Mắt Trái
Quyển 7 - Chương 11

“Anh Bạch, cô Liêu, không phải chúng tôi không muốn cho hai người vay vốn, mà là phía người đảm bảo của hai người có vấn đề!” Quản lý ngân hàng vừa dứt lời đã khiến hai người họ kinh ngạc.

“Chúng tôi có người đảm bảo?” Bạch Lập Nhân cau mày.

Lúc trước “Động Lực” không có gì cả, là quản lí của một ngân hàng mới thành lập chủ động tìm tới cửa, gợi ý họ có thể lấy thiết bị và thương hiệu đến để vay vốn ngân hàng.

Đối với “Động Lực” khi đó mà nói, cơ hội đó không khác gì một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Vì vậy, “Động Lực” có khoản vay đầu tiên, sau đó dựa vào khoản tiền này mà bắt đầu phát triển, rồi chậm rãi gây dựng độ tín nhiệm của cả hai phía, ngạch độ cho vay cũng tăng dần từ mười triệu lên ba mươi triệu.

Lúc ấy, Bạch Lập Nhân chỉ chăm chăm muốn chớp lấy thời cơ tốt, thì ra suy cho cùng, tên trẻ tuổi lông bông như anh vẫn còn rất ngây thơ.

“Vài năm này, tập đoàn tài chính Đằng Long vẫn là đơn vị đảm bảo cho “Động Lực”, sở dĩ không nói cho hai người biết là vì đó là ý của ông Bạch.” Quản lí ngân hàng tiếc nuối nói: “Hiện tại Đằng Long đã khó tự thân bảo toàn, chúng tôi thật sự không dám mạo hiểm cho hai người vay vốn.”

Không ngờ đây lại là chân tướng.

Bạch Lập Nhân đứng phắt dậy, bàn tay nắm chặt hiện rõ cả khớp.

Diệu Diệu không nhịn được muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, Bạch Lập Nhân cất bước đi ra khỏi ngân hàng.

Trong công ty, đèn huỳnh quang bật sáng trưng, tất cả các nhân viên đều chong đèn làm việc.

Bạch Lập Nhân xem từng bản từng bản thiết kế mới, muốn sửa chữa đôi chút nhưng cứ cảm thấy thấp thỏm.

Anh tựa mạnh người vào lưng ghế, thở ra một hơi thật dài.

Bạch Lập Nhân nhìn đồng hồ rồi lại cau mày.

Cho dù anh không nghỉ ngơi thì cũng không thể để nha đầu kia vất vả!

Bạch Lập Nhân với áo khoác mặc vào, quyết định đưa Diệu Diệu về nhà trước rồi lại chạy về công ty tiếp tục tăng ca.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy bạn gái mình đang che môi nói chuyện điện thoại: “Quản lí Ngô, ông nhận được quà rồi sao?... Có gì đâu mà, ngài đừng khách sáo, sắp đến năm mới rồi, đây là chút tâm ý nho nhỏ của tổng giám đốc chúng tôi.”

Anh nghe vậy thì cau mày.

Lúc nãy trên đường về, Diệu Diệu bảo anh dừng xe trước cửa ngân hàng, thì ra cô mua quà là vì mục đích này.

“Quản lí Ngô, hẳn là ngài cũng rõ, “Động Lực” của chúng tôi có thể đi đến bây giờ, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với Đằng Long... Chúng ta hợp tác với nhau lâu như vậy rồi, thực lực kinh tế, chiến lược kinh doanh và năng lực của chủ tịch và tổng giám đốc ông đều hiểu rõ mà! Hiện tại chỉ là chút phong ba mà thôi, Động Lực bọn tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết, sao ngài lại không tin tưởng bọn tôi thế?”

Không biết đối phương nói cái gì mà cô lại mỉm cười trấn định: “Quản lí Ngô, “Động Lực” của bọn tôi gần đây đang lên kế hoạch mua một miếng đất, sang năm sẽ xây thêm một nhà xưởng nên tài chính mới có chút vấn đề, nhưng chỉ cần qua được giai đoạn này thì tương lai của “Động Lực” không có bất kì khó khăn gì nữa. Bọn tôi có nhà xưởng, ngài nói xem, bọn tôi còn cần Đằng Long đứng ra làm người bảo đảm nữa hay không?...”

Chân mày anh khẽ nhếch lên.

Nhà xưởng mới? Đất đai ở Ôn Châu phải mất cả tỉ bạc mới mua được một mẫu đất. Lần trước Tiểu Vĩ uống say, không biết trời cao đất dày mới xổ ra vài câu, không ngờ bạn gái anh lại đem chuyện đó ra nói một cách nghiêm túc như vậy, thành khẩn đến mức khiến ngay cả anh cũng suýt chút nữa nghĩ công ty thật sự có kế hoạch lớn như vậy.

Lời của Diệu Diệu dường như cũng có chút tác dụng, dù sao mấy năm nay uy tín của “Động Lực” cũng khá tốt.

Đối phương hình như bắt đầu do dự.

Nhưng suy cho cùng thì bây giờ là thời đại thương mại, ngân hàng cũng vậy thôi.

“Quản lí Ngô, chúng ta không vội, mong ngài suy nghĩ lại chuyện cho vay.” Nói xong, cô lịch sự gác máy.

Cúp xong thì thở hắt ra một hơi.

Không sao, nếu biện pháp này không dùng được, cô vẫn còn biện pháp khác, bất luận thế nào, cho dù phải cầu xin người ta, cô cũng phải vay được vốn.

“Để anh đưa em về.” Bạch Lập Nhân đứng sau lưng cô lên tiếng.

Diệu Diệu vừa nhìn thấy anh thì cười: “Không sao, em chờ anh cùng nhau tan tầm.”

Bạch Lập Nhân lắc đầu: “Chắc phải làm việc cả đêm mất.” Anh không thể rời công ty trong lúc này được.

Anh biết, ngay trong thời điểm mọi người ai cũng nước mắt doanh tròng, tại sao cô lại mỉm cười với mình.

Nhưng, lòng anh vẫn không thể thoải mái lên được.

Thật ra, Bạch Lập Nhân không ngừng tự hỏi, anh có thể làm gì được cho cô? Trong một thoáng, sự kiêu ngạo của anh đột nhiên bị tổn thương sâu sắc.

“Em ở lại với anh.” Trên mặt cô vẫn là nụ cười không giảm.

Nhưng anh lại kiên quyết: “Không được, em về nhà ngay cho anh!”

Diệu Diệu vòng tay ôm thắt lưng, đem mặt mình dựa vào người anh: “Bạn trai à, thật ra em không dũng cảm như anh tưởng đâu.”

“...”

Mặt Diệu Diệu vô cùng thân thiết dán lên thắt lưng Bạch Lập Nhân, khiến anh không thể động đậy.

“Em sợ bóng tối, anh không ở nhà, em không dám ngủ.”

“...”

“Em ở đây nhìn anh làm việc được không? Em cam đoan sẽ không ầm ỹ, không náo loạn, nếu mệt, em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ mà.” Trong văn phòng anh có phòng nhỏ, nếu mệt, cô có thể vào đó ngủ.

Đương nhiên, anh... cũng có thể cùng cô nghỉ ngơi.

Diệu Diệu đã từng gọi điện hỏi qua người có kinh nghiệm yêu đương đầy mình là Ninh Ninh, xem lúc này cô cần phải làm gì để có thể được ở lại bên cạnh anh?

Cô không muốn bị anh đẩy ra.

Ninh Ninh lập tức phun ra ba chữ: Chết không buông.

Nhưng Diệu Diệu lại càng tin tưởng bốn chữ khác hơn: Lạt mềm buộc chặt.

Chỉ cần cô thành tâm, cô tin mình có thể khiến anh cảm động, không nên lôi những chuyện không hay giữa bọn họ ra làm gì.

Bản thân cô còn không thể ngờ mình có thể dịu dàng đến mức buồn nôn như này.

Nhưng hết cách rồi, trái tim cô vẫn luôn tự nói với chính mình, rằng bản thân muốn được ở bên cạnh người đàn ông này.

Đây là yêu sao? Đây là cảm giác khi đang yêu sao? Bạch Lập Nhân không thể xác định, anh chỉ biết mình không thích bị bạn gái bám lấy, vậy mà lại bị cô ôm đến mức chân tay mềm nhũn.

“Được rồi.” Bạch Lập Nhân xấu hổ gỡ bàn tay đang ôm cứng thắt lưng anh của Diệu Diệu ra.

Cô không thấy chung quanh có nhiều ánh mắt đang nhìn họ xem trò thế à? Giữa văn phòng mà ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa!

“Thật nhỏ mọn, cho người ta ôm một cái cũng không được!” Diệu Diệu nhẹ giọng oán giận.

Biết anh ngượng, cô cũng không ôm nữa, chỉ cười dài buông tay ra, dù sao hai mục đích cô muốn cũng đã đạt được rồi.

Mọi người đều đang hứng thú xem kịch, như vậy cô sẽ để bọn họ xem cho sướng.

Hiện tại, phải để bọn họ biết tình cảm của hai người rất vững chắc, đối với việc ổn định công ty mới có lợi.

“Em đuổi việc Tiểu Ứng rồi?” Bạch Lập Nhân nhìn trái nhìn phải một lượt, phát hiện thiếu mất một người.

Trưởng phòng bộ phận tiêu thụ là Tiểu Trương đã quyết định ở lại, ngay cả Tiểu Hoàng phòng kế hoạch cũng quyết định không đi nữa.

Nha đầu này thật to gan, nghe nói cô nói với bọn họ, nếu công ty không phát tiền lương và tiền thưởng, thì số tiền đó sẽ do cô đứng ra chịu trách nhiệm.

Cô lấy đâu ra tiền chứ, nếu để mẹ Diệu biết con gái mình dùng thanh danh bà cốt của mình ra để cam đoan với người khác, hẳn nào cũng bị chọc cho tức chết.

Thật sự là con gái gả rồi như bát nước hắt đi!

“Vâng.” Diệu Diệu gật đầu: “Xin lỗi anh, là em tự quyết định.”

Lúc sáng, cô có nói chuyện với Tiểu Ứng một chút, hỏi qua mấy vấn đề, đối phương vô cùng chột dạ trả lời từng câu một.

Nếu cô nghĩ đúng, thì Tiểu Ứng ngoại hình sáng sủa, linh động, tính tình tốt chính là quân cờ do Tiết Khiêm Quân cài vào Động Lực.

Vốn dĩ cô không hoài nghi điều này, nhưng khi còn làm việc ở Đằng Long, trong lúc vô ý đã biết cha mẹ Tiết Lệ Viện chết sớm, bà ta vốn là người phụ nữ cơ cực sống dựa vào đàn ông, căn bản không có anh chị em nào.

Vì vậy, làm gì có chuyện anh em họ gì ở đây?

Đuổi việc Tiểu Ứng là một quyết định rất khó khăn, Diệu Diệu biết con bé không xấu, nhưng hiện tại, cô có người cần phải bảo vệ.

Diệu Diệu không sợ mình và Tiết Hồ Ly xảy ra xích mích? Không sợ vì một chiêu này mà khiến Tiết Hồ Ly bị tổn thương?

bạch lập nhân theo thói quen định mỉa mai vài câu, nhưng chỉ nhếch môi mà không nói.

Hiện tại anh không biết liệu mình và Diệu Diệu có tương lai hay không, vì vậy anh không nên nhúng tay vào chuyện của cô làm gì.

“Không sao, em là nhân viên lâu năm của công ty, chuyện nhỏ thế này em làm chủ là được.” Bạch Lập Nhân cũng chỉ có thể thản nhiên tỏ vẻ như vậy mà thôi.

Nhưng vài nhân viên ngồi bên cạnh đều cười: “Diệu Diệu của chúng ta ngày càng ra dáng giám đốc phu nhân nha!”

Diệu Diệu nhất thời lúng túng, nhưng không biết phải phản bác lại thế nào.

Kiểu cười này rất mờ ám, Bạch Lập Nhân thật sự đấu không nổi nữa.

Anh xoay người, bước nhanh vài bước nhưng không thấy Diệu Diệu đuổi theo, đành phải dừng chân lại.

“Em không vào văn phòng à?!” Giọng điệu như đang dò hỏi.

Anh sợ chân cô chưa khỏe, ngồi một chỗ mãi thế kia sẽ không tốt.

Hơn nữa...

“Không cần đâu, em còn chưa mệt!” Diệu Diệu vẫy vẫy tay.

Cô rất bận, không rảnh để nghỉ ngoi.

Cô là người quen thuộc với công việc của công ty nhất, hiện tại có vài người đã thôi việc, cô đều phải thay họ bổ sung công việc.

Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, đành phụng phịu giật văn kiện trong tay cô đi.

“Không phải lúc nãy nói muốn ôm một cái à? Không đến văn phòng thì sao anh để em ôm được?!” Anh sĩ diện, lời nói hầu như chỉ được phát ra từ kẽ răng, cho dù người khác có vểnh tai cao đến mức nào cũng không thể nghe thấy.

Vào văn phòng, cô ôm anh, còn anh tiếp tục làm việc!

Chỉ cần nha đầu này không làm sức khỏe của mình bị ảnh hưởng thì anh không sao cả, hy sinh chút sắc đẹp đi.

Diệu Diệu lại bị thái độ của Bạch Lập Nhân chọc cười.

Ngay giữa tình huống khó khăn thế này mà không hiểu sao lòng cô lại như nở hoa.

...

Sáng sớm, bọn họ cùng nhau tỉnh lại trên một chiếc giường.

Tối qua, Diệu Diệu mệt nên đi ngủ trước, còn anh thì không biết đến mấy giờ mới vào giường nghỉ ngơi.

Cô chỉ biết khi tỉnh lại thì phát hiện mặt mình đang dán vào ngực Bạch Lập Nhân, im lặng nằm ngủ trong lòng anh.

Từ sau khi hồi hồn, đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ chung một chỗ.

Chỉ là, cô bây giờ không cách nào có tâm trạng đi nghe nhịp tim như sấm đập của mình, cũng không có thời gian hưởng thụ khoảnh khắc này.

Diệu Diệu chưa kịp rửa mặt đã vội vàng với tay lấy di dộng đặt trên đầu giường gọi điện thoại cho quản lí Ngô.

Nhưng không ngờ câu trả lời của đối phương vẫn là bốn chữ “thành thật xin lỗi”.

“Ngài thật sự không thể cân nhắc sao?” Mới sáng tinh mơ, tâm trạng của Diệu Diệu đã rơi vào đáy cốc.

Kẻ thấp cổ bé họng dễ bị bắt chẹt, sau một đêm suy nghĩ kĩ càng, quản lí Ngô quyết định nói thẳng tình hình thực tế cho Diệu Diệu biết.

“Ông nói thiên kim của tập đoàn Mông Âu bảo các ông không được cho chúng tôi vay vốn? Nếu không bọn họ sẽ dùng quan hệ của mình chèn ép ngân hàng của các ông sao?!” Diệu Diệu trợn mắt.

Quản lí Ngô thở dài một tiếng xin lỗi: “Xin lỗi cô, sức ảnh hưởng của tập đoàn Mông Âu trên thị trường quá lớn, giao thiệp lại rộng, chúng tôi không thể vì công ty của các cô mà chuốc họa vào thân được.”

Cúp điện thoại, Diệu Diệu vẫn chưa hết bàng hoàng.

Người trên giường cũng lẳng lặng mở mắt.

Âm lượng điện thoại của cô rất lớn, cuộc nói chuyện vừa rồi anh nghe được hết.

“Bạch Lập Nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn mười triệu tiền vay, ba ngày sau là đến kỳ hạn rồi!” Diệu Diệu luống cuống chân tay.

Bọn họ đã trả hai chục triệu cho ngân hàng, bây giờ không vay được thì mười triệu kia thì làm sao bây giờ?

Còn nữa, tiền lương, tiền thưởng cho nhân viên, thêm hơn mười triệu tiền vải phải kết toán trong vòng nửa tháng nữa!

Bọn họ nên làm cái gì bây giờ?

“Cô khuyên Bạch Lập Nhân nên hạ mình đi cầu xin thiên kim tiểu thư nhà họ đi, đối đầu với tập đoàn Mông Âu thì các cô đấu không lại đâu.”

Câu nói cuối cùng của quản lí Ngô vẫn còn quanh quẩn trong đầu bọn họ rất lâu.

Béo: Tra nữ lại bò lên sàn ┴─┴ ︵ ╰(‵□′╰)

Lại đính chính thêm một chút, trong tài khoản của Bạch Lập Nhân dư ra 3 trăm triệu, chứ không phải 3 tỉ. Lại thành thật xin lỗi mọi người

Dạo này lắm lỗi sai quá, chắc phải tự kiểm điểm =.=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương