Mạt Thế Xâm Nhập
-
Chương 116
Đường Húc Hải thực vô tội nói: “Lúc ấy tôi bay loạn một hồi, căn bản không tìm ra hướng về, thấy dù sao cũng đến gần thủ đô rồi nên tôi về trước luôn. Tôi nghĩ các anh tối nay thể nào cũng về, liền không đi thêm chuyến nữa cho đỡ mất công.”
Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ nhìn hắn, bảo: “Thôi bỏ đi, anh không sao là được. Anh kéo bay dị năng giả sa hệ kia đi xong, bên chúng ta nhờ Liễu Miện và Ngụy Ly mà chiếm thượng phong, người của Binh đoàn Hoắc gia không chết thì trốn chạy. Bởi vì không biết tăm tích của anh, chúng tôi cũng không đuổi theo. Đợi một hồi không thấy anh về, Vương Đan nói họ ở lại đó. Tôi và bọn Liễu Miện trở về trước, tính gọi người ra ngoài tìm anh.”
Đường Húc Hải nhìn Ôn Triệu Minh thật sự đang oán khí chồng chất, vì thế thông minh mà nói: “Các anh giờ mới về chắc chưa ăn gì đâu hả. Tôi có nấu gà, còn cháo nữa, đều trong bếp đó. Kêu hậu cần hâm cho các anh rồi ăn đi.” Tuy khẳng định không đủ chia, nhưng tốt xấu cũng coi như có tâm a!
Cũng may Ôn Triệu Minh rất dễ bị lấy lòng, cuối cùng cũng tha cho Đường Húc Hải.
Ôn Triệu Minh xua tay một cái, nói: “Tôi đi tắm trước, đã có người đi thông báo cho hậu cần nấu cơm rồi.” Ôn Triệu Minh nhìn về phía Phó Sử Ngọ: “Sử Ngọ, anh thấy thế nào rồi?”
Mặt Phó Sử Ngọ lập tức nóng lên cấp tốc, y cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp đỏ ửng lên.
Hôm qua đả kích trọng đại biết được song thân không phải cha mẹ ruột, thậm chí cả thân phận cha mẹ cũng còn đang trong nghi ngờ, dưới sự nhiệt liệt an ủi của Đường Húc Hải xem như đã dịu đi khá nhiều.
Phó Sử Ngọ lúc ấy thất hồn lạc phách, sau đó lại kích động mất đi lý trí, cho nên không nghĩ nhiều. Chờ sáng hôm nay phát sốt dậy không nổi mới cảm thấy chậm trễ chuyện này. Nếu không phải Đường Húc Hải ấn y không cho y đứng lên, Phó Sử Ngọ thật sự sẽ tha thân thể không thoải mái này cùng bọn họ đến căn cứ kia.
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai chắc có thể khỏe hẳn.” Phó Sử Ngọ cam đoan.
Ôn Triệu Minh nói: “Được! Chúng ta thân vậy rồi, anh cũng đừng cậy mạnh, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hollande đã bị bọn Vương Đan bắt, cái khác anh khỏi phải lo nghĩ. Anh cũng đừng đoán mò, tôi đã liên lạc với một dị năng giả tinh thần hệ. Chờ anh hoàn toàn khỏe, bảo ông ta đến đây xóa ám chỉ tinh thần cho anh. Sẽ biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Ngón tay Phó Sử Ngọ bấu chặt lấy lớp chăn, Đường Húc Hải một tay cầm bát, một tay khác nắm chặt tay y.
“Không sao hết, còn có tôi đây mà.” Giọng Đường Húc Hải trầm thấp nói.
Phó Sử Ngọ bình tĩnh lại, khủng hoảng bất giác sinh ra trong lòng nhạt đi rất nhiều.
Ôn Triệu Minh thấy hai tên này lại liếc mắt đưa tình nữa rồi, mấy cái bong bóng hường phấn lại phốc phốc bay ra ngoài, anh liền tự giác mà xoay người rời đi.
Tối hôm đó, Đường Húc Hải ôm Phó Sử Ngọ thành thành thật thật mà ngủ một giấc, bởi vì đầu lưỡi còn có vết thương bị hắn cắn trúng, cả hôn cũng phải thật cẩn thận. Không chỉ vì lo ngại tốc độ khôi phục của Phó Sử Ngọ. Cả hắn đã trải qua một trận đại chiến cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hai ngày sau, Phó Sử Ngọ hết sốt, rốt cục cũng có thể đứng lên, đi lại cũng thực tự nhiên. Ba người mới cùng đến tòa hành chính nghe mấy chuyện sau đó.
Bởi vì bất ngờ câu được con cá lớn, mấy người nghiêng về phe Ngô đều vội vàng xử lí phần chiến quả này.
Chờ bọn Mễ Nhạc cùng Liễu Miện nói cụ thể, ba nhà lãnh đạo Binh đoàn Long Cốt ngoại lai mới biết được giết liền ba dị năng giả cao cấp tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào
Dị năng giả sa hệ kia bên ngoài giả là cấp 5, căn bản không ai biết kỳ thật gã đã lên cấp 6. Cấp 6 bây giờ căn bản còn là tồn tại trên lý luận, cũng khó trách Binh đoàn Hoắc gia sẽ coi gã như đòn sát thủ, một dị năng giả cấp 6 cộng thêm hai tên cấp 5, còn lại đều là cấp 4 cấp 3, cũng khó trách chúng tự tin có thể bắt gọn căn cứ có các khoa học gia ở.
Cùng lúc thua thiệt ba dị năng giả cao cấp, hơn nữa còn có 40 dị năng giả trung cấp, phe Hoắc nhất là Hoắc gia lần này có thể nói là thương cân động cốt cũng chưa đủ. Buổi hội gần đây họ mở cũng bị phe Ngô đè cho không thở nổi.
Cứ việc gia nhập phe Ngô, Ôn Triệu Minh vẫn thực lạnh nhạt với cuộc giao phong của thượng tầng. Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải thì căn bản cũng chỉ như nghe náo nhiệt mà thôi.
Ôn Triệu Minh nói: “Loại chuyện này, không tới phiên con tép nhỏ chúng tôi xen vào. Chúng tôi từ nơi nhỏ tới, cũng chỉ có thể phất cờ hò reo cho các ông lớn bên trên.”
Mễ Nhạc cười một tiếng nói: “Đội phó Ôn quá khiêm tốn, Hoắc gia luôn giấu kín dị năng giả sa hệ kia, giờ lại ngoài dự đoán bị đội phó Đường xử lý, quả thật ngoài dự kiến của rất nhiều người. Cũng gây nên oanh động rất lớn trong các quan viên phe Ngô. Nếu tôi không đoán sai, trải qua trận chiến này, đội phó Đường hiện tại đã lên cấp 6 đúng không.” Hiện tại thường thức về việc dị năng càng đánh càng mạnh, thăng cấp càng nhanh đã được công nhận.
Đường Húc Hải tự tại ngưỡng người tựa vào ghế sa lông, hai chân đều vắt lên ghế, hắn ngồi không quy củ như vậy, Mễ Nhạc chả thèm để ý thì thôi, còn mãn nhãn đều là thưởng thức.
Đường Húc Hải không hề gì nói: “Tôi không biết, chắc là vậy rồi.”
Mễ Nhạc đập nắm đấm vào lòng bàn tay cái chát, phấn chấn nói: “Có thể đánh bại dị năng giả cấp 6 cũng chỉ có thể là cấp 6, khẳng định là vậy.”
Đường Húc Hải thấy hắn nóng bỏng như vậy, lập tức buông hai chân xuống, thực cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Đúng thì thế nào?”
Mễ Nhạc khoát tay nói: “Không, không làm sao. Tôi chỉ cảm thán chút thôi.” dị năng giả cao cấp trong phe Ngô luôn ít hơn một chút, bởi vì một số nguyên nhân không thể lộ ra, dị năng giả cao cấp trong phe Ngô hao tổn luôn tương đối nhiều. Hiện tại biết Đường Húc Hải thành cấp 6 cũng khó tránh khỏi cảm thấy hưng phấn.
Liễu Miện lại nói: “Nếu anh thật sự thành cấp 6, rất có khả năng sẽ nhận được nhiệm vụ giống chúng tôi.”
“Nhiệm vụ gì?” Phó Sử Ngọ hỏi.
Liễu Miện bảo: “Tôi không rõ lắm, là một cơ mật cấp bậc rất cao. Chưa đến lúc, nhiệm vụ sẽ không công bố trước đâu.”
Đáy lòng Phó Sử Ngọ khó hiểu dâng lên một nổi bất an, Ôn Triệu Minh thì hỏi: “Là cưỡng chế?”
Mễ Nhạc bảo: “Đối với dân chúng thì không. Đối với các anh, là theo nguyên tắc tự nguyện.” Sau đó hắn quay đầu về hướng Liễu Miện, nói: “Tốn Tổ của Liễu Miện rất có khả năng sẽ nhận nhiệm vụ lần này. Nhưng lần này có thể nói là cửu tử nhất sinh a.”
Đường Húc Hải nheo nheo mắt, trước kia lúc còn trong quân đội, hắn cũng từng nhận loại nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này. Trong lòng hắn nghi hoặc, là nhiệm vụ dạng gì chứ?
“Đúng rồi, bên Tửu Tuyền có thông báo. Đồng ý cho Phó Sử Ngọ gần đây đến bái phỏng.” Mễ Nhạc cầm một văn kiện đưa cho Phó Sử Ngọ, nói: “Cái này là văn kiện thông hành, nhớ phải cất thật kỹ.”
Phó Sử Ngọ mở ra nhìn, cư nhiên là văn kiện Đảng trong truyền thuyết, mà cả con dấu ở cuối, càng khiến người nhìn da đầu run lên, tay chân như nhũn ra.
Không phải chi khác, là do cấp bậc quá cao!
Ôn Triệu Minh nuốt một ngụm nước miếng, cứ việc nhìn cảnh đời nhiều rồi, nhưng loại con dấu cơ cấu hành chính cao cấp nhất quốc gia này, anh vẫn lần đầu tiên nhìn thấy. Cả Đường Húc Hải cũng nhịn không được duỗi đầu qua trợn mắt nhìn. Loại văn kiện này dùng xong sẽ bị thu hồi, căn bản không có khả năng bảo tồn trong tay tư nhân, thừa dịp bây giờ có thể nhìn thì nhìn nhiều nhiều một chút.
“Trời ạ, muốn gặp những người đó cái thôi đã khó khăn vậy. Vì sao phe Hoắc còn mắc mưu?” Ôn Triệu Minh không hiểu nổi.
Mễ Nhạc nói: “Chắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót đó mà.”
Nâng văn kiện về tới chỗ ở lâm thời, Ôn Triệu Minh thật cẩn thận khóa nó vào két sắt.
2h chiều, nhà sản xuất di động thông tin trong thủ đô, rốt cục đưa một trăm sáu mươi chiếc di động Long Cốt đã định chế tới.
Ôn Triệu Minh được thông báo liền tự mình đi nhận hàng, kết quả gặp được một người không tưởng được.
“Tiểu Uyển?!” Ôn Triệu Minh không dám tin nhìn cô gái xách một thùng giấy lớn tới, cư nhiên là bạn gái trước mà anh đã mất đi liên lạc, Thường Tĩnh Uyển!
Thường Tĩnh Uyển nhìn thấy Ôn Triệu Minh cũng khiếp sợ, mắt cô trợn tròn, nhìn vào gương mặt anh thật lâu. Chờ đến khi xác định không nhận sai người, tầm mắt mới dời xuống đôi chân anh đang đứng.
Thường Tĩnh Uyển hỏi: “Anh…. anh có thể đứng lên rồi sao?!”
Ôn Triệu Minh quá kích động khi gặp lại cô, lâu như vậy rồi, đây là cố nhân đầu tiên anh nhìn thấy!
Ôn Triệu Minh đi lên trước hai bước, kìm lòng không đậu ôm chầm lấy Thường Tĩnh Uyển.
Thường Tĩnh Uyển nâng tay một chút, hơi lê lên sống lưng Ôn Triệu Minh, sau đó chợt nghe cô mừng rỡ nói: “Anh đến thủ đô lúc nào vậy?!”
“Vừa tới không lâu.” Ôn Triệu Minh buông cô ra, xoay người xách cái hộp lớn trong tay cô.
Nhưng lại bị Thường Tĩnh Uyển từ chối, cô nói: “Em đến em đến, chân của anh chịu nặng không nổi.” Sau đó Thường Tĩnh Uyển lại nhìn nhìn hai chân anh, tự nội tâm thốt nên: “Nhìn thấy anh đứng lên lần nữa, thật sự quá tốt.”
Nói xong mắt Thường Tĩnh Uyển liền đỏ lên, nhưng Thường Tĩnh Uyển là một cô gái rất kiên cường, nhanh chóng liền khống chế được cảm xúc kích động. Cô sụt sịt, mang theo giọng mũi lại hỏi: “Anh hiện tại sống thế nào? Trong nhà đều khỏe chứ?”
Nụ cười tươi vì gặp lại cố nhân trên mặt Ôn Triệu Minh tan biến, anh ảm đạm nói: “Mẹ và dượng lúc xảy ra chuyện đang đến nước A thăm em trai em gái anh. Tụi anh mất đi liên hệ đã lâu rồi, cũng không biết họ hiện tại còn sống hay đã chết.”
Thường Tĩnh Uyển hít một hơi, nói: “Cô chú đều là người tốt, họ nhất định sẽ không sao đâu.”
Ôn Triệu Minh cười khổ, cái thời buổi hiện giờ, có thể nói chắc được gì chứ.
Anh dẫn Thường Tĩnh Uyển tới phòng khách của mình, bảo Thường Tĩnh Uyển ngồi, mà mình thì đi châm trà. Lá trà cũng là trà vừa vào thủ đô mới mua, tuy không phải rất có tiếng, nhưng đem mời khách cũng là thức uống rất tốt.
Thường Tĩnh Uyển đương nhiên sẽ không ngồi nhìn anh thôi không động, cô chủ động đoạt lấy cái ấm trong tay Ôn Triệu Minh bảo: “Em làm cho, anh ngồi đi.”
Ôn Triệu Minh cười, không tranh với cô, xoay người ngồi qua một bên. Tính cách Thường Tĩnh Uyển vẫn vậy, kiên cường, lanh lẹ, giàu trách nhiệm. Nếu không phải gặp được người mẫn cảm như Ôn Triệu Minh, có một cô bạn gái không rời không bỏ như thế, nói không chừng giờ họ đã sớm kết hôn. Đáng tiếc, lúc ấy Ôn Triệu Minh lại cảm thấy… dưới sự chiếu cố chu đáo của Thường Tĩnh Uyển lại nổi bật lên hiện thực tàn khốc mình đã tàn phế, điều này càng làm thần kinh anh đau đớn.
Nhưng giờ Ôn Triệu Minh không để ý nữa, có thể thực thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc tri kỷ của Thường Tĩnh Uyển.
Anh cảm thán: “Em vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào.”
Thường Tĩnh Uyển đưa lưng về phía anh rót nước bỗng hơi khựng lại, sau đó cô che dấu mà tiếp tục rót.
Cô bưng bộ ly tách lên bàn, khom lưng rót nước trong ấm vào tách.
Thường Tĩnh Uyển nói: “Anh lại thay đổi thật nhiều.”
Ôn Triệu Minh ừ một tiếng, anh có ý hàn gắn với cô, tự nhiên thẳng thắn kể hết chuyện xảy ra gần đây của mình.
Thường Tĩnh Uyển thực kinh ngạc nhìn Ôn Triệu Minh: “Anh bây giờ là dị năng hỏa hệ cấp 5? Lại là Phó đội trưởng của đại binh đoàn hơn một trăm người?”
Ôn Triệu Minh gật gật đầu, thành khẩn nói: “Đúng vậy, Tiểu Uyển. Cho nên, anh hiện tại không những chiếu cố được bản thân, cũng có thể chăm sóc cho em. Anh biết trước kia anh sai, không nên đuổi em đi. Em có thể tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Vẻ mặt Thường Tĩnh Uyển thực phức tạp, cô muốn cười, lại buồn khổ mím môi, áp chế ý mừng dâng lên khi nghe Ôn Triệu Minh nói vậy.
“Không.” khóe mắt Thường Tĩnh Uyển bất giác tuông rơi nước mắt, cô che miệng, không muốn khóc quá khó coi: “Cám ơn anh, Triệu Minh. Cám ơn anh còn cần em, nhưng mà… nhưng mà… quá trễ …”
Ôn Triệu Minh mê mang nhìn cô, anh đứng lên đi đến bên Thường Tĩnh Uyển: “Sao em lại khóc? Cái gì mà trễ? Không trễ chút nào hết.”
Thường Tĩnh Uyển chùi chùi nước mắt, cô đứng lên, ngăn Ôn Triệu Minh không cho anh tiếp tục nhích lại gần mình, mắt Thường Tĩnh Uyển đỏ ửng, nói: “Anh lúc ấy không phải nói muốn chia tay sao? Vậy khi đó chúng ta thật sự đã chia tay.”
Ôn Triệu Minh vội la lên: “Tiểu Uyển, em tức giận vì chuyện này ư? Anh biết lúc ấy anh làm không đúng, không nên nói những lời làm em tổn thương như vậy.”
Thường Tĩnh Uyển bảo: “Không là chuyện này, lúc đó anh tâm tình không tốt, em chưa từng trách anh. Thật sự.”
Ôn Triệu Minh hoang mang: “Không vì thế, vậy vì cái gì em không chịu?”
Thường Tĩnh Uyển run run cánh môi, bảo: “Anh coi như chúng ta hữu duyên vô phận đi. Hàng đã đưa đến, em cũng không quấy rầy.”
Thường Tĩnh Uyển vội vã rời đi phòng khách của Ôn Triệu Minh, cô chạy nhanh như vậy, Ôn Triệu Minh căn bản đuổi theo không kịp.
Sắc mặt anh khó coi dựa vào khung cửa, không rõ sự tình sao lại biến thành thế này. Thường Tĩnh Uyển thế nào anh rất hiểu, nói cô thay lòng, nếu là tiểu nữ sinh ý chí không kiên định khác, còn có khả năng. Thường Tĩnh Uyển lại rất kiên cường, Ôn Triệu Minh lúc ấy cũng suy đoán, cô rất có khả năng tốt nghiệp từ thủ đô xong sẽ chạy đến Vân thành bám riết lấy anh cho đến cùng. Bám đến anh mềm lòng mới thôi.
Hiện tại cô thay đổi thái độ, nhất định có chuyện gì không tưởng được đã xảy ra.
Trước kia không tìm thấy đối phương, là vì hiện tại Thường Tĩnh Uyển đang làm mấy việc lao động tay chân, kiếm được chỉ có chút điểm công. Đối với trường hợp căn bản chưa từng xuất hiện ở đại sảnh công tín – nơi mốc nối các dị năng giả biến dị giả – như cô, muốn tìm được, đương nhiên khó khăn.
Hiện tại biết nơi Thường Tĩnh Uyển làm việc, Ôn Triệu Minh tìm người chuyên tìm kiếm tình báo đi tìm hiểu tin tức. Lúc đêm đến liền lấy được tư liệu tỉ mỉ của Thường Tĩnh Uyển.
Thường Tĩnh Uyển một mình ở thủ đô đi học, thời điểm tai nạn phát sinh, bởi vì không có thần kinh bén nhạy với thời cuộc, Thường Tĩnh Uyển liền nán lại ở thủ đô. Tiền gởi ngân hàng tạm thời bị đóng băng, Thường Tĩnh Uyển không xu dính túi không thể không gia nhập công tác kiến thiết tường thành để đổi lấy cái ăn mỗi ngày.
Lúc Alien cấp 3 công thành, bởi vì là nhóm rút lui trễ, Thường Tĩnh Uyển bị ngã lại sau rồi bất hạnh bị alien cấp 2 xâm nhập vào thành đuổi theo. Tuy sau đó người giữ thành đúng lúc chạy đến giết con alien này, nhưng vẫn chết rất nhiều công nhân.
Vốn Thường Tĩnh Uyển cũng phải chết trong đoàn hỗn loạn kia, nhưng lại được người cứu. Cứu cô không phải người xa lạ, mà là một người luôn theo đuổi cô.
Người này là bạn cùng lớp với Thường Tĩnh Uyển, sau khi đến thủ đô luôn theo đuổi Thường Tĩnh Uyển, muốn chiếu cố cô. Nhưng Thường Tĩnh Uyển cứ từ chối khéo, bởi vì lòng cô còn nhớ Ôn Triệu Minh. Người này bị từ chối cũng không rời đi, ngược lại ngày nào cũng theo cô đi làm việc.
Người đó cứu Thường Tĩnh Uyển, mình lại bị trọng thương, trùng hợp cũng thành tàn tật. Nhưng anh ta nhẹ hơn Ôn Triệu Minh một chút, mất đi một cánh tay phải.
Thường Tĩnh Uyển quả thực cực kỳ thống khổ, tính cách cùng ý thức trách nhiệm làm cô không cách nào bỏ mặc đối phương. Thường Tĩnh Uyển và người nọ đều là người thường, mất đi một cánh tay, Thường Tĩnh Uyển một mình kiếm điểm công, nuôi sống cả hai người khỏi nói cực nhọc bao nhiêu!
Sau đó tình huống của thủ đô từ từ tốt lên, người nọ được chiếu cố, chiêu công đến nhà xưởng sản xuất di động, Thường Tĩnh Uyển cũng nhận lời mời đến đó làm một tiếp thị.
Thường Tĩnh Uyển chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng đối phương, nhưng cái duy nhất anh ta muốn chỉ là Thường Tĩnh Uyển chấp nhận tình cảm của anh ta mà thôi. Thường Tĩnh Uyển cứ nhớ mãi Ôn Triệu Minh sinh tử không rõ nên không chịu đáp ứng. Mà lúc này nhìn thấy Ôn Triệu Minh, biết anh đã tỉnh lại, sống cũng không tồi. Cô liền an tâm, có thể không vướng bận mà tiếp tục cuộc sống của mình.
Ôn Triệu Minh quá hiểu Thường Tĩnh Uyển nên dễ dàng đoán ra cô sẽ tự hỏi thế nào. Ôn Triệu Minh hiện tại đã không sao hết, nhưng người nọ thì vẫn cần cô.
Ôn Triệu Minh quả thực muốn cười khổ, tính cách này của Thường Tĩnh Uyển, nguyên do lúc trước anh cảm thấy đối phương sẽ trở lại bên cạnh anh, mà hiện tại cũng trở thành nguyên nhân khiến anh mất đi cô.
Ôn Triệu Minh đương nhiên không cam lòng cứ bỏ cuộc như vậy, anh cả đêm chạy đến nhà Thường Tĩnh Uyển.
Lúc anh gõ cửa nhà Thường Tĩnh Uyển, Thường Tĩnh Uyển cực kỳ kinh ngạc.
“Anh sao lại tìm tới đây?” Cô không khỏi hỏi.
Ôn Triệu Minh đứng đó nhìn cô, nói: “Trước đó không tìm thấy em là do không biết tin tức của em, hiện tại biết em làm việc ở đó, tìm được em rất dễ.”
Thường Tĩnh Uyển mỉm cười nói: “Năng lực của anh thật mạnh, là đại nhân vật hàng thật giá thật nha.”
Ôn Triệu Minh cười khổ một tiếng: “Có ích gì, không phải em vẫn muốn rời khỏi anh đó thôi.”
Thường Tĩnh Uyển không được tự nhiên nói: “Anh hiện tại thân phận cao, tự nhiên sẽ gặp được một người càng thích hợp hơn em.”
Ôn Triệu Minh chăm chú nhìn cô: “Tình huống của em anh đã biết. Nếu em bằng lòng, anh có thể thay em báo đáp người kia. An bài việc làm lương càng cao, còn giới thiệu đối tượng thích hợp cho anh ta.”
Thường Tĩnh Uyển kinh ngạc trợn tròn mắt, một lúc sau cô mới nói: “Cám ơn, nhưng em không thể.” Thường Tĩnh Uyển lẳng lặng nhìn Ôn Triệu Minh: “Giờ không giống trước kia, Triệu Minh. Anh là người phụ trách một đại binh đoàn, lại là dị năng giả cấp 5. Tương lai thế giới của anh sẽ càng rộng lớn. Mà em chỉ là một người thường, em theo không kịp bước chân anh, không giúp được gì cho anh, điều đó làm em rất khổ sở.”
Môi Ôn Triệu Minh run run, Thường Tĩnh Uyển giành trước nói: “Tôi biết anh sẽ không để ý. Nhưng em để ý. Điều đó sẽ làm em vô dụng đến mức phải dựa dẫm vào anh, em không muốn sống như vậy. Hơn nữa, nợ anh ấy là em, em không thể để anh thay em báo đáp.”
Ngay lúc này, nghe được tiếng nói chuyện, cửa phòng sau lưng Ôn Triệu Minh mở ra. Một người đàn ông đi ra hỏi: “Tĩnh Uyển, đã trễ thế này, ai đến vậy?”
Ôn Triệu Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn một người đàn ông chừng ba mươi đứng đó, anh mặc một bộ đồ thường, tay áo bên phải trống rỗng. Anh ta thực thản nhiên đứng, mặc cho người ta đánh giá. Không chút cảm thấy không trọn vẹn làm bản thân mất mặt. Anh tuy không anh tuấn bằng Ôn Triệu Minh, lại thực đoan chính, trên gương mặt lộ ra khí chất nho nhã của một học giả.
Chỉ nhìn thế thôi, Ôn Triệu Minh đã cảm thấy từ tâm lý mình đã thua đối phương.
Ánh sáng trong đáy mắt đối phương rất trong trẻo, vừa thấy đã biết là một người tính nết không tệ.
Ôn Triệu Minh nghiêng đầu sang chỗ khác, Thường Tĩnh Uyển không giới thiệu cho hai người, không cần giới thiệu Ôn Triệu Minh cũng đoán được là ai. Ôn Triệu Minh nhìn vào ánh mắt Thường Tĩnh Uyển, Thường Tĩnh Uyển lúc này không nhìn anh, đang nhìn người đàn ông đối diện kia. Ánh mắt cô nhìn đối phương có vẻ thực dịu dàng, hiển nhiên cũng không phải chán ghét.
Như vậy… chấp nhận đối phương, bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Ôn Triệu Minh cảm thán một tiếng, quả nhiên đã quá trễ …
Ôn Triệu Minh miễn cưỡng cười, nói: “Anh hiểu. Anh sẽ không miễn cưỡng em đâu.”
Nói xong câu đó, Ôn Triệu Minh xoay người đi đến cầu thang. Thường Tĩnh Uyển dừng một chút, vẫn đuổi theo nhắn: “Triệu Minh, có thời gian đến làm khách. Chỗ này của em vẫn là hoan nghênh bạn cũ!”
Ôn Triệu Minh bất ngờ ngẩng đầu, anh nhìn gương mặt nghiêm túc của Thường Tĩnh Uyển cùng người đàn ông phía sau nghe tên của anh liền khẩn trương căng thẳng. Ôn Triệu Minh tuy trong lòng còn khổ sở, ngoài miệng vẫn nói: “Ừ! Anh sẽ đến thăm người bạn cũ là em.”
Người Ôn Triệu Minh vẫn luôn nhớ mong cứ như vậy lấy tình huống khiến anh trở tay không kịp thật sự biến thành bạn gái · cũ.
Buồn bã cả đêm, hôm sau Ôn Triệu Minh lại không để ai nhìn ra mất mát của anh.
Ôn Triệu Minh gọi Phó Sử Ngọ tới, nói một câu khiến đối phương căng thẳng lên ngay. Anh nói: “Tôi đã thương lượng với dị năng giả tinh thần hệ kia rồi, hôm nay anh ta sẽ có thời gian đến đây một chuyến.”
Cứ việc biết sẽ có chuyện này, nhưng khi tinh thần hệ dị năng giả thật sự đến, vẫn làm tâm tình Phó Sử Ngọ khẩn trương lên.
Y không biết trong trí nhớ còn có bao nhiêu việc y không tưởng được.
Đường Húc Hải ấn bờ vai của y nói: “Chớ khẩn trương.”
Phó Sử Ngọ hít sâu một hơi, gật gật đầu, dứt khoát nằm lên một chiếc ghế dài.
Tinh thần hệ dị năng giả là một người đàn ông hơn ba mươi, hắn trước kia là thành phần trí thức cao, sau khi thức tỉnh dị năng tinh thần hệ không đi gia nhập binh đoàn đánh đánh giết giết, ngược lại đến khoa bệnh viện tâm thần, chuyên học tri thức về tâm lý.
Người này họ Liêu, hiển nhiên hiện tại đã rất có kinh nghiệm dẫn đường người bệnh. Giống như bác sĩ Lục trước kia cũng dùng cách thôi miên giống thế làm Phó Sử Ngọ rơi vào giấc ngủ.
Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ nhìn hắn, bảo: “Thôi bỏ đi, anh không sao là được. Anh kéo bay dị năng giả sa hệ kia đi xong, bên chúng ta nhờ Liễu Miện và Ngụy Ly mà chiếm thượng phong, người của Binh đoàn Hoắc gia không chết thì trốn chạy. Bởi vì không biết tăm tích của anh, chúng tôi cũng không đuổi theo. Đợi một hồi không thấy anh về, Vương Đan nói họ ở lại đó. Tôi và bọn Liễu Miện trở về trước, tính gọi người ra ngoài tìm anh.”
Đường Húc Hải nhìn Ôn Triệu Minh thật sự đang oán khí chồng chất, vì thế thông minh mà nói: “Các anh giờ mới về chắc chưa ăn gì đâu hả. Tôi có nấu gà, còn cháo nữa, đều trong bếp đó. Kêu hậu cần hâm cho các anh rồi ăn đi.” Tuy khẳng định không đủ chia, nhưng tốt xấu cũng coi như có tâm a!
Cũng may Ôn Triệu Minh rất dễ bị lấy lòng, cuối cùng cũng tha cho Đường Húc Hải.
Ôn Triệu Minh xua tay một cái, nói: “Tôi đi tắm trước, đã có người đi thông báo cho hậu cần nấu cơm rồi.” Ôn Triệu Minh nhìn về phía Phó Sử Ngọ: “Sử Ngọ, anh thấy thế nào rồi?”
Mặt Phó Sử Ngọ lập tức nóng lên cấp tốc, y cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp đỏ ửng lên.
Hôm qua đả kích trọng đại biết được song thân không phải cha mẹ ruột, thậm chí cả thân phận cha mẹ cũng còn đang trong nghi ngờ, dưới sự nhiệt liệt an ủi của Đường Húc Hải xem như đã dịu đi khá nhiều.
Phó Sử Ngọ lúc ấy thất hồn lạc phách, sau đó lại kích động mất đi lý trí, cho nên không nghĩ nhiều. Chờ sáng hôm nay phát sốt dậy không nổi mới cảm thấy chậm trễ chuyện này. Nếu không phải Đường Húc Hải ấn y không cho y đứng lên, Phó Sử Ngọ thật sự sẽ tha thân thể không thoải mái này cùng bọn họ đến căn cứ kia.
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai chắc có thể khỏe hẳn.” Phó Sử Ngọ cam đoan.
Ôn Triệu Minh nói: “Được! Chúng ta thân vậy rồi, anh cũng đừng cậy mạnh, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hollande đã bị bọn Vương Đan bắt, cái khác anh khỏi phải lo nghĩ. Anh cũng đừng đoán mò, tôi đã liên lạc với một dị năng giả tinh thần hệ. Chờ anh hoàn toàn khỏe, bảo ông ta đến đây xóa ám chỉ tinh thần cho anh. Sẽ biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Ngón tay Phó Sử Ngọ bấu chặt lấy lớp chăn, Đường Húc Hải một tay cầm bát, một tay khác nắm chặt tay y.
“Không sao hết, còn có tôi đây mà.” Giọng Đường Húc Hải trầm thấp nói.
Phó Sử Ngọ bình tĩnh lại, khủng hoảng bất giác sinh ra trong lòng nhạt đi rất nhiều.
Ôn Triệu Minh thấy hai tên này lại liếc mắt đưa tình nữa rồi, mấy cái bong bóng hường phấn lại phốc phốc bay ra ngoài, anh liền tự giác mà xoay người rời đi.
Tối hôm đó, Đường Húc Hải ôm Phó Sử Ngọ thành thành thật thật mà ngủ một giấc, bởi vì đầu lưỡi còn có vết thương bị hắn cắn trúng, cả hôn cũng phải thật cẩn thận. Không chỉ vì lo ngại tốc độ khôi phục của Phó Sử Ngọ. Cả hắn đã trải qua một trận đại chiến cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hai ngày sau, Phó Sử Ngọ hết sốt, rốt cục cũng có thể đứng lên, đi lại cũng thực tự nhiên. Ba người mới cùng đến tòa hành chính nghe mấy chuyện sau đó.
Bởi vì bất ngờ câu được con cá lớn, mấy người nghiêng về phe Ngô đều vội vàng xử lí phần chiến quả này.
Chờ bọn Mễ Nhạc cùng Liễu Miện nói cụ thể, ba nhà lãnh đạo Binh đoàn Long Cốt ngoại lai mới biết được giết liền ba dị năng giả cao cấp tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào
Dị năng giả sa hệ kia bên ngoài giả là cấp 5, căn bản không ai biết kỳ thật gã đã lên cấp 6. Cấp 6 bây giờ căn bản còn là tồn tại trên lý luận, cũng khó trách Binh đoàn Hoắc gia sẽ coi gã như đòn sát thủ, một dị năng giả cấp 6 cộng thêm hai tên cấp 5, còn lại đều là cấp 4 cấp 3, cũng khó trách chúng tự tin có thể bắt gọn căn cứ có các khoa học gia ở.
Cùng lúc thua thiệt ba dị năng giả cao cấp, hơn nữa còn có 40 dị năng giả trung cấp, phe Hoắc nhất là Hoắc gia lần này có thể nói là thương cân động cốt cũng chưa đủ. Buổi hội gần đây họ mở cũng bị phe Ngô đè cho không thở nổi.
Cứ việc gia nhập phe Ngô, Ôn Triệu Minh vẫn thực lạnh nhạt với cuộc giao phong của thượng tầng. Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải thì căn bản cũng chỉ như nghe náo nhiệt mà thôi.
Ôn Triệu Minh nói: “Loại chuyện này, không tới phiên con tép nhỏ chúng tôi xen vào. Chúng tôi từ nơi nhỏ tới, cũng chỉ có thể phất cờ hò reo cho các ông lớn bên trên.”
Mễ Nhạc cười một tiếng nói: “Đội phó Ôn quá khiêm tốn, Hoắc gia luôn giấu kín dị năng giả sa hệ kia, giờ lại ngoài dự đoán bị đội phó Đường xử lý, quả thật ngoài dự kiến của rất nhiều người. Cũng gây nên oanh động rất lớn trong các quan viên phe Ngô. Nếu tôi không đoán sai, trải qua trận chiến này, đội phó Đường hiện tại đã lên cấp 6 đúng không.” Hiện tại thường thức về việc dị năng càng đánh càng mạnh, thăng cấp càng nhanh đã được công nhận.
Đường Húc Hải tự tại ngưỡng người tựa vào ghế sa lông, hai chân đều vắt lên ghế, hắn ngồi không quy củ như vậy, Mễ Nhạc chả thèm để ý thì thôi, còn mãn nhãn đều là thưởng thức.
Đường Húc Hải không hề gì nói: “Tôi không biết, chắc là vậy rồi.”
Mễ Nhạc đập nắm đấm vào lòng bàn tay cái chát, phấn chấn nói: “Có thể đánh bại dị năng giả cấp 6 cũng chỉ có thể là cấp 6, khẳng định là vậy.”
Đường Húc Hải thấy hắn nóng bỏng như vậy, lập tức buông hai chân xuống, thực cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Đúng thì thế nào?”
Mễ Nhạc khoát tay nói: “Không, không làm sao. Tôi chỉ cảm thán chút thôi.” dị năng giả cao cấp trong phe Ngô luôn ít hơn một chút, bởi vì một số nguyên nhân không thể lộ ra, dị năng giả cao cấp trong phe Ngô hao tổn luôn tương đối nhiều. Hiện tại biết Đường Húc Hải thành cấp 6 cũng khó tránh khỏi cảm thấy hưng phấn.
Liễu Miện lại nói: “Nếu anh thật sự thành cấp 6, rất có khả năng sẽ nhận được nhiệm vụ giống chúng tôi.”
“Nhiệm vụ gì?” Phó Sử Ngọ hỏi.
Liễu Miện bảo: “Tôi không rõ lắm, là một cơ mật cấp bậc rất cao. Chưa đến lúc, nhiệm vụ sẽ không công bố trước đâu.”
Đáy lòng Phó Sử Ngọ khó hiểu dâng lên một nổi bất an, Ôn Triệu Minh thì hỏi: “Là cưỡng chế?”
Mễ Nhạc bảo: “Đối với dân chúng thì không. Đối với các anh, là theo nguyên tắc tự nguyện.” Sau đó hắn quay đầu về hướng Liễu Miện, nói: “Tốn Tổ của Liễu Miện rất có khả năng sẽ nhận nhiệm vụ lần này. Nhưng lần này có thể nói là cửu tử nhất sinh a.”
Đường Húc Hải nheo nheo mắt, trước kia lúc còn trong quân đội, hắn cũng từng nhận loại nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này. Trong lòng hắn nghi hoặc, là nhiệm vụ dạng gì chứ?
“Đúng rồi, bên Tửu Tuyền có thông báo. Đồng ý cho Phó Sử Ngọ gần đây đến bái phỏng.” Mễ Nhạc cầm một văn kiện đưa cho Phó Sử Ngọ, nói: “Cái này là văn kiện thông hành, nhớ phải cất thật kỹ.”
Phó Sử Ngọ mở ra nhìn, cư nhiên là văn kiện Đảng trong truyền thuyết, mà cả con dấu ở cuối, càng khiến người nhìn da đầu run lên, tay chân như nhũn ra.
Không phải chi khác, là do cấp bậc quá cao!
Ôn Triệu Minh nuốt một ngụm nước miếng, cứ việc nhìn cảnh đời nhiều rồi, nhưng loại con dấu cơ cấu hành chính cao cấp nhất quốc gia này, anh vẫn lần đầu tiên nhìn thấy. Cả Đường Húc Hải cũng nhịn không được duỗi đầu qua trợn mắt nhìn. Loại văn kiện này dùng xong sẽ bị thu hồi, căn bản không có khả năng bảo tồn trong tay tư nhân, thừa dịp bây giờ có thể nhìn thì nhìn nhiều nhiều một chút.
“Trời ạ, muốn gặp những người đó cái thôi đã khó khăn vậy. Vì sao phe Hoắc còn mắc mưu?” Ôn Triệu Minh không hiểu nổi.
Mễ Nhạc nói: “Chắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót đó mà.”
Nâng văn kiện về tới chỗ ở lâm thời, Ôn Triệu Minh thật cẩn thận khóa nó vào két sắt.
2h chiều, nhà sản xuất di động thông tin trong thủ đô, rốt cục đưa một trăm sáu mươi chiếc di động Long Cốt đã định chế tới.
Ôn Triệu Minh được thông báo liền tự mình đi nhận hàng, kết quả gặp được một người không tưởng được.
“Tiểu Uyển?!” Ôn Triệu Minh không dám tin nhìn cô gái xách một thùng giấy lớn tới, cư nhiên là bạn gái trước mà anh đã mất đi liên lạc, Thường Tĩnh Uyển!
Thường Tĩnh Uyển nhìn thấy Ôn Triệu Minh cũng khiếp sợ, mắt cô trợn tròn, nhìn vào gương mặt anh thật lâu. Chờ đến khi xác định không nhận sai người, tầm mắt mới dời xuống đôi chân anh đang đứng.
Thường Tĩnh Uyển hỏi: “Anh…. anh có thể đứng lên rồi sao?!”
Ôn Triệu Minh quá kích động khi gặp lại cô, lâu như vậy rồi, đây là cố nhân đầu tiên anh nhìn thấy!
Ôn Triệu Minh đi lên trước hai bước, kìm lòng không đậu ôm chầm lấy Thường Tĩnh Uyển.
Thường Tĩnh Uyển nâng tay một chút, hơi lê lên sống lưng Ôn Triệu Minh, sau đó chợt nghe cô mừng rỡ nói: “Anh đến thủ đô lúc nào vậy?!”
“Vừa tới không lâu.” Ôn Triệu Minh buông cô ra, xoay người xách cái hộp lớn trong tay cô.
Nhưng lại bị Thường Tĩnh Uyển từ chối, cô nói: “Em đến em đến, chân của anh chịu nặng không nổi.” Sau đó Thường Tĩnh Uyển lại nhìn nhìn hai chân anh, tự nội tâm thốt nên: “Nhìn thấy anh đứng lên lần nữa, thật sự quá tốt.”
Nói xong mắt Thường Tĩnh Uyển liền đỏ lên, nhưng Thường Tĩnh Uyển là một cô gái rất kiên cường, nhanh chóng liền khống chế được cảm xúc kích động. Cô sụt sịt, mang theo giọng mũi lại hỏi: “Anh hiện tại sống thế nào? Trong nhà đều khỏe chứ?”
Nụ cười tươi vì gặp lại cố nhân trên mặt Ôn Triệu Minh tan biến, anh ảm đạm nói: “Mẹ và dượng lúc xảy ra chuyện đang đến nước A thăm em trai em gái anh. Tụi anh mất đi liên hệ đã lâu rồi, cũng không biết họ hiện tại còn sống hay đã chết.”
Thường Tĩnh Uyển hít một hơi, nói: “Cô chú đều là người tốt, họ nhất định sẽ không sao đâu.”
Ôn Triệu Minh cười khổ, cái thời buổi hiện giờ, có thể nói chắc được gì chứ.
Anh dẫn Thường Tĩnh Uyển tới phòng khách của mình, bảo Thường Tĩnh Uyển ngồi, mà mình thì đi châm trà. Lá trà cũng là trà vừa vào thủ đô mới mua, tuy không phải rất có tiếng, nhưng đem mời khách cũng là thức uống rất tốt.
Thường Tĩnh Uyển đương nhiên sẽ không ngồi nhìn anh thôi không động, cô chủ động đoạt lấy cái ấm trong tay Ôn Triệu Minh bảo: “Em làm cho, anh ngồi đi.”
Ôn Triệu Minh cười, không tranh với cô, xoay người ngồi qua một bên. Tính cách Thường Tĩnh Uyển vẫn vậy, kiên cường, lanh lẹ, giàu trách nhiệm. Nếu không phải gặp được người mẫn cảm như Ôn Triệu Minh, có một cô bạn gái không rời không bỏ như thế, nói không chừng giờ họ đã sớm kết hôn. Đáng tiếc, lúc ấy Ôn Triệu Minh lại cảm thấy… dưới sự chiếu cố chu đáo của Thường Tĩnh Uyển lại nổi bật lên hiện thực tàn khốc mình đã tàn phế, điều này càng làm thần kinh anh đau đớn.
Nhưng giờ Ôn Triệu Minh không để ý nữa, có thể thực thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc tri kỷ của Thường Tĩnh Uyển.
Anh cảm thán: “Em vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào.”
Thường Tĩnh Uyển đưa lưng về phía anh rót nước bỗng hơi khựng lại, sau đó cô che dấu mà tiếp tục rót.
Cô bưng bộ ly tách lên bàn, khom lưng rót nước trong ấm vào tách.
Thường Tĩnh Uyển nói: “Anh lại thay đổi thật nhiều.”
Ôn Triệu Minh ừ một tiếng, anh có ý hàn gắn với cô, tự nhiên thẳng thắn kể hết chuyện xảy ra gần đây của mình.
Thường Tĩnh Uyển thực kinh ngạc nhìn Ôn Triệu Minh: “Anh bây giờ là dị năng hỏa hệ cấp 5? Lại là Phó đội trưởng của đại binh đoàn hơn một trăm người?”
Ôn Triệu Minh gật gật đầu, thành khẩn nói: “Đúng vậy, Tiểu Uyển. Cho nên, anh hiện tại không những chiếu cố được bản thân, cũng có thể chăm sóc cho em. Anh biết trước kia anh sai, không nên đuổi em đi. Em có thể tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Vẻ mặt Thường Tĩnh Uyển thực phức tạp, cô muốn cười, lại buồn khổ mím môi, áp chế ý mừng dâng lên khi nghe Ôn Triệu Minh nói vậy.
“Không.” khóe mắt Thường Tĩnh Uyển bất giác tuông rơi nước mắt, cô che miệng, không muốn khóc quá khó coi: “Cám ơn anh, Triệu Minh. Cám ơn anh còn cần em, nhưng mà… nhưng mà… quá trễ …”
Ôn Triệu Minh mê mang nhìn cô, anh đứng lên đi đến bên Thường Tĩnh Uyển: “Sao em lại khóc? Cái gì mà trễ? Không trễ chút nào hết.”
Thường Tĩnh Uyển chùi chùi nước mắt, cô đứng lên, ngăn Ôn Triệu Minh không cho anh tiếp tục nhích lại gần mình, mắt Thường Tĩnh Uyển đỏ ửng, nói: “Anh lúc ấy không phải nói muốn chia tay sao? Vậy khi đó chúng ta thật sự đã chia tay.”
Ôn Triệu Minh vội la lên: “Tiểu Uyển, em tức giận vì chuyện này ư? Anh biết lúc ấy anh làm không đúng, không nên nói những lời làm em tổn thương như vậy.”
Thường Tĩnh Uyển bảo: “Không là chuyện này, lúc đó anh tâm tình không tốt, em chưa từng trách anh. Thật sự.”
Ôn Triệu Minh hoang mang: “Không vì thế, vậy vì cái gì em không chịu?”
Thường Tĩnh Uyển run run cánh môi, bảo: “Anh coi như chúng ta hữu duyên vô phận đi. Hàng đã đưa đến, em cũng không quấy rầy.”
Thường Tĩnh Uyển vội vã rời đi phòng khách của Ôn Triệu Minh, cô chạy nhanh như vậy, Ôn Triệu Minh căn bản đuổi theo không kịp.
Sắc mặt anh khó coi dựa vào khung cửa, không rõ sự tình sao lại biến thành thế này. Thường Tĩnh Uyển thế nào anh rất hiểu, nói cô thay lòng, nếu là tiểu nữ sinh ý chí không kiên định khác, còn có khả năng. Thường Tĩnh Uyển lại rất kiên cường, Ôn Triệu Minh lúc ấy cũng suy đoán, cô rất có khả năng tốt nghiệp từ thủ đô xong sẽ chạy đến Vân thành bám riết lấy anh cho đến cùng. Bám đến anh mềm lòng mới thôi.
Hiện tại cô thay đổi thái độ, nhất định có chuyện gì không tưởng được đã xảy ra.
Trước kia không tìm thấy đối phương, là vì hiện tại Thường Tĩnh Uyển đang làm mấy việc lao động tay chân, kiếm được chỉ có chút điểm công. Đối với trường hợp căn bản chưa từng xuất hiện ở đại sảnh công tín – nơi mốc nối các dị năng giả biến dị giả – như cô, muốn tìm được, đương nhiên khó khăn.
Hiện tại biết nơi Thường Tĩnh Uyển làm việc, Ôn Triệu Minh tìm người chuyên tìm kiếm tình báo đi tìm hiểu tin tức. Lúc đêm đến liền lấy được tư liệu tỉ mỉ của Thường Tĩnh Uyển.
Thường Tĩnh Uyển một mình ở thủ đô đi học, thời điểm tai nạn phát sinh, bởi vì không có thần kinh bén nhạy với thời cuộc, Thường Tĩnh Uyển liền nán lại ở thủ đô. Tiền gởi ngân hàng tạm thời bị đóng băng, Thường Tĩnh Uyển không xu dính túi không thể không gia nhập công tác kiến thiết tường thành để đổi lấy cái ăn mỗi ngày.
Lúc Alien cấp 3 công thành, bởi vì là nhóm rút lui trễ, Thường Tĩnh Uyển bị ngã lại sau rồi bất hạnh bị alien cấp 2 xâm nhập vào thành đuổi theo. Tuy sau đó người giữ thành đúng lúc chạy đến giết con alien này, nhưng vẫn chết rất nhiều công nhân.
Vốn Thường Tĩnh Uyển cũng phải chết trong đoàn hỗn loạn kia, nhưng lại được người cứu. Cứu cô không phải người xa lạ, mà là một người luôn theo đuổi cô.
Người này là bạn cùng lớp với Thường Tĩnh Uyển, sau khi đến thủ đô luôn theo đuổi Thường Tĩnh Uyển, muốn chiếu cố cô. Nhưng Thường Tĩnh Uyển cứ từ chối khéo, bởi vì lòng cô còn nhớ Ôn Triệu Minh. Người này bị từ chối cũng không rời đi, ngược lại ngày nào cũng theo cô đi làm việc.
Người đó cứu Thường Tĩnh Uyển, mình lại bị trọng thương, trùng hợp cũng thành tàn tật. Nhưng anh ta nhẹ hơn Ôn Triệu Minh một chút, mất đi một cánh tay phải.
Thường Tĩnh Uyển quả thực cực kỳ thống khổ, tính cách cùng ý thức trách nhiệm làm cô không cách nào bỏ mặc đối phương. Thường Tĩnh Uyển và người nọ đều là người thường, mất đi một cánh tay, Thường Tĩnh Uyển một mình kiếm điểm công, nuôi sống cả hai người khỏi nói cực nhọc bao nhiêu!
Sau đó tình huống của thủ đô từ từ tốt lên, người nọ được chiếu cố, chiêu công đến nhà xưởng sản xuất di động, Thường Tĩnh Uyển cũng nhận lời mời đến đó làm một tiếp thị.
Thường Tĩnh Uyển chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng đối phương, nhưng cái duy nhất anh ta muốn chỉ là Thường Tĩnh Uyển chấp nhận tình cảm của anh ta mà thôi. Thường Tĩnh Uyển cứ nhớ mãi Ôn Triệu Minh sinh tử không rõ nên không chịu đáp ứng. Mà lúc này nhìn thấy Ôn Triệu Minh, biết anh đã tỉnh lại, sống cũng không tồi. Cô liền an tâm, có thể không vướng bận mà tiếp tục cuộc sống của mình.
Ôn Triệu Minh quá hiểu Thường Tĩnh Uyển nên dễ dàng đoán ra cô sẽ tự hỏi thế nào. Ôn Triệu Minh hiện tại đã không sao hết, nhưng người nọ thì vẫn cần cô.
Ôn Triệu Minh quả thực muốn cười khổ, tính cách này của Thường Tĩnh Uyển, nguyên do lúc trước anh cảm thấy đối phương sẽ trở lại bên cạnh anh, mà hiện tại cũng trở thành nguyên nhân khiến anh mất đi cô.
Ôn Triệu Minh đương nhiên không cam lòng cứ bỏ cuộc như vậy, anh cả đêm chạy đến nhà Thường Tĩnh Uyển.
Lúc anh gõ cửa nhà Thường Tĩnh Uyển, Thường Tĩnh Uyển cực kỳ kinh ngạc.
“Anh sao lại tìm tới đây?” Cô không khỏi hỏi.
Ôn Triệu Minh đứng đó nhìn cô, nói: “Trước đó không tìm thấy em là do không biết tin tức của em, hiện tại biết em làm việc ở đó, tìm được em rất dễ.”
Thường Tĩnh Uyển mỉm cười nói: “Năng lực của anh thật mạnh, là đại nhân vật hàng thật giá thật nha.”
Ôn Triệu Minh cười khổ một tiếng: “Có ích gì, không phải em vẫn muốn rời khỏi anh đó thôi.”
Thường Tĩnh Uyển không được tự nhiên nói: “Anh hiện tại thân phận cao, tự nhiên sẽ gặp được một người càng thích hợp hơn em.”
Ôn Triệu Minh chăm chú nhìn cô: “Tình huống của em anh đã biết. Nếu em bằng lòng, anh có thể thay em báo đáp người kia. An bài việc làm lương càng cao, còn giới thiệu đối tượng thích hợp cho anh ta.”
Thường Tĩnh Uyển kinh ngạc trợn tròn mắt, một lúc sau cô mới nói: “Cám ơn, nhưng em không thể.” Thường Tĩnh Uyển lẳng lặng nhìn Ôn Triệu Minh: “Giờ không giống trước kia, Triệu Minh. Anh là người phụ trách một đại binh đoàn, lại là dị năng giả cấp 5. Tương lai thế giới của anh sẽ càng rộng lớn. Mà em chỉ là một người thường, em theo không kịp bước chân anh, không giúp được gì cho anh, điều đó làm em rất khổ sở.”
Môi Ôn Triệu Minh run run, Thường Tĩnh Uyển giành trước nói: “Tôi biết anh sẽ không để ý. Nhưng em để ý. Điều đó sẽ làm em vô dụng đến mức phải dựa dẫm vào anh, em không muốn sống như vậy. Hơn nữa, nợ anh ấy là em, em không thể để anh thay em báo đáp.”
Ngay lúc này, nghe được tiếng nói chuyện, cửa phòng sau lưng Ôn Triệu Minh mở ra. Một người đàn ông đi ra hỏi: “Tĩnh Uyển, đã trễ thế này, ai đến vậy?”
Ôn Triệu Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn một người đàn ông chừng ba mươi đứng đó, anh mặc một bộ đồ thường, tay áo bên phải trống rỗng. Anh ta thực thản nhiên đứng, mặc cho người ta đánh giá. Không chút cảm thấy không trọn vẹn làm bản thân mất mặt. Anh tuy không anh tuấn bằng Ôn Triệu Minh, lại thực đoan chính, trên gương mặt lộ ra khí chất nho nhã của một học giả.
Chỉ nhìn thế thôi, Ôn Triệu Minh đã cảm thấy từ tâm lý mình đã thua đối phương.
Ánh sáng trong đáy mắt đối phương rất trong trẻo, vừa thấy đã biết là một người tính nết không tệ.
Ôn Triệu Minh nghiêng đầu sang chỗ khác, Thường Tĩnh Uyển không giới thiệu cho hai người, không cần giới thiệu Ôn Triệu Minh cũng đoán được là ai. Ôn Triệu Minh nhìn vào ánh mắt Thường Tĩnh Uyển, Thường Tĩnh Uyển lúc này không nhìn anh, đang nhìn người đàn ông đối diện kia. Ánh mắt cô nhìn đối phương có vẻ thực dịu dàng, hiển nhiên cũng không phải chán ghét.
Như vậy… chấp nhận đối phương, bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Ôn Triệu Minh cảm thán một tiếng, quả nhiên đã quá trễ …
Ôn Triệu Minh miễn cưỡng cười, nói: “Anh hiểu. Anh sẽ không miễn cưỡng em đâu.”
Nói xong câu đó, Ôn Triệu Minh xoay người đi đến cầu thang. Thường Tĩnh Uyển dừng một chút, vẫn đuổi theo nhắn: “Triệu Minh, có thời gian đến làm khách. Chỗ này của em vẫn là hoan nghênh bạn cũ!”
Ôn Triệu Minh bất ngờ ngẩng đầu, anh nhìn gương mặt nghiêm túc của Thường Tĩnh Uyển cùng người đàn ông phía sau nghe tên của anh liền khẩn trương căng thẳng. Ôn Triệu Minh tuy trong lòng còn khổ sở, ngoài miệng vẫn nói: “Ừ! Anh sẽ đến thăm người bạn cũ là em.”
Người Ôn Triệu Minh vẫn luôn nhớ mong cứ như vậy lấy tình huống khiến anh trở tay không kịp thật sự biến thành bạn gái · cũ.
Buồn bã cả đêm, hôm sau Ôn Triệu Minh lại không để ai nhìn ra mất mát của anh.
Ôn Triệu Minh gọi Phó Sử Ngọ tới, nói một câu khiến đối phương căng thẳng lên ngay. Anh nói: “Tôi đã thương lượng với dị năng giả tinh thần hệ kia rồi, hôm nay anh ta sẽ có thời gian đến đây một chuyến.”
Cứ việc biết sẽ có chuyện này, nhưng khi tinh thần hệ dị năng giả thật sự đến, vẫn làm tâm tình Phó Sử Ngọ khẩn trương lên.
Y không biết trong trí nhớ còn có bao nhiêu việc y không tưởng được.
Đường Húc Hải ấn bờ vai của y nói: “Chớ khẩn trương.”
Phó Sử Ngọ hít sâu một hơi, gật gật đầu, dứt khoát nằm lên một chiếc ghế dài.
Tinh thần hệ dị năng giả là một người đàn ông hơn ba mươi, hắn trước kia là thành phần trí thức cao, sau khi thức tỉnh dị năng tinh thần hệ không đi gia nhập binh đoàn đánh đánh giết giết, ngược lại đến khoa bệnh viện tâm thần, chuyên học tri thức về tâm lý.
Người này họ Liêu, hiển nhiên hiện tại đã rất có kinh nghiệm dẫn đường người bệnh. Giống như bác sĩ Lục trước kia cũng dùng cách thôi miên giống thế làm Phó Sử Ngọ rơi vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook