Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội
-
Chương 70: Cống thoát nước
Cống thoát nước tối tăm ẩm ướt hôi thối, Lâm Đăng cau mày, lần theo mương thoát nước đi về phía trước.
Sau một vài giây, trên đầu truyền đến một tiếng nổ tung rất lớn, tiếng nổ chấn tai ù ù lên, nói là rung chuyển trời đất cũng không đủ.
Thế nhưng sau đó lại im lặng đến đáng sợ, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy, như thể tiếng nổ lúc nãy giống như là ảo giác nghe được, chứ không phải là âm thanh.
Lâm Đăng ngẩng đầu lên nhìn, đường cống rất tối, bởi vì vừa mới có vụ nổ mà mấy thứ đồ dính dấp nhầy nhụa rơi xuống, thậm chí có vài cái rớt trên tóc, trên mặt, trên vai hắn, Lâm Đăng vội vàng ngậm chặt miệng, nín thở đi về phía trước vài bước. Hắn không rõ tình hình hiện tại trên đó ra sao, nhưng sức mạnh của lựu đạn hạt nhân hắn rất hiểu biết, bởi vậy không có nhiều lo lắng.
Quẹo qua vài khúc cua tối tăm, phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng tru thấp của tang thi, cùng với tiếng bước chân xáo trộn, hơn mười con tang thi cứ vậy mà lắc lư đi tới đây.
Lâm Đăng cầm chắc Phản khúc đao trong tay, không chút nào sợ hãi bước tới nghênh đón chúng nó.
Dường như là ngửi thấy mùi con người, mấy con tang thi lập tức hưng phấn lên, kêu ngao ngao đẩy nhanh hơn tốc độ đi bộ, động tác vụng về nhanh chóng, chúng nó đi đường giống như chú hề đồ chơi được lên dây cót, nhìn vừa buồn cười vừa cổ quái.
Xem ra là chỉ vài con tang thi cấp một, đối với hắn chẳng phải là mối uy hiếp gì.
Lâm Đăng vểnh lên khoé miệng, tự tin sải bước đi nhanh qua, một đao chém ra, giống như là bổ dưa hấu vô cùng trơn tru.
Đám tang thi thậm chí ngay cả quơ cũng không trúng hắn, đã bị chém rớt đầu.
Máu tang thi mang theo một cổ mùi vị hôi thối, phát ra tiếng gần rú giống như vỏ cây bị chặt cổ họng, mùi và âm thanh trộn lẫn cùng một chỗ, ngược lại khiến không gian âm u khép kín này càng lộ ra chật chội.
Lâm Đăng cũng không muốn ở lại đây lâu, một khi đã không làm, đã làm thì làm đến cùng, cũng không chém tang thi nữa mà là trực tiếp vung tay đẩy chúng nó ra để chen lên phía trước, còn muốn cầm đao đâm tới, xuyên tang thi thành một chuỗi lại đẩy vào đám tang thi, ào ngã một mảng lớn, chờ chúng nó chậm rì rì đứng dậy thì Lâm Đăng sớm đã đi xa.
Ông đây có kháng thể, sợ cái lông?!
Vô tư đi!!!
Không biết đi trong bóng đêm bao lâu, tay chém đến tê rần, Lâm Đăng mới đi đến một khu có ánh sáng, sở dĩ có ánh sáng, là bởi vì phía trên miệng cống không có nắp đậy lên. Lâm Đăng nhìn quanh, không có cái gì để mà bò lên cả.
Rống_____
Vào lúc này, cái âm thanh vốn khàn khàn khó nghe lọt vào trong lỗ tai Lâm Đăng không thể nghi ngờ biến thành âm thanh của trời.
Lâm Đăng nở một nụ cười tính kế xoay người lại, đối với con tang thi đang lắc lư đi tới khu ánh sáng, lưu manh vẫy vẫy tay, “Lại đây.”
Tang thi há to mồm gào khan cổ họng, hung dữ nhào tới chỗ Lâm Đăng. Lâm Đăng hơi chuyển người tránh nó ra, ngay khi con tang thi loạng choạng muốn ngã xuống đất thì hắn lại lập tức đỡ nó, sau đó hai tay chống lên vai nó, trực tiếp đạp lên lấy đà bắt được miệng cống bên trên.
Không đợi con tang thi phản ứng lại, Lâm Đăng đã nhún người đứng trên mặt đất, hắn nhìn xuống con tang thi đang giương nanh múa vuốt dưới cống cười cười, đứng thẳng dậy phủi phủi bụi bẩn trên người.
Hiện tại Lâm Đăng đang đứng trên đường bên cạnh một tiểu khu, trên đất rác rưởi chất thành bãi, ở cái thời buổi này, sẽ không có ai nhàn rỗi đi dọn vệ sinh cả, bị gió thổi qua, đầy trời bay đầy giấy và túi nilon.
Trong cống thoát nước còn không cảm nhận được, vừa nhảy ra khỏi, mùi trên người mình thật sự là hăng mũi, Lâm Đăng lột bỏ áo rồi cầm trong tay đi về hướng tiểu khu.
Tiểu khu không người im lặng đáng sợ, chí có tiếng rì rào của gió thổi qua khu vực cây xanh khiến cho lá cây xào xạc vang lên.
Một tờ báo cũ rách bị gió thổi lượn trong không khí bay a lật a, sau đó roẹt một tiếng đập vào trên ***g ngực Lâm Đăng, không còn lực đẩy của gió, tờ báo này cũng chầm chậm rớt xuống đất.
Lâm Đăng cúi đầu nhìn xem xem, trên tờ báo có một dòng tít lớn, “Tiểu trấn du lịch bỏ hoang nhiều năm bỗng dưng xuất hiện dã nhân!!”
Lâm Đăng nhíu nhíu mày, tầm mắt di chuyển xuống dòng tin nhỏ phía dưới: ‘Người phượt đi ngang qua bị đuổi cắn, người vợ sử dụng vệ tinh điện thoại cầu cứu, người phượt đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh’
Ngày bản tin là _____ngày 12 tháng 05 năm 20xx.
Mà kiếp trước Lâm Đăng biết ca bệnh tang thi đầu tiên là vụ án một người đàn ông ở khu vực nông thôn nào đó giết người, nếu như nhớ không lầm, ngày đó phải là mấy ngày đầu của tháng sáu.
Ca bệnh tang thi đầu tiên này tự nhiên là thu hút sự chú ý của cộng đồng, nhưng chỉ có chút người lưu tâm, mà lại có một số người không đồng ý, liền đem nó thành các loại tin đồn để nói chuyện phiếm.
Về phần vụ án ‘dã nhân’ vào tháng năm này, người đàn ông bị cắn vẫn không thoát khỏi tình trạng hôn mê, nên không có tin tức sau đó, tự nhiên là sẽ không được nhiều người chú ý, Lâm Đăng lắc lắc đi bụi bẩn trên tờ báo, cười nhạo một tiếng, trong lòng lại sáng như gương____khẳng định không phải đơn giản là ‘dã nhân’.
Đáng kỳ quái là, virus tang thi thời kỳ ủ bệnh dài nhất không quá hai ngày, vậy người đàn ông đó tại sao kéo dài đến tận đầu tháng sáu mà không có gì xảy ra?
Có quái lạ…
Lâm Đăng hít sâu một hơi, cào cào chỗ tóc bị nước bẩn làm dính lại, suy nghĩ từ một góc độ khác, tờ báo này ngược lại cho hắn không ít chỉ dẫn.
Nếu như tìm thấy được ‘địa chỉ sinh’ ra của con tang thi đầu tiên, vậy không phải có nghĩa là cũng có thể tìm được nguồn gốc của thảm hoạ diệt chủng này, chỉ cần tìm được nguồn gốc, vậy tất cả những chuyện này nói không chừng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bất kể là chứng bệnh gì đều có nguyên nhân, bắt được nguyên nhân bệnh, mới có thể ‘đúng bệnh hốt thuốc’, chỉ cần tìm được tác nhân gây bệnh…
Lâm Đăng thậm chí không dám nghĩ tiếp nữa, nếu tất cả tang thi trên Trái đất này biến mất? Hắn thật sự thấy ý nghĩ rất là kỳ lạ.
Tuỳ tiện vào một toà nhà dân cư, Lâm Đăng đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, chờ đợi một lát, nhưng mà một giọt nước cũng không chảy ra.
Hắn tự giễu lắc lắc đầu, thò tay tắt đi vòi nước.
Sau một thời gian an ổn, hắn thiếu chút nữa quên mất, một thời gian dài không có người quản lý đường nước sợ là đã sớm bị khô cạn hoặc bị thịt thối rữa của tang thi làm tắt, nào có thể giống như trong căn cứ, luôn có người bảo trì.
Đúng là người xưa nói rất hay____sinh ở gian nan khổ cực, chết trong an lành.
Từ trong tủ quần áo rút ra một cái áo sơ mi, lại tìm được một cái quần bò, sau đó dùng ga giường miễn cưỡng lau đi bẩn thỉu trên người mình, cuối cùng mới không còn mùi hôi thối lúc nãy nữa.
Nhưng mà vẫn không xua đuổi được mùi hôi nhàn nhạt khắp người mình, Lâm Đăng nhăn trán, cắn răng lấy một bình nước từ trong kho hàng ra, thấm ướt một góc ga giường chà lau cơ thể mình một lần nữa, lại lột xuống vỏ gối đổ chút nước lên, bắt đầu cọ xát tóc, cọ cho đến khi trên đầu không nghe thấy mùi nữa, Lâm Đăng mới thở phào.
Bình nước vẫn còn dư hơn một nữa, Lâm Đăng rất hài lòng thu nó cất trở lại trong kho hàng.
Bộ quần áo bẩn ban đầu cũng ném vào trong góc kho hàng, chờ đến nơi có nước thì mang chúng ra rửa.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò xanh, vì không để ảnh hưởng đến hành động, hắn lại đem vạt áo sơ mi nhét vào lưng quần, đứng trước gương chỉnh chỉnh lại dây lưng, chậc, tuy rằng ăn mặc thế này có chút kỳ lạ, nhưng mà không có chọn lựa nào khác, tốt xấu gì nó cũng sạch sẽ vừa người đúng không?
Lâm Đăng nhẹ cong môi lên, thanh niên trong gương cũng lộ ra một nụ cười thoải mái sạch sẽ, hắn vốn trông đẹp trai, cho dù ăn mặc không ra gì cũng có thể toát ra vẻ thành thục lại đẹp mắt, huống chi sơ mi trắng lại đem khí tức lạnh lẽo tiêu điều xung quanh thân hắn thu lại một chút, lại bù lên một phần nho nhã.
Lâm Đăng cuốn cổ áo sơ mi lên tận khuỷu tay, nâng mi hài lòng nhìn vào gương, tinh anh một giây biến đại ca, khí chất ngay lập tức biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Trang phục không quan trọng là đẹp mắt hay không, đẹp mắt thì có cái lông gì mà xài được, không hạn chế hành động cơ thể mới là chính đạo.
Đi đến cửa sổ nhìn về phía xa xa, cách vài km khói đặc bốc lên cuồn cuộn, chỗ đó hẳn là cao ốc thực phẩm vừa mới bị hắn cho nổ tung, nhìn quanh một vòng, nhìn khắp các toà nhà cao tầng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng thân cao ba mét của người cuồng bạo, càng không biết được Cảnh Mặc đã biến đâu mất.
Chống lên cửa sổ lưu loát nhảy xuống, đợi đến khi cơ thể vững vàng đứng trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rung trời truyền đến từ xa xa.
Tim Lâm Đăng nảy lên, lập tức chạy như bay đến nơi phát ra âm thanh.
Khi hắn chạy đến đó, cơ thể người cuồng bạo bị mắc kẹt trong một con hẻm đã không còn tiếng động, máu đen chảy khắp đầy đất.
Bởi vì thân hình khổng lồ của người cuồng bạo chắn ngang tầm mắt, Lâm Đăng không nhìn thấy tình hình bên kia con hẻm, đành phải từ một cái hẻm khác đi vòng qua.
Đợi đến khi hắn nhìn thấy thân hình người cuồng bạo một lần nữa, trên đất chỉ để lại dấu chân dính máu đen, vẫn không nhìn thấy Cảnh Mặc.
Lâm Đăng dọc theo dấu chân máu đen chầm chậm đi về phía trước, đi tới một siêu thị bị bỏ hoang, dấu chân vẫn kéo dài đi vào bên trong.
“Cảnh Mặc.” Lâm Đăng thử thăm dò gọi lên.
Không ai trả lời.
“Cảnh Mặc!” Lần này hắn nâng cao âm lượng.
Vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng Lâm Đăng một trận hốt hoảng, không thèm cẩn thận nữa mà trực tiếp xông đi vào, siêu thị to như vậy, chỉ còn lại những kệ hàng bị cướp ‘sạch’, trên đất đều là các túi nilon rách nát và đủ loại túi thực phẩm đủ màu sắc bị xé miệng, còn có những lon nước bị đạp méo mó.
Góc siêu thị có một cái cửa nhỏ, hẳn là kho trữ hàng. Lâm Đăng đẩy đẩy cửa, không nhúc nhích, xem ra là đã bị khoá từ bên trong.
Cái này cũng không làm khó được hắn, từ trong kho vũ khí hắn lấy ra hộp kẹp giấy lần trước cướp được trong biệt thự mái đỏ, cầm một cái đi ra, kéo thành dây thép thẳng chèn vào bên trong ổ khoá chuyển chuyển, dễ dàng bật mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hắn nhìn thấy Cảnh Mặc đang nhắm mắt dựa vào góc tường thở dốc dữ dội, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, bám chặt trên trán cậu, môi trắng bệt như màu da.
Lâm Đăng đau lòng đi qua ôm cậu vào trong lòng, sờ sờ hai gò má đỏ ửng của cậu, quả thực nóng đến phỏng tay.
Sau một vài giây, trên đầu truyền đến một tiếng nổ tung rất lớn, tiếng nổ chấn tai ù ù lên, nói là rung chuyển trời đất cũng không đủ.
Thế nhưng sau đó lại im lặng đến đáng sợ, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy, như thể tiếng nổ lúc nãy giống như là ảo giác nghe được, chứ không phải là âm thanh.
Lâm Đăng ngẩng đầu lên nhìn, đường cống rất tối, bởi vì vừa mới có vụ nổ mà mấy thứ đồ dính dấp nhầy nhụa rơi xuống, thậm chí có vài cái rớt trên tóc, trên mặt, trên vai hắn, Lâm Đăng vội vàng ngậm chặt miệng, nín thở đi về phía trước vài bước. Hắn không rõ tình hình hiện tại trên đó ra sao, nhưng sức mạnh của lựu đạn hạt nhân hắn rất hiểu biết, bởi vậy không có nhiều lo lắng.
Quẹo qua vài khúc cua tối tăm, phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng tru thấp của tang thi, cùng với tiếng bước chân xáo trộn, hơn mười con tang thi cứ vậy mà lắc lư đi tới đây.
Lâm Đăng cầm chắc Phản khúc đao trong tay, không chút nào sợ hãi bước tới nghênh đón chúng nó.
Dường như là ngửi thấy mùi con người, mấy con tang thi lập tức hưng phấn lên, kêu ngao ngao đẩy nhanh hơn tốc độ đi bộ, động tác vụng về nhanh chóng, chúng nó đi đường giống như chú hề đồ chơi được lên dây cót, nhìn vừa buồn cười vừa cổ quái.
Xem ra là chỉ vài con tang thi cấp một, đối với hắn chẳng phải là mối uy hiếp gì.
Lâm Đăng vểnh lên khoé miệng, tự tin sải bước đi nhanh qua, một đao chém ra, giống như là bổ dưa hấu vô cùng trơn tru.
Đám tang thi thậm chí ngay cả quơ cũng không trúng hắn, đã bị chém rớt đầu.
Máu tang thi mang theo một cổ mùi vị hôi thối, phát ra tiếng gần rú giống như vỏ cây bị chặt cổ họng, mùi và âm thanh trộn lẫn cùng một chỗ, ngược lại khiến không gian âm u khép kín này càng lộ ra chật chội.
Lâm Đăng cũng không muốn ở lại đây lâu, một khi đã không làm, đã làm thì làm đến cùng, cũng không chém tang thi nữa mà là trực tiếp vung tay đẩy chúng nó ra để chen lên phía trước, còn muốn cầm đao đâm tới, xuyên tang thi thành một chuỗi lại đẩy vào đám tang thi, ào ngã một mảng lớn, chờ chúng nó chậm rì rì đứng dậy thì Lâm Đăng sớm đã đi xa.
Ông đây có kháng thể, sợ cái lông?!
Vô tư đi!!!
Không biết đi trong bóng đêm bao lâu, tay chém đến tê rần, Lâm Đăng mới đi đến một khu có ánh sáng, sở dĩ có ánh sáng, là bởi vì phía trên miệng cống không có nắp đậy lên. Lâm Đăng nhìn quanh, không có cái gì để mà bò lên cả.
Rống_____
Vào lúc này, cái âm thanh vốn khàn khàn khó nghe lọt vào trong lỗ tai Lâm Đăng không thể nghi ngờ biến thành âm thanh của trời.
Lâm Đăng nở một nụ cười tính kế xoay người lại, đối với con tang thi đang lắc lư đi tới khu ánh sáng, lưu manh vẫy vẫy tay, “Lại đây.”
Tang thi há to mồm gào khan cổ họng, hung dữ nhào tới chỗ Lâm Đăng. Lâm Đăng hơi chuyển người tránh nó ra, ngay khi con tang thi loạng choạng muốn ngã xuống đất thì hắn lại lập tức đỡ nó, sau đó hai tay chống lên vai nó, trực tiếp đạp lên lấy đà bắt được miệng cống bên trên.
Không đợi con tang thi phản ứng lại, Lâm Đăng đã nhún người đứng trên mặt đất, hắn nhìn xuống con tang thi đang giương nanh múa vuốt dưới cống cười cười, đứng thẳng dậy phủi phủi bụi bẩn trên người.
Hiện tại Lâm Đăng đang đứng trên đường bên cạnh một tiểu khu, trên đất rác rưởi chất thành bãi, ở cái thời buổi này, sẽ không có ai nhàn rỗi đi dọn vệ sinh cả, bị gió thổi qua, đầy trời bay đầy giấy và túi nilon.
Trong cống thoát nước còn không cảm nhận được, vừa nhảy ra khỏi, mùi trên người mình thật sự là hăng mũi, Lâm Đăng lột bỏ áo rồi cầm trong tay đi về hướng tiểu khu.
Tiểu khu không người im lặng đáng sợ, chí có tiếng rì rào của gió thổi qua khu vực cây xanh khiến cho lá cây xào xạc vang lên.
Một tờ báo cũ rách bị gió thổi lượn trong không khí bay a lật a, sau đó roẹt một tiếng đập vào trên ***g ngực Lâm Đăng, không còn lực đẩy của gió, tờ báo này cũng chầm chậm rớt xuống đất.
Lâm Đăng cúi đầu nhìn xem xem, trên tờ báo có một dòng tít lớn, “Tiểu trấn du lịch bỏ hoang nhiều năm bỗng dưng xuất hiện dã nhân!!”
Lâm Đăng nhíu nhíu mày, tầm mắt di chuyển xuống dòng tin nhỏ phía dưới: ‘Người phượt đi ngang qua bị đuổi cắn, người vợ sử dụng vệ tinh điện thoại cầu cứu, người phượt đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh’
Ngày bản tin là _____ngày 12 tháng 05 năm 20xx.
Mà kiếp trước Lâm Đăng biết ca bệnh tang thi đầu tiên là vụ án một người đàn ông ở khu vực nông thôn nào đó giết người, nếu như nhớ không lầm, ngày đó phải là mấy ngày đầu của tháng sáu.
Ca bệnh tang thi đầu tiên này tự nhiên là thu hút sự chú ý của cộng đồng, nhưng chỉ có chút người lưu tâm, mà lại có một số người không đồng ý, liền đem nó thành các loại tin đồn để nói chuyện phiếm.
Về phần vụ án ‘dã nhân’ vào tháng năm này, người đàn ông bị cắn vẫn không thoát khỏi tình trạng hôn mê, nên không có tin tức sau đó, tự nhiên là sẽ không được nhiều người chú ý, Lâm Đăng lắc lắc đi bụi bẩn trên tờ báo, cười nhạo một tiếng, trong lòng lại sáng như gương____khẳng định không phải đơn giản là ‘dã nhân’.
Đáng kỳ quái là, virus tang thi thời kỳ ủ bệnh dài nhất không quá hai ngày, vậy người đàn ông đó tại sao kéo dài đến tận đầu tháng sáu mà không có gì xảy ra?
Có quái lạ…
Lâm Đăng hít sâu một hơi, cào cào chỗ tóc bị nước bẩn làm dính lại, suy nghĩ từ một góc độ khác, tờ báo này ngược lại cho hắn không ít chỉ dẫn.
Nếu như tìm thấy được ‘địa chỉ sinh’ ra của con tang thi đầu tiên, vậy không phải có nghĩa là cũng có thể tìm được nguồn gốc của thảm hoạ diệt chủng này, chỉ cần tìm được nguồn gốc, vậy tất cả những chuyện này nói không chừng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bất kể là chứng bệnh gì đều có nguyên nhân, bắt được nguyên nhân bệnh, mới có thể ‘đúng bệnh hốt thuốc’, chỉ cần tìm được tác nhân gây bệnh…
Lâm Đăng thậm chí không dám nghĩ tiếp nữa, nếu tất cả tang thi trên Trái đất này biến mất? Hắn thật sự thấy ý nghĩ rất là kỳ lạ.
Tuỳ tiện vào một toà nhà dân cư, Lâm Đăng đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, chờ đợi một lát, nhưng mà một giọt nước cũng không chảy ra.
Hắn tự giễu lắc lắc đầu, thò tay tắt đi vòi nước.
Sau một thời gian an ổn, hắn thiếu chút nữa quên mất, một thời gian dài không có người quản lý đường nước sợ là đã sớm bị khô cạn hoặc bị thịt thối rữa của tang thi làm tắt, nào có thể giống như trong căn cứ, luôn có người bảo trì.
Đúng là người xưa nói rất hay____sinh ở gian nan khổ cực, chết trong an lành.
Từ trong tủ quần áo rút ra một cái áo sơ mi, lại tìm được một cái quần bò, sau đó dùng ga giường miễn cưỡng lau đi bẩn thỉu trên người mình, cuối cùng mới không còn mùi hôi thối lúc nãy nữa.
Nhưng mà vẫn không xua đuổi được mùi hôi nhàn nhạt khắp người mình, Lâm Đăng nhăn trán, cắn răng lấy một bình nước từ trong kho hàng ra, thấm ướt một góc ga giường chà lau cơ thể mình một lần nữa, lại lột xuống vỏ gối đổ chút nước lên, bắt đầu cọ xát tóc, cọ cho đến khi trên đầu không nghe thấy mùi nữa, Lâm Đăng mới thở phào.
Bình nước vẫn còn dư hơn một nữa, Lâm Đăng rất hài lòng thu nó cất trở lại trong kho hàng.
Bộ quần áo bẩn ban đầu cũng ném vào trong góc kho hàng, chờ đến nơi có nước thì mang chúng ra rửa.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò xanh, vì không để ảnh hưởng đến hành động, hắn lại đem vạt áo sơ mi nhét vào lưng quần, đứng trước gương chỉnh chỉnh lại dây lưng, chậc, tuy rằng ăn mặc thế này có chút kỳ lạ, nhưng mà không có chọn lựa nào khác, tốt xấu gì nó cũng sạch sẽ vừa người đúng không?
Lâm Đăng nhẹ cong môi lên, thanh niên trong gương cũng lộ ra một nụ cười thoải mái sạch sẽ, hắn vốn trông đẹp trai, cho dù ăn mặc không ra gì cũng có thể toát ra vẻ thành thục lại đẹp mắt, huống chi sơ mi trắng lại đem khí tức lạnh lẽo tiêu điều xung quanh thân hắn thu lại một chút, lại bù lên một phần nho nhã.
Lâm Đăng cuốn cổ áo sơ mi lên tận khuỷu tay, nâng mi hài lòng nhìn vào gương, tinh anh một giây biến đại ca, khí chất ngay lập tức biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Trang phục không quan trọng là đẹp mắt hay không, đẹp mắt thì có cái lông gì mà xài được, không hạn chế hành động cơ thể mới là chính đạo.
Đi đến cửa sổ nhìn về phía xa xa, cách vài km khói đặc bốc lên cuồn cuộn, chỗ đó hẳn là cao ốc thực phẩm vừa mới bị hắn cho nổ tung, nhìn quanh một vòng, nhìn khắp các toà nhà cao tầng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng thân cao ba mét của người cuồng bạo, càng không biết được Cảnh Mặc đã biến đâu mất.
Chống lên cửa sổ lưu loát nhảy xuống, đợi đến khi cơ thể vững vàng đứng trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rung trời truyền đến từ xa xa.
Tim Lâm Đăng nảy lên, lập tức chạy như bay đến nơi phát ra âm thanh.
Khi hắn chạy đến đó, cơ thể người cuồng bạo bị mắc kẹt trong một con hẻm đã không còn tiếng động, máu đen chảy khắp đầy đất.
Bởi vì thân hình khổng lồ của người cuồng bạo chắn ngang tầm mắt, Lâm Đăng không nhìn thấy tình hình bên kia con hẻm, đành phải từ một cái hẻm khác đi vòng qua.
Đợi đến khi hắn nhìn thấy thân hình người cuồng bạo một lần nữa, trên đất chỉ để lại dấu chân dính máu đen, vẫn không nhìn thấy Cảnh Mặc.
Lâm Đăng dọc theo dấu chân máu đen chầm chậm đi về phía trước, đi tới một siêu thị bị bỏ hoang, dấu chân vẫn kéo dài đi vào bên trong.
“Cảnh Mặc.” Lâm Đăng thử thăm dò gọi lên.
Không ai trả lời.
“Cảnh Mặc!” Lần này hắn nâng cao âm lượng.
Vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng Lâm Đăng một trận hốt hoảng, không thèm cẩn thận nữa mà trực tiếp xông đi vào, siêu thị to như vậy, chỉ còn lại những kệ hàng bị cướp ‘sạch’, trên đất đều là các túi nilon rách nát và đủ loại túi thực phẩm đủ màu sắc bị xé miệng, còn có những lon nước bị đạp méo mó.
Góc siêu thị có một cái cửa nhỏ, hẳn là kho trữ hàng. Lâm Đăng đẩy đẩy cửa, không nhúc nhích, xem ra là đã bị khoá từ bên trong.
Cái này cũng không làm khó được hắn, từ trong kho vũ khí hắn lấy ra hộp kẹp giấy lần trước cướp được trong biệt thự mái đỏ, cầm một cái đi ra, kéo thành dây thép thẳng chèn vào bên trong ổ khoá chuyển chuyển, dễ dàng bật mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hắn nhìn thấy Cảnh Mặc đang nhắm mắt dựa vào góc tường thở dốc dữ dội, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, bám chặt trên trán cậu, môi trắng bệt như màu da.
Lâm Đăng đau lòng đi qua ôm cậu vào trong lòng, sờ sờ hai gò má đỏ ửng của cậu, quả thực nóng đến phỏng tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook