Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc
-
Chương 7
Mấy tiểu thư người vợ cũng không biết chuyện Thẩm Oánh, chỉ biết nguyên nhân là do nàng thực sự vì chuyện cửa hàng nên quá mức mệt mỏi, khuyên bảo một hồi lâu liền tán gẫu sang chuyện khác. Một bữa cơm, Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói bao nhiêu câu, đợi sau bữa cơm, người một nhà ngồi ở trong sảnh nói chuyện, căn bản đều là lão thái thái nói, mọi người lắng nghe, lão thái thái đối với người đại phòng cùng nhị phòng đều là vẻ mặt ôn hòa, từ đầu đến cuối đều không để ý tới tam phòng, Thẩm Mẫu Đơn không đáng kể, ngồi bên cạnh A Hoán nghe lão thái thái chậm rãi âm thanh, Thẩm Thiên Nguyên mỉm cười nhìn lão thái thái.
Thẩm Mẫu Đơn một bên nghe lời của lão thái thái, một bên hồi tưởng đến tình hình Thẩm gia bây giờ, đại bá Thẩm Hồng Anh hôm nay là lâm sông Hoài khiến sử (quan chép sử hay gọi là sử quan ấy ạ ) chức quan không cao, cũng rất thanh nhàn, bổng lộc tự nhiên cũng không cao. Thẩm gia ở lâm sông Hoài có không ít cửa hàng cùng trang viên, bây giờ những cửa hàng cùng trang viên này đều ở trong tay lão thái thái cùng Lão Thái Gia, trong tay đại phu nhân Lã thị, Nhị phu nhân Du thị cũng đều có một ít cửa hàng trang viên cùng điền sản trong tay, về phần tamphòng bọn họ, không có bất cứ thứ gì, chỉ có toà nhà nhỏ ở Thẩm gia, chi phí sinh hoạt trong nhà cũng là do cha kiếm lời từ bên ngoài . Bất quá tam phòng bọn họ cũng không có dị nghị gì, những thứ này vốn không thuộc về bọn họ. Bây giờ chuyện Thẩm Mẫu Đơn lo lắng là, đại bá Thẩm Hồng Anh căn bản không thỏa mãn với chức quan bây giờ, luôn ham muốn trèo lên trên, cũng bởi vì thế, cuối cùng liên lụy mấy chục người Thẩm gia từ trên xuống dưới, cuối cùngcha cũng bị liên lụy theo. . . . . . Người có tham vọng lớn vốn là chuyện không sai, chỉ trách đứng sai chỗ.
Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở đời trước khi nàng chết, nàng chết rồi, A Hoán chạy đi chất vấn La Nam, sau khi bị chặt đứt hai chân trong ngõ hẻm bị đông chết, từ đó cha trong một đêm đầu bạc trắng, thất bại hoàn toàn, khi đó nàng chỉ có thể bồi ở bên người cha nhưng không thể làm được chuyện gì, tựa như lúc nàng trơ mắt nhìn A Hoán dần dần chết đi trong ngõ nhỏ lạnh lẽo ấy, cũng chỉ có thể bất lực.Nàng khi đó cả ngày phiêu du bên cạnh cha, chuyện gì bên ngoài cũng không rõ, mãi đến ngày, rất nhiều quan binh xông vào nhà, đem mấy chục người Thẩm gia từ trên xuống dưới toàn bộ bắt đi, bao gồm cả cha. Quan binh nói người nhà họ Thẩm phạm tội, toàn bộ đày đi biên cương. Lập tức đem toàn bộ người nhà họ Thẩm giải vào đại lao, nàng cư nhiên cũng đi theo, rồi từ trong miệng đại bá biết được Thẩm gia bọn họ không có phạm tội, mà là Yến vương kế vị, ( Nam chính là đây ) muốn chặt đứt toàn bộ vây cánh của Tuyên đế . Khi đó Thẩm Mẫu Đơn tuy rằng một mực Thẩm trạch bồi hồi, đối với chuyện bên ngoài cũng biết đôi chút . . . . . . Nàng gả vào La phủ là lúc, thái tử Vệ Tuyên kế vị trở thành Tuyên đế, nhưng không nghĩ rằng Tuyên đế ngu ngốc, làm cho dân chúng lầm than, Yến vương thấy thế liền mưu phản, sau đó là chiến tranh liên miên, đến khi nàng chết đi, Yến Vương thắng Lợi, thuận lợi kế vị, sau khi tuyên đế diệt vong vây cánh tự nhiên cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, lúc trước đại bá chọn tuyên đế, lúc ấy mới liên lụy toàn gia Thẩm gia.
Nàng nhớ tới lúc trước thời điểm phiêu du trong đại lao, lão thái thái chỉ tiếc mài sắt không thành nói: "Lão đại, con làm sao hồ đồ như vậy, Tuyên đế ngu ngốc, dân tâm chắc chắn sẽ mất, Yến vương kế vị chính là thuận theo.ý dân, con. . . . . . Con hồ đồ gì vậy, vì sao phải cùng lẫn lộn vào, nếu bây giờ vần làm khiến sử, bây giờ Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không gặp phải đại họa này"
Thẩm Hồng Anh ôm đầu ngồi vào một góc trong phòng giam, thanh âm khàn khàn, "Nương, con bất quá là muốn trèo cao , một khiến sử nho nhỏ như con, làm sao có thể trèo cao đến vậy, ban đầu con nghĩ nếu theo tuyên đế, nếu tuyên đế đạt được thắng lợi, Thẩm gia chính là hưởng vinh hoa phú quý cùng quyền thế bất tận, lại nói, Tuyên đế mới thật sự là Thiên tử danh chính ngôn thuận."
Lão thái thái mắng: "Con thực sự vẫn hồ đồ, Yến vương thì làm sao? Yến vương cũng là họ Vệ , cùng là hoàng tử, so với Tuyên đế ngu ngốc kia, Yến vương trái lại càng biết dùng nhân tâm, Con. . . . . .Con làm sao có thể nghĩ ra một lựa chọn như thế !"
Ngày hôm sau, người nhà họ Thẩm toàn bộ bị đày đibiên cương, thân thể cha từ khi nàng cùng A Hoán chết không còn sức chống đỡ càng thêm suy yếu , làm sao có thể trải qua nỗi khổ lặn lội đường xa này, cuối cùng chết trên đường, thậm chí ngay cả thi thể cũng không được bảo toàn, rơi vào cảnh vứt bên vệ đường bị chó hoang tha đi .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn tối sầm, nàng bây giờ cũng có thể đoán ra vì sao đại bá bất quá chỉ là khiến sử nho nhỏ, cuối cùng kết cục nhưng lại thê thảm như vậy, liên luỵ toàn gia, nguyên nhân bất quá là bởi vì lâm sông Hoài là đất phong của Yến vương, trên đất phong của chính mình mà quan lại lại giúp đỡ Tuyên đế ngu ngốc kia, yến vương nhất định là sẽ không tha thứ.
Nghĩ đến yến vương kế vị, sau khi Đại Lực cải cách, nước giàu binh mạnh, dân phong vật phụ, Thẩm Mẫu Đơn không khỏi thở dài, việc này cũng không thể trách trên đầu Yến vương dù sao cũng là đại bá chọn sai, hơn nữa Yến vương là thật tâm là vì dân. Bất quá bây giờ Tuyên đế vẫn chưa có kế vị, vẫn là thái tử, Yến vương vẫn vẫn là Yến vương, đại bá bây giờ nên cũng chưa làm ra lựa chọn như vậy, đại bá lúc trước lựa chọn như vậy hẳn là vì sau này thái tử thuận lợi kế vị, mà bây giờ thời gian thái tử kế vị còn có một năm rưỡi, cũng không biết đến lúc đó có thể khuyên bảo đại bá hay không.
Thẩm Mẫu Đơn một mực nghĩ đến. chuyện xưa, không ngờ lão thái thái đột nhiên nói, "Ta vừa sai nha hoàn đặt một chiếc thuyền bên ly sông Lâm, vừa vặn đại nha đầu cũng trở về thăm nhà, chi bằng bậy giờ các con ra ngoài du ngoạn một chút, đừng có suốt ngày ở nhà. . . . . ." Lão thái thái nói rồi nhìn Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Hoán một chút, " Cả ba người cũng đi đi, ta cùng lão đại lão nhị sẽ không đi tham gia náo nhiệt."
Tự nhiên không có người có phản đối, buổi tối náo nhiệt như vậy, mọi người cũng đều không muốn ở trong nhà, chỉ có điều Thẩm Mẫu Đơn đối với ly giang lại chẳng có hứng thú, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoán tràn đầy mong mỏi, háo hức Thẩm Mẫu Đơn cũng chỉ có thể cùng đi với Thẩm Hoán, Thẩm Thiên Nguyên ở phía sau dặn, "Mẫu Đơn, chăm sóc A Hoán cho tốt."
Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại cười nói: "Cha, con hiểu."
Một nhóm mười người, nha hoàn cùng gã sai vặt không có đi theo, chỉ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, nữ quyến ngồi một chiếc xe, nam nhân chiếc còn lại, hai chiếc xe ngựa một trước một sauđi tới ly giang. Dọc đường đi, Thẩm Oánh cũng không nói nhiều, cũng không hứng thú, mấy tiểu thư líu ríu cười nói, xem ra đối với lần ly giang này rất là vui mừng. Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Oánh đối diện, sau đó lại yên lặng cụp mắt.
Lâm sông Hoài bất quá là cũng là một huyện lớn , người sống ở đây cũng không ít hơn một châu, chủ yếu cũng là bởi vì sông Trường Giang chảy qua lâm sông Hoài, hơn nữa lâm sông Hoài phong cảnh tú lệ, khí hậu thích hợp.
Ly giang toàn bộ dài hai ngàn năm trăm km, mở đầu Kim Lăng, chưa đến Thường Châu, qua hơn hai mươi châu quận huyện. Ban đêm mùa hè, ly giang thường sáng rực rỡ, tất cả mặt sông đều là thuyền hoa đăng, không ít lão gia phu nhân, thiếu gia tiểu thư nho sinh đều thích ở trên thuyền ngâm thơ đối câu, ngắm nhìn phong cảnh, thưởng thức rượu ngon.
Đợi nhóm tiểu thư thiếu gia Thẩm gia đi tới bờ sông, trên sông đã đèn đuốc sáng rực, vài vị cô nương ở trên xe tỏ vẻ hưng phấn, đợi đến khi tất cả đều xuống xe, nhị nãi nãi Lý thị dặn hai người chăn ngựa đến đón đúng giờ, Thẩm Hoán cũng đi tới phía Thẩm Mẫu Đơn.
Nhị phu nhân Lý thị dẫn mọi người đi đến một chiếc thuyền phía bờ sông, tất cả đều lần lượt lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn tìm vị trí ngồi xuống, Thẩm Hoán lần đầu tiên lên thuyền, có vẻ hưng phấn, nằm nhoài mạn thuyền trên chung quanh quên , nhị gia Thẩm Khánh Đông, Thất thiếu gia Thẩm Khánh Năm, Bát thiếu gia Thẩm Phương Thần cũng không muốn ngồi trong khoang thuyền, đều ở bên ngoài thổi tiêu, uống chút rượu, tình cờ làm trên một bài thơ, Thẩm Hoán cũng tham dự.
Mấy tiểu thư ở trong khoang thuyền cười nói, một hồi liền cảm thấy buồnchán, Ngũ tiểu thư Thẩm Phương Lan cười nói: "Trong khoang thuyền này có chút oi bức, chúng ta đi ra ngoài hóng gió một chút,xem các đại ca, đệ đệ làm thơ ra sao?"
Tam tiểu thư Thẩm Phương Hoa cười nói: "Tự nhiên là vô cùng tốt ."
Thẩm Mẫu Đơn cũng đáp một tiếng được, Thẩm Nhan Dung không nói lời nào, xem ra cũng không muốn ngồi chờ ở trong khoang thuyền, chỉ có Thẩm Oánh sắc mặt còn rất tiều tụy, ngồi tựa trên ghế mây không muốn đứng dậy, "Tam muội muội, Ngũ muội muội, các ngươi đi chơi đi, ta sẽ không đi ra ngoài."
Hai tiểu thư nhìn thấy nàng thật sự là không thoải mái, cũng không cưỡng cầu, cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, mấy người khác lục tục ra khoang tàu.
Trong khoang thuyền rất nhanh chỉ còn lại một mình Thẩm Oánh, nàng lẳng lặngtừ trên cửa ngóng về nơi đèn đuốc sáng choang xa xăm kia, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ tới chuyện trong nhà không nhịn được đỏ mắt, nghe tiếng đệ đệ muội muội cười vui vẻ bên ngoài, lại cố gắng đem toàn bộ nước mắt nuốt xuống.
Một người ở trong khoang tàu cảm giác thực sự không dễ chịu, có người nói chuyện có thể tốt hơn một chút, Thẩm Oánh không thể kiên trì được nữa, kéo thân thể mệt mỏi đứng dậy đi về bên ngoài, bên tai là tiếng Ngũ muội Phương Lan cười vui vẻ . Nghe thấy tiếng cười của em họ, Thẩm Oánh cũng cười,trong mấy muội muội, tính tình Phương Lan hoạt bát, nghe thấy tiếng cười của nàng trong lòng nàng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Thẩm Phương Lan cũng nhìn thấy Thẩm Oánh từ khoang tàu đi ra, lập tức vẫy vẫy tay, vui vẻ nói: "Đại tỷ, tỷ mau tới đây nhìn xem, chiếc thuyền kia thật là tốt, có thể nghe thấy tiếng người hát khúc thổi tiêu. . . . . ."
Thẩm Oánh cười híp mắt tiêu sái, nhìn về vị trí ngón tay Phương Lan chỉ, cười nói: "Quả thật là đẹp." Ban đêm từng chiếc từng chiếcthuyền , đèn đuốc sáng trưng, xa xa một chiếc thuyền trên không biết làm cái gì, ánh đèn hiện lên đủ mọi màu sắc sặc sỡ, rất là đẹp đẽ.
Chiếc thuyền kia ngày càng tới gần, người nhà họ Thẩm nhìn thấy một đôi nam nữ tựa sát vào nhau trên mũi thuyền , nữ tử đang ngâm nga Tiểu Khúc, nam tử vì nàng thổi tiêu đệm nhạc .
Thẩm Mẫu Đơn nhìn một đôi nam nữ cách mũi tàu không xa , ngẩn ra, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh, đáy lòng thở dài. Thuyềntới gần, người nhà họ Thẩm cũng nhìn rõ ràng một nam một nữ kia trên mũi tàu kia , Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy tiếng Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan hít thở mạnh, còn có Thẩm Nhan Dung chỉ hừ lạnh một tiếng .
Một nam một nữ đối diện mũi thuyền kia người nhà họ Thẩm đều biết, nam nhân là phu quân Thẩm Oánh ,nhị gia Nghiêm gia Nghiêm Nhân Tu, nữ tử là khuê mật tốt của Thẩm Oánh: Đặng Nghiên Thu, hai người bây giờ như keo sơn rúc vào nhau. Thẩm Oánh cũng nhìn thấy tình cảnh này , vẻ kiên cường ngoài cũng không chống cự nổi nữa nổi nữa, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Đại. . . . . . Đại tỷ, chuyện gì thế này?" Thẩm Phương Lan kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh, phát hiện mặt nàng đầy nước mắt rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra, không tiếp tục hỏi nữa, quay đầu hung tợn nhìn về phía đôi nam nữ đứng trên mũi thuyền.
Thẩm Mẫu Đơn một bên nghe lời của lão thái thái, một bên hồi tưởng đến tình hình Thẩm gia bây giờ, đại bá Thẩm Hồng Anh hôm nay là lâm sông Hoài khiến sử (quan chép sử hay gọi là sử quan ấy ạ ) chức quan không cao, cũng rất thanh nhàn, bổng lộc tự nhiên cũng không cao. Thẩm gia ở lâm sông Hoài có không ít cửa hàng cùng trang viên, bây giờ những cửa hàng cùng trang viên này đều ở trong tay lão thái thái cùng Lão Thái Gia, trong tay đại phu nhân Lã thị, Nhị phu nhân Du thị cũng đều có một ít cửa hàng trang viên cùng điền sản trong tay, về phần tamphòng bọn họ, không có bất cứ thứ gì, chỉ có toà nhà nhỏ ở Thẩm gia, chi phí sinh hoạt trong nhà cũng là do cha kiếm lời từ bên ngoài . Bất quá tam phòng bọn họ cũng không có dị nghị gì, những thứ này vốn không thuộc về bọn họ. Bây giờ chuyện Thẩm Mẫu Đơn lo lắng là, đại bá Thẩm Hồng Anh căn bản không thỏa mãn với chức quan bây giờ, luôn ham muốn trèo lên trên, cũng bởi vì thế, cuối cùng liên lụy mấy chục người Thẩm gia từ trên xuống dưới, cuối cùngcha cũng bị liên lụy theo. . . . . . Người có tham vọng lớn vốn là chuyện không sai, chỉ trách đứng sai chỗ.
Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở đời trước khi nàng chết, nàng chết rồi, A Hoán chạy đi chất vấn La Nam, sau khi bị chặt đứt hai chân trong ngõ hẻm bị đông chết, từ đó cha trong một đêm đầu bạc trắng, thất bại hoàn toàn, khi đó nàng chỉ có thể bồi ở bên người cha nhưng không thể làm được chuyện gì, tựa như lúc nàng trơ mắt nhìn A Hoán dần dần chết đi trong ngõ nhỏ lạnh lẽo ấy, cũng chỉ có thể bất lực.Nàng khi đó cả ngày phiêu du bên cạnh cha, chuyện gì bên ngoài cũng không rõ, mãi đến ngày, rất nhiều quan binh xông vào nhà, đem mấy chục người Thẩm gia từ trên xuống dưới toàn bộ bắt đi, bao gồm cả cha. Quan binh nói người nhà họ Thẩm phạm tội, toàn bộ đày đi biên cương. Lập tức đem toàn bộ người nhà họ Thẩm giải vào đại lao, nàng cư nhiên cũng đi theo, rồi từ trong miệng đại bá biết được Thẩm gia bọn họ không có phạm tội, mà là Yến vương kế vị, ( Nam chính là đây ) muốn chặt đứt toàn bộ vây cánh của Tuyên đế . Khi đó Thẩm Mẫu Đơn tuy rằng một mực Thẩm trạch bồi hồi, đối với chuyện bên ngoài cũng biết đôi chút . . . . . . Nàng gả vào La phủ là lúc, thái tử Vệ Tuyên kế vị trở thành Tuyên đế, nhưng không nghĩ rằng Tuyên đế ngu ngốc, làm cho dân chúng lầm than, Yến vương thấy thế liền mưu phản, sau đó là chiến tranh liên miên, đến khi nàng chết đi, Yến Vương thắng Lợi, thuận lợi kế vị, sau khi tuyên đế diệt vong vây cánh tự nhiên cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, lúc trước đại bá chọn tuyên đế, lúc ấy mới liên lụy toàn gia Thẩm gia.
Nàng nhớ tới lúc trước thời điểm phiêu du trong đại lao, lão thái thái chỉ tiếc mài sắt không thành nói: "Lão đại, con làm sao hồ đồ như vậy, Tuyên đế ngu ngốc, dân tâm chắc chắn sẽ mất, Yến vương kế vị chính là thuận theo.ý dân, con. . . . . . Con hồ đồ gì vậy, vì sao phải cùng lẫn lộn vào, nếu bây giờ vần làm khiến sử, bây giờ Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không gặp phải đại họa này"
Thẩm Hồng Anh ôm đầu ngồi vào một góc trong phòng giam, thanh âm khàn khàn, "Nương, con bất quá là muốn trèo cao , một khiến sử nho nhỏ như con, làm sao có thể trèo cao đến vậy, ban đầu con nghĩ nếu theo tuyên đế, nếu tuyên đế đạt được thắng lợi, Thẩm gia chính là hưởng vinh hoa phú quý cùng quyền thế bất tận, lại nói, Tuyên đế mới thật sự là Thiên tử danh chính ngôn thuận."
Lão thái thái mắng: "Con thực sự vẫn hồ đồ, Yến vương thì làm sao? Yến vương cũng là họ Vệ , cùng là hoàng tử, so với Tuyên đế ngu ngốc kia, Yến vương trái lại càng biết dùng nhân tâm, Con. . . . . .Con làm sao có thể nghĩ ra một lựa chọn như thế !"
Ngày hôm sau, người nhà họ Thẩm toàn bộ bị đày đibiên cương, thân thể cha từ khi nàng cùng A Hoán chết không còn sức chống đỡ càng thêm suy yếu , làm sao có thể trải qua nỗi khổ lặn lội đường xa này, cuối cùng chết trên đường, thậm chí ngay cả thi thể cũng không được bảo toàn, rơi vào cảnh vứt bên vệ đường bị chó hoang tha đi .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn tối sầm, nàng bây giờ cũng có thể đoán ra vì sao đại bá bất quá chỉ là khiến sử nho nhỏ, cuối cùng kết cục nhưng lại thê thảm như vậy, liên luỵ toàn gia, nguyên nhân bất quá là bởi vì lâm sông Hoài là đất phong của Yến vương, trên đất phong của chính mình mà quan lại lại giúp đỡ Tuyên đế ngu ngốc kia, yến vương nhất định là sẽ không tha thứ.
Nghĩ đến yến vương kế vị, sau khi Đại Lực cải cách, nước giàu binh mạnh, dân phong vật phụ, Thẩm Mẫu Đơn không khỏi thở dài, việc này cũng không thể trách trên đầu Yến vương dù sao cũng là đại bá chọn sai, hơn nữa Yến vương là thật tâm là vì dân. Bất quá bây giờ Tuyên đế vẫn chưa có kế vị, vẫn là thái tử, Yến vương vẫn vẫn là Yến vương, đại bá bây giờ nên cũng chưa làm ra lựa chọn như vậy, đại bá lúc trước lựa chọn như vậy hẳn là vì sau này thái tử thuận lợi kế vị, mà bây giờ thời gian thái tử kế vị còn có một năm rưỡi, cũng không biết đến lúc đó có thể khuyên bảo đại bá hay không.
Thẩm Mẫu Đơn một mực nghĩ đến. chuyện xưa, không ngờ lão thái thái đột nhiên nói, "Ta vừa sai nha hoàn đặt một chiếc thuyền bên ly sông Lâm, vừa vặn đại nha đầu cũng trở về thăm nhà, chi bằng bậy giờ các con ra ngoài du ngoạn một chút, đừng có suốt ngày ở nhà. . . . . ." Lão thái thái nói rồi nhìn Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Hoán một chút, " Cả ba người cũng đi đi, ta cùng lão đại lão nhị sẽ không đi tham gia náo nhiệt."
Tự nhiên không có người có phản đối, buổi tối náo nhiệt như vậy, mọi người cũng đều không muốn ở trong nhà, chỉ có điều Thẩm Mẫu Đơn đối với ly giang lại chẳng có hứng thú, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoán tràn đầy mong mỏi, háo hức Thẩm Mẫu Đơn cũng chỉ có thể cùng đi với Thẩm Hoán, Thẩm Thiên Nguyên ở phía sau dặn, "Mẫu Đơn, chăm sóc A Hoán cho tốt."
Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại cười nói: "Cha, con hiểu."
Một nhóm mười người, nha hoàn cùng gã sai vặt không có đi theo, chỉ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, nữ quyến ngồi một chiếc xe, nam nhân chiếc còn lại, hai chiếc xe ngựa một trước một sauđi tới ly giang. Dọc đường đi, Thẩm Oánh cũng không nói nhiều, cũng không hứng thú, mấy tiểu thư líu ríu cười nói, xem ra đối với lần ly giang này rất là vui mừng. Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Oánh đối diện, sau đó lại yên lặng cụp mắt.
Lâm sông Hoài bất quá là cũng là một huyện lớn , người sống ở đây cũng không ít hơn một châu, chủ yếu cũng là bởi vì sông Trường Giang chảy qua lâm sông Hoài, hơn nữa lâm sông Hoài phong cảnh tú lệ, khí hậu thích hợp.
Ly giang toàn bộ dài hai ngàn năm trăm km, mở đầu Kim Lăng, chưa đến Thường Châu, qua hơn hai mươi châu quận huyện. Ban đêm mùa hè, ly giang thường sáng rực rỡ, tất cả mặt sông đều là thuyền hoa đăng, không ít lão gia phu nhân, thiếu gia tiểu thư nho sinh đều thích ở trên thuyền ngâm thơ đối câu, ngắm nhìn phong cảnh, thưởng thức rượu ngon.
Đợi nhóm tiểu thư thiếu gia Thẩm gia đi tới bờ sông, trên sông đã đèn đuốc sáng rực, vài vị cô nương ở trên xe tỏ vẻ hưng phấn, đợi đến khi tất cả đều xuống xe, nhị nãi nãi Lý thị dặn hai người chăn ngựa đến đón đúng giờ, Thẩm Hoán cũng đi tới phía Thẩm Mẫu Đơn.
Nhị phu nhân Lý thị dẫn mọi người đi đến một chiếc thuyền phía bờ sông, tất cả đều lần lượt lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn tìm vị trí ngồi xuống, Thẩm Hoán lần đầu tiên lên thuyền, có vẻ hưng phấn, nằm nhoài mạn thuyền trên chung quanh quên , nhị gia Thẩm Khánh Đông, Thất thiếu gia Thẩm Khánh Năm, Bát thiếu gia Thẩm Phương Thần cũng không muốn ngồi trong khoang thuyền, đều ở bên ngoài thổi tiêu, uống chút rượu, tình cờ làm trên một bài thơ, Thẩm Hoán cũng tham dự.
Mấy tiểu thư ở trong khoang thuyền cười nói, một hồi liền cảm thấy buồnchán, Ngũ tiểu thư Thẩm Phương Lan cười nói: "Trong khoang thuyền này có chút oi bức, chúng ta đi ra ngoài hóng gió một chút,xem các đại ca, đệ đệ làm thơ ra sao?"
Tam tiểu thư Thẩm Phương Hoa cười nói: "Tự nhiên là vô cùng tốt ."
Thẩm Mẫu Đơn cũng đáp một tiếng được, Thẩm Nhan Dung không nói lời nào, xem ra cũng không muốn ngồi chờ ở trong khoang thuyền, chỉ có Thẩm Oánh sắc mặt còn rất tiều tụy, ngồi tựa trên ghế mây không muốn đứng dậy, "Tam muội muội, Ngũ muội muội, các ngươi đi chơi đi, ta sẽ không đi ra ngoài."
Hai tiểu thư nhìn thấy nàng thật sự là không thoải mái, cũng không cưỡng cầu, cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, mấy người khác lục tục ra khoang tàu.
Trong khoang thuyền rất nhanh chỉ còn lại một mình Thẩm Oánh, nàng lẳng lặngtừ trên cửa ngóng về nơi đèn đuốc sáng choang xa xăm kia, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ tới chuyện trong nhà không nhịn được đỏ mắt, nghe tiếng đệ đệ muội muội cười vui vẻ bên ngoài, lại cố gắng đem toàn bộ nước mắt nuốt xuống.
Một người ở trong khoang tàu cảm giác thực sự không dễ chịu, có người nói chuyện có thể tốt hơn một chút, Thẩm Oánh không thể kiên trì được nữa, kéo thân thể mệt mỏi đứng dậy đi về bên ngoài, bên tai là tiếng Ngũ muội Phương Lan cười vui vẻ . Nghe thấy tiếng cười của em họ, Thẩm Oánh cũng cười,trong mấy muội muội, tính tình Phương Lan hoạt bát, nghe thấy tiếng cười của nàng trong lòng nàng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Thẩm Phương Lan cũng nhìn thấy Thẩm Oánh từ khoang tàu đi ra, lập tức vẫy vẫy tay, vui vẻ nói: "Đại tỷ, tỷ mau tới đây nhìn xem, chiếc thuyền kia thật là tốt, có thể nghe thấy tiếng người hát khúc thổi tiêu. . . . . ."
Thẩm Oánh cười híp mắt tiêu sái, nhìn về vị trí ngón tay Phương Lan chỉ, cười nói: "Quả thật là đẹp." Ban đêm từng chiếc từng chiếcthuyền , đèn đuốc sáng trưng, xa xa một chiếc thuyền trên không biết làm cái gì, ánh đèn hiện lên đủ mọi màu sắc sặc sỡ, rất là đẹp đẽ.
Chiếc thuyền kia ngày càng tới gần, người nhà họ Thẩm nhìn thấy một đôi nam nữ tựa sát vào nhau trên mũi thuyền , nữ tử đang ngâm nga Tiểu Khúc, nam tử vì nàng thổi tiêu đệm nhạc .
Thẩm Mẫu Đơn nhìn một đôi nam nữ cách mũi tàu không xa , ngẩn ra, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh, đáy lòng thở dài. Thuyềntới gần, người nhà họ Thẩm cũng nhìn rõ ràng một nam một nữ kia trên mũi tàu kia , Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy tiếng Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan hít thở mạnh, còn có Thẩm Nhan Dung chỉ hừ lạnh một tiếng .
Một nam một nữ đối diện mũi thuyền kia người nhà họ Thẩm đều biết, nam nhân là phu quân Thẩm Oánh ,nhị gia Nghiêm gia Nghiêm Nhân Tu, nữ tử là khuê mật tốt của Thẩm Oánh: Đặng Nghiên Thu, hai người bây giờ như keo sơn rúc vào nhau. Thẩm Oánh cũng nhìn thấy tình cảnh này , vẻ kiên cường ngoài cũng không chống cự nổi nữa nổi nữa, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Đại. . . . . . Đại tỷ, chuyện gì thế này?" Thẩm Phương Lan kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh, phát hiện mặt nàng đầy nước mắt rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra, không tiếp tục hỏi nữa, quay đầu hung tợn nhìn về phía đôi nam nữ đứng trên mũi thuyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook