Mắt
-
C15: Chương 15
Lúc xe taxi chạy đến cửa tiểu khu của Dư Thần Dật, đúng lúc anh tỉnh lại.
Mùi bia tỏa đi rất nhanh, Dư Thần Dật cũng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi đến khi xe taxi dừng hẳn lại, anh gần như đã tỉnh táo trở lại.
Kỳ Tử Tuấn vốn định xuống xe cùng anh nhưng lại bị Dư Thần Dật ngăn lại.
Dư Thần Dật cười cười, nhanh chóng xin lỗi Kỳ Tử Tuấn trước: “Em không sao, làm mất thời gian của anh rồi, tự em đi lên nhà là được, cảm ơn anh đã đưa em về.”
Kỳ Tử Tuấn nhìn Dư Thần Dật mở cửa xuống xe, ngoại trừ bước đi còn có chút không ổn thì quả thật không có vấn đề gì lớn, cách cửa sổ xe dặn dò anh vài câu, sau khi nhìn thấy Dư Thần Dật đi vào trong tiểu khu rồi anh ta mới cho tài xế lái xe đi.
Gió buổi đêm có chút lạnh nhưng Dư Thần Dật lại cảm thấy cổ mình ấm áp.
Anh sờ sờ cổ theo bản năng, sửng sốt một lát mới cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là chiếc choàng cổ của Kỳ Tử Tuấn choàng cho anh trong lúc đợi xe vẫn chưa lấy lại.
Dư Thần Dật cúi đầu “A” một tiếng, xoay người đi vài bước mới phát hiện chiếc taxi ban nãy đã chạy đi rồi, anh đành quay trở lại, thầm nghĩ lúc nào đó sẽ mời Kỳ Tử Tuấn một bữa cơm để cảm ơn hắn, hoặc là mua lại cho hắn một chiếc khăn choàng cổ mới.
Hôm nay anh vội ra ngoài nên bỏ quên khăn choàng trên nóc tủ ngoài cửa, bây giờ có chiếc khăn choàng này của Kỳ Tử Tuấn vừa đúng lúc có thể giúp anh chắn gió.
Dư Thần Dật kéo khăn choàng cổ lên che chắn cằm mình lại, ngửi thấy mùi nước hoa của Kỳ Tử Tuấn còn vương lại, vừa suy nghĩ xem đến lúc đi làm có thể hỏi xem anh ta dùng nước hoa của hãng nào không, vừa chậm chạp đi về phía dưới lầu.
Không biết có phải là do sáng sớm mai trời sẽ mưa hay không, mà buổi tối hôm nay bầu trời gần như không có sao, ánh trăng mờ mịt, đèn đường trong tiểu khu lại đặt cách xa nhau, chính giữa còn có một cái bóng đèn sợi đốt vẫn chưa được thay mới, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu chút ánh sáng xuống dưới mặt đường.
Dư Thần Dật đi được hai bước, sau lưng đột nhiên rùng mình, anh chưa kịp suy nghĩ gì thì cơ thể đã nảy sinh phản ứng, cả tóc gáy đều dựng thẳng lên, giống như đang muốn cảnh báo cho anh chuyện gì đó.
Bước chân anh chợt khựng lại, quay phắt đầu nhìn về phía sau, ở đó không một bóng người, chỉ có lá cây lung lay xào xạc trong gió, bóng lá xuyên qua ánh đèn đường mờ tối đổ xuống mặt đất tạo thành một mảnh dữ tợn, tựa như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt.
Dư Thần Dật khẽ nuốt nước bọt xuống, nhanh chóng xoay người lại đi về phía trước, tòa nhà anh ở ở sâu bên trong tiểu khu, có lẽ phải mất hơn năm phút đồng hồ mới về tới.
Cái trán của anh không biết đã đổ một tầng mồ hôi mỏng từ khi nào, nhưng quan trọng là anh không dám đưa tay lên lau, anh sợ động tác của mình sẽ kinh động đến thứ đang ẩn trốn phía sau, tầm mắt đó theo anh như hình với bóng, khiến anh chỉ dám cúi đầu bước đi thật nhanh.
Nhưng anh còn chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy bên cạnh vang một tiếng bước chân khác không phải của anh.
“Lộc cộc”, “Lộc cộc”
Tiếng bước chân kia càng lúc càng tiến đến gần anh, càng lúc càng gần, anh hoàn toàn không dám quay đầu lại, anh bước đi nhanh đến mức gần như muốn chạy trốn, ánh mắt lại nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái bóng.
Bây giờ trên mặt đất có hai có bóng.
Một cái là của anh, một cái là của người kia…. đã sắp tiến đến bên chân anh.
Người kia ngay sát phía sau anh.
Dư Thần Dật che miệng mình lại, khó khăn nuốt xuống cảm giác hoảng sợ trong người mình, anh muốn chạy như điên, nhưng hai chân đột nhiên lại trở nên nặng trĩu, anh không thể khống chế bước chân của mình, thật sự không tài nào ra lệnh cho bản thân mình nhấc chân lên.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng chậm lại, càng lúc càng chậm.
Mà tiếng bước chân phía sau anh càng lúc càng gần.
Càng lúc càng gần.
Anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái bóng phía sau mình, nhìn thấy cái bóng kia dần dần lớn lên, dần dần trở nên rõ ràng, giống như sắp sửa quấn lên anh.
Giây tiếp theo, cái bóng kia vươn tay về phía anh
Dư Thần Dật đổ một trận mồ hôi lạnh, cảm giác hoảng sợ tột độ khiến cơ thể anh triệt để cứng đờ lại, anh không thể đi nổi nữa, chỉ có thể cứng ngắc dừng lại, đứng thẳng tắp tại chỗ.
Anh ôm lấy cánh tay mình, khớp hàm run rẩy chờ đợi động tác tiếp theo của người kia.
Nhưng vài giây sau, một người đàn ông xa lạ mặc đồ thể thao đi ngang qua người Dư Thần Dật, còn khó hiểu liếc mắt nhìn Dư Thần Dật đang đứng bất động tại chỗ một cái.
Dư Thần Dật cảm thấy hô hấp của mình đều như muốn dừng lại, thẳng đến khi người đàn ông kia đi xa, cơ thể anh mới một lần nữa khôi phục lại tri giác.
Đầu tiên quay đầu lại, không có bóng dáng của ai, không có người, không có tiếng bước chân.
Người vừa nãy hẳn chỉ là đi cùng đường với anh, là do anh quá nhạy cảm.
Dư Thần Dật thở phào một hơi, vươn tay vịn vào đèn đường thở hổn hển.
Anh sợ tới mức đầu gối như có chút muốn nhũn ra, đành phải vịn vào cột đèn nghỉ ngơi, cây cột đền bằng sắt vô cùng lạnh lẽo, nhưng Dư Thần Dật vừa mới hoảng sợ đến lạnh cả người, nhiệt độ cơ thể cũng không khác với cây cột đèn mang theo gió lạnh buổi đêm này là bao.
Dư Thần Dật dây dưa ở đó hồi lâu mới tiếp tục đi vào bên trong khu nhà của mình.
Ngay khi anh vừa rời đi không lâu, Cố Châu Lâm nghênh đón bóng đêm, từng bước giẫm lên nơi mặt đường Dư Thần Dật từng giẫm qua, vô cùng thản nhiên tiến về phía trước.
Miệng hắn còn đang lẩm bẩm một bài hát, cuối cùng dừng lại trước cột đèn đường Dư Thần Dật từng đứng hồi lâu, vươn tay chạm lên nơi Dư Thần Dật vừa mới vịn vào.
Khác với Dư Thần Dật, lòng bàn tay Cố Châu Lâm nóng bỏng, cây cột điện lạnh lẽo khiến hắn run lên một chút, nụ cười trên mặt hắn lại càng thêm tươi.
“Lạnh quá đi…..” Hắn đột nhiên bật cười thành tiếng, thu tay lại đưa lên mũi chính mình, hít thật sâu một hơi, sau đó tiếng cười đột nhiên im bặt đi, toàn bộ biểu cảm trên mặt đều biến mất.
“Hết rồi.”
Cố Châu Lâm vô cảm nói xong, ánh mắt nhìn thẳng một đường về phía trước.
Ánh đèn đường mờ mịt rọi vào đầu hắn, nhưng một chút cũng không thể chiếu sáng đôi con ngươi tối đen của hắn.
“Không còn mùi nữa rồi.”
Cố Châu Lâm cứ lặp đi lặp lại một câu, thì thào nói: “Không được đâu anh ơi.”
Hắn xoay người bước ra ngoài, giọng nói như bay theo làn gió đêm: “Không được dính mùi hương của người khác nha.”
Mùi bia tỏa đi rất nhanh, Dư Thần Dật cũng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi đến khi xe taxi dừng hẳn lại, anh gần như đã tỉnh táo trở lại.
Kỳ Tử Tuấn vốn định xuống xe cùng anh nhưng lại bị Dư Thần Dật ngăn lại.
Dư Thần Dật cười cười, nhanh chóng xin lỗi Kỳ Tử Tuấn trước: “Em không sao, làm mất thời gian của anh rồi, tự em đi lên nhà là được, cảm ơn anh đã đưa em về.”
Kỳ Tử Tuấn nhìn Dư Thần Dật mở cửa xuống xe, ngoại trừ bước đi còn có chút không ổn thì quả thật không có vấn đề gì lớn, cách cửa sổ xe dặn dò anh vài câu, sau khi nhìn thấy Dư Thần Dật đi vào trong tiểu khu rồi anh ta mới cho tài xế lái xe đi.
Gió buổi đêm có chút lạnh nhưng Dư Thần Dật lại cảm thấy cổ mình ấm áp.
Anh sờ sờ cổ theo bản năng, sửng sốt một lát mới cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là chiếc choàng cổ của Kỳ Tử Tuấn choàng cho anh trong lúc đợi xe vẫn chưa lấy lại.
Dư Thần Dật cúi đầu “A” một tiếng, xoay người đi vài bước mới phát hiện chiếc taxi ban nãy đã chạy đi rồi, anh đành quay trở lại, thầm nghĩ lúc nào đó sẽ mời Kỳ Tử Tuấn một bữa cơm để cảm ơn hắn, hoặc là mua lại cho hắn một chiếc khăn choàng cổ mới.
Hôm nay anh vội ra ngoài nên bỏ quên khăn choàng trên nóc tủ ngoài cửa, bây giờ có chiếc khăn choàng này của Kỳ Tử Tuấn vừa đúng lúc có thể giúp anh chắn gió.
Dư Thần Dật kéo khăn choàng cổ lên che chắn cằm mình lại, ngửi thấy mùi nước hoa của Kỳ Tử Tuấn còn vương lại, vừa suy nghĩ xem đến lúc đi làm có thể hỏi xem anh ta dùng nước hoa của hãng nào không, vừa chậm chạp đi về phía dưới lầu.
Không biết có phải là do sáng sớm mai trời sẽ mưa hay không, mà buổi tối hôm nay bầu trời gần như không có sao, ánh trăng mờ mịt, đèn đường trong tiểu khu lại đặt cách xa nhau, chính giữa còn có một cái bóng đèn sợi đốt vẫn chưa được thay mới, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu chút ánh sáng xuống dưới mặt đường.
Dư Thần Dật đi được hai bước, sau lưng đột nhiên rùng mình, anh chưa kịp suy nghĩ gì thì cơ thể đã nảy sinh phản ứng, cả tóc gáy đều dựng thẳng lên, giống như đang muốn cảnh báo cho anh chuyện gì đó.
Bước chân anh chợt khựng lại, quay phắt đầu nhìn về phía sau, ở đó không một bóng người, chỉ có lá cây lung lay xào xạc trong gió, bóng lá xuyên qua ánh đèn đường mờ tối đổ xuống mặt đất tạo thành một mảnh dữ tợn, tựa như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt.
Dư Thần Dật khẽ nuốt nước bọt xuống, nhanh chóng xoay người lại đi về phía trước, tòa nhà anh ở ở sâu bên trong tiểu khu, có lẽ phải mất hơn năm phút đồng hồ mới về tới.
Cái trán của anh không biết đã đổ một tầng mồ hôi mỏng từ khi nào, nhưng quan trọng là anh không dám đưa tay lên lau, anh sợ động tác của mình sẽ kinh động đến thứ đang ẩn trốn phía sau, tầm mắt đó theo anh như hình với bóng, khiến anh chỉ dám cúi đầu bước đi thật nhanh.
Nhưng anh còn chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy bên cạnh vang một tiếng bước chân khác không phải của anh.
“Lộc cộc”, “Lộc cộc”
Tiếng bước chân kia càng lúc càng tiến đến gần anh, càng lúc càng gần, anh hoàn toàn không dám quay đầu lại, anh bước đi nhanh đến mức gần như muốn chạy trốn, ánh mắt lại nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái bóng.
Bây giờ trên mặt đất có hai có bóng.
Một cái là của anh, một cái là của người kia…. đã sắp tiến đến bên chân anh.
Người kia ngay sát phía sau anh.
Dư Thần Dật che miệng mình lại, khó khăn nuốt xuống cảm giác hoảng sợ trong người mình, anh muốn chạy như điên, nhưng hai chân đột nhiên lại trở nên nặng trĩu, anh không thể khống chế bước chân của mình, thật sự không tài nào ra lệnh cho bản thân mình nhấc chân lên.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng lúc càng chậm lại, càng lúc càng chậm.
Mà tiếng bước chân phía sau anh càng lúc càng gần.
Càng lúc càng gần.
Anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái bóng phía sau mình, nhìn thấy cái bóng kia dần dần lớn lên, dần dần trở nên rõ ràng, giống như sắp sửa quấn lên anh.
Giây tiếp theo, cái bóng kia vươn tay về phía anh
Dư Thần Dật đổ một trận mồ hôi lạnh, cảm giác hoảng sợ tột độ khiến cơ thể anh triệt để cứng đờ lại, anh không thể đi nổi nữa, chỉ có thể cứng ngắc dừng lại, đứng thẳng tắp tại chỗ.
Anh ôm lấy cánh tay mình, khớp hàm run rẩy chờ đợi động tác tiếp theo của người kia.
Nhưng vài giây sau, một người đàn ông xa lạ mặc đồ thể thao đi ngang qua người Dư Thần Dật, còn khó hiểu liếc mắt nhìn Dư Thần Dật đang đứng bất động tại chỗ một cái.
Dư Thần Dật cảm thấy hô hấp của mình đều như muốn dừng lại, thẳng đến khi người đàn ông kia đi xa, cơ thể anh mới một lần nữa khôi phục lại tri giác.
Đầu tiên quay đầu lại, không có bóng dáng của ai, không có người, không có tiếng bước chân.
Người vừa nãy hẳn chỉ là đi cùng đường với anh, là do anh quá nhạy cảm.
Dư Thần Dật thở phào một hơi, vươn tay vịn vào đèn đường thở hổn hển.
Anh sợ tới mức đầu gối như có chút muốn nhũn ra, đành phải vịn vào cột đèn nghỉ ngơi, cây cột đền bằng sắt vô cùng lạnh lẽo, nhưng Dư Thần Dật vừa mới hoảng sợ đến lạnh cả người, nhiệt độ cơ thể cũng không khác với cây cột đèn mang theo gió lạnh buổi đêm này là bao.
Dư Thần Dật dây dưa ở đó hồi lâu mới tiếp tục đi vào bên trong khu nhà của mình.
Ngay khi anh vừa rời đi không lâu, Cố Châu Lâm nghênh đón bóng đêm, từng bước giẫm lên nơi mặt đường Dư Thần Dật từng giẫm qua, vô cùng thản nhiên tiến về phía trước.
Miệng hắn còn đang lẩm bẩm một bài hát, cuối cùng dừng lại trước cột đèn đường Dư Thần Dật từng đứng hồi lâu, vươn tay chạm lên nơi Dư Thần Dật vừa mới vịn vào.
Khác với Dư Thần Dật, lòng bàn tay Cố Châu Lâm nóng bỏng, cây cột điện lạnh lẽo khiến hắn run lên một chút, nụ cười trên mặt hắn lại càng thêm tươi.
“Lạnh quá đi…..” Hắn đột nhiên bật cười thành tiếng, thu tay lại đưa lên mũi chính mình, hít thật sâu một hơi, sau đó tiếng cười đột nhiên im bặt đi, toàn bộ biểu cảm trên mặt đều biến mất.
“Hết rồi.”
Cố Châu Lâm vô cảm nói xong, ánh mắt nhìn thẳng một đường về phía trước.
Ánh đèn đường mờ mịt rọi vào đầu hắn, nhưng một chút cũng không thể chiếu sáng đôi con ngươi tối đen của hắn.
“Không còn mùi nữa rồi.”
Cố Châu Lâm cứ lặp đi lặp lại một câu, thì thào nói: “Không được đâu anh ơi.”
Hắn xoay người bước ra ngoài, giọng nói như bay theo làn gió đêm: “Không được dính mùi hương của người khác nha.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook