tôi mặc kệ mấy người nghĩ gì nhưng nếu ai có dị nghị thì bước lên đây. Cho tôi một lý do chính đáng”
Hà Tử Khung lạnh lùng nhìn xuống dưới, khí thế cao quý lại không tự chủ được mà tản ra. ánh mắt lạnh lùng sắc bén thăm dò từng người
Cảm giác hạnh phúc bất ngờ dâng trào trong lòng Thủy Mẫn Đan, cô thậm chí còn cảm thấy đầu lưỡi ngọt lịm
Cô cứ thẫn người như vậy, chẳng để ý từ lúc nào mà Hà Tử Khung đã quỳ xuống cầu hôn cô
“Mẫn Đan! Làm hôn thê của mình nhé”
Thủy Mẫn Đan giờ mới hoàn hồn, nhìn khuôn mặt tuấn tú chết người của Hà Tử Khung
“Tớ... tớ...”
Nghe Thủy Mẫn Đan trả lời ấp úng, tay Hà Tử Khung bất giác nắm chặt tay hơn. Nhìn thấy như vậy, nội tâm Thủy Mẫn Đan liền ấm áp nhẹ nhàng cười
“Tớ đồng ý!!!”
Lời nói của cô như tia sét đánh thẳng vào đáy lòng từng người
(Chắc Lôi thần mệt lắm đây)
Nghe vậy Hà tử Khung vui vẻ đeo lên cổ Thủy Mẫn Đan 1 chiếc dây chuyền đính đá quý màu tím mà cô thích coi như vật đính ước làm không biết bao nhiêu bé gái ghen ghét
Mà Thủy Mẫn Đan cũng chẳng có dư thời gian đi quan tâm tới suy nghĩ của họ, cô còn đang chìm trong ấm áp và hạnh phúc. Khuôn mặt Thủy Mẫn Đan đỏ lên, kiều diễm mà lại dễ thương
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook