Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội
-
Chương 62: Một phút mâu thuẫn
Nghe tiếng chuông, Cảnh Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lại liếc nhìn Lâm Đăng, thấy hắn không nói chuyện thì định đi đến mở cửa.
“Đừng đi!” Vừa nghĩ đến bên ngoài cửa có thể là Tân Minh, mặt Lâm Đăng tái xanh, hắn vội vàng kéo lấy tay Cảnh Mặc.
“Ừm~” Cảnh Mặc ngược lại là không có kiên trì, ngoan ngoãn đi trở về bên cạnh Lâm Đăng.
“Nếu anh nói, Tân Minh hiện đang ở căn cứ, em sẽ làm thế nào?” Lâm Đăng lo lắng nắm chặt tay Cảnh Mặc, ngoài ý muốn là, trong lòng bàn tay Cảnh Mặc thật ấm áp, phần ấm áp này thành công xoa dịu hắn, khiến trái tim sợ hãi nhảy lên từ từ trở lại vị trí của nó, hô hấp dồn dập nặng nề cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Đúng vậy, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thực sự không có gì phải sợ, không phải chỉ là một tang thi thôi sao, không có khả năng đánh không chết, luôn luôn có điểm yếu, chỉ là tạm thời hắn không biết mà thôi. Lâm Đăng tự giễu lắc đầu, mình thế mà còn không thể bình tình được sao.
“Tôi có cái này.” Cảnh Mặc lấy một khẩu súng lục màu xanh từ trong túi áo mình ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đăng loé sáng lên, khoé môi hồng hơi cong lên, kết hợp với làn da trắng như tuyết, cực kỳ quyến rũ, Lâm Đăng nhìn thấy trong lòng lại động một tí, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bổ nhào lên cắn tới.
Gần đây mình sao càng ngày càng cơ khát, Lâm Đăng xấu hổ ho khan một tiếng, nhận lấy khẩu súng màu xanh trên tay cậu xem xét, “Vũ khí mới?”
“Phải, vừa làm ra được.” Cảnh Mặc cười cong ánh mắt thành lưỡi liềm, khảm ở trong đó là hai viên ngọc trai đen sáng ngời, nhìn về phía đôi mắt Lâm Đăng giống như một đứa trẻ đang mong chờ thưởng cho kẹo ngọt.
“Rất được, rất lợi hại.” Lâm Đăng sờ soạng mái tóc của cậu, tự đáy lòng tán thưởng, nghĩ chính mình còn là dựa vào kho vũ khí mới đạt được vũ khí năng lượng cao, Cảnh Mặc đã có thể đi trước nhiều năm nghiên cứu ra loại súng laser này, thật sự tuyệt vời.
Súng laser hồng ngoại, kiếp trước hắn từng thấy qua trên màn hình trong căn cứ, khi đó khẩu súng này tạo thành cơn chấn động rất lớn, gần như là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có khẩu súng này, ai còn sầu lo có đạn hay không có đạn, càn quét đại quân tang thi chỉ là chuyện nhỏ, so với đao sắc bén hơn, bền, thuận tiện cầm tay, dễ sử dụng, nó không đòi hỏi bất kỳ kỹ thuần gì, nam nữ già trẻ đều có thể sử dụng, quả thực chính là vũ khí lợi hại giết tang thi!
“Tôi định sẽ thiết kế mạng lưới laser ở bên ngoài căn cứ.” Cảnh Mặc mím môi cười nâng lên độ cong.
“Tường laser phòng thủ? Em có thể làm đến trình độ này sao!” Lâm Đăng giật mình nhìn cậu, cái loại tường hồng ngoại được kiểm soát bằng trí não chỉ tồn tại trong bộ phim khoa học viễn tưởng ‘Resident Evil’, chẳng lẽ thật sự sẽ được xuất bản ra sao! Vậy căn cứ còn không phải là bất khả chiến bại?
Cúng không đúng, tang thi cao cấp có chỉ số thông minh cực cao vẫn dễ dàng thâm nhậo vào, nhưng đối phó với số lượng tang thi triều cấp thấp kia vẫn rất dễ dàng.
Đây chẳng lẽ là chế độ cân bằng, bởi vì kiếp này tang thi quá mức nghịch thiên, cho nên khoa học kỹ thuật của nhân loại mới nhảy vọt nhanh chóng?
Ding dong_____ ding dong____
Chuông cửa vẫn cố chấp vang lên không ngừng, suy nghĩ của Lâm Đăng bị đánh gãy, sau đó vô thức nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, do dự, nghĩ rằng ít nhất thằng nhóc tang thi đó sẽ không có khả năng kiên nhẫn như vậy, vừa nãy trong đoạn ghi hình cậu ta cực hận Lâm Đăng và Cảnh Mặc.
Như vậy ngoài cửa chắc chắn là người khác, mà lạ, như thế nào hôm nay nhà mình lại náo nhiệt vậy!
Hắn không định lén lút nhìn từ cửa sổ, thoải mái đi tới cửa, đấy cửa ra, xuất hiện phía sau cánh cửa không phải là Tân Minh, càng không phải là người nào đó hắn quen biết trong căn cứ, mà là một cậu nhóc mặt mũi trông đẹp trai.
“À, xin chào.” Cậu nhóc có chút sợ hãi rụt cổ nói.
Lâm Đăng lãnh đạm liếc nhìn cậu bé, “Cậu là ai?”
“Em…” Cậu bé còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn về đằng sau Lâm Đăng, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệt vô cùng, thậm chí ngay cả màu trên môi cũng biến mất.
Lâm Đăng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của cậu bé, ở bên trong con ngươi trừng to là một gương mặt vô cùng tối tăm, lạnh như băng không có một chút biểu tình, giống như ác quỷ mới vừa trốn thoát khỏi địa ngục.
“Mặc Mặc?” Lâm Đăng lo lắng nhìn xem phía sau, nhìn thấy chỉ là một cậu em xinh đẹp trầm tĩnh ngoan ngoãn, không khác gì lúc bình thường.
Lâm Đăng cười sờ vào tóc cậu, cũng không nói cái gì, chỉ là nhìn vào mắt cậu mang thêm một tia tìm tòi nghiên cứu, Cảnh Mặc cắn môi khẩn trương nhìn xem Lâm Đăng, nhìn kỹ còn phát hiên ở tận sâu trong đôi mắt cậu còn có chứa cảm xúc bất an thấp thỏm.
“Không sao đâu, đừng sợ.” Lâm Đăng bắt lấy ngón tay lạnh lẽo của Cảnh Mặc, kéo cậu ôm vào người mình, sau đó mặt đầy không thiện nhìn về phía cậu bé kia, “Đừng đến làm phiền được không, chúng ta hình như không quen!”
“Không phải.” Cậu bé gần như muốn khóc, cậu đầy mặt sợ hãi trừng to đôi mắt nhìn vào Cảnh Mặc đang cúi đầu không nói chuyện trong lòng Lâm Đăng, lại hướng về phía Lâm Đăng nhỏ giọng cầu xin, “Van cầu anh, cứu cứu Đại thiếu đi!”
“Nói lộn xộn cái gì đó, Đại thiếu là ai, tôi quen biết sao?” Lâm Đăng nhướn cao một bên lông mày, dùng ánh nhìn kẻ thần kinh bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.
“Đại thiếu, đó là, đó là thiếu gia Cảnh Dục, van cầu anh cứu cứu anh ấy, đừng, đừng để cho Nhị thiếu tra tấn anh ấy…” Cậu bé càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng gần như là ngồi xuống trên mặt đất, ôm cuộn mình lại run rẩy.
“Cảnh Dục?!” Lâm Đăng cau mày, tiếp đó là tiếng cười từ chối cho ý kiến, “Tôi biết, giờ cậu có thể đi chưa.”
Đây là một câu tường thuật, không phải là câu nghi vấn.
Cậu bé sao có thể nghe không hiểu, cậu biết là Lâm Đăng đang đuổi mình, nhưng cậu vẫn cố gắng gượng gạo đứng lên, thậm chí kích động bắt lấy cánh tay Lâm Đăng, “Cầu, van cầu anh, khuyên, khuyên Nhị thiếu thả Đại thiếu, nói thế nào thì thiếu gia Cảnh Dục là anh trai cậu ấy mà, cậu ấy sao có thể nhẫn tâm như vậy____cầu, cầu anh, Đại thiếu sẽ chết mất, không, ngay cả chết anh ấy cũng không chết được, van cầu anh, hum hum hum~”
Crack____
Một âm thanh lưu loát vang lên ngăn cản lại cậu bé khóc lóc nói năng lộn xộn, cổ cậu bé không tự nhiên bị xoắn lệch ở một bên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nặng nề ngã xuống nền xi măng.
Cảnh Mặc rút ra một cái khăn tay màu xanh nhạt từ trong người, cẩn thận lau phần cánh tay của Lâm Đăng vừa mới bị cậu bé đó chạm vào.
Lâm Đăng thu tay mình về, nhìn về phía cậu bé vừa mới bị Cảnh Mặc đột ngột bẽ gãy cổ, nhợt nhạt nói, “Cái xác này làm sao đây, nó sẽ bốc mùi.”
Cảnh Mặc lại nắm lấy tay Lâm Đăng, cầm khăn cẩn thận lau, miệng còn không quên trả lời, “Tôi sẽ xử lý gọn, trước lau tay cho sạch đã, bẩn.”
“Tay của anh rất sạch.” Lâm Đăng ném tay Cảnh Mặc ra, cau mày nhìn cậu, “Em làm sao vậy?”
“Bẩn.” Cảnh Mặc nhất quyết không tha bắm lấy cổ tay Lâm Đăng, lần này là dùng lực, trên cánh tay của Lâm Đăng bị cậu chà lau đến ửng đỏ, thậm chí còn có chút đau nhẹ.
“Đủ rồi!” Lâm Đăng phát hoả đẩy cậu một cái, lại đẩy không được, Cảnh Mặc ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tối sầm, ở dưới ánh đèn mờ trong sân trông cực kỳ khủng bố.
Tim Lâm Đăng nhảy rớt một nhịp, nhìn Cảnh Mặc như vậy, chỉ cảm thấy có vách ngăn, “Em đang tức giận?”
Cảnh Mặc lắc đầu, vứt cái khăn trên tay, xoay người quay lưng lại với Lâm Đăng, cậu từ trong túi áo lấy ra vài viên bi nhỏ, sau đó bóp vỡ rải lên cái xác trước cửa, lại móc ra một cái túi gì đó, xé rách ngay lập tức rắc lên, tiếp, cái xác đó dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi tan chảy ra, cuối cùng ngay cả dịch thi cũng bốc hơi mất, mặt đất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết.
Toàn bộ quá trình Lâm Đăng đều chứng kiến, không biết tại sao, hắn hiện tại không dám như trước thân mật chà xát tóc Cảnh Mặc, hoặc nắm lấy tay cậu để sưởi ấm cho cậu.
Nhiệt độ tay của Cảnh Mặc theo tâm tình mà thay đổi, tâm tình xấu là lạnh như băng, tâm tình tốt thì rất ấm áp, Lâm Đăng biết lúc này tay Cảnh Mặc nhất định là lạnh giống như băng đá, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ đau lòng cầm lấy tay cậu, thế nhưng bây giờ…
Rõ ràng trước kia Cảnh Mặc cũng từng ở trước mặt hắn giết người, mà bản thân hắn cũng chẳng phải người thiện lương gì, giết người cũng không ít, nhưng lần này, Lâm Đăng không rõ được cảm giác lúc này, giống như là có ác quỹ từ đằng sau nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân toát ra âm lãnh, cảm giác này rất khó chịu.
Lâm Đăng cương cứng mặt, sau đó hắn nói với giọng khô cứng, “Muộn rồi, em cũng nên về ngủ đi… Có một người nữa trong phòng, anh không ngủ được.”
Nói xong, kéo cửa đóng lại.
Lâm Đăng khó chịu đi vài vòng trong đại sảnh, cuối cùng là ném mình nằm lên ghế sopha, ngửa đầu hít sâu vài hơi, thế nhưng đôi mắt sâu hun hút đó của Cảnh Mặc vẫn cứ lượn lờ trước mặt hắn.
‘Sao em lại biến thành như vậy.’ Lâm Đăng đột nhiên ngồi dậy, nhìn xuống sàn lẩm bẩm một câu, hắn thật sự không dám tin Cảnh Mặc ở trước mặt hắn cũng học được nguỵ trang, rõ ràng trước kia Mặc Mặc không muốn nói sẽ không nói, trong lòng nghĩ gì đều hiện lên trong mắt, Lâm Đăng chỉ cần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó một lúc, trên cơ bản có thể biết được cậu đang giận, vui vẻ, hay là vẫn đang mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ, hắn thậm chí ngay cả nhìn thẳng vào đôi mắt đó cũng không dám, hắn thực sự sợ khi nhìn thấy những thứ mình không muốn thấy.
Khó trách hôm nay Cảnh Mặc cư xử đáng kinh ngạc như vậy, thậm chí còn mỉm cười với hắn vài lần, thật sự là bất thường.
Sớm biết như vậy, dứt khoát đừng thay đổi thì tốt rồi, trước kia cậu tuy đem mình nhốt trong một thế giới riêng, nhưng cậu sạch sẽ, đơn giản, khiến người ta cảm thấy thực sạch thực dễ chịu, mà hiện tại, cậu khiến người ta thấy sợ hãi, cũng khiến Lâm
Đăng khó chịu cực kỳ.
Cũng không phải là Lâm Đăng trách cứ Cảnh Mặc giết cậu bé kia, nếu hôm nay trùng hợp đúng dịp tâm tình hắn không tốt, có lẽ sẽ vặn gãy cổ đối phương, mà là chính bản thân Lâm Đăng.
Hơn nữa, sự thay đổi của Cảnh Mặc là quá nhanh, làm cho hắn không kịp thích ứng, hắn thậm chí còn nghĩ, có thể một ngày nào đó mình chọc cho Cảnh Mặc không vui, kết cục hôm nay của cậu bé đó sẽ thành là hắn, không, có khi còn thảm hơn.
Mọi thứ thay đổi, một người thay đổi, sẽ mang đến rất nhiều thứ thay đổi, cảm giác đau rát vẫn còn trên cánh tay, hôm nay Cảnh Mặc thực sự là rất khó hiểu, bởi vì cậu bé đó hướng hắn cáo trạng, cho nên cậu ta mới có thể giận chó đánh mèo lên người mình? Đây cũng quá là không phân phải trái đó! Từ bao giờ Cảnh Mặc thiếu kiên nhẫn như vậy, trong ấn tượng thì cậu ta không phải là người dễ bị chọc giận.
Lâm Đăng ngồi trên ghế sopha rất lâu, không thể cho phép có một nhân tố nguy hiểm không xác định tồn tại bên cạnh mình, Cảnh Mặc đã khiến mình cảm thấy nguy cơ, vì bảo trụ mạng nhỏ, mình không thể ở lại đây được nữa.
Bất cứ là ai sống lại một đời, luôn sẽ trở nên cực kỳ tiếc mạng, Lâm Đăng cũng không ngoại lệ.
Lâm Đăng là loại người nói là sẽ làm, sau khi hạ quyết tâm thì chuẩn bị hành động.
Thế nhưng trong một giây hắn mở cánh cửa ra, hắn lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cảnh Mặc ôm đầu gối mình ngồi ở trước cửa, đầu hơi cúi xuống, mái tóc mềm mại treo hai bên má che khuất khuôn mặt cậu, im lặng, nếu không phải lớp vải trên đầu gối bị ướt nhẹp, Lâm Đăng sẽ cho rằng cậu đang ngủ.
Đèn trong sân đã tắt tử lâu, hiện tại là thời gian cúp điện của căn cứ, đèn trong phòng cũng không được bật.
Cảnh Mặc cứ như vậy ngồi ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, quần áo vải dệt mỏng bao lấy thân thể thon gầy, trông cô đơn lại tịch mịch, cậu không nói cũng không cử động, chỉ thỉnh thoảng có một giọt nước trong veo nhỏ lên đầu gối, khiến mảnh vải dệt đó lại ‘ẩm’ một chút.
“Mặc Mặc.” Tim Lâm Đăng bị đâm đau, ngay lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể bị gió đêm thổi thành lạnh băng kia vào lòng, “Đừng khóc, anh xin lỗi.”
“Đừng sợ tôi.” Đáp lại hắn là giọng nói khô khốc lại mang theo chút nghẹn ngào.
“Ha ha, nghĩ linh tinh gì đó, sao anh phải sợ em?!”
“Đừng đi.”
“Rồi, anh đã nói với em là không đi mà.”
Quá nhạy cảm, Cảnh Mặc thật sự quá nhạy cảm, cho dù là trong lòng Lâm Đăng suy nghĩ cái gì, hoặc muốn làm gì, đều bị cậu cảm nhận được, Lâm Đăng tự nhận bản thân khống chế cảm xúc rất tốt, hắn không phải là loại người đem hết tâm sự của mình viết lên mặt.
Đôi mắt đầy phức tạp nhìn xuống Cảnh Mặc, Lâm Đăng khẽ thở dài, sờ sờ tóc cậu không nói gì thêm.
“Đừng đi!” Vừa nghĩ đến bên ngoài cửa có thể là Tân Minh, mặt Lâm Đăng tái xanh, hắn vội vàng kéo lấy tay Cảnh Mặc.
“Ừm~” Cảnh Mặc ngược lại là không có kiên trì, ngoan ngoãn đi trở về bên cạnh Lâm Đăng.
“Nếu anh nói, Tân Minh hiện đang ở căn cứ, em sẽ làm thế nào?” Lâm Đăng lo lắng nắm chặt tay Cảnh Mặc, ngoài ý muốn là, trong lòng bàn tay Cảnh Mặc thật ấm áp, phần ấm áp này thành công xoa dịu hắn, khiến trái tim sợ hãi nhảy lên từ từ trở lại vị trí của nó, hô hấp dồn dập nặng nề cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Đúng vậy, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thực sự không có gì phải sợ, không phải chỉ là một tang thi thôi sao, không có khả năng đánh không chết, luôn luôn có điểm yếu, chỉ là tạm thời hắn không biết mà thôi. Lâm Đăng tự giễu lắc đầu, mình thế mà còn không thể bình tình được sao.
“Tôi có cái này.” Cảnh Mặc lấy một khẩu súng lục màu xanh từ trong túi áo mình ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đăng loé sáng lên, khoé môi hồng hơi cong lên, kết hợp với làn da trắng như tuyết, cực kỳ quyến rũ, Lâm Đăng nhìn thấy trong lòng lại động một tí, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bổ nhào lên cắn tới.
Gần đây mình sao càng ngày càng cơ khát, Lâm Đăng xấu hổ ho khan một tiếng, nhận lấy khẩu súng màu xanh trên tay cậu xem xét, “Vũ khí mới?”
“Phải, vừa làm ra được.” Cảnh Mặc cười cong ánh mắt thành lưỡi liềm, khảm ở trong đó là hai viên ngọc trai đen sáng ngời, nhìn về phía đôi mắt Lâm Đăng giống như một đứa trẻ đang mong chờ thưởng cho kẹo ngọt.
“Rất được, rất lợi hại.” Lâm Đăng sờ soạng mái tóc của cậu, tự đáy lòng tán thưởng, nghĩ chính mình còn là dựa vào kho vũ khí mới đạt được vũ khí năng lượng cao, Cảnh Mặc đã có thể đi trước nhiều năm nghiên cứu ra loại súng laser này, thật sự tuyệt vời.
Súng laser hồng ngoại, kiếp trước hắn từng thấy qua trên màn hình trong căn cứ, khi đó khẩu súng này tạo thành cơn chấn động rất lớn, gần như là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có khẩu súng này, ai còn sầu lo có đạn hay không có đạn, càn quét đại quân tang thi chỉ là chuyện nhỏ, so với đao sắc bén hơn, bền, thuận tiện cầm tay, dễ sử dụng, nó không đòi hỏi bất kỳ kỹ thuần gì, nam nữ già trẻ đều có thể sử dụng, quả thực chính là vũ khí lợi hại giết tang thi!
“Tôi định sẽ thiết kế mạng lưới laser ở bên ngoài căn cứ.” Cảnh Mặc mím môi cười nâng lên độ cong.
“Tường laser phòng thủ? Em có thể làm đến trình độ này sao!” Lâm Đăng giật mình nhìn cậu, cái loại tường hồng ngoại được kiểm soát bằng trí não chỉ tồn tại trong bộ phim khoa học viễn tưởng ‘Resident Evil’, chẳng lẽ thật sự sẽ được xuất bản ra sao! Vậy căn cứ còn không phải là bất khả chiến bại?
Cúng không đúng, tang thi cao cấp có chỉ số thông minh cực cao vẫn dễ dàng thâm nhậo vào, nhưng đối phó với số lượng tang thi triều cấp thấp kia vẫn rất dễ dàng.
Đây chẳng lẽ là chế độ cân bằng, bởi vì kiếp này tang thi quá mức nghịch thiên, cho nên khoa học kỹ thuật của nhân loại mới nhảy vọt nhanh chóng?
Ding dong_____ ding dong____
Chuông cửa vẫn cố chấp vang lên không ngừng, suy nghĩ của Lâm Đăng bị đánh gãy, sau đó vô thức nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, do dự, nghĩ rằng ít nhất thằng nhóc tang thi đó sẽ không có khả năng kiên nhẫn như vậy, vừa nãy trong đoạn ghi hình cậu ta cực hận Lâm Đăng và Cảnh Mặc.
Như vậy ngoài cửa chắc chắn là người khác, mà lạ, như thế nào hôm nay nhà mình lại náo nhiệt vậy!
Hắn không định lén lút nhìn từ cửa sổ, thoải mái đi tới cửa, đấy cửa ra, xuất hiện phía sau cánh cửa không phải là Tân Minh, càng không phải là người nào đó hắn quen biết trong căn cứ, mà là một cậu nhóc mặt mũi trông đẹp trai.
“À, xin chào.” Cậu nhóc có chút sợ hãi rụt cổ nói.
Lâm Đăng lãnh đạm liếc nhìn cậu bé, “Cậu là ai?”
“Em…” Cậu bé còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn về đằng sau Lâm Đăng, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệt vô cùng, thậm chí ngay cả màu trên môi cũng biến mất.
Lâm Đăng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của cậu bé, ở bên trong con ngươi trừng to là một gương mặt vô cùng tối tăm, lạnh như băng không có một chút biểu tình, giống như ác quỷ mới vừa trốn thoát khỏi địa ngục.
“Mặc Mặc?” Lâm Đăng lo lắng nhìn xem phía sau, nhìn thấy chỉ là một cậu em xinh đẹp trầm tĩnh ngoan ngoãn, không khác gì lúc bình thường.
Lâm Đăng cười sờ vào tóc cậu, cũng không nói cái gì, chỉ là nhìn vào mắt cậu mang thêm một tia tìm tòi nghiên cứu, Cảnh Mặc cắn môi khẩn trương nhìn xem Lâm Đăng, nhìn kỹ còn phát hiên ở tận sâu trong đôi mắt cậu còn có chứa cảm xúc bất an thấp thỏm.
“Không sao đâu, đừng sợ.” Lâm Đăng bắt lấy ngón tay lạnh lẽo của Cảnh Mặc, kéo cậu ôm vào người mình, sau đó mặt đầy không thiện nhìn về phía cậu bé kia, “Đừng đến làm phiền được không, chúng ta hình như không quen!”
“Không phải.” Cậu bé gần như muốn khóc, cậu đầy mặt sợ hãi trừng to đôi mắt nhìn vào Cảnh Mặc đang cúi đầu không nói chuyện trong lòng Lâm Đăng, lại hướng về phía Lâm Đăng nhỏ giọng cầu xin, “Van cầu anh, cứu cứu Đại thiếu đi!”
“Nói lộn xộn cái gì đó, Đại thiếu là ai, tôi quen biết sao?” Lâm Đăng nhướn cao một bên lông mày, dùng ánh nhìn kẻ thần kinh bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.
“Đại thiếu, đó là, đó là thiếu gia Cảnh Dục, van cầu anh cứu cứu anh ấy, đừng, đừng để cho Nhị thiếu tra tấn anh ấy…” Cậu bé càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng gần như là ngồi xuống trên mặt đất, ôm cuộn mình lại run rẩy.
“Cảnh Dục?!” Lâm Đăng cau mày, tiếp đó là tiếng cười từ chối cho ý kiến, “Tôi biết, giờ cậu có thể đi chưa.”
Đây là một câu tường thuật, không phải là câu nghi vấn.
Cậu bé sao có thể nghe không hiểu, cậu biết là Lâm Đăng đang đuổi mình, nhưng cậu vẫn cố gắng gượng gạo đứng lên, thậm chí kích động bắt lấy cánh tay Lâm Đăng, “Cầu, van cầu anh, khuyên, khuyên Nhị thiếu thả Đại thiếu, nói thế nào thì thiếu gia Cảnh Dục là anh trai cậu ấy mà, cậu ấy sao có thể nhẫn tâm như vậy____cầu, cầu anh, Đại thiếu sẽ chết mất, không, ngay cả chết anh ấy cũng không chết được, van cầu anh, hum hum hum~”
Crack____
Một âm thanh lưu loát vang lên ngăn cản lại cậu bé khóc lóc nói năng lộn xộn, cổ cậu bé không tự nhiên bị xoắn lệch ở một bên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nặng nề ngã xuống nền xi măng.
Cảnh Mặc rút ra một cái khăn tay màu xanh nhạt từ trong người, cẩn thận lau phần cánh tay của Lâm Đăng vừa mới bị cậu bé đó chạm vào.
Lâm Đăng thu tay mình về, nhìn về phía cậu bé vừa mới bị Cảnh Mặc đột ngột bẽ gãy cổ, nhợt nhạt nói, “Cái xác này làm sao đây, nó sẽ bốc mùi.”
Cảnh Mặc lại nắm lấy tay Lâm Đăng, cầm khăn cẩn thận lau, miệng còn không quên trả lời, “Tôi sẽ xử lý gọn, trước lau tay cho sạch đã, bẩn.”
“Tay của anh rất sạch.” Lâm Đăng ném tay Cảnh Mặc ra, cau mày nhìn cậu, “Em làm sao vậy?”
“Bẩn.” Cảnh Mặc nhất quyết không tha bắm lấy cổ tay Lâm Đăng, lần này là dùng lực, trên cánh tay của Lâm Đăng bị cậu chà lau đến ửng đỏ, thậm chí còn có chút đau nhẹ.
“Đủ rồi!” Lâm Đăng phát hoả đẩy cậu một cái, lại đẩy không được, Cảnh Mặc ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tối sầm, ở dưới ánh đèn mờ trong sân trông cực kỳ khủng bố.
Tim Lâm Đăng nhảy rớt một nhịp, nhìn Cảnh Mặc như vậy, chỉ cảm thấy có vách ngăn, “Em đang tức giận?”
Cảnh Mặc lắc đầu, vứt cái khăn trên tay, xoay người quay lưng lại với Lâm Đăng, cậu từ trong túi áo lấy ra vài viên bi nhỏ, sau đó bóp vỡ rải lên cái xác trước cửa, lại móc ra một cái túi gì đó, xé rách ngay lập tức rắc lên, tiếp, cái xác đó dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi tan chảy ra, cuối cùng ngay cả dịch thi cũng bốc hơi mất, mặt đất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết.
Toàn bộ quá trình Lâm Đăng đều chứng kiến, không biết tại sao, hắn hiện tại không dám như trước thân mật chà xát tóc Cảnh Mặc, hoặc nắm lấy tay cậu để sưởi ấm cho cậu.
Nhiệt độ tay của Cảnh Mặc theo tâm tình mà thay đổi, tâm tình xấu là lạnh như băng, tâm tình tốt thì rất ấm áp, Lâm Đăng biết lúc này tay Cảnh Mặc nhất định là lạnh giống như băng đá, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ đau lòng cầm lấy tay cậu, thế nhưng bây giờ…
Rõ ràng trước kia Cảnh Mặc cũng từng ở trước mặt hắn giết người, mà bản thân hắn cũng chẳng phải người thiện lương gì, giết người cũng không ít, nhưng lần này, Lâm Đăng không rõ được cảm giác lúc này, giống như là có ác quỹ từ đằng sau nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân toát ra âm lãnh, cảm giác này rất khó chịu.
Lâm Đăng cương cứng mặt, sau đó hắn nói với giọng khô cứng, “Muộn rồi, em cũng nên về ngủ đi… Có một người nữa trong phòng, anh không ngủ được.”
Nói xong, kéo cửa đóng lại.
Lâm Đăng khó chịu đi vài vòng trong đại sảnh, cuối cùng là ném mình nằm lên ghế sopha, ngửa đầu hít sâu vài hơi, thế nhưng đôi mắt sâu hun hút đó của Cảnh Mặc vẫn cứ lượn lờ trước mặt hắn.
‘Sao em lại biến thành như vậy.’ Lâm Đăng đột nhiên ngồi dậy, nhìn xuống sàn lẩm bẩm một câu, hắn thật sự không dám tin Cảnh Mặc ở trước mặt hắn cũng học được nguỵ trang, rõ ràng trước kia Mặc Mặc không muốn nói sẽ không nói, trong lòng nghĩ gì đều hiện lên trong mắt, Lâm Đăng chỉ cần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó một lúc, trên cơ bản có thể biết được cậu đang giận, vui vẻ, hay là vẫn đang mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ, hắn thậm chí ngay cả nhìn thẳng vào đôi mắt đó cũng không dám, hắn thực sự sợ khi nhìn thấy những thứ mình không muốn thấy.
Khó trách hôm nay Cảnh Mặc cư xử đáng kinh ngạc như vậy, thậm chí còn mỉm cười với hắn vài lần, thật sự là bất thường.
Sớm biết như vậy, dứt khoát đừng thay đổi thì tốt rồi, trước kia cậu tuy đem mình nhốt trong một thế giới riêng, nhưng cậu sạch sẽ, đơn giản, khiến người ta cảm thấy thực sạch thực dễ chịu, mà hiện tại, cậu khiến người ta thấy sợ hãi, cũng khiến Lâm
Đăng khó chịu cực kỳ.
Cũng không phải là Lâm Đăng trách cứ Cảnh Mặc giết cậu bé kia, nếu hôm nay trùng hợp đúng dịp tâm tình hắn không tốt, có lẽ sẽ vặn gãy cổ đối phương, mà là chính bản thân Lâm Đăng.
Hơn nữa, sự thay đổi của Cảnh Mặc là quá nhanh, làm cho hắn không kịp thích ứng, hắn thậm chí còn nghĩ, có thể một ngày nào đó mình chọc cho Cảnh Mặc không vui, kết cục hôm nay của cậu bé đó sẽ thành là hắn, không, có khi còn thảm hơn.
Mọi thứ thay đổi, một người thay đổi, sẽ mang đến rất nhiều thứ thay đổi, cảm giác đau rát vẫn còn trên cánh tay, hôm nay Cảnh Mặc thực sự là rất khó hiểu, bởi vì cậu bé đó hướng hắn cáo trạng, cho nên cậu ta mới có thể giận chó đánh mèo lên người mình? Đây cũng quá là không phân phải trái đó! Từ bao giờ Cảnh Mặc thiếu kiên nhẫn như vậy, trong ấn tượng thì cậu ta không phải là người dễ bị chọc giận.
Lâm Đăng ngồi trên ghế sopha rất lâu, không thể cho phép có một nhân tố nguy hiểm không xác định tồn tại bên cạnh mình, Cảnh Mặc đã khiến mình cảm thấy nguy cơ, vì bảo trụ mạng nhỏ, mình không thể ở lại đây được nữa.
Bất cứ là ai sống lại một đời, luôn sẽ trở nên cực kỳ tiếc mạng, Lâm Đăng cũng không ngoại lệ.
Lâm Đăng là loại người nói là sẽ làm, sau khi hạ quyết tâm thì chuẩn bị hành động.
Thế nhưng trong một giây hắn mở cánh cửa ra, hắn lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cảnh Mặc ôm đầu gối mình ngồi ở trước cửa, đầu hơi cúi xuống, mái tóc mềm mại treo hai bên má che khuất khuôn mặt cậu, im lặng, nếu không phải lớp vải trên đầu gối bị ướt nhẹp, Lâm Đăng sẽ cho rằng cậu đang ngủ.
Đèn trong sân đã tắt tử lâu, hiện tại là thời gian cúp điện của căn cứ, đèn trong phòng cũng không được bật.
Cảnh Mặc cứ như vậy ngồi ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, quần áo vải dệt mỏng bao lấy thân thể thon gầy, trông cô đơn lại tịch mịch, cậu không nói cũng không cử động, chỉ thỉnh thoảng có một giọt nước trong veo nhỏ lên đầu gối, khiến mảnh vải dệt đó lại ‘ẩm’ một chút.
“Mặc Mặc.” Tim Lâm Đăng bị đâm đau, ngay lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể bị gió đêm thổi thành lạnh băng kia vào lòng, “Đừng khóc, anh xin lỗi.”
“Đừng sợ tôi.” Đáp lại hắn là giọng nói khô khốc lại mang theo chút nghẹn ngào.
“Ha ha, nghĩ linh tinh gì đó, sao anh phải sợ em?!”
“Đừng đi.”
“Rồi, anh đã nói với em là không đi mà.”
Quá nhạy cảm, Cảnh Mặc thật sự quá nhạy cảm, cho dù là trong lòng Lâm Đăng suy nghĩ cái gì, hoặc muốn làm gì, đều bị cậu cảm nhận được, Lâm Đăng tự nhận bản thân khống chế cảm xúc rất tốt, hắn không phải là loại người đem hết tâm sự của mình viết lên mặt.
Đôi mắt đầy phức tạp nhìn xuống Cảnh Mặc, Lâm Đăng khẽ thở dài, sờ sờ tóc cậu không nói gì thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook