Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em
-
Chương 13
Trong lòng Tần Linh loạn tùng phèo, cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía chàng trai vẫn như trước đứng sừng sững như cây dương, nắm chặt bàn tay.
"Mã Hoằng Vũ, em vừa nói ai, ai đánh em thành như vậy?" Cô muốn xác nhận lại một lần nữa, trong thanh âm có chút không bình tĩnh.
"Tần Thụy." Mã Hoằng Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Nghê Na dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tần Thụy, lại nhìn sang Mã Hoằng Vũ, cô bé mấp máy môi, cuối cùng im lặng cúi mặt xuống. Cô nhìn thấy bàn tay Mã Hoằng Vũ đang nắm chặt, vết thương vốn dĩ đã nứt ra lại càng chảy máu nhiều hơn.
Tim cô bé đập thình thịch một cái, vội vàng tranh thủ lúc mọi người không chú ý chạy ra ngoài lớp.
Mã Hoằng Vũ nhìn thấy Nghê Na chạy ra khỏi lớp, ánh mắt cậu lóe lên một cái, mím môi không nói gì.
Lại nhìn sang phía của Tần Linh, lúc này cô nhìn Tần Thụy, chậm rãi hỏi: "Là em đánh em ấy sao?"
Chàng trai mân môi thành một đường cong, ánh mắt nặng nề nhìn cô, thật lâu sau, môi của cậu khẽ động: "Đúng."
Đầu Tần Linh cảm thấy hơi đau đau, bên tai là âm thanh các học sinh kinh ngạc xôn xao, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với mình nhất định phải trấn định, nếu không sẽ không thể nào quản được đám học sinh làm loạn.
"Vì sao, vì sao đánh cậu ấy?" Thanh âm của cô trầm xuống.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên một người, mà người này từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc, như gió nhẹ lướt trên mặt hò, xinh đẹp tựa như làn mây nhẹ vờn cung trăng.
Ánh mắt của cậu vẫn chỉ dừng lại ở trên mặt của cô, một khắc cũng chưa từng rời đi, môi mím chặt lại mang theo sự bướng bỉnh cuồng ngạo, hai mắt đột nhiên trở nên ủ dột, tối tăm.
"Bởi vì tôi muốn." Cậu nói, giọng điệu vẫn vân đạm phong khinh.
Cả lớp lại "Ồ!" lên.
Ngực Tần Linh cứng lại, cô cảm giác có một cỗ khí nóng xông thẳng lên đầu, đối mặt đôi con ngươi đen lạnh lùng kia, đối mặt cả lớp đang xôn xao, tất cả tôn nghiêm của cô giống như chiếc lông chim vỡ vụn rơi trên mặt đất, mặc kệ giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, nhưng cậu làm lớp trưởng, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, tại sao có thể nói chuyện với cô như vậy?
"Đi ra ngoài." Tần Linh trên mặt không có một tia biểu tình nói.
Tần Thụy nhìn cô một hồi, xoay người đi ra ngoài.
Tần Linh hít một hơi thật dài, cũng đi ra ngoài.
Trong hành lang dài, đã có tốp năm tốp ba học sinh tan học, bọn họ đi ngang qua, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn nhìn chàng trai đang dựa lưng trên tường. Có mấy nữ sinh còn dừng bước lại, quyến luyến không chịu rời đi.
Có vài người vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm, có thể thấy được bọn họ điều biết Tần Thụy.
Chàng trai nghiêng ngươi dựa vào vách tường lạnh băng, hai mắt nhìn chằm chằm cô, hàng lông mi dài cong vút, gò má trắng hồng tựa như thiên sứ được điêu khắc, bờ môi của cậu nhẹ mân ra thành một độ cong bướng bỉnh, cho dù là bị phạt đứng, tư thế của cậu vẫn như trước thản nhiên mê người.
Tần Linh đi tới, đứng trước mặt cậu.
Thân hình cậu cao to làm nổi bật dáng người nhỏ bé của cô, cậu vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, vờ như không biết cô đang tới gần.
"Vì sao lại đánh Mã Hoằng Vũ?"
Cô đè nén sự tức giận trong lòng xuống, thấp giọng hỏi, đối mặt với cậu, trong lòng cô phức tạp khó có thể nói nên lời, kỳ thực nếu có cơ hội, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi cậu, bởi vì cậu cường thế làm cho cô cảm thấy hoảng sợ không thể kiềm chế. Thế nhưng, trên người cô mang thân phận cô giáo, cô còn là cô giáo của cậu, cho nên cô nhất định phải theo nguyên tắc đi xử lý vấn đề nảy sinh.
Cô sợ cậu, hận cậu, nhưng cô lại có một tia tình cảm không rõ ràng với cậu. Nghe cô nói vậy, ánh mắt chàng trai hiện lên tia hung dữ, trong mắt của cậu toát ra tia sáng quật cường.
"Cô giáo còn muốn nghe một lần nữa sao, bởi vì tôi thích đánh hắn, tôi muốn đánh hắn."
Tần Linh nhíu mày, "Cậu không biết là cậu phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói sao?"
Chàng trai cười lạnh, "Tôi đánh hắn làm cô đau lòng à?"
"Tần Thụy!" Tần Linh gầm lên.
Chàng trai chuyển đi ánh mắt, tựa ở trên tường, không nhìn cô nữa.
Cửa phòng học, các học sinh đều ló đầu ra xem, tình huống bên ngoài đều làm cho bọn họ ngừng lại hô hấp, không biết tình hình phát triển theo hướng nào.
Trong phòng học, Mã Hoằng Vũ bị một đám nam sinh vây quanh.
"Này, muốn chết à, đừng đụng vào mặt tao." Mã Hoằng Vũ âm thanh ồm ồm bá đạo la lên.
"Vâng, lão đại, em chỉ là muốn nhìn một chút thương thế của lão đại..."
"Lão đại, sao lại nói tên họ Tần đánh mình a?" Bọn họ thay Mã Hoằng Vũ bóp chân, bóp vai, ân cần phục vụ, một người trong đó nhỏ giọng hỏi cậu ta.
"Ai nói tao nói xạo, lời tao nói là sự thật." Mã Hoằng Vũ chân khoác lên bàn học, sau khi nói lời này, ánh mắt cậu ta liếc qua tia không được tự nhiên.
"Vâng, là sự thật, vậy chúng ta đi tìm hắn trả thù."
"Đúng rồi, lão đại trước đây không phải nói không nên trêu vào tên họ Tần sao, còn nói trêu vào sẽ không có kết cuộc gì tốt."
"Đúng là tao đã có nói qua, nhưng mà hắn đụng đến điểm mấu chốt của tao, tao không thể không làm như vậy."
"Dạ dạ, nhưng mà... không ngờ tiểu tử họ Tần lại lợi hại như vậy, chúng ta nhiều người như vậy đều đánh không lại, còn để cho hắn đem lão đại đánh thành như vậy, bây giờ nhìn cặp mắt kia của hắn đã thấy toàn thân phát run..."
"Mày..." Mã Hoằng Vũ tức giận đến nhe răng trợn mắt.
Nghê Na đang cầm hộp y tế chạy đến chỗ Mã Hoằng Vũ, nghe hắn nói vậy, cô bé giật mình sửng sốt.
Chạm vào điểm mấu chốt của cậu ấy?
Cô chợt nhớ tới ngày hôm qua mình nói chuyện với cậu ta, sẽ không phải là...
Cô bé lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ kì quái này, sẽ không đâu, mặc dù cô nhìn ra được Mã Hoằng Vũ có chút thích mình, nhưng mà không cần vì thế mà đi đánh nhau với Tần Thụy chứ?
Mã Hoằng Vũ cảm nhận được tiếng bước chân ngập ngừng sau lưng mình, cậu quay lưng lại, nhìn thấy Nghê Na đang cầm hộp y tế ngập ngừng nhìn mình. Mặt cậu hơi đỏ lên, lắp ba lắp bắp hỏi: "Na... Na Na, cậu... cậu làm gì vậy?"
Nghê Na hơi mất tự nhiên, cô bé nhỏ nhẹ nói: "Tớ thấy cậu bị thương nên đi lấy thuốc đến cho cậu."
Bên tai vang lên tiếng huýt sáo trêu ghẹo, đám đồng bọn của Mã Hoằng Vũ thấy nữ thần trong lòng lão đại quan tâm lão đại như vậy, tất cả đều tươi cười trêu chọc: "Ây da, cuối cùng nữ thần của lão đại cũng quan tâm đến lão đại rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, xem ra lão đại bị thương không uổng a."
Mặt Nghê Na càng đỏ hơn, cô bé lúng túng bôi thuốc lên mặt Mã Hoằng Vũ, mà cậu ta cho dù cảm thấy rất đau nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Ngoài phòng học.
"Tần Thụy. Cậu đứng thẳng lên cho tôi, không được dựa vào tường. Tôi bảo cậu đứng ở đây chịu phạt, không phải là cho cậu ra ban công tắm nắng đâu." Hai tay Tần Linh khoanh trước ngực, tức giận kêu lên.
Tần Thụy miễn cưỡng nhìn cô một cái, sự tức giận của cô căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, cậu đứng thẳng người lên vách tường, trên mặt vẫn là biểu tình cuồng ngạo không thể kiềm chế, sau khi đứng thẳng thân hình cậu lại càng cao to hơn trước.
"Em vẫn không chịu nói thật sao?"
"Cô giáo không cần phí lời nữa, chính là tôi đánh cậu, hơn nữa không có bất kì lý do gì, tôi muốn đánh liền đánh thôi," Trong ánh mắt Tần Thụy cất giấu đầy vẻ khiêu khích.
"Được." Tần Linh gật đầu, "Vậy cậu đứng ở chỗ này hảo hảo xem xét lại mình đi, lúc nào nghĩ rõ ràng thì về nhà, còn có chức vị lớp trưởng cũng không thích hợp với cậu, từ giờ trở đi cậu đã không còn là lớp trưởng của lớp chúng ta nữa, tôi sẽ chọn người khác làm lớp trưởng."
Tần Thụy mím môi nhìn cô, ánh mắt của cậu trong nháy mắt lướt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh liền biến mất, trở lại thành sa mạc đạm mạc.
Tần Linh nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của cậu, nháy mắt cô sửng sốt, cảm thấy lòng mình hơi khó chịu. Cô nhíu nhẹ mày, cố gắng xua đuổi cảm giác không tốt này ra khỏi lòng, xoay mặt bước vào phòng.
Nhìn thấy Nghê Na đang dịu dàng bôi thuốc cho cậu nhóc Mã Hoằng Vũ, Tần Linh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn học Mã Hoằng Vũ, em có muốn đi bệnh viện không?"
Mã Hoằng Vũ đang hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của nữ thần, nghe vậy vội xua tay: "Không cần đâu cô giáo, em thật sự không có việc gì mà. Ai da!"
Bỗng nhiên trên mặt bỗng nhiên bị đau một cái, cậu ngước sang nhìn Nghê Na, thấy ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đáng đời."
Tần Linh cười khẽ, nhìn tình cảnh của hai người, cô biết Mã Hoằng Vũ luôn thích Nghê Na, nhưng lúc trước cô bé vẫn luôn lạnh nhạt với cậu, bây giờ nhìn lại, có lẽ không giống trước nữa rồi. Cô hi vọng, bọn chúng vẫn sẽ mãi giữ được sự trong sáng này, hoặc đến khi về già, nhớ lại thời niên thiếu quá khứ cũng sẽ mỉm cười vui vẻ.
"Mã Hoằng Vũ, em vừa nói ai, ai đánh em thành như vậy?" Cô muốn xác nhận lại một lần nữa, trong thanh âm có chút không bình tĩnh.
"Tần Thụy." Mã Hoằng Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Nghê Na dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tần Thụy, lại nhìn sang Mã Hoằng Vũ, cô bé mấp máy môi, cuối cùng im lặng cúi mặt xuống. Cô nhìn thấy bàn tay Mã Hoằng Vũ đang nắm chặt, vết thương vốn dĩ đã nứt ra lại càng chảy máu nhiều hơn.
Tim cô bé đập thình thịch một cái, vội vàng tranh thủ lúc mọi người không chú ý chạy ra ngoài lớp.
Mã Hoằng Vũ nhìn thấy Nghê Na chạy ra khỏi lớp, ánh mắt cậu lóe lên một cái, mím môi không nói gì.
Lại nhìn sang phía của Tần Linh, lúc này cô nhìn Tần Thụy, chậm rãi hỏi: "Là em đánh em ấy sao?"
Chàng trai mân môi thành một đường cong, ánh mắt nặng nề nhìn cô, thật lâu sau, môi của cậu khẽ động: "Đúng."
Đầu Tần Linh cảm thấy hơi đau đau, bên tai là âm thanh các học sinh kinh ngạc xôn xao, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với mình nhất định phải trấn định, nếu không sẽ không thể nào quản được đám học sinh làm loạn.
"Vì sao, vì sao đánh cậu ấy?" Thanh âm của cô trầm xuống.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên một người, mà người này từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc, như gió nhẹ lướt trên mặt hò, xinh đẹp tựa như làn mây nhẹ vờn cung trăng.
Ánh mắt của cậu vẫn chỉ dừng lại ở trên mặt của cô, một khắc cũng chưa từng rời đi, môi mím chặt lại mang theo sự bướng bỉnh cuồng ngạo, hai mắt đột nhiên trở nên ủ dột, tối tăm.
"Bởi vì tôi muốn." Cậu nói, giọng điệu vẫn vân đạm phong khinh.
Cả lớp lại "Ồ!" lên.
Ngực Tần Linh cứng lại, cô cảm giác có một cỗ khí nóng xông thẳng lên đầu, đối mặt đôi con ngươi đen lạnh lùng kia, đối mặt cả lớp đang xôn xao, tất cả tôn nghiêm của cô giống như chiếc lông chim vỡ vụn rơi trên mặt đất, mặc kệ giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, nhưng cậu làm lớp trưởng, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy, tại sao có thể nói chuyện với cô như vậy?
"Đi ra ngoài." Tần Linh trên mặt không có một tia biểu tình nói.
Tần Thụy nhìn cô một hồi, xoay người đi ra ngoài.
Tần Linh hít một hơi thật dài, cũng đi ra ngoài.
Trong hành lang dài, đã có tốp năm tốp ba học sinh tan học, bọn họ đi ngang qua, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn nhìn chàng trai đang dựa lưng trên tường. Có mấy nữ sinh còn dừng bước lại, quyến luyến không chịu rời đi.
Có vài người vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm, có thể thấy được bọn họ điều biết Tần Thụy.
Chàng trai nghiêng ngươi dựa vào vách tường lạnh băng, hai mắt nhìn chằm chằm cô, hàng lông mi dài cong vút, gò má trắng hồng tựa như thiên sứ được điêu khắc, bờ môi của cậu nhẹ mân ra thành một độ cong bướng bỉnh, cho dù là bị phạt đứng, tư thế của cậu vẫn như trước thản nhiên mê người.
Tần Linh đi tới, đứng trước mặt cậu.
Thân hình cậu cao to làm nổi bật dáng người nhỏ bé của cô, cậu vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, vờ như không biết cô đang tới gần.
"Vì sao lại đánh Mã Hoằng Vũ?"
Cô đè nén sự tức giận trong lòng xuống, thấp giọng hỏi, đối mặt với cậu, trong lòng cô phức tạp khó có thể nói nên lời, kỳ thực nếu có cơ hội, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi cậu, bởi vì cậu cường thế làm cho cô cảm thấy hoảng sợ không thể kiềm chế. Thế nhưng, trên người cô mang thân phận cô giáo, cô còn là cô giáo của cậu, cho nên cô nhất định phải theo nguyên tắc đi xử lý vấn đề nảy sinh.
Cô sợ cậu, hận cậu, nhưng cô lại có một tia tình cảm không rõ ràng với cậu. Nghe cô nói vậy, ánh mắt chàng trai hiện lên tia hung dữ, trong mắt của cậu toát ra tia sáng quật cường.
"Cô giáo còn muốn nghe một lần nữa sao, bởi vì tôi thích đánh hắn, tôi muốn đánh hắn."
Tần Linh nhíu mày, "Cậu không biết là cậu phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói sao?"
Chàng trai cười lạnh, "Tôi đánh hắn làm cô đau lòng à?"
"Tần Thụy!" Tần Linh gầm lên.
Chàng trai chuyển đi ánh mắt, tựa ở trên tường, không nhìn cô nữa.
Cửa phòng học, các học sinh đều ló đầu ra xem, tình huống bên ngoài đều làm cho bọn họ ngừng lại hô hấp, không biết tình hình phát triển theo hướng nào.
Trong phòng học, Mã Hoằng Vũ bị một đám nam sinh vây quanh.
"Này, muốn chết à, đừng đụng vào mặt tao." Mã Hoằng Vũ âm thanh ồm ồm bá đạo la lên.
"Vâng, lão đại, em chỉ là muốn nhìn một chút thương thế của lão đại..."
"Lão đại, sao lại nói tên họ Tần đánh mình a?" Bọn họ thay Mã Hoằng Vũ bóp chân, bóp vai, ân cần phục vụ, một người trong đó nhỏ giọng hỏi cậu ta.
"Ai nói tao nói xạo, lời tao nói là sự thật." Mã Hoằng Vũ chân khoác lên bàn học, sau khi nói lời này, ánh mắt cậu ta liếc qua tia không được tự nhiên.
"Vâng, là sự thật, vậy chúng ta đi tìm hắn trả thù."
"Đúng rồi, lão đại trước đây không phải nói không nên trêu vào tên họ Tần sao, còn nói trêu vào sẽ không có kết cuộc gì tốt."
"Đúng là tao đã có nói qua, nhưng mà hắn đụng đến điểm mấu chốt của tao, tao không thể không làm như vậy."
"Dạ dạ, nhưng mà... không ngờ tiểu tử họ Tần lại lợi hại như vậy, chúng ta nhiều người như vậy đều đánh không lại, còn để cho hắn đem lão đại đánh thành như vậy, bây giờ nhìn cặp mắt kia của hắn đã thấy toàn thân phát run..."
"Mày..." Mã Hoằng Vũ tức giận đến nhe răng trợn mắt.
Nghê Na đang cầm hộp y tế chạy đến chỗ Mã Hoằng Vũ, nghe hắn nói vậy, cô bé giật mình sửng sốt.
Chạm vào điểm mấu chốt của cậu ấy?
Cô chợt nhớ tới ngày hôm qua mình nói chuyện với cậu ta, sẽ không phải là...
Cô bé lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ kì quái này, sẽ không đâu, mặc dù cô nhìn ra được Mã Hoằng Vũ có chút thích mình, nhưng mà không cần vì thế mà đi đánh nhau với Tần Thụy chứ?
Mã Hoằng Vũ cảm nhận được tiếng bước chân ngập ngừng sau lưng mình, cậu quay lưng lại, nhìn thấy Nghê Na đang cầm hộp y tế ngập ngừng nhìn mình. Mặt cậu hơi đỏ lên, lắp ba lắp bắp hỏi: "Na... Na Na, cậu... cậu làm gì vậy?"
Nghê Na hơi mất tự nhiên, cô bé nhỏ nhẹ nói: "Tớ thấy cậu bị thương nên đi lấy thuốc đến cho cậu."
Bên tai vang lên tiếng huýt sáo trêu ghẹo, đám đồng bọn của Mã Hoằng Vũ thấy nữ thần trong lòng lão đại quan tâm lão đại như vậy, tất cả đều tươi cười trêu chọc: "Ây da, cuối cùng nữ thần của lão đại cũng quan tâm đến lão đại rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, xem ra lão đại bị thương không uổng a."
Mặt Nghê Na càng đỏ hơn, cô bé lúng túng bôi thuốc lên mặt Mã Hoằng Vũ, mà cậu ta cho dù cảm thấy rất đau nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Ngoài phòng học.
"Tần Thụy. Cậu đứng thẳng lên cho tôi, không được dựa vào tường. Tôi bảo cậu đứng ở đây chịu phạt, không phải là cho cậu ra ban công tắm nắng đâu." Hai tay Tần Linh khoanh trước ngực, tức giận kêu lên.
Tần Thụy miễn cưỡng nhìn cô một cái, sự tức giận của cô căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, cậu đứng thẳng người lên vách tường, trên mặt vẫn là biểu tình cuồng ngạo không thể kiềm chế, sau khi đứng thẳng thân hình cậu lại càng cao to hơn trước.
"Em vẫn không chịu nói thật sao?"
"Cô giáo không cần phí lời nữa, chính là tôi đánh cậu, hơn nữa không có bất kì lý do gì, tôi muốn đánh liền đánh thôi," Trong ánh mắt Tần Thụy cất giấu đầy vẻ khiêu khích.
"Được." Tần Linh gật đầu, "Vậy cậu đứng ở chỗ này hảo hảo xem xét lại mình đi, lúc nào nghĩ rõ ràng thì về nhà, còn có chức vị lớp trưởng cũng không thích hợp với cậu, từ giờ trở đi cậu đã không còn là lớp trưởng của lớp chúng ta nữa, tôi sẽ chọn người khác làm lớp trưởng."
Tần Thụy mím môi nhìn cô, ánh mắt của cậu trong nháy mắt lướt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh liền biến mất, trở lại thành sa mạc đạm mạc.
Tần Linh nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của cậu, nháy mắt cô sửng sốt, cảm thấy lòng mình hơi khó chịu. Cô nhíu nhẹ mày, cố gắng xua đuổi cảm giác không tốt này ra khỏi lòng, xoay mặt bước vào phòng.
Nhìn thấy Nghê Na đang dịu dàng bôi thuốc cho cậu nhóc Mã Hoằng Vũ, Tần Linh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn học Mã Hoằng Vũ, em có muốn đi bệnh viện không?"
Mã Hoằng Vũ đang hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của nữ thần, nghe vậy vội xua tay: "Không cần đâu cô giáo, em thật sự không có việc gì mà. Ai da!"
Bỗng nhiên trên mặt bỗng nhiên bị đau một cái, cậu ngước sang nhìn Nghê Na, thấy ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đáng đời."
Tần Linh cười khẽ, nhìn tình cảnh của hai người, cô biết Mã Hoằng Vũ luôn thích Nghê Na, nhưng lúc trước cô bé vẫn luôn lạnh nhạt với cậu, bây giờ nhìn lại, có lẽ không giống trước nữa rồi. Cô hi vọng, bọn chúng vẫn sẽ mãi giữ được sự trong sáng này, hoặc đến khi về già, nhớ lại thời niên thiếu quá khứ cũng sẽ mỉm cười vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook