Mạt Thế Xâm Nhập
-
Chương 104
Phó Sử Ngọ giật mình một cái, cong cổ nhìn lên chân mình, nơi đó rõ ràng cảm thấy có cái gì đang móc lấy y.
Đường Húc Hải thấy y nhúc nhích, mừng rỡ hô một tiếng: “Sử Ngọ!”
Chân Phó Sử Ngọ bị vướn vào cái lưới cỏ quấn quanh vuốt đại bàng, quấn không quá chặt, đại bàng ăn khỉ dùng sức run run đã sắp bị tuột ra.
Phó Sử Ngọ kinh hãi vã mồ hôi lạnh, y cong thắt lưng lên, vươn tay tóm lấy chân mình. Động tác này tương đương với lộn nhào, sau đó bẻ cong phần eo hướng lên trên, yêu cầu lực thắt lưng rất mạnh, may mà mấy tháng qua y tăng cường rèn luyện thân thể. Bằng không căn bản không làm nổi động tác thế này.
Đại bàng ăn khỉ cảm giác người treo trên chân nó đang cục cựa, càng thêm nôn nóng. Nó bay tới bay lui quơ loạn, ý đồ thoát khỏi Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ bị lắc qua lắc lại, động tác cởi bỏ tấm lưới trên chân cũng đứt quãng.
Đường Húc Hải lo lắng bay lượn chung quanh đại bàng ăn khỉ, đại bàng vốn không để ý hắn lập tức quay đầu kêu to một tiếng bén nhọn về phía Đường Húc Hải, miệng há ra, từng đoàn từng đoàn cầu tia chớp liền văng về hướng hắn.
Đường Húc Hải không thể không chật vật trốn tránh. Thời gian Đường Húc Hải thắp sáng kỹ năng bay quá ngắn ngủi, hắn hiện tại chỉ biết bay thẳng tắp, cho dù bảo hắn hạ cánh phỏng chừng chỉ có nước té uỵch xuống đất. Cho nên đối với từng sóng từng sóng cầu tia chớp, hắn trốn tránh càng vất vả.
Phó Sử Ngọ một tay dùng sức nắm lấy chân con đại bàng, một tay kéo mở mấy nhánh cỏ cứng cỏi cuối cùng.
Phó Sử Ngọ một tay cố định thân thể mình, nghiêng về phía trước một chút. Hiện tại cả người y đều treo trên chân con đại bàng, trên đỉnh đầu chính là bụng của bá chủ không trung này.
Cơ hội tốt như vậy, Phó Sử Ngọ đương nhiên sẽ không bỏ qua, y rút cây súng sứ thép đã cố ý bỏ vào bao trang bị khi nhìn thấy ngọn lửa bắn lại đây, họng súng chỉa thẳng vào bụng đại bàng.
“Phì phò phì phò —— ”
Tiếng động khi súng chế tạo bằng sứ thép phóng đạn ra, đều không giống với súng thường và súng thực nghiệm trước đó. Chỉ có tiếng phì phò khi đạn năng lượng ma xát họng súng.
Phó Sử Ngọ để tay trên cò không ngừng bóp, liên tiếp hơn mười phát bắn vào bụng đại bàng. Cho dù da nó dày đến mấy lần này cũng có thể bắn nát phần ruột mềm mại trong bụng nó.
“Reeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeé!!!”
Đau đớn khiến đại bàng điên cuồng lên, nó bắt đầu cuồng loạn lắc lư giữa không trung. Phó Sử Ngọ bị lắc đến đầu óc choáng váng, đại bàng hất mạnh một cái, y trực tiếp bị quăng ra ngoài.
Mắt Đường Húc Hải vẫn luôn gắt gao theo dõi y, vừa thấy y bị văng ra, quạt quạt đôi cánh bay lủi thẳng đến.
Khi Phó Sử Ngọ rơi xuống theo quỹ đạo pa-ra-bôn, Đường Húc Hải lập tức ôm y vào ngực.
Phó Sử Ngọ bị hắn nện vào với tốc độ đó thiếu chút nữa đã gãy cổ, hoàn hảo Đường Húc Hải ôm được y rồi cũng bắt đầu giảm tốc, bằng không với kỹ thuật bay thấp kém như Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ trực tiếp bị hắn giết chết cũng nên.
Mặt Phó Sử Ngọ trắng xanh, sau đó vì máu chảy trở về lại biến thành đỏ bừng, ý thức hoảng hốt trong chốc lát… cứ như vừa leo xuống từ tháp thám hiểm bầu trời.
Tim Phó Sử Ngọ kinh hoàng, một tay phát run ôm lấy cổ Đường Húc Hải, thiếu chút nữa cầm không nổi thanh súng trong tay.
“Sử Ngọ, cậu thế nào?” Nhìn mặt y trống rỗng, Đường Húc Hải cho rằng y bị dọa sợ, đau lòng không thôi.
Phó Sử Ngọ run rẩy bắt tay đẩy đẩy cặp mắt kính vẫn đang kiên cường treo trên mặt y, giọng run run rẩy rẩy nói: “… Húc Hải, anh kiềm chế chút… Vừa rồi cổ tôi thiếu chút nữa gãy mất rồi…”
Mặt Đường Húc Hải lập tức xanh lại, sau khi liên tiếp thể nghiệm mấy loại cảm xúc đại hỉ, đại bi, lo lắng, đau lòng, mặt hắn thật sự hiện không nổi vẻ xấu hổ nữa.
Nhưng cảm xúc ảo não lại tuyệt không thiếu, Đường Húc Hải vâng vâng gật đầu, hai tay dùng sức ôm Phó Sử Ngọ sát vào ngực: “Xin lỗi, không phải cố ý. Sau này nhất định sẽ luyện tập thêm.”
Phó Sử Ngọ bị hắn liều mạng ôm, cảm giác cả người mình sắp cắt thành hai đoạn. Y còn chưa kịp ra tiếng, đại bàng đã hung lệ ré lên, liều mạng điên cuồng tiến công hướng phía hai người bọn họ.
“Tránh mau!!” hai tay Phó Sử Ngọ ôm cổ Đường Húc Hải, tay Đường Húc Hải đè lại đầu Phó Sử Ngọ, mãnh lực vỗ cánh “Vèo” một cái bay nhanh lao khỏi chỗ đó.
Sau vụ nổ Phó Sử Ngọ liền ngất đi, cho nên hiện tại đang ở đâu, Đường Húc Hải sao lại có một đôi cánh, Phó Sử Ngọ căn bản không rõ. Cũng không có thời gian tìm hiểu, nhưng y cũng không lo. Cái duy nhất y biết chính là phải tin tưởng Đường Húc Hải, phối hợp Đường Húc Hải, sau đó hai người đồng tâm hợp lực xử lý kẻ thù.
Giống như trước kia mỗi lần tác chiến, toàn thân tâm Phó Sử Ngọ đều tin tưởng Đường Húc Hải. Y chặt chẽ ôm lấy người của hắn, tán loạn trên không trung theo hắn, sau đó tìm kiếm cơ hội công kích.
“Reeeé!!! Reeeeé ——” đại bàng xuất phát từ trực giác động vật, cảm nhận được tử vong đã tới gần, trước khi chết nó bắt đầu điên cuồng phản kích.
Phó Sử Ngọ hơi cau mày, nói bên tai Đường Húc Hải: “Hiện tại động tác của đại bàng chậm đi rất nhiều, anh còn có thể dùng vũ khí kim loại công kích không?”
Đường Húc Hải không chút do dự nói: “Đương nhiên có thể!”
Hắn nghe Âu Dương đề nghị, lượng kim loại mang theo trong cơ thể, trừ có thể chế tạo một thân áo giáp, một thanh đại kiếm, một đôi song đao ra, còn có thể đủ chế thêm một áo giáp.
Trước tạo trường mâu tống ra ngoài, hiện tại cánh của hắn dùng chính là bộ phận áo giáp, còn có khá nhiều kim loại dùng để công kích.
Phó Sử Ngọ nói: “Tốt lắm, anh dùng vũ khí viễn trình công kích nó, chế tạo cho tôi một cơ hội.” Căn cứ quỹ đạo hành vi của con đại bàng, Phó Sử Ngọ có thể khiến nó tự động lao vào họng súng.
Đường Húc Hải gập gập ghềnh ghềnh chuyển phương hướng, đại bàng ăn khỉ hùng hổ đuổi theo bọn họ, Đường Húc Hải nâng một tay lên, mấy trăm phi kiếm khéo léo như đồ chơi bay về hướng đại bàng.
Đại bàng theo bản năng né tránh sóng kiếm này, thân thể nó nghiêng thành một góc độ, Phó Sử Ngọ lập tức đoán được phương hướng kế tiếp của nó.
Phó Sử Ngọ một tay ôm cổ Đường Húc Hải, Đường Húc Hải chỉ dùng một tay ôm y, khiến y không có cảm giác an toàn. Phó Sử Ngọ dứt khoát vươn hai chân trực tiếp vòng qua người Đường Húc Hải, kẹp lấy thắt lưng hắn.
Đường Húc Hải cứng lại, cả người như nhũn ra. May mà đôi cánh vẫn máy móc vỗ đều, mới không đã từ không trung chật vật ngã xuống.
Phó Sử Ngọ cũng không chú ý tới dị thường của hắn, trực tiếp xoay người ánh mắt lạnh lùng nhìn con đại bàng, tay giơ súng sứ thép lên, bóp cò súng liên tục bắn phá.
Một mảng đạn năng lượng màu lam nhạt như vệt nước tát ra ngoài, ban đầu ít ỏi một hai viên, đến cuối cùng mấy chục viên, đại bàng như đang bay đuổi theo mớ đạn năng lượng kia, nó đụng thẳng vào.
“Reeeeé ~~~” đại bàng ăn khỉ phát ra tiếng kêu to cuối cùng, giãy giụa quạt quạt hai cái, sau đó như diều đứt dây từ không trung ngã xuống.
Độ cao như thế này, hơn nữa hình thể quá lớn của nó, lúc ngã xuống mặt đất phát ra một tiếng vang nặng trịch.
Phó Sử Ngọ đu trên người Đường Húc Hải, hai người cúi đầu nhìn đại bàng ăn khỉ rớt xuống rồi đập vào một mảnh hoa cỏ hỗn độn, cánh hoa bay đầy trời lác đác rơi vào trên người nó, cứ như đang đưa tiễn con đại bàng đã xưng bá không trung một khoảng thời gian này.
“Hô ——” Phó Sử Ngọ thở phào, cổ y đến giờ còn hơi nhói đau, là bị trẹo do vừa rồi Đường Húc Hải lao tới ôm quá mạnh. Phó Sử Ngọ xoay xoay cổ một cái, lại cảm thấy có cái gì cọ qua trên mặt.
Phó Sử Ngọ đơ ra, ngơ ngác nhìn Đường Húc Hải. Vừa rồi cái kia… Là chóp mũi của hắn hả?
Hai người đều vì cái đụng chạm vô ý này mà đơ ra một giây, cứ như vậy nhìn nhau chốc lát, trong đầu cái gì cũng nghĩ không ra.
Thẳng đến một con thỏ hoang không biết từ nơi nào xông ra đi ngang qua thảm cỏ bên dưới hai người, phát ra tiếng sàn sạt làm bừng tỉnh hai pho tượng nào đó.
Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải không hẹn mà cùng xoay mặt đi nhìn về phía khác, thấy ngại ngùng muốn chết.
“Khụ ~ cái kia, có thể đi xuống.” Phó Sử Ngọ nhỏ giọng nói.
Đường Húc Hải “A” một tiếng, thẳng tắp rơi xuống mặt đất, hậu quả chính là hai người đều ngã thảm.
Phó Sử Ngọ lăn lăn trên cỏ, đứng lên, nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn Đường Húc Hải. Da mặt Đường Húc Hải dày hơn y, nhưng cũng chỉ liếc liếc một cái, rồi nhìn qua nơi khác, sau đó lại liếc liếc một cái.
Đường Húc Hải ngầm bực sao mình quá luống cuống, thời điểm thế này chính là lúc nên làm cái gì đó mới được! Chân Tử nói tứ chi tiếp xúc, ánh mắt gì gì đó đều có, hơn nữa không khí coi như mờ ám, Phó Sử Ngọ cũng không phản ứng bài xích, hết thảy đều cực kỳ có lợi với hắn.
Tâm tình khẩn trương của Đường Húc Hải băng băng băng dồn dập nhảy lên, bàn tay nắm rồi thả thả rồi nắm không biết nên biểu đạt như thế nào.
Phó Sử Ngọ lãnh tĩnh trong chốc lát, khô nóng trên mặt chậm rãi rút đi, y liền chủ động đi tới phía đại bàng ăn khỉ. Nhìn y đi qua bên kia, đại não sôi trào của Đường Húc Hải nguội lạnh, nhanh chóng theo sau.
Đại bàng ăn khỉ đã triệt để tắt thở, xác định nó sẽ không nhảy dựng lên phản kích nữa, Phó Sử Ngọ yên tâm.
Y làm bộ như không có việc gì nói: “Mấy thanh phi kiếm của anh, chúng ta phân công đi lượm về đi?”
Đường Húc Hải nghĩ không ra lý do gì để ngăn cản, đành phải bất mãn cùng Phó Sử Ngọ phân ra hai đầu bắt đầu đi gom mấy câu kiếm rơi rụng khắp nơi của hắn.
Đường Húc Hải cúi đầu nhìn phi kiếm hàn quang lòe lòe trong tay, hắn lúc ấy suy nghĩ cái quỷ gì vậy? Cư nhiên lại não trừu ném ra cả mớ thứ thế này.
Mặt trời hoàn toàn hạ xuống, sắc trời cũng chậm rãi tối lại. Kỳ thật Phó Sử Ngọ nói rất có lý, nên thừa dịp còn có ánh sáng tìm về mớ phi kiếm này. Dù sao tài liệu của phi kiếm đều là kim loại phải tìm kiếm kĩ càng.
Bỏ lỡ cơ hội, Đường Húc Hải vừa đi vừa nhặt cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng Phó Sử Ngọ đang lom khom trong bụi cỏ nhặt đồ.
Vừa rồi y cùng hắn nhìn nhau. Hắn cọ trúng chóp mũi của y, đối diện nhau dựa sát như vậy. Chắc y không bài xích hắn tới gần đúng không? Như vậy cùng Phó Sử Ngọ phát triển trở thành tình cảm vượt qua tình bạn, chắc là có hi vọng ha? Đường Húc Hải thấp thỏm nghĩ.
Càng nghĩ, trong lòng càng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đi xác định ý của Phó Sử Ngọ.
Thế nhưng chờ đến khi Phó Sử Ngọ ôm một đống phi kiếm đi tới, Đường Húc Hải lại không tiền đồ mà rụt lại.
Phó Sử Ngọ xị mặt, cực lực trấn định giao hết phi kiếm cho Đường Húc Hải. Vừa rồi Đường Húc Hải dõi theo lưng y đến mức sắp bốc cháy, Phó Sử Ngọ cũng thừa dịp đối phương không chú ý nhìn lại.
Loại mập mờ như có như không này, quả thật làm Phó Sử Ngọ tim đập gia tốc, lại hoang mang không hiểu.
Trải qua một lần được người tỏ tình, Phó Sử Ngọ rất biết loại suy, suy một ra ba. Y biết mình thích Đường Húc Hải, tiếp đó thái độ của Đường Húc Hải… Y không tin nổi đây là thật sự!
Y thật sự sẽ may mắn như vậy? Người y thích cũng thích y sao?
Thu về tất cả phi kiếm, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện mới vừa rồi.
Sắc trời triệt để tối lại, sơn cốc địa thế phức tạp, hai người tính ở lại đây chờ đến hừng đông ngày mai mới trở lại bên kia, hoặc dứt khoát đứng đây chờ bọn họ chạy tới cũng được.
Hai người nhìn không trung đỏ rực bên kia ngọn núi chỉ biết kết cục của Lôi Đình Phong Vân ra sao, Ôn Triệu Minh ngày thường không ôn không hỏa, nhưng một khi bùng nổ… Ha hả.
Vừa rồi lúc nhặt phi kiếm Đường Húc Hải đánh chết mấy con thỏ hoang, Phó Sử Ngọ đốt lửa bắt đầu nướng, tuy 6 con thỏ nhiều chút —— Đường Húc Hải mới không thừa nhận đây là cố ý báo thù.
Ăn đồ, hai người nhìn sắc trời hồng hồng bên kia, Phó Sử Ngọ ngồi dưới đất chống cùi chỏ lên đầu gối, tay chống cằm, cảm thán: “Xem ra ngọn lửa này sẽ không dập tắt nổi trong thời gian ngắn đâu.”
Đường Húc Hải nói: “Ừm, xem ra cả đầm lầy đều cháy. Chỉ mong lão Ôn còn có chút lý trí, đừng để lan đến rừng rậm.”
Phó Sử Ngọ cười gượng một chút: “Chắc không đâu.”
Lửa bên kia cứ cháy mãi, có lẽ người của Long Cốt trong một khoảng thời gian sẽ chưa qua được đây, vì thế Đường Húc Hải liền đề nghị Phó Sử Ngọ nghỉ ngơi.
Phó Sử Ngọ do dự, hiện tại chỉ có hai người, buổi tối trực đêm chia thế nào? Đường Húc Hải lại nói không cần người trực đêm, hắn chỉ chỉ cái tổ khổng lồ trên vách núi, nói: “Tối nay, hai người chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ đó.”
Tổ chim kia cách mặt đất cả trăm mét, trừ phi tối hôm nay alien trùng hợp rơi xuống trong sơn cốc này có mọc cánh, không thì hai người đều có thể ngủ một giấc an ổn.
Phó Sử Ngọ cũng thấy không có chỗ nào tốt hơn, sơn cốc tuy ấm hơn bên ngoài một ít, nhưng vẫn không thích hợp cho hai người trên tay chẳng có gì ngủ lại, hàn khí và hơi ẩm trên mặt đất rất nặng. Mà trong tổ chim ít nhất còn khô ráo.
Đường Húc Hải ôm Phó Sử Ngọ bay lên, tổ chim này khá lớn, cũng rất sâu. Hình dạng đại khái là hai bên cao, ở giữa lõm xuống. Hai người gom cỏ khô trong tổ lại, tập trung lại một chỗ, ấm áp cùng ngủ một buổi tối.
Buổi sáng lúc Phó Sử Ngọ tỉnh lại, Đường Húc Hải đã thức.
Phó Sử Ngọ mở mắt ra không nhìn thấy hắn đâu nên thấy kỳ quái, y đứng dậy khỏi tổ chim trông ra xa, Đường Húc Hải đang lắc qua lắc lại bay tới bay lui trong sơn cốc.
Đường Húc Hải hôm qua dưới tình thế cấp bách chỉ có thể bay thẳng tới, chuyển hướng hoặc đột nhiên rẽ lại làm không được. Cũng may Đường Húc Hải thông minh, hắn trừ đôi cánh sau lưng ra, lại kéo dài ra hai chóp lông như bánh đà ở mắt cá chân của mình, để thay thế tác dụng của đuôi chim.
Trải qua thử nghiệm hồi sáng, Đường Húc Hải có khả năng thoải mái biến phiến kim loại vuông thành lông chim mỏng manh. Mỗi một phiến lông đều vừa nhẹ lại mỏng, khung xương chống đỡ ở giữa cũng được Đường Húc Hải đổi thành rỗng ruột.
Nếu nói hôm qua đôi cánh của Đường Húc Hải còn có góc có cạnh y như máy móc, vậy hiện tại đã sinh động giống cánh thật rất nhiều.
Chất liệu chế tác cánh, Đường Húc Hải cố ý chọn loại hợp kim nhẹ nhàng lại rắn chắc, phối phương này có màu xám bạc, Đường Húc Hải lại phủ thêm một lớp đục lên mặt ngoài, khiến nó thoạt nhìn càng giống cánh thật.
Cánh sau lưng Đường Húc Hải không ngừng co co duỗi duỗi, Phó Sử Ngọ bất tri bất giác nhìn đến mê ly.
Y cắn cắn môi, nhìn Đường Húc Hải tự do tự tại bay lượn, đột nhiên có xúc động muốn gia nhập hắn.
Phó Sử Ngọ nhoài ra tổ chim, yên lặng bắt đầu thử đảo ngược từ trường, lần này y không đảo ngược hết từ trường trong thân thể, mà chỉ đảo từ trường bao bên ngoài. Như vậy y không cần thống khổ như hôm qua, còn có thể giữ sức để triển khai cảm quan.
Có kinh nghiệm hôm qua, Phó Sử Ngọ dễ dàng thành công, ngoài thân thể xuất hiện một lực lượng thôi động nâng y bay khỏi tổ chim.
Phó Sử Ngọ điều chỉnh tư thế một chút, bay về hướng Đường Húc Hải.
“Cậu dậy rồi hả.” Đường Húc Hải vui sướng nói.
“Ừm.” Phó Sử Ngọ mím môi, sau đó lộ ra nụ cười: “Hôm nay anh bay tốt hơn rồi.”
Đường Húc Hải thản nhiên nói: “Đều là mò mẫm ra, dù sao trước kia con người cũng không bay.” Đường Húc Hải hít sâu luồng không khí sáng sớm, ngửa đầu nhìn đám mây giữa không trung, sau đó hỏi Phó Sử Ngọ: “Muốn thử bay lên cao hơn coi không?”
Phó Sử Ngọ vui vẻ gật đầu: “Thử a.”
Sau khi nói xong, hai người cũng không ngập ngừng, một trước một sau nhẹ nhàng bắt đầu bay lên. Tốc độ của Đường Húc Hải rất nhanh, Phó Sử Ngọ lại thật linh hoạt. Hai người thử học tập đối phương, càng bay càng cao, cách mặt đất càng ngày càng xa.
Bay đến giữa trời cao, không khí bắt đầu lạnh lại, Phó Sử Ngọ bị gió thổi một cái tóc gáy đều dựng cả lên. Nhưng y chỉ có một cảm giác, đó là thích!
Bay giữa không trung không có sức hút trái đất trói buộc, Phó Sử Ngọ như thoát khỏi thân thể nặng nề như gông xiềng, cả linh hồn đều tự do bay đi.
Y mở hai tay ra đầu thì ngửa về sau, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tự tại này.
Đường Húc Hải hiển nhiên cũng thực hưởng thụ, bất tri bất giác hai người càng bay càng nhanh, rất nhanh liền đi tới phụ cận tầng mây.
Một cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt khiến Phó Sử Ngọ mở choàng mắt, y kinh ngạc nhìn tầng mây khổng lồ trắng muốt vô biên trước mắt. Đám mây trắng này đứng dưới mặt đất nhìn cũng không lớn, nhưng một khi đặt mình trong đó, chỉ cảm thấy nó to đến không thể tin nổi.
Phó Sử Ngọ tò mò bay vào từ kẽ mây, bên trong là từng cụm từng cụm sa mù như bông vải ôm lấy nhau, chúng ngưng kết mà không tan ra, thần kỳ làm người ta cảm thán mẹ thiên nhiên quá sắc sảo điêu luyện.
Ngón tay Phó Sử Ngọ phất quá tầng mây dưới thân, bay theo y, độn mây cũng cuộn lên một gợn sóng.
Lúc này một bàn tay đột nhiên nắm chặt y, Phó Sử Ngọ giật mình quay đầu lại, Đường Húc Hải ở bên cạnh vỗ cánh, nói: “Cậu đừng bay loạn, tôi tìm không thấy cậu đó.”
Mật độ hơi nước trong tầng mây khiến tầm nhìn tương đối kém, Đường Húc Hải không thấy đâu cả. Phó Sử Ngọ còn có thể dùng cảm quan tìm ra, nhưng Đường Húc Hải thì khác, một khi lơ là không chú ý một giây, Phó Sử Ngọ bay vào đám mây, hắn thật sự sẽ không tìm thấy y.
Tay Đường Húc Hải từ cánh tay lủi xuống, thập phần tự nhiên nắm lấy bàn tay y.
Hưng phấn gợi lên khi phát hiện cụm mây trắng thần kỳ của Phó Sử Ngọ rốt cục bị nhiệt độ trong lòng bàn tay Đường Húc Hải làm biến thành thẹn thùng, y ấp úng nói: “Ừm.”
Đường Húc Hải cứ như nhận được một câu khẳng định nào đó, hắn nắm lấy tay y không buông.
Vừa rồi hai người hoặc là một trước một sau, hoặc là bay song song. Hiện tại thành tư thế tay trong tay, Phó Sử Ngọ không thể bay ngay chính diện hay bên cạnh Đường Húc Hải được, bởi vì phía sau Đường Húc Hải có một đôi cánh thật lớn đang không ngừng chớp động, vị trí của y nếu không ở đây, sẽ gây trở ngại cho Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải nắm tay Phó Sử Ngọ, hai người xuyên qua tầng mây như một mê cung to lớn. Bất tri bất giác Phó Sử Ngọ dựa vào Đường Húc Hải càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. tay còn lại của Đường Húc Hải đột nhiên sờ lên thắt lưng y.
Tim Phó Sử Ngọ bỗng hung hăng nhảy dựng lên, y đột nhiên dừng lại.
Bạch vân vây quanh hai người nhìn như kẹo bong đường, đỉnh đầu là không trung, dưới chân là mặt đất, thế giới như khuếch trướng vô hạn. Cái không gian mây trời chen chúc vây quanh này lại như thu hẹp vô hạn.
Hơi thở của Đường Húc Hải gần đến mức thổi vào mặt y, Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn vào mắt Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải cái gì cũng không nói, bàn tay sờ lên lưng y biến thành ôm lấy, tay còn lại thì buông tay Phó Sử Ngọ ra, nhẹ nhàng vuốt lên gò má lạnh lẽo của y.
Sau đó, Đường Húc Hải cúi đầu kề qua.
Phó Sử Ngọ theo bản năng nhắm hai mắt lại. Môi bị cái gì đó mềm mềm lành lạnh đụng vào một cái, sau đó lại một cái, tiếp lại một cái, cuối cùng thứ mềm mại kia trực tiếp phủ lấy bờ môi y.
Chân Tử nói đúng, đôi khi thật là không học cũng biết. Tình cảm sẽ thúc đẩy bản năng làm ra một ít hành động, không sớm không muộn, chỉ đúng lúc đúng dịp mà thôi.
Môi Đường Húc Hải chỉ chốc lát đã nóng lên, hắn không thỏa mãn vươn cả hai tay ôm lấy Phó Sử Ngọ. Phó Sử Ngọ dựa vào hắn rất gần rất gần, cũng tự nhiên ôm lấy bờ vai hắn.
Ngón tay Phó Sử Ngọ cọ qua phiến lông kim loại lạnh lẽo sau lưng Đường Húc Hải, tay siết chặt áo của hắn.
Cũng không biết hai đôi môi dán lên nhau bao lâu, Đường Húc Hải buông Phó Sử Ngọ ra.
Hắn cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Sử Ngọ. Lại thấy Phó Sử Ngọ đột nhiên mỉm cười rực sáng, sau đó nghiêng đầu qua, hôn thật mạnh lên môi hắn.
Đôi khi có một số điều không cần phải nói, họ cũng hiểu được ý nhau.
Đường Húc Hải kích động, cánh tay dùng sức cuốn lấy người Phó Sử Ngọ, môi đáp lại dồn dập. Đầu Phó Sử Ngọ nghiêng nghiêng, đổi đổi góc độ, hé môi. Lĩnh hội cảm xúc trên đôi môi Đường Húc Hải không lâu, y liền biết rõ độ ấm đầu lưỡi của đối phương.
Phó Sử Ngọ thả lỏng đầu óc, cả người dựa hết vào Đường Húc Hải, đã hoàn toàn quên bọn họ đang ở phương nào.
Đường Húc Hải thong thả vỗ cánh một cách máy móc, ôm Phó Sử Ngọ chậm rãi thoát khỏi tầng mây che lấp, rơi xuống mặt đất.
Đường Húc Hải thấy y nhúc nhích, mừng rỡ hô một tiếng: “Sử Ngọ!”
Chân Phó Sử Ngọ bị vướn vào cái lưới cỏ quấn quanh vuốt đại bàng, quấn không quá chặt, đại bàng ăn khỉ dùng sức run run đã sắp bị tuột ra.
Phó Sử Ngọ kinh hãi vã mồ hôi lạnh, y cong thắt lưng lên, vươn tay tóm lấy chân mình. Động tác này tương đương với lộn nhào, sau đó bẻ cong phần eo hướng lên trên, yêu cầu lực thắt lưng rất mạnh, may mà mấy tháng qua y tăng cường rèn luyện thân thể. Bằng không căn bản không làm nổi động tác thế này.
Đại bàng ăn khỉ cảm giác người treo trên chân nó đang cục cựa, càng thêm nôn nóng. Nó bay tới bay lui quơ loạn, ý đồ thoát khỏi Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ bị lắc qua lắc lại, động tác cởi bỏ tấm lưới trên chân cũng đứt quãng.
Đường Húc Hải lo lắng bay lượn chung quanh đại bàng ăn khỉ, đại bàng vốn không để ý hắn lập tức quay đầu kêu to một tiếng bén nhọn về phía Đường Húc Hải, miệng há ra, từng đoàn từng đoàn cầu tia chớp liền văng về hướng hắn.
Đường Húc Hải không thể không chật vật trốn tránh. Thời gian Đường Húc Hải thắp sáng kỹ năng bay quá ngắn ngủi, hắn hiện tại chỉ biết bay thẳng tắp, cho dù bảo hắn hạ cánh phỏng chừng chỉ có nước té uỵch xuống đất. Cho nên đối với từng sóng từng sóng cầu tia chớp, hắn trốn tránh càng vất vả.
Phó Sử Ngọ một tay dùng sức nắm lấy chân con đại bàng, một tay kéo mở mấy nhánh cỏ cứng cỏi cuối cùng.
Phó Sử Ngọ một tay cố định thân thể mình, nghiêng về phía trước một chút. Hiện tại cả người y đều treo trên chân con đại bàng, trên đỉnh đầu chính là bụng của bá chủ không trung này.
Cơ hội tốt như vậy, Phó Sử Ngọ đương nhiên sẽ không bỏ qua, y rút cây súng sứ thép đã cố ý bỏ vào bao trang bị khi nhìn thấy ngọn lửa bắn lại đây, họng súng chỉa thẳng vào bụng đại bàng.
“Phì phò phì phò —— ”
Tiếng động khi súng chế tạo bằng sứ thép phóng đạn ra, đều không giống với súng thường và súng thực nghiệm trước đó. Chỉ có tiếng phì phò khi đạn năng lượng ma xát họng súng.
Phó Sử Ngọ để tay trên cò không ngừng bóp, liên tiếp hơn mười phát bắn vào bụng đại bàng. Cho dù da nó dày đến mấy lần này cũng có thể bắn nát phần ruột mềm mại trong bụng nó.
“Reeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeé!!!”
Đau đớn khiến đại bàng điên cuồng lên, nó bắt đầu cuồng loạn lắc lư giữa không trung. Phó Sử Ngọ bị lắc đến đầu óc choáng váng, đại bàng hất mạnh một cái, y trực tiếp bị quăng ra ngoài.
Mắt Đường Húc Hải vẫn luôn gắt gao theo dõi y, vừa thấy y bị văng ra, quạt quạt đôi cánh bay lủi thẳng đến.
Khi Phó Sử Ngọ rơi xuống theo quỹ đạo pa-ra-bôn, Đường Húc Hải lập tức ôm y vào ngực.
Phó Sử Ngọ bị hắn nện vào với tốc độ đó thiếu chút nữa đã gãy cổ, hoàn hảo Đường Húc Hải ôm được y rồi cũng bắt đầu giảm tốc, bằng không với kỹ thuật bay thấp kém như Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ trực tiếp bị hắn giết chết cũng nên.
Mặt Phó Sử Ngọ trắng xanh, sau đó vì máu chảy trở về lại biến thành đỏ bừng, ý thức hoảng hốt trong chốc lát… cứ như vừa leo xuống từ tháp thám hiểm bầu trời.
Tim Phó Sử Ngọ kinh hoàng, một tay phát run ôm lấy cổ Đường Húc Hải, thiếu chút nữa cầm không nổi thanh súng trong tay.
“Sử Ngọ, cậu thế nào?” Nhìn mặt y trống rỗng, Đường Húc Hải cho rằng y bị dọa sợ, đau lòng không thôi.
Phó Sử Ngọ run rẩy bắt tay đẩy đẩy cặp mắt kính vẫn đang kiên cường treo trên mặt y, giọng run run rẩy rẩy nói: “… Húc Hải, anh kiềm chế chút… Vừa rồi cổ tôi thiếu chút nữa gãy mất rồi…”
Mặt Đường Húc Hải lập tức xanh lại, sau khi liên tiếp thể nghiệm mấy loại cảm xúc đại hỉ, đại bi, lo lắng, đau lòng, mặt hắn thật sự hiện không nổi vẻ xấu hổ nữa.
Nhưng cảm xúc ảo não lại tuyệt không thiếu, Đường Húc Hải vâng vâng gật đầu, hai tay dùng sức ôm Phó Sử Ngọ sát vào ngực: “Xin lỗi, không phải cố ý. Sau này nhất định sẽ luyện tập thêm.”
Phó Sử Ngọ bị hắn liều mạng ôm, cảm giác cả người mình sắp cắt thành hai đoạn. Y còn chưa kịp ra tiếng, đại bàng đã hung lệ ré lên, liều mạng điên cuồng tiến công hướng phía hai người bọn họ.
“Tránh mau!!” hai tay Phó Sử Ngọ ôm cổ Đường Húc Hải, tay Đường Húc Hải đè lại đầu Phó Sử Ngọ, mãnh lực vỗ cánh “Vèo” một cái bay nhanh lao khỏi chỗ đó.
Sau vụ nổ Phó Sử Ngọ liền ngất đi, cho nên hiện tại đang ở đâu, Đường Húc Hải sao lại có một đôi cánh, Phó Sử Ngọ căn bản không rõ. Cũng không có thời gian tìm hiểu, nhưng y cũng không lo. Cái duy nhất y biết chính là phải tin tưởng Đường Húc Hải, phối hợp Đường Húc Hải, sau đó hai người đồng tâm hợp lực xử lý kẻ thù.
Giống như trước kia mỗi lần tác chiến, toàn thân tâm Phó Sử Ngọ đều tin tưởng Đường Húc Hải. Y chặt chẽ ôm lấy người của hắn, tán loạn trên không trung theo hắn, sau đó tìm kiếm cơ hội công kích.
“Reeeé!!! Reeeeé ——” đại bàng xuất phát từ trực giác động vật, cảm nhận được tử vong đã tới gần, trước khi chết nó bắt đầu điên cuồng phản kích.
Phó Sử Ngọ hơi cau mày, nói bên tai Đường Húc Hải: “Hiện tại động tác của đại bàng chậm đi rất nhiều, anh còn có thể dùng vũ khí kim loại công kích không?”
Đường Húc Hải không chút do dự nói: “Đương nhiên có thể!”
Hắn nghe Âu Dương đề nghị, lượng kim loại mang theo trong cơ thể, trừ có thể chế tạo một thân áo giáp, một thanh đại kiếm, một đôi song đao ra, còn có thể đủ chế thêm một áo giáp.
Trước tạo trường mâu tống ra ngoài, hiện tại cánh của hắn dùng chính là bộ phận áo giáp, còn có khá nhiều kim loại dùng để công kích.
Phó Sử Ngọ nói: “Tốt lắm, anh dùng vũ khí viễn trình công kích nó, chế tạo cho tôi một cơ hội.” Căn cứ quỹ đạo hành vi của con đại bàng, Phó Sử Ngọ có thể khiến nó tự động lao vào họng súng.
Đường Húc Hải gập gập ghềnh ghềnh chuyển phương hướng, đại bàng ăn khỉ hùng hổ đuổi theo bọn họ, Đường Húc Hải nâng một tay lên, mấy trăm phi kiếm khéo léo như đồ chơi bay về hướng đại bàng.
Đại bàng theo bản năng né tránh sóng kiếm này, thân thể nó nghiêng thành một góc độ, Phó Sử Ngọ lập tức đoán được phương hướng kế tiếp của nó.
Phó Sử Ngọ một tay ôm cổ Đường Húc Hải, Đường Húc Hải chỉ dùng một tay ôm y, khiến y không có cảm giác an toàn. Phó Sử Ngọ dứt khoát vươn hai chân trực tiếp vòng qua người Đường Húc Hải, kẹp lấy thắt lưng hắn.
Đường Húc Hải cứng lại, cả người như nhũn ra. May mà đôi cánh vẫn máy móc vỗ đều, mới không đã từ không trung chật vật ngã xuống.
Phó Sử Ngọ cũng không chú ý tới dị thường của hắn, trực tiếp xoay người ánh mắt lạnh lùng nhìn con đại bàng, tay giơ súng sứ thép lên, bóp cò súng liên tục bắn phá.
Một mảng đạn năng lượng màu lam nhạt như vệt nước tát ra ngoài, ban đầu ít ỏi một hai viên, đến cuối cùng mấy chục viên, đại bàng như đang bay đuổi theo mớ đạn năng lượng kia, nó đụng thẳng vào.
“Reeeeé ~~~” đại bàng ăn khỉ phát ra tiếng kêu to cuối cùng, giãy giụa quạt quạt hai cái, sau đó như diều đứt dây từ không trung ngã xuống.
Độ cao như thế này, hơn nữa hình thể quá lớn của nó, lúc ngã xuống mặt đất phát ra một tiếng vang nặng trịch.
Phó Sử Ngọ đu trên người Đường Húc Hải, hai người cúi đầu nhìn đại bàng ăn khỉ rớt xuống rồi đập vào một mảnh hoa cỏ hỗn độn, cánh hoa bay đầy trời lác đác rơi vào trên người nó, cứ như đang đưa tiễn con đại bàng đã xưng bá không trung một khoảng thời gian này.
“Hô ——” Phó Sử Ngọ thở phào, cổ y đến giờ còn hơi nhói đau, là bị trẹo do vừa rồi Đường Húc Hải lao tới ôm quá mạnh. Phó Sử Ngọ xoay xoay cổ một cái, lại cảm thấy có cái gì cọ qua trên mặt.
Phó Sử Ngọ đơ ra, ngơ ngác nhìn Đường Húc Hải. Vừa rồi cái kia… Là chóp mũi của hắn hả?
Hai người đều vì cái đụng chạm vô ý này mà đơ ra một giây, cứ như vậy nhìn nhau chốc lát, trong đầu cái gì cũng nghĩ không ra.
Thẳng đến một con thỏ hoang không biết từ nơi nào xông ra đi ngang qua thảm cỏ bên dưới hai người, phát ra tiếng sàn sạt làm bừng tỉnh hai pho tượng nào đó.
Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải không hẹn mà cùng xoay mặt đi nhìn về phía khác, thấy ngại ngùng muốn chết.
“Khụ ~ cái kia, có thể đi xuống.” Phó Sử Ngọ nhỏ giọng nói.
Đường Húc Hải “A” một tiếng, thẳng tắp rơi xuống mặt đất, hậu quả chính là hai người đều ngã thảm.
Phó Sử Ngọ lăn lăn trên cỏ, đứng lên, nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn Đường Húc Hải. Da mặt Đường Húc Hải dày hơn y, nhưng cũng chỉ liếc liếc một cái, rồi nhìn qua nơi khác, sau đó lại liếc liếc một cái.
Đường Húc Hải ngầm bực sao mình quá luống cuống, thời điểm thế này chính là lúc nên làm cái gì đó mới được! Chân Tử nói tứ chi tiếp xúc, ánh mắt gì gì đó đều có, hơn nữa không khí coi như mờ ám, Phó Sử Ngọ cũng không phản ứng bài xích, hết thảy đều cực kỳ có lợi với hắn.
Tâm tình khẩn trương của Đường Húc Hải băng băng băng dồn dập nhảy lên, bàn tay nắm rồi thả thả rồi nắm không biết nên biểu đạt như thế nào.
Phó Sử Ngọ lãnh tĩnh trong chốc lát, khô nóng trên mặt chậm rãi rút đi, y liền chủ động đi tới phía đại bàng ăn khỉ. Nhìn y đi qua bên kia, đại não sôi trào của Đường Húc Hải nguội lạnh, nhanh chóng theo sau.
Đại bàng ăn khỉ đã triệt để tắt thở, xác định nó sẽ không nhảy dựng lên phản kích nữa, Phó Sử Ngọ yên tâm.
Y làm bộ như không có việc gì nói: “Mấy thanh phi kiếm của anh, chúng ta phân công đi lượm về đi?”
Đường Húc Hải nghĩ không ra lý do gì để ngăn cản, đành phải bất mãn cùng Phó Sử Ngọ phân ra hai đầu bắt đầu đi gom mấy câu kiếm rơi rụng khắp nơi của hắn.
Đường Húc Hải cúi đầu nhìn phi kiếm hàn quang lòe lòe trong tay, hắn lúc ấy suy nghĩ cái quỷ gì vậy? Cư nhiên lại não trừu ném ra cả mớ thứ thế này.
Mặt trời hoàn toàn hạ xuống, sắc trời cũng chậm rãi tối lại. Kỳ thật Phó Sử Ngọ nói rất có lý, nên thừa dịp còn có ánh sáng tìm về mớ phi kiếm này. Dù sao tài liệu của phi kiếm đều là kim loại phải tìm kiếm kĩ càng.
Bỏ lỡ cơ hội, Đường Húc Hải vừa đi vừa nhặt cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng Phó Sử Ngọ đang lom khom trong bụi cỏ nhặt đồ.
Vừa rồi y cùng hắn nhìn nhau. Hắn cọ trúng chóp mũi của y, đối diện nhau dựa sát như vậy. Chắc y không bài xích hắn tới gần đúng không? Như vậy cùng Phó Sử Ngọ phát triển trở thành tình cảm vượt qua tình bạn, chắc là có hi vọng ha? Đường Húc Hải thấp thỏm nghĩ.
Càng nghĩ, trong lòng càng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đi xác định ý của Phó Sử Ngọ.
Thế nhưng chờ đến khi Phó Sử Ngọ ôm một đống phi kiếm đi tới, Đường Húc Hải lại không tiền đồ mà rụt lại.
Phó Sử Ngọ xị mặt, cực lực trấn định giao hết phi kiếm cho Đường Húc Hải. Vừa rồi Đường Húc Hải dõi theo lưng y đến mức sắp bốc cháy, Phó Sử Ngọ cũng thừa dịp đối phương không chú ý nhìn lại.
Loại mập mờ như có như không này, quả thật làm Phó Sử Ngọ tim đập gia tốc, lại hoang mang không hiểu.
Trải qua một lần được người tỏ tình, Phó Sử Ngọ rất biết loại suy, suy một ra ba. Y biết mình thích Đường Húc Hải, tiếp đó thái độ của Đường Húc Hải… Y không tin nổi đây là thật sự!
Y thật sự sẽ may mắn như vậy? Người y thích cũng thích y sao?
Thu về tất cả phi kiếm, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện mới vừa rồi.
Sắc trời triệt để tối lại, sơn cốc địa thế phức tạp, hai người tính ở lại đây chờ đến hừng đông ngày mai mới trở lại bên kia, hoặc dứt khoát đứng đây chờ bọn họ chạy tới cũng được.
Hai người nhìn không trung đỏ rực bên kia ngọn núi chỉ biết kết cục của Lôi Đình Phong Vân ra sao, Ôn Triệu Minh ngày thường không ôn không hỏa, nhưng một khi bùng nổ… Ha hả.
Vừa rồi lúc nhặt phi kiếm Đường Húc Hải đánh chết mấy con thỏ hoang, Phó Sử Ngọ đốt lửa bắt đầu nướng, tuy 6 con thỏ nhiều chút —— Đường Húc Hải mới không thừa nhận đây là cố ý báo thù.
Ăn đồ, hai người nhìn sắc trời hồng hồng bên kia, Phó Sử Ngọ ngồi dưới đất chống cùi chỏ lên đầu gối, tay chống cằm, cảm thán: “Xem ra ngọn lửa này sẽ không dập tắt nổi trong thời gian ngắn đâu.”
Đường Húc Hải nói: “Ừm, xem ra cả đầm lầy đều cháy. Chỉ mong lão Ôn còn có chút lý trí, đừng để lan đến rừng rậm.”
Phó Sử Ngọ cười gượng một chút: “Chắc không đâu.”
Lửa bên kia cứ cháy mãi, có lẽ người của Long Cốt trong một khoảng thời gian sẽ chưa qua được đây, vì thế Đường Húc Hải liền đề nghị Phó Sử Ngọ nghỉ ngơi.
Phó Sử Ngọ do dự, hiện tại chỉ có hai người, buổi tối trực đêm chia thế nào? Đường Húc Hải lại nói không cần người trực đêm, hắn chỉ chỉ cái tổ khổng lồ trên vách núi, nói: “Tối nay, hai người chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ đó.”
Tổ chim kia cách mặt đất cả trăm mét, trừ phi tối hôm nay alien trùng hợp rơi xuống trong sơn cốc này có mọc cánh, không thì hai người đều có thể ngủ một giấc an ổn.
Phó Sử Ngọ cũng thấy không có chỗ nào tốt hơn, sơn cốc tuy ấm hơn bên ngoài một ít, nhưng vẫn không thích hợp cho hai người trên tay chẳng có gì ngủ lại, hàn khí và hơi ẩm trên mặt đất rất nặng. Mà trong tổ chim ít nhất còn khô ráo.
Đường Húc Hải ôm Phó Sử Ngọ bay lên, tổ chim này khá lớn, cũng rất sâu. Hình dạng đại khái là hai bên cao, ở giữa lõm xuống. Hai người gom cỏ khô trong tổ lại, tập trung lại một chỗ, ấm áp cùng ngủ một buổi tối.
Buổi sáng lúc Phó Sử Ngọ tỉnh lại, Đường Húc Hải đã thức.
Phó Sử Ngọ mở mắt ra không nhìn thấy hắn đâu nên thấy kỳ quái, y đứng dậy khỏi tổ chim trông ra xa, Đường Húc Hải đang lắc qua lắc lại bay tới bay lui trong sơn cốc.
Đường Húc Hải hôm qua dưới tình thế cấp bách chỉ có thể bay thẳng tới, chuyển hướng hoặc đột nhiên rẽ lại làm không được. Cũng may Đường Húc Hải thông minh, hắn trừ đôi cánh sau lưng ra, lại kéo dài ra hai chóp lông như bánh đà ở mắt cá chân của mình, để thay thế tác dụng của đuôi chim.
Trải qua thử nghiệm hồi sáng, Đường Húc Hải có khả năng thoải mái biến phiến kim loại vuông thành lông chim mỏng manh. Mỗi một phiến lông đều vừa nhẹ lại mỏng, khung xương chống đỡ ở giữa cũng được Đường Húc Hải đổi thành rỗng ruột.
Nếu nói hôm qua đôi cánh của Đường Húc Hải còn có góc có cạnh y như máy móc, vậy hiện tại đã sinh động giống cánh thật rất nhiều.
Chất liệu chế tác cánh, Đường Húc Hải cố ý chọn loại hợp kim nhẹ nhàng lại rắn chắc, phối phương này có màu xám bạc, Đường Húc Hải lại phủ thêm một lớp đục lên mặt ngoài, khiến nó thoạt nhìn càng giống cánh thật.
Cánh sau lưng Đường Húc Hải không ngừng co co duỗi duỗi, Phó Sử Ngọ bất tri bất giác nhìn đến mê ly.
Y cắn cắn môi, nhìn Đường Húc Hải tự do tự tại bay lượn, đột nhiên có xúc động muốn gia nhập hắn.
Phó Sử Ngọ nhoài ra tổ chim, yên lặng bắt đầu thử đảo ngược từ trường, lần này y không đảo ngược hết từ trường trong thân thể, mà chỉ đảo từ trường bao bên ngoài. Như vậy y không cần thống khổ như hôm qua, còn có thể giữ sức để triển khai cảm quan.
Có kinh nghiệm hôm qua, Phó Sử Ngọ dễ dàng thành công, ngoài thân thể xuất hiện một lực lượng thôi động nâng y bay khỏi tổ chim.
Phó Sử Ngọ điều chỉnh tư thế một chút, bay về hướng Đường Húc Hải.
“Cậu dậy rồi hả.” Đường Húc Hải vui sướng nói.
“Ừm.” Phó Sử Ngọ mím môi, sau đó lộ ra nụ cười: “Hôm nay anh bay tốt hơn rồi.”
Đường Húc Hải thản nhiên nói: “Đều là mò mẫm ra, dù sao trước kia con người cũng không bay.” Đường Húc Hải hít sâu luồng không khí sáng sớm, ngửa đầu nhìn đám mây giữa không trung, sau đó hỏi Phó Sử Ngọ: “Muốn thử bay lên cao hơn coi không?”
Phó Sử Ngọ vui vẻ gật đầu: “Thử a.”
Sau khi nói xong, hai người cũng không ngập ngừng, một trước một sau nhẹ nhàng bắt đầu bay lên. Tốc độ của Đường Húc Hải rất nhanh, Phó Sử Ngọ lại thật linh hoạt. Hai người thử học tập đối phương, càng bay càng cao, cách mặt đất càng ngày càng xa.
Bay đến giữa trời cao, không khí bắt đầu lạnh lại, Phó Sử Ngọ bị gió thổi một cái tóc gáy đều dựng cả lên. Nhưng y chỉ có một cảm giác, đó là thích!
Bay giữa không trung không có sức hút trái đất trói buộc, Phó Sử Ngọ như thoát khỏi thân thể nặng nề như gông xiềng, cả linh hồn đều tự do bay đi.
Y mở hai tay ra đầu thì ngửa về sau, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tự tại này.
Đường Húc Hải hiển nhiên cũng thực hưởng thụ, bất tri bất giác hai người càng bay càng nhanh, rất nhanh liền đi tới phụ cận tầng mây.
Một cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt khiến Phó Sử Ngọ mở choàng mắt, y kinh ngạc nhìn tầng mây khổng lồ trắng muốt vô biên trước mắt. Đám mây trắng này đứng dưới mặt đất nhìn cũng không lớn, nhưng một khi đặt mình trong đó, chỉ cảm thấy nó to đến không thể tin nổi.
Phó Sử Ngọ tò mò bay vào từ kẽ mây, bên trong là từng cụm từng cụm sa mù như bông vải ôm lấy nhau, chúng ngưng kết mà không tan ra, thần kỳ làm người ta cảm thán mẹ thiên nhiên quá sắc sảo điêu luyện.
Ngón tay Phó Sử Ngọ phất quá tầng mây dưới thân, bay theo y, độn mây cũng cuộn lên một gợn sóng.
Lúc này một bàn tay đột nhiên nắm chặt y, Phó Sử Ngọ giật mình quay đầu lại, Đường Húc Hải ở bên cạnh vỗ cánh, nói: “Cậu đừng bay loạn, tôi tìm không thấy cậu đó.”
Mật độ hơi nước trong tầng mây khiến tầm nhìn tương đối kém, Đường Húc Hải không thấy đâu cả. Phó Sử Ngọ còn có thể dùng cảm quan tìm ra, nhưng Đường Húc Hải thì khác, một khi lơ là không chú ý một giây, Phó Sử Ngọ bay vào đám mây, hắn thật sự sẽ không tìm thấy y.
Tay Đường Húc Hải từ cánh tay lủi xuống, thập phần tự nhiên nắm lấy bàn tay y.
Hưng phấn gợi lên khi phát hiện cụm mây trắng thần kỳ của Phó Sử Ngọ rốt cục bị nhiệt độ trong lòng bàn tay Đường Húc Hải làm biến thành thẹn thùng, y ấp úng nói: “Ừm.”
Đường Húc Hải cứ như nhận được một câu khẳng định nào đó, hắn nắm lấy tay y không buông.
Vừa rồi hai người hoặc là một trước một sau, hoặc là bay song song. Hiện tại thành tư thế tay trong tay, Phó Sử Ngọ không thể bay ngay chính diện hay bên cạnh Đường Húc Hải được, bởi vì phía sau Đường Húc Hải có một đôi cánh thật lớn đang không ngừng chớp động, vị trí của y nếu không ở đây, sẽ gây trở ngại cho Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải nắm tay Phó Sử Ngọ, hai người xuyên qua tầng mây như một mê cung to lớn. Bất tri bất giác Phó Sử Ngọ dựa vào Đường Húc Hải càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. tay còn lại của Đường Húc Hải đột nhiên sờ lên thắt lưng y.
Tim Phó Sử Ngọ bỗng hung hăng nhảy dựng lên, y đột nhiên dừng lại.
Bạch vân vây quanh hai người nhìn như kẹo bong đường, đỉnh đầu là không trung, dưới chân là mặt đất, thế giới như khuếch trướng vô hạn. Cái không gian mây trời chen chúc vây quanh này lại như thu hẹp vô hạn.
Hơi thở của Đường Húc Hải gần đến mức thổi vào mặt y, Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn vào mắt Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải cái gì cũng không nói, bàn tay sờ lên lưng y biến thành ôm lấy, tay còn lại thì buông tay Phó Sử Ngọ ra, nhẹ nhàng vuốt lên gò má lạnh lẽo của y.
Sau đó, Đường Húc Hải cúi đầu kề qua.
Phó Sử Ngọ theo bản năng nhắm hai mắt lại. Môi bị cái gì đó mềm mềm lành lạnh đụng vào một cái, sau đó lại một cái, tiếp lại một cái, cuối cùng thứ mềm mại kia trực tiếp phủ lấy bờ môi y.
Chân Tử nói đúng, đôi khi thật là không học cũng biết. Tình cảm sẽ thúc đẩy bản năng làm ra một ít hành động, không sớm không muộn, chỉ đúng lúc đúng dịp mà thôi.
Môi Đường Húc Hải chỉ chốc lát đã nóng lên, hắn không thỏa mãn vươn cả hai tay ôm lấy Phó Sử Ngọ. Phó Sử Ngọ dựa vào hắn rất gần rất gần, cũng tự nhiên ôm lấy bờ vai hắn.
Ngón tay Phó Sử Ngọ cọ qua phiến lông kim loại lạnh lẽo sau lưng Đường Húc Hải, tay siết chặt áo của hắn.
Cũng không biết hai đôi môi dán lên nhau bao lâu, Đường Húc Hải buông Phó Sử Ngọ ra.
Hắn cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Sử Ngọ. Lại thấy Phó Sử Ngọ đột nhiên mỉm cười rực sáng, sau đó nghiêng đầu qua, hôn thật mạnh lên môi hắn.
Đôi khi có một số điều không cần phải nói, họ cũng hiểu được ý nhau.
Đường Húc Hải kích động, cánh tay dùng sức cuốn lấy người Phó Sử Ngọ, môi đáp lại dồn dập. Đầu Phó Sử Ngọ nghiêng nghiêng, đổi đổi góc độ, hé môi. Lĩnh hội cảm xúc trên đôi môi Đường Húc Hải không lâu, y liền biết rõ độ ấm đầu lưỡi của đối phương.
Phó Sử Ngọ thả lỏng đầu óc, cả người dựa hết vào Đường Húc Hải, đã hoàn toàn quên bọn họ đang ở phương nào.
Đường Húc Hải thong thả vỗ cánh một cách máy móc, ôm Phó Sử Ngọ chậm rãi thoát khỏi tầng mây che lấp, rơi xuống mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook