Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em
-
Chương 5-1
Chủ tịch câu lạc bộ truyền thông nổi danh là "nát" của trường Lăng Hảo Hảo và hoàng tử đứng đầu trường Thanh Thủy Ngự Thần đang hẹn hò, không ngờ lại hợp tình hợp lí, dù sao hai người trước đây đã có tin đồn, chính thức hẹn hò cũng không ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng hoàng tử Thanh Thủy chính thức bị dán nhãn, khiến cho đám chị em gia đình có thế, có tiếng là học giỏi của Đại học G phải khóc ròng, tuy trước kia khi hoàng tử còn độc thân cũng không ai dám tỏ tình, nhưng dù sao mọi người đều có hi vọng, còn hơn bây giờ đến hi vọng cũng không có.
Năm ngày sau đó, ngày nào cũng vậy, Lăng Hảo Hảo sẽ ăn trưa cùng Thanh Thủy Ngự Thần ở phòng ăn A của trường học.
Canteen của Đại học G chia làm 3 phòng ăn A, B, C, phòng ăn C hướng tới những sinh viên xuất thân bình thường, tuy đồ ăn không phong phú nhưng giá cả ưu đãi, hơn nữa lượng đồ ăn cũng nhiều.
Phòng ăn B hướng tới những sinh viên có gia cảnh không tệ, giá tiền đắt hơn phòng ăn C nhiều, đương nhiên, đồ ăn để lựa chọn cũng nhiều hơn, hơn nữa còn có người phục vụ.
Còn phòng ăn A là phòng ăn xa hoa nhất trường, chuyên phục vụ đồ ăn cho con nhà giàu, giá cả đắt đỏ khiến cho người khác phải líu lưỡi, nhưng đồ ăn cùng chất lượng phục vụ lại có thể sánh với nhà hàng 5 sao, chẳng trách mỗi ngày đều có người tới đây vung rất nhiều tiền. Còn đến đây ăn cơm để thể hiện bản thân là người giàu có.
Mặc dù đang hẹn hò nhưng Lăng Hảo Hảo vẫn chưa cảm nhận được cảm giác yêu đương, nhưng quan hệ đã tốt hơn rất nhiều.
"Này, Thanh Thủy Ngự Thần......" Uống một ngụm sữa tươi Hà Lan, Lăng Hảo Hảo gọi Thanh Thủy Ngự Thần ngồi đối diện cô. Mấy hôm nay, cứ đến giờ ăn trưa, anh đều dẫn cô tới sảnh A ăn, thỏa mãn cái miệng của cô. Ngoại trừ những lúc vẻ mặt âm trầm và thỉnh thoảng tỏa ra tà khí chết người không đền mạng thì phải công nhận rằng anh là một đối tượng tốt để hẹn hò. Hơn nữa quan trọng là cô có thể thấy vở ghi của anh, đi bộ quanh biệt thự của anh mấy vòng, cẩn thận chụp ảnh anh - đến bây giờ mới chụp được 39 lần nhưng chưa có lần nào là thành công cả.
Tóm lại dù sao, điều này vẫn khiến mấy ngày nay cô vui sướng viết báo, khác hẳn tình trạng quẫn bách mấy hôm trước không viết được chữ nào. Xem ra hẹn hò cùng anh là lựa chọn chính xác.
"Ngự Thần." Thanh Thủy Ngự Thần lẳng lặng nói. Anh ưu nhã cắt một miếng thịt bò bít tết cho vào trong miệng nhai từ từ, lễ nghi chuẩn mực giống như quý tộc thời Trung Cổ.
"Cái gì?" Cô nghi ngờ nhìn anh. Sao tự nhiên anh lại gọi tên của mình.
"Gọi anh là Ngự Thần." Mấy hôm trước không bảo cô đổi cách xưng hô là để cho cô có thời gian thích ứng, mà hôm nay, thời gian đó hẳn đã đủ rồi.
"Ngự Thần?" Cô chợt cười một tiếng, suýt nữa phun sữa đang ngậm trong miệng ra, "Chẳng lẽ anh không thấy gọi như vậy rất buồn nôn sao?" Gọi anh là Ngự Thần? Làm ơn đi, cô sẽ cười chết mất. Huống chi nếu để cho đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn ở câu lạc bộ truyền thông kia biết, đảm bảo sẽ không nể mặt mà cười nhạo cô một phen.
"Em không muốn?" Anh nhíu mày, đôi mắt mê người có chút không vui.
"Quá buồn nôn." Cô cười sắp sái quai hàm rồi, cố làm ra vẻ đứng đắn trả lời anh.
"Thật sự không gọi?" Anh âm trầm nhìn cô chằm chằm hỏi.
Tay đang uống sữa bỗng dừng lại, Lăng Hảo Hảo nuốt sữa xuống, không tự nhiên đặt ly sữa lên bàn. Ai, mỗi lần không vừa ý anh, anh liền nhìn cô với vẻ mặt âm trầm như vậy, giống như cô nợ anh vài trăm vạn vậy.
"Được rồi, em gọi là được chứ gì." Bởi vì anh cung cấp sữa tươi cực kì ngon cho cô và thông tin để cô viết bài báo, cô sẽ cố gắng gọi tên anh. Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lúc cần thiết cũng phải hi sinh một chút. Nhưng có thể khẳng định, đám người ở câu lạc bộ truyền thông kia sẽ cười ngất.
Anh nhàn nhạt nhìn cô, chờ cô gọi anh tên.
"Ngự...... Ngự...... Ngự Thần." Cô khó khăn gọi, nhưng cũng không nhịn được cười. A..., tha cho cô đi. Gọi tên anh thêm mấy lần nữa, cô sớm muộn cũng cười đến miệng rút gân.
Là do anh quá vội vàng sao? Vẫn nên từ từ thôi, dù sao với cá tính của cô, bây giờ có thể gọi tên anh đã không dễ rồi. Mím môi, anh chậm rãi điều chỉnh lại tâm trạng, ưu nhã cắt một miếng thịt bò bít tết cho vào miệng.
"Này, Thanh Thủy Ngự...... Ách, Ngự Thần." Ai, gọi như vậy thật không quen, "Tại sao ngày nào anh cũng dẫn em đến đây ăn cơm?" Thỏa mãn uống một ngụm sữa tươi, Lăng Hảo Hảo hỏi. Mấy ngày nay, dạ dày cô đều ngày ngày ca hát.
"Em không thích chỗ này sao?" Anh nhíu mày hỏi ngược lại.
Sao có thể? Cô vội vàng lắc đầu một cái, tuyên bố lập trường của mình:
"Em ước gì ngày nào anh cũng dẫn em đến đây ăn." Đầu cô cũng không bị hỏng, làm sao có thể không muốn đến chỗ tốt như thế này, "Nhưng anh không biết nơi này rất tốn kém sao?" Tuy rằng anh là người thừa kế tập đoàn Thanh Thủy, tiền cũng không thiếu, nhưng chi ra nhiều tiền như thế, anh không đau lòng sao?
Như cô, tuy ba là Tổng giám đốc công ty bất động sản Lăng Thị, cho cô tiền tiêu vặt cũng không ít, nhưng nếu ngày nào cũng ăn ở đây, trong lòng cô có cảm giác không nỡ.
"Không biết." Đối với anh, tiêu tiền ở nơi này chỉ là một điều nhỏ nhặt, không đáng kể mà thôi.
Ai, quả nhiên là người thừa kế một trong ba công ty lớn nhất Nhật Bản, chi tiền không nhăn mày một cái. Đây chính là điểm khác nhau giữa công ty cực kì lớn và công ty lớn.
"Đúng rồi, tại sao anh lại muốn hẹn hò với em?" Cô chuyển chủ đề, đây là vấn đề cô đã suy nghĩ mấy ngày nay. Anh nói cùng cô hẹn hò, có phải vì muốn tìm kiếm thứ mới lạ không, hai người bọn cô hoàn toàn không hợp nhau, dù là tính cách hay vẻ bề ngoài. Điểm duy nhất xứng đôi là cả hai đều cao.
"Em muốn biết lý do?" Anh để dao nĩa trong tay xuống, cầm cốc cà phê đen lên uống.
"Đương nhiên." Nếu không cô hỏi anh làm gì.
Anh dừng lại ở hai tròng mắt của cô, khóe miệng cong lên, cười tà một tiếng,
"Lý do rất đơn giản, bởi vì anh yêu em." Cô là ngoại lệ trong cuộc đời anh, vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không yêu ai, không ngờ đôi mắt của cô như hai ngọn lửa, sáng chói kia lại khiến anh động lòng.
Anh yêu cô, muốn cô trở thành người phụ nữ duy nhất đứng bên cạnh anh, vì cô chói lóa, cũng vì dũng khí và can đảm của cô. Chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở yêu mà thôi, anh sẽ cho cô tình yêu của anh, nhưng sẽ không mang toàn bộ mọi thứ của mình cho cô.
"Anh nói... Anh yêu em?" Lăng Hảo Hảo nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc suýt nữa ngã khỏi ghế, dù thế nào cũng không ngờ đáp án của anh là như thế, Satan không phải nên lạnh lẽo vô tình sao? Sao lại biết yêu người khác chứ?
"Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?" Đây là nguyên nhân duy nhất cô nghĩ tới. Anh yêu cô, không thể nào.
"Không phải." Anh thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhàn nhã thưởng thức cà phê đen đắng. Cô kinh ngạc anh cũng không thấy lạ, anh sẽ yêu một người, bản thân anh cũng không ngờ tới. Nhưng yêu thì đã yêu rồi, anh không có ý định làm trái lòng mình, chỉ cần ánh mắt của cô vẫn tỏa sáng, anh vẫn sẽ yêu cô.
"Này! Con mắt của anh bị hỏng rồi sao? Đúng không." Cô một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt mình, rất thẳng thắn nói: "Em cũng không xinh đẹp." Không phải cô tự chê bai mình, thật sự rất khó tượng tượng rằng anh sẽ yêu cô.
"Anh biết rõ." Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng chói lóa như mặt trời thì chỉ có cô.
"Đẹp hay không không liên quan, anh chỉ yêu đôi mắt của em." Đôi mắt sáng ngời, hấp dẫn ánh mắt chìm trong bóng tối của anh.
"Đôi mắt của em?!" Cô khó hiểu nói. Nhan sắc của cô là loại trung tính, nhưng nếu nhìn từng chỗ, chỉ có thể dùng 2 từ để hình dung -- bình thường. Mắt hai mí bình thường, không phải quá to, nhưng cũng không nhỏ đến mức híp lại thành một đường, bình thường ở ngoài đường cũng gặp rất nhiều. "Anh thích đôi mắt của em?!" Cô không chắc chắn hỏi, là anh thấy ánh mắt cô quá đẹp, nên mới thích ánh mắt cô, chứng minh đạo lý vật cực tất phản (*)?
(*) VẬT CỰC TẤT PHẢN: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
"Đúng, nó rất thu hút ánh mắt người khác."
"Nhưng......" Cô soi gương nhiều năm rồi, sao chưa bao giờ cảm thấy ánh mắt cô có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác chứ?
"Anh yêu em lại khiến em không tưởng tượng nổi sao?" Anh cắt lời cô, khẽ chạm vào cốc cà phê, hài hước hỏi.
Đúng vậy mà. Lăng Hảo Hảo kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Thanh Thủy Ngự Thần, lần đầu tiên có người khác phái nói yêu cô, không cảm động là gạt người, huống chi đối phương lại là người rất đẹp trai, dù sao cũng thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của cô, nhưng --
"Em không yêu anh."
Vẫn phải nói rõ ràng, ngay từ đầu cô chấp nhận hẹn hò với anh, chỉ vì muốn hiểu rõ anh, nhưng không ngờ tới anh sẽ yêu cô. Cô cũng không muốn lừa gạt tình cảm của anh, tránh cho tương lai lại dây dưa không rõ.
"Không yêu anh?" Anh để cốc cà phê xuống, hai tay thon dài tao nhã bắt chéo để trên đầu gối, "Cũng không sao." Anh không quan tâm cười yếu ớt. Anh không để ý cô yêu anh hay không, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh. Cô có thể không yêu anh, nhưng phải thuộc về anh, "Anh chưa bao giờ quan tâm em yêu anh hay không."
Trời! Quá phóng khoáng rồi, trừng mắt nhìn người phía trước, Lăng Hảo Hảo nghẹn sữa trong họng. Gặp quỷ rồi, cô vừa mới cảm động như thế, anh cũng không cần phải làm cho cô không còn chút cảm động nào nhanh như vậy chứ. Anh -- đây đâu phải là yêu cô!
Tức giận uống hết một cốc sữa tươi, cô khẳng định một lần nữa, anh quả nhiên có bản lĩnh làm cô tức chết, mặc dù hẹn hò với anh sẽ giúp câu lạc bộ truyền thông có tiền đồ sáng lạng, nhưng con đường này lại rất quanh co.
Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cô bị anh làm cho tức chết trước khi tập san ra lò...
※ ※ ※
"Gâu, gâu gâu!" Ở trong cái sân thanh nhã cạnh bể bơi, con chó chăn cừu New Zealand toàn thân trắng như tuyết đang rên rỉ thê thảm, khiến người nghe cũng phải rơi lệ.
Buổi sáng chủ nhật, trời xanh nắng đẹp, Lăng Hảo Hảo như mọi ngày lại dẫn chó cưng Sữa tươi tới chỗ Thanh Thủy Ngự Thần -- cô đi bộ trong biệt thự của bạn trai trên danh nghĩa, nói cho oai thì là tới bồi dưỡng tình cảm, thực ra là tới xem có tìm được thông tin nào không.
Binh! Một "bàn tay ngọc thon dài" vỗ mạnh lên đầu chó, Lăng Hảo Hảo đang ngược đãi chó trừng mắt nhìn chú chó không còn bộ dạng của chó chăn cừu nằm rạp trên mặt đất, không nhịn được nói: "Sữa tươi, đừng kêu nữa." Âm thanh khó nghe như vậy, thực sự chỉ bôi nhọ loài chó thôi.
"Ô." Sữa tươi rụt cái đầu trắng nhỏ, chớp chớp đôi mắt chó rất tròn, tạm thời im lặng, để tránh phải chịu đau hơn. Dù là chó thì cũng biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của chủ nhân.
"Ừ, tốt lắm." Chó này dễ dạy. Lặng Hảo Hảo thỏa mãn gật đầu nhìn Sữa tươi nằm rạp bất động trên mặt đất, hai tay kéo lông chó trắng, chải rất mạnh. Ừm, lông thật trắng, trắng đến mức cô nghĩ tới bò sữa New Zealand, quả nhiên không phụ cô lấy tên Sữa tươi cho nó.
Không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà nắm lông chó chải, mới chải vài lần, chó đã phản ứng kịch liệt.
"Ưm gâu! Gâu! Gâu Gâu!" Sữa tươi đau không chịu nổi kêu lên, nhân tiện không quên giãy dụa thân thể, thoát khỏi bàn tay của chủ.
"Tránh cái gì mà tránh! Yên tĩnh chút cho tao." Hại cô không nắm được lông của nó rồi. "Tay ngọc thon dài" lại không khách khí đập đầu chó lần nữa, Lăng Hảo Hảo ra lệnh cho Sữa tươi.
"Ưm gâu! Gâu Gâu!" Sữa tươi vẫn đang ra sức giãy dụa, anh dũng bất khuất, nếu để chủ nhân của nó tàn phá nữa, nó khó bảo toàn cái mạng chó trên tay cô.
Năm ngày sau đó, ngày nào cũng vậy, Lăng Hảo Hảo sẽ ăn trưa cùng Thanh Thủy Ngự Thần ở phòng ăn A của trường học.
Canteen của Đại học G chia làm 3 phòng ăn A, B, C, phòng ăn C hướng tới những sinh viên xuất thân bình thường, tuy đồ ăn không phong phú nhưng giá cả ưu đãi, hơn nữa lượng đồ ăn cũng nhiều.
Phòng ăn B hướng tới những sinh viên có gia cảnh không tệ, giá tiền đắt hơn phòng ăn C nhiều, đương nhiên, đồ ăn để lựa chọn cũng nhiều hơn, hơn nữa còn có người phục vụ.
Còn phòng ăn A là phòng ăn xa hoa nhất trường, chuyên phục vụ đồ ăn cho con nhà giàu, giá cả đắt đỏ khiến cho người khác phải líu lưỡi, nhưng đồ ăn cùng chất lượng phục vụ lại có thể sánh với nhà hàng 5 sao, chẳng trách mỗi ngày đều có người tới đây vung rất nhiều tiền. Còn đến đây ăn cơm để thể hiện bản thân là người giàu có.
Mặc dù đang hẹn hò nhưng Lăng Hảo Hảo vẫn chưa cảm nhận được cảm giác yêu đương, nhưng quan hệ đã tốt hơn rất nhiều.
"Này, Thanh Thủy Ngự Thần......" Uống một ngụm sữa tươi Hà Lan, Lăng Hảo Hảo gọi Thanh Thủy Ngự Thần ngồi đối diện cô. Mấy hôm nay, cứ đến giờ ăn trưa, anh đều dẫn cô tới sảnh A ăn, thỏa mãn cái miệng của cô. Ngoại trừ những lúc vẻ mặt âm trầm và thỉnh thoảng tỏa ra tà khí chết người không đền mạng thì phải công nhận rằng anh là một đối tượng tốt để hẹn hò. Hơn nữa quan trọng là cô có thể thấy vở ghi của anh, đi bộ quanh biệt thự của anh mấy vòng, cẩn thận chụp ảnh anh - đến bây giờ mới chụp được 39 lần nhưng chưa có lần nào là thành công cả.
Tóm lại dù sao, điều này vẫn khiến mấy ngày nay cô vui sướng viết báo, khác hẳn tình trạng quẫn bách mấy hôm trước không viết được chữ nào. Xem ra hẹn hò cùng anh là lựa chọn chính xác.
"Ngự Thần." Thanh Thủy Ngự Thần lẳng lặng nói. Anh ưu nhã cắt một miếng thịt bò bít tết cho vào trong miệng nhai từ từ, lễ nghi chuẩn mực giống như quý tộc thời Trung Cổ.
"Cái gì?" Cô nghi ngờ nhìn anh. Sao tự nhiên anh lại gọi tên của mình.
"Gọi anh là Ngự Thần." Mấy hôm trước không bảo cô đổi cách xưng hô là để cho cô có thời gian thích ứng, mà hôm nay, thời gian đó hẳn đã đủ rồi.
"Ngự Thần?" Cô chợt cười một tiếng, suýt nữa phun sữa đang ngậm trong miệng ra, "Chẳng lẽ anh không thấy gọi như vậy rất buồn nôn sao?" Gọi anh là Ngự Thần? Làm ơn đi, cô sẽ cười chết mất. Huống chi nếu để cho đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn ở câu lạc bộ truyền thông kia biết, đảm bảo sẽ không nể mặt mà cười nhạo cô một phen.
"Em không muốn?" Anh nhíu mày, đôi mắt mê người có chút không vui.
"Quá buồn nôn." Cô cười sắp sái quai hàm rồi, cố làm ra vẻ đứng đắn trả lời anh.
"Thật sự không gọi?" Anh âm trầm nhìn cô chằm chằm hỏi.
Tay đang uống sữa bỗng dừng lại, Lăng Hảo Hảo nuốt sữa xuống, không tự nhiên đặt ly sữa lên bàn. Ai, mỗi lần không vừa ý anh, anh liền nhìn cô với vẻ mặt âm trầm như vậy, giống như cô nợ anh vài trăm vạn vậy.
"Được rồi, em gọi là được chứ gì." Bởi vì anh cung cấp sữa tươi cực kì ngon cho cô và thông tin để cô viết bài báo, cô sẽ cố gắng gọi tên anh. Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lúc cần thiết cũng phải hi sinh một chút. Nhưng có thể khẳng định, đám người ở câu lạc bộ truyền thông kia sẽ cười ngất.
Anh nhàn nhạt nhìn cô, chờ cô gọi anh tên.
"Ngự...... Ngự...... Ngự Thần." Cô khó khăn gọi, nhưng cũng không nhịn được cười. A..., tha cho cô đi. Gọi tên anh thêm mấy lần nữa, cô sớm muộn cũng cười đến miệng rút gân.
Là do anh quá vội vàng sao? Vẫn nên từ từ thôi, dù sao với cá tính của cô, bây giờ có thể gọi tên anh đã không dễ rồi. Mím môi, anh chậm rãi điều chỉnh lại tâm trạng, ưu nhã cắt một miếng thịt bò bít tết cho vào miệng.
"Này, Thanh Thủy Ngự...... Ách, Ngự Thần." Ai, gọi như vậy thật không quen, "Tại sao ngày nào anh cũng dẫn em đến đây ăn cơm?" Thỏa mãn uống một ngụm sữa tươi, Lăng Hảo Hảo hỏi. Mấy ngày nay, dạ dày cô đều ngày ngày ca hát.
"Em không thích chỗ này sao?" Anh nhíu mày hỏi ngược lại.
Sao có thể? Cô vội vàng lắc đầu một cái, tuyên bố lập trường của mình:
"Em ước gì ngày nào anh cũng dẫn em đến đây ăn." Đầu cô cũng không bị hỏng, làm sao có thể không muốn đến chỗ tốt như thế này, "Nhưng anh không biết nơi này rất tốn kém sao?" Tuy rằng anh là người thừa kế tập đoàn Thanh Thủy, tiền cũng không thiếu, nhưng chi ra nhiều tiền như thế, anh không đau lòng sao?
Như cô, tuy ba là Tổng giám đốc công ty bất động sản Lăng Thị, cho cô tiền tiêu vặt cũng không ít, nhưng nếu ngày nào cũng ăn ở đây, trong lòng cô có cảm giác không nỡ.
"Không biết." Đối với anh, tiêu tiền ở nơi này chỉ là một điều nhỏ nhặt, không đáng kể mà thôi.
Ai, quả nhiên là người thừa kế một trong ba công ty lớn nhất Nhật Bản, chi tiền không nhăn mày một cái. Đây chính là điểm khác nhau giữa công ty cực kì lớn và công ty lớn.
"Đúng rồi, tại sao anh lại muốn hẹn hò với em?" Cô chuyển chủ đề, đây là vấn đề cô đã suy nghĩ mấy ngày nay. Anh nói cùng cô hẹn hò, có phải vì muốn tìm kiếm thứ mới lạ không, hai người bọn cô hoàn toàn không hợp nhau, dù là tính cách hay vẻ bề ngoài. Điểm duy nhất xứng đôi là cả hai đều cao.
"Em muốn biết lý do?" Anh để dao nĩa trong tay xuống, cầm cốc cà phê đen lên uống.
"Đương nhiên." Nếu không cô hỏi anh làm gì.
Anh dừng lại ở hai tròng mắt của cô, khóe miệng cong lên, cười tà một tiếng,
"Lý do rất đơn giản, bởi vì anh yêu em." Cô là ngoại lệ trong cuộc đời anh, vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không yêu ai, không ngờ đôi mắt của cô như hai ngọn lửa, sáng chói kia lại khiến anh động lòng.
Anh yêu cô, muốn cô trở thành người phụ nữ duy nhất đứng bên cạnh anh, vì cô chói lóa, cũng vì dũng khí và can đảm của cô. Chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở yêu mà thôi, anh sẽ cho cô tình yêu của anh, nhưng sẽ không mang toàn bộ mọi thứ của mình cho cô.
"Anh nói... Anh yêu em?" Lăng Hảo Hảo nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc suýt nữa ngã khỏi ghế, dù thế nào cũng không ngờ đáp án của anh là như thế, Satan không phải nên lạnh lẽo vô tình sao? Sao lại biết yêu người khác chứ?
"Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?" Đây là nguyên nhân duy nhất cô nghĩ tới. Anh yêu cô, không thể nào.
"Không phải." Anh thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhàn nhã thưởng thức cà phê đen đắng. Cô kinh ngạc anh cũng không thấy lạ, anh sẽ yêu một người, bản thân anh cũng không ngờ tới. Nhưng yêu thì đã yêu rồi, anh không có ý định làm trái lòng mình, chỉ cần ánh mắt của cô vẫn tỏa sáng, anh vẫn sẽ yêu cô.
"Này! Con mắt của anh bị hỏng rồi sao? Đúng không." Cô một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt mình, rất thẳng thắn nói: "Em cũng không xinh đẹp." Không phải cô tự chê bai mình, thật sự rất khó tượng tượng rằng anh sẽ yêu cô.
"Anh biết rõ." Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng chói lóa như mặt trời thì chỉ có cô.
"Đẹp hay không không liên quan, anh chỉ yêu đôi mắt của em." Đôi mắt sáng ngời, hấp dẫn ánh mắt chìm trong bóng tối của anh.
"Đôi mắt của em?!" Cô khó hiểu nói. Nhan sắc của cô là loại trung tính, nhưng nếu nhìn từng chỗ, chỉ có thể dùng 2 từ để hình dung -- bình thường. Mắt hai mí bình thường, không phải quá to, nhưng cũng không nhỏ đến mức híp lại thành một đường, bình thường ở ngoài đường cũng gặp rất nhiều. "Anh thích đôi mắt của em?!" Cô không chắc chắn hỏi, là anh thấy ánh mắt cô quá đẹp, nên mới thích ánh mắt cô, chứng minh đạo lý vật cực tất phản (*)?
(*) VẬT CỰC TẤT PHẢN: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
"Đúng, nó rất thu hút ánh mắt người khác."
"Nhưng......" Cô soi gương nhiều năm rồi, sao chưa bao giờ cảm thấy ánh mắt cô có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác chứ?
"Anh yêu em lại khiến em không tưởng tượng nổi sao?" Anh cắt lời cô, khẽ chạm vào cốc cà phê, hài hước hỏi.
Đúng vậy mà. Lăng Hảo Hảo kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Thanh Thủy Ngự Thần, lần đầu tiên có người khác phái nói yêu cô, không cảm động là gạt người, huống chi đối phương lại là người rất đẹp trai, dù sao cũng thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của cô, nhưng --
"Em không yêu anh."
Vẫn phải nói rõ ràng, ngay từ đầu cô chấp nhận hẹn hò với anh, chỉ vì muốn hiểu rõ anh, nhưng không ngờ tới anh sẽ yêu cô. Cô cũng không muốn lừa gạt tình cảm của anh, tránh cho tương lai lại dây dưa không rõ.
"Không yêu anh?" Anh để cốc cà phê xuống, hai tay thon dài tao nhã bắt chéo để trên đầu gối, "Cũng không sao." Anh không quan tâm cười yếu ớt. Anh không để ý cô yêu anh hay không, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh. Cô có thể không yêu anh, nhưng phải thuộc về anh, "Anh chưa bao giờ quan tâm em yêu anh hay không."
Trời! Quá phóng khoáng rồi, trừng mắt nhìn người phía trước, Lăng Hảo Hảo nghẹn sữa trong họng. Gặp quỷ rồi, cô vừa mới cảm động như thế, anh cũng không cần phải làm cho cô không còn chút cảm động nào nhanh như vậy chứ. Anh -- đây đâu phải là yêu cô!
Tức giận uống hết một cốc sữa tươi, cô khẳng định một lần nữa, anh quả nhiên có bản lĩnh làm cô tức chết, mặc dù hẹn hò với anh sẽ giúp câu lạc bộ truyền thông có tiền đồ sáng lạng, nhưng con đường này lại rất quanh co.
Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cô bị anh làm cho tức chết trước khi tập san ra lò...
※ ※ ※
"Gâu, gâu gâu!" Ở trong cái sân thanh nhã cạnh bể bơi, con chó chăn cừu New Zealand toàn thân trắng như tuyết đang rên rỉ thê thảm, khiến người nghe cũng phải rơi lệ.
Buổi sáng chủ nhật, trời xanh nắng đẹp, Lăng Hảo Hảo như mọi ngày lại dẫn chó cưng Sữa tươi tới chỗ Thanh Thủy Ngự Thần -- cô đi bộ trong biệt thự của bạn trai trên danh nghĩa, nói cho oai thì là tới bồi dưỡng tình cảm, thực ra là tới xem có tìm được thông tin nào không.
Binh! Một "bàn tay ngọc thon dài" vỗ mạnh lên đầu chó, Lăng Hảo Hảo đang ngược đãi chó trừng mắt nhìn chú chó không còn bộ dạng của chó chăn cừu nằm rạp trên mặt đất, không nhịn được nói: "Sữa tươi, đừng kêu nữa." Âm thanh khó nghe như vậy, thực sự chỉ bôi nhọ loài chó thôi.
"Ô." Sữa tươi rụt cái đầu trắng nhỏ, chớp chớp đôi mắt chó rất tròn, tạm thời im lặng, để tránh phải chịu đau hơn. Dù là chó thì cũng biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của chủ nhân.
"Ừ, tốt lắm." Chó này dễ dạy. Lặng Hảo Hảo thỏa mãn gật đầu nhìn Sữa tươi nằm rạp bất động trên mặt đất, hai tay kéo lông chó trắng, chải rất mạnh. Ừm, lông thật trắng, trắng đến mức cô nghĩ tới bò sữa New Zealand, quả nhiên không phụ cô lấy tên Sữa tươi cho nó.
Không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà nắm lông chó chải, mới chải vài lần, chó đã phản ứng kịch liệt.
"Ưm gâu! Gâu! Gâu Gâu!" Sữa tươi đau không chịu nổi kêu lên, nhân tiện không quên giãy dụa thân thể, thoát khỏi bàn tay của chủ.
"Tránh cái gì mà tránh! Yên tĩnh chút cho tao." Hại cô không nắm được lông của nó rồi. "Tay ngọc thon dài" lại không khách khí đập đầu chó lần nữa, Lăng Hảo Hảo ra lệnh cho Sữa tươi.
"Ưm gâu! Gâu Gâu!" Sữa tươi vẫn đang ra sức giãy dụa, anh dũng bất khuất, nếu để chủ nhân của nó tàn phá nữa, nó khó bảo toàn cái mạng chó trên tay cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook