Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội
-
Chương 52: Nhà trọ
Ở trên đỉnh xe hứng gió lạnh thổi cả một đêm, cơ thể bị đông lạnh có chút cương cứng, nhưng không có bất kỳ tình huống bất thường nào phát sinh, chẳng lẽ là thần kinh của mình nhạy cảm quá mức?
Lâm Đăng nhảy xuống xe, chui xuống gầm xe xem xét một lúc, không có thiết bị theo dõi, không có bom mini, gầm xe mọi thứ đều bình thường.
Hắn tin tưởng trực giác của mình sẽ không có sai lầm, nếu cảm giác nơi này có vấn đề, vậy thì không thể xem nhẹ được, bởi gì bất kỳ sai lầm nào đều có khả năng dùng mạng bù vào.
Lấy mặt nạ chống độc đeo lên, Lâm Đăng lái xe tới một góc hẻo lánh, cẩn thận cất chìa khoá xe vào trong kho hàng, tại mạt thế, xe là một phương tiện đi lại rất quan trọng, Lâm Đăng không muốn chiếc xe bị bất kỳ thiệt hại gì, bằng không hắn sẽ không có cách nào để vận chuyển vật tư, huyện Lâm Viên cách nơi này một chặng đường rất dài, hắn không thể để mất xe.
Chưa kể chiếc xe tải nhỏ này là hắn thuê từ căn cứ, quyền sỡ hữu không thuộc về hắn, nếu bị mất, phải bị khấu trừ gấp đôi tích phân.
Cách đó một km là nhà trọ dừng chân, Lâm Đăng chuẩn bị vào trong đó đột kích càn quét, nhân loại là một sinh vật rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, nếu nơi này có băng nhóm nào tệ hại, khẳng định sẽ dùng nơi đó làm nơi tập trung.
Cầm RPK trên tay, thả bóp vài súng, sức giật mặc dù có chút lớn nhưng tính năng vẫn còn nguyên vẹn, không vì một thời gian dài không sử dụng mà bị hư hỏng, huống chi, chút sức giật này đối với sự co giãn của cơ bắp hắn hiện tại, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
RPK là một loại vũ khí tự động quan trọng trong đội hình bộ binh, vai trò của nó là để tăng cường hoả lực đàn áp đối phương. Nếu một khả năng khác____nhà trọ ô tô đều là tang thi, vậy thì đạn dày đặc của RPK sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực, so với mã tấu hoặc sức mạnh của lựu đạn thì hiệu quả hơn.
Bên ngoài nhà trọ thoạt nhìn có vẻ rách nát, bức tường màu đỏ bên ngoài bị tróc một mảng lớn, lộ ra tường màu trắng bên trong, mặt tường rất bẩn, đủ loại mà sắc, thậm chí còn có máu khô, Lâm Đăng cố định lại mặt nạ thận trọng đi lên phía trước nhìn xem, trên tường có một hàng chữ, nhìn giống như là dùng móng tay vẽ ra.
“Thị trấn du lịch Mỹ Lệ…” Phía sau còn có một số tử, nhưng vì có người dùng dao cạo lớp sơn đỏ bên ngoài ra, chỉ còn lại nền tường màu trắng bên trong.
Lâm Đăng ngẩng đầu lên, nhìn lên cánh cửa sổ trên cùng, cửa sổ đóng chặt, không nhìn được tình huống gì.
Đẩy cánh cửa kính không có khoá, Lâm Đăng nhẹ nhàng chậm rãi bước vào trong, tầng một là đại sảnh, rất rộng rãi, trên mặt đất không có đồ vật lộn xộn nào, trừ những vết máu khô mờ khó nhận thấy, nơi này không hề dấu hiệu của mạt thế, toàn bộ đại sảnh vắng lặng, nhìn không thấy một con tang thi, cũng không có xác chết, bàn mặc dù có chút tổn hại, nhưng nó lại được đặt ngay ngắn gọn gàng, những chai rượu trên quầy bar đều lở dở, tủ rượu phía sau ngược lại có vài chai còn nguyên.
Lâm Đăng hơi suy tư, đột nhiên trở mình nhảy vào trong quầy bar, nhìn vài lần giữa những chai rượu, cuối cùng đưa tay lấy chai whisky, vừa tháo nắp ra, một luồng khí không màu hăng mạnh xông ra, chất lỏng trong chai có thể bằng mắt thường nhìn thấy giảm bớt.
Thuốc mê U Cường_____sản phẩm mới ra mắt vài năm gần đây trước mạt thế, nó bán khá chạy ở thị trường chợ đen ngầm
“Kỹ xảo cũ rít.” Lâm Đăng cười chế nhạo, đặt chai rượu lên quầy bar, lại thò tay nhấn nhấn liên tục lên mặt nạ, khó trách ông chủ kia đau thịt, mặt nạ này thật sự rất tốt.
“Hey, bảo bối Đăng Đăng ơi~”
Cầu thang đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, tiếng bước chân nhịp nhàng thong thả chầm chậm từ trên tầng vọng xuống, một lúc sau, một thân hình cao gầy xuất hiện ở đại sảnh.
Khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ của Lâm Đăng lập tức đen một nửa, hắn giơ khẩu RPK hướng về phía ngực cậu ta, “Đứng ở đó không nhúc nhích.”
Na Cẩn Du phe phẩy lọn tóc dài hai bên má, khoé miệng cong lên, nghe lời giơ hai tay lên, “Một năm không gặp nhau, lại gặp lại, anh tặng cho tôi lễ gặp mặt là cái họng súng tối thui? Đừng vậy chứ, tôi sẽ rất thương tâm~”
“Người phụ nữ trung niên kia là ai?” Lâm Đăng nheo một mắt, lạnh giọng mở miệng.
“Oh, anh nói dì Trương à, ừm, dì là đi cùng tôi, sao thế?” Na Cẩn Du đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Không có gì, tôi phải đi, đừng theo tôi, nếu để cho tôi thấy cậu hay thuộc hạ của cậu, tôi sẽ tức giận, tôi đây là có một tật xấu, khi cảm xúc không ổn định sẽ rất dễ dàng điên lên nổ súng, hiểu không?”
“OK, có hiểu một chút~” Na Cẩn Du nhướn mày, cười cực kỳ thiếu đánh.
Lâm Đăng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta, hạ súng trên tay xuống, xoay người muốn rời đi.
Đôi mắt Na Cẩn Du loé loé, đột nhiên cậu ta chạy lên phía trước ôm chặt Lâm Đăng, “Bảo bối nha, tôi chết mất, chúng ta đến thân thiết yêu yêu nào, hửm?”
Lâm Đăng tách mở tay cậu ta, túm lấy cổ áo gần như xách cả người cậu ta lên.
Na Cẩn Du lộ vẻ bàng hoàng nhìn Lâm Đăng, “Anh… Ah!” Còn chưa nói xong đã bị hung hăng quẳng xuống đất, may là mông tiếp đất, dày thịt, tuy rằng đau nhưng không tổn thương đến xương.
Lâm Đăng bẻ ngón tay rắc rắc, bước lên trước ngồi xổm trước mặt Na Cẩn Du, trên mặt cười như không cười, “Dòng chữ bên ngoài, phần cuối phía sau là cái gì?”
“Dòng chữ nào?” Na Cẩn Du chớp mắt, đôi mắt tràn đầy mơ hồ.
“Giả giỏi.” Lâm Đăng đưa tay vỗ vỗ lên mặt cậu ta, hướng cổ tay chuyển một cái đột nhiên nắm lấy cổ, sắc mặt trở bên âm u, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người trước mặt này, “Tôi đã từng nói chưa, không cho phép làm tôi ghê tởm, có, hay không có?!”
“Không… Có!” Sắc mặt Na Cẩn Du ngay lập tức sưng lên như màu gan heo, cổ họng bị bóp chặt rất khó để cậu ta nói cho hoàn chỉnh, khó thở, cả người dẫn tiến vào trạng thái thiếu oxy, họng càng là phát ra âm thanh rì rì, giống như là muốn ho khan nhưng lại không thể nào ho ra được.
Lâm Đăng lạnh lùng nhìn khuôn mặt Na Cẩn Du càng đỏ sẫm, nhìn đối phương thống khổ, ngược lại hắn thấy rất dễ nhiều, tâm trạng bực mình dường như đã tiêu tan rất nhiều.
“Tôi rất phiền cậu.” Đột nhiên Lâm Đăng thu tay, đứng lên và nhìn xuống cậu ta.
Na Cẩn Du ôm lấy cổ họng ho đến rung trời, xem xu thế, có khi ho đào ra cả phổi.
“Khụ khụ, anh, khụ khụ khụ, khí lực trở nên… Thật mạnh, khụ khụ khụ khụ~” Na Cẩn Du tràn đầy sự hoài nghi, đợi đến khi cổ họng giảm bớt khó chịu, cậu ta mới thò tay lau nước mắt, dựa vào tường chậm rãi đứng lên.
Lâm Đăng cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, nắm lại, sau đó lại thả lỏng tay xuống, lại ngẩng đầu, khoé miệng cong nhẹ, nụ cười đó tựa như còn mang theo một chút khinh thường.
“Cho dù tôi là ẻo lả, đó cũng là cơ bụng tám múi ẻo lả.” Na Cẩn Du dĩ nhiên nhìn ra ẩn ý trong nụ cười của Lâm Đăng, cậu ta đột nhiên xốc áo lên, kiêu ngạo hôn gió khoe cơ bắp trước mặt bảo bối tiểu Đăng Đăng.
Lâm Đăng cau mày, xuy một tiếng rất chi là khinh thường.
Na Cẩn Du hết sức buồn bực nhìn hắn một cái, “Nửa sau của dòng chữ đó____hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho anh biết, thế nào?”
Một giây trước còn là biểu tình ai oán, một giây sau đã bị phong tình vạn chủng thay thế, khoé mắt đuôi mày quyến rũ, thực sự không phải người bình thường có thể bắt chước được đâu.
Lâm Đăng cảm thấy cái tên này thực sự không thể cứu chữa được nữa, càng thêm không có tâm trạng lãng phí thời gian ở đây với cậu ta.
“Tôi không biết thật.” Na Cẩn Du hơi nghiêng người dựa vào tường, đợi cho đến khi Lâm Đăng mất kiên nhẫn, xoay người chuẩn bị rời đi, cậu ta mới hét lên gọi lại, “Phía trước thị trấn này có một cái đường hầm, nhưng không ai biết nó dẫn đi đâu, cũng không ai dám thử xem thế nào, tôi nghĩ rằng, dòng chữ phía sau có lẽ là bí mật dưới đường hầm đó.”
Nghe nói như thế, tốc độ của Lâm Đăng chậm một chút, nhưng hắn vẫn đẩy cửa kính đi ra ngoài, hắn cũng chẳng thừa hơi vô nghĩa ở lại đây với Na Cẩn Du.
Đợi khi Lâm Đăng rời khỏi một lúc lâu, trên tầng đi xuống một đám người, trên mặt đều đeo những mặt nạ kỳ quái.
Nếu Lâm Đăng ở đây, nhất định sẽ giật mình, loại hoá trang quái lạ này, phải chính là tập đoàn băng cướp nổi tiếng nhất trong mạt thế___Kiếp!
Chỉ là hiện tại, Kiếp vẫn còn trong giai đoạn đầu của sự phát triển.
Na Cẩn Du cào cào tóc, liếm môi giận dữ hỏi, “Vì sao anh ta ghét tôi như vậy.”
“Boss, anh quá nóng vội.” Một thanh niên mang mặt nạ Kim Ngưu cười khúc khích nói.
“Còn theo sau?” Một giọng nữ khàn khàn chen vào, bà là người duy nhất trong đám người không mang mặt nạ.
“Không cần đâu dì Trương, tôi không muốn dồn ép tiểu bảo bối của mình, anh ta bây giờ không dễ chọc à nha.”
“Boss, chúng tôi?” Một nam thấp lùn mang mặt nạ quỷ nghi hoặc hỏi.
“Các người tạm thời ở trong này đi, tôi muốn về H thị một chuyến, gia gia phái người truyền lời nói là người Cảnh gia tới, muốn làm một giao dịch với tôi.”
“Boss, nếu có ai đến đây…”
“Các người nhìn lo liệu, đừng cái gì cũng phải hỏi tôi.”
“Rõ.” Nam mặt nạ Kim Ngưu khẽ gật đầu.
***
Lâm Đăng cất RPK vào trong kho hàng, lập tức khởi động xe đi theo hướng ban đầu định ra lao vút đi, bánh xe lăn cấp tốc, đi đến đâu, cát đá cuồn cuộn, bụi đất tung bay, không khí xung quanh mịt mù.
Không biết vì sao, mắt phải của hắn nhảy lên, như thể chuyện gì xấu sẽ xảy ra, hắn cần phải nhanh chóng chạy về căn cứ.
Tốc độ nhanh chóng, giữa trưa hôm nay có thể đến được huyện Lâm Viên, chất đủ vật tư, nếu trên đường không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, chiều ngày mai hẳn là có thể trở về căn cứ.
Nếu như đã đáp ứng Mặc giúp cậu ấy coi sóc căn cứ một chút, không để trong thời gian này căn cứ xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Trực giác của Lâm Đăng luôn luôn rất chính xác, hắn cũng luôn rất tin vào trực giác của mình.
Lâm Đăng nhảy xuống xe, chui xuống gầm xe xem xét một lúc, không có thiết bị theo dõi, không có bom mini, gầm xe mọi thứ đều bình thường.
Hắn tin tưởng trực giác của mình sẽ không có sai lầm, nếu cảm giác nơi này có vấn đề, vậy thì không thể xem nhẹ được, bởi gì bất kỳ sai lầm nào đều có khả năng dùng mạng bù vào.
Lấy mặt nạ chống độc đeo lên, Lâm Đăng lái xe tới một góc hẻo lánh, cẩn thận cất chìa khoá xe vào trong kho hàng, tại mạt thế, xe là một phương tiện đi lại rất quan trọng, Lâm Đăng không muốn chiếc xe bị bất kỳ thiệt hại gì, bằng không hắn sẽ không có cách nào để vận chuyển vật tư, huyện Lâm Viên cách nơi này một chặng đường rất dài, hắn không thể để mất xe.
Chưa kể chiếc xe tải nhỏ này là hắn thuê từ căn cứ, quyền sỡ hữu không thuộc về hắn, nếu bị mất, phải bị khấu trừ gấp đôi tích phân.
Cách đó một km là nhà trọ dừng chân, Lâm Đăng chuẩn bị vào trong đó đột kích càn quét, nhân loại là một sinh vật rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, nếu nơi này có băng nhóm nào tệ hại, khẳng định sẽ dùng nơi đó làm nơi tập trung.
Cầm RPK trên tay, thả bóp vài súng, sức giật mặc dù có chút lớn nhưng tính năng vẫn còn nguyên vẹn, không vì một thời gian dài không sử dụng mà bị hư hỏng, huống chi, chút sức giật này đối với sự co giãn của cơ bắp hắn hiện tại, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
RPK là một loại vũ khí tự động quan trọng trong đội hình bộ binh, vai trò của nó là để tăng cường hoả lực đàn áp đối phương. Nếu một khả năng khác____nhà trọ ô tô đều là tang thi, vậy thì đạn dày đặc của RPK sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực, so với mã tấu hoặc sức mạnh của lựu đạn thì hiệu quả hơn.
Bên ngoài nhà trọ thoạt nhìn có vẻ rách nát, bức tường màu đỏ bên ngoài bị tróc một mảng lớn, lộ ra tường màu trắng bên trong, mặt tường rất bẩn, đủ loại mà sắc, thậm chí còn có máu khô, Lâm Đăng cố định lại mặt nạ thận trọng đi lên phía trước nhìn xem, trên tường có một hàng chữ, nhìn giống như là dùng móng tay vẽ ra.
“Thị trấn du lịch Mỹ Lệ…” Phía sau còn có một số tử, nhưng vì có người dùng dao cạo lớp sơn đỏ bên ngoài ra, chỉ còn lại nền tường màu trắng bên trong.
Lâm Đăng ngẩng đầu lên, nhìn lên cánh cửa sổ trên cùng, cửa sổ đóng chặt, không nhìn được tình huống gì.
Đẩy cánh cửa kính không có khoá, Lâm Đăng nhẹ nhàng chậm rãi bước vào trong, tầng một là đại sảnh, rất rộng rãi, trên mặt đất không có đồ vật lộn xộn nào, trừ những vết máu khô mờ khó nhận thấy, nơi này không hề dấu hiệu của mạt thế, toàn bộ đại sảnh vắng lặng, nhìn không thấy một con tang thi, cũng không có xác chết, bàn mặc dù có chút tổn hại, nhưng nó lại được đặt ngay ngắn gọn gàng, những chai rượu trên quầy bar đều lở dở, tủ rượu phía sau ngược lại có vài chai còn nguyên.
Lâm Đăng hơi suy tư, đột nhiên trở mình nhảy vào trong quầy bar, nhìn vài lần giữa những chai rượu, cuối cùng đưa tay lấy chai whisky, vừa tháo nắp ra, một luồng khí không màu hăng mạnh xông ra, chất lỏng trong chai có thể bằng mắt thường nhìn thấy giảm bớt.
Thuốc mê U Cường_____sản phẩm mới ra mắt vài năm gần đây trước mạt thế, nó bán khá chạy ở thị trường chợ đen ngầm
“Kỹ xảo cũ rít.” Lâm Đăng cười chế nhạo, đặt chai rượu lên quầy bar, lại thò tay nhấn nhấn liên tục lên mặt nạ, khó trách ông chủ kia đau thịt, mặt nạ này thật sự rất tốt.
“Hey, bảo bối Đăng Đăng ơi~”
Cầu thang đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, tiếng bước chân nhịp nhàng thong thả chầm chậm từ trên tầng vọng xuống, một lúc sau, một thân hình cao gầy xuất hiện ở đại sảnh.
Khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ của Lâm Đăng lập tức đen một nửa, hắn giơ khẩu RPK hướng về phía ngực cậu ta, “Đứng ở đó không nhúc nhích.”
Na Cẩn Du phe phẩy lọn tóc dài hai bên má, khoé miệng cong lên, nghe lời giơ hai tay lên, “Một năm không gặp nhau, lại gặp lại, anh tặng cho tôi lễ gặp mặt là cái họng súng tối thui? Đừng vậy chứ, tôi sẽ rất thương tâm~”
“Người phụ nữ trung niên kia là ai?” Lâm Đăng nheo một mắt, lạnh giọng mở miệng.
“Oh, anh nói dì Trương à, ừm, dì là đi cùng tôi, sao thế?” Na Cẩn Du đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Không có gì, tôi phải đi, đừng theo tôi, nếu để cho tôi thấy cậu hay thuộc hạ của cậu, tôi sẽ tức giận, tôi đây là có một tật xấu, khi cảm xúc không ổn định sẽ rất dễ dàng điên lên nổ súng, hiểu không?”
“OK, có hiểu một chút~” Na Cẩn Du nhướn mày, cười cực kỳ thiếu đánh.
Lâm Đăng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta, hạ súng trên tay xuống, xoay người muốn rời đi.
Đôi mắt Na Cẩn Du loé loé, đột nhiên cậu ta chạy lên phía trước ôm chặt Lâm Đăng, “Bảo bối nha, tôi chết mất, chúng ta đến thân thiết yêu yêu nào, hửm?”
Lâm Đăng tách mở tay cậu ta, túm lấy cổ áo gần như xách cả người cậu ta lên.
Na Cẩn Du lộ vẻ bàng hoàng nhìn Lâm Đăng, “Anh… Ah!” Còn chưa nói xong đã bị hung hăng quẳng xuống đất, may là mông tiếp đất, dày thịt, tuy rằng đau nhưng không tổn thương đến xương.
Lâm Đăng bẻ ngón tay rắc rắc, bước lên trước ngồi xổm trước mặt Na Cẩn Du, trên mặt cười như không cười, “Dòng chữ bên ngoài, phần cuối phía sau là cái gì?”
“Dòng chữ nào?” Na Cẩn Du chớp mắt, đôi mắt tràn đầy mơ hồ.
“Giả giỏi.” Lâm Đăng đưa tay vỗ vỗ lên mặt cậu ta, hướng cổ tay chuyển một cái đột nhiên nắm lấy cổ, sắc mặt trở bên âm u, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người trước mặt này, “Tôi đã từng nói chưa, không cho phép làm tôi ghê tởm, có, hay không có?!”
“Không… Có!” Sắc mặt Na Cẩn Du ngay lập tức sưng lên như màu gan heo, cổ họng bị bóp chặt rất khó để cậu ta nói cho hoàn chỉnh, khó thở, cả người dẫn tiến vào trạng thái thiếu oxy, họng càng là phát ra âm thanh rì rì, giống như là muốn ho khan nhưng lại không thể nào ho ra được.
Lâm Đăng lạnh lùng nhìn khuôn mặt Na Cẩn Du càng đỏ sẫm, nhìn đối phương thống khổ, ngược lại hắn thấy rất dễ nhiều, tâm trạng bực mình dường như đã tiêu tan rất nhiều.
“Tôi rất phiền cậu.” Đột nhiên Lâm Đăng thu tay, đứng lên và nhìn xuống cậu ta.
Na Cẩn Du ôm lấy cổ họng ho đến rung trời, xem xu thế, có khi ho đào ra cả phổi.
“Khụ khụ, anh, khụ khụ khụ, khí lực trở nên… Thật mạnh, khụ khụ khụ khụ~” Na Cẩn Du tràn đầy sự hoài nghi, đợi đến khi cổ họng giảm bớt khó chịu, cậu ta mới thò tay lau nước mắt, dựa vào tường chậm rãi đứng lên.
Lâm Đăng cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, nắm lại, sau đó lại thả lỏng tay xuống, lại ngẩng đầu, khoé miệng cong nhẹ, nụ cười đó tựa như còn mang theo một chút khinh thường.
“Cho dù tôi là ẻo lả, đó cũng là cơ bụng tám múi ẻo lả.” Na Cẩn Du dĩ nhiên nhìn ra ẩn ý trong nụ cười của Lâm Đăng, cậu ta đột nhiên xốc áo lên, kiêu ngạo hôn gió khoe cơ bắp trước mặt bảo bối tiểu Đăng Đăng.
Lâm Đăng cau mày, xuy một tiếng rất chi là khinh thường.
Na Cẩn Du hết sức buồn bực nhìn hắn một cái, “Nửa sau của dòng chữ đó____hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho anh biết, thế nào?”
Một giây trước còn là biểu tình ai oán, một giây sau đã bị phong tình vạn chủng thay thế, khoé mắt đuôi mày quyến rũ, thực sự không phải người bình thường có thể bắt chước được đâu.
Lâm Đăng cảm thấy cái tên này thực sự không thể cứu chữa được nữa, càng thêm không có tâm trạng lãng phí thời gian ở đây với cậu ta.
“Tôi không biết thật.” Na Cẩn Du hơi nghiêng người dựa vào tường, đợi cho đến khi Lâm Đăng mất kiên nhẫn, xoay người chuẩn bị rời đi, cậu ta mới hét lên gọi lại, “Phía trước thị trấn này có một cái đường hầm, nhưng không ai biết nó dẫn đi đâu, cũng không ai dám thử xem thế nào, tôi nghĩ rằng, dòng chữ phía sau có lẽ là bí mật dưới đường hầm đó.”
Nghe nói như thế, tốc độ của Lâm Đăng chậm một chút, nhưng hắn vẫn đẩy cửa kính đi ra ngoài, hắn cũng chẳng thừa hơi vô nghĩa ở lại đây với Na Cẩn Du.
Đợi khi Lâm Đăng rời khỏi một lúc lâu, trên tầng đi xuống một đám người, trên mặt đều đeo những mặt nạ kỳ quái.
Nếu Lâm Đăng ở đây, nhất định sẽ giật mình, loại hoá trang quái lạ này, phải chính là tập đoàn băng cướp nổi tiếng nhất trong mạt thế___Kiếp!
Chỉ là hiện tại, Kiếp vẫn còn trong giai đoạn đầu của sự phát triển.
Na Cẩn Du cào cào tóc, liếm môi giận dữ hỏi, “Vì sao anh ta ghét tôi như vậy.”
“Boss, anh quá nóng vội.” Một thanh niên mang mặt nạ Kim Ngưu cười khúc khích nói.
“Còn theo sau?” Một giọng nữ khàn khàn chen vào, bà là người duy nhất trong đám người không mang mặt nạ.
“Không cần đâu dì Trương, tôi không muốn dồn ép tiểu bảo bối của mình, anh ta bây giờ không dễ chọc à nha.”
“Boss, chúng tôi?” Một nam thấp lùn mang mặt nạ quỷ nghi hoặc hỏi.
“Các người tạm thời ở trong này đi, tôi muốn về H thị một chuyến, gia gia phái người truyền lời nói là người Cảnh gia tới, muốn làm một giao dịch với tôi.”
“Boss, nếu có ai đến đây…”
“Các người nhìn lo liệu, đừng cái gì cũng phải hỏi tôi.”
“Rõ.” Nam mặt nạ Kim Ngưu khẽ gật đầu.
***
Lâm Đăng cất RPK vào trong kho hàng, lập tức khởi động xe đi theo hướng ban đầu định ra lao vút đi, bánh xe lăn cấp tốc, đi đến đâu, cát đá cuồn cuộn, bụi đất tung bay, không khí xung quanh mịt mù.
Không biết vì sao, mắt phải của hắn nhảy lên, như thể chuyện gì xấu sẽ xảy ra, hắn cần phải nhanh chóng chạy về căn cứ.
Tốc độ nhanh chóng, giữa trưa hôm nay có thể đến được huyện Lâm Viên, chất đủ vật tư, nếu trên đường không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, chiều ngày mai hẳn là có thể trở về căn cứ.
Nếu như đã đáp ứng Mặc giúp cậu ấy coi sóc căn cứ một chút, không để trong thời gian này căn cứ xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Trực giác của Lâm Đăng luôn luôn rất chính xác, hắn cũng luôn rất tin vào trực giác của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook