Con chó này thật khó bảo! Hiếm khi cô có tâm tình như hôm nay, đến phòng sách của Ngự Thần tìm thấy một vài tài liệu không biết tên ghi chép bằng tiếng Nhật (bởi vì cô không biết tiếng Nhật, nên không hiểu tài liệu viết cái gì), trong lúc rảnh rỗi lại muốn làm đẹp cho Sữa tươi, ai ngờ nó lại không biết ơn như vậy.

Quay đầu nhìn Thanh Thủy Ngự Thần đang ngồi ở bàn tròn cạnh hồ bơi xem báo cáo hàng năm của tập đoàn Thanh Thủy, Lăng Hảo Hảo mở miệng bảo anh: "Này, anh bảo nó đừng nhúc nhích nữa."

Nghĩ đến lại thấy tức, rõ ràng cô là chủ của Sữa tươi, nhưng nó lại không nghe lời cô, chỉ khi nào cô dùng nắm đấm, nó mới nghe lời; mà anh, chỉ cần lạnh lùng trừng mắt một cái, không phí chút sức nào đã khiến Sữa tươi nghe theo anh. Không công bằng, quá không công bằng!

Thanh Thủy Ngự Thần miễn cưỡng ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Tại sao anh phải bảo nó đừng nhúc nhích?"

"Bởi vì nó nhúc nhích em không thể chải lông giúp nó được."

"Nhưng nó là chó của em, không phải chó của anh, anh không cần phải ra lệnh cho nó." Tay anh vuốt một cái, cười tà với cô: "Em là chủ của nó, nó phải nghe lời em chứ, đúng không?"

Đáng ghét, chắc chắn anh cố ý, biết rõ chỉ cần anh lạnh lùng trừng mắt một cái Sữa tươi liền nằm rạp xuống đất, còn cố ý nói vậy, chắc chắn là muốn nhìn cô khó xử. Lăng Hảo Hảo buông Sữa tươi đang giãy dụa không ngừng ra, hoạt động các đốt ngón tay: "Thanh Thủy, anh..." Các đốt ngón tay kêu răng rắc.

"Ngự Thần." Anh cắt lời của cô, chỉnh sửa vấn đề xưng hô cho cô.

"Anh quản em gọi anh là Thanh Thủy hay Ngự Thần làm gì! Tóm lại hôm nay em phải cho anh biết tay." Anh thật sự quá kiêu ngạo rồi, cười tà ác như vậy, rất muốn đấm cái mặt đang cười của anh. Nhanh chóng vung tay lên, nắm đấm hướng về phía khuôn mặt cực kì xinh đẹp kia.

"Hảo Hảo, không được nói bậy." Anh nhíu mày,  nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ghế, nghiêng đầu tránh một đòn của cô.

"Mẹ nó, anh còn quản em có nói bậy hay không!" Anh quản quá nhiều, "Không cho em nói, em càng muốn nói, anh..." Vừa định mang Tam Tự Kinh(*) tích bao ngày qua ra nói cho sướng miệng, một bàn tay trắng nõn thon dài đã che miệng cô lại, hai tay bị giữ chặt bắt chéo sau lưng.

(*) Tam tự kinh là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao.

"Ưmh......" Lăng Hảo Hảo ngẩng đầu nhìn Thanh Thủy Ngự Thần không biết lúc nào đã tới trước mặt giữ chặt cô, cô dùng sức giãy dụa hai tay đang bị giữ chặt.

Tay anh tăng thêm sức, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ híp lại nhìn cô: "Anh nói rồi, không được nói bậy." Anh thích sức sống của cô, nhưng không thích cô nói bậy.

"Ưmh." Cô dùng sức lắc đầu một cái, đôi mắt không phục nhìn anh chằm chằm, nâng một chân hung hăng đá anh.

Anh xoay người tránh, đồng thời cũng buông lỏng tay đang giữ chặt hai tay cô: "Em rất biết cách tấn công nhược điểm của đàn ông." Anh phủi bụi trên người, hứng thú nhìn cô. Mèo hoang nhỏ trở nên thông minh, anh phải khen ngợi.

"Nơi nào, nơi nào, nơi nào của anh là đàn ông thì hãy nói." Bên ngoài cô cười nhưng trong lòng không cười mà nhếch miệng nói, không quên nâng "đùi ngọc" lên hung hăng đá thêm một lần. Thay cho cái vừa rồi đá không trúng.

Ầm!

Tiếng đá vào một vật cùng với tiếng chó sủa vang lên trong sân, Sữa tươi nằm bên cạnh bàn tròn dứt khoát bị chủ nhân một cước đá xuống bể bơi.

Ai, tính sai mục tiêu nghiêm trọng, Lăng Hảo Hảo ngượng ngùng thu chân đang ở giữa không trung về, bước nhanh đến bên cạnh bể bơi: "Sữa tươi!" Cô gọi tên chó cưng, vẫy tay bảo nó bơi lên.

"Ưm gâu." Sữa tươi liều mạng khua bốn chân của nó bơi trong nước, nhưng vẫn không bơi tới, vẫn dậm chân tại chỗ ở trong nước, dù sao đã quen làm thú cưng, cũng sớm quên cách vận động tổ tông chó truyền cho rồi.

Trời! Nó rốt cuộc có phải chó hay không vậy! Đến bơi cũng không được, Lăng Hảo Hảo nhìn Sữa tươi đang giãy dụa trong bể bơi, quay đầu kêu lên với Thanh Thủy Ngự Thần ở một bên xem kịch vui: "Này, anh mau cứu Sữa tươi đi!" Bản thân là vịt trên cạn điển hình, nếu đã không xuống nước được vậy thì đành cầu cứu người khác thôi.

"Không phải rất thú vị sao?" Hai tay anh ôm ngực, đứng nguyên tại chỗ, không hề muốn xuống nước cứu chó, tự sinh tồn vốn là quy luật tự nhiên. Nếu như nó không có khả năng lên bờ, vậy chết đuối cũng chẳng có gì lạ.

"Không bằng đoán xem, nó bơi lên hay cứ thế chìm xuống." Anh cười nhạt đề nghị.

Quả nhiên người máu lạnh không hề có nhân tính, lòng cảm thông ít đến đáng thương. Sớm biết như vậy đã không cầu xin anh rồi. Lăng Hảo Hảo quay đầu lại, cắn môi nhìn Sữa tươi sắp chết đuối dưới nước, trong lòng đã quyết định. Tuy bình thường Sữa tươi không nghe lời cô, nhưng dù sao nó cũng ở cùng cô nhiều năm, nếu muốn cô trơ mắt nhìn nó chết đuối, thật sự cô không làm được, hiện tại chỉ có thể ôm hi vọng vào lòng, kể cả không biết bơi cũng phải bơi, dù sao cũng chỉ là vẩy lên vẩy xuống hai tay hai chân thôi mà.

Vừa mới cúi người, định nhảy xuống nước, sau lưng đột nhiên có một lực kéo khiến cả người cô ngửa ra sau, sợi tóc dài màu đen xẹt qua trước mắt cô, trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng cao lớn trong bể bơi.

Anh đi cứu Sữa tươi?! Không phải vừa nãy anh còn làm bộ dáng xem kịch vui sao? Sao lại... Lăng Hảo Hảo sững sờ nhìn Thanh Thủy Ngự Thần ra khỏi bể bơi, toàn thân ướt đẫm và Sữa tươi bụng căng phồng, đã uống không ít nước.

"Tại sao anh lại cứu Sữa tươi." Cô nhận lấy Sữa tươi trong tay anh, hơi kinh ngạc hỏi. Nhìn ngang nhìn dọc đều không thấy anh có dấu hiệu muốn cứu Sữa tươi.

Anh vuốt mái tóc dài ướt đẫm, lau nước đi, đôi mắt đẹp nhìn cô: "Em không biết bơi, đúng không?" Nếu không phải vì cô muốn nhảy xuống nước, anh tuyệt đối sẽ không tốn sức đi cứu một sinh mệnh vô dụng.

Anh vì cô?

"Anh..." Cô ngơ ngác nhìn anh, kinh ngạc không nói nên lời. Anh biết cô không biết bơi, nên nhảy xuống nước cứu Sữa tươi vì cô, cho nên, anh nói anh yêu cô, là thật sự yêu cô sao.

Satan thật sự sẽ yêu người khác...... Thậm chí còn yêu cô. Mà cô thì sao? Cô yêu anh sao? Hay vẫn quyết định như trước, ngày tập san ra lò sẽ chấm dứt mối quan hệ này?

Cô mê muội nhìn anh. Cô nghĩ đầu óc của cô rối loạn thật rồi...

※ ※ ※

Tắm rửa xong, Thanh Thủy Ngự Thần mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, thấy Lăng Hảo Hảo ngồi cạnh giường ngửa đầu uống sữa tươi.

"Nó đâu?" Cái anh hỏi là cái con chó ngu xuẩn làm tổn hại danh tiếng chó chăn cừu New Zealand.

"Quản gia đi mời bác sỹ thú y đến khám cho nó." Cô ngừng động tác uống sữa, nhìn anh ra khỏi phòng tắm, cố nén kích động muốn huýt sáo, oa! Như một bông hoa sen mới nở nha.

Tóc đen dài ẩm ướt rối tung ở sau lưng, mắt phượng hẹp dài quyến rũ,môi trái tim đỏ thắm hấp dẫn, lông mi dài đen dày, mũi cao hợp với nước da trắng nõn, dáng người thon dài hoàn mỹ như người mẫu bọc bên trong áo choàng tắm, cổ áo rộng lộ ra vòm ngực rộng lớn, khiến người khác suy nghĩ viển vông.

"Anh biết không? Anh có một khuôn mặt và dáng người rất đẹp." Cô đứng lên, tiến lên phía trước, tay chạm vào lồng ngực anh, nghiêm túc nói. Ừ, cơ bắp rất cường tráng, không giống một số người đàn ông, trông khá mà lại không dùng được, sờ chỗ nào cũng mềm lại nhiều thịt thừa. Thân là học sinh khoa mỹ thuật, mặc dù học về thiết kế, nhưng vài năm học vẽ không uổng phí, khung xương của anh hoàn mỹ khiến cô lại muốn cầm bút chì đã lâu không dùng.

"Em cảm thấy chúng rất đẹp sao?" Anh cúi đầu, nắm bàn tay đang sờ loạn trước ngực. Lời khen ngợi của cô khiến cho anh đang bình tĩnh cũng trở nên hơi kích động.

"Dĩ nhiên." Đây là lời nói thật lòng, có bạn trai đẹp trai như vậy, khó trách cô trở thành tình địch của những người thích Thanh Thủy trong trường, tim đập nhanh hơn: "Đúng rồi, cảm ơn anh vừa nãy cứu Sữa tươi." Cô cảm ơn anh. Anh cứu Sữa tươi vì cô, khiến cho cô được cưng chiều mà hoảng sợ.

Anh không nói gì, chỉ đưa tay cô đến bên môi anh, hôn lên đó. Tâm của anh dường như càng ngày càng đặt nhiều hơn trên người cô, lo lắng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rồi lại đi cứu con chó ngu xuẩn.

Không khí...... Hình như hơi mập mờ, cô nhìn anh trầm lắng, như bị hấp dẫn mà đắm chìm trong đôi mắt của anh. Không đúng, không phải cô không thích anh sao? Không thích tà khí của anh, không thích cách anh nói chuyện, không thích lòng cảm thông ít đến đáng thương của anh, không thích... Nhưng tại sao, bây giờ tim cô lại đập thình thịch, giống như sau khi chạy Marathon, không khống chế được mà đập nhanh.

Thật ghét cảm giác này, cảm giác như không phải chính mình nữa, chẳng bao lâu sau, cô lại vì cử động của anh mà tim đập nhanh chứ không phải nổi da gà.

"Em --" cô không được tự nhiên giãy dụa cổ tay, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

"Mặt em đang đỏ." Khóe môi hoàn mỹ vẽ lên một nụ cười, anh ngậm đầu ngón tay của cô vào miệng, tinh thế thưởng thức.

Oành! Không cần soi gương, Lăng Hảo Hảo cũng biết mặt mình lúc này cực kì đỏ, toàn thân nóng như ngâm trong nước sôi, có thể bốc hơi nước rồi. "Ha ha! Hôm nay nóng quá!" Cô xấu hổ nói, để giải thích cho khuôn mặt đỏ hồng của mình, cái tay không bị nắm chìa ra làm quạt, không ngừng phẩy phẩy cạnh mặt, cố gắng làm dịu đi hơi nóng đang không ngừng toát ra trên người.

"Em nóng lắm sao?" Anh nhìn mặt cô đỏ lên, gặm nhẹ đầu ngón tay cô.

Biết rõ còn hỏi! "Đúng vậy." Cô cố ý nói lớn tiếng. Đặc biệt là đầu ngón tay, nóng đến sắp bỏng rồi, "Anh đừng cắn ngón tay em." Nếu anh cắn tiếp, cô liền muốn đánh vào miệng anh một cái.

Anh nghe đề nghị của cô thì nhíu mày, "hợp tác" mà há miệng ra.

Ai, tay cuối cùng cũng được giải phóng, Lăng Hảo Hảo vẫy vẫy tay, lúc này tinh thần mới được thả lỏng một chút, nhưng ngay lập tức trên cổ có cái gì lạnh lạnh, thân thể liền cứng lại, ông trời ơi! Anh đang làm gì thế?!

Đôi môi trái tim màu đỏ đang dán vào cần cổ mảnh khảnh của cô, anh thỏa mãn nhìn phản ứng của cô, trằn trọc mút vào, để lại dấu ấn của anh trên cổ cô.

Môi từ từ dời lên trên, môi của anh chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi anh miêu tả hình dáng môi cô, hô hấp của anh phả vào mặt cô, hơi thở đầy nam tính vờn quanh cô, gương mặt hoàn mỹ gần như thế, gần đến nỗi cô có thể đếm từng sợi lông mi của anh.

"Em....." Cô vừa mới mở miệng, lưỡi của anh liền tiến vào miệng cô, lưỡi của anh và lưỡi của cô dây dưa với nhau. Cô hoảng hốt nhìn anh, vì sao lần đầu tiên hôn có cảm giác buồn nôn, mà lần này lại không có cảm giác buồn nôn ấy, ngược lại có chút.... vẫn chưa thỏa mãn?!

Anh trằn trọc mút môi cô, đôi mắt sâu thẳm, anh -- có dục vọng với cô. Lúc bắt đầu chỉ là trêu chọc, bây giờ thân thể anh lại nổi lên phản ứng với cô, khiến cho lòng anh say mê. Bị cô hấp dẫn, có dục vọng với cô là chuyện tất nhiên, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy, thậm chí -- chỉ là hôn cô.

Bàn tay to của anh đang để ở eo cô di chuyển lên trên, ngón tay thon dài từ từ đi lên, khiến cô hít vào một hơi, trong nháy mắt thần chí liền tỉnh táo --

"Anh lưu manh!" Cô dùng sức đẩy ra anh, đỏ mặt lớn tiếng khiển trách anh. Đáng ghét, tại sao anh lại có thể làm chuyện này với cô! Cô, ách, thích nụ hôn của anh, nhưng không đồng ý anh chạm vào ngực cô.

"Lưu manh?" Anh có chút không vui khi cô né ra, bước về phía trước.

"Đâu chỉ có lưu manh, quả thực là hèn hạ, vô sỉ, tà ác, xấu xa." Cô không quên thêm mấy từ nữa để miêu tả, thể hiện hành động của anh với cô rất quá đáng.

Anh càng không vui, "Còn gì nữa không?" Anh lạnh lùng hỏi. Không ai dám sỉ nhục anh như thế ngay trước mặt anh.

Nhìn dáng vẻ của anh, hình như đang tức giận, Lăng Hảo Hảo ngừng lại một chút, cẩn thận mà kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Hình như không còn." Mà cô cũng muốn trốn đi, tránh bị anh "xâm phạm" thêm nữa.

Tiếng nói vừa dứt, cô chợt xoay người, mở cửa phòng, chạy như bay ra khỏi biệt thự, động tác lưu loát một hơi là xong. Đây gọi là đánh không lại kẻ xấu, theo lý thuyết phải là anh chạy cô đuổi mới đúng, nhưng bây giờ lại ngược lại, nếu trình độ võ thuật của cô mạnh hơn thì cũng không cần chạy, chỉ cần một quyền là đánh gãy cái tay phạm tội kia rồi.

Thanh Thủy Ngự Thần đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất, đôi mắt tà mị lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ sát đất sau lưng trong phòng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương