Trong lều vải, Thẩm Mạt rúc lại một xó xỉnh.


Lều vải cách ly rất lớn, hơn hai mươi người đơij mà vẫn dư, mặc dù là bị cách ly, nhưng ở đây đầy đủ an toàn.


Rất lâu và hơi mệt nhưng nhiều người cũng không chê, đem bao để dưới đất, nằm đi ngủ.


Thẩm Mạt cũng ngồi ở xó xỉnh, dựa vào lều vải ngủ một chút.


! !

10 tiếng trôi qua rất nhanh.


Trong dữ liệu, không có người phát sinh biến dị.



Bên ngoài đang rạng sáng, thời tiết mang theo một chút lạnh.


Thẩm Mạt ôm lấy quần áo,đi theo đám người được binh lính dẫn đi đến chổ ở.


Chỗ ở cũng là lều vải, căn cứ hi vọng thu rất nhiều người sống sót.

Cách gần căn cứ có điểm, TV còn có thể dùng vào thời điểm này, nhìn thấy thông tin liền chạy tới, xa một chút cũng có đội tìm kiếm cứu nạn đi cứu người về.


Cho nên nhà ở sớm đã không đủ dùng.


Cung cấp người sống sót ở lều vải so với lều cách ly nhỏ rất nhiều, Thẩm Mạt đi vào trong liều được phân cho cô, tùy tiện tìm một chỗ liền tiếp tục ngủ.


Cùng những người may mắn còn sống khác nằm giống nhau, trong 7 ngày qua cô không ngủ được một giấc ngon.

Ngày thứ hai Thẩm Mạt liền dậy sớm, cô phải dành thời gian tham quan căn cứ hy vọng một chút, cũng dự định thuận tiện tìm người sống sót trong căn cứ tới sớm tâm sự.



Bữa sáng là miễn phí cháo cùng màn thầu.


Thẩm Mạt cau mày nhận cơm, tùy tiện tìm một chỗ ăn xong.

Bây giờ bất quá là ngày tận thế thứ tám, căn cứ trữ lương thực cho những người may mắn sống sót ăn, cái kia tám ngày đâu, tám tháng đâu?

Nếu có một ngày không có lương thực, những người sống sót có thể hay không tồn tại.


Cách phát thức ăn miễn phí quá tai hại.


‘ Tiểu Thất, ngươi ở đâu?’

[ Kí chủ tôi ở đây ] Đang đuổi theo kịch tiểu Thất nghe được Thẩm Mạt kêu gọi, lập tức đi ra đáp lại.


‘ Có giấy và bút không,có thể ghi chép lại'

Nếu là xây thành trì, như vậy sau này thành hoa nhài tuyệt đối sẽ không chỉ có một người là Thẩm Mạt ,mà cô cũng không có kinh nghiệm quản lý ,chỉ có thể ở căn cứ bên này trước tiên học.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương