Mạt Thế Tử Ca
-
Chương 15: Làn sóng Zombie (1)
Lâm Hạo Thần ngồi ngẩn người trước hiên nhà, bỗng dưng hắn có cảm giác không ổn.
Không phải quãng đường từ siêu thị đến thôn quá vắng vẻ sao? Lúc đầu hắn nghĩ là do người trong thôn dọn dẹp, nhưng nghĩ lại với trình độ của bọn họ không thể dọn sạch như vậy được.
Chẳng lẽ lại là…?
“Tiểu Hoàng, chở tao ra ngoài.”
Hai người canh cổng ở thôn nhìn thấy hắn thì chặn lại, Tiểu Hoàng không thèm quan tâm liền đem theo hắn nhảy qua tường. Sức lực của chó biến dị phi thường khỏe, mặc dù không biến lớn được, nhưng vẫn có thể đem hắn nhảy qua.
Lâm Hạo Thần giữ chặt tiểu Hoàng, mong rằng mọi chuyện không như hắn nghĩ.
Tuy nhiên tiếng bước chân rầm rập càng lúc càng gần làm hắn không khỏi lo lắng.
Nếu như thật sự có làn sóng Zombie, chỉ sợ phần thắng là bằng không.
Tiểu Hoàng nhảy trên mấy tòa nhà sau đó dừng lại, Lâm Hạo Thần nhìn cảnh tượng bên dưới không khỏi lo lắng.
Hắn nên chạy hay là nên chiến? Nhưng phía sau thôn là núi, chạy không được. Vậy thì chỉ có thể chiến.
Trước hết hắn nên về báo cho tên trưởng thôn kia.
Tuy nhiên, khi hắn vô thanh vô tức về đến nơi, căn nhà chỉ còn lại ông bà Liễu cùng Trần Thụ và Lãnh Chí Hiên đang hôn mê bất tỉnh. Lâm Hạo Thần liền cảm thấy tức giận, lập tức cùng tiểu Hoàng tiến đến căn nhà của trưởng thôn.
Lũ khốn! Nếu như Lâm Ngư Yên có mệnh hệ gì, chúng mày liền xuống mồ hết đi!
Hắn chạy như bay đến căn nhà, hai tên gác cổng lập tức ngăn hắn lại, Lâm Hạo Thần không nói hai lời liền giết chết bọn họ. Hắn cũng không rảnh quan tâm đến mấy khẩu súng mà hai tên gác cổng cẩm, lập tức dùng chân đạp hỏng cánh cửa gỗ.
Chân truyền đến cảm giác hơi tê tê, bất quá cũng không khiến hắn dừng lại, ngay lập tức tiến vào phòng tên trưởng thôn. Nhưng người ngăn cản hắn đều một kiếm giết chết.
Hiện tại ai cũng đừng mong nói đạo lý với hắn.
Tiểu Hoàng đi bên cạnh cũng cảm nhận được sự tức giận của Lâm Hạo Thần, tuy nhiên sát khí nồng nặc này không phải là đối với nó, cho nên nó cũng vô cùng hùng dũng chạy theo.
Lâm Hạo Thần xông vào phòng, tên trưởng thôn ngẩn người nhìn hắn, một đám đàn ông cũng ngẩn người nhìn hắn. Hắn lướt qua căn phòng một lượt, mấy tên kia đang định cởi quần áo của Liễu Nguyệt Linh, lại nhìn đến người đang nằm trên giường, lộ ra bả vai trắng trẻo, hắn liền điên rồi.
“Thả con bé ra!” Hắn dùng kiếm xông vào phòng một kiếm lại một kiếm chém người. Mấy người khác cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức dung súng ngắm bắn, bất quá mấy người đó đều bị tiểu Hoàng xử lí.
Hiện tại tiểu Hoàng cũng đang rất tức giận, con người chết tiệt dám đụng vào chủ nhân của nó! Nó nhất định sẽ ăn hết đám người này!
Tên trưởng thôn mắt thấy Lâm Hạo Thần một đường tàn sát đang đến gần hắn, liền run rẩy nắm lấy cần cổ trắng trẻo của Lâm Ngư Yên, hét lên: “Đừng lại đây! Nếu không tao sẽ giết con bé này!”
Lâm Hạo Thần hơi khựng lại, khiến cho viên đạn sượt qua mặt hắn, tạo thành một vết máu đỏ tươi chảy trên mặt. Hắn liếm liếm môi, dùng súng giết nốt đám lâu la, sau khi rảnh tay liền nhìn về phía tên trưởng thôn.
Tên trưởng thôn tên là Hầu Hoài Đức, trước kia làm một tên quản lí một nhóm người trong băng đảng xã hội đen, mấy người mà hắn cầm cũng đều là người trong băng nhóm, mỗi băng nhóm được đầu não phát cho mấy thùng vũ khí, cho nên hắn liền đem anh em trong băng rồi tìm một nơi để ở. Phát hiện thôn Dương Trà này ở nơi khá tốt, phía sau là núi nên không lo bị bao vây. Hắn ta vốn háo sắc đã quen, ngày nào cũng tổ chức dâm ô mấy cô thôn nữ, thỉnh thoảng thì bắt người đi lạc vào thôn. Hôm nay có hai cô gái sách sẽ, cực phẩm làm hắn ta thèm thuồng, liền bắt cóc hai người họ. Không ngờ lại đụng phải một tên điên!
Tên trưởng thôn cảm thấy sợ hãi, mặc dù người kia không hề làm bất cứ động tác nào, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy nghẹt thở.
“Đừng…đừng lại đây. Tao…tao sẽ giết con bé này thật đấy!”
Lâm Hạo Thần cười lạnh: “Để xem súng của tao hay tay của mày nhanh hơn?”
“Dị…dị năng của tao là hỏa, chỉ cần tao dùng dị năng là con bé này thành cái xác chết cháy ngay!”
Lâm Hạo Thần âm trầm nhìn Hầu Hoài Đức, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng kêu: “Trưởng thôn! Nguy rồi! Có rất nhiều Zombie đang tiến đến chỗ chúng ta!”
Hầu Hoài Đức nhân lúc hắn không chú ý, liền buông Lâm Ngư Yên chạy vọt ra phía cửa, một lúc sau liền không thấy đâu.
Lâm Hạo Thần nhìn Lâm Ngư Yên ngã trên giường liền nhanh chóng chạy lại, ôm cô lên. Đau lòng nhìn cổ trắng nõn in hình mấy ngón tay cùng bả vai trắng muốt có mấy vết bầm tím. Sau đó hắn lấy khăn ướt ra lau cho cô, sau đó mặc cho cô bộ quần áo khác. Hắn bế cô lên, sau đó xách Liễu Nguyệt Linh đặt lên lưng tiểu Hoàng, ra lệnh cho nó đem cô ta về Liễu gia. Lâm Hạo Thần bế Lâm Ngư Yên ra xe ô tô, để lại cho cô thanh kiếm, sau đó lại trở lại căn nhà kia. Hắn đi tìm tên trưởng thôn, liền phát hiện không có một bóng người, hiện trường tàn sát lúc trước vẫn còn đó, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra khắp căn nhà. Hắn đi tìm dưới hầm rượu, không thấy tên trưởng thôn đâu, chỉ thấy những cô gái trần truồng nằm trên mặt đất, có người thì đang ôm nhau co lại một góc. Mấy cô gái này tuổi không lớn, có vẻ như đều là người thường. Trong đó duy nhất có một bé gái tầm mười một mười hai tuổi. Bọn súc sinh, đến cả bé gái cũng không tha. Căn phòng có mùi ẩm mốc xen lẫn mùi máu, pha trộn với vài mùi kì dị, hôi thối đến mức không ngửi được. Mấy cô gái nhìn thấy hắn thì liền run rẩy, thân thể các cô cũng dính sát gần nhau hơn.
Trên người hắn vẫn còn dính máu của đám người kia, vết thương trên người cũng chưa được xử lí. Mái tóc đen ngắn hơi ướt do mồ hôi, che khuất đi ánh mắt của hắn, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Lâm Hạo Thần không suy nghĩ gì nhiều, mấy cô gái này dường như rất sợ hãi, hắn lấy mấy cái chăn ra ném cho các cô, nói: “Ừm…mấy cô ra ngoài đi.”
Sau đó chính hắn cũng ra ngoài. Nhưng có một lực đạo rất nhỏ kéo hắn lại, Lâm Hạo Thần liền quay lại nhìn, là bé gái nhỏ đó.
Cô bé quấn chăn mái tóc đen ngắn xơ rối, khuôn mặt hơi bẩn, dưới mắt có vành đen. Đôi mắt to tròn đờ đẫn nhìn hắn.
Lâm Hạo Thần ngẩn người, trước đây hắn cũng gặp qua mấy đứa bé trong mạt thế, kể cả chính hắn cũng từng là một đứa nhỏ, sống cực khổ thế nào hắn biết. Tuy nhiên mấy đứa nhỏ thời kì đầu mạt thế, sống có vẻ như khổ hơn rất nhiều…
Cô bé cất giọng khàn khàn, nói: “Anh…anh là người tốt sao?”
Lâm Hạo Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn nói: “Không phải.” Mạt thế không có ai là người tốt cả, hắn cũng không phải.
Cô bé hơi sửng sốt, sau đó thả tay ra, Lâm Hạo Thần cảm thấy hơi thương tiếc, hắn đưa cho cô bé một thanh sô cô la sau đó ra khỏi căn nhà.
“Khoan đã!”
Hắn dừng bước, quay lại khó hiểu nhìn cô bé.
Đôi mắt cô bé lóe lên hi vọng sống sót: “Làm ơn hãy mang em đi! Em có thể chỉ cho anh chỗ súng ở đâu, chỉ cần anh mang em rời khỏi nơi này!”
Chỗ súng? Có lẽ là của tên trưởng thôn, nhưng hắn ta vừa mới chạy ra ngoài gấp gáp như vậy, chắc chắn là chưa kịp lấy. Dù sao hắn cũng cần chỗ vũ khí đó, hắn quay lại hỏi: “Tên em là gì?”
Cô bé mím mím môi, siết chặt tấm chăn: “Em là Vương Thanh Lâm.”
Hắn ném cho cô bé áo khoác lông, sau đó nói: “Sau này em đi theo anh.”
Cô bé cầm cái áo khoác, ngay lập tức bọc vào người, cảm giác ấm dần lên làm cô bé cảm thấy an tâm hơn một chút, sau đó cô nói: “Em dẫn anh đi.”
Cô bé dẫn hắn vào trong thư viện, sau đó lật tấm thảm lên, ở đó có một cánh cổng dưới tầng hầm.
“Làm sao em biết được chỗ này?”
“Trước đây em là con gái của chủ nhân căn nhà này.” Cô bé mím môi, dường như đang nhớ lại ký ức chon sâu trong lòng.
Lâm Hạo Thần cũng không hỏi gì cô bé nữa, hắn đi vào tầng hầm bí mật.
Quả nhiên tên khốn kia chạy không kịp lấy mấy món đồ, trong này rất nhiều đồ tốt. Lâm Hạo Thần thu hết súng ống, đạn dược vào không gian. Trong này cũng có rất nhiều thuốc, vải băng cùng thuốc sát trùng. Hắn đơn giản sát trùng mấy chỗ bị đạn sượt qua, sau đó dùng băng cá nhân dán lên. Xong xuôi, hắn cầm một thanh kiếm nhật, nhìn qua rất sắc bén và nhẹ lên, nhẹ nhàng vung vẩy sau đó thu nốt chỗ đao, phi tiêu còn lại vào không gian.
Vương Thanh Lâm há hốc mồm nhìn đồ đạc biến mất hết.
Lâm Hạo Thần quay lại, đơn giản giải thích: “Đây là dị năng của anh, có thể cho đồ vật vào không gian.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ở dưới tầng hầm ở chỗ này mà hắn còn cảm nhận được thì đội quân Zombie đó đã đên thôn rất gần rồi.
Hắn đen mặt, lập tức bước lên trên. Tình hình trên mặt đất đã loạn thành một đống, đám người trưởng thôn thì không thấy đâu, thôn dân thì đang gọi trời gọi đất, gọi trưởng thôn, tuy nhiên tên trưởng thôn có lẽ đã cao chạy xa bay tự lúc nào.
Hiện tại hắn nên làm gì đây, phần thắng bằng không cùng với một đống người thường. Tuy rằng có vũ khí nhưng số lượng người ít ỏi như vậy, thắng chắc chắn là rất khó!
Hắn nên làm thế nào bây giờ?
Không phải quãng đường từ siêu thị đến thôn quá vắng vẻ sao? Lúc đầu hắn nghĩ là do người trong thôn dọn dẹp, nhưng nghĩ lại với trình độ của bọn họ không thể dọn sạch như vậy được.
Chẳng lẽ lại là…?
“Tiểu Hoàng, chở tao ra ngoài.”
Hai người canh cổng ở thôn nhìn thấy hắn thì chặn lại, Tiểu Hoàng không thèm quan tâm liền đem theo hắn nhảy qua tường. Sức lực của chó biến dị phi thường khỏe, mặc dù không biến lớn được, nhưng vẫn có thể đem hắn nhảy qua.
Lâm Hạo Thần giữ chặt tiểu Hoàng, mong rằng mọi chuyện không như hắn nghĩ.
Tuy nhiên tiếng bước chân rầm rập càng lúc càng gần làm hắn không khỏi lo lắng.
Nếu như thật sự có làn sóng Zombie, chỉ sợ phần thắng là bằng không.
Tiểu Hoàng nhảy trên mấy tòa nhà sau đó dừng lại, Lâm Hạo Thần nhìn cảnh tượng bên dưới không khỏi lo lắng.
Hắn nên chạy hay là nên chiến? Nhưng phía sau thôn là núi, chạy không được. Vậy thì chỉ có thể chiến.
Trước hết hắn nên về báo cho tên trưởng thôn kia.
Tuy nhiên, khi hắn vô thanh vô tức về đến nơi, căn nhà chỉ còn lại ông bà Liễu cùng Trần Thụ và Lãnh Chí Hiên đang hôn mê bất tỉnh. Lâm Hạo Thần liền cảm thấy tức giận, lập tức cùng tiểu Hoàng tiến đến căn nhà của trưởng thôn.
Lũ khốn! Nếu như Lâm Ngư Yên có mệnh hệ gì, chúng mày liền xuống mồ hết đi!
Hắn chạy như bay đến căn nhà, hai tên gác cổng lập tức ngăn hắn lại, Lâm Hạo Thần không nói hai lời liền giết chết bọn họ. Hắn cũng không rảnh quan tâm đến mấy khẩu súng mà hai tên gác cổng cẩm, lập tức dùng chân đạp hỏng cánh cửa gỗ.
Chân truyền đến cảm giác hơi tê tê, bất quá cũng không khiến hắn dừng lại, ngay lập tức tiến vào phòng tên trưởng thôn. Nhưng người ngăn cản hắn đều một kiếm giết chết.
Hiện tại ai cũng đừng mong nói đạo lý với hắn.
Tiểu Hoàng đi bên cạnh cũng cảm nhận được sự tức giận của Lâm Hạo Thần, tuy nhiên sát khí nồng nặc này không phải là đối với nó, cho nên nó cũng vô cùng hùng dũng chạy theo.
Lâm Hạo Thần xông vào phòng, tên trưởng thôn ngẩn người nhìn hắn, một đám đàn ông cũng ngẩn người nhìn hắn. Hắn lướt qua căn phòng một lượt, mấy tên kia đang định cởi quần áo của Liễu Nguyệt Linh, lại nhìn đến người đang nằm trên giường, lộ ra bả vai trắng trẻo, hắn liền điên rồi.
“Thả con bé ra!” Hắn dùng kiếm xông vào phòng một kiếm lại một kiếm chém người. Mấy người khác cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức dung súng ngắm bắn, bất quá mấy người đó đều bị tiểu Hoàng xử lí.
Hiện tại tiểu Hoàng cũng đang rất tức giận, con người chết tiệt dám đụng vào chủ nhân của nó! Nó nhất định sẽ ăn hết đám người này!
Tên trưởng thôn mắt thấy Lâm Hạo Thần một đường tàn sát đang đến gần hắn, liền run rẩy nắm lấy cần cổ trắng trẻo của Lâm Ngư Yên, hét lên: “Đừng lại đây! Nếu không tao sẽ giết con bé này!”
Lâm Hạo Thần hơi khựng lại, khiến cho viên đạn sượt qua mặt hắn, tạo thành một vết máu đỏ tươi chảy trên mặt. Hắn liếm liếm môi, dùng súng giết nốt đám lâu la, sau khi rảnh tay liền nhìn về phía tên trưởng thôn.
Tên trưởng thôn tên là Hầu Hoài Đức, trước kia làm một tên quản lí một nhóm người trong băng đảng xã hội đen, mấy người mà hắn cầm cũng đều là người trong băng nhóm, mỗi băng nhóm được đầu não phát cho mấy thùng vũ khí, cho nên hắn liền đem anh em trong băng rồi tìm một nơi để ở. Phát hiện thôn Dương Trà này ở nơi khá tốt, phía sau là núi nên không lo bị bao vây. Hắn ta vốn háo sắc đã quen, ngày nào cũng tổ chức dâm ô mấy cô thôn nữ, thỉnh thoảng thì bắt người đi lạc vào thôn. Hôm nay có hai cô gái sách sẽ, cực phẩm làm hắn ta thèm thuồng, liền bắt cóc hai người họ. Không ngờ lại đụng phải một tên điên!
Tên trưởng thôn cảm thấy sợ hãi, mặc dù người kia không hề làm bất cứ động tác nào, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy nghẹt thở.
“Đừng…đừng lại đây. Tao…tao sẽ giết con bé này thật đấy!”
Lâm Hạo Thần cười lạnh: “Để xem súng của tao hay tay của mày nhanh hơn?”
“Dị…dị năng của tao là hỏa, chỉ cần tao dùng dị năng là con bé này thành cái xác chết cháy ngay!”
Lâm Hạo Thần âm trầm nhìn Hầu Hoài Đức, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng kêu: “Trưởng thôn! Nguy rồi! Có rất nhiều Zombie đang tiến đến chỗ chúng ta!”
Hầu Hoài Đức nhân lúc hắn không chú ý, liền buông Lâm Ngư Yên chạy vọt ra phía cửa, một lúc sau liền không thấy đâu.
Lâm Hạo Thần nhìn Lâm Ngư Yên ngã trên giường liền nhanh chóng chạy lại, ôm cô lên. Đau lòng nhìn cổ trắng nõn in hình mấy ngón tay cùng bả vai trắng muốt có mấy vết bầm tím. Sau đó hắn lấy khăn ướt ra lau cho cô, sau đó mặc cho cô bộ quần áo khác. Hắn bế cô lên, sau đó xách Liễu Nguyệt Linh đặt lên lưng tiểu Hoàng, ra lệnh cho nó đem cô ta về Liễu gia. Lâm Hạo Thần bế Lâm Ngư Yên ra xe ô tô, để lại cho cô thanh kiếm, sau đó lại trở lại căn nhà kia. Hắn đi tìm tên trưởng thôn, liền phát hiện không có một bóng người, hiện trường tàn sát lúc trước vẫn còn đó, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra khắp căn nhà. Hắn đi tìm dưới hầm rượu, không thấy tên trưởng thôn đâu, chỉ thấy những cô gái trần truồng nằm trên mặt đất, có người thì đang ôm nhau co lại một góc. Mấy cô gái này tuổi không lớn, có vẻ như đều là người thường. Trong đó duy nhất có một bé gái tầm mười một mười hai tuổi. Bọn súc sinh, đến cả bé gái cũng không tha. Căn phòng có mùi ẩm mốc xen lẫn mùi máu, pha trộn với vài mùi kì dị, hôi thối đến mức không ngửi được. Mấy cô gái nhìn thấy hắn thì liền run rẩy, thân thể các cô cũng dính sát gần nhau hơn.
Trên người hắn vẫn còn dính máu của đám người kia, vết thương trên người cũng chưa được xử lí. Mái tóc đen ngắn hơi ướt do mồ hôi, che khuất đi ánh mắt của hắn, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Lâm Hạo Thần không suy nghĩ gì nhiều, mấy cô gái này dường như rất sợ hãi, hắn lấy mấy cái chăn ra ném cho các cô, nói: “Ừm…mấy cô ra ngoài đi.”
Sau đó chính hắn cũng ra ngoài. Nhưng có một lực đạo rất nhỏ kéo hắn lại, Lâm Hạo Thần liền quay lại nhìn, là bé gái nhỏ đó.
Cô bé quấn chăn mái tóc đen ngắn xơ rối, khuôn mặt hơi bẩn, dưới mắt có vành đen. Đôi mắt to tròn đờ đẫn nhìn hắn.
Lâm Hạo Thần ngẩn người, trước đây hắn cũng gặp qua mấy đứa bé trong mạt thế, kể cả chính hắn cũng từng là một đứa nhỏ, sống cực khổ thế nào hắn biết. Tuy nhiên mấy đứa nhỏ thời kì đầu mạt thế, sống có vẻ như khổ hơn rất nhiều…
Cô bé cất giọng khàn khàn, nói: “Anh…anh là người tốt sao?”
Lâm Hạo Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn nói: “Không phải.” Mạt thế không có ai là người tốt cả, hắn cũng không phải.
Cô bé hơi sửng sốt, sau đó thả tay ra, Lâm Hạo Thần cảm thấy hơi thương tiếc, hắn đưa cho cô bé một thanh sô cô la sau đó ra khỏi căn nhà.
“Khoan đã!”
Hắn dừng bước, quay lại khó hiểu nhìn cô bé.
Đôi mắt cô bé lóe lên hi vọng sống sót: “Làm ơn hãy mang em đi! Em có thể chỉ cho anh chỗ súng ở đâu, chỉ cần anh mang em rời khỏi nơi này!”
Chỗ súng? Có lẽ là của tên trưởng thôn, nhưng hắn ta vừa mới chạy ra ngoài gấp gáp như vậy, chắc chắn là chưa kịp lấy. Dù sao hắn cũng cần chỗ vũ khí đó, hắn quay lại hỏi: “Tên em là gì?”
Cô bé mím mím môi, siết chặt tấm chăn: “Em là Vương Thanh Lâm.”
Hắn ném cho cô bé áo khoác lông, sau đó nói: “Sau này em đi theo anh.”
Cô bé cầm cái áo khoác, ngay lập tức bọc vào người, cảm giác ấm dần lên làm cô bé cảm thấy an tâm hơn một chút, sau đó cô nói: “Em dẫn anh đi.”
Cô bé dẫn hắn vào trong thư viện, sau đó lật tấm thảm lên, ở đó có một cánh cổng dưới tầng hầm.
“Làm sao em biết được chỗ này?”
“Trước đây em là con gái của chủ nhân căn nhà này.” Cô bé mím môi, dường như đang nhớ lại ký ức chon sâu trong lòng.
Lâm Hạo Thần cũng không hỏi gì cô bé nữa, hắn đi vào tầng hầm bí mật.
Quả nhiên tên khốn kia chạy không kịp lấy mấy món đồ, trong này rất nhiều đồ tốt. Lâm Hạo Thần thu hết súng ống, đạn dược vào không gian. Trong này cũng có rất nhiều thuốc, vải băng cùng thuốc sát trùng. Hắn đơn giản sát trùng mấy chỗ bị đạn sượt qua, sau đó dùng băng cá nhân dán lên. Xong xuôi, hắn cầm một thanh kiếm nhật, nhìn qua rất sắc bén và nhẹ lên, nhẹ nhàng vung vẩy sau đó thu nốt chỗ đao, phi tiêu còn lại vào không gian.
Vương Thanh Lâm há hốc mồm nhìn đồ đạc biến mất hết.
Lâm Hạo Thần quay lại, đơn giản giải thích: “Đây là dị năng của anh, có thể cho đồ vật vào không gian.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ở dưới tầng hầm ở chỗ này mà hắn còn cảm nhận được thì đội quân Zombie đó đã đên thôn rất gần rồi.
Hắn đen mặt, lập tức bước lên trên. Tình hình trên mặt đất đã loạn thành một đống, đám người trưởng thôn thì không thấy đâu, thôn dân thì đang gọi trời gọi đất, gọi trưởng thôn, tuy nhiên tên trưởng thôn có lẽ đã cao chạy xa bay tự lúc nào.
Hiện tại hắn nên làm gì đây, phần thắng bằng không cùng với một đống người thường. Tuy rằng có vũ khí nhưng số lượng người ít ỏi như vậy, thắng chắc chắn là rất khó!
Hắn nên làm thế nào bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook