Mạt Thế Từng Bước Tiến Đến Đỉnh Cao
-
Chương 5
Đại gia tộc ở nước X không phải ít, nhưng chân chính đại gia tộc thì cũng chỉ có mấy cái không lồ ở Thủ đô kia mà thôi. Thủ đô luôn là nơi phồn thịch nhất, cũng là nơi tập trung nhiều thế lực rắc rối nhất, nói về các thế lực ở Thủ đô liền không thể bỏ qua được Tô gia.
Lý do sao?!
Tùy nhà họ Tô ở Thủ đô là gia tộc nhân khẩu ít nhất, nhưng không vì thế mà Tô gia giống như các gia tộc khác, chỉ theo Thương hoặc Chính, ngược lại ở cả hai mảng đều có căn cơ vững chắc, như vậy thì ai dám đắc tội?!
Biệt thự nhà họ Tô nằm ở bên ngoài thành phố nhộn nhịp, một ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu vừa có nét cổ kính lại không thiếu phần hiện đại xa hoa. Bên trong phòng khách của ngôi biệt thự, ngay lúc này không khí có chút... hai người, một già một trẻ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ngươi trẻ tuổi không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta - Tô Phỉ, người còn lại chính là người nắm quyền ở đây, gia chủ đỉnh đỉnh đại danh của Tô gia - Tô Đức Chính.
Tô Phỉ nhìn người đàn ông cao niên* trước mặt, sau đó hồi tưởng lại chuyện lúc sáng.
Dòng hổi tưởng.
Sau khi thu thập xong xuôi vật tư, Tô Phỉ liền tiến vào không gian để tu luyện, không ai đến quấy rầy, cộng thêm cô ngày đêm bán mạng tu luyện liền ma pháp đến nhị cấp đỉnh phong.
Sáng hôm nay, đang lúc Tô Phỉ tập trung tinh thần hấp thu nguyên tố ma pháp, cố gắng đánh vở bình chướng để tấn cấp, mắt thấy có thể tiến giai đến nơi thì tiếng chuông cửa vang lên liên hồi phá vở, không thể tiếp tục tập trung tu luyện, Tô Phỉ hậm hực rời không gian đi mở cửa xem tên hỗn đản nào phá vỡ cơ hội tấn cấp của cô. Cửa vừa mở ra, trước mặt cô là một người đàng ông khoảng 26, 27 tuổi, nhìn thật giống như mấy minh tinh trên truyền hình, đang lúc Tô Phỉ quan sát cái người mà cô gọi là hỗn đản thì giọng nói lạnh nhạt vang lên:
-" cô là Tô Phỉ? "
-" đúng, anh là ai? Tìm tôi có việc?"
- " đi theo tôi, có người muốn gặp cô! "
Tô Phỉ hé miệng định nói gì đó nhưng lời nói chua phat ra thì đã bị kéo đi, không phải cô không thể phản khán chỉ là cô cũng tò mò muốn biết người muốn gặp cô là ai nên đành ngậm miệng đi theo.
Quay về hiện tại.
Hai người cứ thế đấu mắt không biết qua bao lâu, Tô Chính Đức liền ho khan một tiếng rồi cười ôn hòa nói: " Ta là ông nội của cháu!".
Tô Phỉ không có phản ứng gì, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người đối diện. Tuy trên mặt tỏ ra trấn định nhưng trong lòng Tô Phỉ đã rối thành một đoàn.
Cô có ông nội?! cô thật sự tìm được gia đình sao?
Cô nhìn thấy trong mắt ông ấy ngoài tưởng niệm, đau thương cũng chỉ có vui sướng, có lẽ đây không phải là một âm mưu gì đó, cô có gì để người ta tính kế cơ chứ.
Như nhìn ra sự bối rối do dự trong mắt của cô, ông liền nhanh chóng bổ xung thêm:
" Cháu là con gái của con trai út Tô Chính Đình cùng con dâu Mộ Dung Hinh của ta, năm cháu tròn một tuổi, một nhà ba ngươì của cháu ra ngoài đi du lịch, cũng trong khoảng thời gian đó ba mẹ cháu cảm giác được có người theo dỏi, vì an nguy của cháu nên đã giao cháu cho người phụ nữ tên Trần Dung, cũng chính là mẹ nuôi của cháu, Ý định khi không còn nguy hiểm sẽ đến đón cháu về, nhưng khi đến đón cháu về thì biết được người phụ nữ ấy đã chuyển đi nơi khác, từ đó chúng ta không có một chút thông tin gì về cháu nữa, cho đến bây giờ! "
Dừng một lúc, Tô Chính Đức nói tiếp:
-" có phải trên vai trái cháu có một vết bớt hình thù kì lạ?!"
Tô Phỉ chỉ im lặng gật đầu, đúng thật trên vai trái cô có một vết bớt hình thù kị lạ, nhìn có vẻ giống đóa phù dung như trên chiếc vòng tay.
- " có thể cho ta xem không? "
Nhìn khuôn mặt già nua tràn đầy chơ mong của người đối diện, Tô Phỉ lẳng lặng xoay người, kéo nhẹ cổ áo lộ vết bớt xinh đẹp trên vai.
- " đúng là vết bớt này, trên vai mẹ cháu cũng có một cái như vậy, chỉ có người mang dòng máu của họ Mộ Dung đó mới có vết bớt này, không thể làm giả được! Cháu là nhất định là cháu của Tô Chính Đúc này, là tiểu thư của Tô gia"
- " ông nội..." Tô phỉ nhỏ giọng gọi một tiếng, qua giọng nói của Tô Chính Đức cô có thể nhận thấy sự kích động cùng vui sướng, nên cô không tiếc gì gọi hai chữ này, hơn nữa cô cũng khát khao tình cảm thân nhân.
Nghe Tô Phỉ gọi một tiếng ông nội, Tô Chính Đức liền bật cười lớn, cười rất vui vẻ, sao lại không vui vẻ cho được, đó là cháu gái của ông, là đứa con mà con trai ông yêu thương nhất để lại, ông sẽ yêu thưowng bù đắp lại cho nó, thay luôn phần của ba mẹ nó.
- " vậy ba mẹ cháu? "
Tô Chính Đức bị câu hỏi của Tô Phỉ cắt đứt dòng suy nghĩ, trong đôi con ngươi nhanh chóng lóe lên tia sáng kì dị nhưng nhanh chóng được ông cụp mi che dấu.
-" Ba mẹ cháu đã qua đời... bị tai nạn qua đời! "
Qua đời?!
Tô Phỉ trong lòng cười khổ, trong tròng mắt cất dấu sự mất mát, như thế nào thì việc cô mồ côi cha mẹ vẫn không thay đổi được.
Tô Chính Đức nhận thấy cảm giác mất mát của Tô Phỉ liền đau lòng, nhanh chóng đứng lên tiến lại xoa đầu cô, chầm chậm cất giọng an ủi:
-" vẫn còn ông nội, ta sẽ yêu thương thay phần của ba mẹ cháu, còn nữa cháu còn những người thân trong nhà họ Tô này nữa, sẽ không ai dám ức hiếp cháu gái của Tô Chính Đức này"
Nghe câu tuyên bố hùng hổ cuối cùng, Tô Phỉ bất giác bật cười, cô cảm giác người ông này rất dễ thương, trong lòng không ngừng chảy qua từng đợt nước ấm, ấn áp thấu tâm can.
*người đàn ông cao niên: mình thấy ghi lão già, ông lão hay ông già thì nó sao sao ý, nên ghi là cao niên, có nghĩa là lớn tuổi. ( tráng niên/ trung niên/ cao niên)
Lý do sao?!
Tùy nhà họ Tô ở Thủ đô là gia tộc nhân khẩu ít nhất, nhưng không vì thế mà Tô gia giống như các gia tộc khác, chỉ theo Thương hoặc Chính, ngược lại ở cả hai mảng đều có căn cơ vững chắc, như vậy thì ai dám đắc tội?!
Biệt thự nhà họ Tô nằm ở bên ngoài thành phố nhộn nhịp, một ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu vừa có nét cổ kính lại không thiếu phần hiện đại xa hoa. Bên trong phòng khách của ngôi biệt thự, ngay lúc này không khí có chút... hai người, một già một trẻ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ngươi trẻ tuổi không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta - Tô Phỉ, người còn lại chính là người nắm quyền ở đây, gia chủ đỉnh đỉnh đại danh của Tô gia - Tô Đức Chính.
Tô Phỉ nhìn người đàn ông cao niên* trước mặt, sau đó hồi tưởng lại chuyện lúc sáng.
Dòng hổi tưởng.
Sau khi thu thập xong xuôi vật tư, Tô Phỉ liền tiến vào không gian để tu luyện, không ai đến quấy rầy, cộng thêm cô ngày đêm bán mạng tu luyện liền ma pháp đến nhị cấp đỉnh phong.
Sáng hôm nay, đang lúc Tô Phỉ tập trung tinh thần hấp thu nguyên tố ma pháp, cố gắng đánh vở bình chướng để tấn cấp, mắt thấy có thể tiến giai đến nơi thì tiếng chuông cửa vang lên liên hồi phá vở, không thể tiếp tục tập trung tu luyện, Tô Phỉ hậm hực rời không gian đi mở cửa xem tên hỗn đản nào phá vỡ cơ hội tấn cấp của cô. Cửa vừa mở ra, trước mặt cô là một người đàng ông khoảng 26, 27 tuổi, nhìn thật giống như mấy minh tinh trên truyền hình, đang lúc Tô Phỉ quan sát cái người mà cô gọi là hỗn đản thì giọng nói lạnh nhạt vang lên:
-" cô là Tô Phỉ? "
-" đúng, anh là ai? Tìm tôi có việc?"
- " đi theo tôi, có người muốn gặp cô! "
Tô Phỉ hé miệng định nói gì đó nhưng lời nói chua phat ra thì đã bị kéo đi, không phải cô không thể phản khán chỉ là cô cũng tò mò muốn biết người muốn gặp cô là ai nên đành ngậm miệng đi theo.
Quay về hiện tại.
Hai người cứ thế đấu mắt không biết qua bao lâu, Tô Chính Đức liền ho khan một tiếng rồi cười ôn hòa nói: " Ta là ông nội của cháu!".
Tô Phỉ không có phản ứng gì, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người đối diện. Tuy trên mặt tỏ ra trấn định nhưng trong lòng Tô Phỉ đã rối thành một đoàn.
Cô có ông nội?! cô thật sự tìm được gia đình sao?
Cô nhìn thấy trong mắt ông ấy ngoài tưởng niệm, đau thương cũng chỉ có vui sướng, có lẽ đây không phải là một âm mưu gì đó, cô có gì để người ta tính kế cơ chứ.
Như nhìn ra sự bối rối do dự trong mắt của cô, ông liền nhanh chóng bổ xung thêm:
" Cháu là con gái của con trai út Tô Chính Đình cùng con dâu Mộ Dung Hinh của ta, năm cháu tròn một tuổi, một nhà ba ngươì của cháu ra ngoài đi du lịch, cũng trong khoảng thời gian đó ba mẹ cháu cảm giác được có người theo dỏi, vì an nguy của cháu nên đã giao cháu cho người phụ nữ tên Trần Dung, cũng chính là mẹ nuôi của cháu, Ý định khi không còn nguy hiểm sẽ đến đón cháu về, nhưng khi đến đón cháu về thì biết được người phụ nữ ấy đã chuyển đi nơi khác, từ đó chúng ta không có một chút thông tin gì về cháu nữa, cho đến bây giờ! "
Dừng một lúc, Tô Chính Đức nói tiếp:
-" có phải trên vai trái cháu có một vết bớt hình thù kì lạ?!"
Tô Phỉ chỉ im lặng gật đầu, đúng thật trên vai trái cô có một vết bớt hình thù kị lạ, nhìn có vẻ giống đóa phù dung như trên chiếc vòng tay.
- " có thể cho ta xem không? "
Nhìn khuôn mặt già nua tràn đầy chơ mong của người đối diện, Tô Phỉ lẳng lặng xoay người, kéo nhẹ cổ áo lộ vết bớt xinh đẹp trên vai.
- " đúng là vết bớt này, trên vai mẹ cháu cũng có một cái như vậy, chỉ có người mang dòng máu của họ Mộ Dung đó mới có vết bớt này, không thể làm giả được! Cháu là nhất định là cháu của Tô Chính Đúc này, là tiểu thư của Tô gia"
- " ông nội..." Tô phỉ nhỏ giọng gọi một tiếng, qua giọng nói của Tô Chính Đức cô có thể nhận thấy sự kích động cùng vui sướng, nên cô không tiếc gì gọi hai chữ này, hơn nữa cô cũng khát khao tình cảm thân nhân.
Nghe Tô Phỉ gọi một tiếng ông nội, Tô Chính Đức liền bật cười lớn, cười rất vui vẻ, sao lại không vui vẻ cho được, đó là cháu gái của ông, là đứa con mà con trai ông yêu thương nhất để lại, ông sẽ yêu thưowng bù đắp lại cho nó, thay luôn phần của ba mẹ nó.
- " vậy ba mẹ cháu? "
Tô Chính Đức bị câu hỏi của Tô Phỉ cắt đứt dòng suy nghĩ, trong đôi con ngươi nhanh chóng lóe lên tia sáng kì dị nhưng nhanh chóng được ông cụp mi che dấu.
-" Ba mẹ cháu đã qua đời... bị tai nạn qua đời! "
Qua đời?!
Tô Phỉ trong lòng cười khổ, trong tròng mắt cất dấu sự mất mát, như thế nào thì việc cô mồ côi cha mẹ vẫn không thay đổi được.
Tô Chính Đức nhận thấy cảm giác mất mát của Tô Phỉ liền đau lòng, nhanh chóng đứng lên tiến lại xoa đầu cô, chầm chậm cất giọng an ủi:
-" vẫn còn ông nội, ta sẽ yêu thương thay phần của ba mẹ cháu, còn nữa cháu còn những người thân trong nhà họ Tô này nữa, sẽ không ai dám ức hiếp cháu gái của Tô Chính Đức này"
Nghe câu tuyên bố hùng hổ cuối cùng, Tô Phỉ bất giác bật cười, cô cảm giác người ông này rất dễ thương, trong lòng không ngừng chảy qua từng đợt nước ấm, ấn áp thấu tâm can.
*người đàn ông cao niên: mình thấy ghi lão già, ông lão hay ông già thì nó sao sao ý, nên ghi là cao niên, có nghĩa là lớn tuổi. ( tráng niên/ trung niên/ cao niên)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook