Mạt Thế Tử Ca
-
Chương 1: Xuyên không?
“Hạo Thần!!”
Đó là những từ cuối cùng hắn nghe được trước khi chết.
Hắn vốn xuất thân cô nhi, được căn cứ bồi dưỡng thành bộ đội đặc chủng để chiến đấu tiêu diệt Zombie. Vậy mà giờ hắn lại ra đi như thế này. Hạo Thần cảm thấy khi chết cũng chả có gì đáng sợ, dù sao hiện tại cứu được Ngư Yên là hắn yên tâm rồi. Ngư Yên là cô gái hắn yêu nhất, là cô gái thiện lương, hoạt bát và vô cùng mạnh mẽ. Điều đáng tiếc duy nhất là hắn ra đi mà chưa kịp thổ lộ với cô. Hy vọng cô có thể sống tốt.
Hạo thần có cảm giác lâng lâng, một lúc sau, khi hắn nhìn lại, hắn đã thấy cảnh tượng hỗn loạn ở dưới mặt đất. Hắn nhìn thấy Ngư Yên đang ôm xác hắn mà khóc. Đúng lúc đó, đội trưởng đến gần Ngư Yên, vỗ vai an ủi cô, ngay sau đó một khắc, hắn nhìn thấy tên đội trưởng đó đè cô ra!
Hạo Thần nhìn người hắn yêu, liều mạng sống chết với đội trưởng, nhưng cuối cùng vì thực lực không đủ, Ngư Yên bị… Hạo Thần đã thành linh hồn, hắn bay qua bay lại cố gắng cứu Ngư Yên, nhưng khi hắn đấm tên đội trưởng thì lại không thể chạm vào tên khốn đó được! Hạo Thần tức giận, thì đột nhiên hắn cảm thấy mình như bị cái gì đấy hút vào! Cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy là Ngư Yên tự dùng dị năng của chính mình, tự sát.
“Yên Nhi! Yên Nhi!”
Ánh sang phụp tắt, quang cảnh biến mất, xung quanh Hạo Thần là một mảnh tối đen. Hắn không biết mình đã trải qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết khi hắn có thể nhìn thấy ánh sáng, xung quanh là một khoảng trống không có gì cả. Khoảng trống rất rộng, không nhìn thấy đường chân trời đâu, Hạo Thần cảm thấy kì lạ, đây rốt cuộc là ở đâu? Ngư Yên chết rồi, hắn cũng chết rồi, vậy hóa ra đây là địa ngục sao?
Hạo Thần nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể hiểu được, nhưng xung quanh lại không có gì cả. Hắn phát hiện ra nếu như hắn nhìn vào khoảng trống thật lâu, hắn có thể nhìn thấy nhiều tầng lớp của không gian.
Đây không phải là địa ngục? Hiện tại hắn ở đây rất giống một dị năng được miêu tả trong sách. Không gian hệ dị năng. Người có thể nhìn thấy cấu trúc nhiều tầng của không gian, có thể điều khiển không gian xung quanh, cộng thêm có thể dự trữ đồ vật vào trong không gian mà không sợ bị hỏng. Bình thường thì dị năng hệ không gian không hề hiếm. Nhưng thường chỉ có vế sau, còn vế đầu tiên thì chỉ có một hai người là có. Có thể nói về đầu là một dạng biến dị của không gian hệ dị năng. Dị năng này có thể trở nên vô cùng cường đại trong tương lai, nếu như người sở hữu chăm chỉ nâng cao khả năng.
Chuyện này là sao đây? Hắn không phải vốn nên chết rồi sao? Tại sao hắn lại ở trong không gian hệ dị năng?
Hạo Thần suy nghĩ miên man, nhưng cuối cùng hắn lại không nghĩ ra được điều gì.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hạo Thần nằm phịch xuống nền đất trong không gian, nghĩ mãi không ra, nên không biết từ lúc nào hắn lại ngủ thiếp đi.
Hắn mơ một giấc mơ. Người trong mơ không phải hắn. Người này sống trong một gia đình, có ba, mẹ và em gái. Nhưng không hiểu sao kí ức của cậu ta chỉ bắt đầu từ năm người này 13 tuổi. Đây đáng lẽ là một gia đình hạnh phúc, nếu như không phải cha mẹ của hai người gặp tai nạn giao thông mà qua đời năm cậu ta 18 tuổi. Cậu ta 18 tuổi, gánh vác gia đình, vừa đi làm vừa đi học kiếm tiền nuôi em gái. Cũng may cha mẹ hai người để lại công ty cùng số tiền lớn nên hai anh em sống cũng khá giả. Thêm vào đó cậu ta lại có tài kinh doanh nên cuộc sống ngày càng phất lên. Sau đó mọi thứ chuyển cảnh về lúc hắn chết, Yên Nhi dùng dị năng, tự sát.
“Anh hai! Anh hai, bao giờ anh mới tỉnh lại chứ?”
Hạo Thần nghe thấy tiếng ồn, giấc mơ đến đó là chấm dứt, hắn mở bừng mắt. Trước mắt là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi hắn có thể gọi tên trong giấc mơ.
Ngư Yên! Yên Nhi xinh đẹp mà hắn yêu đang ở trước mặt hắn! Cô chưa chết!
Hạo Thần nhìn cô gái trước mặt, có vài phần trẻ hơn so với trong trí nhớ của hắn, tuy nhiên, chắc chắn rằng đây là Yên Nhi mà hắn yêu!
“Yên Nhi!” Hạo Thần ôm chầm lấy cô. Em không chết, thật may!
Cô gái hơi sửng sốt: “Anh hai, anh có sao không? Anh hôn mê 3 ngày liên rồi đó!”
“Anh hai? Sao em lại gọi anh là anh hai?”
Cô gái thắc mắc: “Anh hôn mê đến nỗi quên luôn cả em gái mình rồi à? Em là Lâm Ngư Yên, em gái của anh đây!”
Em gái của hắn? Hạo Thần chợt nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Hắn ôm đầu, đầu nhức như búa bổ, một dòng kí ức chảy vào não bộ của hắn.
Hắn nhìn hai bàn tay thon dài trắng trẻo của chính mình, lại nhìn lại cơ thể mảnh khảnh không chút cơ bắp… Đây, đây không phải thân thể của hắn! Đây đây là ai? Hắn đặc huấn từ nhỏ nên cơ thể vô cùng cường tráng, bàn tay cũng chai sẹo chứ không có trắng như thế này!!!!
“Yên Nhi, lấy cho anh cái gương!”
Lâm Ngư Yên có chút bối rối, anh hai của cô tại sao lại bị như thế này? Nhưng cũng làm theo lời anh hai đi lấy cái gương về.
Hạo Thần nhìn gương, vẻ mặt kinh hãi, tiểu…tiểu bạch kiểm này là ai đây!!?? Chắc chắn đây không phải là hắn! Hắn nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng vô cùng sang trọng, có vẻ như không phải là ở trong căn cứ.
Còn cô gái này…là em gái của thân thể này? Vậy mà có thể giống Yên Nhi đến thế! Tuy nhiên cô gái này không phải Yên Nhi, Yên Nhi mà hắn yêu… đã chết rồi.
“Yên Nh…em gái, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”
“Sao tự nhiên anh lại gọi em là em gái, bình thường anh đều gọi em là Tiểu Yên mà?” Nói rồi Lâm Ngư Yên sáp lại gần, đặt tay lên trán của Hạo Thần: “Anh không phải là bị sốt đến điên rồi đấy chứ?”
Hạo Thần giật mình lùi về phía sau, sau đó hốt hoảng nói: “À, ừ, anh tỉnh dậy có một số chuyện không nhớ rõ, em có thể kể cho anh chứ?”
“Anh là anh trai em, không phải đến tên anh anh còn không nhớ đó chứ?” Lâm Ngư Yên xoa trán.
“À, ừ…” May mắn là cô gái này giống Ngư Yên từ ngoại hình đến tên, nếu không hắn gọi sai tên thì ngượng lắm.
“Anh tên là Lâm Hạo Thần, sinh ngày 25 tháng 12, năm nay hai mươi ba tuổi. Hiện đang làm CEO của Lâm thị. Hôm nay là ngày 12/12/2019.”
12/12/2019? 100 năm trước, trước khi đại dịch xảy ra một ngày!? Con người bị sốt, ai may mắn thì trở thành dị năng giả, ai số nhọ thì trở thành Zombie? Không thể nào, rõ ràng nhân loại đã trải qua 100 tiêu diệt Zombie và xây dựng căn cứ mà!? Chỉ có thể là…
Hắn, hắn xuyên không rồi!
Đó là những từ cuối cùng hắn nghe được trước khi chết.
Hắn vốn xuất thân cô nhi, được căn cứ bồi dưỡng thành bộ đội đặc chủng để chiến đấu tiêu diệt Zombie. Vậy mà giờ hắn lại ra đi như thế này. Hạo Thần cảm thấy khi chết cũng chả có gì đáng sợ, dù sao hiện tại cứu được Ngư Yên là hắn yên tâm rồi. Ngư Yên là cô gái hắn yêu nhất, là cô gái thiện lương, hoạt bát và vô cùng mạnh mẽ. Điều đáng tiếc duy nhất là hắn ra đi mà chưa kịp thổ lộ với cô. Hy vọng cô có thể sống tốt.
Hạo thần có cảm giác lâng lâng, một lúc sau, khi hắn nhìn lại, hắn đã thấy cảnh tượng hỗn loạn ở dưới mặt đất. Hắn nhìn thấy Ngư Yên đang ôm xác hắn mà khóc. Đúng lúc đó, đội trưởng đến gần Ngư Yên, vỗ vai an ủi cô, ngay sau đó một khắc, hắn nhìn thấy tên đội trưởng đó đè cô ra!
Hạo Thần nhìn người hắn yêu, liều mạng sống chết với đội trưởng, nhưng cuối cùng vì thực lực không đủ, Ngư Yên bị… Hạo Thần đã thành linh hồn, hắn bay qua bay lại cố gắng cứu Ngư Yên, nhưng khi hắn đấm tên đội trưởng thì lại không thể chạm vào tên khốn đó được! Hạo Thần tức giận, thì đột nhiên hắn cảm thấy mình như bị cái gì đấy hút vào! Cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy là Ngư Yên tự dùng dị năng của chính mình, tự sát.
“Yên Nhi! Yên Nhi!”
Ánh sang phụp tắt, quang cảnh biến mất, xung quanh Hạo Thần là một mảnh tối đen. Hắn không biết mình đã trải qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết khi hắn có thể nhìn thấy ánh sáng, xung quanh là một khoảng trống không có gì cả. Khoảng trống rất rộng, không nhìn thấy đường chân trời đâu, Hạo Thần cảm thấy kì lạ, đây rốt cuộc là ở đâu? Ngư Yên chết rồi, hắn cũng chết rồi, vậy hóa ra đây là địa ngục sao?
Hạo Thần nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể hiểu được, nhưng xung quanh lại không có gì cả. Hắn phát hiện ra nếu như hắn nhìn vào khoảng trống thật lâu, hắn có thể nhìn thấy nhiều tầng lớp của không gian.
Đây không phải là địa ngục? Hiện tại hắn ở đây rất giống một dị năng được miêu tả trong sách. Không gian hệ dị năng. Người có thể nhìn thấy cấu trúc nhiều tầng của không gian, có thể điều khiển không gian xung quanh, cộng thêm có thể dự trữ đồ vật vào trong không gian mà không sợ bị hỏng. Bình thường thì dị năng hệ không gian không hề hiếm. Nhưng thường chỉ có vế sau, còn vế đầu tiên thì chỉ có một hai người là có. Có thể nói về đầu là một dạng biến dị của không gian hệ dị năng. Dị năng này có thể trở nên vô cùng cường đại trong tương lai, nếu như người sở hữu chăm chỉ nâng cao khả năng.
Chuyện này là sao đây? Hắn không phải vốn nên chết rồi sao? Tại sao hắn lại ở trong không gian hệ dị năng?
Hạo Thần suy nghĩ miên man, nhưng cuối cùng hắn lại không nghĩ ra được điều gì.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hạo Thần nằm phịch xuống nền đất trong không gian, nghĩ mãi không ra, nên không biết từ lúc nào hắn lại ngủ thiếp đi.
Hắn mơ một giấc mơ. Người trong mơ không phải hắn. Người này sống trong một gia đình, có ba, mẹ và em gái. Nhưng không hiểu sao kí ức của cậu ta chỉ bắt đầu từ năm người này 13 tuổi. Đây đáng lẽ là một gia đình hạnh phúc, nếu như không phải cha mẹ của hai người gặp tai nạn giao thông mà qua đời năm cậu ta 18 tuổi. Cậu ta 18 tuổi, gánh vác gia đình, vừa đi làm vừa đi học kiếm tiền nuôi em gái. Cũng may cha mẹ hai người để lại công ty cùng số tiền lớn nên hai anh em sống cũng khá giả. Thêm vào đó cậu ta lại có tài kinh doanh nên cuộc sống ngày càng phất lên. Sau đó mọi thứ chuyển cảnh về lúc hắn chết, Yên Nhi dùng dị năng, tự sát.
“Anh hai! Anh hai, bao giờ anh mới tỉnh lại chứ?”
Hạo Thần nghe thấy tiếng ồn, giấc mơ đến đó là chấm dứt, hắn mở bừng mắt. Trước mắt là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi hắn có thể gọi tên trong giấc mơ.
Ngư Yên! Yên Nhi xinh đẹp mà hắn yêu đang ở trước mặt hắn! Cô chưa chết!
Hạo Thần nhìn cô gái trước mặt, có vài phần trẻ hơn so với trong trí nhớ của hắn, tuy nhiên, chắc chắn rằng đây là Yên Nhi mà hắn yêu!
“Yên Nhi!” Hạo Thần ôm chầm lấy cô. Em không chết, thật may!
Cô gái hơi sửng sốt: “Anh hai, anh có sao không? Anh hôn mê 3 ngày liên rồi đó!”
“Anh hai? Sao em lại gọi anh là anh hai?”
Cô gái thắc mắc: “Anh hôn mê đến nỗi quên luôn cả em gái mình rồi à? Em là Lâm Ngư Yên, em gái của anh đây!”
Em gái của hắn? Hạo Thần chợt nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Hắn ôm đầu, đầu nhức như búa bổ, một dòng kí ức chảy vào não bộ của hắn.
Hắn nhìn hai bàn tay thon dài trắng trẻo của chính mình, lại nhìn lại cơ thể mảnh khảnh không chút cơ bắp… Đây, đây không phải thân thể của hắn! Đây đây là ai? Hắn đặc huấn từ nhỏ nên cơ thể vô cùng cường tráng, bàn tay cũng chai sẹo chứ không có trắng như thế này!!!!
“Yên Nhi, lấy cho anh cái gương!”
Lâm Ngư Yên có chút bối rối, anh hai của cô tại sao lại bị như thế này? Nhưng cũng làm theo lời anh hai đi lấy cái gương về.
Hạo Thần nhìn gương, vẻ mặt kinh hãi, tiểu…tiểu bạch kiểm này là ai đây!!?? Chắc chắn đây không phải là hắn! Hắn nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng vô cùng sang trọng, có vẻ như không phải là ở trong căn cứ.
Còn cô gái này…là em gái của thân thể này? Vậy mà có thể giống Yên Nhi đến thế! Tuy nhiên cô gái này không phải Yên Nhi, Yên Nhi mà hắn yêu… đã chết rồi.
“Yên Nh…em gái, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”
“Sao tự nhiên anh lại gọi em là em gái, bình thường anh đều gọi em là Tiểu Yên mà?” Nói rồi Lâm Ngư Yên sáp lại gần, đặt tay lên trán của Hạo Thần: “Anh không phải là bị sốt đến điên rồi đấy chứ?”
Hạo Thần giật mình lùi về phía sau, sau đó hốt hoảng nói: “À, ừ, anh tỉnh dậy có một số chuyện không nhớ rõ, em có thể kể cho anh chứ?”
“Anh là anh trai em, không phải đến tên anh anh còn không nhớ đó chứ?” Lâm Ngư Yên xoa trán.
“À, ừ…” May mắn là cô gái này giống Ngư Yên từ ngoại hình đến tên, nếu không hắn gọi sai tên thì ngượng lắm.
“Anh tên là Lâm Hạo Thần, sinh ngày 25 tháng 12, năm nay hai mươi ba tuổi. Hiện đang làm CEO của Lâm thị. Hôm nay là ngày 12/12/2019.”
12/12/2019? 100 năm trước, trước khi đại dịch xảy ra một ngày!? Con người bị sốt, ai may mắn thì trở thành dị năng giả, ai số nhọ thì trở thành Zombie? Không thể nào, rõ ràng nhân loại đã trải qua 100 tiêu diệt Zombie và xây dựng căn cứ mà!? Chỉ có thể là…
Hắn, hắn xuyên không rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook